Chương 99: Mỉm cười ngắm phong cảnh non sông
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Lúc hai người rời khỏi nhà của Úc Thủy Phong, bầu trời đã tạnh ráo quang đãng.
Ánh mặt trời thoát khỏi mây mù, ánh sáng sắc đỏ cam trải rộng ra khắp bầu trời, nhuộm đỏ nửa thế giới.
Giống như lúc đi lên đây, Hạ Hải Lâu đi theo phía sau Hạ Nam Sơn, tốc độ không nhanh nhưng cũng tuyệt đối không chậm đi vài trăm thước dần xa khỏi tòa nhà trắng đỏ đan xen.
Hai chân bước qua hàng quít mọc hai bên con đường xi măng màu xám tro, ánh sáng hắt lại từ đám đá cuội lăn lóc bên đường nhảy nhót trên quần áo, cho đến tận lúc bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch lát gạch men sứ bên ngoài tòa nhà cũng không có ai phát ra bất cứ tiếng động nào, như thể toàn bộ đề tài của họ đã thảo luận xong hết trong phòng khách của Úc Thủy Phong.
“Thủ tướng, cơm chiều đã chuẩn bị xong, bữa tối có canh củ sen.”
Vừa bước vào phòng khách, tiếng của người làm đã lập tức vang lên.
Hạ Nam Sơn ‘ừ’ một tiếng tỏ ra mình đã nghe thấy, sau khi rửa tay liền an vị bên bàn ăn, đợi đến lúc Hạ Hải Lâu cũng ngồi vào chỗ của mình thì ông mới bưng bát canh lên uống trước một ngụm canh.
Hạ Hải Lâu nhìn một lượt thức ăn trên bàn: Một đĩa đậu xào, một đĩa cải bẹ, một đĩa cá sạo hấp, một đĩa sườn rán, còn thêm bát canh xương hầm củ sen cho buổi chiều, không khác gì so với lúc thường. Hắn gắp một miếng sườn rán bỏ vào trong miệng trước tiên, ánh mắt lập tức ngước lên nhìn về chỗ của Hạ Nam Sơn, lại nhanh chóng rũ xuống ngay trước khi đối phương phát hiện ra.
Tâm tình của ông già có vẻ càng xấu hơn lúc trước.
Là vì tin tức Cố Tân Quân được thăng lên thường ủy?
Sự im lặng trên đường đã lan tràn đến bàn ăn, tiếng bát đũa va chạm không những không phá vỡ sự im lặng mà ngược lại còn khiến không khí ngưng trệ xung quanh trầm trọng hơn, giống như quá trình trộn xi măng rồi đợi cho nó khô lại.
Tâm tình của Hạ Nam Sơn quả thực không tốt lắm.
Nhưng cũng không phải do tin tức Cố Tân Quân được đề bạt giống như Hạ Hải Lâu nghĩ.
Nói thật, tin tức này đối với ông mà nói cũng chỉ khiến ông biểu lộ ra thái độ như lúc đến làm khách ở nhà Úc Thủy Phong mà thôi: Không hề kinh ngạc chút nào.
Nếu Uông Bác Nguyên rơi khỏi đài, người đảm nhiệm nắm quyền tiếp theo đương nhiên là Úc Thủy Phong. Nhưng ‘ngài ấy’ chắc chắn sẽ nghiêng về phía phe của mình giống như ngày trước với phe phái của Uông Bác Nguyên, vì lợi ích của phe phái ông ta, vì tiếng nói của ông ta sau này, bất kể thế nào vị đó vẫn sẽ chọn tiếp một người để sau khi ông ta thôi nhậm chức thì vẫn có thể phát ra lời nói của ông ta.
Với địa vị của ‘ngài ấy’ mà nói, đã đưa ra được phát ngôn liền có ý nghĩa trực tiếp là đối phương có quyền quyết định, bằng không thì ít nhất cũng phải có quyền quyết định đến chín phần – đó là thường ủy Cục Chính trị.
Mà Cố Tân Quân là Bộ trưởng Bộ Tổ chức đương nhiệm, bất kể là kinh nghiệm hay thực lực của bản thân cũng đều đủ để gánh vác, là một lựa chọn cực kì không tệ — nếu không vì sao lúc trước ông không chọn ai mà lại chọn ra tay với Cố Tân Quân? Chính là bởi vì trên con đường cạnh tranh chức thường ủy Cục Chính trị, Cố Tân Quân là một tảng đá ngáng đường có thể thấy được chạm được!
Cố Tân Quân bước lên trên cũng không nằm ngoài dự đoán từ trước của Hạ Nam Sơn.
Nhưng với tình thế hiện giờ, mọi thứ lại chặt chẽ đến mức Hạ Nam Sơn cảm thấy khó giải quyết.
Nói vậy dường như cũng có chỗ không đúng lắm: Uông Bác Nguyên đã bị hạ, vì sao Cố Tân Quân đứng về phe Uông Bác Nguyên còn thăng tiến, tình hình của Hạ Nam Sơn đứng bên cạnh người chiến thắng cuối cùng là Úc Thủy Phong lại cảm thấy thế cục tệ hại hơn?
Nguyên nhân căn bản vẫn là vì ‘ngài ấy’.
Uông Bác Nguyên tuy rằng đã bị xử lý, nhưng Cố Tân Quân vẫn luôn gắng hết sức lực phơi bày sự tồn tại của Hạ Nam Sơn ông trước mắt ‘ngài ấy’ đấy thôi, hơn nữa từ khi Úc Uông tranh đấu đến nay, một loạt tranh đấu giữa ông và Cố Tân Quân chỉ e giờ đã khiến ‘ngài ấy’ ghi nhớ ông trong lòng. Điểm này không cần nhắc đến chuyện gì khác, chỉ cần nhìn mức độ khó khăn trong công việc của ông suốt khoảng thời gian này là đã có thể nhìn ra một hai phần…
Ý định phân chia quyền lực cân bằng này của ‘ngài ấy’, vốn không cần phải nói thẳng ra đã đương nhiên có người thông minh hiểu được.
Những người thông minh đó, còn không phải phe cánh bên ‘ngài ấy’ và Uông Bác Nguyên kia ư…
Bàn ăn chỉ có hai người, tiếng nhai nuốt đồ ăn cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Người già vốn không thèm ăn quá nhiều, Hạ Nam Sơn uống mấy hớp canh, đang muốn buông bát đũa thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Ông liếc mắt nhìn điện thoại trong phòng khách, lại liếc mắt một cái nhìn Hạ Hải Lâu đang gặm xương sường..
Hạ Hải Lâu cắn miếng xương thêm mấy cái nữa rồi tự giác đứng dậy đi ra nhấc điện thoại:
“Alo?… Thủ tướng, là thư kí Phương.”
Câu đằng sau là nói với Hạ Nam Sơn, trong lúc nói chuyện Hạ Hải Lâu còn nghe thấy tiếng nói trong điện thoại nhắc lại nhấn mạnh một lần nữa:
“Hạ thiếu gia, nói với Thủ tướng, chuyện này rất quan trọng.”
“Ồ, đó là chuyện gì?”
Hạ Hải Lâu cắn xương sụn vang lên một tiếng ‘rắc’.
Người mới vừa rồi còn lải nhà lải nhải lặp lại một câu nói y chang một con vẹt lập tức biến thành trai ngậm ngọc.
Lúc này Hạ Nam Sơn cũng rời bàn cơm đi tới, Hạ Hải Lâu tẻ ngắt chuyển ống nghe cho Hạ Nam Sơn, bản thân cũng tự tránh sang một bên.
“Chuyện gì?”
Rời khỏi bàn cơm sang đây, Hạ Nam Sơn nhận điện thoại hỏi.
“Tôi biết rồi, cậu nói thẳng đi…”
Có lẽ là im lặng trong khoảng mấy chục giây.
‘Đùng!’ một tiếng, tiếng động cực lớn phá tan bầu không khí đông cứng. Hạ Hải Lâu vừa mới ngồi xuống ghế dựa cũng sững người, ngạc nhiên quay đầu lại liền thấy người vốn luôn không tỏ rõ vui giận lại quật mạnh điện thoại xuống đất.
— Chuyện gì đã xảy ra?
Hai mươi phút sau, Phương Tự vội vàng bước vào cửa lớn nhà họ Hạ.
Lúc này bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, bởi vì động tác bất ngờ của Hạ Nam Sơn, Hạ Hải Lâu cũng không đi lên nhà trên mà ngồi trong phòng khách nghe ké, bởi vậy không bao lâu sau hắn đã biết rõ ràng rốt cuộc vừa rồi Hạ Nam Sơn giận tái mặt vì chuyện gì.
— Vẫn là chuyện trong giới chính trị.
— Đây là chuyện về Đới Du Long bị liên lụy ra trong vụ Bành Tùng Bình bị hạ bệ.
“Thủ tướng, lời khai mà Đới Du Long đưa ra với nhân viên điều tra kỉ luật cực kì bất lợi với ngài!”
Phương Tự cũng mặc kệ Hạ Hải Lâu có ngồi bên cạnh hay không, vừa đến đã đi thẳng vào chủ đề. Ông ta cũng mới được người mà Hạ Nam Sơn cài trong ban Kiểm tra Kỉ luật lặng lẽ báo cho vào lúc ăn cơm chiều, đối phương chỉ tùy tiện nhắc cho ông ta mấy điểm như ‘Thủ tướng Hạ chỉ thị tôi, chính sách của ngài ấy phải được ưu tiên nhất, toàn bộ những vấn đề khác có thể gạt qua một bên’, hay là ‘Chúng ta cần phải tập trung toàn bộ lực lượng để phát triển nền kinh tế của Tang Tán, bất kể cản trở nào xuất hiện trên con đường phía trước đều bị coi là phần tử có rắp tâm’ vân vân gì đó, lại còn đưa ra ví dụ lúc gã đươc cử đến Tang Tán đảm nhận chức vụ Thị trưởng và quan chức bị hạ bệ, cũng không bận tâm đến việc mình là kẻ tình nghi số một, dáng vẻ hệt như đã lỡ rồi thì cho hỏng luôn.
Phương Tự đương nhiên là vừa nghe mấy câu ấy đã ứa mồ hôi lạnh, không ăn nổi miếng cơm nào nữa.
Giờ nhớ lại thái độ của Đới Du Long lúc đến đây tìm gặp Hạ Nam Sơn lần trước, có rất nhiều chuyện có thể nhận ra khá rõ ràng: Đới Du Long chạy từ địa phương vào trong kinh thành rõ ràng là vì muốn đến chỗ Hạ Nam Sơn chạy quan hệ mong Hạ Nam Sơn giúp đỡ, vì sao lúc trước gã nói chuyện với Hạ Nam Sơn còn có thể tỏ ra kiên cường như thế, nói trong nói ngoài đều muốn bắt được suy nghĩ của Hạ Nam Sơn? Liệu có phải ngay lúc đó gã cũng đã hiểu rõ mình rất có thể sẽ bị đưa đi điều tra, lại lo lắng Hạ Nam Sơn có thể nhân cơ hội tiêu diệt gã nên mới chặt đứt mọi quan hệ có liên quan đến mình trong vụ Lộ Lâm rồi thậm chí là cả những chuyện khác có liên quan đến Tang Tán – vì thế, trước tiên gã tìm một kẻ bán đứng Hạ Nam Sơn, sau đó lại chạy đến chỗ Hạ Nam Sơn bày ra bộ dáng chó cùng rứt giậu để chọc giận Hạ Nam Sơn, khiến Hạ Nam Sơn ra tay rồi mới đứng đằng sau đẩy một cái. Như vậy đã từ việc ‘Có khả năng’ biến thành ‘Sự thực’, gã ngược lại từ bị động biến thành chủ động, trong quá trình bị nhân viên kiểm tra kỉ luật đưa đi điều tra đã thuận thế phun ra từng chuyện của Hạ Nam Sơn, thay kẻ đứng đằng sau dẫn lửa lên người Hạ Nam Sơn, cũng thuận lợi đón lấy sức mạnh của người đó kéo mình ra khỏi chuyện này. Nếu xui xẻo thì vài chục năm sau này sẽ chỉ là một kẻ có tiền; nếu vận may khá hơn chút, nói không chừng gã còn có thể lại làm chức phó Tỉnh trưởng của mình, hô mưa gọi gió thêm dăm ba năm.
Đúng là tính kế hay! Phương Tự thầm nghĩ rồi lại nhìn sắc mặc của Hạ Nam Sơn ngồi bên cạnh.
Lúc trước đã đập hỏng điện thoại, hiện tại Hạ Nam Sơn đã khôi phục sự bình tĩnh nghiêm túc như thường ngày.
Chuyện của Đới Du Long đương nhiên là khiến ông kinh ngạc phẫn nộ, nhưng nghiêm khắc mà nói thì cũng giống như việc ‘ngài ấy’ có ý định với Cố Tân Quân, tất cả đều không nằm ngoài dự đoán của Hạ Nam Sơn.
Lúc này, không cần cân nhắc nhiều cũng có thể trực tiếp kết luận người đứng phía sau chính là Cố Tân Quân.
Bắt đầu từ lúc ông lập bẫy ép Cố Tân Quân gia nhập vào phe của Uông Bác Nguyên, tranh đấu giữa hai nhà Cố Hạ đã có xu thế gay cấn, thậm chí đây không còn đơn thuần chỉ là vấn đề về lập trường – Đới Du Long chỉ cần còn chút mắt nhìn thì sẽ trực tiếp chạy đi tìm Cố Tân Quân.
Cũng chỉ có Cố Tân Quân là có năng lực và lí do để ra tay giúp gã: Bản thân Đới Du Long là phó Tỉnh trưởng, dù có năng lực nhúng tay vào chuyện trong kinh thành thì cũng không có bao nhiêu lí do để nhúng tay, ví như bí thư Kỉ ủy Hách Ứng Hùng sắp về hưu, ví như phó Thủ tướng thường vụ Chương Tùng Thiên quản lí mọi chuyện nhưng lại mặc kệ mọi sự, hai người này có lí do gì để bận tâm đến chút chuyện sa cơ vô dụng của Đới Du Long? Đới Du Long nhất định nghĩ thế, có thể đáp lên chỗ nào chính là bắc được cầu lên trời đúng không? Mà những kẻ muốn bận tâm cũng muốn nhúng tay có được bao người có bản lĩnh để ý lại đủ khả năng chen vào?
Cố Tân Quân chính là chờ chỗ đó.
Uông Bác Nguyên kéo Bành Tùng Bình xuống không ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Bành Tùng Bình rơi đài lại kéo theo chuyện ở Lộ Lâm đã nằm ngoài dự liệu của ông, sát sau đó là Đới Du Long chạy vào trong kinh thành tìm ông, từng chuyện từng chuyện đều diễn ra quá nhanh. Ông vốn đã định để tâm điều tra một chút xem rốt cuộc trong tay Đới Du Long đang nắm tư liệu gì về ông nhưng cũng không đủ thời gian, đành phải rút củi dưới đáy nồi, đáng tiếc vẫn không phòng nổi đám người liên tục thêm củi đốt lửa.
Hạ Nam Sơn thầm nghĩ trong lòng. Lúc trước ông bức ép Cố Tân Quân sang chỗ Uông Bác Nguyên, tuy là thuận thế nhưng ít nhiều cũng có phần không thể không làm: Thường ủy chỉ có chín chỗ, nếu ông muốn nắm được vị trí đó thì phải chủ động tranh giành, nếu để mặc Cố Tân Quân an ổn lùi xuống lại bình an bước lên, đến lúc Úc Thủy Phong nằm dưới áp lực của các vị lãnh đạo đương nhiệm sẽ lựa chọn vị thần tử lâu năm như ông hay người có quan hệ lại vẫn luôn đi theo lãnh đạo đương nghiệm giống như Cố Tân Quân, điều đó thực sự không thể chắc chắn được.
Ông đương nhiên không thể nào chờ đến lúc đó mới bắt đầu chuẩn bị, vì thế mới đưa ra một loạt kế hoạch lúc trước, bao gồm gây ra vụ tai nạn xe của Vệ Tường Cẩm khiến hai nhà Cố Vệ trở mặt, bao gồm cả việc đẩy Cố Tân Quân vào trận doanh của phe Uông.
Nếu như những kế hoạch này thành công, lợi ích thu được đương nhiên là cực lớn; đáng tiếc kẻ địch bị bức ép lại có thế lực ngang ông, quả như cục nghẹn ở cổ họng khó có thể phòng bị.
“Thủ tướng?”
Có lẽ vì ông tự hỏi quá lâu, Phương Tự ngồi một bên không bình tĩnh nổi mới không kìm được mà lên tiếng hỏi.
Hạ Nam Sơn hơi nâng mắt:
“Cậu thấy thế nào?”
Có thể trở thành trợ lí số một bên cạnh Hạ Nam Sơn, Phương Tự cũng phải lăn lộn giữa súng thật đạn thật, ông ta hơi trầm ngâm một thoáng rồi mới nói:
“Thủ tướng, người để cho Đới Du Long ngang ngược như thể, chỉ e là Cố Tân Quân.”
Hạ Nam Sơn không nói gì, ý bảo đối phương tiếp tục nói.
Phương Tự thầm cảm thấy khó giải quyết.
‘Ngài ấy’ có ý định đề bạt Cố Tân Quân, với Úc Thủy Phong và Hạ Nam Sơn mà nói thì đây là chuyện đương nhiên, nhưng nếu đặt lên người Phương Tự thì vốn là không hề đánh hơi được chút tiếng gió nào.
Cho dù bỏ qua một điểm này tiến thẳng đến thời điểm trước mắt, Cố Tân Quân cũng là một đối thủ khiến người ta cực kì đau đầu, Uông Bác Nguyên tuy đã bị hạ nhưng Cố Tân Quân vẫn không phải chịu bất cứ đả kích nào trong vụ việc này, hơn nữa ‘ngài ấy’ hiện giờ vẫn còn ở phía trên, nếu ‘ngài ấy’ vì muốn cân bằng thế lực mà vừa nâng đỡ người của mình, vừa chèn ép người bên phe Úc, vậy thì Cố Tân Quân rất có thể sẽ vì ân oán cá nhân của mình với Hạ Nam cùng ý định của cấp trên mà chết cũng phải cùng kéo Hạ Nam Sơn xuống, hơn nữa còn chỗ hổng bên Đới Du Long –
“Thủ tướng.”
Phương Tự cân nhắc một hồi mới lên tiếng.
“Tôi thấy chúng ta nên có tính toán sớm về chuyện này, không thể để mặc Đới Du Long nói lung tung như vậy…”
Lúc này muốn hành động thực ra cũng rất khó xử, mà hiện tại bọn họ đương nhiên không thể để cho Đới Du Long ăn nói bậy bạ như thế, dù sao có một số việc, lúc trước làm là một góc độ, người ở phía sau nhìn vào hoàn toàn có thể ra một góc độ khác; nhưng nếu như làm thật, ai có thể dám chắc rằng Cố Tân Quân không phải đang chờ một chiêu ấy của bọn họ, sau đó biến việc vốn đang là lời đồn trở thành sự thật xác định?
Tình thế thật khó xử. Phương Tự cũng đã cảm nhận được vừa rồi Hạ Nam Sơn giống như bị nghẹn ngay cổ.
Sư tử vồ thỏ còn phải dồn hết sức, huống chi là hổ sói đấu nhau? Chỉ hơi bất cẩn một chút là tức khắc tang mệnh.
Hạ Nam Sơn không lập tức lên tiếng. Ánh mắt ông lướt qua gương mặt Phương Tự, dừng lại trên người Hạ Hải Lâu vẫn im lặng từ đầu đến giờ rồi mới mở miệng tiếp, nhưng không phải nói với Phương Tự mà là với Hạ Hải Lâu:
“Cháu nói thử xem.”
Lời này vừa ra Phương Tự đã theo bản năng muốn tiếp lời, cũng may đầu óc ông ta vẫn chưa rối loạn đến mức đó, vừa mở miệng đã ý thức được hướng mắt của Hạ Nam Sơn khác lạ nên vội vàng dừng lại, còn không quên thay đổi tư thế ngồi một chút để che giấu.
“Cháu?”
Hạ Hải Lâu thu hai bàn tay vẫn vắt lên tay vịn sô pha của mình lại, khóe môi mỉm cười khiến người ta cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng đuôi lông mày cũng đồng thời nhướn lên giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt nát chút nhẹ nhõm thoáng xuất hiện vừa rồi.
“Cháu cảm thấy hành động của Cố Tân Quân rất thú vị.”
Lời này có ý gì? Đáy lòng Phương Tự hơi xao động, lại nghe thấy giọng nói của Hạ Nam Sơn:
“Tiểu Phương, cậu nghĩ thế nào?”
Có một câu nói đầy ý nghĩa hàm xúc của Hạ Hải Lâu trước đó, Phương Tự lại càng không dám trả lời tùy tiện, ông cũng không còn bận tâm đến lời giải đáp của Hạ Nam Sơn nữa, thực sự tỉnh táo lại suy nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối chuyện này vài lượt mới nhíu mày nói:
“Thủ tướng, tôi cảm thấy Cố Tân Quân đứng đằng sau gây khó dễ, chỉ e là muốn dồn sức cho lần đấu cuối cùng…”
Hạ Nam Sơn thầm thở dài một tiếng trong lòng.
Liên kết với Đới Du Long rồi đến thời khắc mấu chốt mới ‘đúng lúc’ cho ông biết, hành động lần này của Cố Tân Quân, giống như Hạ Hải Lâu đã nói, rất thú vị.
Còn theo như lời Phương Tự, đối phương muốn dồn sức vào lần đấu cuối cùng – tính cách của Cố Tân Quân là loại nào? Cẩn thận lại cương quyết; hơn nữa, Cố Tân Quân đã được ‘ngài ấy’ coi trọng đến mức muốn đề bạt lên thường ủy, cho dù ông và Cố Tân Quân thực sự có thù giết vợ cướp con, Cố Tân Quân dưới tình thế lớn Uông Bác Nguyên bị hạ bệ và Úc Thủy Phong bước lên này cũng sẽ nhẫn nhịn, nhịn đến khi kì tuyển cử chấm dứt, nhịn đến khi bản thân bước lên làm thường ủy, sau đó mới dựa vào lời nói và quyền lực của mình, cùng ‘ngài ấy’ để lại một lực lượng khác để lật đổ Hạ Nam Sơn ông.
Đấu một lần cuối cùng, hiện giờ Cố Tân Quân đang kiên cường đấu cái gì?
Nếu nghĩ lui lại một chút, giả sử Cố Tân Quân thực sự là muốn kéo ông cùng chết, vậy chuyện của Đới Du Long lần này không tránh khỏi quá qua loa sơ sảy, dựa vào thủ đoạn của Cố Tân Quân, cho dù không thể bắt ông giống như Uông Bác Nguyên túm Bành Tùng Bình thì ít nhất cũng sẽ che giấu chặt chẽ mọi chuyện đến tận khoảnh khắc cuối trước khi bùng nổ, như thế mới có thể đánh cho ông trở tay không kịp, nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện ngay trước khi bắt đầu tuyển cử.
Nhưng hiện giờ không dựa vào cả hai bên, ý Cố Tân Quân là…
Hạ Nam Sơn đưa tay xoa xoa đầu chiếc gậy chống của mình, làm bạn với nhau đã nhiều năm, cho dù ông nhắm mắt lại cũng có thể nói ra rõ ràng nơi nào có vết lõm xuống, chỗ nào có vết nứt ra, hoa văn ở chỗ nào bò sang chỗ nào –
Ông đoán được ý của Cố Tân Quân, vậy nên không thể không kinh ngạc, không thể không thán phục.
Về những mặt khác, đây không phải là lần đầu tiên ông cảm thấy tiếc hận vì Hạ Hải Lâu không thể bước vào, nhưng lại là lần đầu tiên ông thấy tiếc nuối đến thế.
Thằng nhóc thối này, đầu óc nhanh nhạy, ánh mắt cũng đủ sắc bén.
Đáng tiếc là chạy trốn cũng nhanh nữa, không biết cách dừng lại cũng không có ích gì.
Chuyện của Đới Du Long rất trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến ông cảm thấy hoài nghi.
Cố Tân Quân muốn ông biết trong tay ông ta có quân bài này, nhưng vì sao Cố Tân Quân lại muốn cho ông biết chứ?
Bởi vì Cố Tân Quân muốn lùi lại.
Không chỉ bản thân ông ta muốn lùi, mà còn muốn kéo ông cùng lùi xuống.
Việc này đã giúp Cố Tân Quân đạt được suy nghĩ ban đầu: An ổn tránh né đầu sóng ngọn gió, sau đó lại an ổn bước lên theo lãnh đạo đương nhiệm.
Mà đối với ông, đây cũng là thời cơ thích hợp để tránh khỏi ánh mắt của ‘ngài ấy’, bảo toàn bản thân dưới sự tiến công của cả ‘ngài ấy’ và phe Úc.
Nếu ông không đồng ý thì sao?
Như vậy với Cố Tân Quân mà nói, Đới Du Long trong tay ông ta chính là quân cờ để lấy lòng ‘ngài ấy’, nhưng lại là lá bùa lấy mạng ông. Tuy nhiên, ông ta cũng phải lựa chọn, đợi Úc Thủy Phong bước lên đài cao, tương lai của ông ta như thế nào cũng rất khó nói.
Đối với ông lại càng đơn giản hơn, ‘ngài ấy’ ngứa mắt ông, Cố Tân Quân nắm được nhược điểm của ông trong tay, cho dù chưa được mấy ngày, nhưng nếu muốn chống đỡ thì chưa chắc đã chống nổi, mà Chủ tịch Úc đứng sau chưa chắc đã xuất ra lực lượng lớn nhất để bảo vệ ông…
Đối phương đã đưa ra đề bài, giờ chỉ chờ đáp án của ông.
Hạ Nam Sơn siết nhẹ bàn tay đang chống gậy một cái, thoáng khựng lại.
Màn kịch lớn quanh co lòng vòng đã hơn nửa năm, có lẽ thực sự đến lúc kết thúc rồi.
Ngày 13 tháng 9 năm 2013, kì tuyển cử nhiệm kì mới chính thức bắt đầu, trong sảnh đường trang nghiêm diễn ra đại hội Nhân dân, tấm thảm màu đỏ tươi cùng những hàng nam nữ đại biểu đứng đầy phía sau các dãy bàn dài màu cà phê, trên đỉnh cao nhất ở giữa là hình ngôi sao năm cánh màu vàng kim rực rỡ lấp lánh. Xung quanh năm cánh sao, từng ngọn đèn sáng rực phát sáng quanh chiếc khung được tạo hình thành đóa hoa sáng rọi.
Trong căn phòng tổ chức đại hội có treo những tấm màn che đỏ thắm trang nghiêm lộng lẫy, tượng trưng cho lòng nhiệt tình và sự kiên định. Xung quanh đài Chủ tịch là một biển hoa, hoa mẫu đơn đỏ, hoa cúc vàng tươi, mã tiên hồng phấn được sắp thành hàng đang khoe sắc rực rỡ.
Tiếng hát quốc ca kết thúc, lễ tưởng niệm cũng xong, thường ủy Cục Chính trị đứng trên đài Chủ tịch, thủ tướng Thẩm Hữu Xương cầm bản diễn thuyết cất lời:
“Kính chào các vị đại biểu, hôm nay số đại biểu tham gia hội nghị Đại hội Nhân dân Trung ương là 2213 người, đại biểu đặc biệt có 57 người, tổng cộng là 2270 người, có 42 người xin nghỉ ốm, 2228 người có mặt. Đại hội hôm nay có rất nhiều bạn bè ngoài Đảng cùng những người có trách nhiệm hữu quan cùng dự thính, chúng ta hãy cùng chào đón họ.”
“Giờ, xin mời đồng chí Khâu Trung Tắc, đại biểu thứ mười bảy thuộc Ủy ban Chấp hành Trung ương bước lên báo cáo với Đại hội!”
Nghi lễ khai mạc kì tuyển cử cho nhiệm kì mới kéo dài liên tục từ chín giờ sáng ngày 13 đến hơn mười giờ rưỡi.
Buổi khai mạc này, Cố Trầm Chu không ngồi nhà xem, Hạ Hải Lâu cũng vậy.
Hạ Hải Lâu tìm được Cố Trầm Chu ở bên cạnh dòng suối trên đỉnh núi Thiên Hương.
Đây là một buổi sớm trời trong quang đãng, phần còn lại của đợt khí lạnh trước đó đã rời xa thành phố cùng những tòa nhà cao ốc, nhưng trên đỉnh núi cách xa vùng nội thành vẫn có thế cảm nhận được vài phần.
Gió lạnh thổi vù vù khiến đám lá cây phát ra tiếng động giống như tiếng lá thông reo vui, đôi lúc lại tựa tiếng thở than của oán phụ lẩn quất bên tai. Hạ Hải Lâu kéo lại cổ áo, đạp lên đám lá rụng lẫn bùn đất phát ra tiếng sột soạt, đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu đang ngồi cạnh vách đá trên đỉnh núi.
Anh ngồi ngay xuống mặt đất đầy bụi bặm, một chân gập lên đạp xuống nền đất, một chân khác thò ra bên mép núi buông thõng giữa không trung.
Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh Cố Trầm Chu, nhìn ra phía xa xa theo ánh mắt của đối phương: Dưới bầu trời xanh thẳm, đầu tiên là một mảnh xanh ngắt của cây cối đập thẳng vào mắt, tiếp đó màu lục dần biến mất, đường thẳng màu xám xuất hiện trong tầm nhìn, xe cộ, người đi đường, cột điện, những ngôi nhà trệt thấp bé, sau đó là dòng xe cộ dần tăng lên rồi biến nhỏ đi, những tòa nhà cao tầng chậm rãi trở nên dày đặc hơn, rồi đến trái phải trước sau, liền kề san sát, đủ loại kiểu dáng, tất cả đều là những tòa kiến trúc có chiều cao và hình dạng khác nhau.
Liếc mắt nhìn một cái đã đủ để thu hết nửa kinh thành vào đáy mắt.
Hạ Hải Lâu bắt chước Cố Trầm Chu dứt khoát ngồi xuống đất, hắn rút hai điếu thuốc, tự cầm lấy một điếu rồi đưa điếu còn lại cho Cố Trầm Chu, lại thuận tay kéo chiếc kính gá trên vành tai Cố Trầm Chu mà thường ngày không hề thấy anh đeo.
Cố Trầm Chu hơi nghiêng đầu, không phải tránh né Hạ Hải Lâu mà là để kính mắt được đối phương tháo xuống dễ dàng hơn: Mắt anh gần như là giả cận thị, độ mắt rất thấp dù không đeo kính mắt cũng không thành vấn đề, hôm nay chỉ là bất chợt có hứng – giống như việc anh bỏ qua không xem buổi khai mạc mà lại đột nhiên hứng khởi chạy đến nơi này ngắm nhìn phong cảnh ở phía xa xa vậy.
Hạ Hải Lâu ngắm nghía chiếc kính mắt trong tay, gọng kính màu đen dài mảnh, thấu kính rất mỏng. Hắn đeo thử thì quả nhiên không có cảm giác gì, sau đó hắn gỡ xuống rồi nhìn nhìn Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh, gương mặt chợt hiện lên vẻ cổ quái:
“Anh có từng nhìn thấy dáng vẻ đeo kính mắt của chính mình không?”
Cố Trầm Chu nhướn mày:
“Cậu nói xem?”
Hạ Hải Lâu cũng biết bản thân đang nói nhảm, dù sao trọng điểm cũng không nằm trong việc này, hắn như cười như không đáp:
“Nếu tôi là anh tôi sẽ không đeo, giống hệt như học sinh trung học ấy!”
Khóe miệng Cố Trầm Chu hơi nhếch lên, cầm lấy điếu thuốc Hạ Hải Lâu đưa qua.
Không giống như cảm thấy thú vị nhưng cũng không tỏ vẻ phiền chán. Hạ Hải Lâu ngồi bên cạnh thầm nghĩ như vậy, đồng thời cũng móc chiếc bật lửa trong túi áo đưa sang –nhưng lúc này Cố Trầm Chu đã châm thuốc.
Hạ Hải Lâu lập tức cất chiếc bật lửa của mình đi, nhưng ngón tay lại kẹp điếu thuốc đưa qua.
Cố Trầm Chu nhìn hắn một cái, cắn điếu thuốc trực tiếp nghiêng đầu qua, dùng đầu thuốc lá của mình kề sát đầu điếu thuốc trên tay Hạ Hải Lâu rồi rít một hơi.
Chút ánh lửa lóe lên.
Làn khói quấn quít quanh ngón tay Hạ Hải Lâu, thản nhiên phất nhẹ qua một cái, ngón tay không có cảm giác gì nhưng ***g ngực lại giống như bị móng vuốt của một con mèo thình lình cào một nhát.
Hạ Hải Lâu choáng váng hồi lâu mãi sau mới định thần lại, hắn lập tức thầm chửi thề một câu trong lòng.
F*ck!
Chuyện gì xảy ra thế?
Là mắt hắn có hột, hay do đầu Cố Trầm Chu vừa bị đập vào đâu?
Đối phương cắn điếu thuốc, đột nhiên nghiêng đầu qua dùng đầu thuốc đang cháy của mình châm thuốc cho hắn?
Hắn vừa khiếp sợ hoang mang trước động tác của Cố Trầm Chu, lại vừa đau lòng tiếc nuối đến mức cảm giác trái tim cũng thắt lại: Nếu sớm biết đối phương sẽ dùng cách này để châm thuốc, vừa rồi hắn đã trực tiếp cắn điếu thuốc trong miệng rồi nghiêng qua!
Trạng thái hiện giờ cũng thật kì diệu: Với thân phận của Hạ Hải Lâu, bình thường hắn muốn tìm ai, chơi trò mới lạ gì mà không được? Cuộc sống hoang đường lúc trước chính là minh chứng tốt nhất. Nhưng từ sau khi Cố Trầm Chu xuất hiện, thứ hắn càng không chiếm được lại càng muốn có, thứ hắn càng muốn có lại càng không chiếm được, non nửa năm đã trôi qua khiến kẻ đã lâu lắm không được ăn thịt như hắn chỉ liếc mắt nhìn thấy chút vụn thịt đã kích động…
Cách trả thù của Hạ Hải Lâu là dùng răng nanh nghiến chặt điếu thuốc trong miệng, cố gắng đè nén trái tim ngu xuẩn đang nhảy nhót điên cuồng trong ***g ngực lại rồi nói với Cố Trầm Chu:
“Hòa nhau?”
Cố Trầm Chu cắn điếu thuốc phun ra một hơi khói, ánh mắt vẫn nhìn về phương xa như trước:
“Hòa.”
“Bất ngờ ha.”
Hạ Hải Lâu nói một lời hai nghĩa, ý nói kết quả đánh cuộc của bọn họ, cũng ám chỉ sự hợp tác của Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn.
“Trong dự kiến.”
Cố Trầm Chu cười khẽ, trả lời đối phương nhưng cũng là trả lời chính mình.
Trong dự kiến cơ đấy.
Từ khi hai người thỏa thuận đánh cược, từ lúc Cố Tân Quân bị ép phải gia nhập vào phe Uông, từ khoảnh khắc anh tìm được hung thủ muốn sát hại Vệ Tường Cẩm nhờ cảnh trong mơ, từ ngày anh vừa trở về từ nước ngoài –
Từ rất rất sớm, anh đã có suy nghĩ như thế.
Từ mơ hồ đến cụ thể, hoàn thành từng giọt từng giọt một.
“Chúc mừng hợp tác?”
Hạ Hải Lâu đưa một bàn tay ra với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu nhìn bàn tay được đưa đến trước mặt mình vài giây.
Vài giây sau, khóe môi anh cong lên để lộ một nụ cười mỉm có phần cổ quái đan xen thêm chút phức tạp.
“Đương nhiên.”
Anh đáp. Ánh mắt lướt qua bầu trời cùng dãy núi, lướt qua cây cối rồi lướt qua ngã tư đường, giống như một cánh chim cô đơn bay vọt lên lao vào trong thành phố tráng lệ cách đó không xa.
“Hợp tác vui vẻ.”
Sau đó anh vươn tay.
Hai bàn tay siết chặt.
Điện báo ngày 19 tháng 9 trên mạng Tân Hoa trong kinh thành (phóng viên: Tôn Chính Lôi, Vương Lập Minh) viết: Tổng bí thư Trung ương của Đảng mới trúng cử nhậm chức– Úc Thủy Phong – cùng thường ủy Cục Chính trị Chương Tùng Thiên, Triệu Thư Lâm, Tần Nhiên Lập, Hạ Song Hải, Nguyễn Bảo Đức, Đặng Bằng Sơn, Trình Như Đông và Cù Hạ Nhạc, buổi sáng hôm nay đã có buổi gặp mặt phỏng vấn cùng mười tám phóng viên trong ngoài nước tại phòng khách của tòa nhà tổ chức Đại hội Nhân dân.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Kéo dài thật lâu cuối cùng cũng viết xong màn đấu đá chính trị này rồi, tuy rằng vẫn còn tì vết và khuyết điểm nhưng vẫn trực tiếp mở ra cho chúng ta một trang sách mới trong lịch sử đi!
Hợp tác – đối đầu rồi lại đối đầu – hợp tác, bất kể là ngài Hạ có ưu thế hơn trước hay là ngài Cố sau này đấu với ngài Hạ, hay là Uông Bác Nguyên hoặc Úc Thủy Phong, trong lần tranh đấu này bọn họ đều là những diễn viên xiếc đi trên dây lơ lửng giữa không trung, ngài Cố kiêng dè phe Úc hơn một chút, ngài Hạ cũng e ngại nhà lãnh đạo đương nhiệm khá nhiều, mỗi người đều cẩn thận cân bằng các thế lực xung quanh, cố gắng bộc lộ hết mọi thủ đoạn để tiến lên!
Vì sao đến thời điểm cuối cùng ngài Hạ và ngài Cố lại lựa chọn hợp tác, trong truyện đã giải thích rất rõ nên không cần nhiều lời thêm.
Ngược lại là lúc truyện đã diễn biến, có một người bạn nói với tôi, nếu cp của truyện này là ngài Cố và ngài Hạ thì sao? Tôi đáp, như vậy thật sự sẽ là ‘Bước lên đỉnh cao, mỉm cười ngắm phong cảnh non sông. Cùng nắm nay lại cùng sóng vai, ngắm trời yên biển lặng, cả đất nước yên bình’.
Sau đó hai người sẽ cùng nhau bật cười rồi nói vài chuyện ngớ ngẩn phá hỏng không khí.
Thoải mái chút vậy thôi, giờ nói lại chuyện chính:
Trước khi viết truyện này tôi vẫn luôn cảm thấy Đại hội thứ mười lăm, mười sáu, mười bảy hay mười tám gì đó cách mình rất ra. Sau khi viết, tùy tiện bịa ra một lễ khai mạc cho Đại hội lần thứ mười bảy thì cảm xúc lại bất chợt tuôn ra ào ạt.
Ví như lúc tiện tay vẽ nên một buổi khai mạc Đại hội lần thứ mười bảy liền nghe thấy câu: ‘Trung Quốc hiện nay đang diễn ra sự cải sách rộng khắp sâu sắc, thời cơ chưa từng có, thách thức cũng chưa từng có’.
Ngay từ lúc bắt đầu đến giờ, đất nước ta có rất nhiều thiếu hụt cũng có rất nhiều thay đổi. Chúng ta bất đắc dĩ, oán giận, phẫn nộ.
Nhưng từ thế hệ cha mẹ chúng ta đến thế hệ hiện giờ của chúng ta, quay đầu lại nhìn mới thấy đất nước ta đang nhanh chóng phát triển, nhân dân ta ngày càng giàu có.
Tôi tin tưởng, chắc chắn cũng có rất nhiều người cũng sẽ tin tưởng, đất nước ta sẽ tiếp tục trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Phần còn lại của truyện sẽ là màn tương thân tương ái của Khốn kiếp và Tôm hùm xDD.
[Nghe nói ngày X tháng X năm X sau này]
Hạ Hải Lâu nằm trên giường bệnh, Cố Trầm Chu cũng ở trên giường bệnh bên cạnh.
Cố Trầm Chu cau mày hỏi người vừa mới tỉnh lại:
“Cảm thấy thế nào?”
“Rất tệ.”
Hạ Hải Lâu đánh giá tình trạng thân thể một lát, thành thực trả lời.
Qua một buổi tối, đầu tóc Cố Trầm Chu vẫn hơi rối bời, quần áo trên người anh vốn vẫn chưa thay, mấy nếp gấp trên áo khác còn dính đầy bùn đất:
“Bị tảng đá đập vào đầu không tệ thế nào được, rốt cuộc là cậu muốn làm gì? F*ck, một cục gạch còn không đập chết cậu được –“
Hạ Hải Lâu cười nhạo:
“Nếu không phải anh ở đó thì tôi đâu có điên mà chạy đến. Người ta yêu ai yêu cả đường đi, tôi là vì người mình yêu mà chạy đi cứu tình địch, cảm động không?”
Ánh mắt Cố Trầm Chu di chuyển lên gương mặt của Hạ Hải Lâu:
“Cậu cảm thấy đáp án của tôi sẽ thay đổi?”
Hạ Hải Lâu vừa mới tỉnh lại nên tinh thần không được tỉnh táo lắm, tựa vào gối đầu có phần mệt nhọc nói:
“Này thì là gì, không sợ, anh chờ xem tôi đợi lúc nào đó cầm cục gạch đến đập bể đầu anh ta kiếm chút lời lãi…”
Cố Trầm Chu:
“…”
Lát sau mới lên tiếng.
“Nói chuyện với cậu đúng là càng ngày càng khiến người ta chán ghét.”
Hạ Hải Lâu cười rộ lên:
“Nhưng mỗi câu đều là lời tôi muốn nói với anh…”
Âm cuối của hắn đột nhiên trở nên không rõ ràng. Trong tầm mắt, gương mặt quen thuộc chậm rãi đến gần hắn, lại khiến đường nhìn của hắn trở nên mơ hồ.
Đôi môi khô khốc được người chạm nhẹ lên, va chạm giống như chuồn chuồn lướt qua, dịu dàng lại mềm mại.
Sau đó cảm xúc nóng ướt xuất hiện trên khóe môi hắn, tiếp đó là hôn môi mút vào từng chút từng chút một, hắn cảm thấy mỗi một tấc trên môi mình, mỗi một chỗ rách nứt ra đều được người kia cẩn thận ngậm vào miệng liếm láp, hơi ấm trên thân thể cũng truyền sang.
Hạ Hải Lâu mê đi.
Giống như có một đám mây màu trắng đột nhiên xuất hiện quanh người hắn, chậm rãi bồng bềnh tản ra bốn phía rồi vây kín hắn bên trong.
Hình như Cố Trầm Chu chủ động hôn hắn.
Hình như còn làm thêm rất nhiều việc khác như xoa xoa nắn nắn…
Nhưng đám mây tụ lại càng lúc càng nhiều, một ít nâng đầu hắn, một ít bao lấy tứ chi hắn, còn có một hai đóa rơi từ trên trần nhà xuống, bướng bỉnh va một hai cái trên ***g ngực hắn.
Hạ Hải Lâu hưởng thụ, hưởng thụ, hưởng thụ, mơ hồ, mơ hồ, mơ hồ…
“Này…”
Một lúc thật lâu, sau khi Cố Trầm Chu chấm dứt nụ hôn kéo dài năm phút đồng hồ, Hạ Hải Lâu cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng phấn khởi không thôi, tinh thần sáng láng, hai mắt rạng rỡ:
“Lần sau chúng ta chơi – [giản lược ba trăm từ mô tả SM] –“
Cố:
“…”
Ánh mặt trời thoát khỏi mây mù, ánh sáng sắc đỏ cam trải rộng ra khắp bầu trời, nhuộm đỏ nửa thế giới.
Giống như lúc đi lên đây, Hạ Hải Lâu đi theo phía sau Hạ Nam Sơn, tốc độ không nhanh nhưng cũng tuyệt đối không chậm đi vài trăm thước dần xa khỏi tòa nhà trắng đỏ đan xen.
Hai chân bước qua hàng quít mọc hai bên con đường xi măng màu xám tro, ánh sáng hắt lại từ đám đá cuội lăn lóc bên đường nhảy nhót trên quần áo, cho đến tận lúc bước lên bậc thang bằng đá cẩm thạch lát gạch men sứ bên ngoài tòa nhà cũng không có ai phát ra bất cứ tiếng động nào, như thể toàn bộ đề tài của họ đã thảo luận xong hết trong phòng khách của Úc Thủy Phong.
“Thủ tướng, cơm chiều đã chuẩn bị xong, bữa tối có canh củ sen.”
Vừa bước vào phòng khách, tiếng của người làm đã lập tức vang lên.
Hạ Nam Sơn ‘ừ’ một tiếng tỏ ra mình đã nghe thấy, sau khi rửa tay liền an vị bên bàn ăn, đợi đến lúc Hạ Hải Lâu cũng ngồi vào chỗ của mình thì ông mới bưng bát canh lên uống trước một ngụm canh.
Hạ Hải Lâu nhìn một lượt thức ăn trên bàn: Một đĩa đậu xào, một đĩa cải bẹ, một đĩa cá sạo hấp, một đĩa sườn rán, còn thêm bát canh xương hầm củ sen cho buổi chiều, không khác gì so với lúc thường. Hắn gắp một miếng sườn rán bỏ vào trong miệng trước tiên, ánh mắt lập tức ngước lên nhìn về chỗ của Hạ Nam Sơn, lại nhanh chóng rũ xuống ngay trước khi đối phương phát hiện ra.
Tâm tình của ông già có vẻ càng xấu hơn lúc trước.
Là vì tin tức Cố Tân Quân được thăng lên thường ủy?
Sự im lặng trên đường đã lan tràn đến bàn ăn, tiếng bát đũa va chạm không những không phá vỡ sự im lặng mà ngược lại còn khiến không khí ngưng trệ xung quanh trầm trọng hơn, giống như quá trình trộn xi măng rồi đợi cho nó khô lại.
Tâm tình của Hạ Nam Sơn quả thực không tốt lắm.
Nhưng cũng không phải do tin tức Cố Tân Quân được đề bạt giống như Hạ Hải Lâu nghĩ.
Nói thật, tin tức này đối với ông mà nói cũng chỉ khiến ông biểu lộ ra thái độ như lúc đến làm khách ở nhà Úc Thủy Phong mà thôi: Không hề kinh ngạc chút nào.
Nếu Uông Bác Nguyên rơi khỏi đài, người đảm nhiệm nắm quyền tiếp theo đương nhiên là Úc Thủy Phong. Nhưng ‘ngài ấy’ chắc chắn sẽ nghiêng về phía phe của mình giống như ngày trước với phe phái của Uông Bác Nguyên, vì lợi ích của phe phái ông ta, vì tiếng nói của ông ta sau này, bất kể thế nào vị đó vẫn sẽ chọn tiếp một người để sau khi ông ta thôi nhậm chức thì vẫn có thể phát ra lời nói của ông ta.
Với địa vị của ‘ngài ấy’ mà nói, đã đưa ra được phát ngôn liền có ý nghĩa trực tiếp là đối phương có quyền quyết định, bằng không thì ít nhất cũng phải có quyền quyết định đến chín phần – đó là thường ủy Cục Chính trị.
Mà Cố Tân Quân là Bộ trưởng Bộ Tổ chức đương nhiệm, bất kể là kinh nghiệm hay thực lực của bản thân cũng đều đủ để gánh vác, là một lựa chọn cực kì không tệ — nếu không vì sao lúc trước ông không chọn ai mà lại chọn ra tay với Cố Tân Quân? Chính là bởi vì trên con đường cạnh tranh chức thường ủy Cục Chính trị, Cố Tân Quân là một tảng đá ngáng đường có thể thấy được chạm được!
Cố Tân Quân bước lên trên cũng không nằm ngoài dự đoán từ trước của Hạ Nam Sơn.
Nhưng với tình thế hiện giờ, mọi thứ lại chặt chẽ đến mức Hạ Nam Sơn cảm thấy khó giải quyết.
Nói vậy dường như cũng có chỗ không đúng lắm: Uông Bác Nguyên đã bị hạ, vì sao Cố Tân Quân đứng về phe Uông Bác Nguyên còn thăng tiến, tình hình của Hạ Nam Sơn đứng bên cạnh người chiến thắng cuối cùng là Úc Thủy Phong lại cảm thấy thế cục tệ hại hơn?
Nguyên nhân căn bản vẫn là vì ‘ngài ấy’.
Uông Bác Nguyên tuy rằng đã bị xử lý, nhưng Cố Tân Quân vẫn luôn gắng hết sức lực phơi bày sự tồn tại của Hạ Nam Sơn ông trước mắt ‘ngài ấy’ đấy thôi, hơn nữa từ khi Úc Uông tranh đấu đến nay, một loạt tranh đấu giữa ông và Cố Tân Quân chỉ e giờ đã khiến ‘ngài ấy’ ghi nhớ ông trong lòng. Điểm này không cần nhắc đến chuyện gì khác, chỉ cần nhìn mức độ khó khăn trong công việc của ông suốt khoảng thời gian này là đã có thể nhìn ra một hai phần…
Ý định phân chia quyền lực cân bằng này của ‘ngài ấy’, vốn không cần phải nói thẳng ra đã đương nhiên có người thông minh hiểu được.
Những người thông minh đó, còn không phải phe cánh bên ‘ngài ấy’ và Uông Bác Nguyên kia ư…
Bàn ăn chỉ có hai người, tiếng nhai nuốt đồ ăn cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Người già vốn không thèm ăn quá nhiều, Hạ Nam Sơn uống mấy hớp canh, đang muốn buông bát đũa thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên. Ông liếc mắt nhìn điện thoại trong phòng khách, lại liếc mắt một cái nhìn Hạ Hải Lâu đang gặm xương sường..
Hạ Hải Lâu cắn miếng xương thêm mấy cái nữa rồi tự giác đứng dậy đi ra nhấc điện thoại:
“Alo?… Thủ tướng, là thư kí Phương.”
Câu đằng sau là nói với Hạ Nam Sơn, trong lúc nói chuyện Hạ Hải Lâu còn nghe thấy tiếng nói trong điện thoại nhắc lại nhấn mạnh một lần nữa:
“Hạ thiếu gia, nói với Thủ tướng, chuyện này rất quan trọng.”
“Ồ, đó là chuyện gì?”
Hạ Hải Lâu cắn xương sụn vang lên một tiếng ‘rắc’.
Người mới vừa rồi còn lải nhà lải nhải lặp lại một câu nói y chang một con vẹt lập tức biến thành trai ngậm ngọc.
Lúc này Hạ Nam Sơn cũng rời bàn cơm đi tới, Hạ Hải Lâu tẻ ngắt chuyển ống nghe cho Hạ Nam Sơn, bản thân cũng tự tránh sang một bên.
“Chuyện gì?”
Rời khỏi bàn cơm sang đây, Hạ Nam Sơn nhận điện thoại hỏi.
“Tôi biết rồi, cậu nói thẳng đi…”
Có lẽ là im lặng trong khoảng mấy chục giây.
‘Đùng!’ một tiếng, tiếng động cực lớn phá tan bầu không khí đông cứng. Hạ Hải Lâu vừa mới ngồi xuống ghế dựa cũng sững người, ngạc nhiên quay đầu lại liền thấy người vốn luôn không tỏ rõ vui giận lại quật mạnh điện thoại xuống đất.
— Chuyện gì đã xảy ra?
Hai mươi phút sau, Phương Tự vội vàng bước vào cửa lớn nhà họ Hạ.
Lúc này bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, bởi vì động tác bất ngờ của Hạ Nam Sơn, Hạ Hải Lâu cũng không đi lên nhà trên mà ngồi trong phòng khách nghe ké, bởi vậy không bao lâu sau hắn đã biết rõ ràng rốt cuộc vừa rồi Hạ Nam Sơn giận tái mặt vì chuyện gì.
— Vẫn là chuyện trong giới chính trị.
— Đây là chuyện về Đới Du Long bị liên lụy ra trong vụ Bành Tùng Bình bị hạ bệ.
“Thủ tướng, lời khai mà Đới Du Long đưa ra với nhân viên điều tra kỉ luật cực kì bất lợi với ngài!”
Phương Tự cũng mặc kệ Hạ Hải Lâu có ngồi bên cạnh hay không, vừa đến đã đi thẳng vào chủ đề. Ông ta cũng mới được người mà Hạ Nam Sơn cài trong ban Kiểm tra Kỉ luật lặng lẽ báo cho vào lúc ăn cơm chiều, đối phương chỉ tùy tiện nhắc cho ông ta mấy điểm như ‘Thủ tướng Hạ chỉ thị tôi, chính sách của ngài ấy phải được ưu tiên nhất, toàn bộ những vấn đề khác có thể gạt qua một bên’, hay là ‘Chúng ta cần phải tập trung toàn bộ lực lượng để phát triển nền kinh tế của Tang Tán, bất kể cản trở nào xuất hiện trên con đường phía trước đều bị coi là phần tử có rắp tâm’ vân vân gì đó, lại còn đưa ra ví dụ lúc gã đươc cử đến Tang Tán đảm nhận chức vụ Thị trưởng và quan chức bị hạ bệ, cũng không bận tâm đến việc mình là kẻ tình nghi số một, dáng vẻ hệt như đã lỡ rồi thì cho hỏng luôn.
Phương Tự đương nhiên là vừa nghe mấy câu ấy đã ứa mồ hôi lạnh, không ăn nổi miếng cơm nào nữa.
Giờ nhớ lại thái độ của Đới Du Long lúc đến đây tìm gặp Hạ Nam Sơn lần trước, có rất nhiều chuyện có thể nhận ra khá rõ ràng: Đới Du Long chạy từ địa phương vào trong kinh thành rõ ràng là vì muốn đến chỗ Hạ Nam Sơn chạy quan hệ mong Hạ Nam Sơn giúp đỡ, vì sao lúc trước gã nói chuyện với Hạ Nam Sơn còn có thể tỏ ra kiên cường như thế, nói trong nói ngoài đều muốn bắt được suy nghĩ của Hạ Nam Sơn? Liệu có phải ngay lúc đó gã cũng đã hiểu rõ mình rất có thể sẽ bị đưa đi điều tra, lại lo lắng Hạ Nam Sơn có thể nhân cơ hội tiêu diệt gã nên mới chặt đứt mọi quan hệ có liên quan đến mình trong vụ Lộ Lâm rồi thậm chí là cả những chuyện khác có liên quan đến Tang Tán – vì thế, trước tiên gã tìm một kẻ bán đứng Hạ Nam Sơn, sau đó lại chạy đến chỗ Hạ Nam Sơn bày ra bộ dáng chó cùng rứt giậu để chọc giận Hạ Nam Sơn, khiến Hạ Nam Sơn ra tay rồi mới đứng đằng sau đẩy một cái. Như vậy đã từ việc ‘Có khả năng’ biến thành ‘Sự thực’, gã ngược lại từ bị động biến thành chủ động, trong quá trình bị nhân viên kiểm tra kỉ luật đưa đi điều tra đã thuận thế phun ra từng chuyện của Hạ Nam Sơn, thay kẻ đứng đằng sau dẫn lửa lên người Hạ Nam Sơn, cũng thuận lợi đón lấy sức mạnh của người đó kéo mình ra khỏi chuyện này. Nếu xui xẻo thì vài chục năm sau này sẽ chỉ là một kẻ có tiền; nếu vận may khá hơn chút, nói không chừng gã còn có thể lại làm chức phó Tỉnh trưởng của mình, hô mưa gọi gió thêm dăm ba năm.
Đúng là tính kế hay! Phương Tự thầm nghĩ rồi lại nhìn sắc mặc của Hạ Nam Sơn ngồi bên cạnh.
Lúc trước đã đập hỏng điện thoại, hiện tại Hạ Nam Sơn đã khôi phục sự bình tĩnh nghiêm túc như thường ngày.
Chuyện của Đới Du Long đương nhiên là khiến ông kinh ngạc phẫn nộ, nhưng nghiêm khắc mà nói thì cũng giống như việc ‘ngài ấy’ có ý định với Cố Tân Quân, tất cả đều không nằm ngoài dự đoán của Hạ Nam Sơn.
Lúc này, không cần cân nhắc nhiều cũng có thể trực tiếp kết luận người đứng phía sau chính là Cố Tân Quân.
Bắt đầu từ lúc ông lập bẫy ép Cố Tân Quân gia nhập vào phe của Uông Bác Nguyên, tranh đấu giữa hai nhà Cố Hạ đã có xu thế gay cấn, thậm chí đây không còn đơn thuần chỉ là vấn đề về lập trường – Đới Du Long chỉ cần còn chút mắt nhìn thì sẽ trực tiếp chạy đi tìm Cố Tân Quân.
Cũng chỉ có Cố Tân Quân là có năng lực và lí do để ra tay giúp gã: Bản thân Đới Du Long là phó Tỉnh trưởng, dù có năng lực nhúng tay vào chuyện trong kinh thành thì cũng không có bao nhiêu lí do để nhúng tay, ví như bí thư Kỉ ủy Hách Ứng Hùng sắp về hưu, ví như phó Thủ tướng thường vụ Chương Tùng Thiên quản lí mọi chuyện nhưng lại mặc kệ mọi sự, hai người này có lí do gì để bận tâm đến chút chuyện sa cơ vô dụng của Đới Du Long? Đới Du Long nhất định nghĩ thế, có thể đáp lên chỗ nào chính là bắc được cầu lên trời đúng không? Mà những kẻ muốn bận tâm cũng muốn nhúng tay có được bao người có bản lĩnh để ý lại đủ khả năng chen vào?
Cố Tân Quân chính là chờ chỗ đó.
Uông Bác Nguyên kéo Bành Tùng Bình xuống không ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Bành Tùng Bình rơi đài lại kéo theo chuyện ở Lộ Lâm đã nằm ngoài dự liệu của ông, sát sau đó là Đới Du Long chạy vào trong kinh thành tìm ông, từng chuyện từng chuyện đều diễn ra quá nhanh. Ông vốn đã định để tâm điều tra một chút xem rốt cuộc trong tay Đới Du Long đang nắm tư liệu gì về ông nhưng cũng không đủ thời gian, đành phải rút củi dưới đáy nồi, đáng tiếc vẫn không phòng nổi đám người liên tục thêm củi đốt lửa.
Hạ Nam Sơn thầm nghĩ trong lòng. Lúc trước ông bức ép Cố Tân Quân sang chỗ Uông Bác Nguyên, tuy là thuận thế nhưng ít nhiều cũng có phần không thể không làm: Thường ủy chỉ có chín chỗ, nếu ông muốn nắm được vị trí đó thì phải chủ động tranh giành, nếu để mặc Cố Tân Quân an ổn lùi xuống lại bình an bước lên, đến lúc Úc Thủy Phong nằm dưới áp lực của các vị lãnh đạo đương nhiệm sẽ lựa chọn vị thần tử lâu năm như ông hay người có quan hệ lại vẫn luôn đi theo lãnh đạo đương nghiệm giống như Cố Tân Quân, điều đó thực sự không thể chắc chắn được.
Ông đương nhiên không thể nào chờ đến lúc đó mới bắt đầu chuẩn bị, vì thế mới đưa ra một loạt kế hoạch lúc trước, bao gồm gây ra vụ tai nạn xe của Vệ Tường Cẩm khiến hai nhà Cố Vệ trở mặt, bao gồm cả việc đẩy Cố Tân Quân vào trận doanh của phe Uông.
Nếu như những kế hoạch này thành công, lợi ích thu được đương nhiên là cực lớn; đáng tiếc kẻ địch bị bức ép lại có thế lực ngang ông, quả như cục nghẹn ở cổ họng khó có thể phòng bị.
“Thủ tướng?”
Có lẽ vì ông tự hỏi quá lâu, Phương Tự ngồi một bên không bình tĩnh nổi mới không kìm được mà lên tiếng hỏi.
Hạ Nam Sơn hơi nâng mắt:
“Cậu thấy thế nào?”
Có thể trở thành trợ lí số một bên cạnh Hạ Nam Sơn, Phương Tự cũng phải lăn lộn giữa súng thật đạn thật, ông ta hơi trầm ngâm một thoáng rồi mới nói:
“Thủ tướng, người để cho Đới Du Long ngang ngược như thể, chỉ e là Cố Tân Quân.”
Hạ Nam Sơn không nói gì, ý bảo đối phương tiếp tục nói.
Phương Tự thầm cảm thấy khó giải quyết.
‘Ngài ấy’ có ý định đề bạt Cố Tân Quân, với Úc Thủy Phong và Hạ Nam Sơn mà nói thì đây là chuyện đương nhiên, nhưng nếu đặt lên người Phương Tự thì vốn là không hề đánh hơi được chút tiếng gió nào.
Cho dù bỏ qua một điểm này tiến thẳng đến thời điểm trước mắt, Cố Tân Quân cũng là một đối thủ khiến người ta cực kì đau đầu, Uông Bác Nguyên tuy đã bị hạ nhưng Cố Tân Quân vẫn không phải chịu bất cứ đả kích nào trong vụ việc này, hơn nữa ‘ngài ấy’ hiện giờ vẫn còn ở phía trên, nếu ‘ngài ấy’ vì muốn cân bằng thế lực mà vừa nâng đỡ người của mình, vừa chèn ép người bên phe Úc, vậy thì Cố Tân Quân rất có thể sẽ vì ân oán cá nhân của mình với Hạ Nam cùng ý định của cấp trên mà chết cũng phải cùng kéo Hạ Nam Sơn xuống, hơn nữa còn chỗ hổng bên Đới Du Long –
“Thủ tướng.”
Phương Tự cân nhắc một hồi mới lên tiếng.
“Tôi thấy chúng ta nên có tính toán sớm về chuyện này, không thể để mặc Đới Du Long nói lung tung như vậy…”
Lúc này muốn hành động thực ra cũng rất khó xử, mà hiện tại bọn họ đương nhiên không thể để cho Đới Du Long ăn nói bậy bạ như thế, dù sao có một số việc, lúc trước làm là một góc độ, người ở phía sau nhìn vào hoàn toàn có thể ra một góc độ khác; nhưng nếu như làm thật, ai có thể dám chắc rằng Cố Tân Quân không phải đang chờ một chiêu ấy của bọn họ, sau đó biến việc vốn đang là lời đồn trở thành sự thật xác định?
Tình thế thật khó xử. Phương Tự cũng đã cảm nhận được vừa rồi Hạ Nam Sơn giống như bị nghẹn ngay cổ.
Sư tử vồ thỏ còn phải dồn hết sức, huống chi là hổ sói đấu nhau? Chỉ hơi bất cẩn một chút là tức khắc tang mệnh.
Hạ Nam Sơn không lập tức lên tiếng. Ánh mắt ông lướt qua gương mặt Phương Tự, dừng lại trên người Hạ Hải Lâu vẫn im lặng từ đầu đến giờ rồi mới mở miệng tiếp, nhưng không phải nói với Phương Tự mà là với Hạ Hải Lâu:
“Cháu nói thử xem.”
Lời này vừa ra Phương Tự đã theo bản năng muốn tiếp lời, cũng may đầu óc ông ta vẫn chưa rối loạn đến mức đó, vừa mở miệng đã ý thức được hướng mắt của Hạ Nam Sơn khác lạ nên vội vàng dừng lại, còn không quên thay đổi tư thế ngồi một chút để che giấu.
“Cháu?”
Hạ Hải Lâu thu hai bàn tay vẫn vắt lên tay vịn sô pha của mình lại, khóe môi mỉm cười khiến người ta cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng đuôi lông mày cũng đồng thời nhướn lên giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt nát chút nhẹ nhõm thoáng xuất hiện vừa rồi.
“Cháu cảm thấy hành động của Cố Tân Quân rất thú vị.”
Lời này có ý gì? Đáy lòng Phương Tự hơi xao động, lại nghe thấy giọng nói của Hạ Nam Sơn:
“Tiểu Phương, cậu nghĩ thế nào?”
Có một câu nói đầy ý nghĩa hàm xúc của Hạ Hải Lâu trước đó, Phương Tự lại càng không dám trả lời tùy tiện, ông cũng không còn bận tâm đến lời giải đáp của Hạ Nam Sơn nữa, thực sự tỉnh táo lại suy nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối chuyện này vài lượt mới nhíu mày nói:
“Thủ tướng, tôi cảm thấy Cố Tân Quân đứng đằng sau gây khó dễ, chỉ e là muốn dồn sức cho lần đấu cuối cùng…”
Hạ Nam Sơn thầm thở dài một tiếng trong lòng.
Liên kết với Đới Du Long rồi đến thời khắc mấu chốt mới ‘đúng lúc’ cho ông biết, hành động lần này của Cố Tân Quân, giống như Hạ Hải Lâu đã nói, rất thú vị.
Còn theo như lời Phương Tự, đối phương muốn dồn sức vào lần đấu cuối cùng – tính cách của Cố Tân Quân là loại nào? Cẩn thận lại cương quyết; hơn nữa, Cố Tân Quân đã được ‘ngài ấy’ coi trọng đến mức muốn đề bạt lên thường ủy, cho dù ông và Cố Tân Quân thực sự có thù giết vợ cướp con, Cố Tân Quân dưới tình thế lớn Uông Bác Nguyên bị hạ bệ và Úc Thủy Phong bước lên này cũng sẽ nhẫn nhịn, nhịn đến khi kì tuyển cử chấm dứt, nhịn đến khi bản thân bước lên làm thường ủy, sau đó mới dựa vào lời nói và quyền lực của mình, cùng ‘ngài ấy’ để lại một lực lượng khác để lật đổ Hạ Nam Sơn ông.
Đấu một lần cuối cùng, hiện giờ Cố Tân Quân đang kiên cường đấu cái gì?
Nếu nghĩ lui lại một chút, giả sử Cố Tân Quân thực sự là muốn kéo ông cùng chết, vậy chuyện của Đới Du Long lần này không tránh khỏi quá qua loa sơ sảy, dựa vào thủ đoạn của Cố Tân Quân, cho dù không thể bắt ông giống như Uông Bác Nguyên túm Bành Tùng Bình thì ít nhất cũng sẽ che giấu chặt chẽ mọi chuyện đến tận khoảnh khắc cuối trước khi bùng nổ, như thế mới có thể đánh cho ông trở tay không kịp, nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện ngay trước khi bắt đầu tuyển cử.
Nhưng hiện giờ không dựa vào cả hai bên, ý Cố Tân Quân là…
Hạ Nam Sơn đưa tay xoa xoa đầu chiếc gậy chống của mình, làm bạn với nhau đã nhiều năm, cho dù ông nhắm mắt lại cũng có thể nói ra rõ ràng nơi nào có vết lõm xuống, chỗ nào có vết nứt ra, hoa văn ở chỗ nào bò sang chỗ nào –
Ông đoán được ý của Cố Tân Quân, vậy nên không thể không kinh ngạc, không thể không thán phục.
Về những mặt khác, đây không phải là lần đầu tiên ông cảm thấy tiếc hận vì Hạ Hải Lâu không thể bước vào, nhưng lại là lần đầu tiên ông thấy tiếc nuối đến thế.
Thằng nhóc thối này, đầu óc nhanh nhạy, ánh mắt cũng đủ sắc bén.
Đáng tiếc là chạy trốn cũng nhanh nữa, không biết cách dừng lại cũng không có ích gì.
Chuyện của Đới Du Long rất trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến ông cảm thấy hoài nghi.
Cố Tân Quân muốn ông biết trong tay ông ta có quân bài này, nhưng vì sao Cố Tân Quân lại muốn cho ông biết chứ?
Bởi vì Cố Tân Quân muốn lùi lại.
Không chỉ bản thân ông ta muốn lùi, mà còn muốn kéo ông cùng lùi xuống.
Việc này đã giúp Cố Tân Quân đạt được suy nghĩ ban đầu: An ổn tránh né đầu sóng ngọn gió, sau đó lại an ổn bước lên theo lãnh đạo đương nhiệm.
Mà đối với ông, đây cũng là thời cơ thích hợp để tránh khỏi ánh mắt của ‘ngài ấy’, bảo toàn bản thân dưới sự tiến công của cả ‘ngài ấy’ và phe Úc.
Nếu ông không đồng ý thì sao?
Như vậy với Cố Tân Quân mà nói, Đới Du Long trong tay ông ta chính là quân cờ để lấy lòng ‘ngài ấy’, nhưng lại là lá bùa lấy mạng ông. Tuy nhiên, ông ta cũng phải lựa chọn, đợi Úc Thủy Phong bước lên đài cao, tương lai của ông ta như thế nào cũng rất khó nói.
Đối với ông lại càng đơn giản hơn, ‘ngài ấy’ ngứa mắt ông, Cố Tân Quân nắm được nhược điểm của ông trong tay, cho dù chưa được mấy ngày, nhưng nếu muốn chống đỡ thì chưa chắc đã chống nổi, mà Chủ tịch Úc đứng sau chưa chắc đã xuất ra lực lượng lớn nhất để bảo vệ ông…
Đối phương đã đưa ra đề bài, giờ chỉ chờ đáp án của ông.
Hạ Nam Sơn siết nhẹ bàn tay đang chống gậy một cái, thoáng khựng lại.
Màn kịch lớn quanh co lòng vòng đã hơn nửa năm, có lẽ thực sự đến lúc kết thúc rồi.
Ngày 13 tháng 9 năm 2013, kì tuyển cử nhiệm kì mới chính thức bắt đầu, trong sảnh đường trang nghiêm diễn ra đại hội Nhân dân, tấm thảm màu đỏ tươi cùng những hàng nam nữ đại biểu đứng đầy phía sau các dãy bàn dài màu cà phê, trên đỉnh cao nhất ở giữa là hình ngôi sao năm cánh màu vàng kim rực rỡ lấp lánh. Xung quanh năm cánh sao, từng ngọn đèn sáng rực phát sáng quanh chiếc khung được tạo hình thành đóa hoa sáng rọi.
Trong căn phòng tổ chức đại hội có treo những tấm màn che đỏ thắm trang nghiêm lộng lẫy, tượng trưng cho lòng nhiệt tình và sự kiên định. Xung quanh đài Chủ tịch là một biển hoa, hoa mẫu đơn đỏ, hoa cúc vàng tươi, mã tiên hồng phấn được sắp thành hàng đang khoe sắc rực rỡ.
Tiếng hát quốc ca kết thúc, lễ tưởng niệm cũng xong, thường ủy Cục Chính trị đứng trên đài Chủ tịch, thủ tướng Thẩm Hữu Xương cầm bản diễn thuyết cất lời:
“Kính chào các vị đại biểu, hôm nay số đại biểu tham gia hội nghị Đại hội Nhân dân Trung ương là 2213 người, đại biểu đặc biệt có 57 người, tổng cộng là 2270 người, có 42 người xin nghỉ ốm, 2228 người có mặt. Đại hội hôm nay có rất nhiều bạn bè ngoài Đảng cùng những người có trách nhiệm hữu quan cùng dự thính, chúng ta hãy cùng chào đón họ.”
“Giờ, xin mời đồng chí Khâu Trung Tắc, đại biểu thứ mười bảy thuộc Ủy ban Chấp hành Trung ương bước lên báo cáo với Đại hội!”
Nghi lễ khai mạc kì tuyển cử cho nhiệm kì mới kéo dài liên tục từ chín giờ sáng ngày 13 đến hơn mười giờ rưỡi.
Buổi khai mạc này, Cố Trầm Chu không ngồi nhà xem, Hạ Hải Lâu cũng vậy.
Hạ Hải Lâu tìm được Cố Trầm Chu ở bên cạnh dòng suối trên đỉnh núi Thiên Hương.
Đây là một buổi sớm trời trong quang đãng, phần còn lại của đợt khí lạnh trước đó đã rời xa thành phố cùng những tòa nhà cao ốc, nhưng trên đỉnh núi cách xa vùng nội thành vẫn có thế cảm nhận được vài phần.
Gió lạnh thổi vù vù khiến đám lá cây phát ra tiếng động giống như tiếng lá thông reo vui, đôi lúc lại tựa tiếng thở than của oán phụ lẩn quất bên tai. Hạ Hải Lâu kéo lại cổ áo, đạp lên đám lá rụng lẫn bùn đất phát ra tiếng sột soạt, đi đến bên cạnh Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu đang ngồi cạnh vách đá trên đỉnh núi.
Anh ngồi ngay xuống mặt đất đầy bụi bặm, một chân gập lên đạp xuống nền đất, một chân khác thò ra bên mép núi buông thõng giữa không trung.
Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh Cố Trầm Chu, nhìn ra phía xa xa theo ánh mắt của đối phương: Dưới bầu trời xanh thẳm, đầu tiên là một mảnh xanh ngắt của cây cối đập thẳng vào mắt, tiếp đó màu lục dần biến mất, đường thẳng màu xám xuất hiện trong tầm nhìn, xe cộ, người đi đường, cột điện, những ngôi nhà trệt thấp bé, sau đó là dòng xe cộ dần tăng lên rồi biến nhỏ đi, những tòa nhà cao tầng chậm rãi trở nên dày đặc hơn, rồi đến trái phải trước sau, liền kề san sát, đủ loại kiểu dáng, tất cả đều là những tòa kiến trúc có chiều cao và hình dạng khác nhau.
Liếc mắt nhìn một cái đã đủ để thu hết nửa kinh thành vào đáy mắt.
Hạ Hải Lâu bắt chước Cố Trầm Chu dứt khoát ngồi xuống đất, hắn rút hai điếu thuốc, tự cầm lấy một điếu rồi đưa điếu còn lại cho Cố Trầm Chu, lại thuận tay kéo chiếc kính gá trên vành tai Cố Trầm Chu mà thường ngày không hề thấy anh đeo.
Cố Trầm Chu hơi nghiêng đầu, không phải tránh né Hạ Hải Lâu mà là để kính mắt được đối phương tháo xuống dễ dàng hơn: Mắt anh gần như là giả cận thị, độ mắt rất thấp dù không đeo kính mắt cũng không thành vấn đề, hôm nay chỉ là bất chợt có hứng – giống như việc anh bỏ qua không xem buổi khai mạc mà lại đột nhiên hứng khởi chạy đến nơi này ngắm nhìn phong cảnh ở phía xa xa vậy.
Hạ Hải Lâu ngắm nghía chiếc kính mắt trong tay, gọng kính màu đen dài mảnh, thấu kính rất mỏng. Hắn đeo thử thì quả nhiên không có cảm giác gì, sau đó hắn gỡ xuống rồi nhìn nhìn Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh, gương mặt chợt hiện lên vẻ cổ quái:
“Anh có từng nhìn thấy dáng vẻ đeo kính mắt của chính mình không?”
Cố Trầm Chu nhướn mày:
“Cậu nói xem?”
Hạ Hải Lâu cũng biết bản thân đang nói nhảm, dù sao trọng điểm cũng không nằm trong việc này, hắn như cười như không đáp:
“Nếu tôi là anh tôi sẽ không đeo, giống hệt như học sinh trung học ấy!”
Khóe miệng Cố Trầm Chu hơi nhếch lên, cầm lấy điếu thuốc Hạ Hải Lâu đưa qua.
Không giống như cảm thấy thú vị nhưng cũng không tỏ vẻ phiền chán. Hạ Hải Lâu ngồi bên cạnh thầm nghĩ như vậy, đồng thời cũng móc chiếc bật lửa trong túi áo đưa sang –nhưng lúc này Cố Trầm Chu đã châm thuốc.
Hạ Hải Lâu lập tức cất chiếc bật lửa của mình đi, nhưng ngón tay lại kẹp điếu thuốc đưa qua.
Cố Trầm Chu nhìn hắn một cái, cắn điếu thuốc trực tiếp nghiêng đầu qua, dùng đầu thuốc lá của mình kề sát đầu điếu thuốc trên tay Hạ Hải Lâu rồi rít một hơi.
Chút ánh lửa lóe lên.
Làn khói quấn quít quanh ngón tay Hạ Hải Lâu, thản nhiên phất nhẹ qua một cái, ngón tay không có cảm giác gì nhưng ***g ngực lại giống như bị móng vuốt của một con mèo thình lình cào một nhát.
Hạ Hải Lâu choáng váng hồi lâu mãi sau mới định thần lại, hắn lập tức thầm chửi thề một câu trong lòng.
F*ck!
Chuyện gì xảy ra thế?
Là mắt hắn có hột, hay do đầu Cố Trầm Chu vừa bị đập vào đâu?
Đối phương cắn điếu thuốc, đột nhiên nghiêng đầu qua dùng đầu thuốc đang cháy của mình châm thuốc cho hắn?
Hắn vừa khiếp sợ hoang mang trước động tác của Cố Trầm Chu, lại vừa đau lòng tiếc nuối đến mức cảm giác trái tim cũng thắt lại: Nếu sớm biết đối phương sẽ dùng cách này để châm thuốc, vừa rồi hắn đã trực tiếp cắn điếu thuốc trong miệng rồi nghiêng qua!
Trạng thái hiện giờ cũng thật kì diệu: Với thân phận của Hạ Hải Lâu, bình thường hắn muốn tìm ai, chơi trò mới lạ gì mà không được? Cuộc sống hoang đường lúc trước chính là minh chứng tốt nhất. Nhưng từ sau khi Cố Trầm Chu xuất hiện, thứ hắn càng không chiếm được lại càng muốn có, thứ hắn càng muốn có lại càng không chiếm được, non nửa năm đã trôi qua khiến kẻ đã lâu lắm không được ăn thịt như hắn chỉ liếc mắt nhìn thấy chút vụn thịt đã kích động…
Cách trả thù của Hạ Hải Lâu là dùng răng nanh nghiến chặt điếu thuốc trong miệng, cố gắng đè nén trái tim ngu xuẩn đang nhảy nhót điên cuồng trong ***g ngực lại rồi nói với Cố Trầm Chu:
“Hòa nhau?”
Cố Trầm Chu cắn điếu thuốc phun ra một hơi khói, ánh mắt vẫn nhìn về phương xa như trước:
“Hòa.”
“Bất ngờ ha.”
Hạ Hải Lâu nói một lời hai nghĩa, ý nói kết quả đánh cuộc của bọn họ, cũng ám chỉ sự hợp tác của Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn.
“Trong dự kiến.”
Cố Trầm Chu cười khẽ, trả lời đối phương nhưng cũng là trả lời chính mình.
Trong dự kiến cơ đấy.
Từ khi hai người thỏa thuận đánh cược, từ lúc Cố Tân Quân bị ép phải gia nhập vào phe Uông, từ khoảnh khắc anh tìm được hung thủ muốn sát hại Vệ Tường Cẩm nhờ cảnh trong mơ, từ ngày anh vừa trở về từ nước ngoài –
Từ rất rất sớm, anh đã có suy nghĩ như thế.
Từ mơ hồ đến cụ thể, hoàn thành từng giọt từng giọt một.
“Chúc mừng hợp tác?”
Hạ Hải Lâu đưa một bàn tay ra với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu nhìn bàn tay được đưa đến trước mặt mình vài giây.
Vài giây sau, khóe môi anh cong lên để lộ một nụ cười mỉm có phần cổ quái đan xen thêm chút phức tạp.
“Đương nhiên.”
Anh đáp. Ánh mắt lướt qua bầu trời cùng dãy núi, lướt qua cây cối rồi lướt qua ngã tư đường, giống như một cánh chim cô đơn bay vọt lên lao vào trong thành phố tráng lệ cách đó không xa.
“Hợp tác vui vẻ.”
Sau đó anh vươn tay.
Hai bàn tay siết chặt.
Điện báo ngày 19 tháng 9 trên mạng Tân Hoa trong kinh thành (phóng viên: Tôn Chính Lôi, Vương Lập Minh) viết: Tổng bí thư Trung ương của Đảng mới trúng cử nhậm chức– Úc Thủy Phong – cùng thường ủy Cục Chính trị Chương Tùng Thiên, Triệu Thư Lâm, Tần Nhiên Lập, Hạ Song Hải, Nguyễn Bảo Đức, Đặng Bằng Sơn, Trình Như Đông và Cù Hạ Nhạc, buổi sáng hôm nay đã có buổi gặp mặt phỏng vấn cùng mười tám phóng viên trong ngoài nước tại phòng khách của tòa nhà tổ chức Đại hội Nhân dân.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Kéo dài thật lâu cuối cùng cũng viết xong màn đấu đá chính trị này rồi, tuy rằng vẫn còn tì vết và khuyết điểm nhưng vẫn trực tiếp mở ra cho chúng ta một trang sách mới trong lịch sử đi!
Hợp tác – đối đầu rồi lại đối đầu – hợp tác, bất kể là ngài Hạ có ưu thế hơn trước hay là ngài Cố sau này đấu với ngài Hạ, hay là Uông Bác Nguyên hoặc Úc Thủy Phong, trong lần tranh đấu này bọn họ đều là những diễn viên xiếc đi trên dây lơ lửng giữa không trung, ngài Cố kiêng dè phe Úc hơn một chút, ngài Hạ cũng e ngại nhà lãnh đạo đương nhiệm khá nhiều, mỗi người đều cẩn thận cân bằng các thế lực xung quanh, cố gắng bộc lộ hết mọi thủ đoạn để tiến lên!
Vì sao đến thời điểm cuối cùng ngài Hạ và ngài Cố lại lựa chọn hợp tác, trong truyện đã giải thích rất rõ nên không cần nhiều lời thêm.
Ngược lại là lúc truyện đã diễn biến, có một người bạn nói với tôi, nếu cp của truyện này là ngài Cố và ngài Hạ thì sao? Tôi đáp, như vậy thật sự sẽ là ‘Bước lên đỉnh cao, mỉm cười ngắm phong cảnh non sông. Cùng nắm nay lại cùng sóng vai, ngắm trời yên biển lặng, cả đất nước yên bình’.
Sau đó hai người sẽ cùng nhau bật cười rồi nói vài chuyện ngớ ngẩn phá hỏng không khí.
Thoải mái chút vậy thôi, giờ nói lại chuyện chính:
Trước khi viết truyện này tôi vẫn luôn cảm thấy Đại hội thứ mười lăm, mười sáu, mười bảy hay mười tám gì đó cách mình rất ra. Sau khi viết, tùy tiện bịa ra một lễ khai mạc cho Đại hội lần thứ mười bảy thì cảm xúc lại bất chợt tuôn ra ào ạt.
Ví như lúc tiện tay vẽ nên một buổi khai mạc Đại hội lần thứ mười bảy liền nghe thấy câu: ‘Trung Quốc hiện nay đang diễn ra sự cải sách rộng khắp sâu sắc, thời cơ chưa từng có, thách thức cũng chưa từng có’.
Ngay từ lúc bắt đầu đến giờ, đất nước ta có rất nhiều thiếu hụt cũng có rất nhiều thay đổi. Chúng ta bất đắc dĩ, oán giận, phẫn nộ.
Nhưng từ thế hệ cha mẹ chúng ta đến thế hệ hiện giờ của chúng ta, quay đầu lại nhìn mới thấy đất nước ta đang nhanh chóng phát triển, nhân dân ta ngày càng giàu có.
Tôi tin tưởng, chắc chắn cũng có rất nhiều người cũng sẽ tin tưởng, đất nước ta sẽ tiếp tục trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Phần còn lại của truyện sẽ là màn tương thân tương ái của Khốn kiếp và Tôm hùm xDD.
[Nghe nói ngày X tháng X năm X sau này]
Hạ Hải Lâu nằm trên giường bệnh, Cố Trầm Chu cũng ở trên giường bệnh bên cạnh.
Cố Trầm Chu cau mày hỏi người vừa mới tỉnh lại:
“Cảm thấy thế nào?”
“Rất tệ.”
Hạ Hải Lâu đánh giá tình trạng thân thể một lát, thành thực trả lời.
Qua một buổi tối, đầu tóc Cố Trầm Chu vẫn hơi rối bời, quần áo trên người anh vốn vẫn chưa thay, mấy nếp gấp trên áo khác còn dính đầy bùn đất:
“Bị tảng đá đập vào đầu không tệ thế nào được, rốt cuộc là cậu muốn làm gì? F*ck, một cục gạch còn không đập chết cậu được –“
Hạ Hải Lâu cười nhạo:
“Nếu không phải anh ở đó thì tôi đâu có điên mà chạy đến. Người ta yêu ai yêu cả đường đi, tôi là vì người mình yêu mà chạy đi cứu tình địch, cảm động không?”
Ánh mắt Cố Trầm Chu di chuyển lên gương mặt của Hạ Hải Lâu:
“Cậu cảm thấy đáp án của tôi sẽ thay đổi?”
Hạ Hải Lâu vừa mới tỉnh lại nên tinh thần không được tỉnh táo lắm, tựa vào gối đầu có phần mệt nhọc nói:
“Này thì là gì, không sợ, anh chờ xem tôi đợi lúc nào đó cầm cục gạch đến đập bể đầu anh ta kiếm chút lời lãi…”
Cố Trầm Chu:
“…”
Lát sau mới lên tiếng.
“Nói chuyện với cậu đúng là càng ngày càng khiến người ta chán ghét.”
Hạ Hải Lâu cười rộ lên:
“Nhưng mỗi câu đều là lời tôi muốn nói với anh…”
Âm cuối của hắn đột nhiên trở nên không rõ ràng. Trong tầm mắt, gương mặt quen thuộc chậm rãi đến gần hắn, lại khiến đường nhìn của hắn trở nên mơ hồ.
Đôi môi khô khốc được người chạm nhẹ lên, va chạm giống như chuồn chuồn lướt qua, dịu dàng lại mềm mại.
Sau đó cảm xúc nóng ướt xuất hiện trên khóe môi hắn, tiếp đó là hôn môi mút vào từng chút từng chút một, hắn cảm thấy mỗi một tấc trên môi mình, mỗi một chỗ rách nứt ra đều được người kia cẩn thận ngậm vào miệng liếm láp, hơi ấm trên thân thể cũng truyền sang.
Hạ Hải Lâu mê đi.
Giống như có một đám mây màu trắng đột nhiên xuất hiện quanh người hắn, chậm rãi bồng bềnh tản ra bốn phía rồi vây kín hắn bên trong.
Hình như Cố Trầm Chu chủ động hôn hắn.
Hình như còn làm thêm rất nhiều việc khác như xoa xoa nắn nắn…
Nhưng đám mây tụ lại càng lúc càng nhiều, một ít nâng đầu hắn, một ít bao lấy tứ chi hắn, còn có một hai đóa rơi từ trên trần nhà xuống, bướng bỉnh va một hai cái trên ***g ngực hắn.
Hạ Hải Lâu hưởng thụ, hưởng thụ, hưởng thụ, mơ hồ, mơ hồ, mơ hồ…
“Này…”
Một lúc thật lâu, sau khi Cố Trầm Chu chấm dứt nụ hôn kéo dài năm phút đồng hồ, Hạ Hải Lâu cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái mơ màng phấn khởi không thôi, tinh thần sáng láng, hai mắt rạng rỡ:
“Lần sau chúng ta chơi – [giản lược ba trăm từ mô tả SM] –“
Cố:
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.