Chương 167: PHIÊN NGOẠI 5: Thế Giới Bên Em
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Dạo gần đây tâm trạng của Cố Trầm Chu không được tốt lắm, những người đi theo bên cạnh anh đều ít nhiều phát hiện ra điểm ấy.
Hai ngày trước thư ký riêng mới đến của anh phạm vào một sai lầm không lớn không nhỏ: Ngay đêm trước cuộc họp cậu ta mới phát hiện mình mang nhầm bản thảo bài diễn thuyết của lãnh đạo nhà mình. Việc này đối với lãnh đạo khác cho dù không phải việc lớn thì cũng vô cùng phiền toái, nhưng đối với Cố Trầm Chu có thói quen tự viết bài diễn thuyết mà nói thì không hề gì, thư ký cũng không cho là việc này lớn nên chỉ vội vàng nhận lỗi với Cố Trầm Chu. Lúc ấy Cố Trầm Chu chỉ gật đầu, sau khi kết thúc cuộc họp liền điều chuyển thư ký mới đến được một tháng này sang nơi khác, lại đề bạt một thư ký khác làm việc cẩn thận hơn đến bên cạnh mình.
Trong chốn quan trường có ai là người không sáng mắt? Cho dù thư ký này không được Cố Trầm Chu quý mến, theo lệ thường cũng sẽ không bị điều đi trong thời gian chưa đến một tháng, chuyện có thể nghiêm cũng có thể tha lại lập tức thành dây thừng thắt cổ, ít nhất có thể cho thấy chủ nhân của chiếc dây thừng này không hề vui vẻ gì. Trong vài ngày tiếp theo đó đều không có mấy người dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt Cố Trầm Chu, tất cả đều e ngại nếu lỡ miệng nói câu nào không đúng sẽ giúp lãnh đạo có chỗ trút giận.
Vào thời điểm như thế này, cũng chỉ có Hạ Hải Lâu cùng ngủ nghỉ trên một chiếc giường với Cố Trầm Chu là không cần hỏi nhiều nghĩ nhiều đã có thể đoán ra được đối phương không thoải mái ở đâu:
“Lần trước sau khi anh đến nhà họ Thẩm về thì không được vui vẻ lắm, ông ngoại chúng ta thật sự nói gì anh à?”
Chương trình trên TV đang phát những tin tức trong ngày hôm nay, Cố Trầm Chu vừa xem TV vừa trò chuyện câu được câu chăng với Hạ Hải Lâu:
“Biểu hiện của anh rõ ràng đến vậy?”
“Đúng thế, áp suất nặng nề đến mức hít thở cũng khó khăn.”
Hạ Hải Lâu đáp.
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn đối phương một cái, người ngồi bên cạnh anh lập tức cười rộ lên:
“Được rồi, ngữ giọng và hành động đều không khác gì lúc bình thường, nhưng chẳng lẽ em còn không hiểu được suy nghĩ trong lòng anh hay sao?”
“Ừ –“
Cố Trầm Chu dài giọng ‘ừ’ một một tiếng, cuối cùng cũng có chút tinh thần:
“Nói cũng phải.”
Hạ Hải Lâu trực tiếp vắt chân mình lên trên đầu gối Cố Trầm Chu, ra hiệu bảo đối phương bóp chân cho mình một lúc, đồng thời cũng trêu đùa:
“Bên chỗ cha anh mà anh có thể bình tĩnh nói ra sớm như vậy, đến lượt ông ngoại anh sao lại không nói nên lời?”
Hai người vừa bắt đầu trò chuyện là tiếng từ TV phát ra đã biến thành tạp âm, Cố Trầm Chu dùng điều khiển từ xa vặn nhỏ tiếng lại, nói với Hạ Hải Lâu:
“Thực ra không chỉ ông ngoại anh, chỗ ông nội anh cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng chỗ ông nội vẫn còn có cha anh.”
Anh nói đến đây liền dừng lại nhún vai.
“Kết quả…”
“Kết quả là ngay khi anh còn chần chừ thì ông nội đã trực tiếp nói rõ với anh.”
Cố Trầm Chu cứng ngắc đáp.
Hạ Hải Lâu lập tức vui vẻ:
“Anh xấu hổ lắm à?”
“Quả thực là vô cùng xấu hổ.”
Hạ Hải Lâu lại lập tức không vui:
“Chuyện này thì có gì mà phải vô cùng xấu hổ?”
Cố Trầm Chu căn bản là lười tiếp lời về chuyện này, chỉ thay đổi tiết tấu bóp chân cho đối phương.
Sự thực đã chứng minh là Hạ Hải Lâu hiểu rõ Cố Trầm Chu bao nhiêu thì Cố Trầm Chu cũng hiểu về Hạ Hải Lâu bấy nhiêu. Bất kể là có vui lòng hay không thì cũng chỉ là một thoáng cảm xúc với Hạ Hải Lâu, hắn nhéo nhéo cằm mình, nhìn Cố Trầm Chu một lúc rồi chợt nói:
“Ba ngày nữa anh phải ra nước ngoài khảo sát đúng không? Phải đi những một tháng à?”
“Ừ.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Em muốn đi cùng?”
Chuyện này đã diễn ra vài lần.
Hạ Hải Lâu:
“Đúng là em có muốn, nhưng phải giải quyết xong chuyện bên chỗ ông ngoại anh đã, lần sau chúng ta lại cùng đi.”
Lần này Cố Trầm Chu thực sự có hơi sửng sốt:
“Em?”
“Không tin?”
Hạ Hải Lâu hỏi lại.
“Cũng không phải như thế, anh vẫn có nắm chắc về chỉ số IQ của em.”
Cố Trầm Chu nói.
“Ý của anh là chỉ số EQ của em không ổn?”
Hạ Hải Lâu nhướn mày hỏi.
Cố Trầm Chu nhìn thẳng vào gương mặt Hạ Hải Lâu, cân nhắc khoảng hai giây mới đáp:
“Ý của anh là chỉ cần em tin chắc thì rất ít khi làm không tốt chuyện gì.”
Hạ Hải Lâu mang vẻ mặt hớn hở chồm đến hôn Cố Trầm Chu hai cái thật kêu:
“Trong vòng một tháng sẽ giúp anh thu phục ông ngoại, anh cứ ở nhà chờ tin tức là được!”
Tạm thời không nói đến chuyện Cố Trầm Chu có thể nhận được tin tức tốt này hay không, nhưng buổi chiều ngày hôm sau, cụ Thẩm quả thực phải chào đón một tin tức không tính là tốt: Hạ Hải Lâu đến nhà thăm hỏi!
James vẫn giống như mọi ngày trong vài chục năm qua cung kính nghiêm cẩn đứng trước mặt lão gia tử.
Cụ Thẩm chậm rãi thong thả bước đi trong thư phòng. Là người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đến khi gầy dựng được cả một đế quốc thương mại rộng lớn như ngày nay, từ ngày người vợ luôn ở bên chia sẻ những cơn hoạn nạn và đứa con gái yêu thương nhất lần lượt qua đời, tuổi càng cao lại càng có ít chuyện có thể khiến đáy lòng bình thản của lão gia tử dao dộng.
Nhưng đối với Hạ Hải Lâu, sau khi biết chuyện giữa cậu ta với cháu ngoại trai bảo bối của mình, cụ Thẩm sẽ rất khó giữ được sự bình tĩnh của bản thân.
Chối bỏ là điều chắc chắn. Nhưng ngoại trừ chối bỏ ra, điều càng khiến cụ Cố cảm thấy bị đả kích hơn ấy chính là biểu cảm trên gương mặt của Cố Trầm Chu sau khi cụ lựa chọn nói thẳng ra chuyện này: Xấu hổ, luống cuống, bộ dáng hoàn toàn không nói nên lời.
Cụ gần như chưa bao giờ nghĩ đến – hơn nữa cũng thực sự chưa từng gặp phải – loại biểu cảm như vậy sẽ xuất hiện trên gương mặt của cháu ngoại trai nhà mình.
Cụ kinh ngạc tột độ, cho nên đã hỏi ra một câu gần như là vô nghĩa:
“Cháu nghiêm túc với Hạ Hải Lâu?”
Những lời này vừa thốt ra, cụ nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi đối diện với mình tựa như được nhắc nhở nên thu gom sắc mặt của bản thân lại rất nhanh, đổi sang loại dáng vẻ khác có chút dè dặt hơn:
“Ông ngoại, cháu xin lỗi vì lúc trước chưa nói chuyện này với ông, nhưng cháu thực sự nghiêm túc với Hạ Hải Lâu, cháu chỉ là – Không biết nên nói ra như thế nào…”
Cụ Thẩm không bận tâm đến những điều mà Cố Trầm Chu nói tiếp sau đó nữa, dù sao đơn giản cũng chỉ là Hạ Hải Lâu có những điểm tốt nào, tình cảm cháu ông dành cho đối phương kiên định ra làm sao.
Mà trong những nội dung này, khi ông nhắc đến người đó với Cố Trầm Chu thì cũng đã điều tra được tám chín phần mười rồi.
Khi cụ hỏi Cố Trầm Chu, lúc Cố Trầm Chu đưa cho cụ câu trả lời xác nhận, thực ra cụ Thẩm vẫn còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ. Tuy rằng không hề trao đổi trước với nhau nhưng loại khiếp sợ này của cụ có thể nói là giống Cố Tân Quân như đúc: Bọn họ chưa từng nghĩ rằng con trai hay cháu ngoại trai của mình lại sẽ có một ngày yêu một người đàn ông, yêu đến độ chấp nhận không kết hôn cũng không sinh con.
So với nỗi khiếp sợ mang tên ‘Đường thẳng tắp dưới tình huống không có bất cứ dấu hiệu nào đột nhiên biến thành đường cong’, một người đàn ông có vóc dáng tròn hay méo, tính cách tốt hay xấu, năng lực mạnh hay yếu đã không còn quá quan trọng.
Thế nhưng rất nhanh, bất kể là Cố Tân Quân hay cụ Thẩm thì đều lập tức tỉnh ngộ: Chuyện Hạ Hải Lâu rốt cuộc là người thế nào thực ra rất quan trọng. Nếu bản thân hắn cực kỳ tồi tệ thì dù bộ dạng có xinh đẹp đến mấy, năng lực có mạnh mẽ đến đâu thì Cố Trầm Chu cũng sẽ không đắm chìm lâu như thế; nếu hắn không phải cháu ngoại trai của Hạ Nam Sơn, bọn họ sẽ không để yên cho hai đứa trẻ ở mãi bên nhau như vậy!
Nhưng những chuyện này đối với Cố Tân Quân đã sớm biết chuyện có thể coi như một vấn đề, nhưng đối với cụ Thẩm mà nói thì có lẽ giống như tất cả đã quá muộn hơn.
“Bên dưới vẫn là Tuyên Thành đang tiếp đón khách à?”
Cụ Thẩm dừng chân lại hỏi James.
“Đúng ạ, thiếu gia Tuyên Thành đang ngồi trò chuyện với khách ở trong phòng khách.”
Cụ Thẩm thoáng trầm tư rồi khoát tay nói:
“Được rồi, để mặc chúng nó đi.”
Nhưng bắt đầu từ giây phút mà Hạ Hải Lâu hạ quyết định, tất cả những chuyện hắn chuẩn bị làm đã định sẵn là không thể để cụ Thẩm chỉ dùng một câu ‘Được rồi’ là có thể khái quát.
Đây là ngày thứ ba sau khi Hạ Hải Lâu đến nhà họ Thẩm.
Buổi chiều ngày đầu tiên mới đến nhà họ Thẩm, hắn nói được hai câu với Thẩm Tuyên Thành trong phòng khách liền trực tiếp ép vị Tam thiếu gia đã nhận của mình không ít ân tình này mở đường dẫn mình đi thẳng vào thư phòng của cụ Thẩm.
Sau một tiếng trò chuyện, Hạ Hải Lâu ngoại trừ được giữ lại dùng cơm ra thì còn thành công giành được một gian phòng khách trong tòa nhà của họ Thẩm.
Đây đương nhiên phần lớn là do khách sáo, Hạ Hải Lâu cũng từng nghĩ đến chuyện phải tỏ vẻ từ chối khéo léo một chút, nhưng ngẫm lại thì Cố Trầm Chu từng để lại vài dấu vết ở đây, hắn lập tức không hề khách sáo mà tiếp nhận phần khách sáo này của người ta, hơn nữa còn nói thẳng rằng không cần phòng khác cũng được, hắn ở luôn trong căn phòng Cố Trầm Chu thường ở lại là tốt rồi.
James nghiêm mặt tựa như không hề nghe thấy những lời này. Sau khi bữa tối kết thúc, ông đưa Hạ Hải Lâu đến thẳng căn phòng chuyên dành cho khách khứa nghỉ ngơi trong tòa nhà của họ Thẩm.
Khóe môi Hạ Hải Lâu hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn sang Thẩm Tuyên Thành.
Thẩm Tuyên Thành sao có thể không hiểu được ý của Hạ Hải Lâu? Hắn lập tức cười gượng một tiếng, nhân lúc ông nội mình không có đây liền nhanh nhảu nói:
“Hải Lâu, chú với Tiểu Chu là bạn bè thân thiết, nhưng chắc là chưa từng nhìn thấy phòng của Tiểu Chu đúng không? Hiện giờ anh đưa chú đi xem nhé? James này, tôi nghĩ nếu Tiểu Chu có mặt ở đây thì chắc chắn cũng sẽ đồng ý…”
Câu đằng sau là để nói với James.
“Đúng rồi.”
Thẩm Tuyên Thành vì muốn tạo điều kiện cho Hạ Hải Lâu nên đã vứt bỏ luôn chút hàm ý cuối cùng, nói thẳng ra tất cả mọi chuyện:
“Hải Lâu, lần này chú định quay về kinh thành ở lại bao lâu? Anh thấy hay là chú ở lại đây thêm vài ngày nhẽ? Vừa khéo anh đang nhắc rằng dạo này Tiểu Chu làm gì mà thấy vắng mặt đã lâu, mọi người đều rất nhớ chú ấy –“
“Hiện giờ ắt hẳn Tiểu Chu đang ngồi trên máy bay ra nước ngoài.”
Hạ Hải Lâu khẽ cười hai tiếng.
“Anh ấy rất nhớ ông ngoại nên lần này kêu em quay về kinh thành thì nhất định phải thay anh ấy đến thăm ông một lần, thuật lại tình hình dạo gần đây của anh ấy cho ông nghe, ngoài ra còn gửi lời chào đến mọi người.”
‘Mọi người’ ở cuối câu đương nhiên là dùng để chỉ anh chị em của Thẩm Tuyên Thành.
Thẩm Tuyên Thành hoàn toàn không bận tâm đến chuyện Cố Trầm Chu có gửi lời thăm hỏi mình hay không, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều bị một tiếng ‘Ông ngoại’ kia cướp sạch, cũng theo bản năng liếc nhìn sang James đứng ở một bên: Tuy rằng mọi người đều có sự ăn ý về chuyện giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu, nhưng hẳn là ông nội nhà mình vẫn còn chưa chấp nhận nhỉ? Sao Hạ Hải Lâu lại có thể… tự tin mà gọi thẳng một tiếng ông ngoại như vậy?
Đương nhiên Thẩm Tuyên Thành không thể nào tham khảo loại nghi vấn này từ chỗ Hạ Hải Lâu, cuối cùng anh ta đưa Hạ Hải Lâu đến gian phòng mà Cố Trầm Chu thường ở, chỉ nói thêm hai câu đã nhanh chóng hiểu ý rời đi.
Hạ Hải Lâu cho đối phương một nụ cười mỉm hài lòng, ngay cả ý cười giả lả cũng lười cho, để mặc đối phương rời đi.
Tiếng khép cửa nhẹ nhàng vang lên, Hạ Hải Lâu đặt món đồ trang trí bằng thủy tinh hình con thiên nga xuống, bước đến vén một góc bức màn cửa màu xanh da trời trước ô cửa sổ lên nhìn ra vườn hoa ở phía trước.
Những bóng đèn nhỏ được giăng khắp các nhánh cây khiến vườn cây cực kỳ rộng lớn của nhà họ Thẩm ánh lên đủ loại màu sắc, James vừa rời đi đang tản bộ trong vườn với cụ Thẩm, hồ nước ở phía xa xa lóe lên mạt sáng rất mờ nhạt lại thần bí.
Hạ Hải Lâu thả lỏng bàn tay buông bức màn xuống. Hắn quyết định hiện giờ phải đi xuống vườn hoa tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ, còn đề tài ư? Hắn hoàn toàn có thể lựa chọn khoảng thời gian sinh sống và làm việc của Cố Trầm Chu dạo gần đây.
Cho dù Tướng quân không quá dễ dàng, nhưng ít nhất trên tay hắn có một bộ bài hay, không phải ư?
******
Việc khảo sát ở nước ngoài đa phần luôn theo hình thức di chuyển liên tục, muốn tạo ra được thành tích không hề đơn giản.
Chuyến ‘du lịch’ ra nước ngoài của Cố Trầm Chu lần này thực chất còn bận rộn gấp mấy lần khi ở trong nước, vừa phải báo cáo với cấp trên lại vừa phải phối hợp với cấp dưới, gần như phải xé người làm đôi thì cuối cùng mới hoàn thành được một bản báo cáo mà mình thấy vừa lòng.
Trong suốt một tháng qua, ngày nào anh cũng nhận được điện thoại của Hạ Hải Lâu.
Trong cuộc điện thoại, cả hai người đều không cố tình nói về chuyện ở nhà họ Thẩm hay chuyện ở nước ngoài, nhưng mỗi ngày trò chuyện vẫn khiến bọn họ có thể nắm được rất rõ ràng rằng đối phương đang làm gì hoặc gặp những chuyện nào, cũng giống như cuộc trò chuyện hiện tại:
“Tiểu Chu, anh có muốn biết người nhà họ Thẩm nói gì về anh không?”
Hạ Hải Lâu rõ ràng là có chút hưng phấn, hắn ở trong điện thoại dùng ngữ giọng tràn đầy ý cười trò chuyện với Cố Trầm Chu, từ tiếng ồn ào rõ rệt xung quanh có thể dễ dàng nhận ra được đây là quán bar hoặc khu vui chơi nào đó, dù sao cũng chỉ có thể là một trong hai.
“Việc này còn cần em nói cho anh biết chắc?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại, nhưng vẫn thuận miệng hỏi thêm:
“Giờ em đang chơi ở chỗ nào?”
“Đang đi chơi cùng mấy người ấy mà.”
Hạ Hải Lâu ha ha cười khẽ:
“Cũng không phải nơi anh chưa từng đến, qua qua lại lại cũng chỉ có mấy chỗ đúng không? Ở đây là Kim Toa.”
Hắn lại kéo chủ đề lại:
“Ý em là, anh có muốn nghe những lời thực sự mà người nhà họ Thẩm nói về anh không?”
Cô Trầm Chu cau mày:
“Lời này của em đúng là có thâm ý?”
“Đúng mà, sao lại không có thâm ý được?”
Hạ Hải Lâu cười to rồi nói:
“Anh đợi nhé.”
Nói đoạn, ở đầu kia điện thoại liền không còn tiếng nói, Cố Trầm Chu cắm dây, nhét tai nghe vào trong lỗ tai. Lúc đầu còn có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng ồn ào ở đầu kia điện thoại, nhưng chỉ khoảng một, hai phút sau, toàn bộ những tiếng động đó đều biến mất, giống như chủ nhân của điện thoại đã chuyển sang một chỗ khác. Anh kiên nhẫn chờ đợi một lát, sau đó mấy tiếng rè rè giống như tiếng tín hiệu điện tử vang lên…
“Hạ Hải Lâu ở đây sắp được nửa tháng đúng không? Bao giờ cậu ta mới đi?”
“Ai biết được?”
Tiếng trò chuyện đột ngột vang lên, người nói chuyện là một nam và một nữ, Cố Trầm Chu không thể lập tức nhận ra được là ai với ai, nhưng rất nhanh, giọng nam đã cười gọi ra tên của giọng nữ:
“Lâm Lâm, em nói xem, chắc không phải là em họ em tự bản thân không có thời gian nên mới quyết định phái nửa kia đến lấy lòng ông chứ?”
“Ai mà biết được?”
Là Thẩm Lâm Lâm, con gái cả của bác Ba nhà họ Thẩm, chị họ cả của anh. Cố Trầm Chu vừa nghĩ xong thì liền nghe tiếng trò chuyện trong điện thoại dừng một lát, tiếp đó lại vang lên:
“Chị thật không hiểu, Cố Trầm Chu có cái gì tốt? Một năm cũng chỉ gặp được hai, ba lần, lúc trước ra nước ngoài suốt một thời gian dài, ngoại trừ ngày năm mới gọi điện thoại về thì không thấy anh ta quan tâm ông nội được bao nhiêu, thế nhưng ông nội lại cưng chiều anh ta y như bảo bối ấy, có chuyện gì chúng ta không biết thì anh ta đều biết cả!”
Giọng nói này không giống giọng nói trước đó, hẳn là không phải cùng một người. Cố Trầm Chu vừa mới suy đoán như vậy, đoạn đối thoại tiếp theo đã chứng minh suy đoán này của anh:
“Hì hì, chị dám nói như vậy, cẩn thận em chạy đến chỗ ông nội tố cáo chị!”
“Hứ, chúng ta là chị em sinh đôi, em thích thì tố cáo đi, dù sao đến lúc đó cũng là cả hai cùng bị phạt!”
“Đây chẳng phải chỉ là nói đùa thôi? Thực ra chị xem đi, ông nội rõ nhiều cháu nội cả trai lẫn gái mà chỉ có một đứa cháu ngoại, không thể so sánh được đâu! Hơn nữa cô út lại mất sớm như thế, tác dụng của di tình càng rõ ràng hơn. Nói thật như vậy cũng chẳng có gì hay ho, nếu là em thì em cũng chẳng muốn đổi cho anh ta, cho dù bây giờ có oai phong đến đâu thì người đã chết vẫn không thể nhảy ra khỏi mộ sống lại được…”
Nhà họ Thẩm có một đôi chị em song sinh, đó là hai đứa trẻ nhỏ tuổi nhất ở nhà họ Thẩm, tên gọi lần lượt là Thẩm Hoan và Thẩm Nhạc, kém Cố Trầm Chu vừa tròn ba tuổi.
Tiếng nói chuyện trong điện thoại tạm dừng lại một chút, tiếp đó lại là một giọng nam vang lên, Cố Trầm Chu cũng tìm ra được quy luật: Những đoạn tạm dừng ở giữa rõ ràng là do sự thay đổi và ghép nối các đoạn ghi âm khác nhau.
“Tuyên Thành, tối nay anh về nhà giúp em mấy việc nhé.”
“Tối nay anh có việc rồi.”
“Lại là đi tìm Hạ Hải Lâu đúng không? Em thấy anh đi nịnh nọt Hạ Hải Lâu như vậy còn không bằng đi tạo mối quan hệ tốt với chú em họ của anh. Mọi người đều là người một nhà, chẳng lẽ không thuận tiện hơn so với việc đi tìm người ngoài sao?”
“Em thì biết cái gì?! Nhà họ Thẩm vốn là của toàn bộ gia đình chúng ta, có liên quan gì đến Cố Trầm Chu?”
“Nếu thực sự không quan tâm để ý đến chuyện của Trầm Chu thì bây giờ cả ngày anh cứ cười nịnh nọt Hạ Hải Lâu làm gì?”
“Nếu tôi không cười nịnh nọt hắn, cổ cô còn đeo được cái vòng kim cương đó chắc?”
“Thẩm Tuyên Thành! Ý của anh là nhà tôi không có được nổi một chiếc vòng cổ bằng kim cương đấy hả?!”
“Vậy cô dứt khoát về nhà cô –“
“Được rồi, hai đứa nhao nhao ầm ĩ đủ chưa!”
“Cha, mẹ!”
Tiếng kêu của cả giọng nam và nữ vang lên, người đi vào hẳn là cha mẹ của Thẩm Tuyên Thành, Cố Trầm Chu thầm nghĩ như vậy. Ngón tay anh vuốt nhẹ lên vỏ của di động, có phần bất ngờ vì Hạ Hải Lâu lại tiết lộ mối quan hệ giữa mình với Thẩm Tuyên Thành cho anh biết. Đoạn ghi âm rõ ràng là còn chưa kết thúc, những tiếng nói trong điện thoại vẫn tiếp tục:
“Được rồi Tuyên Thành, con cũng đừng loanh quanh ở nhà cả ngày như thế, về nhà thông gia với Tiểu Nhã xem thế nào đi, đi lại với thân gia nhiều chút cũng tốt.”
“Con cảm ơn cha!”
“Cha, con sẽ cùng Tiểu Nhã về bên đó.”
Lúc này, giọng nói bên trong điện thoại dừng lại một quãng ngắn ngủi, sau đó một giọng nữ tương đối trầm thấp vang lên, là mẹ của Thẩm Tuyên Thành và cũng là bác dâu của anh.
“Vừa rồi lời Tuyên Thành nói cũng không sai, không biết cha nghĩ cái gì mà lại nói sẽ để cho Tiểu Chu tuyên bố việc phân chia thừa kế, không tính những chuyện khác, chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà mình…”
“Tiểu Chu không phải người nhà mình à?”
“Đương nhiên tôi không có ý đó…”
“Tôi thấy các người đã quen thói thấy Tiểu Chu dễ nói chuyện rồi! Bà cho rằng người ta thực sự không hiểu hay sao? Chẳng qua là Tiểu Chu nể mặt cha nên mới không so đo với mấy người, hiện giờ cha đối xử tốt với Tiểu Chu hơn một chút, tương lai dù chúng ta gặp bất trắc gì thì Tiểu Chu cũng sẽ giúp đỡ hỗ trợ!”
“Nói vậy không sai, nhưng tất cả đều là con cháu cùng thế hệ, từ nhỏ đến lớn lại nhận được sự quan tâm khác nhau, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ thấy ấm ức.”
“Đúng là không biết trân trọng thứ đang có. Nếu không phải Tiểu Nhu được gả vào nhà họ Cố, bà nghĩ xem người nhà quan cao như mấy người nhà họ Cố kia có thèm liếc mắt nhìn bà không?”
“Tốt xấu gì tôi cũng là bác dâu của nó… Không nói nữa, không nói chuyện này nữa, nếu ông đã xem trọng Tiểu Chu như thế, hay là dứt khoát kêu Tuyên Thành tạo lập lại mối quan hệ tốt với Tiểu Chu?”
“… Chúng ta dù sao cũng là bác trai với bác dâu của nó. Nếu tự Tuyên Thành đã chọn Hạ Hải Lâu thì đừng có ép buộc nó, theo như tôi thấy thì tính tình của Hạ Hải Lâu không dễ chịu như Tiểu Chu đâu.”
Đoạn ghi âm chạy đến đây trực tiếp bị cắt đứt, tiếng của Hạ Hải Lâu lại một lần nữa vang lên trong điện thoại, âm cuối cao vút lên, Cố Trầm Chu gần như có thể ngửi được phả đến từ phía đối diện:
“Thế nào?”
Cố Trầm Chu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
“Chỉnh sửa ghép nối âm thanh làm khá tốt, từ chất lượng tiến hành có thể biểu hiện được hết thái độ của bọn họ ra bên ngoài.”
“Chỉ vậy thôi?”
Hạ Hải Lâu rõ ràng là không quá vừa lòng.
“Không thì sao?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại, anh đã không còn tức giận nổi trước thói quen bất kể là đi đến đâu cũng đều mang theo máy ghi âm ghi hình này của Hạ Hải Lâu nữa.
“Ngoài ra… Đối với người nào đó ở trong đoạn ghi âm này, hình như anh ta đụng phải đồng đội heo?”
“Đồng đội heo là muốn nói em?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
Cố Trầm Chu không nói gì.
Hạ Hải Lâu hừ một tiếng:
“Em không tin là anh không biết chuyện này.”
‘Chuyện này’ đương nhiên là ám chỉ chuyện Hạ Hải Lâu và Thẩm Tuyên Thành cấu kết với nhau làm việc xấu, đương nhiên Cố Trầm Chu không thể nào không biết được, cho nên anh thành thực đáp:
“Chuyện đó thì đúng là anh biết.”
Một tiếng ‘Mẹ kiếp’ loáng thoáng truyền đến từ đầu điện thoại bên kia, Hạ Hải Lâu hỏi:
“Anh biết được từ lúc nào?”
“Từ sự ăn ý của hai người vào ngày hôm sau khi anh quay về.”
Cố Trầm Chu thuận miệng đáp.
“Ngày đó…”
Hạ Hải Lâu thoáng cái không biết phải nói gì, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc:
“Chi tiết hơn chút được không?”
Cố Trầm Chu:
“Chi tiết hơn chút chính là vào ngày đầu tiên anh quay về sau khi bị em kéo xuống biển thì đã phát hiện ra.”
Hạ Hải Lâu:
“…”
“Sao?”
Ngữ giọng của Cố Trầm Chu hơi cao lên lộ vẻ hơi đắc ý.
“Mẹ nó! Đồng đội heo! Thật sự là giống đồng đội heo!”
Lần này Hạ Hải Lâu hoàn toàn cả giận mà nói vậy, nhưng vừa mới dừng lại thì hắn đã tiếp tục nói mấy lời tình tứ kéo dài không dứt:
“Đó rõ ràng là lỗi của sóng biển, bảo bối, anh phải tin tưởng rằng em thương anh hơn tất thảy mọi thứ, sao có thể nỡ lòng động đến một đầu ngón tay của anh? Vừa nghĩ lại em đã đau lòng không chịu nổi! Đây chắc chắn là lỗi của sóng biển, tuyệt không có đáp án thứ hai!”
Cố Trầm Chu cười rộ lên có phần khó kìm nén nổi:
“Được rồi, ngày đó chỉ trách mặt trời quá gắt, gió thổi quá lớn, sóng biển lại thực sự không đủ dịu dàng.”
Hạ Hải Lâu vui sướng nói:
“Đúng thế đúng thế, nhưng cũng phải trách em chuẩn bị không được đầy đủ, lần sau rời bến chúng ta nhất định phải ngồi trên một chiếc du thuyền vừa an toàn vừa thoải mái.”
“Có bóng ma rồi.”
Cố Trầm Chu cười nói.
“Leo núi thì sao?”
Hạ Hải Lâu ướm hỏi.
“Quên vụ em bị con khỉ cào ngất rồi cả vụ đất đá lở ở huyện Thanh Hương rồi à? Rõ ràng là bóng ma càng nặng nề hơn!”
Cố Trầm Chu đáp.
“Vậy…”
“Trượt tuyết thì sao?”
Cố Trầm Chu kịp thời đưa ra lời đề nghị.
“Tuyệt vời!”
Hạ Hải Lâu vội vàng nói:
“Trượt tuyết rất hay, nếu là trượt tuyết thì hiện giờ chúng ta có thể đi –“
Tiếng của hắn bị kẹt hai lần mới được truyền sang đây, rõ ràng là đã uống quá chén đến mức đầu óc cũng không còn rõ ràng:
“Nhưng chừng nào anh mới định đi trượt tuyết cùng với em?”
“Ngay vừa rồi, lúc nói với em anh đã lập tức quyết định.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Nhất định phải thế, cũng không xem xem một tháng này em vất vả như thế nào?”
Hạ Hải Lâu nghiêm túc nói lời nửa đùa nửa thật:
“Từ nhỏ đến lớn em vẫn chưa từng lấy lòng bất kỳ một ai giống như lấy lòng ông ngoại anh – Không tính anh vào.”
Cố Trầm Chu cười cười:
“Ừ, anh biết.”
Một tháng chỉ trò chuyện qua điện thoại, anh hơi nhắm mắt lại đã có thể vẽ ra được rõ ràng con đường cố gắng của Hạ Hải Lâu: Bước vào nhà họ Thẩm thông qua Thẩm Tuyên Thành; tìm cách nói chuyện với ông ngoại anh, đề tài ban đầu sẽ xoay xung quanh anh, sau đó sẽ chuyển đến chuyện của công ty, tiếp theo Hạ Hải Lâu gần như chạy đến tất cả các công ty một lần, từ sửa sang các khoản mục đến thiết lập các dự án rồi chỉnh đốn lại nội bộ của công ty, vậy mà hai, ba giờ đêm anh vẫn có thể nhận được những cuộc điện thoại tràn đầy tinh thần của hắn… Mãi đến một ngày nọ ông ngoại sinh bệnh, Hạ Hải Lâu cũng vội vàng chạy về túc trực bên giường của ông, cũng là lúc này thì ông ngoại anh mới chính thức chấp nhận.
“Hải Lâu.”
Cố Trầm Chu hỏi:
“Em có từng túc trực bên giường bác em chưa?”
“Có người giúp việc, thư ký và vệ sĩ là quá đủ rồi.”
Hạ Hải Lâu hừ cười một tiếng.
Ngụ ý chính là không có. Cố Trầm Chu bèn an ủi:
“Không sao cả, lần sau để anh túc trực.”
“Tiểu Chu…”
“Gì đó?”
“Mặt không đổi sắc lại nói ra mấy lời tình cảm như vậy là phạm quy!”
Hạ Hải Lâu nói.
Cố Trầm Chu bật cười. Chiếc xe đang chở anh từ từ dừng lại, anh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe liền thấy được điểm đích cần đến.
“Cảm ơn.”
Cố Trầm Chu lịch sự nói, xuống xe đi chưa được hai bước thì đã có người nhanh chóng bước lên tiếp đón:
“Nếu sớm biết hôm nay Bí thư Cố sẽ đến –“
“Hải Lâu ở phòng số mấy?”
Cố Trầm Chu nhẹ đưa tay lên ngăn lại, hỏi đối phương.
“Ở ngay phòng số một ở tầng ba ạ.”
Có thể làm người quản lý ở Kim Toa đương nhiên sẽ có mối quan hệ không ít, ông ta tươi cười không hề e ngại nói ngay cho Cố Trầm Chu biết, như vậy rõ ràng là ông ta đã tận dụng từ đủ mọi đầu mối và biết được mối quan hệ giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đã được cải thiện rõ rệt – nếu đổi lại là vài năm trước, người ở nơi này tuyệt đối không dám khinh địch để hai bên chạm mặt nhau, không nói đến chuyện khác, nhỡ như cuối cùng để xảy ra chuyện gì thì vẫn là nơi này chịu phiền phức.
Cố Trầm Chu gật đầu đi vào trong thang máy, quản lý muốn đi trước dẫn đường lại bị Cố Trầm Chu từ chối.
Trong khoảng thời gian một hai phút này, Hạ Hải Lâu đã hô a lô ở trong điện thoại rất nhiều lần:
“Anh đang làm gì đấy?”
“Vừa mới nói chuyện với người khác mấy câu.”
Cố Trầm Chu đáp. Anh đứng trong thang máy nhìn con số nhảy nhót trên màn hình.
“Lần này em đã có cố gắng như thế, anh sẽ tặng em một món quà nhỏ được không?”
“Quà gì vậy?”
Hạ Hải Lâu thấy hơi tò mò.
Thanh máy dừng lại, cửa kêu ‘đinh’ một tiếng rồi trượt ra. Cố Trầm Chu đi ra khỏi thang máy, vừa chậm rãi đi ra ngoài vừa nói:
“Một bất ngờ vui vẻ nho nhỏ, em có muốn nhìn ra cửa một cái không?”
Âm cuối cùng vừa ra, Cố Trầm Chu cũng vừa chạm chân đến cửa.
Anh đứng ở cửa nhìn lướt vào bên trong, ánh mắt chạm vào ánh mắt Hạ Hải Lâu đang ngồi trên sô pha ôm trái ấp phải.
Sau vài giây im lặng, Hạ Hải Lâu theo phản xạ giơ hai tay mình lên tỏ vẻ vô tội, mà thật ra hắn cũng thực sự rất vô tội: Trước đó vài giây hắn đang một tay cầm điện thoại, tay còn lại khoác lên thành sô pha, không hề chạm đến trai xinh gái đẹp ngồi bên cạnh.
Khóe môi Cố Trầm Chu khẽ cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt.
Anh ngắt cuộc trò chuyện trên di động rồi bước nhanh vào phòng, không nhìn về phía Hạ Hải Lâu mà cười nói với đám người ngồi trên sô pha tạo thành một vòng tròn:
“Lần này tôi không mời mà đến, chắc là không quấy rầy hứng thú của mọi người chứ?”
Đám người trong phòng phản ứng lại rất nhanh:
“Nào có! Nào có!”
“Sao hôm nay Bí thư Cố lại có thời gian rảnh đến đây vậy ạ? Bình thường mọi người có muốn mời anh cũng không được ấy chứ.”
“Mời Bí thư Cố ngồi.”
Lời cuối vừa ra đã có liên tục vài người nhường vị trí của mình, nhưng Hạ Hải Lâu từ tốn nhìn quét một vòng quanh phòng, đồng thời còn vỗ vỗ vai cô gái xinh đẹp ngồi canh ý bảo đối phương đứng dậy, mọi người ngầm hiểu nên lại cười ha ha ngồi xuống vị trí ban đầu của mình, chỉ chừa riêng ra chỗ trống bên cạnh Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu lên tiếng:
“Sao anh lại đến đây?”
“Chẳng phải em nói rằng em đến Kim Toa đấy ư?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại một câu, tự rót cho mình một ly rượu, mỉm cười nâng lên:
“Người đến muộn xin kính cạn một ly.”
Mọi người cùng vội vàng nâng ly lên, phần lớn đều cười nói:
“Bí thư Cố quá khách sáo rồi.”
Lời này thực ra không hề sai.
Người trong cùng một giới ra ngoài chơi đùa, người đến muộn kính trước một, hai hay ba ly là chuyện rất bình thường, nhưng Cố Trầm Chu hiện giờ nói một cách nghiêm túc thì không thể tính là người cùng một giới với Hạ Hải Lâu.
Thời điểm này đám con cháu quan chức đời hai, đời ba như bọn họ đều đã xác định xong tương lai, Hạ Hải Lâu không có ý định bước vào thể chế nên những người hiện tại cùng giới với Hạ Hải Lâu rảnh rỗi lại ra ngoài uống rượu không có bao nhiêu người đang ở trong thể chế – hay nên nói là, ít nhất không có những người thăng tiến được cực kỳ tốt ở trong thể chế.
Cố Trầm Chu lại là một trong những người thăng tiến khá tốt trong thể chế.
Anh không cần thiết phải tham gia những buổi tụ họp như thế này, cho dù có tham gia thì những người xung quanh không phải những người trước mặt. Việc này không ẩn chứa quá nhiều hàm nghĩa, đây chỉ đơn giản là một loại lựa chọn tự nhiên kết hợp giữa chủ động và bị động mà thôi.
Một ly rượu trôi hết xuống cổ họng, Cố Trầm Chu ngồi xuống bên cạnh Hạ Hải Lâu liền thuận miệng nói đến đề tài kinh doanh khiến mọi người đều cảm thấy hứng thú: Tuy rằng anh đã mặc kệ chuyện ở công ty nhưng trong một tháng qua ít nhiều gì Hạ Hải Lâu cũng từng nói qua với anh, hiện giờ cần tìm đề tài nói chuyện hoàn toàn có thể nói là trôi chảy mạch lạc.
Một người vóc dáng hơi mập mạp ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu đứng lên cười nói:
“Chủ đề này chính là chuyện của nhà chúng tôi đó!”
Cố Trầm Chu nói:
“Vụ đầu tư này tôi thấy khá tốt…”
“Em đã xem kỹ mười ba món đầu tư.”
Hạ Hải Lâu đắc ý nói. Người ngồi bên cạnh vừa thay đổi, bàn tay hắn liền bắt đầu không chịu ngoan ngoãn.
“Không sai, anh xem kỹ em cũng xem kỹ.”
Cố Trầm Chu không coi vậy là ngang ngược, anh tiếp lời hắn xong cũng không bận tâm đến mấy ngón tay hết cào nhéo lại vuốt ve trên phần eo của mình.
Đám người ngồi trên sô pha vây xung quanh bắt đầu chia thành tốp năm tốp ba trao đổi những ánh mắt mờ ám với nhau dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Vẫn là người vừa lên tiếng nói tiếp, anh ta càng bạo gan đùa giỡn nhiều hơn:
“Nếu Bí thư Cố đã xem kỹ dự án đầu tư này, vậy thì Bí thư nhất định phải để ý đến chính sách của quốc gia nhiều hơn một chút giúp chúng tôi, nhỡ như có thay đổi gì đành dựa vào Bí thư chỉ dẫn một chút.”
Một đám người xung quanh liền phụ họa theo.
“Sao đây, chuyện còn chưa bắt đầu đã muốn đạp tôi sang một bên?”
Hạ Hải Lâu nhướn mày hỏi.
“Nào được chứ!”
Một người khác nhanh chóng tiếp lời:
“Vụ đầu tư này thiếu ai chứ không thể thiếu Giám đốc Hạ được! Nếu không có Giám đốc Hạ có mặt lúc tiến hành kế hoạch, chẳng phải định hướng đã bị lệch lạc rồi hay sao?”
Người vừa nói chuyện cũng rất thông minh bổ sung thêm một câu:
“Tôi đây nhờ vả Bí thư Cố chẳng phải chính là nhờ Giám đốc Hạ đây sao?”
Hạ Hải Lâu không thể không thừa nhận rằng hắn rất thỏa mãn với những lời này, nhất là khi Cố Trầm Chu không chỉ không phản bác mà còn cười nói một câu:
“Những gì tôi biết sẽ nói hết cho cậu ấy, nếu như thực sự có chuyện gì bất ngờ thì chỉ có thể là do tôi chắc chắn không biết.”
Khi nghe anh nói như vậy, hắn không kìm được mà lập tức vỗ mạnh một cái lên eo Cố Trầm Chu, những người nhìn thấy bắt đầu ‘chậc chậc’ ra tiếng.
“Làm gì đấy?”
Cố Trầm Chu quay đầu lại hỏi.
“Muốn làm anh.”
Hạ Hải Lâu cố ý thấp giọng trả lời nhưng vẫn có mấy người thính tai nghe được, vài phút sau gần như không một ai trong phòng là không biết.
Cố Trầm Chu cũng phát hiện ra nhưng lười bận tâm, anh rót một ly rượu cho Hạ Hải Lâu:
“Muốn anh đút cho em uống hay muốn tiếp tục trò chuyện?”
Lời này có ý khác! Hạ Hải Lâu phân tích một lượt mới phân biệt được rõ ràng: Nếu còn muốn được hưởng phúc lợi đút rượu tận miệng thì nói ít lại; còn nếu như tiếp tục nói không suy nghĩ, vậy sẽ chẳng còn tí phúc lợi nào hết!
Hắn ngẫm nghĩ một chút mới hỏi:
“Có thể chọn cả hai được không?”
“Không thể.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Chọn cái đầu có được dùng cách miệng áp miệng không?”
Hắn lại hỏi.
“Không.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu cả giận:
“Lựa chọn này đúng là tệ hại! Thà không nói còn hơn!”
Cố Trầm Chu dứt khoát đặt cái ly lại xuống bàn.
Hạ Hải Lâu lại dựa sát đến mỉm cười quyến rũ:
“Bằng không để em đút cho anh uống nhé? Chắc chắn có phục vụ miệng áp miệng cẩn thận chu đáo! Không cần boa thêm còn tặng kèm một phần quà nhỏ, được không?”
Người ngồi xung quanh muốn cười mà không dám cười, vì thế QQ trên di động lập tức được khởi động, nhóm chat tạm thời bắt đầu trò chuyện với nhau.
– Có vẻ như Hạ Hải Lâu đã thực sự thu phục được Cố Trầm Chu!
– Tôi vẫn cho rằng đó là một lời đồn hoàn toàn vô căn cứ! Mẹ nó không ngờ Cố thực sự bị Hạ bắt vào tay, đúng là không hề khoa học chút nào!
– Đúng là không khoa học.
– Tôi nói này, hai người kia liệu ai trên ai dưới?
– Rõ ràng là Hạ trên Cố dưới! Nhìn tư thái kìa! Nhìn hành vi kìa! Nhìn đối thoại kìa!
– Lầu trên +1.
– Lầu trên + 10086.
– Lầu trên tuyệt lắm, quan sát rất tỉ mỉ.
– Khách sáo, khách sáo quá, mọi người đều quá khách sáo. *chắp tay*
– Giác quan của tôi bị hỏng rồi đúng không? Sao cứ cảm thấy thái độ của Cố có phần cưng chiều…
– Chắc chắn hỏng rồi!
– Thực ra tôi cũng có cảm giác này…
– Vừa nghe mọi người nói như thế… Tôi cũng bắt đầu cảm thấy băn khoăn, hai người kia không có ai giống người nằm bên dưới.
– Hừ hừ.
– Lầu trên hừ hừ cái gì? A… Hạ… Ai kéo cậu ta vào đây thế…
Xung quanh nháy mắt đã im lặng trở lại, Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn tin nhắn trên màn hình di động liên tục hiển thị XXX đã rời khỏi nhóm chat rồi lại chậm rãi đưa mắt nhìn quét xung quanh một lượt, thầm nghĩ đúng là làm loạn, cả một đống người cùng ngồi im nghịch di động như thế, chẳng lẽ cho rằng hắn bị mù mắt? Nhưng mà… Ai thèm bận tâm bọn họ? Hạ Hải Lâu hôn chụt một cái lên má Cố Trầm Chu:
“Nếu không có phúc lợi nào, vậy em đành tự mình giành lấy!”
Cố Trầm Chu:
“…”
Hạ Hải Lâu lập tức cười cười lấy lòng, cũng dâng mặt lên:
“Nào, em cũng cho anh ăn một miếng, ăn thật luôn cũng được!”
Cố Trầm Chu:
“Tôi ra ngoài một chút.”
Hạ Hải Lâu:
“Giận, giận rồi à?”
– Mọi người: Giận, giận rồi à! Chẳng lẽ thực sự ở bên dưới?
Cố Trầm Chu cầm chiếc di động đang rung lên ra:
“Có điện thoại.”
Anh mỉm cười cáo lỗi, chủ yếu là để nói với những người xung quanh:
“Xin phép ra ngoài một lát.”
– Mọi người: Kết quả quá tầm thường… Rốt cuộc là ai trên ai dưới? Hoàn toàn không thể nhìn ra được, đột nhiên cảm thấy tò mò quá đi mất! Muốn mở cá cược!
Di động trong túi áo đã rung lên được một lúc, Cố Trầm Chu bước nhanh khỏi căn phòng mọi người tụ hội, đến tận cuối hành lang mới có chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại, anh liền bấm nhận cuộc gọi:
“Tường Cẩm, cậu về rồi?”
“Đã về được một lúc.”
Giọng của Vệ Tường Cẩm truyền ra từ bên trong điện thoại:
“Chẳng phải máy bay của cậu hạ cánh sớm hơn mình à? Sao không thấy bóng dáng cậu đâu thế?”
“Mình đang ở chỗ Hạ Hải Lâu.”
Cố Trầm Chu đáp:
“Hạ Hải Lâu đang uống rượu với người khác ở Kim Toa.”
“Mình đoán nhé, lúc cậu đến đó, bên cạnh Hạ Hải Lâu chắc chắn có trai xinh gái đẹp ngồi cùng đúng không?”
Vệ Tường Cẩm nói.
“Cậu đoán đúng.”
Cố Trầm Chu trả lời.
Vệ Tường Cẩm hừ cười một tiếng:
“Mình đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, mà chẳng lẽ cậu đợi Hạ Hải Lâu uống xong rồi mới cùng về nhà? Vừa xuống máy bay lại bị sai múi giờ, cậu không mệt?”
“Cũng chẳng làm thế nào được.”
Cố Trầm Chu dựa lưng vào tường cười nói:
“Ai kêu mình vừa thấy em đấy đã thấy hết mệt mỏi chứ?”
“Rợn da gà.”
Ngữ giọng của Vệ Tường Cẩm trong điện thoại có chút khang khác:
“Các cậu đừng có đùa giỡn quá mức rồi bị kẻ khác chụp ảnh –“
“Chụp ảnh thì sao?”
Cố Trầm Chu hỏi lại.
“Hở?”
“Hạ Hải Lâu không phải phụ nữ. Cậu nói xem, nếu mình và cậu ôm nhau một cái rồi bị người ta chụp ảnh, chẳng lẽ sẽ có kẻ chỉ vào ảnh nói đó là hành vi đồi phong bại tục hay sao?”
Cố Trầm Chu nói tiếp.
“Cũng có lý.”
“Sao lại không có lý được!”
Cố Trầm Chu cười nói:
“Được rồi, mình đi xem Hạ Hải Lâu thế nào, em ấy cũng đã uống không ít đâu, đợi thêm một lúc nữa rồi mình sẽ bắt em ấy về.”
“Đừng có báo cáo với mình.”
Vệ Tường Cẩm nói:
“Dù sao cậu bắt hắn về rồi thì hai chúng ta cũng không thể ở riêng với nhau được, mình chưa từng nhìn thấy kẻ nào đeo dính người khác giống như Hạ Hải Lâu. Được rồi, cậu bận gì thì đi đi, mình nghỉ ngơi chút đây, trước khi về mình vừa mới hoàn thành xong một nhiệm vụ, giờ mệt muốn chết rồi.”
“Đi ngủ sớm chút nhé, hai ngày nữa cậu đưa theo bạn gái của cậu, bốn người chúng ta cùng đi trượt tuyết được không?”
Cố Trầm Chu đề nghị.
“Cái đó thì không thành vấn đề, bao giờ đi được nhớ báo cho mình.”
Vệ Tường Cẩm đồng ý, cũng không nhiều lời thêm mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Trầm Chu nhìn lướt qua thời gian hiển thị trên di dộng rồi quay về, ai ngờ vừa bước vào cửa đã thấy đám người vây quanh Hạ Hải Lâu khi nãy đang đi ra ngoài, rõ ràng là mọi người chuẩn bị đi về.
Anh thấy hơi bất ngờ, bèn hỏi một câu:
“Mọi người không chơi nữa à?”
“Vốn đang định chơi thêm vài vòng mạt chược nhưng mọi người đều hơi quá chén rồi.”
“Người ở nhà đang giục về.”
“Rõ là tâm tư của Giám đốc Hạ không có đặt ở chỗ chúng tôi nữa!”
“Giờ thực sự là hơi muộn, mọi người cũng đã uống không ít.”
Trong những tiếng trả lời lộn xộn, Cố Trầm Chu nhìn về phía Hạ Hải Lâu đang đứng ở giữa phòng: Ánh mắt hắn rất sáng, bước chân hơi loạng choạng, có vẻ như đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ do say rượu. Anh mỉm cười nói với người xung quanh hai câu rồi bước lên đỡ lấy Hạ Hải Lâu, đúng lúc này, không biết một giọng nói bị bóp méo biến âm ở đâu đó truyền đến:
“Nào, ôm lên đi, ôm một cái đi!”
Nửa tiếng trước, một đám người có mặt ở đây còn khôn khéo muốn kiếm cho mình chút lợi lộc, dù thế nào thì tất cả mọi người cũng không thể cùng uống say trong khoảng thời gian ngắn như thế, rõ ràng là do tất cả đều đã bắt đầu hưng phấn.
Cố Trầm Chu lười bận tâm, anh vờ như mình không nghe thấy, chỉ đỡ lấy Hạ Hải Lâu định đi ra ngoài, kết quả là Hạ Hải Lâu lập tức ghé sát đến trước mắt anh, không nói gì cả mà bắt đầu mỉm cười.
Cố Trầm Chu có thể không bận tâm đến đám người ồn ào xung quanh, nhưng anh lại không có cách nào không nhìn thẳng vào Hạ Hải Lâu đang đứng trước mắt mình. Anh cũng không kìm được mà mỉm cười theo, sau đó anh vươn tay chỉnh lại đầu tóc và quần áo có chút rối bời của đối phương, nói một câu khách sáo với những người xung quanh rồi đỡ Hạ Hải Lâu đi ra ngoài trước.
Mọi người:
“Có phải giác quan của tôi lại hỏng không? Thật là khí thế, sao lại có cảm giác như trên dưới đã rõ ràng hết rồi…”
“Giác quan của tôi cũng hỏng!”
“Giác quan của tôi cũng…”
“Của tôi cũng…”
…
Hạ Hải Lâu để xe ở ngay trong bãi đỗ xe của hội sở Kim Toa.
Cố Trầm Chu nhét người vào bên ghế phó lái, cài dây an toàn cho đối phương xong mới đi vòng sang bên ghế lái, khởi động xe rồi lái ra đường chính.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên trong thùng xe yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Hạ Hải Lâu đột nhiên cười khẽ một tiếng.
“Sao thế?”
Cố Trầm Chu vừa lái xe vừa hỏi, còn tranh thủ đưa mắt liếc Hạ Hải Lâu một cái.
“Không có gì.”
Hạ Hải Lâu nói:
“Chỉ là rất vui khi được gặp anh.”
“Ừ.”
“Anh vừa xuống máy bay xong, có mệt lắm không?”
“Không.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu trêu đùa:
“Có phải là vừa nhìn thấy em đã không còn thấy mệt mỏi nữa?”
“Đúng.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Mấy lời tình cảm này đúng là quá tốt!”
Hạ Hải Lâu chịu thua:
“Vẻ mặt và ngữ giọng đều giữ được sự nhất trí cao độ, không thể không khen tặng anh một câu đó.”
Cố Trầm Chu cười rộ lên:
“Sao em cứ mãi cảm thấy đây chỉ là mấy lời tình cảm vậy?”
“Hở?”
“Anh đang nói lời thật lòng, vẻ mặt và ngữ giọng được nhiên phải nhất trí cao độ.”
Cố Trầm Chu nói.
Hạ Hải Lâu:
“…”
Mẹ nó, ngực bị mũi tên của Cupid đâm trúng rồi.
******
Xe chạy đến sơn trang Thiên Hương, lúc Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng đi vào trong nhà, Hạ Hải Lâu chợt nói một câu:
“Anh thực sự không có chút ý định nào với đám người đằng nhà mẹ anh à?”
“Nói đến đây…”
Cố Trầm Chu liếc nhìn Hạ Hải Lâu, anh đang cởi quần áo định tắm rửa ngay lập tức – khi nãy mới nhìn thấy Hạ Hải Lâu anh còn không cảm thấy gì, giờ thì anh cảm thấy bản thân vừa bẩn thỉu vừa mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng tắm sạch sẽ rồi lên giường nghỉ ngơi.
“Em qua đó chỉ là vì muốn nghe trộm mấy chuyện này à?”
“Em qua đó để làm gì anh còn không biết rõ chắc?”
Hạ Hải Lâu hỏi lại.
“Còn về mấy chuyện đó, em còn cần phải nghe trộm sao? Chẳng qua chỉ là ông ngoại anh thương anh lại muốn anh nhớ rõ về sau phải chăm nom nhà họ Thẩm, ông anh họ con bác anh hâm mộ ganh ghét anh lại không dám trắng trợn tỏ thái độ nên đành phải chơi mấy chiêu lén lút khôn vặt thôi mà.”
“Thế em lắp máy nghe trộm làm gì?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu cũng nhìn Hạ Hải Lâu.
Vài phút sau, Hạ Hải Lâu làm như không có gì chuyển sang chủ đề khác:
“Anh muốn tắm rửa không?”
Cố Trầm Chu lắc lắc chiếc áo choàng tắm vừa lấy trong tủ ở trong tay, dùng hành động để trả lời Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu ngồi dưới sàn chợt nói:
“Em buồn nôn quá…”
Nói rồi hắn thực sự nôn khan một tiếng.
Cố Trầm Chu:
“Vào nôn trước nhé?”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Hải Lâu vốn đang nhàm chán ngồi dưới sàn nhà ngay trước giường lập tức đứng dậy chạy vào nhà tắm, cúi người xuống nôn ọe vào trong bồn rửa mặt.
Cố Trầm Chu vội vàng bỏ quần áo xuống đi theo vào, vỗ vỗ lưng đối phương giúp hắn thở dễ hơn:
“Không sao chứ? Buổi tối em đã uống bao nhiêu rượu hả?”
“Không uống – không uống mấy –“
Hạ Hải Lâu cắm mặt xuống nói đứt quãng:
“Nhưng hình như em đã – quên mất –“
“Quên cái gì?”
“Ăn cơm chiều –“
Hạ Hải Lâu đáp, mà nhìn đám nôn ra còn dính trong bồn rửa mặt cũng có thể thấy được đó phần lớn là chất lỏng, không có bao nhiêu là thức ăn chưa được tiêu hóa hết.
Cố Trầm Chu nhìn Hạ Hải Lâu một lúc, cuối cùng không nói gì cả mà chỉ rót một cốc nước ấm cho hắn uống.
“Thực sự đã quên mất.”
Hạ Hải Lâu uống một hơi hết sạch nước rồi lại nói với Cố Trầm Chu:
“Hai ngày vừa rồi em ngủ quên trời quên đất, dạ dày cũng không báo hiệu đúng giờ nữa.”
“Sau này tốt nhất là em nên ra ngoài cùng với anh thôi.”
Cố Trầm Chu nói rồi lại hỏi Hạ Hải Lâu toàn thân bốc mùi rượu hôi:
“Em có muốn tắm luôn không?”
“Cũng được.”
Hạ Hải Lâu đồng ý trước rồi mới hỏi tiếp:
“Vì sao anh lại đột nhiên nói như thế?”
“Cùng anh đi ra ngoài thì thời gian ăn ngủ của em cũng có thể đồng bộ với anh luôn.”
Cố Trầm Chu trả lời ngắn gọn, bắt đầu mở vòi xả nước vào trong bồn tắm lớn.
Hạ Hải Lâu ‘ha’ một tiếng, hắn nhìn dòng nước chảy vào trong bồn tắm trắng muốt, bắt đầu kéo quần áo của mình xuống: Từ áo khoác nỉ đến chiếc khăn đang quấn quanh cổ, tiếp đó là áo lót cùng sơ mi và chiếc quần thật dày –
Cố Trầm Chu đón lấy động tác trên tay Hạ Hải Lâu, ngăn không để hắn kéo nút cài áo sơ mi ra một cách thô bạo.
“Đúng rồi.”
Hạ Hải Lâu nói:
“Bên chỗ nhà ông ngoại anh em cũng chỉ thu gom cái nhìn của họ dành cho anh, không làm thêm chuyện gì khác, từ lúc lắp máy nghe lén đến lúc cắt ghép cũng chưa đến mười hai tiếng đâu.”
“Ừ.”
Cố Trầm Chu lên tiếng, anh đột nhiên cười nói:
“Anh chưa kể cho em nghe chuyện xảy ra ở nhà họ Thẩm trước đây nhỉ?”
“Vẫn chưa, sao thế?”
Hạ Hải Lâu có chút hứng thú.
“Trước đây anh và Tường Cẩm thường xuyên đánh nhau với mấy anh em họ, còn luôn đánh đến mức họ phát khóc.”
Cố Trầm Chu kể sơ lược.
Hạ Hải Lâu đợi một lúc mới hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Cho nên ý anh muốn nói là…”
“Điều anh muốn nói là thực ra mọi chuyện không phải như em nghĩ, bọn họ không thân với anh cũng là có nguyên do, chính bản thân anh cũng có một phần lỗi nữa.”
Cố Trầm Chu khẽ cười, anh nhìn biểu cảm trên gương mặt Hạ Hải Lâu:
“Đương nhiên không chỉ là chuyện trước đây đánh nhau. Thực ra ở nhà họ Thẩm anh không hề thân với các anh em họ, một mặt quả thực là vì ông ngoại rất chiều anh, nhưng về những mặt khác cũng là do anh không bao giờ chủ động chạy đến chơi với bọn họ. Lúc anh mới đến nhà họ Thẩm, tất cả mọi người đều còn là trẻ con thì sao có thể ghen ghét nhiều như vậy được? Chỉ đơn giản là vì không hề chơi với nhau nên nền tảng tỉnh cảm mới không được tạo lập, đến khi trưởng thành phải tiếp xúc với nhiều chuyện phức tạp hơn, hai bên đều không có ý định tăng tiến thêm nên đương nhiên là quan hệ càng ngày càng kém.”
“Chẳng lẽ anh định cải thiện mối quan hệ với anh em họ nhà anh?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
Cố Trầm Chu lắc đầu:
“Giờ đã bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng có gì đáng ngại đâu, dù sao mọi người cũng đều là thân thích, biết rõ điểm này là được.”
Hạ Hải Lâu ‘chậc chậc’ hai tiếng:
“Lời này là dành riêng để nói cho em nghe đấy nhỉ, sao em chợt cảm thấy anh bị phát tác bệnh thánh mẫu thế?”
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn chăm chú Hạ Hải Lâu đang trần như nhộng một lúc, sau đó thả người vào trong bồn nước đã đầy được một nửa.
Hạ Hải Lâu vừa vào nước liền giống hệt như một đưa trẻ, hắn lập tức hắt một đám nước lên người Cố Trầm Chu.
“…”
Cố Trầm Chu cũng dứt khoát cởi quần áo ra luôn.
“Anh phát tác bệnh thánh mẫu chỗ nào hả? Anh chỉ muốn nói với em rằng quan hệ giữa mọi người không tốt cũng chẳng có gì lạ, anh cũng không phải tờ Nhân dân tệ mà ai ai cũng yêu. Còn về ông ngoại, việc ông thương anh và hi vọng anh chăm nom nhà họ Thẩm thì xung đột chỗ nào?”
“Yên tâm, không nể mặt ai thì cũng phải nể mặt anh chứ.”
Hạ Hải Lâu ngồi trong bồn tắm cười nói:
“Tuy rằng không quá vui vẻ nhưng nếu muốn làm gì bọn họ thì em đã làm từ sớm, còn chờ nghe anh nói mấy câu này ư?”
Cố Trầm Chu lựa chọn không bận tâm đến lời nói của đối phương.
Hạ Hải Lâu cũng không nói gì nữa mà chỉ mỉm cười nhìn Cố Trầm Chu, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.
Cố Trầm Chu cầm vòi sen treo trên tường xuống, vừa điều chỉnh nước ấm rồi mở vòi ra đã nghe thấy tiếng nói vang lên sau lưng:
“Lúc em ở nhà họ Thẩm cứ luôn có cảm giác anh sẽ lập tức bỏ em lại mà đi…”
Động tác trên tay Cố Trầm Chu khựng lại, anh xoay người đối diện với Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu đang nằm ngửa trong bồn tắm lớn, mắt nhìn chằm chằm thẳng vào đỉnh trần nhà làm bằng gỗ.
Cố Trầm Chu ngồi xuống bên bồn tắm lớn, anh đặt vòi hoa sen lên chỗ đầu của Hạ Hải Lâu, tay đặt trên trán đối phương che chắn rồi xối nước lên tóc Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu không hề chuyển mắt qua nhìn Cố Trầm Chu, hắn chậm rãi nói:
“Từ trước kia cho đến tận bây giờ, trước kia không thấy anh thì cảm thấy như vậy, thấy anh rồi vẫn cảm thấy như vậy; hiện giờ những lúc nhìn thấy anh em không còn cảm thấy vậy nữa, nhưng những lúc không thấy anh thì cảm giác ấy lại xuất hiện… Em cũng không biết đây là chuyển biến tốt hay xấu, anh nghĩ sao hả Tiểu Chu?”
Cố Trầm Chu đưa tay ra lấy một ít dầu gội, quệt lên tóc Hạ Hải Lâu rồi bắt đầu xoa bóp.
Hạ Hải Lâu thoái mái đến độ bật ra một tiếng rên rỉ, tự động điều chỉnh lại tư thế rồi đặt hẳn đầu vào trong tay Cố Trầm Chu, để đối phương càng thuận tiện massage cho mình hơn.
“Lại nói tiếp, em cũng biết đó không phải là thật, tất cả đều là do em suy nghĩ vớ vẩn…”
Hạ Hải Lâu cười nhạt:
“Có đôi khi tự bản thân em cũng hiểu được em rất phiền phức.”
Vòi hoa sen lại bị cầm lấy, dòng nước ấm áp rửa trôi hết đám bọt dầu gội dính trên tóc.
“Thực ra anh có thể nhẫn nại được như vậy…”
Hạ Hải Lâu hơi quay đầu nhìn về phía Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu lập tức đẩy đầu đối phương quay lại: Bọt dầu gội vẫn chưa được gội rửa sạch sẽ.
“Em cảm thấy thật khó mà tin được…”
“Anh cũng biết là rất khó tin.”
Cố Trầm Chu lên tiếng, anh đã gội sạch tóc cho Hạ Hải Lâu, lúc đặt vòi hoa sen xuống anh đã lấy luôn bông tắm và sữa tắm, thuận tay gõ gõ lên thành bồn tắm:
“Ngồi thẳng dậy.”
Hạ Hải Lâu: Ngoan ngoãn ngồi dậy.
Bông tắm đã được thấm sữa tắm cọ rửa qua cổ và ***g ngực hắn.
“Cánh tay.”
Cố Trầm Chu nói.
Hạ Hải Lâu: Giơ hai cánh tay.
Bông tắm chăm chỉ phát huy chức năng của mình.
“Chân.”
Hạ Hải Lâu: Nâng hai chân.
Bông tắm tiếp tục phát huy tác dụng của mình.
“Xoay người.”
Hạ Hải Lâu: Lại xoay người.
Bông tắm cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Vòi hoa sen lại giơ lên, bọt xà phòng bị rửa trôi sạch sẽ từ trên xuống dưới.
Cố Trầm Chu rút khăn bông từ trên giá treo xuống phủ kín người kia từ đầu đến chân, trực tiếp bọc người lại đưa lên chiếc giường lớn màu đỏ rực ở bên ngoài, bản thân thì quay lại phòng tắm tiếp tục một vòng chiến tắm rửa khác.
Hạ Hải Lâu nhìn người đi vào trong khoảng năm phút rồi lại lập tức quay ra, đợi đến khi đối phương nằm xuống giường ngay bên cạnh mình thì cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà hỏi:
“Vừa rồi chúng ta cùng tắm đúng không?”
“Có lẽ?”
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại đáp.
“Chúng ta thực sự cùng tắm á? Việc này thật không khoa học, nhất định là có một người không cứng!”
Hạ Hải Lâu kết luận.
“Ừ, anh không cứng, ngủ đi.”
Cố Trầm Chu nói.
Loại câu trả lời cực kỳ bình tĩnh này ngược lại không khiến người ta cười nhạo nổi. Hạ Hải Lâu đưa mắt ngắm nghía Cố Trầm Chu một hồi, sau đó hắn kéo chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên cho anh:
“Mệt chết rồi hả?”
“Vừa mới tắm rửa xong cho một con cún bự đang ở trong trạng thái hưng phấn, đã bị vắt kiệt nốt chút sức lực cuối cùng.”
Cố Trầm Chu mở mắt ra nói.
Hạ Hải Lâu lại cảm thấy vui vẻ:
“Còn nhiều chuyện được như vậy chứng tỏ anh vẫn chưa mệt chết đâu nha.”
Hắn nằm xuống bên cạnh Cố Trầm Chu:
“Nói ra thì em vốn luôn cảm thấy cả đời này em cũng sẽ không nói ra câu đó với anh đâu… Em rất sợ hãi anh sẽ bỏ em lại rồi đi… Kết quả là em cứ tự nhiên mà nói ra với anh.”
Cố Trầm Chu xoay người, vươn tay ôm lấy Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu điều chỉnh tư thế một chút, cũng vươn tay ôm lấy Cố Trầm Chu.
“Tư thế này thực sự không thoải mái…”
Một lát sau, Cố Trầm Chu buông lời nhận xét.
Hạ Hải Lâu khẽ cười rộ lên, chủ động buông tay ra rồi nằm thẳng.
Nhưng Cố Trầm Chu không hề buông tay, anh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nói với Hạ Hải Lâu:
“Anh đã từng nói với em chưa nhỉ? Anh cảm thấy cả đời này đều không có khả năng, anh cũng cảm thấy bất kể là nhằm vào người nào hay nhằm vào chuyện gì cũng đều không có khả năng…”
“Cái gì cơ?”
“Bởi vì anh ôm em trong tay, vậy nên dù có cho anh cả một thế giới, anh cũng không chấp nhận trao đổi.”
Hai ngày trước thư ký riêng mới đến của anh phạm vào một sai lầm không lớn không nhỏ: Ngay đêm trước cuộc họp cậu ta mới phát hiện mình mang nhầm bản thảo bài diễn thuyết của lãnh đạo nhà mình. Việc này đối với lãnh đạo khác cho dù không phải việc lớn thì cũng vô cùng phiền toái, nhưng đối với Cố Trầm Chu có thói quen tự viết bài diễn thuyết mà nói thì không hề gì, thư ký cũng không cho là việc này lớn nên chỉ vội vàng nhận lỗi với Cố Trầm Chu. Lúc ấy Cố Trầm Chu chỉ gật đầu, sau khi kết thúc cuộc họp liền điều chuyển thư ký mới đến được một tháng này sang nơi khác, lại đề bạt một thư ký khác làm việc cẩn thận hơn đến bên cạnh mình.
Trong chốn quan trường có ai là người không sáng mắt? Cho dù thư ký này không được Cố Trầm Chu quý mến, theo lệ thường cũng sẽ không bị điều đi trong thời gian chưa đến một tháng, chuyện có thể nghiêm cũng có thể tha lại lập tức thành dây thừng thắt cổ, ít nhất có thể cho thấy chủ nhân của chiếc dây thừng này không hề vui vẻ gì. Trong vài ngày tiếp theo đó đều không có mấy người dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt Cố Trầm Chu, tất cả đều e ngại nếu lỡ miệng nói câu nào không đúng sẽ giúp lãnh đạo có chỗ trút giận.
Vào thời điểm như thế này, cũng chỉ có Hạ Hải Lâu cùng ngủ nghỉ trên một chiếc giường với Cố Trầm Chu là không cần hỏi nhiều nghĩ nhiều đã có thể đoán ra được đối phương không thoải mái ở đâu:
“Lần trước sau khi anh đến nhà họ Thẩm về thì không được vui vẻ lắm, ông ngoại chúng ta thật sự nói gì anh à?”
Chương trình trên TV đang phát những tin tức trong ngày hôm nay, Cố Trầm Chu vừa xem TV vừa trò chuyện câu được câu chăng với Hạ Hải Lâu:
“Biểu hiện của anh rõ ràng đến vậy?”
“Đúng thế, áp suất nặng nề đến mức hít thở cũng khó khăn.”
Hạ Hải Lâu đáp.
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn đối phương một cái, người ngồi bên cạnh anh lập tức cười rộ lên:
“Được rồi, ngữ giọng và hành động đều không khác gì lúc bình thường, nhưng chẳng lẽ em còn không hiểu được suy nghĩ trong lòng anh hay sao?”
“Ừ –“
Cố Trầm Chu dài giọng ‘ừ’ một một tiếng, cuối cùng cũng có chút tinh thần:
“Nói cũng phải.”
Hạ Hải Lâu trực tiếp vắt chân mình lên trên đầu gối Cố Trầm Chu, ra hiệu bảo đối phương bóp chân cho mình một lúc, đồng thời cũng trêu đùa:
“Bên chỗ cha anh mà anh có thể bình tĩnh nói ra sớm như vậy, đến lượt ông ngoại anh sao lại không nói nên lời?”
Hai người vừa bắt đầu trò chuyện là tiếng từ TV phát ra đã biến thành tạp âm, Cố Trầm Chu dùng điều khiển từ xa vặn nhỏ tiếng lại, nói với Hạ Hải Lâu:
“Thực ra không chỉ ông ngoại anh, chỗ ông nội anh cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng chỗ ông nội vẫn còn có cha anh.”
Anh nói đến đây liền dừng lại nhún vai.
“Kết quả…”
“Kết quả là ngay khi anh còn chần chừ thì ông nội đã trực tiếp nói rõ với anh.”
Cố Trầm Chu cứng ngắc đáp.
Hạ Hải Lâu lập tức vui vẻ:
“Anh xấu hổ lắm à?”
“Quả thực là vô cùng xấu hổ.”
Hạ Hải Lâu lại lập tức không vui:
“Chuyện này thì có gì mà phải vô cùng xấu hổ?”
Cố Trầm Chu căn bản là lười tiếp lời về chuyện này, chỉ thay đổi tiết tấu bóp chân cho đối phương.
Sự thực đã chứng minh là Hạ Hải Lâu hiểu rõ Cố Trầm Chu bao nhiêu thì Cố Trầm Chu cũng hiểu về Hạ Hải Lâu bấy nhiêu. Bất kể là có vui lòng hay không thì cũng chỉ là một thoáng cảm xúc với Hạ Hải Lâu, hắn nhéo nhéo cằm mình, nhìn Cố Trầm Chu một lúc rồi chợt nói:
“Ba ngày nữa anh phải ra nước ngoài khảo sát đúng không? Phải đi những một tháng à?”
“Ừ.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Em muốn đi cùng?”
Chuyện này đã diễn ra vài lần.
Hạ Hải Lâu:
“Đúng là em có muốn, nhưng phải giải quyết xong chuyện bên chỗ ông ngoại anh đã, lần sau chúng ta lại cùng đi.”
Lần này Cố Trầm Chu thực sự có hơi sửng sốt:
“Em?”
“Không tin?”
Hạ Hải Lâu hỏi lại.
“Cũng không phải như thế, anh vẫn có nắm chắc về chỉ số IQ của em.”
Cố Trầm Chu nói.
“Ý của anh là chỉ số EQ của em không ổn?”
Hạ Hải Lâu nhướn mày hỏi.
Cố Trầm Chu nhìn thẳng vào gương mặt Hạ Hải Lâu, cân nhắc khoảng hai giây mới đáp:
“Ý của anh là chỉ cần em tin chắc thì rất ít khi làm không tốt chuyện gì.”
Hạ Hải Lâu mang vẻ mặt hớn hở chồm đến hôn Cố Trầm Chu hai cái thật kêu:
“Trong vòng một tháng sẽ giúp anh thu phục ông ngoại, anh cứ ở nhà chờ tin tức là được!”
Tạm thời không nói đến chuyện Cố Trầm Chu có thể nhận được tin tức tốt này hay không, nhưng buổi chiều ngày hôm sau, cụ Thẩm quả thực phải chào đón một tin tức không tính là tốt: Hạ Hải Lâu đến nhà thăm hỏi!
James vẫn giống như mọi ngày trong vài chục năm qua cung kính nghiêm cẩn đứng trước mặt lão gia tử.
Cụ Thẩm chậm rãi thong thả bước đi trong thư phòng. Là người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đến khi gầy dựng được cả một đế quốc thương mại rộng lớn như ngày nay, từ ngày người vợ luôn ở bên chia sẻ những cơn hoạn nạn và đứa con gái yêu thương nhất lần lượt qua đời, tuổi càng cao lại càng có ít chuyện có thể khiến đáy lòng bình thản của lão gia tử dao dộng.
Nhưng đối với Hạ Hải Lâu, sau khi biết chuyện giữa cậu ta với cháu ngoại trai bảo bối của mình, cụ Thẩm sẽ rất khó giữ được sự bình tĩnh của bản thân.
Chối bỏ là điều chắc chắn. Nhưng ngoại trừ chối bỏ ra, điều càng khiến cụ Cố cảm thấy bị đả kích hơn ấy chính là biểu cảm trên gương mặt của Cố Trầm Chu sau khi cụ lựa chọn nói thẳng ra chuyện này: Xấu hổ, luống cuống, bộ dáng hoàn toàn không nói nên lời.
Cụ gần như chưa bao giờ nghĩ đến – hơn nữa cũng thực sự chưa từng gặp phải – loại biểu cảm như vậy sẽ xuất hiện trên gương mặt của cháu ngoại trai nhà mình.
Cụ kinh ngạc tột độ, cho nên đã hỏi ra một câu gần như là vô nghĩa:
“Cháu nghiêm túc với Hạ Hải Lâu?”
Những lời này vừa thốt ra, cụ nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi đối diện với mình tựa như được nhắc nhở nên thu gom sắc mặt của bản thân lại rất nhanh, đổi sang loại dáng vẻ khác có chút dè dặt hơn:
“Ông ngoại, cháu xin lỗi vì lúc trước chưa nói chuyện này với ông, nhưng cháu thực sự nghiêm túc với Hạ Hải Lâu, cháu chỉ là – Không biết nên nói ra như thế nào…”
Cụ Thẩm không bận tâm đến những điều mà Cố Trầm Chu nói tiếp sau đó nữa, dù sao đơn giản cũng chỉ là Hạ Hải Lâu có những điểm tốt nào, tình cảm cháu ông dành cho đối phương kiên định ra làm sao.
Mà trong những nội dung này, khi ông nhắc đến người đó với Cố Trầm Chu thì cũng đã điều tra được tám chín phần mười rồi.
Khi cụ hỏi Cố Trầm Chu, lúc Cố Trầm Chu đưa cho cụ câu trả lời xác nhận, thực ra cụ Thẩm vẫn còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ. Tuy rằng không hề trao đổi trước với nhau nhưng loại khiếp sợ này của cụ có thể nói là giống Cố Tân Quân như đúc: Bọn họ chưa từng nghĩ rằng con trai hay cháu ngoại trai của mình lại sẽ có một ngày yêu một người đàn ông, yêu đến độ chấp nhận không kết hôn cũng không sinh con.
So với nỗi khiếp sợ mang tên ‘Đường thẳng tắp dưới tình huống không có bất cứ dấu hiệu nào đột nhiên biến thành đường cong’, một người đàn ông có vóc dáng tròn hay méo, tính cách tốt hay xấu, năng lực mạnh hay yếu đã không còn quá quan trọng.
Thế nhưng rất nhanh, bất kể là Cố Tân Quân hay cụ Thẩm thì đều lập tức tỉnh ngộ: Chuyện Hạ Hải Lâu rốt cuộc là người thế nào thực ra rất quan trọng. Nếu bản thân hắn cực kỳ tồi tệ thì dù bộ dạng có xinh đẹp đến mấy, năng lực có mạnh mẽ đến đâu thì Cố Trầm Chu cũng sẽ không đắm chìm lâu như thế; nếu hắn không phải cháu ngoại trai của Hạ Nam Sơn, bọn họ sẽ không để yên cho hai đứa trẻ ở mãi bên nhau như vậy!
Nhưng những chuyện này đối với Cố Tân Quân đã sớm biết chuyện có thể coi như một vấn đề, nhưng đối với cụ Thẩm mà nói thì có lẽ giống như tất cả đã quá muộn hơn.
“Bên dưới vẫn là Tuyên Thành đang tiếp đón khách à?”
Cụ Thẩm dừng chân lại hỏi James.
“Đúng ạ, thiếu gia Tuyên Thành đang ngồi trò chuyện với khách ở trong phòng khách.”
Cụ Thẩm thoáng trầm tư rồi khoát tay nói:
“Được rồi, để mặc chúng nó đi.”
Nhưng bắt đầu từ giây phút mà Hạ Hải Lâu hạ quyết định, tất cả những chuyện hắn chuẩn bị làm đã định sẵn là không thể để cụ Thẩm chỉ dùng một câu ‘Được rồi’ là có thể khái quát.
Đây là ngày thứ ba sau khi Hạ Hải Lâu đến nhà họ Thẩm.
Buổi chiều ngày đầu tiên mới đến nhà họ Thẩm, hắn nói được hai câu với Thẩm Tuyên Thành trong phòng khách liền trực tiếp ép vị Tam thiếu gia đã nhận của mình không ít ân tình này mở đường dẫn mình đi thẳng vào thư phòng của cụ Thẩm.
Sau một tiếng trò chuyện, Hạ Hải Lâu ngoại trừ được giữ lại dùng cơm ra thì còn thành công giành được một gian phòng khách trong tòa nhà của họ Thẩm.
Đây đương nhiên phần lớn là do khách sáo, Hạ Hải Lâu cũng từng nghĩ đến chuyện phải tỏ vẻ từ chối khéo léo một chút, nhưng ngẫm lại thì Cố Trầm Chu từng để lại vài dấu vết ở đây, hắn lập tức không hề khách sáo mà tiếp nhận phần khách sáo này của người ta, hơn nữa còn nói thẳng rằng không cần phòng khác cũng được, hắn ở luôn trong căn phòng Cố Trầm Chu thường ở lại là tốt rồi.
James nghiêm mặt tựa như không hề nghe thấy những lời này. Sau khi bữa tối kết thúc, ông đưa Hạ Hải Lâu đến thẳng căn phòng chuyên dành cho khách khứa nghỉ ngơi trong tòa nhà của họ Thẩm.
Khóe môi Hạ Hải Lâu hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn sang Thẩm Tuyên Thành.
Thẩm Tuyên Thành sao có thể không hiểu được ý của Hạ Hải Lâu? Hắn lập tức cười gượng một tiếng, nhân lúc ông nội mình không có đây liền nhanh nhảu nói:
“Hải Lâu, chú với Tiểu Chu là bạn bè thân thiết, nhưng chắc là chưa từng nhìn thấy phòng của Tiểu Chu đúng không? Hiện giờ anh đưa chú đi xem nhé? James này, tôi nghĩ nếu Tiểu Chu có mặt ở đây thì chắc chắn cũng sẽ đồng ý…”
Câu đằng sau là để nói với James.
“Đúng rồi.”
Thẩm Tuyên Thành vì muốn tạo điều kiện cho Hạ Hải Lâu nên đã vứt bỏ luôn chút hàm ý cuối cùng, nói thẳng ra tất cả mọi chuyện:
“Hải Lâu, lần này chú định quay về kinh thành ở lại bao lâu? Anh thấy hay là chú ở lại đây thêm vài ngày nhẽ? Vừa khéo anh đang nhắc rằng dạo này Tiểu Chu làm gì mà thấy vắng mặt đã lâu, mọi người đều rất nhớ chú ấy –“
“Hiện giờ ắt hẳn Tiểu Chu đang ngồi trên máy bay ra nước ngoài.”
Hạ Hải Lâu khẽ cười hai tiếng.
“Anh ấy rất nhớ ông ngoại nên lần này kêu em quay về kinh thành thì nhất định phải thay anh ấy đến thăm ông một lần, thuật lại tình hình dạo gần đây của anh ấy cho ông nghe, ngoài ra còn gửi lời chào đến mọi người.”
‘Mọi người’ ở cuối câu đương nhiên là dùng để chỉ anh chị em của Thẩm Tuyên Thành.
Thẩm Tuyên Thành hoàn toàn không bận tâm đến chuyện Cố Trầm Chu có gửi lời thăm hỏi mình hay không, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều bị một tiếng ‘Ông ngoại’ kia cướp sạch, cũng theo bản năng liếc nhìn sang James đứng ở một bên: Tuy rằng mọi người đều có sự ăn ý về chuyện giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu, nhưng hẳn là ông nội nhà mình vẫn còn chưa chấp nhận nhỉ? Sao Hạ Hải Lâu lại có thể… tự tin mà gọi thẳng một tiếng ông ngoại như vậy?
Đương nhiên Thẩm Tuyên Thành không thể nào tham khảo loại nghi vấn này từ chỗ Hạ Hải Lâu, cuối cùng anh ta đưa Hạ Hải Lâu đến gian phòng mà Cố Trầm Chu thường ở, chỉ nói thêm hai câu đã nhanh chóng hiểu ý rời đi.
Hạ Hải Lâu cho đối phương một nụ cười mỉm hài lòng, ngay cả ý cười giả lả cũng lười cho, để mặc đối phương rời đi.
Tiếng khép cửa nhẹ nhàng vang lên, Hạ Hải Lâu đặt món đồ trang trí bằng thủy tinh hình con thiên nga xuống, bước đến vén một góc bức màn cửa màu xanh da trời trước ô cửa sổ lên nhìn ra vườn hoa ở phía trước.
Những bóng đèn nhỏ được giăng khắp các nhánh cây khiến vườn cây cực kỳ rộng lớn của nhà họ Thẩm ánh lên đủ loại màu sắc, James vừa rời đi đang tản bộ trong vườn với cụ Thẩm, hồ nước ở phía xa xa lóe lên mạt sáng rất mờ nhạt lại thần bí.
Hạ Hải Lâu thả lỏng bàn tay buông bức màn xuống. Hắn quyết định hiện giờ phải đi xuống vườn hoa tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ, còn đề tài ư? Hắn hoàn toàn có thể lựa chọn khoảng thời gian sinh sống và làm việc của Cố Trầm Chu dạo gần đây.
Cho dù Tướng quân không quá dễ dàng, nhưng ít nhất trên tay hắn có một bộ bài hay, không phải ư?
******
Việc khảo sát ở nước ngoài đa phần luôn theo hình thức di chuyển liên tục, muốn tạo ra được thành tích không hề đơn giản.
Chuyến ‘du lịch’ ra nước ngoài của Cố Trầm Chu lần này thực chất còn bận rộn gấp mấy lần khi ở trong nước, vừa phải báo cáo với cấp trên lại vừa phải phối hợp với cấp dưới, gần như phải xé người làm đôi thì cuối cùng mới hoàn thành được một bản báo cáo mà mình thấy vừa lòng.
Trong suốt một tháng qua, ngày nào anh cũng nhận được điện thoại của Hạ Hải Lâu.
Trong cuộc điện thoại, cả hai người đều không cố tình nói về chuyện ở nhà họ Thẩm hay chuyện ở nước ngoài, nhưng mỗi ngày trò chuyện vẫn khiến bọn họ có thể nắm được rất rõ ràng rằng đối phương đang làm gì hoặc gặp những chuyện nào, cũng giống như cuộc trò chuyện hiện tại:
“Tiểu Chu, anh có muốn biết người nhà họ Thẩm nói gì về anh không?”
Hạ Hải Lâu rõ ràng là có chút hưng phấn, hắn ở trong điện thoại dùng ngữ giọng tràn đầy ý cười trò chuyện với Cố Trầm Chu, từ tiếng ồn ào rõ rệt xung quanh có thể dễ dàng nhận ra được đây là quán bar hoặc khu vui chơi nào đó, dù sao cũng chỉ có thể là một trong hai.
“Việc này còn cần em nói cho anh biết chắc?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại, nhưng vẫn thuận miệng hỏi thêm:
“Giờ em đang chơi ở chỗ nào?”
“Đang đi chơi cùng mấy người ấy mà.”
Hạ Hải Lâu ha ha cười khẽ:
“Cũng không phải nơi anh chưa từng đến, qua qua lại lại cũng chỉ có mấy chỗ đúng không? Ở đây là Kim Toa.”
Hắn lại kéo chủ đề lại:
“Ý em là, anh có muốn nghe những lời thực sự mà người nhà họ Thẩm nói về anh không?”
Cô Trầm Chu cau mày:
“Lời này của em đúng là có thâm ý?”
“Đúng mà, sao lại không có thâm ý được?”
Hạ Hải Lâu cười to rồi nói:
“Anh đợi nhé.”
Nói đoạn, ở đầu kia điện thoại liền không còn tiếng nói, Cố Trầm Chu cắm dây, nhét tai nghe vào trong lỗ tai. Lúc đầu còn có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng ồn ào ở đầu kia điện thoại, nhưng chỉ khoảng một, hai phút sau, toàn bộ những tiếng động đó đều biến mất, giống như chủ nhân của điện thoại đã chuyển sang một chỗ khác. Anh kiên nhẫn chờ đợi một lát, sau đó mấy tiếng rè rè giống như tiếng tín hiệu điện tử vang lên…
“Hạ Hải Lâu ở đây sắp được nửa tháng đúng không? Bao giờ cậu ta mới đi?”
“Ai biết được?”
Tiếng trò chuyện đột ngột vang lên, người nói chuyện là một nam và một nữ, Cố Trầm Chu không thể lập tức nhận ra được là ai với ai, nhưng rất nhanh, giọng nam đã cười gọi ra tên của giọng nữ:
“Lâm Lâm, em nói xem, chắc không phải là em họ em tự bản thân không có thời gian nên mới quyết định phái nửa kia đến lấy lòng ông chứ?”
“Ai mà biết được?”
Là Thẩm Lâm Lâm, con gái cả của bác Ba nhà họ Thẩm, chị họ cả của anh. Cố Trầm Chu vừa nghĩ xong thì liền nghe tiếng trò chuyện trong điện thoại dừng một lát, tiếp đó lại vang lên:
“Chị thật không hiểu, Cố Trầm Chu có cái gì tốt? Một năm cũng chỉ gặp được hai, ba lần, lúc trước ra nước ngoài suốt một thời gian dài, ngoại trừ ngày năm mới gọi điện thoại về thì không thấy anh ta quan tâm ông nội được bao nhiêu, thế nhưng ông nội lại cưng chiều anh ta y như bảo bối ấy, có chuyện gì chúng ta không biết thì anh ta đều biết cả!”
Giọng nói này không giống giọng nói trước đó, hẳn là không phải cùng một người. Cố Trầm Chu vừa mới suy đoán như vậy, đoạn đối thoại tiếp theo đã chứng minh suy đoán này của anh:
“Hì hì, chị dám nói như vậy, cẩn thận em chạy đến chỗ ông nội tố cáo chị!”
“Hứ, chúng ta là chị em sinh đôi, em thích thì tố cáo đi, dù sao đến lúc đó cũng là cả hai cùng bị phạt!”
“Đây chẳng phải chỉ là nói đùa thôi? Thực ra chị xem đi, ông nội rõ nhiều cháu nội cả trai lẫn gái mà chỉ có một đứa cháu ngoại, không thể so sánh được đâu! Hơn nữa cô út lại mất sớm như thế, tác dụng của di tình càng rõ ràng hơn. Nói thật như vậy cũng chẳng có gì hay ho, nếu là em thì em cũng chẳng muốn đổi cho anh ta, cho dù bây giờ có oai phong đến đâu thì người đã chết vẫn không thể nhảy ra khỏi mộ sống lại được…”
Nhà họ Thẩm có một đôi chị em song sinh, đó là hai đứa trẻ nhỏ tuổi nhất ở nhà họ Thẩm, tên gọi lần lượt là Thẩm Hoan và Thẩm Nhạc, kém Cố Trầm Chu vừa tròn ba tuổi.
Tiếng nói chuyện trong điện thoại tạm dừng lại một chút, tiếp đó lại là một giọng nam vang lên, Cố Trầm Chu cũng tìm ra được quy luật: Những đoạn tạm dừng ở giữa rõ ràng là do sự thay đổi và ghép nối các đoạn ghi âm khác nhau.
“Tuyên Thành, tối nay anh về nhà giúp em mấy việc nhé.”
“Tối nay anh có việc rồi.”
“Lại là đi tìm Hạ Hải Lâu đúng không? Em thấy anh đi nịnh nọt Hạ Hải Lâu như vậy còn không bằng đi tạo mối quan hệ tốt với chú em họ của anh. Mọi người đều là người một nhà, chẳng lẽ không thuận tiện hơn so với việc đi tìm người ngoài sao?”
“Em thì biết cái gì?! Nhà họ Thẩm vốn là của toàn bộ gia đình chúng ta, có liên quan gì đến Cố Trầm Chu?”
“Nếu thực sự không quan tâm để ý đến chuyện của Trầm Chu thì bây giờ cả ngày anh cứ cười nịnh nọt Hạ Hải Lâu làm gì?”
“Nếu tôi không cười nịnh nọt hắn, cổ cô còn đeo được cái vòng kim cương đó chắc?”
“Thẩm Tuyên Thành! Ý của anh là nhà tôi không có được nổi một chiếc vòng cổ bằng kim cương đấy hả?!”
“Vậy cô dứt khoát về nhà cô –“
“Được rồi, hai đứa nhao nhao ầm ĩ đủ chưa!”
“Cha, mẹ!”
Tiếng kêu của cả giọng nam và nữ vang lên, người đi vào hẳn là cha mẹ của Thẩm Tuyên Thành, Cố Trầm Chu thầm nghĩ như vậy. Ngón tay anh vuốt nhẹ lên vỏ của di động, có phần bất ngờ vì Hạ Hải Lâu lại tiết lộ mối quan hệ giữa mình với Thẩm Tuyên Thành cho anh biết. Đoạn ghi âm rõ ràng là còn chưa kết thúc, những tiếng nói trong điện thoại vẫn tiếp tục:
“Được rồi Tuyên Thành, con cũng đừng loanh quanh ở nhà cả ngày như thế, về nhà thông gia với Tiểu Nhã xem thế nào đi, đi lại với thân gia nhiều chút cũng tốt.”
“Con cảm ơn cha!”
“Cha, con sẽ cùng Tiểu Nhã về bên đó.”
Lúc này, giọng nói bên trong điện thoại dừng lại một quãng ngắn ngủi, sau đó một giọng nữ tương đối trầm thấp vang lên, là mẹ của Thẩm Tuyên Thành và cũng là bác dâu của anh.
“Vừa rồi lời Tuyên Thành nói cũng không sai, không biết cha nghĩ cái gì mà lại nói sẽ để cho Tiểu Chu tuyên bố việc phân chia thừa kế, không tính những chuyện khác, chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà mình…”
“Tiểu Chu không phải người nhà mình à?”
“Đương nhiên tôi không có ý đó…”
“Tôi thấy các người đã quen thói thấy Tiểu Chu dễ nói chuyện rồi! Bà cho rằng người ta thực sự không hiểu hay sao? Chẳng qua là Tiểu Chu nể mặt cha nên mới không so đo với mấy người, hiện giờ cha đối xử tốt với Tiểu Chu hơn một chút, tương lai dù chúng ta gặp bất trắc gì thì Tiểu Chu cũng sẽ giúp đỡ hỗ trợ!”
“Nói vậy không sai, nhưng tất cả đều là con cháu cùng thế hệ, từ nhỏ đến lớn lại nhận được sự quan tâm khác nhau, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ thấy ấm ức.”
“Đúng là không biết trân trọng thứ đang có. Nếu không phải Tiểu Nhu được gả vào nhà họ Cố, bà nghĩ xem người nhà quan cao như mấy người nhà họ Cố kia có thèm liếc mắt nhìn bà không?”
“Tốt xấu gì tôi cũng là bác dâu của nó… Không nói nữa, không nói chuyện này nữa, nếu ông đã xem trọng Tiểu Chu như thế, hay là dứt khoát kêu Tuyên Thành tạo lập lại mối quan hệ tốt với Tiểu Chu?”
“… Chúng ta dù sao cũng là bác trai với bác dâu của nó. Nếu tự Tuyên Thành đã chọn Hạ Hải Lâu thì đừng có ép buộc nó, theo như tôi thấy thì tính tình của Hạ Hải Lâu không dễ chịu như Tiểu Chu đâu.”
Đoạn ghi âm chạy đến đây trực tiếp bị cắt đứt, tiếng của Hạ Hải Lâu lại một lần nữa vang lên trong điện thoại, âm cuối cao vút lên, Cố Trầm Chu gần như có thể ngửi được phả đến từ phía đối diện:
“Thế nào?”
Cố Trầm Chu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
“Chỉnh sửa ghép nối âm thanh làm khá tốt, từ chất lượng tiến hành có thể biểu hiện được hết thái độ của bọn họ ra bên ngoài.”
“Chỉ vậy thôi?”
Hạ Hải Lâu rõ ràng là không quá vừa lòng.
“Không thì sao?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại, anh đã không còn tức giận nổi trước thói quen bất kể là đi đến đâu cũng đều mang theo máy ghi âm ghi hình này của Hạ Hải Lâu nữa.
“Ngoài ra… Đối với người nào đó ở trong đoạn ghi âm này, hình như anh ta đụng phải đồng đội heo?”
“Đồng đội heo là muốn nói em?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
Cố Trầm Chu không nói gì.
Hạ Hải Lâu hừ một tiếng:
“Em không tin là anh không biết chuyện này.”
‘Chuyện này’ đương nhiên là ám chỉ chuyện Hạ Hải Lâu và Thẩm Tuyên Thành cấu kết với nhau làm việc xấu, đương nhiên Cố Trầm Chu không thể nào không biết được, cho nên anh thành thực đáp:
“Chuyện đó thì đúng là anh biết.”
Một tiếng ‘Mẹ kiếp’ loáng thoáng truyền đến từ đầu điện thoại bên kia, Hạ Hải Lâu hỏi:
“Anh biết được từ lúc nào?”
“Từ sự ăn ý của hai người vào ngày hôm sau khi anh quay về.”
Cố Trầm Chu thuận miệng đáp.
“Ngày đó…”
Hạ Hải Lâu thoáng cái không biết phải nói gì, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc:
“Chi tiết hơn chút được không?”
Cố Trầm Chu:
“Chi tiết hơn chút chính là vào ngày đầu tiên anh quay về sau khi bị em kéo xuống biển thì đã phát hiện ra.”
Hạ Hải Lâu:
“…”
“Sao?”
Ngữ giọng của Cố Trầm Chu hơi cao lên lộ vẻ hơi đắc ý.
“Mẹ nó! Đồng đội heo! Thật sự là giống đồng đội heo!”
Lần này Hạ Hải Lâu hoàn toàn cả giận mà nói vậy, nhưng vừa mới dừng lại thì hắn đã tiếp tục nói mấy lời tình tứ kéo dài không dứt:
“Đó rõ ràng là lỗi của sóng biển, bảo bối, anh phải tin tưởng rằng em thương anh hơn tất thảy mọi thứ, sao có thể nỡ lòng động đến một đầu ngón tay của anh? Vừa nghĩ lại em đã đau lòng không chịu nổi! Đây chắc chắn là lỗi của sóng biển, tuyệt không có đáp án thứ hai!”
Cố Trầm Chu cười rộ lên có phần khó kìm nén nổi:
“Được rồi, ngày đó chỉ trách mặt trời quá gắt, gió thổi quá lớn, sóng biển lại thực sự không đủ dịu dàng.”
Hạ Hải Lâu vui sướng nói:
“Đúng thế đúng thế, nhưng cũng phải trách em chuẩn bị không được đầy đủ, lần sau rời bến chúng ta nhất định phải ngồi trên một chiếc du thuyền vừa an toàn vừa thoải mái.”
“Có bóng ma rồi.”
Cố Trầm Chu cười nói.
“Leo núi thì sao?”
Hạ Hải Lâu ướm hỏi.
“Quên vụ em bị con khỉ cào ngất rồi cả vụ đất đá lở ở huyện Thanh Hương rồi à? Rõ ràng là bóng ma càng nặng nề hơn!”
Cố Trầm Chu đáp.
“Vậy…”
“Trượt tuyết thì sao?”
Cố Trầm Chu kịp thời đưa ra lời đề nghị.
“Tuyệt vời!”
Hạ Hải Lâu vội vàng nói:
“Trượt tuyết rất hay, nếu là trượt tuyết thì hiện giờ chúng ta có thể đi –“
Tiếng của hắn bị kẹt hai lần mới được truyền sang đây, rõ ràng là đã uống quá chén đến mức đầu óc cũng không còn rõ ràng:
“Nhưng chừng nào anh mới định đi trượt tuyết cùng với em?”
“Ngay vừa rồi, lúc nói với em anh đã lập tức quyết định.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Nhất định phải thế, cũng không xem xem một tháng này em vất vả như thế nào?”
Hạ Hải Lâu nghiêm túc nói lời nửa đùa nửa thật:
“Từ nhỏ đến lớn em vẫn chưa từng lấy lòng bất kỳ một ai giống như lấy lòng ông ngoại anh – Không tính anh vào.”
Cố Trầm Chu cười cười:
“Ừ, anh biết.”
Một tháng chỉ trò chuyện qua điện thoại, anh hơi nhắm mắt lại đã có thể vẽ ra được rõ ràng con đường cố gắng của Hạ Hải Lâu: Bước vào nhà họ Thẩm thông qua Thẩm Tuyên Thành; tìm cách nói chuyện với ông ngoại anh, đề tài ban đầu sẽ xoay xung quanh anh, sau đó sẽ chuyển đến chuyện của công ty, tiếp theo Hạ Hải Lâu gần như chạy đến tất cả các công ty một lần, từ sửa sang các khoản mục đến thiết lập các dự án rồi chỉnh đốn lại nội bộ của công ty, vậy mà hai, ba giờ đêm anh vẫn có thể nhận được những cuộc điện thoại tràn đầy tinh thần của hắn… Mãi đến một ngày nọ ông ngoại sinh bệnh, Hạ Hải Lâu cũng vội vàng chạy về túc trực bên giường của ông, cũng là lúc này thì ông ngoại anh mới chính thức chấp nhận.
“Hải Lâu.”
Cố Trầm Chu hỏi:
“Em có từng túc trực bên giường bác em chưa?”
“Có người giúp việc, thư ký và vệ sĩ là quá đủ rồi.”
Hạ Hải Lâu hừ cười một tiếng.
Ngụ ý chính là không có. Cố Trầm Chu bèn an ủi:
“Không sao cả, lần sau để anh túc trực.”
“Tiểu Chu…”
“Gì đó?”
“Mặt không đổi sắc lại nói ra mấy lời tình cảm như vậy là phạm quy!”
Hạ Hải Lâu nói.
Cố Trầm Chu bật cười. Chiếc xe đang chở anh từ từ dừng lại, anh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe liền thấy được điểm đích cần đến.
“Cảm ơn.”
Cố Trầm Chu lịch sự nói, xuống xe đi chưa được hai bước thì đã có người nhanh chóng bước lên tiếp đón:
“Nếu sớm biết hôm nay Bí thư Cố sẽ đến –“
“Hải Lâu ở phòng số mấy?”
Cố Trầm Chu nhẹ đưa tay lên ngăn lại, hỏi đối phương.
“Ở ngay phòng số một ở tầng ba ạ.”
Có thể làm người quản lý ở Kim Toa đương nhiên sẽ có mối quan hệ không ít, ông ta tươi cười không hề e ngại nói ngay cho Cố Trầm Chu biết, như vậy rõ ràng là ông ta đã tận dụng từ đủ mọi đầu mối và biết được mối quan hệ giữa Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu đã được cải thiện rõ rệt – nếu đổi lại là vài năm trước, người ở nơi này tuyệt đối không dám khinh địch để hai bên chạm mặt nhau, không nói đến chuyện khác, nhỡ như cuối cùng để xảy ra chuyện gì thì vẫn là nơi này chịu phiền phức.
Cố Trầm Chu gật đầu đi vào trong thang máy, quản lý muốn đi trước dẫn đường lại bị Cố Trầm Chu từ chối.
Trong khoảng thời gian một hai phút này, Hạ Hải Lâu đã hô a lô ở trong điện thoại rất nhiều lần:
“Anh đang làm gì đấy?”
“Vừa mới nói chuyện với người khác mấy câu.”
Cố Trầm Chu đáp. Anh đứng trong thang máy nhìn con số nhảy nhót trên màn hình.
“Lần này em đã có cố gắng như thế, anh sẽ tặng em một món quà nhỏ được không?”
“Quà gì vậy?”
Hạ Hải Lâu thấy hơi tò mò.
Thanh máy dừng lại, cửa kêu ‘đinh’ một tiếng rồi trượt ra. Cố Trầm Chu đi ra khỏi thang máy, vừa chậm rãi đi ra ngoài vừa nói:
“Một bất ngờ vui vẻ nho nhỏ, em có muốn nhìn ra cửa một cái không?”
Âm cuối cùng vừa ra, Cố Trầm Chu cũng vừa chạm chân đến cửa.
Anh đứng ở cửa nhìn lướt vào bên trong, ánh mắt chạm vào ánh mắt Hạ Hải Lâu đang ngồi trên sô pha ôm trái ấp phải.
Sau vài giây im lặng, Hạ Hải Lâu theo phản xạ giơ hai tay mình lên tỏ vẻ vô tội, mà thật ra hắn cũng thực sự rất vô tội: Trước đó vài giây hắn đang một tay cầm điện thoại, tay còn lại khoác lên thành sô pha, không hề chạm đến trai xinh gái đẹp ngồi bên cạnh.
Khóe môi Cố Trầm Chu khẽ cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt.
Anh ngắt cuộc trò chuyện trên di động rồi bước nhanh vào phòng, không nhìn về phía Hạ Hải Lâu mà cười nói với đám người ngồi trên sô pha tạo thành một vòng tròn:
“Lần này tôi không mời mà đến, chắc là không quấy rầy hứng thú của mọi người chứ?”
Đám người trong phòng phản ứng lại rất nhanh:
“Nào có! Nào có!”
“Sao hôm nay Bí thư Cố lại có thời gian rảnh đến đây vậy ạ? Bình thường mọi người có muốn mời anh cũng không được ấy chứ.”
“Mời Bí thư Cố ngồi.”
Lời cuối vừa ra đã có liên tục vài người nhường vị trí của mình, nhưng Hạ Hải Lâu từ tốn nhìn quét một vòng quanh phòng, đồng thời còn vỗ vỗ vai cô gái xinh đẹp ngồi canh ý bảo đối phương đứng dậy, mọi người ngầm hiểu nên lại cười ha ha ngồi xuống vị trí ban đầu của mình, chỉ chừa riêng ra chỗ trống bên cạnh Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu lên tiếng:
“Sao anh lại đến đây?”
“Chẳng phải em nói rằng em đến Kim Toa đấy ư?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại một câu, tự rót cho mình một ly rượu, mỉm cười nâng lên:
“Người đến muộn xin kính cạn một ly.”
Mọi người cùng vội vàng nâng ly lên, phần lớn đều cười nói:
“Bí thư Cố quá khách sáo rồi.”
Lời này thực ra không hề sai.
Người trong cùng một giới ra ngoài chơi đùa, người đến muộn kính trước một, hai hay ba ly là chuyện rất bình thường, nhưng Cố Trầm Chu hiện giờ nói một cách nghiêm túc thì không thể tính là người cùng một giới với Hạ Hải Lâu.
Thời điểm này đám con cháu quan chức đời hai, đời ba như bọn họ đều đã xác định xong tương lai, Hạ Hải Lâu không có ý định bước vào thể chế nên những người hiện tại cùng giới với Hạ Hải Lâu rảnh rỗi lại ra ngoài uống rượu không có bao nhiêu người đang ở trong thể chế – hay nên nói là, ít nhất không có những người thăng tiến được cực kỳ tốt ở trong thể chế.
Cố Trầm Chu lại là một trong những người thăng tiến khá tốt trong thể chế.
Anh không cần thiết phải tham gia những buổi tụ họp như thế này, cho dù có tham gia thì những người xung quanh không phải những người trước mặt. Việc này không ẩn chứa quá nhiều hàm nghĩa, đây chỉ đơn giản là một loại lựa chọn tự nhiên kết hợp giữa chủ động và bị động mà thôi.
Một ly rượu trôi hết xuống cổ họng, Cố Trầm Chu ngồi xuống bên cạnh Hạ Hải Lâu liền thuận miệng nói đến đề tài kinh doanh khiến mọi người đều cảm thấy hứng thú: Tuy rằng anh đã mặc kệ chuyện ở công ty nhưng trong một tháng qua ít nhiều gì Hạ Hải Lâu cũng từng nói qua với anh, hiện giờ cần tìm đề tài nói chuyện hoàn toàn có thể nói là trôi chảy mạch lạc.
Một người vóc dáng hơi mập mạp ngồi đối diện với Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu đứng lên cười nói:
“Chủ đề này chính là chuyện của nhà chúng tôi đó!”
Cố Trầm Chu nói:
“Vụ đầu tư này tôi thấy khá tốt…”
“Em đã xem kỹ mười ba món đầu tư.”
Hạ Hải Lâu đắc ý nói. Người ngồi bên cạnh vừa thay đổi, bàn tay hắn liền bắt đầu không chịu ngoan ngoãn.
“Không sai, anh xem kỹ em cũng xem kỹ.”
Cố Trầm Chu không coi vậy là ngang ngược, anh tiếp lời hắn xong cũng không bận tâm đến mấy ngón tay hết cào nhéo lại vuốt ve trên phần eo của mình.
Đám người ngồi trên sô pha vây xung quanh bắt đầu chia thành tốp năm tốp ba trao đổi những ánh mắt mờ ám với nhau dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Vẫn là người vừa lên tiếng nói tiếp, anh ta càng bạo gan đùa giỡn nhiều hơn:
“Nếu Bí thư Cố đã xem kỹ dự án đầu tư này, vậy thì Bí thư nhất định phải để ý đến chính sách của quốc gia nhiều hơn một chút giúp chúng tôi, nhỡ như có thay đổi gì đành dựa vào Bí thư chỉ dẫn một chút.”
Một đám người xung quanh liền phụ họa theo.
“Sao đây, chuyện còn chưa bắt đầu đã muốn đạp tôi sang một bên?”
Hạ Hải Lâu nhướn mày hỏi.
“Nào được chứ!”
Một người khác nhanh chóng tiếp lời:
“Vụ đầu tư này thiếu ai chứ không thể thiếu Giám đốc Hạ được! Nếu không có Giám đốc Hạ có mặt lúc tiến hành kế hoạch, chẳng phải định hướng đã bị lệch lạc rồi hay sao?”
Người vừa nói chuyện cũng rất thông minh bổ sung thêm một câu:
“Tôi đây nhờ vả Bí thư Cố chẳng phải chính là nhờ Giám đốc Hạ đây sao?”
Hạ Hải Lâu không thể không thừa nhận rằng hắn rất thỏa mãn với những lời này, nhất là khi Cố Trầm Chu không chỉ không phản bác mà còn cười nói một câu:
“Những gì tôi biết sẽ nói hết cho cậu ấy, nếu như thực sự có chuyện gì bất ngờ thì chỉ có thể là do tôi chắc chắn không biết.”
Khi nghe anh nói như vậy, hắn không kìm được mà lập tức vỗ mạnh một cái lên eo Cố Trầm Chu, những người nhìn thấy bắt đầu ‘chậc chậc’ ra tiếng.
“Làm gì đấy?”
Cố Trầm Chu quay đầu lại hỏi.
“Muốn làm anh.”
Hạ Hải Lâu cố ý thấp giọng trả lời nhưng vẫn có mấy người thính tai nghe được, vài phút sau gần như không một ai trong phòng là không biết.
Cố Trầm Chu cũng phát hiện ra nhưng lười bận tâm, anh rót một ly rượu cho Hạ Hải Lâu:
“Muốn anh đút cho em uống hay muốn tiếp tục trò chuyện?”
Lời này có ý khác! Hạ Hải Lâu phân tích một lượt mới phân biệt được rõ ràng: Nếu còn muốn được hưởng phúc lợi đút rượu tận miệng thì nói ít lại; còn nếu như tiếp tục nói không suy nghĩ, vậy sẽ chẳng còn tí phúc lợi nào hết!
Hắn ngẫm nghĩ một chút mới hỏi:
“Có thể chọn cả hai được không?”
“Không thể.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Chọn cái đầu có được dùng cách miệng áp miệng không?”
Hắn lại hỏi.
“Không.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu cả giận:
“Lựa chọn này đúng là tệ hại! Thà không nói còn hơn!”
Cố Trầm Chu dứt khoát đặt cái ly lại xuống bàn.
Hạ Hải Lâu lại dựa sát đến mỉm cười quyến rũ:
“Bằng không để em đút cho anh uống nhé? Chắc chắn có phục vụ miệng áp miệng cẩn thận chu đáo! Không cần boa thêm còn tặng kèm một phần quà nhỏ, được không?”
Người ngồi xung quanh muốn cười mà không dám cười, vì thế QQ trên di động lập tức được khởi động, nhóm chat tạm thời bắt đầu trò chuyện với nhau.
– Có vẻ như Hạ Hải Lâu đã thực sự thu phục được Cố Trầm Chu!
– Tôi vẫn cho rằng đó là một lời đồn hoàn toàn vô căn cứ! Mẹ nó không ngờ Cố thực sự bị Hạ bắt vào tay, đúng là không hề khoa học chút nào!
– Đúng là không khoa học.
– Tôi nói này, hai người kia liệu ai trên ai dưới?
– Rõ ràng là Hạ trên Cố dưới! Nhìn tư thái kìa! Nhìn hành vi kìa! Nhìn đối thoại kìa!
– Lầu trên +1.
– Lầu trên + 10086.
– Lầu trên tuyệt lắm, quan sát rất tỉ mỉ.
– Khách sáo, khách sáo quá, mọi người đều quá khách sáo. *chắp tay*
– Giác quan của tôi bị hỏng rồi đúng không? Sao cứ cảm thấy thái độ của Cố có phần cưng chiều…
– Chắc chắn hỏng rồi!
– Thực ra tôi cũng có cảm giác này…
– Vừa nghe mọi người nói như thế… Tôi cũng bắt đầu cảm thấy băn khoăn, hai người kia không có ai giống người nằm bên dưới.
– Hừ hừ.
– Lầu trên hừ hừ cái gì? A… Hạ… Ai kéo cậu ta vào đây thế…
Xung quanh nháy mắt đã im lặng trở lại, Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn tin nhắn trên màn hình di động liên tục hiển thị XXX đã rời khỏi nhóm chat rồi lại chậm rãi đưa mắt nhìn quét xung quanh một lượt, thầm nghĩ đúng là làm loạn, cả một đống người cùng ngồi im nghịch di động như thế, chẳng lẽ cho rằng hắn bị mù mắt? Nhưng mà… Ai thèm bận tâm bọn họ? Hạ Hải Lâu hôn chụt một cái lên má Cố Trầm Chu:
“Nếu không có phúc lợi nào, vậy em đành tự mình giành lấy!”
Cố Trầm Chu:
“…”
Hạ Hải Lâu lập tức cười cười lấy lòng, cũng dâng mặt lên:
“Nào, em cũng cho anh ăn một miếng, ăn thật luôn cũng được!”
Cố Trầm Chu:
“Tôi ra ngoài một chút.”
Hạ Hải Lâu:
“Giận, giận rồi à?”
– Mọi người: Giận, giận rồi à! Chẳng lẽ thực sự ở bên dưới?
Cố Trầm Chu cầm chiếc di động đang rung lên ra:
“Có điện thoại.”
Anh mỉm cười cáo lỗi, chủ yếu là để nói với những người xung quanh:
“Xin phép ra ngoài một lát.”
– Mọi người: Kết quả quá tầm thường… Rốt cuộc là ai trên ai dưới? Hoàn toàn không thể nhìn ra được, đột nhiên cảm thấy tò mò quá đi mất! Muốn mở cá cược!
Di động trong túi áo đã rung lên được một lúc, Cố Trầm Chu bước nhanh khỏi căn phòng mọi người tụ hội, đến tận cuối hành lang mới có chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại, anh liền bấm nhận cuộc gọi:
“Tường Cẩm, cậu về rồi?”
“Đã về được một lúc.”
Giọng của Vệ Tường Cẩm truyền ra từ bên trong điện thoại:
“Chẳng phải máy bay của cậu hạ cánh sớm hơn mình à? Sao không thấy bóng dáng cậu đâu thế?”
“Mình đang ở chỗ Hạ Hải Lâu.”
Cố Trầm Chu đáp:
“Hạ Hải Lâu đang uống rượu với người khác ở Kim Toa.”
“Mình đoán nhé, lúc cậu đến đó, bên cạnh Hạ Hải Lâu chắc chắn có trai xinh gái đẹp ngồi cùng đúng không?”
Vệ Tường Cẩm nói.
“Cậu đoán đúng.”
Cố Trầm Chu trả lời.
Vệ Tường Cẩm hừ cười một tiếng:
“Mình đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi, mà chẳng lẽ cậu đợi Hạ Hải Lâu uống xong rồi mới cùng về nhà? Vừa xuống máy bay lại bị sai múi giờ, cậu không mệt?”
“Cũng chẳng làm thế nào được.”
Cố Trầm Chu dựa lưng vào tường cười nói:
“Ai kêu mình vừa thấy em đấy đã thấy hết mệt mỏi chứ?”
“Rợn da gà.”
Ngữ giọng của Vệ Tường Cẩm trong điện thoại có chút khang khác:
“Các cậu đừng có đùa giỡn quá mức rồi bị kẻ khác chụp ảnh –“
“Chụp ảnh thì sao?”
Cố Trầm Chu hỏi lại.
“Hở?”
“Hạ Hải Lâu không phải phụ nữ. Cậu nói xem, nếu mình và cậu ôm nhau một cái rồi bị người ta chụp ảnh, chẳng lẽ sẽ có kẻ chỉ vào ảnh nói đó là hành vi đồi phong bại tục hay sao?”
Cố Trầm Chu nói tiếp.
“Cũng có lý.”
“Sao lại không có lý được!”
Cố Trầm Chu cười nói:
“Được rồi, mình đi xem Hạ Hải Lâu thế nào, em ấy cũng đã uống không ít đâu, đợi thêm một lúc nữa rồi mình sẽ bắt em ấy về.”
“Đừng có báo cáo với mình.”
Vệ Tường Cẩm nói:
“Dù sao cậu bắt hắn về rồi thì hai chúng ta cũng không thể ở riêng với nhau được, mình chưa từng nhìn thấy kẻ nào đeo dính người khác giống như Hạ Hải Lâu. Được rồi, cậu bận gì thì đi đi, mình nghỉ ngơi chút đây, trước khi về mình vừa mới hoàn thành xong một nhiệm vụ, giờ mệt muốn chết rồi.”
“Đi ngủ sớm chút nhé, hai ngày nữa cậu đưa theo bạn gái của cậu, bốn người chúng ta cùng đi trượt tuyết được không?”
Cố Trầm Chu đề nghị.
“Cái đó thì không thành vấn đề, bao giờ đi được nhớ báo cho mình.”
Vệ Tường Cẩm đồng ý, cũng không nhiều lời thêm mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Trầm Chu nhìn lướt qua thời gian hiển thị trên di dộng rồi quay về, ai ngờ vừa bước vào cửa đã thấy đám người vây quanh Hạ Hải Lâu khi nãy đang đi ra ngoài, rõ ràng là mọi người chuẩn bị đi về.
Anh thấy hơi bất ngờ, bèn hỏi một câu:
“Mọi người không chơi nữa à?”
“Vốn đang định chơi thêm vài vòng mạt chược nhưng mọi người đều hơi quá chén rồi.”
“Người ở nhà đang giục về.”
“Rõ là tâm tư của Giám đốc Hạ không có đặt ở chỗ chúng tôi nữa!”
“Giờ thực sự là hơi muộn, mọi người cũng đã uống không ít.”
Trong những tiếng trả lời lộn xộn, Cố Trầm Chu nhìn về phía Hạ Hải Lâu đang đứng ở giữa phòng: Ánh mắt hắn rất sáng, bước chân hơi loạng choạng, có vẻ như đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ do say rượu. Anh mỉm cười nói với người xung quanh hai câu rồi bước lên đỡ lấy Hạ Hải Lâu, đúng lúc này, không biết một giọng nói bị bóp méo biến âm ở đâu đó truyền đến:
“Nào, ôm lên đi, ôm một cái đi!”
Nửa tiếng trước, một đám người có mặt ở đây còn khôn khéo muốn kiếm cho mình chút lợi lộc, dù thế nào thì tất cả mọi người cũng không thể cùng uống say trong khoảng thời gian ngắn như thế, rõ ràng là do tất cả đều đã bắt đầu hưng phấn.
Cố Trầm Chu lười bận tâm, anh vờ như mình không nghe thấy, chỉ đỡ lấy Hạ Hải Lâu định đi ra ngoài, kết quả là Hạ Hải Lâu lập tức ghé sát đến trước mắt anh, không nói gì cả mà bắt đầu mỉm cười.
Cố Trầm Chu có thể không bận tâm đến đám người ồn ào xung quanh, nhưng anh lại không có cách nào không nhìn thẳng vào Hạ Hải Lâu đang đứng trước mắt mình. Anh cũng không kìm được mà mỉm cười theo, sau đó anh vươn tay chỉnh lại đầu tóc và quần áo có chút rối bời của đối phương, nói một câu khách sáo với những người xung quanh rồi đỡ Hạ Hải Lâu đi ra ngoài trước.
Mọi người:
“Có phải giác quan của tôi lại hỏng không? Thật là khí thế, sao lại có cảm giác như trên dưới đã rõ ràng hết rồi…”
“Giác quan của tôi cũng hỏng!”
“Giác quan của tôi cũng…”
“Của tôi cũng…”
…
Hạ Hải Lâu để xe ở ngay trong bãi đỗ xe của hội sở Kim Toa.
Cố Trầm Chu nhét người vào bên ghế phó lái, cài dây an toàn cho đối phương xong mới đi vòng sang bên ghế lái, khởi động xe rồi lái ra đường chính.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên trong thùng xe yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Hạ Hải Lâu đột nhiên cười khẽ một tiếng.
“Sao thế?”
Cố Trầm Chu vừa lái xe vừa hỏi, còn tranh thủ đưa mắt liếc Hạ Hải Lâu một cái.
“Không có gì.”
Hạ Hải Lâu nói:
“Chỉ là rất vui khi được gặp anh.”
“Ừ.”
“Anh vừa xuống máy bay xong, có mệt lắm không?”
“Không.”
Cố Trầm Chu đáp.
Hạ Hải Lâu trêu đùa:
“Có phải là vừa nhìn thấy em đã không còn thấy mệt mỏi nữa?”
“Đúng.”
Cố Trầm Chu trả lời.
“Mấy lời tình cảm này đúng là quá tốt!”
Hạ Hải Lâu chịu thua:
“Vẻ mặt và ngữ giọng đều giữ được sự nhất trí cao độ, không thể không khen tặng anh một câu đó.”
Cố Trầm Chu cười rộ lên:
“Sao em cứ mãi cảm thấy đây chỉ là mấy lời tình cảm vậy?”
“Hở?”
“Anh đang nói lời thật lòng, vẻ mặt và ngữ giọng được nhiên phải nhất trí cao độ.”
Cố Trầm Chu nói.
Hạ Hải Lâu:
“…”
Mẹ nó, ngực bị mũi tên của Cupid đâm trúng rồi.
******
Xe chạy đến sơn trang Thiên Hương, lúc Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng đi vào trong nhà, Hạ Hải Lâu chợt nói một câu:
“Anh thực sự không có chút ý định nào với đám người đằng nhà mẹ anh à?”
“Nói đến đây…”
Cố Trầm Chu liếc nhìn Hạ Hải Lâu, anh đang cởi quần áo định tắm rửa ngay lập tức – khi nãy mới nhìn thấy Hạ Hải Lâu anh còn không cảm thấy gì, giờ thì anh cảm thấy bản thân vừa bẩn thỉu vừa mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng tắm sạch sẽ rồi lên giường nghỉ ngơi.
“Em qua đó chỉ là vì muốn nghe trộm mấy chuyện này à?”
“Em qua đó để làm gì anh còn không biết rõ chắc?”
Hạ Hải Lâu hỏi lại.
“Còn về mấy chuyện đó, em còn cần phải nghe trộm sao? Chẳng qua chỉ là ông ngoại anh thương anh lại muốn anh nhớ rõ về sau phải chăm nom nhà họ Thẩm, ông anh họ con bác anh hâm mộ ganh ghét anh lại không dám trắng trợn tỏ thái độ nên đành phải chơi mấy chiêu lén lút khôn vặt thôi mà.”
“Thế em lắp máy nghe trộm làm gì?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu cũng nhìn Hạ Hải Lâu.
Vài phút sau, Hạ Hải Lâu làm như không có gì chuyển sang chủ đề khác:
“Anh muốn tắm rửa không?”
Cố Trầm Chu lắc lắc chiếc áo choàng tắm vừa lấy trong tủ ở trong tay, dùng hành động để trả lời Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu ngồi dưới sàn chợt nói:
“Em buồn nôn quá…”
Nói rồi hắn thực sự nôn khan một tiếng.
Cố Trầm Chu:
“Vào nôn trước nhé?”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Hải Lâu vốn đang nhàm chán ngồi dưới sàn nhà ngay trước giường lập tức đứng dậy chạy vào nhà tắm, cúi người xuống nôn ọe vào trong bồn rửa mặt.
Cố Trầm Chu vội vàng bỏ quần áo xuống đi theo vào, vỗ vỗ lưng đối phương giúp hắn thở dễ hơn:
“Không sao chứ? Buổi tối em đã uống bao nhiêu rượu hả?”
“Không uống – không uống mấy –“
Hạ Hải Lâu cắm mặt xuống nói đứt quãng:
“Nhưng hình như em đã – quên mất –“
“Quên cái gì?”
“Ăn cơm chiều –“
Hạ Hải Lâu đáp, mà nhìn đám nôn ra còn dính trong bồn rửa mặt cũng có thể thấy được đó phần lớn là chất lỏng, không có bao nhiêu là thức ăn chưa được tiêu hóa hết.
Cố Trầm Chu nhìn Hạ Hải Lâu một lúc, cuối cùng không nói gì cả mà chỉ rót một cốc nước ấm cho hắn uống.
“Thực sự đã quên mất.”
Hạ Hải Lâu uống một hơi hết sạch nước rồi lại nói với Cố Trầm Chu:
“Hai ngày vừa rồi em ngủ quên trời quên đất, dạ dày cũng không báo hiệu đúng giờ nữa.”
“Sau này tốt nhất là em nên ra ngoài cùng với anh thôi.”
Cố Trầm Chu nói rồi lại hỏi Hạ Hải Lâu toàn thân bốc mùi rượu hôi:
“Em có muốn tắm luôn không?”
“Cũng được.”
Hạ Hải Lâu đồng ý trước rồi mới hỏi tiếp:
“Vì sao anh lại đột nhiên nói như thế?”
“Cùng anh đi ra ngoài thì thời gian ăn ngủ của em cũng có thể đồng bộ với anh luôn.”
Cố Trầm Chu trả lời ngắn gọn, bắt đầu mở vòi xả nước vào trong bồn tắm lớn.
Hạ Hải Lâu ‘ha’ một tiếng, hắn nhìn dòng nước chảy vào trong bồn tắm trắng muốt, bắt đầu kéo quần áo của mình xuống: Từ áo khoác nỉ đến chiếc khăn đang quấn quanh cổ, tiếp đó là áo lót cùng sơ mi và chiếc quần thật dày –
Cố Trầm Chu đón lấy động tác trên tay Hạ Hải Lâu, ngăn không để hắn kéo nút cài áo sơ mi ra một cách thô bạo.
“Đúng rồi.”
Hạ Hải Lâu nói:
“Bên chỗ nhà ông ngoại anh em cũng chỉ thu gom cái nhìn của họ dành cho anh, không làm thêm chuyện gì khác, từ lúc lắp máy nghe lén đến lúc cắt ghép cũng chưa đến mười hai tiếng đâu.”
“Ừ.”
Cố Trầm Chu lên tiếng, anh đột nhiên cười nói:
“Anh chưa kể cho em nghe chuyện xảy ra ở nhà họ Thẩm trước đây nhỉ?”
“Vẫn chưa, sao thế?”
Hạ Hải Lâu có chút hứng thú.
“Trước đây anh và Tường Cẩm thường xuyên đánh nhau với mấy anh em họ, còn luôn đánh đến mức họ phát khóc.”
Cố Trầm Chu kể sơ lược.
Hạ Hải Lâu đợi một lúc mới hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
Cố Trầm Chu đáp.
“Cho nên ý anh muốn nói là…”
“Điều anh muốn nói là thực ra mọi chuyện không phải như em nghĩ, bọn họ không thân với anh cũng là có nguyên do, chính bản thân anh cũng có một phần lỗi nữa.”
Cố Trầm Chu khẽ cười, anh nhìn biểu cảm trên gương mặt Hạ Hải Lâu:
“Đương nhiên không chỉ là chuyện trước đây đánh nhau. Thực ra ở nhà họ Thẩm anh không hề thân với các anh em họ, một mặt quả thực là vì ông ngoại rất chiều anh, nhưng về những mặt khác cũng là do anh không bao giờ chủ động chạy đến chơi với bọn họ. Lúc anh mới đến nhà họ Thẩm, tất cả mọi người đều còn là trẻ con thì sao có thể ghen ghét nhiều như vậy được? Chỉ đơn giản là vì không hề chơi với nhau nên nền tảng tỉnh cảm mới không được tạo lập, đến khi trưởng thành phải tiếp xúc với nhiều chuyện phức tạp hơn, hai bên đều không có ý định tăng tiến thêm nên đương nhiên là quan hệ càng ngày càng kém.”
“Chẳng lẽ anh định cải thiện mối quan hệ với anh em họ nhà anh?”
Hạ Hải Lâu hỏi.
Cố Trầm Chu lắc đầu:
“Giờ đã bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng có gì đáng ngại đâu, dù sao mọi người cũng đều là thân thích, biết rõ điểm này là được.”
Hạ Hải Lâu ‘chậc chậc’ hai tiếng:
“Lời này là dành riêng để nói cho em nghe đấy nhỉ, sao em chợt cảm thấy anh bị phát tác bệnh thánh mẫu thế?”
Cố Trầm Chu liếc mắt nhìn chăm chú Hạ Hải Lâu đang trần như nhộng một lúc, sau đó thả người vào trong bồn nước đã đầy được một nửa.
Hạ Hải Lâu vừa vào nước liền giống hệt như một đưa trẻ, hắn lập tức hắt một đám nước lên người Cố Trầm Chu.
“…”
Cố Trầm Chu cũng dứt khoát cởi quần áo ra luôn.
“Anh phát tác bệnh thánh mẫu chỗ nào hả? Anh chỉ muốn nói với em rằng quan hệ giữa mọi người không tốt cũng chẳng có gì lạ, anh cũng không phải tờ Nhân dân tệ mà ai ai cũng yêu. Còn về ông ngoại, việc ông thương anh và hi vọng anh chăm nom nhà họ Thẩm thì xung đột chỗ nào?”
“Yên tâm, không nể mặt ai thì cũng phải nể mặt anh chứ.”
Hạ Hải Lâu ngồi trong bồn tắm cười nói:
“Tuy rằng không quá vui vẻ nhưng nếu muốn làm gì bọn họ thì em đã làm từ sớm, còn chờ nghe anh nói mấy câu này ư?”
Cố Trầm Chu lựa chọn không bận tâm đến lời nói của đối phương.
Hạ Hải Lâu cũng không nói gì nữa mà chỉ mỉm cười nhìn Cố Trầm Chu, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.
Cố Trầm Chu cầm vòi sen treo trên tường xuống, vừa điều chỉnh nước ấm rồi mở vòi ra đã nghe thấy tiếng nói vang lên sau lưng:
“Lúc em ở nhà họ Thẩm cứ luôn có cảm giác anh sẽ lập tức bỏ em lại mà đi…”
Động tác trên tay Cố Trầm Chu khựng lại, anh xoay người đối diện với Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu đang nằm ngửa trong bồn tắm lớn, mắt nhìn chằm chằm thẳng vào đỉnh trần nhà làm bằng gỗ.
Cố Trầm Chu ngồi xuống bên bồn tắm lớn, anh đặt vòi hoa sen lên chỗ đầu của Hạ Hải Lâu, tay đặt trên trán đối phương che chắn rồi xối nước lên tóc Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu không hề chuyển mắt qua nhìn Cố Trầm Chu, hắn chậm rãi nói:
“Từ trước kia cho đến tận bây giờ, trước kia không thấy anh thì cảm thấy như vậy, thấy anh rồi vẫn cảm thấy như vậy; hiện giờ những lúc nhìn thấy anh em không còn cảm thấy vậy nữa, nhưng những lúc không thấy anh thì cảm giác ấy lại xuất hiện… Em cũng không biết đây là chuyển biến tốt hay xấu, anh nghĩ sao hả Tiểu Chu?”
Cố Trầm Chu đưa tay ra lấy một ít dầu gội, quệt lên tóc Hạ Hải Lâu rồi bắt đầu xoa bóp.
Hạ Hải Lâu thoái mái đến độ bật ra một tiếng rên rỉ, tự động điều chỉnh lại tư thế rồi đặt hẳn đầu vào trong tay Cố Trầm Chu, để đối phương càng thuận tiện massage cho mình hơn.
“Lại nói tiếp, em cũng biết đó không phải là thật, tất cả đều là do em suy nghĩ vớ vẩn…”
Hạ Hải Lâu cười nhạt:
“Có đôi khi tự bản thân em cũng hiểu được em rất phiền phức.”
Vòi hoa sen lại bị cầm lấy, dòng nước ấm áp rửa trôi hết đám bọt dầu gội dính trên tóc.
“Thực ra anh có thể nhẫn nại được như vậy…”
Hạ Hải Lâu hơi quay đầu nhìn về phía Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu lập tức đẩy đầu đối phương quay lại: Bọt dầu gội vẫn chưa được gội rửa sạch sẽ.
“Em cảm thấy thật khó mà tin được…”
“Anh cũng biết là rất khó tin.”
Cố Trầm Chu lên tiếng, anh đã gội sạch tóc cho Hạ Hải Lâu, lúc đặt vòi hoa sen xuống anh đã lấy luôn bông tắm và sữa tắm, thuận tay gõ gõ lên thành bồn tắm:
“Ngồi thẳng dậy.”
Hạ Hải Lâu: Ngoan ngoãn ngồi dậy.
Bông tắm đã được thấm sữa tắm cọ rửa qua cổ và ***g ngực hắn.
“Cánh tay.”
Cố Trầm Chu nói.
Hạ Hải Lâu: Giơ hai cánh tay.
Bông tắm chăm chỉ phát huy chức năng của mình.
“Chân.”
Hạ Hải Lâu: Nâng hai chân.
Bông tắm tiếp tục phát huy tác dụng của mình.
“Xoay người.”
Hạ Hải Lâu: Lại xoay người.
Bông tắm cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Vòi hoa sen lại giơ lên, bọt xà phòng bị rửa trôi sạch sẽ từ trên xuống dưới.
Cố Trầm Chu rút khăn bông từ trên giá treo xuống phủ kín người kia từ đầu đến chân, trực tiếp bọc người lại đưa lên chiếc giường lớn màu đỏ rực ở bên ngoài, bản thân thì quay lại phòng tắm tiếp tục một vòng chiến tắm rửa khác.
Hạ Hải Lâu nhìn người đi vào trong khoảng năm phút rồi lại lập tức quay ra, đợi đến khi đối phương nằm xuống giường ngay bên cạnh mình thì cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà hỏi:
“Vừa rồi chúng ta cùng tắm đúng không?”
“Có lẽ?”
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại đáp.
“Chúng ta thực sự cùng tắm á? Việc này thật không khoa học, nhất định là có một người không cứng!”
Hạ Hải Lâu kết luận.
“Ừ, anh không cứng, ngủ đi.”
Cố Trầm Chu nói.
Loại câu trả lời cực kỳ bình tĩnh này ngược lại không khiến người ta cười nhạo nổi. Hạ Hải Lâu đưa mắt ngắm nghía Cố Trầm Chu một hồi, sau đó hắn kéo chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên cho anh:
“Mệt chết rồi hả?”
“Vừa mới tắm rửa xong cho một con cún bự đang ở trong trạng thái hưng phấn, đã bị vắt kiệt nốt chút sức lực cuối cùng.”
Cố Trầm Chu mở mắt ra nói.
Hạ Hải Lâu lại cảm thấy vui vẻ:
“Còn nhiều chuyện được như vậy chứng tỏ anh vẫn chưa mệt chết đâu nha.”
Hắn nằm xuống bên cạnh Cố Trầm Chu:
“Nói ra thì em vốn luôn cảm thấy cả đời này em cũng sẽ không nói ra câu đó với anh đâu… Em rất sợ hãi anh sẽ bỏ em lại rồi đi… Kết quả là em cứ tự nhiên mà nói ra với anh.”
Cố Trầm Chu xoay người, vươn tay ôm lấy Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu điều chỉnh tư thế một chút, cũng vươn tay ôm lấy Cố Trầm Chu.
“Tư thế này thực sự không thoải mái…”
Một lát sau, Cố Trầm Chu buông lời nhận xét.
Hạ Hải Lâu khẽ cười rộ lên, chủ động buông tay ra rồi nằm thẳng.
Nhưng Cố Trầm Chu không hề buông tay, anh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nói với Hạ Hải Lâu:
“Anh đã từng nói với em chưa nhỉ? Anh cảm thấy cả đời này đều không có khả năng, anh cũng cảm thấy bất kể là nhằm vào người nào hay nhằm vào chuyện gì cũng đều không có khả năng…”
“Cái gì cơ?”
“Bởi vì anh ôm em trong tay, vậy nên dù có cho anh cả một thế giới, anh cũng không chấp nhận trao đổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.