Chương 50: Ra tay
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
9 giờ 23 phút 30 giây ngày 12 tháng 12 năm 2012.
Mười hai ngày sau vụ việc tấn công kia.
Bảy ngày sau khi Vệ Tường Cẩm rời đi.
Năm ngày sau khi Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng chơi trò chơi nói thật.
13 tiếng 12 phút thêm 15 giây sau khi Cố Trầm Chu rời khỏi sơn trang Thiên Hương xuống dưới.
Bóng đêm dày đặc, Cố Trầm Chu ngồi trong một chiếc xe quân đội treo biển ‘Bắc A00068’ nhanh chóng đi vào quân khu số ba.
Ba mươi tám tiếng trước, anh tiễn Hạ Hải Lâu ở lại sơn trang Thiên Hương một thời gian ngắn đi rồi gửi một bức thư vào trong hộp thư cá nhân của Cố Tân Quân.
Hai mươi ba tiếng trước, quân khu ở thành phố Khánh Xuân triển khai tập luyện thao diễn về sự cố tấn công bất ngờ, lúc luyện tập có vài người lính vô ý bị thương.
Mười hai tiếng trước, anh đến Chính Đức Viên ngồi bàn chuyện với Cố lão trong phòng sách một tiếng rưỡi.
Ba tiếng trước, anh nói chuyện với Cố Tân Quân ở Thiên Thụy Viên, lúc chuẩn bị rời đi thì bị Cố Chính Gia chặn lại, kí xuống bài thi hỏng của đối phương ba chữ ‘Cố Tân Quân’ góc cạnh rõ ràng.
Mà lúc này, anh đang ngồi trong xe quân đội, đi theo xe quân đội vào vùng đất của quân đội cho đến khi dừng lại trước một khu nhà trệt được xây dựng hoàn toàn từ xi-măng cốt thép.
“Phó quan Trương, chào ông.”
Cố Trầm Chu lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng tươi cười như vậy trong đêm tối không đủ ánh sáng lại có vẻ cực kì mơ hồ ngắn ngủi giống như chỉ chợt lóe lên mà thôi.
“Người đã ở bên trong cả rồi.”
Phó quan Trương nói:
“Cố thiếu gia có muốn đi qua nhìn một chút không?”
Cố Trầm Chu cũng không vội vã đi vào, anh đứng nguyên tại chỗ hỏi:
“Bọn họ đều khai?”
“Đương nhiên.”
Phó quan Trương cười nói:
“Đã vào đến đây rồi thì còn gì mà không hỏi ra được?”
Giọng điệu của ông ta thờ ơ và đương nhiên giống như việc gà mái đẻ trứng còn gà trống thì gáy vậy.
Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu, lúc này mới bước lên phía trước tiến vào khu nhà trệt tường sơn trắng toát.
Đây là một khu kiến trúc rất dài có khoảng mười phòng nối tiếp nhau, nhưng diện tích mỗi phòng không tính là lớn, nhỏ gọn ước chừng rộng mười thước vuông.
Cửa của mỗi phòng đều được chế từ thép, không có cửa sổ, chỉ để một ô cửa sổ nhỏ cỡ một bàn tay người đàn ông trưởng thành có thể mở ra được, trên cửa sổ có hàn mấy song sắt thô to, đảm bảo rằng ngoại trừ tầm mắt ra thì không có bất cứ thứ gì có độ lớn vượt qua hai ngón tay có thể lọt vào chứ không chỉ là vào được không ra được.
Cố Trầm Chu đi đến trước cửa sắt, nhìn vào trong thông qua ô cửa sổ quan sát duy nhất.
Máu đỏ sậm khô cứng, tiếng rên rỉ đứt quãng.
Tiếng của hai người này không phân biệt trước sau, Cố Trầm Chu đều nghe thấy cùng lúc.
Trong gian phòng này có một kẻ ngày đó tấn công anh mới được tìm thấy – trên đùi đối phương còn quấn băng vải, là một nhát anh đâm trúng trước khi lăn xuống triền núi với Hạ Hải Lâu vào ngày đó.Ánh mắt anh bình tĩnh đảo qua gian phòng này không sót một góc nào, vài người bên trong nằm ngổn ngang khắp nơi, hoặc nằm trên mặt đất hoặc ngồi dựa trên tường, mà có một chiếc ghế dựa đặt ở vị trí cách bọn họ không xa.
Phó quan Trương ở bên cạnh nói:
“Bên kia còn một ít nữa, Cố thiếu gia có qua nhìn không?”
Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu đi theo phó quan Trương đến phòng bên cạnh, lại ghé mắt nhìn qua ô cửa sổ bằng sắt nhỏ vào trong.
Về cơ bản là giống nhau.
Anh thu ánh mắt lại hỏi phó quan Trương:
“Bọn họ nói như thế nào?”
“Là Triệu Tiễn Dương.”
Phó quan Trưởng cầm tập tài liệu vẫn kẹp dưới cánh tay ra, mở tập tài liệu rồi lật một xấp trong đó lên.Đây là một xấp giấy A4 chi chít những chữ màu đen, cũng không quá sạch sẽ mà vài chỗ trên trang giấy còn có dấu vết của một loại chất lỏng màu đỏ sậm.
Phó quan Trương nói:
“Lúc đầu bọn chúng còn khăng khăng cắn chặt là ý của Uông Vinh Trạch – phần lớn trong đám này quả thực chỉ ‘biết’ mình được Uông Vinh Trạch phái đến. Nhưng Vương Sưởng — ừm, chính là kẻ phụ trách hành động cụ thể — có một tin nhắn để lộ kẻ làm chủ phía sau.”
“Hắn không xóa đi?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Đương nhiên là đã xóa.”
Phó quan Trương nói rồi hơi lộ ra vẻ mặt không đồng tình.
“Nhưng người cũng đã ở đây rồi, còn có chuyện gì không thể làm được? Bất kể là gửi thêm một tin hay phục hồi lại lần nữa thì đều không phải chuyện gì quá khó khăn.”
Cố Trầm Chu nhận lấy phần tư liệu kia của đối phương rồi đứng ngay trước nhà trệt lật xem.
Phần tư liệu này cũng không quá dày, có tổng cộng năm trang, ba trang trước là khẩu cung của đám người kia trong lần thẩm vấn này, hai trang sau là hồ sơ đen của vị Trưởng phòng tên Triệu Tiễn Dương kia.Từ nhỏ là tham ô nhận hối lộ nuôi tình nhân đến lớn là dùng thủ đoạn thâm độc đả kích đối thủ cạnh tranh, thậm chí còn tạo ra sự kiện tấn công bất ngờ.
Không điều tra thì còn là gấm hoa rực rỡ, tra ra rồi thì toàn bộ đều lộ ra.
Trên mặt Cố Trầm Chu hiện lên một mạt cười lạnh, lại không để ý quá mức chi tiết chính xác về ngày giờ của mấy việc bất hợp pháp này, chỉ lật đến trang nói về việc tấn công anh, mở ra xác nhận từng chữ từng chữ một.
Từ lúc gây ra đến cách thức rồi động cơ.
Cố Trầm Chu chăm chú nhìn hai phần tin nhắn được trích ra trong tài liệu – bọn chúng đương nhiên sẽ không dùng mấy từ ngữ vừa nhìn đã biết là có ẩn ý như ‘Ra tay’ hay ‘Ok’, mà là mấy tin nhắn rất bình thường như ‘Về nhà’ và ‘Chờ cậu’.
Phó quan Trương nhìn theo hướng ánh mắt Cố Trầm Chu dừng lại thì lại tìm kiếm trong tập tài liệu màu lam kia một chút, lấy thêm một phần tư liệu nữa ra, lần này là ghi chép về toàn bộ tin nhắn trao đổi giữa Vương Sưởng và Triệu Tiễn Dương. Ông ta đưa cho Cố Trầm Chu:
“Một loạt tiếng lóng rất đơn giản, ‘Về nhà’ chính là chuẩn bị ra tay, ‘Chờ cậu’ chính là đã sắp xếp tất cả. Như vậy dù là lúc chưa xảy ra chuyện gì thì cho dù bị người khác tình cờ nhìn thấy cũng bởi vì quá mức bình thường nên cũng không có người nghĩ nhiều để ý đến.”
Về những chuyện xảy ra sau đó – chỉ e cho dù gã dùng mật mã đẳng cấp cao nhất thì người cũng đã về tay, còn không phải là muốn phá thế nào thì phá thế ấy sao?
Ánh mắt của Cố Trầm Chu lại quay về thời gian mở đầu của vụ tấn công này.
Ngày 27 tháng 11, Uông Bác Nguyên vừa vào kinh thành.
Ngày 30 tháng 11, Uông Vinh Trạch bao một chỗ trong Quốc Sắc Thiên Hương rồi mời khách.
Đây là một vụ tấn công đã được sắp đặt kế hoạch từ trước.
Trong Quốc Sắc Thiên Hương, Hạ Hải Lâu đến, cho dù là người bên cạnh Uông Vinh Trạch thì dường như đều có tham gia vào trong chiêu thức của kẻ này.
Hạ Hải Lâu đến khiến Uông Vinh Trạch không thể kiềm chế sự tức giận của mình mà nói ra một câu kia.
Nhân viên phục vụ của Quốc Sắc Thiên Hương luôn được huấn luyện biết cách làm việc, không cần một buổi tối đã có thể để lộ những lời này ra ngoài khiến người ta điều tra được.
Chắc chắn phần lớn người tham gia vụ tấn công này đều tưởng rằng đây là mệnh lệnh của Uông Vinh Trạch, như vậy đương nhiên phải có một kẻ là người của Uông Vinh Trạch đứng ra nói cho bọn họ.
“Vương Sưởng là người của Uông Vinh Trạch?”
Cố Trầm Chu hỏi phó quan Trương.
Rõ ràng là công tác chuẩn bị đã được làm rất trọn vẹn từ trước, phó quan Trương nói:
“Khi bí thư Uông còn ở Khánh Xuân thì Vương Sưởng và Uông công tử có quan hệ rất gần gũi.”
Nhưng thực ra Vương Sưởng là người của Triệu Tiễn Dương.
Tranh đấu của nhiệm kì mới có lẽ đã bắt đầu từ sớm, cũng có lẽ là có kẻ muốn dựa vào nhiệm kì mới lần này để khuấy đảo sóng gió.
Ánh mắt Cố Trầm Chu chuyển lên lịch trình thăng chức của Triệu Tiễn Dương, không quá vất vả đã tìm đến thời điểm đối phương nhận công tác, cũng từng làm việc với Uông Bác Nguyên. Hiện giờ đã qua bốn mươi lăm năm, một người chỉ là Trưởng phòng nhiều như lông trâu ở kinh thành, một người đã trở thành vị trí cạnh tranh nhậm chức người cầm quyền cao nhất tiếp theo.
“Hơn nữa…”
Phó quan Trương cười nói:
“Triệu Tiễn Dương và bí thư Uông còn từng ở chung một khu nhà. Nghe nói lúc bọn họ còn là đồng sự thì bí thư Uông thực sự không ưa tác phong giả tạo của Triệu Tiễn Dương.”
Cố Trầm Chu cười cười:
“Không ai có thể đoán trước được cuộc sống vào ba mươi năm sau.”
Nhưng làm chính trị thì vĩnh viễn sẽ không vì ân oán đơn thuần mà làm ra chuyện mạo hiểm có thể gây hại đến bản thân.
Triệu Tiễn Dương kiên định đứng ở bên phe Úc, nếu như đằng sau không có người chống lưng thì sẽ không mạo hiểm làm ra chuyện như vậy, một vị là Trưởng phòng, một người là bí thư thành phố trực thuộc Trung ương, sức nặng của hai người cách biệt nhiều lắm, nếu chuyện này không có người ra sức ở đằng sau thì chỉ e Uông Bác Nguyên đã sớm điều tra ra được rõ ràng rành mạch…
Cố Trầm Chu lại lật lật tư liệu trong tay:
“Phó quan Trương, tất cả mọi thứ đều ở trong này?”
Phó quan Trương nhìn quanh, thấy không có ai đứng gần họ trong phạm vi mười thước mới hạ thấp giọng nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, có một việc không thể viết ra trên giấy, Tư lệnh Vệ dặn dò tôi lén nói với cậu.”
Ông ta dừng lại một chút, không đợi Cố Trầm Chu lên tiếng liền tiếp tục mở miệng, ngữ điệu càng thấp, tốc độ nói cũng nhanh hơn:
“Triệu Tiễn Dương luôn kiên định theo phe Úc, tuy rằng vận làm quan của gã không được tốt nhưng thế hệ trước trong nhà vẫn có chút quan hệ có thế lực, lại thêm lúc trước có đoạn chuyện cũ với bí thư Uông nên vị kia của phe Úc vẫn có phần coi trọng vị Trưởng phòng này. Nói thật ra, hiện tại có công nghệ cao, muốn điều tra chuyện gì thì rất ít khi không điều tra được, chuyện không điều tra được hoặc là không đủ tài liệu để dùng hoặc là có người ở phía sau che kín toàn bộ manh mối, điều tra được một nửa thì không tiến tiếp được nữa, hoặc là dù có điều tra được cũng phải nuốt một đống thối nát vào bụng rồi quên đi.”
Đây đã gần như là công khai rồi.
Triệu Tiễn Dương ra tay làm chuyện này là có ý đồ đổ lỗi cho phe Uông, sau lưng e rằng dù không có kẻ trực tiếp bày mưu kế thì cũng sẽ ám chỉ và che giấu giúp.
Cố Trầm Chu nhíu mày một lúc, thầm liệt kê lại chuyện này một lần từ đầu đến cuối.
Uông Vinh Trạch bày tiệc, Hạ Hải Lâu mang theo gương mặt còn chưa hoàn toàn tan hết mấy vết bầm tím tiến đến tham dự dưới tình huống không được người mời, tiếp đó lúc tan tiệc thì Hạ Hải Lâu cố ý đi đến bên cạnh anh làm ra dáng vẻ thân mật, rồi sau đó Uông Vinh Trạch lúc thảo luận trong phòng VIP thì tức giận nói ra câu kia.
Kết hợp với chuyện xảy ra tiếp theo thì sau đó Hạ Hải Lâu chắc chắn đã biết sẽ có chuyện.
Khoảng thời gian trước tiếp xúc với Hạ Hải Lâu thì Cố Trầm Chu phát hiện đối phương vẫn không hề nói đến chuyện ra ngoài chơi, việc này quả thực là khó hiểu với một kẻ thích chơi bời điên cuồng như Hạ Hải Lâu, hơn nữa thỉnh thoảng hắn cũng lơ đãng sờ lên vết thương trên mặt mình, dưới đáy lòng Hạ Hải Lâu chỉ e không phải là không thèm để ý đến vấn đề trên mặt mình… Như vậy vì sao Hạ Hải Lâu, dưới tình huống không hề được mời, lại chạy đến Quốc Sắc Thiên Hương vào buổi tối hôm đó?
Vì muốn thăm dò thực chất của Uông Vinh Trạch? Vì muốn vụ tấn công này có thể tiến hành thuận lợi? Tạo ra manh mối về chứng cớ Uông Vinh Trạch khó chịu nên nửa đêm tìm người đuổi đánh Cố Trầm Chu?
— Nếu thật vì mục đích này thì chỉ số thông minh của Hạ Hải Lâu không thể không nói là rất khiến người khác lo lắng.
Hắn cố xuất hiện ở Quốc Sắc Thiên Hương, từ đầu đến luôn luôn khơi lên hành vi nóng giận của Uông Vinh Trạch, chính xác là đã đưa một dấu chấm hỏi vào trong lòng Cố Trầm Chu, khiến Cố Trầm Chu và nhà họ Cố trực tiếp hoài nghi về kẻ làm chủ ở phía sau.
— Nhưng mà, mục đích của Hạ Hải Lâu khi làm vậy là gì?
Cố Trầm Chu suy tư một lúc rồi hỏi phó quan Trương:
“Phó quan Trương, quan hệ của Triệu Tiễn Dương và Thủ tướng Hạ là như thế nào?”
Phó quan Trương cười cười:
“Thủ tướng Hạ là người trung thành với phe Úc, nói như vậy thì Trưởng phòng Triệu của phe Úc cũng sẽ như thế…”
Ông ta nhấn mạnh về việc địa vị của đối phương không đủ.
“Không có bao nhiêu người có quan hệ không tốt với ông ta. Nhưng mà…”
Ông ta dừng lại một chút.
“Triệu Tiễn Dương cũng không phải là một Trưởng phòng bình thường, bên trong có nội tình gì khác thì chúng tôi vốn cũng không điều tra được nhiều lắm.”
Đúng là nói dối, ngay cả tài liệu đen của Triệu Tiễn Dương cũng có thể điều tra ra được rõ ràng chuẩn xác đến cả giờ giấc mà chỉ chút đấu đá trong phe phái kia lại không làm rõ được? Nhưng cũng khó mà có thể nói ra.
Đương nhiên việc này cũng có ý nghĩa riêng, nếu không có Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá mở ra chỗ đó thì có ai coi Cố Trầm Chu ra gì? Phó quan Trương sao có thể nói ra được cả việc này?
Nhưng dù không tiện nói thẳng ra thì phó quan Trương cũng đang ám chỉ cho Cố Trầm Chu, quan hệ của Thủ tướng Hạ và Triệu Tiễn Dương cũng không quá tốt.
Như vậy, sở dĩ Hạ Hải Lâu ra mặt phá rối cũng có thể hiểu được…
Cố Trầm Chu gập gọn tư liệu trong tay rồi đưa cho đối phương – loại bản thảo dùng phương pháp nhanh nhất có được này cũng không thích hợp mang thẳng ra ngoài làm chứng cứ, sau khi phó quan Trương thu hồi tư liệu này thì đương nhiên sẽ nhanh chóng làm ra một phần chứng cứ sạch sẽ hợp pháp trong thời gian ngắn nhất.
Việc của buổi tối hôm nay về cơ bản đã hoàn thành được một nửa, Cố Trầm Chu mỉm cười:
“Lần này đã làm phiền phó quan Trương rồi.”
“Nên làm, nên làm.”
Là người lâu năm bên cạnh Vệ Thành Bá, phó quan Trương hiểu được trong lòng thủ trưởng mình thì sức nặng của vị thiếu gia này và con trai Vệ Tường Cẩm của chính Vệ Thành Bá cho dù không cân bằng nhưng chẳng hề thua kém bao nhiêu. Ông ta vô cùng khiếm tốn khoát tay với Cố Trầm Chu:
“Có thể giúp được Cố thiếu gia là tốt rồi, Cố thiếu gia, giờ tôi đưa cậu ra ngoài nhé?”
“Nào dám làm phiền đến phó quan Trương?”
Cố Trầm Chu cười khẽ.
“Bác Vệ ở đằng sau nhất định đang chờ phó quan về đấy.”
Đây là đang nói mình được Tư lệnh Vệ coi trọng!
Phó quan Trương liền thấy thoải mái trong lòng, vốn có thể lên làm phó quan của Vệ Thành Bá lại được phái đi xử lí mấy loại chuyện này thì không thể nào không phải là thân tín, những lời này cũng biểu lộ thái độ của Cố Trầm Chu là rất tán thưởng ông ta – muốn làm việc bên cạnh lãnh đạo, nếu không xử lí tốt được với quan hệ thân thuộc của lãnh đạo thì công việc này cũng chẳng cần làm nữa.
Trong lòng có thả lỏng thì thả lòng, ông ta vẫn rất khách sáo muốn đưa Cố Trầm Chu rời đi, cho đến lúc Cố Trầm Chu kiên quyết từ chối vài lần thì ông ta mới đưa Cố Trầm Chu lên xe, đứng ở bên ngoài nói:
“Cố thiếu gia đi thong thả, giờ tôi quay về báo cáo cho Tư lệnh!”
Cố Trầm Chu đã ngồi vào trong xe ấn cửa kính xuống, gật đầu với phó quan Trương ra hiệu rằng mình đã hiểu rồi chậm rãi lái xe về phía trước, hòa vào trong bóng đêm rời khỏi quân khu thứ ba.
Đây là một buổi đêm bình thường nhất nhưng lại không hề bình thường chút nào.
Buổi đêm này đối với đại đa số người mà nói thì vẫn chỉ bao gồm những việc trước sau như một giống ngày thường: Ăn cơm, giải trí, ánh sao lấp lánh trên bầu trời hoàn toàn bị những ánh đèn rạng rỡ như cầu vồng che lấp nuốt chửng.
Nhưng buổi đêm này đối với một số ít người mà nói thì dường như lại có chút bất thường – ví dụ như vài người lính trong quân khu số ba nào đó, hay ví như những vị cấp cao đã biết từ đầu đến cuối, lại ví như cảnh sát đang chuẩn bị ra tay, rồi ví như Triệu Tiễn Dương đã thay áo ngủ lên giường, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị cảnh sát phá cửa xông vào lập tức bắt gọn.
Một đêm này, đèn đuốc trong tiểu khu nơi Trưởng phòng Triệu ở sáng trưng cho đến quá nửa đêm.
Một đêm này, suốt mười ba con phố khác nhau với khoảng cách tầm 6300 thước kéo dài từ chi đội của Cục Cảnh sát đến tiểu khu mà Trưởng phòng Triệu ở, hơn hai vạn tám ngàn người trực tiếp nhìn thấy mười chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau, ánh đèn xanh đỏ trên đỉnh xe lóe lên sáng rực cùng với hai hàng xe, từ ánh sáng xếp đặt đúng chỗ chiếm cứ toàn bộ các con phố.
“Chắc lại xảy ra chuyện lớn rồi!”
Gần như cùng lúc đó, trên các diễn đàn lớn nhỏ trong kinh thành hoặc công cụ thông tin có thể lên mạng hay điện thoại gì đó đều có một hoặc mấy tin tức của những người có lòng nhiệt tình yêu thích tám chuyện, thông qua post bài hoặc nhắn tin hoặc gọi điện mà trao đổi miêu tả với người thân hoặc bạn bè của mình về tình hình có phần chấn động này.
Cũng cùng lúc ấy, Hạ Hải Lâu nhận được một tin nhắn.
“Đối phương bắt đầu hành động.”
Số điện thoại không hiển thị tên này rõ ràng là đang chỉ thẳng vào hành động của Cố Trầm Chu.
Hạ Hải Lâu nhìn vài giây rồi mỉm cười, ấn nút xóa tin rồi lập tức ấn vào số gọi nhanh ‘1’, bấm số điện thoại của Cố Trầm Chu.
Điện thoại chỉ kêu hai ba tiếng thì đã được nhấc lên, lần này người nhận điện thoại cũng không phải Lâm Phương mà là Cố Trầm Chu.
Hạ Hải Lâu đi mấy bước ra khỏi phòng VIP đầy thanh âm huyên náo đinh tai nhức óc:
“Động tác của Cố thiếu gia thật không nhỏ, có muốn ra ngoài chơi một lát không?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Cố Trầm Chu, khung cảnh phía bên đó rất tĩnh lặng, tiếng cười này tựa như xuyên qua khoảng cách thật dài rồi trực tiếp vang lên bên tai Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu cảm thấy đầu ngón tay đang cầm điện thoại của mình cũng ngứa râm ran một hồi, hắn nheo mắt lại tưởng tượng ra cảnh mình dùng ngón tay chạm lên môi đối phương, đầu lưỡi, còn cả cảm giác trong cổ họng nữa.
Cái đó nhất định là rất tuyệt vời.
Hắn vừa nghĩ như vậy thì nghe thấy Cố Trầm Chu nói:
“Hiện giờ tôi đang ở bên ngoài.”
“Ồ?”
Hạ Hải Lâu lại đi ra ngoài thêm vài bước, rời khỏi phòng VIP rồi đóng chặtcả cửa ngăn tạp âm truyền ra từ bên trong.
“Hiện giờ Cố thiếu gia ở đâu vậy? Không ngại cho tôi qua cùng chứ?”
Cố Trầm Chu nói ra một địa chỉ.
Khu mộ An Lăng, số 23 đường Lâm Viên khu Mậu Thương.
Hạ Hải Lâu nhận ra địa chỉ này: Là nơi chôn cất mẹ của Cố Trầm Chu.
Gió đêm rất lạnh.
Mười giờ đêm, khu mộ ngoại trừ Cố Trầm Chu thì không còn người thứ hai.
Một mảnh toàn bia mộ xếp từ cao đến thấp theo thứ tự hàng lối, xung quanh cũng không có hoa cỏ chi cả, đứng ở giữa đám bia mộ nhìn lên trên liền thấy bầu trời thoáng đãng cao rộng; đứng giữa khu bia mộ nhìn xuống thì thấy cả quần núi và thành thị đều ở dưới chân.
Cố Trầm Chu ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên trên tấm đá cẩm thạch màu đen lạnh lẽo. Giữa tấm đá cẩm thạch có khắc vài chữ Khải mạ vàng rõ ràng, xung quanhbia mộ cũng được dọn dẹp sạch sẽ không hề có một mảnh đá vụn nào.
Từng đợt gió lạnh quật vào người không ngơi nghỉ đến mức phát đau, Cố Trầm Chu kéo cổ áo lên ngồi trước bia mộ thêm một lúc nữa thì nghe thấy tiếng ô tô truyền đến từ phía xa xa, lúc đầu chỉ là loáng thoáng lúc có lúc không, qua mấy giây sau liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Là Hạ Hải Lâu đến đây.
Anh vừa nghĩ như vậy thì hai ba phút sau đã thấy bóng dáng đối phương xuất hiện ở chỗ rẽ cuối đường đi.
“Cố thiếu gia.”
Hạ Hải Lâu còn cách Cố Trầm Chu vài bước đã cao giọng chào hỏi Cố Trầm Chu, không hề để ý đến sự đặc biệt của nơi mình đang đứng.
Cố Trầm Chu nhìn thân ảnh Hạ Hải Lâu đến gần, sau màn biểu diễn dương cầm vài ngày trước thì thời gian anh đặt lực chú ý lên người Hạ Hải Lâu rõ ràng đã nhiều hơn, thậm chí những lúc nhàm chán thì anh còn có thể so sánh một chút người trước mắt cùng kí ức của mình một chút – giống như giờ phút này vậy. Anh đứng dậy từ chỗ mình vừa ngồi, khóe môi hơi nhếch lên, tươi cười mang theo vài phần thoải mái sung sướng cùng chút thâm ý chỉ có chính chủ nhân mới hiểu được:
“Hạ thiếu gia, cậu đến rồi.”
Đương nhiên.
11 giờ 38 phút 55 giây đêm ngày 12 tháng 12 năm 2012.
Bắt đầu mở màn từ vụtấn công đến khi kết thúc bằng việc Triệu Tiễn Dương bị bắt.
Tổng cộng là mười hai ngày hai tiếng năm mươi tám phút hai mươi ba giây.
Mười hai ngày sau vụ việc tấn công kia.
Bảy ngày sau khi Vệ Tường Cẩm rời đi.
Năm ngày sau khi Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu cùng chơi trò chơi nói thật.
13 tiếng 12 phút thêm 15 giây sau khi Cố Trầm Chu rời khỏi sơn trang Thiên Hương xuống dưới.
Bóng đêm dày đặc, Cố Trầm Chu ngồi trong một chiếc xe quân đội treo biển ‘Bắc A00068’ nhanh chóng đi vào quân khu số ba.
Ba mươi tám tiếng trước, anh tiễn Hạ Hải Lâu ở lại sơn trang Thiên Hương một thời gian ngắn đi rồi gửi một bức thư vào trong hộp thư cá nhân của Cố Tân Quân.
Hai mươi ba tiếng trước, quân khu ở thành phố Khánh Xuân triển khai tập luyện thao diễn về sự cố tấn công bất ngờ, lúc luyện tập có vài người lính vô ý bị thương.
Mười hai tiếng trước, anh đến Chính Đức Viên ngồi bàn chuyện với Cố lão trong phòng sách một tiếng rưỡi.
Ba tiếng trước, anh nói chuyện với Cố Tân Quân ở Thiên Thụy Viên, lúc chuẩn bị rời đi thì bị Cố Chính Gia chặn lại, kí xuống bài thi hỏng của đối phương ba chữ ‘Cố Tân Quân’ góc cạnh rõ ràng.
Mà lúc này, anh đang ngồi trong xe quân đội, đi theo xe quân đội vào vùng đất của quân đội cho đến khi dừng lại trước một khu nhà trệt được xây dựng hoàn toàn từ xi-măng cốt thép.
“Phó quan Trương, chào ông.”
Cố Trầm Chu lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng tươi cười như vậy trong đêm tối không đủ ánh sáng lại có vẻ cực kì mơ hồ ngắn ngủi giống như chỉ chợt lóe lên mà thôi.
“Người đã ở bên trong cả rồi.”
Phó quan Trương nói:
“Cố thiếu gia có muốn đi qua nhìn một chút không?”
Cố Trầm Chu cũng không vội vã đi vào, anh đứng nguyên tại chỗ hỏi:
“Bọn họ đều khai?”
“Đương nhiên.”
Phó quan Trương cười nói:
“Đã vào đến đây rồi thì còn gì mà không hỏi ra được?”
Giọng điệu của ông ta thờ ơ và đương nhiên giống như việc gà mái đẻ trứng còn gà trống thì gáy vậy.
Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu, lúc này mới bước lên phía trước tiến vào khu nhà trệt tường sơn trắng toát.
Đây là một khu kiến trúc rất dài có khoảng mười phòng nối tiếp nhau, nhưng diện tích mỗi phòng không tính là lớn, nhỏ gọn ước chừng rộng mười thước vuông.
Cửa của mỗi phòng đều được chế từ thép, không có cửa sổ, chỉ để một ô cửa sổ nhỏ cỡ một bàn tay người đàn ông trưởng thành có thể mở ra được, trên cửa sổ có hàn mấy song sắt thô to, đảm bảo rằng ngoại trừ tầm mắt ra thì không có bất cứ thứ gì có độ lớn vượt qua hai ngón tay có thể lọt vào chứ không chỉ là vào được không ra được.
Cố Trầm Chu đi đến trước cửa sắt, nhìn vào trong thông qua ô cửa sổ quan sát duy nhất.
Máu đỏ sậm khô cứng, tiếng rên rỉ đứt quãng.
Tiếng của hai người này không phân biệt trước sau, Cố Trầm Chu đều nghe thấy cùng lúc.
Trong gian phòng này có một kẻ ngày đó tấn công anh mới được tìm thấy – trên đùi đối phương còn quấn băng vải, là một nhát anh đâm trúng trước khi lăn xuống triền núi với Hạ Hải Lâu vào ngày đó.Ánh mắt anh bình tĩnh đảo qua gian phòng này không sót một góc nào, vài người bên trong nằm ngổn ngang khắp nơi, hoặc nằm trên mặt đất hoặc ngồi dựa trên tường, mà có một chiếc ghế dựa đặt ở vị trí cách bọn họ không xa.
Phó quan Trương ở bên cạnh nói:
“Bên kia còn một ít nữa, Cố thiếu gia có qua nhìn không?”
Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu đi theo phó quan Trương đến phòng bên cạnh, lại ghé mắt nhìn qua ô cửa sổ bằng sắt nhỏ vào trong.
Về cơ bản là giống nhau.
Anh thu ánh mắt lại hỏi phó quan Trương:
“Bọn họ nói như thế nào?”
“Là Triệu Tiễn Dương.”
Phó quan Trưởng cầm tập tài liệu vẫn kẹp dưới cánh tay ra, mở tập tài liệu rồi lật một xấp trong đó lên.Đây là một xấp giấy A4 chi chít những chữ màu đen, cũng không quá sạch sẽ mà vài chỗ trên trang giấy còn có dấu vết của một loại chất lỏng màu đỏ sậm.
Phó quan Trương nói:
“Lúc đầu bọn chúng còn khăng khăng cắn chặt là ý của Uông Vinh Trạch – phần lớn trong đám này quả thực chỉ ‘biết’ mình được Uông Vinh Trạch phái đến. Nhưng Vương Sưởng — ừm, chính là kẻ phụ trách hành động cụ thể — có một tin nhắn để lộ kẻ làm chủ phía sau.”
“Hắn không xóa đi?”
Cố Trầm Chu hỏi.
“Đương nhiên là đã xóa.”
Phó quan Trương nói rồi hơi lộ ra vẻ mặt không đồng tình.
“Nhưng người cũng đã ở đây rồi, còn có chuyện gì không thể làm được? Bất kể là gửi thêm một tin hay phục hồi lại lần nữa thì đều không phải chuyện gì quá khó khăn.”
Cố Trầm Chu nhận lấy phần tư liệu kia của đối phương rồi đứng ngay trước nhà trệt lật xem.
Phần tư liệu này cũng không quá dày, có tổng cộng năm trang, ba trang trước là khẩu cung của đám người kia trong lần thẩm vấn này, hai trang sau là hồ sơ đen của vị Trưởng phòng tên Triệu Tiễn Dương kia.Từ nhỏ là tham ô nhận hối lộ nuôi tình nhân đến lớn là dùng thủ đoạn thâm độc đả kích đối thủ cạnh tranh, thậm chí còn tạo ra sự kiện tấn công bất ngờ.
Không điều tra thì còn là gấm hoa rực rỡ, tra ra rồi thì toàn bộ đều lộ ra.
Trên mặt Cố Trầm Chu hiện lên một mạt cười lạnh, lại không để ý quá mức chi tiết chính xác về ngày giờ của mấy việc bất hợp pháp này, chỉ lật đến trang nói về việc tấn công anh, mở ra xác nhận từng chữ từng chữ một.
Từ lúc gây ra đến cách thức rồi động cơ.
Cố Trầm Chu chăm chú nhìn hai phần tin nhắn được trích ra trong tài liệu – bọn chúng đương nhiên sẽ không dùng mấy từ ngữ vừa nhìn đã biết là có ẩn ý như ‘Ra tay’ hay ‘Ok’, mà là mấy tin nhắn rất bình thường như ‘Về nhà’ và ‘Chờ cậu’.
Phó quan Trương nhìn theo hướng ánh mắt Cố Trầm Chu dừng lại thì lại tìm kiếm trong tập tài liệu màu lam kia một chút, lấy thêm một phần tư liệu nữa ra, lần này là ghi chép về toàn bộ tin nhắn trao đổi giữa Vương Sưởng và Triệu Tiễn Dương. Ông ta đưa cho Cố Trầm Chu:
“Một loạt tiếng lóng rất đơn giản, ‘Về nhà’ chính là chuẩn bị ra tay, ‘Chờ cậu’ chính là đã sắp xếp tất cả. Như vậy dù là lúc chưa xảy ra chuyện gì thì cho dù bị người khác tình cờ nhìn thấy cũng bởi vì quá mức bình thường nên cũng không có người nghĩ nhiều để ý đến.”
Về những chuyện xảy ra sau đó – chỉ e cho dù gã dùng mật mã đẳng cấp cao nhất thì người cũng đã về tay, còn không phải là muốn phá thế nào thì phá thế ấy sao?
Ánh mắt của Cố Trầm Chu lại quay về thời gian mở đầu của vụ tấn công này.
Ngày 27 tháng 11, Uông Bác Nguyên vừa vào kinh thành.
Ngày 30 tháng 11, Uông Vinh Trạch bao một chỗ trong Quốc Sắc Thiên Hương rồi mời khách.
Đây là một vụ tấn công đã được sắp đặt kế hoạch từ trước.
Trong Quốc Sắc Thiên Hương, Hạ Hải Lâu đến, cho dù là người bên cạnh Uông Vinh Trạch thì dường như đều có tham gia vào trong chiêu thức của kẻ này.
Hạ Hải Lâu đến khiến Uông Vinh Trạch không thể kiềm chế sự tức giận của mình mà nói ra một câu kia.
Nhân viên phục vụ của Quốc Sắc Thiên Hương luôn được huấn luyện biết cách làm việc, không cần một buổi tối đã có thể để lộ những lời này ra ngoài khiến người ta điều tra được.
Chắc chắn phần lớn người tham gia vụ tấn công này đều tưởng rằng đây là mệnh lệnh của Uông Vinh Trạch, như vậy đương nhiên phải có một kẻ là người của Uông Vinh Trạch đứng ra nói cho bọn họ.
“Vương Sưởng là người của Uông Vinh Trạch?”
Cố Trầm Chu hỏi phó quan Trương.
Rõ ràng là công tác chuẩn bị đã được làm rất trọn vẹn từ trước, phó quan Trương nói:
“Khi bí thư Uông còn ở Khánh Xuân thì Vương Sưởng và Uông công tử có quan hệ rất gần gũi.”
Nhưng thực ra Vương Sưởng là người của Triệu Tiễn Dương.
Tranh đấu của nhiệm kì mới có lẽ đã bắt đầu từ sớm, cũng có lẽ là có kẻ muốn dựa vào nhiệm kì mới lần này để khuấy đảo sóng gió.
Ánh mắt Cố Trầm Chu chuyển lên lịch trình thăng chức của Triệu Tiễn Dương, không quá vất vả đã tìm đến thời điểm đối phương nhận công tác, cũng từng làm việc với Uông Bác Nguyên. Hiện giờ đã qua bốn mươi lăm năm, một người chỉ là Trưởng phòng nhiều như lông trâu ở kinh thành, một người đã trở thành vị trí cạnh tranh nhậm chức người cầm quyền cao nhất tiếp theo.
“Hơn nữa…”
Phó quan Trương cười nói:
“Triệu Tiễn Dương và bí thư Uông còn từng ở chung một khu nhà. Nghe nói lúc bọn họ còn là đồng sự thì bí thư Uông thực sự không ưa tác phong giả tạo của Triệu Tiễn Dương.”
Cố Trầm Chu cười cười:
“Không ai có thể đoán trước được cuộc sống vào ba mươi năm sau.”
Nhưng làm chính trị thì vĩnh viễn sẽ không vì ân oán đơn thuần mà làm ra chuyện mạo hiểm có thể gây hại đến bản thân.
Triệu Tiễn Dương kiên định đứng ở bên phe Úc, nếu như đằng sau không có người chống lưng thì sẽ không mạo hiểm làm ra chuyện như vậy, một vị là Trưởng phòng, một người là bí thư thành phố trực thuộc Trung ương, sức nặng của hai người cách biệt nhiều lắm, nếu chuyện này không có người ra sức ở đằng sau thì chỉ e Uông Bác Nguyên đã sớm điều tra ra được rõ ràng rành mạch…
Cố Trầm Chu lại lật lật tư liệu trong tay:
“Phó quan Trương, tất cả mọi thứ đều ở trong này?”
Phó quan Trương nhìn quanh, thấy không có ai đứng gần họ trong phạm vi mười thước mới hạ thấp giọng nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, có một việc không thể viết ra trên giấy, Tư lệnh Vệ dặn dò tôi lén nói với cậu.”
Ông ta dừng lại một chút, không đợi Cố Trầm Chu lên tiếng liền tiếp tục mở miệng, ngữ điệu càng thấp, tốc độ nói cũng nhanh hơn:
“Triệu Tiễn Dương luôn kiên định theo phe Úc, tuy rằng vận làm quan của gã không được tốt nhưng thế hệ trước trong nhà vẫn có chút quan hệ có thế lực, lại thêm lúc trước có đoạn chuyện cũ với bí thư Uông nên vị kia của phe Úc vẫn có phần coi trọng vị Trưởng phòng này. Nói thật ra, hiện tại có công nghệ cao, muốn điều tra chuyện gì thì rất ít khi không điều tra được, chuyện không điều tra được hoặc là không đủ tài liệu để dùng hoặc là có người ở phía sau che kín toàn bộ manh mối, điều tra được một nửa thì không tiến tiếp được nữa, hoặc là dù có điều tra được cũng phải nuốt một đống thối nát vào bụng rồi quên đi.”
Đây đã gần như là công khai rồi.
Triệu Tiễn Dương ra tay làm chuyện này là có ý đồ đổ lỗi cho phe Uông, sau lưng e rằng dù không có kẻ trực tiếp bày mưu kế thì cũng sẽ ám chỉ và che giấu giúp.
Cố Trầm Chu nhíu mày một lúc, thầm liệt kê lại chuyện này một lần từ đầu đến cuối.
Uông Vinh Trạch bày tiệc, Hạ Hải Lâu mang theo gương mặt còn chưa hoàn toàn tan hết mấy vết bầm tím tiến đến tham dự dưới tình huống không được người mời, tiếp đó lúc tan tiệc thì Hạ Hải Lâu cố ý đi đến bên cạnh anh làm ra dáng vẻ thân mật, rồi sau đó Uông Vinh Trạch lúc thảo luận trong phòng VIP thì tức giận nói ra câu kia.
Kết hợp với chuyện xảy ra tiếp theo thì sau đó Hạ Hải Lâu chắc chắn đã biết sẽ có chuyện.
Khoảng thời gian trước tiếp xúc với Hạ Hải Lâu thì Cố Trầm Chu phát hiện đối phương vẫn không hề nói đến chuyện ra ngoài chơi, việc này quả thực là khó hiểu với một kẻ thích chơi bời điên cuồng như Hạ Hải Lâu, hơn nữa thỉnh thoảng hắn cũng lơ đãng sờ lên vết thương trên mặt mình, dưới đáy lòng Hạ Hải Lâu chỉ e không phải là không thèm để ý đến vấn đề trên mặt mình… Như vậy vì sao Hạ Hải Lâu, dưới tình huống không hề được mời, lại chạy đến Quốc Sắc Thiên Hương vào buổi tối hôm đó?
Vì muốn thăm dò thực chất của Uông Vinh Trạch? Vì muốn vụ tấn công này có thể tiến hành thuận lợi? Tạo ra manh mối về chứng cớ Uông Vinh Trạch khó chịu nên nửa đêm tìm người đuổi đánh Cố Trầm Chu?
— Nếu thật vì mục đích này thì chỉ số thông minh của Hạ Hải Lâu không thể không nói là rất khiến người khác lo lắng.
Hắn cố xuất hiện ở Quốc Sắc Thiên Hương, từ đầu đến luôn luôn khơi lên hành vi nóng giận của Uông Vinh Trạch, chính xác là đã đưa một dấu chấm hỏi vào trong lòng Cố Trầm Chu, khiến Cố Trầm Chu và nhà họ Cố trực tiếp hoài nghi về kẻ làm chủ ở phía sau.
— Nhưng mà, mục đích của Hạ Hải Lâu khi làm vậy là gì?
Cố Trầm Chu suy tư một lúc rồi hỏi phó quan Trương:
“Phó quan Trương, quan hệ của Triệu Tiễn Dương và Thủ tướng Hạ là như thế nào?”
Phó quan Trương cười cười:
“Thủ tướng Hạ là người trung thành với phe Úc, nói như vậy thì Trưởng phòng Triệu của phe Úc cũng sẽ như thế…”
Ông ta nhấn mạnh về việc địa vị của đối phương không đủ.
“Không có bao nhiêu người có quan hệ không tốt với ông ta. Nhưng mà…”
Ông ta dừng lại một chút.
“Triệu Tiễn Dương cũng không phải là một Trưởng phòng bình thường, bên trong có nội tình gì khác thì chúng tôi vốn cũng không điều tra được nhiều lắm.”
Đúng là nói dối, ngay cả tài liệu đen của Triệu Tiễn Dương cũng có thể điều tra ra được rõ ràng chuẩn xác đến cả giờ giấc mà chỉ chút đấu đá trong phe phái kia lại không làm rõ được? Nhưng cũng khó mà có thể nói ra.
Đương nhiên việc này cũng có ý nghĩa riêng, nếu không có Cố Tân Quân và Vệ Thành Bá mở ra chỗ đó thì có ai coi Cố Trầm Chu ra gì? Phó quan Trương sao có thể nói ra được cả việc này?
Nhưng dù không tiện nói thẳng ra thì phó quan Trương cũng đang ám chỉ cho Cố Trầm Chu, quan hệ của Thủ tướng Hạ và Triệu Tiễn Dương cũng không quá tốt.
Như vậy, sở dĩ Hạ Hải Lâu ra mặt phá rối cũng có thể hiểu được…
Cố Trầm Chu gập gọn tư liệu trong tay rồi đưa cho đối phương – loại bản thảo dùng phương pháp nhanh nhất có được này cũng không thích hợp mang thẳng ra ngoài làm chứng cứ, sau khi phó quan Trương thu hồi tư liệu này thì đương nhiên sẽ nhanh chóng làm ra một phần chứng cứ sạch sẽ hợp pháp trong thời gian ngắn nhất.
Việc của buổi tối hôm nay về cơ bản đã hoàn thành được một nửa, Cố Trầm Chu mỉm cười:
“Lần này đã làm phiền phó quan Trương rồi.”
“Nên làm, nên làm.”
Là người lâu năm bên cạnh Vệ Thành Bá, phó quan Trương hiểu được trong lòng thủ trưởng mình thì sức nặng của vị thiếu gia này và con trai Vệ Tường Cẩm của chính Vệ Thành Bá cho dù không cân bằng nhưng chẳng hề thua kém bao nhiêu. Ông ta vô cùng khiếm tốn khoát tay với Cố Trầm Chu:
“Có thể giúp được Cố thiếu gia là tốt rồi, Cố thiếu gia, giờ tôi đưa cậu ra ngoài nhé?”
“Nào dám làm phiền đến phó quan Trương?”
Cố Trầm Chu cười khẽ.
“Bác Vệ ở đằng sau nhất định đang chờ phó quan về đấy.”
Đây là đang nói mình được Tư lệnh Vệ coi trọng!
Phó quan Trương liền thấy thoải mái trong lòng, vốn có thể lên làm phó quan của Vệ Thành Bá lại được phái đi xử lí mấy loại chuyện này thì không thể nào không phải là thân tín, những lời này cũng biểu lộ thái độ của Cố Trầm Chu là rất tán thưởng ông ta – muốn làm việc bên cạnh lãnh đạo, nếu không xử lí tốt được với quan hệ thân thuộc của lãnh đạo thì công việc này cũng chẳng cần làm nữa.
Trong lòng có thả lỏng thì thả lòng, ông ta vẫn rất khách sáo muốn đưa Cố Trầm Chu rời đi, cho đến lúc Cố Trầm Chu kiên quyết từ chối vài lần thì ông ta mới đưa Cố Trầm Chu lên xe, đứng ở bên ngoài nói:
“Cố thiếu gia đi thong thả, giờ tôi quay về báo cáo cho Tư lệnh!”
Cố Trầm Chu đã ngồi vào trong xe ấn cửa kính xuống, gật đầu với phó quan Trương ra hiệu rằng mình đã hiểu rồi chậm rãi lái xe về phía trước, hòa vào trong bóng đêm rời khỏi quân khu thứ ba.
Đây là một buổi đêm bình thường nhất nhưng lại không hề bình thường chút nào.
Buổi đêm này đối với đại đa số người mà nói thì vẫn chỉ bao gồm những việc trước sau như một giống ngày thường: Ăn cơm, giải trí, ánh sao lấp lánh trên bầu trời hoàn toàn bị những ánh đèn rạng rỡ như cầu vồng che lấp nuốt chửng.
Nhưng buổi đêm này đối với một số ít người mà nói thì dường như lại có chút bất thường – ví dụ như vài người lính trong quân khu số ba nào đó, hay ví như những vị cấp cao đã biết từ đầu đến cuối, lại ví như cảnh sát đang chuẩn bị ra tay, rồi ví như Triệu Tiễn Dương đã thay áo ngủ lên giường, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị cảnh sát phá cửa xông vào lập tức bắt gọn.
Một đêm này, đèn đuốc trong tiểu khu nơi Trưởng phòng Triệu ở sáng trưng cho đến quá nửa đêm.
Một đêm này, suốt mười ba con phố khác nhau với khoảng cách tầm 6300 thước kéo dài từ chi đội của Cục Cảnh sát đến tiểu khu mà Trưởng phòng Triệu ở, hơn hai vạn tám ngàn người trực tiếp nhìn thấy mười chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau, ánh đèn xanh đỏ trên đỉnh xe lóe lên sáng rực cùng với hai hàng xe, từ ánh sáng xếp đặt đúng chỗ chiếm cứ toàn bộ các con phố.
“Chắc lại xảy ra chuyện lớn rồi!”
Gần như cùng lúc đó, trên các diễn đàn lớn nhỏ trong kinh thành hoặc công cụ thông tin có thể lên mạng hay điện thoại gì đó đều có một hoặc mấy tin tức của những người có lòng nhiệt tình yêu thích tám chuyện, thông qua post bài hoặc nhắn tin hoặc gọi điện mà trao đổi miêu tả với người thân hoặc bạn bè của mình về tình hình có phần chấn động này.
Cũng cùng lúc ấy, Hạ Hải Lâu nhận được một tin nhắn.
“Đối phương bắt đầu hành động.”
Số điện thoại không hiển thị tên này rõ ràng là đang chỉ thẳng vào hành động của Cố Trầm Chu.
Hạ Hải Lâu nhìn vài giây rồi mỉm cười, ấn nút xóa tin rồi lập tức ấn vào số gọi nhanh ‘1’, bấm số điện thoại của Cố Trầm Chu.
Điện thoại chỉ kêu hai ba tiếng thì đã được nhấc lên, lần này người nhận điện thoại cũng không phải Lâm Phương mà là Cố Trầm Chu.
Hạ Hải Lâu đi mấy bước ra khỏi phòng VIP đầy thanh âm huyên náo đinh tai nhức óc:
“Động tác của Cố thiếu gia thật không nhỏ, có muốn ra ngoài chơi một lát không?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Cố Trầm Chu, khung cảnh phía bên đó rất tĩnh lặng, tiếng cười này tựa như xuyên qua khoảng cách thật dài rồi trực tiếp vang lên bên tai Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu cảm thấy đầu ngón tay đang cầm điện thoại của mình cũng ngứa râm ran một hồi, hắn nheo mắt lại tưởng tượng ra cảnh mình dùng ngón tay chạm lên môi đối phương, đầu lưỡi, còn cả cảm giác trong cổ họng nữa.
Cái đó nhất định là rất tuyệt vời.
Hắn vừa nghĩ như vậy thì nghe thấy Cố Trầm Chu nói:
“Hiện giờ tôi đang ở bên ngoài.”
“Ồ?”
Hạ Hải Lâu lại đi ra ngoài thêm vài bước, rời khỏi phòng VIP rồi đóng chặtcả cửa ngăn tạp âm truyền ra từ bên trong.
“Hiện giờ Cố thiếu gia ở đâu vậy? Không ngại cho tôi qua cùng chứ?”
Cố Trầm Chu nói ra một địa chỉ.
Khu mộ An Lăng, số 23 đường Lâm Viên khu Mậu Thương.
Hạ Hải Lâu nhận ra địa chỉ này: Là nơi chôn cất mẹ của Cố Trầm Chu.
Gió đêm rất lạnh.
Mười giờ đêm, khu mộ ngoại trừ Cố Trầm Chu thì không còn người thứ hai.
Một mảnh toàn bia mộ xếp từ cao đến thấp theo thứ tự hàng lối, xung quanh cũng không có hoa cỏ chi cả, đứng ở giữa đám bia mộ nhìn lên trên liền thấy bầu trời thoáng đãng cao rộng; đứng giữa khu bia mộ nhìn xuống thì thấy cả quần núi và thành thị đều ở dưới chân.
Cố Trầm Chu ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên trên tấm đá cẩm thạch màu đen lạnh lẽo. Giữa tấm đá cẩm thạch có khắc vài chữ Khải mạ vàng rõ ràng, xung quanhbia mộ cũng được dọn dẹp sạch sẽ không hề có một mảnh đá vụn nào.
Từng đợt gió lạnh quật vào người không ngơi nghỉ đến mức phát đau, Cố Trầm Chu kéo cổ áo lên ngồi trước bia mộ thêm một lúc nữa thì nghe thấy tiếng ô tô truyền đến từ phía xa xa, lúc đầu chỉ là loáng thoáng lúc có lúc không, qua mấy giây sau liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Là Hạ Hải Lâu đến đây.
Anh vừa nghĩ như vậy thì hai ba phút sau đã thấy bóng dáng đối phương xuất hiện ở chỗ rẽ cuối đường đi.
“Cố thiếu gia.”
Hạ Hải Lâu còn cách Cố Trầm Chu vài bước đã cao giọng chào hỏi Cố Trầm Chu, không hề để ý đến sự đặc biệt của nơi mình đang đứng.
Cố Trầm Chu nhìn thân ảnh Hạ Hải Lâu đến gần, sau màn biểu diễn dương cầm vài ngày trước thì thời gian anh đặt lực chú ý lên người Hạ Hải Lâu rõ ràng đã nhiều hơn, thậm chí những lúc nhàm chán thì anh còn có thể so sánh một chút người trước mắt cùng kí ức của mình một chút – giống như giờ phút này vậy. Anh đứng dậy từ chỗ mình vừa ngồi, khóe môi hơi nhếch lên, tươi cười mang theo vài phần thoải mái sung sướng cùng chút thâm ý chỉ có chính chủ nhân mới hiểu được:
“Hạ thiếu gia, cậu đến rồi.”
Đương nhiên.
11 giờ 38 phút 55 giây đêm ngày 12 tháng 12 năm 2012.
Bắt đầu mở màn từ vụtấn công đến khi kết thúc bằng việc Triệu Tiễn Dương bị bắt.
Tổng cộng là mười hai ngày hai tiếng năm mươi tám phút hai mươi ba giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.