Chương 115: Yêu đương vụng trộm và bắt gian
Sở Hàn Y Thanh
28/03/2017
Cố Trầm Chu bị tiếng chuông di động của mình đánh thức.
Khoảnh khắc tỉnh lại từ trong mơ, đã lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được cảm giác cả đêm mơ thấy ác mộng lúc trước, toàn thân mỏi mệt đến độ dù ngủ hay không cũng chẳng khác gì nhau. Mà sau cảm giác mỏi mệt, sự nhức mỏi trong cơ thịt cũng thức tỉnh theo hệ thống thần kinh, cả phần vai bị Hạ Hải Lâu cắn mất một miếng da lúc trước cũng đưa tới cảm giác sưng đau rõ rệt…
Rốt cuộc ngày hôm qua chơi đến lúc nào nhỉ… Cố Trầm Chu day day trán, vừa rút cánh tay và phần đùi bị Hạ Hải Lâu đè lên ra vừa bước từ trên giường xuống, nhặt áo choàng tắm bị vứt lung tung dưới đất lên rồi đi đến trước bàn trà cách chiếc giường lớn màu đỏ rực bằng khoảng cách dài gần bằng cả gian phòng, cầm chiếc di động vẫn miệt mài không ngừng phát ra tiếng kêu lên:
“A lô?”
“Vừa rồi bận việc hả? Gọi vào di động của cậu mấy lần liền cũng không thấy người nhấc máy.”
Người ở đầu kia điện thoại dùng ngữ giọng quen thuộc hỏi.
Cố Trầm Chu chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại được:
“Tường Cẩm?”
“Ừ?”
Vệ Tường Cẩm tưởng rằng Cố Trầm Chu định nói điều gì nên cũng nghi hoặc hỏi lại.
“Không có gì.”
Cố Trầm Chu nghe được tiếng còi trong điện thoại liền hỏi đối phương:
“Cậu đang lái xe hả? Có chuyện gì thế?”
“Lát nữa mình đến chỗ cậu nên gọi điện thoại báo trước cho cậu một tiếng.”
Vệ Tường Cẩm cười nói:
“Đêm qua mình về đến kinh thành, ông nội nói cho mình biết là cậu đến nhà họ Thẩm, kết quả là vừa rồi chạy đến nhà họ Thẩm lại bắt hụt, bọn họ nói cho mình biết cậu đã quay về sơn trang Thiên Hương – giờ đã hơn mười giờ rồi, bình thường cậu toàn dậy trước sáu giờ sáng nên mình mới gọi điện thoại trước cho cậu, miễn cho cậu có việc gì phải ra ngoài thì mình lại công cốc.”
Những lời này vừa ra Cố Trầm Chu đã lập tức cầm di động nhìn lướt qua thời gian hiển thị, là mười giờ hai phút – sau khi anh trở về từ nước ngoài, đây vẫn là lần đầu tiên ngủ quá giấc như thế.
Đêm qua… Đây là lần thứ hai Cố Trầm Chu nhớ đến việc này trong vòng năm phút đồng hồ từ khi tỉnh lại đến giờ. Anh vừa nói chuyện với Vệ Tường Cẩm vừa không kìm được mà nhớ lại tình hình trước khi đi ngủ:
Sau khi đổi kính thành gương rồi dùng dây thừng trói chặt, bọn họ vốn không hề dừng lại mà chạy đến phòng tắm chơi thêm một lần nữa, lúc ấy đúng là trải nghiệm được cao trào trong cơn khó thở, ngồi trong nước hôn môi, vuốt ve rồi tiến vào… Tiếp đó hoàn toàn không giống với lúc ở trên giường, vừa mở miệng ra đã tuôn bọt khí không ngừng, cách một tầng sóng nước trong suốt mà nhìn vẻ mặt vặn vẹo đến mức tận cùng do sung sướng cực hạn của đối phương, mà bản thân mình cũng hoàn toàn giống vậy, tựa như đang dạo chơi ở nút giao giữa Thiên Đường và Địa Ngục, lùi lại là Thiên Đường phồn hoa, bước chân qua chính là Địa ngục nóng cháy.
“Giờ cậu đang ở trên đường Hối Kim đúng không? Chắc khoảng nửa tiếng nữa là đến đây rồi… Cũng được, tối qua mình đến thăm ông ngoại xong là đi ngay, cậu cũng biết nhà họ Thẩm rồi mà, nhiều người cũng khá lắm chuyện nên khó mà nghỉ ngơi được, quay về sơn trang Thiên Hương của mình thoải mái hơn rất nhiều – Hửm?”
Cố Trầm Chu bởi vì một câu nói của Vệ Tường Cẩm bật ra trong điện thoại mà hơi ngẩn ra, lập tức thu hồi thần trí đang có chút lơ đãng lại:
“Sao cậu biết hôm qua mình gặp phải chút chuyện trên đường?”
“Sao mình có thể không biết được, người ta còn cầu xin đến tận chỗ mẹ mình mà.”
Vệ Tường Cẩm tức giận đáp.
“Là người quen của bác gái hả?”
Cố Trầm Chu đứng dậy khỏi sô pha, đi vào trong toilet.
“Thực ra cũng chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là –“
Anh đi vào phòng tắm, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của mình trong gương cùng một vệt xanh tím trên quai hàm thì lập tức nuốt phần ‘đối phương chỉ đập xe hai ba cái’ phía sau phần ‘Chẳng có chuyện gì lớn’ về lại cổ họng, sửa thành ‘Chỉ va chạm một cái, mặt bị tím chút thôi’, thuận tay gạt một phần nước bẩn trên người mình xuống đầu kẻ khác.
“Còn va chạm?”
Giọng nói của Vệ Tường Cẩm ở đầu kia điện thoại lập tức dâng cao lên mấy bậc, trong ngữ điệu cũng tràn đầy bất mãn:
“Có nghiêm trọng lắm không? Bên đó lại dám giấu diếm không nhắc gì đến việc này!”
“Không nghiêm trọng, đêm qua chính mình còn không phát hiện ra mà.”
Cố Trầm Chu thản nhiên nói dối rồi vặn mở vòi nước, đầu tiên là hứng đầy nước vào lòng bàn tay rửa mặt, sau đó cầm cốc lên súc súc miệng rồi mở ngăn tủ dưới tấm gương ra, lấy một lọ nước khử trùng vẫn chưa mở niêm phong, cởi phần áo choàng tắm bên vai trái xuống rửa sạch sẽ vết máu dính trên và xung quanh miệng vết thương trên bả vai. Vết răng in hằn rõ nét trong cơ thịt, phần thịt này sưng phù lên trông khá ghê, da trong phần dấu răng cũng bị cắn mất, chỗ vết thương sâu hơn chút vẫn còn rỉ ra chút máu, mà những phần không quá nghiêm trọng khác đã kết thành vảy khô.
Chỗ cửa kính của phòng tắm chợt truyền đến chút tiếng động, không cần quay đầu lại Cố Trầm Chu đã thấy qua gương Hạ Hải Lâu chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm giống như anh, vừa ngáp vừa đi vào.
Đai của chiếc áo choàng tắm mà Hạ Hải Lâu khoác trên người vốn không hề buộc lại, áo choàng buông thõng rộng thùng thình khoác hờ trên người, bộ phận quan trọng nào đó lộ ra không sót chút gì, thỉnh thoảng lại vì áo choàng tắm lay động mà tạo thành một cái bóng mờ phủ lên khiến thứ thấp thoáng bên dưới càng thêm dụ hoặc quyến rũ hơn.
Cố Trầm Chu có thể cảm hận được dục vọng của mình một cách rõ ràng.
Đúng là kì lạ.
Một tháng trước đó cõi lòng anh còn chán đầy chán ghét với sự bám riết của Hạ Hải Lâu; buổi tối hôm trước anh còn coi Hạ Hải Lâu là một diễn viên đóng GV chính hiệu nên không có bất cứ cảm giác nào.
Mà hiện giờ, mới chỉ thoáng nhìn trong gương một cái…
Hạ Hải Lâu vừa vào đã chạy đến đằng sau Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu tùy tiện đưa bình thuốc nước khử trùng vẫn chưa đổ lên miệng vết thương cho người đứng ở sau lưng mình.
Hạ Hải Lâu đang đi về phía trước liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, đón lấy bình nước khử trùng đổ nghiêng một cái, nửa bình thuốc khử trùng đổ lên lên trên vai Cố Trầm Chu.
Cơn đau đớn nóng rực quét qua gương mặt trong nháy mắt, đôi mày Cố Trầm Chu giật nhẹ nhưng không hề nói gì cả, chỉ cầm lại cái chai từ trong tay đối phương, đậy nắp rồi thả vào trong ngăn tủ.
Hạ Hải Lâu miễn cưỡng ngáp một cái, tiếp tục đi về phía mục tiêu của mình, đợi đi đến trước cái bồn hình quả trứng màu trắng, hắn trực tiếp móc thứ kia của mình ra nhắm vào ngay cái bồn trước mặt –
Cố Trầm Chu xoay người rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cả cửa lại.
Cuộc nói chuyện điện thoại với Vệ Tường Cẩm vẫn còn đang tiếp tục.
Vệ Tường Cẩm ở đầu bên kia điện thoại đang nói đến người thanh niên trẻ tuổi hôm qua đập xe Cố Trầm Chu:
“Hình như có chút quan hệ họ hàng xa tít tắp với mẹ mình, thực ra mình cũng đã gặp đối phương một hai lần, toàn là cố ý đến tận cửa nhà cậy nhờ chỗ cha mình, ấy thế nhưng lần nào đến đây cũng kêu dài kêu ngắn gọi mẹ mình một tiếng ‘Cô’, con của ông ta thì như bằng tuổi mình, gã đó không bận tâm đến việc nhận một người anh em từ trên trời rơi xuống như mình… Lần gặp mặt gần nhất là dịp đầu năm mới cách đây một năm. Lý lịch của ông ta không có tật gì xấu, cha mình nể mặt mẹ mình nên cũng thuận tay đẩy một cái cho ông ta được điều chuyển đến đây, hiện giờ xem ra đã chen chân được mấy lần nên con ông ta còn dám đập cả xe cậu nữa.”
“Là người trong quân đội muốn nương nhờ quan hệ với bác Vệ?”
Căn phòng được làm thông suốt hết cả tầng này cực lớn, thực chất đồ đạc bày biện nơi này cũng không nhiều, gần sát phòng tắm ngoại trừ chiếc đàn dương cầm cùng mấy chiếc ghế có thể ngồi được ra thì chỉ còn chiếc giường rộng rãi mà đêm qua anh với Hạ Hải Lâu làm loạn.
Cố Trầm Chu ngồi bên mép giường nói với Vệ Tường Cẩm:
“Nếu là người xuất thân từ quân đội thì cũng không có gì lạ, người trong quân đội vốn khá là kiêu ngạo, người nhà họ cũng thế — hơn nữa người có thể kiêu ngạo nhất vẫn là cậu, làm gì có chuyện anh em rơi từ trên trời xuống? Rõ ràng là nạm vàng khảm ngọc ấy!”
Anh cười nói với Vệ Tường Cẩm.
Dư âm của đợt nhiệm kì mới lần này vẫn cực kì lớn. Nếu chỉ nói riêng ba nhà Cố Hạ Vệ, Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn tuy bị phái xuống lần lượt làm bí thư tỉnh ủy tỉnh Dương Hoài và Phúc Huy nhưng cũng đều là chức vị lớn quan trọng thống lĩnh một phương, nhìn qua thì không có gì khác với Vệ Thành Bá cha của Vệ Tường Cẩm. Tuy vậy, Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn một người là được điều xuống địa phương theo lệ thường, một lại là bị giáng chức phải xuống địa phương, tính đi tính lại đều rơi vào thế yếu trong trận tranh đấu này nên mới không thể không tạm thời lùi xuống tránh gió; mà Vệ Thành Bá đã quyết đoán rời khỏi kinh thành từ trước khi trận tranh đấu của nhiệm kì mới kịp diễn ra, tuy từ kinh thành chuyển xuống địa phương nhưng chức vị lại thăng lên nửa cấp, từ Phó Tư lệnh Quân khu lên thành Chính Tư lệnh Quân khu, đương nhiên sức nặng không khác gì với bí thư tỉnh ủy, nhưng một là thăng chức, một lại giáng chức, vô hình chung lại hình thành nên sự khác biệt trong tiền đồ tương lai.
Vệ Tường Cẩm trong điện thoại ‘phụt’ một tiếng:
“Sao mình cảm thấy những lời này là đang nói chính cậu thế? Đệ nhất Thái tử của Dương Hoài à! ”
“Bỏ thêm tiền tố ‘Đệ nhất Thái tử’ là có ý gì đây?”
Cố Trầm Chu hỏi, bên tai nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Hải Lâu mang theo theo bàn tay ướt sũng đi từ trong phòng tắm ra.
“Sao lại không có ý gì? Ít nhất cũng là đầu gà!”
Vệ Tường Cẩm sống chết trêu ghẹo Cố Trầm Chu.
“Xin chào Đầu Gà, tạm biệt Đầu Gà nhé!”
Cố Trầm Chu cũng đáp trả lại đối phương.
Ở trong cùng một phòng, Cố Trầm Chu lại không cố ý tránh né Hạ Hải Lâu, anh ngồi bên này nói cái gì, Hạ Hải Lâu đứng bên kia cũng nghe rõ hết từng câu từng chứ.
Hạ Hải Lâu vốn đã định nằm lên giường lần nữa, nghe được một câu như vậy lại quay người lại, vươn hai tay về phía đầu Cố Trầm Chu rồi lắc lắc tay giống như chó mèo rũ lông, hất hết toàn bộ nước ở trên tay lên mặt Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu:
“…”
Anh nhấc điện thoại ra xa, đưa tay che microphone lại:
“Cậu người lớn chút được không?”
Hạ Hải Lâu cười khẽ:
“Gà trống trắng à, anh có khỏe không?”
Cố Trầm Chu cũng hừ cười:
“Chào Gà trống đen, cậu vẫn ổn chứ?”
Nói xong một câu này, cả hai người đều cảm thấy bản thân cực ngu ngốc.
Cố Trầm Chu lại tiếp tục nói chuyện điện thoại với Vệ Tường Cẩm, Hạ Hải Lâu thì ngả đầu nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Vệ Tường Cẩm ở trong điện thoại đã thông báo khoảng cách cho Cố Trầm Chu:
“Gác máy trước nhé, hiện giờ mình đang đi lên núi, chắc khoảng mười phút sau là lên đến nơi rồi!”
“Mười phút…”
Cố Trầm Chu theo bản năng nhìn Hạ Hải Lâu đang nằm trên giường dùng gối đầu che kín mặt, hai tay lại đặt ở hai đầu của chiếc gối. Anh gần như không nhận ra rằng hai bờ vai của mình thoáng thả lỏng một chút vào chính khoảnh khắc này.
“Đi đi, mình đợi.”
Điện thoại ngắt kết nối.
Cố Trầm Chu mở tủ quần áo, lấy một chiếc chăn điều hòa từ trong ngăn vuông chuyên dùng để xếp chăn ở trên cùng, rũ mạnh ra rồi đắp lên người Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu đang mơ màng ngủ liền lộ ra nửa bên mặt từ dưới chiếc gối đầu, liếc mắt nhìn anh một cái.
Anh cũng thuận thế mở miệng:
“Lát nữa Tường Cẩm sẽ đến.”
Nói trước một câu cho đối phương biết.
“Ừ? Ý của anh là muốn tôi cùng anh xuống dưới tiếp đón anh ta hả?”
Hạ Hải Lâu hỏi, trong giọng nói còn mang theo chút khàn khàn sót lại từ tối hôm trước.
Cố Trầm Chu:
“Ý tôi là cậu có thể tiếp tục ngủ.”
Anh không nói chuyện với Hạ Hải Lâu nữa mà mở tủ quần áo ra, chọn quần áo xếp gọn bên trong rồi bắt đầu thay đồ rất tự nhiên.
Lần này Hạ Hải Lâu ngược lại không vội nhắm mắt. Ánh mắt hắn quét một lượt trên thân hình trần trụi của Cố Trầm Chu giống như đêm qua Cố Trầm Chu chăm chú nhìn hắn một cách cực kì kĩ lưỡng vậy, từ cần cổ thẳng tắp đến bả vai dài rộng của đối phương, lại từ cánh tay cơ thịt cân xứng đến vòng eo gầy gò ẩn chứa đầy sức mạnh, sau đó lại từ vòng eo di chuyển xuống đường cong không quá rõ bên dưới rồi đến hai cẳng chân thon dài –
Thật đúng là đẹp không sao tả xiết.
Hạ Hải Lâu nghĩ.
Nhưng cũng chỉ có phần phía sau lưng này thôi.
Đồ lót, quần áo, thắt lưng, ví da, đồng hồ, di động, cuối cùng lại choàng thêm một chiếc khăn quàn cổ màu xám nhạt.
Cố Trầm Chu mặc xong từng thứ một rồi mới xỏ chân vào dép lê, đi xuống tầng dưới.
Lúc này cách thời điểm Vệ Tường Cẩm ngắt điện thoại vừa đúng mười phút ba mươi hai giây.
Tiếp đó, Cố Trầm Chu vừa bước ra đến sân nhà ở tầng một đã nghe thấy tiếng bánh xe lăn tròn nghiến qua bùn đất truyền đến từ bên ngoài.
Chiếc xe Vệ Tường Cẩm lái đến ngày hôm nay vẫn là chiếc xe việt dã đã được cải trang đầy đủ lúc trước.
Hai nhà Cố Vệ tuy tạm thời đều rời khỏi kinh thành nhưng cụ Cố và cụ Vệ vẫn còn ở lại trong Chính Đức Viên, bởi vậy bất kể là Cố Trầm Chu hay Vệ Tường Cẩm đều không hề lái xe chạy xuống địa phương – có lão nhân gia ở đó, bọn họ rốt cuộc vẫn thường xuyên quay về kinh thành, nếu là thường ngày nói không chừng cũng sẽ vào kinh thành tìm hiểu tin tức hoặc thắt chặt tình cảm với người trong giới thêm một chút, vài thứ không quá quan trọng như một căn hộ hoặc một chiếc xe vẫn được giữ lại, người làm quan đến bực này như Vệ Thành Bá hay Cố Tân Quân cũng chẳng thiếu hai phần tiền ấy.
Đêm qua Hạ Hải Lâu ngồi xe của Cố Trầm Chu đến đây nên Vệ Tường Cẩm đi từ bên ngoài vào không hề phát hiện ra có điểm nào không ổn, chỉ là khi đi theo Cố Trầm Chu ra ngoài đón cùng vào sân nhà rồi đứng ở dưới tàng cây nhìn lên xung quanh một lượt – lần trước anh đến đây có một con khỉ đã lừa gạt anh một trận ra trò, anh còn viết một status ‘Ghét khỉ nhất’ lên QQ để rồi bị Cố Trầm Chu nhìn thấy, còn nhận được một biểu tượng ‘Cười nhạo bạn trúc mã’…
Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, Cố Trầm Chu quen ăn thứ gì thì Vệ Tường Cẩm cũng quen ăn thứ đó, ngay cả uống trà hay uống rượu cũng vậy, người trong quân đội thường ngày đều hay uống rượu, Vệ Tường Cẩm được Vệ Thành Bá tôi luyện từ nhỏ đến lớn nên tửu lượng rất khá, mỗi ngày cũng thường uống một hai ly, nhưng đến khi ở cùng một nơi với Cố Trầm Chu thì đa phần anh ta đều đổi thành uống trà, hơn nữa còn có thể phân biệt được lá trà này ngon hay dở – Về phần Hạ Hải Lâu, thực ra hắn không phải là không nếm ra được vị trà ngon hay dở, chỉ là hắn không hề có chút hứng thú nào với loại thức uống này nên coi uống trà cũng như uống nước mà thôi.
Cố Trầm Chu lấy lá trà ông nội nhà mình cho ngày hôm qua ra nhưng cũng không định pha trà ở ngay trong sân – mùa đông ở kinh thành rất lạnh, cảm giác pha trà ở ngoài trời cũng không tốt cho lắm.
Vệ Tường Cẩm đứng dưới bóng cây nhìn quanh quất hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng con khỉ đâu, đành cùng Cố Trầm Chu đi vào phòng khách ngồi.
Nước để pha trà đã được đun sôi, Cố Trầm Chu vừa bỏ lá trà vào trong ấm trà liền nghe thấy Vệ Tường Cẩm hỏi:
“Đúng rồi, ngày hôm qua cậu đưa Hạ Hải Lâu đến nhà họ Thẩm đúng không?”
Quả nhiên là đã phục sẵn.
Động tác trên tay của Cố Trầm Chu cũng không ngừng lại, trình tự pha trà làm suốt gần mười năm nay đã sớm trở nên thuần thục lưu loát cực kì sinh động. Chuyện anh đưa Hạ Hải Lâu đến nhà họ Thẩm cũng không phải bí mật gì, cho dù lần này Vệ Tường Cẩm đến đó không nghe thấy có người nhắc đến thì cuối cùng Vệ Tường Cẩm cũng sẽ biết chuyện này, chỉ khác nhau ở chỗ sớm hay muộn mà thôi.
Cố Trầm Chu đã sớm nghĩ đến chuyện nên nói với Vệ Tường Cẩm như thế nào, anh khẽ gật đầu:
“Ừ, ngày hôm qua mình trùng hợp cùng về đây với Hạ Hải Lâu, cậu ta ở trong kinh thành cũng chẳng có việc gì nên theo mình đến nhà họ Thẩm.”
Vệ Tường Cẩm vừa nghĩ đến chuyện Hạ Hải Lâu có ý đồ với Cố Trầm Chu thì cảm giác chán ghét lập tức dâng lên trong lòng, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Cố Trầm Chu cười đưa một ly trà cho anh ta:
“Hạ Hải Lâu có thể ăn thịt mình chắc? Cậu ta đến nhà ông ngoại mình không phải cũng là làm khách đó ư? – Mà thực ra Hạ Hải Lâu đã sớm đến đó rồi.”
“Chẳng phải cậu vẫn luôn không đưa người trong giới cùng đến nhà họ Thẩm đấy à?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
Cố Trầm Chu đáp:
“Mình đưa đến lúc nào? Khi ấy là ngày đầu tiên mình trở về từ huyện Thanh Hương, chắc vào khoảng nửa năm trước đi, Hạ Hải Lâu vừa mới dừng ở ngoài cửa là anh họ ba của mình trực tiếp đưa cậu ta vào nhà.”
Vệ Tường Cẩm nhíu mày:
“Lần trước hắn đã cứu mình một mạng, cậu kêu hắn có chuyện gì thì nói với mình.”
Buông một câu này ra rồi, anh ta ngẫm nghĩ giây lát rồi bổ sung:
“Thôi đi, bây giờ mình trực tiếp gọi điện thoại cho hắn luôn, Hạ Hải Lâu hiện đang ở chỗ nào?”
Ở ngay trên đầu cậu đó!
Đương nhiên là Cố Trầm Chu sẽ không nói ra những lời này, anh trả lời:
“Được rồi, nếu lần đó người Hạ Hải Lâu cứu là mình, chẳng lẽ cậu không bận tâm ư?”
Anh ngăn không cho Vệ Tường Cẩm lấy điện thoại ra, lại nhẹ nhàng bâng quơ thay đổi đề tài:
“Mình cũng mới quay về ngày hôm qua thôi, cũng chưa qua nhà ông nội Vệ nữa, lát nữa chúng ta cùng qua đó nhé? Buổi trưa ăn cơm ở nhà cậu hay ăn cơm ở nhà mình?”
Ý là đang nói đến nhà cụ Cố hay là nhà cụ Vệ.
“— Đúng rồi. Trước khi về mình còn gọi điện thoại cho cậu, chẳng phải cậu nói gần đây luôn bận rộn đến mức không cả được nghỉ ngơi à?”
“Mình đã giải quyết xong mọi chuyện trước thời hạn rồi!”
Vệ Tường Cẩm mỉm cười đầy đắc ý, biểu cảm trên mặt viết rõ mồn một ‘Cậu mau hỏi mình đi’.
Cố Trầm Chu đang định nói tiếp lại chợt nhìn chéo sang góc bên ngoài cửa sổ sát đất của phòng khách, Hạ Hải Lâu quấn một chiếc khăn quàng cổ bự màu lam đang đi ngang qua chỗ đó. Ánh mắt hai người gặp nhau qua một lớp cửa kính, Hạ Hải Lâu rụt cổ vào trong chiếc khăn quàng cổ giống như bị gió thổi lạnh, động tác trông rất đáng yêu. Nhưng ngay sau đó hắn liền kéo khăn quàng cổ xuống, nhếch miệng mỉm cười với Cố Trầm Chu, đồng thời lại giơ tay lên làm động tác gập bàn tay lại, xòe ngón trỏ và ngón giữa ra trông cực kì đáng khinh.
… Đúng là chả còn tí khí chất nào.
Đương nhiên, sau một đêm hôm trước, anh ở trong mắt đối phương đại khái cũng chẳng còn chút phong độ chi.
Cố Trầm Chu thản nhiên tiếp lời Vệ Tường Cẩm:
“Mình nhớ là diễn tập đúng không? Diễn tập mà cũng có thể tiến hành trước thời hạn á?”
Vệ Tường Cẩm:
“… Nếu là diễn tập thì sao mình có thể làm trước thời hạn được. Buổi diễn tập lần này đã bị hủy bỏ nhưng vẫn còn một nhiệm vụ khác, chẳng qua nhiệm vụ này phải giữ bí mật nên lúc trước mình mới không nói với cậu.”
Anh ta nói đến đây thì cũng bắt đầu tự rối rắm với bản thân.
Cố Trầm Chu mỉm cười, không nói tiếp nữa mà nghiêng người đặt ấm trà xuống, thuận thế thu luôn chùm chìa khóa xe ở trên mặt bàn vào trong tay, nói:
“Lúc mình về có mang theo chút đặc sản của Dương Hoài, có để dành cho cậu một phần đấy. Mình cũng cầm theo cả trái cây đặc sản của thôn Thanh Tuyền thuộc huyện Thanh Hương về cho cậu ăn nữa.”
“Được đó.”
Vệ Tường Cẩm hưởng ứng.
Cố Trầm Chu thuận tay cầm một quyển tạp chí quân sự trên sô pha nhét vào trong tay anh ta, coi như đảm bảo khi mình rời đi thì đối phương đã có việc để làm, sẽ không nhàm chán đến mức đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.
“Nhanh lên, xem cậu mang thứ gì về cho mình đây?”
Vệ Tường Cẩm thúc giục Cố Trầm Chu một tiếng, liếc mắt nhìn bìa tạp chí lại phát hiện đây là số mới nhất anh ta còn chưa xem qua, lập tức cúi đầu bắt đầu đọc báo.
“Vài thứ linh tinh thôi…”
Cố Trầm Chu đáp lại Vệ Tường Cẩm một câu liền sải chân chạy ra chỗ hành lang ngay đằng trước cửa sổ sát đất, anh mở cửa sổ ra, ném chìa khóa trong tay về phía Hạ Hải Lâu đang đứng bên ngoài.
Hạ Hải Lâu đón được vào tay, không nói một lời đã lập tức xoay người rời đi.
Cố Trầm Chu lại bước nhanh vào trong bếp lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, cầm thêm một chiếc hộp cực mỏng trên ngăn tủ rồi mới xoay người quay lại phòng khách.
Thông qua cửa kính ở phòng khách, Cố Trầm Chu nhìn thấy Hạ Hải Lâu đang đi về phía chiếc xe của mình, mà Vệ Tường Cẩm ngồi trên sô pha thì vắt chéo một chân lên, vẫn đang tiếp tục lật xem tap chí, không hề chú ý đến có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài cửa sổ.
Cố Trầm Chu lập tức mở chiếc hộp CD trong tay, cầm chiếc CD bên trong ra bỏ vào trong máy đọc đĩa, gần như cùng lúc Hạ Hải Lâu cắm chìa khóa vào ổ khởi động xe thì tiếng y nha của hí kịch cổ điển cũng vang lên, là đoạn cảnh ‘Tháo đai lưng rời khỏi bữa tiệc trong đình’ trong vở ‘Đào Hoa Phiến’. Tiếng ca này đã hoàn toàn át mất tiếng xe khởi động:
“Ta từng gặp tiếng chim oanh trong vắt thấu triệt lòng người chốn Kim Lăng, hoa bên sông Tần Hoài cũng sớm nở –“
Vệ Tường Cẩm ngồi trên sô pha lắp bắp kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Trầm Chu:
“Là [Giang Nam thương]?”
“Là đoạn thứ bảy trong [Giang Nam thương], mình nhớ cậu thích đoạn này nhất nhỉ?”
Cố Trầm Chu mỉm cười đưa trái cây đặc sản của Thanh Tuyền đã được rửa sạch cho vệ Tường Cẩm, thuận tiện cầm chiếc hộp CD gõ nhẹ lên mu bàn tay của đối phương:
“Là chữ kí do nghệ nhân kì cựu tự tay chấp bút! Mình cố xin bằng được cho cậu đấy!”
“Anh em tốt!”
Ánh mắt Vệ Tường Cẩm sáng rực, anh cầm chiếc hộp trong tay Cố Trầm Chu qua, mở ra xem quả nhiên thấy phía trên có viết một câu: ‘Tặng anh bạn nhỏ Vệ Tường Cẩm của tôi’, phía dưới còn kí tên của người thể hiện khúc hát. Anh lật đi lật lại nhìn, thích đến mức không nỡ rời tay, đợi đến khi khúc hát [Rời đình] trong CD kết thúc anh ta mới ngẩng đầu nói với Cố Trầm Chu:
“Chi bằng buổi trưa chúng ta cùng ăn với nhau? Ông nội cậu với ông nội mình nữa, mọi người ngồi chung một bàn cùng ăn cơm.”
“Đi thôi.”
Cố Trầm Chu lập tức đồng ý.
Lúc này Hạ Hải Lâu cũng đang lái xe xuống núi. Hắn vừa nhận được điện thoại của bạn bè trong kinh thành, người bạn trong điện thoại mời Hạ Hải Lâu đến chỗ cũ cùng ăn uống chơi bời.
Hạ Hải Lâu đặt một bàn tay trên tay lái, ngẩng đầu liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, nhẹ nhếch môi mỉm cười với chính mình ở trong gương:
“Được, gặp ở chỗ cũ.”
…
“Từ từ, xe của cậu đâu rồi?”
Vệ Tường Cẩm chợt hỏi Cố Trầm Chu.
Giờ đã là mười một giờ trưa, đã gọi điện thoại về báo cơm thì phải về trước nửa tiếng, nhưng mười giờ hai mươi phút Vệ Tường Cẩm mới đến đây, hai người ngồi trên sô pha vừa nói chuyện phiếm vừa nghe hí khúc, đợi đến mười một giờ mới đứng dậy, chuẩn bị lái xe về Chính Đức Viên.
Cũng chính lúc này, Vệ Tường Cẩm mới phát hiện ra xe của Cố Trầm Chu biến mất.
Anh ta đứng bên ngoài sơn trang Thiên Hương nhìn vị trí trống không bên cạnh chiếc xe của mình trong cơn gió lạnh thổi vù vù, gần như ngạc nhiên mà bật ra câu hỏi – Động tác Cố Trầm Chu lấy chìa khóa xe rồi ném chìa khóa ra cho Hạ Hải Lâu là động tác nhỏ, Vệ Tường Cẩm không hề phát hiện ra, nhưng một chiếc xe có đỗ ở đây hay không thì anh ta không thể lầm được.
Nếu như nói ngược lại một chút, giả sử việc lúc trước ở đây không có xe là do anh ta nhớ lầm, vậy đêm qua Cố Trầm Chu về đây kiểu gì?
Cố Trầm Chu im lặng khoảng một giây, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu không ngờ lại là ‘Lén lút hẹn hò quả nhiên phải trả giá đắt’. Anh khẽ ho một tiếng, dứt bỏ ý niệm cổ quái trong đầu, thầm nghĩ xem có nên nói xe là bị kẻ trộm chôm mất hay bị rơi xuống vách núi không nhỉ — Chết mất, còn cái cớ nào ngu ngốc hơn nữa không…
“Cái đó…”
Anh chần chừ một lát rồi vẫn nói ra:
“Hạ Hải Lâu lái đi rồi.”
Một lời nói dối sẽ cần phải có một lời nói dối khác để bù lại, anh vẫn chưa từng nói dối Vệ Tường Cẩm lần nào, chỉ mới không nói ra một vài chuyện mà thôi.
“Hạ Hải Lâu?”
Sắc mặt Vệ Tường Cẩm có chút cổ quái, anh ta ngẫm nghĩ giây lát mới nói:
“Xe của Hạ Hải Lâu hình như mang theo về địa phương luôn nhỉ… Đêm qua hắn còn đến sơn trang Thiên Hương với cậu, sau đó lái xe của cậu đi?”
Vệ Tương Cẩm đưa ra một phỏng đoán có khả năng nhất, cảm giác như vừa rồi mình có nhìn thấy xe của Cố Trầm Chu nhưng hình như cũng không phải nhìn thấy thật – rốt cuộc vừa rồi xe của Cố Trầm Chu có đỗ ở bên cạnh hay không? Lúc đầu anh ta cũng không để ý, hiện giờ đột nhiên bị như vậy nên càng không nắm chắc, cũng chẳng bận tâm nghiên cứu kĩ làm gì mà nói:
“Đi thôi! Dù sao lần nào cậu cũng ngồi xe của mình.”
“Cái này thì đúng.”
Cố Trầm Chu vội vã cười nói hùa theo hòng chuyển đề tài.
Vị trí mà sơn trang Thiên Hương tọa lạc cách Chính Đức Viên không gần. Vệ Tường Cầm lúc đi trên đường cố ý phóng nhanh một chút, khi đến Chính Đức Viên thì thời gian vừa mới là mười một giờ bốn mươi lăm phút, cũng tránh được thời điểm dòng xe cộ đông đúc nhất trên đường.
Cơm trưa đã được hai bà nội cùng chuẩn bị gần như xong hết, hai bà vẫn còn đứng trong bếp trông món canh, cụ Cố và cụ Vệ thì ở trong vườn hoa vừa đùa chim vừa nói chuyện phiếm.
Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm lái xe vào cổng nhà, đầu tiên là chào hỏi hai cụ ông, sau đó vào nhà bếp rửa tay dưới sự tiếp đón của hai bà nội nhà mình rồi bưng món canh xương hầm củ sen cuối cùng lên, bữa cơm trưa của hai nhà chính thức bắt đầu.
Ba đời luôn giữ mối quan hệ tốt, thời gian nhà họ Vệ và nhà họ Cố dùng cơm với nhau không hề ít, cũng vì vậy mà dần dần đến nhà nhau cũng giống như đang ở trong nhà mình.
Trên bàn cơm, cụ Cố và cụ Vệ vẫn giống như ngày thường vừa ăn cơm vừa trò chuyện với nhau, chỉ thỉnh thoảng mới quay sang nói một hai câu với Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm. Nhưng thái độ của bà nội Cố và bà nội Vệ lại vừa vui vẻ vừa đau lòng, vừa hỏi sinh hoạt thường ngày của cháu trai mình như nào, công tác có vấn đề gì hay không, đã nhìn trúng cô bé nào hay chưa, lại thay phiên nhau hỏi ở trong quân đội có đồ ăn ngon, ăn có no hay không, mùa hè có đủ quần áo thay đổi không, mùa đông có tự biết trải thêm chăn nệm lên giường cho bản thân hay không.
Trong thời gian ăn một bữa cơm này, đừng nói hai đương sự là Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm, ngay cả cụ Cố và cụ Vệ cũng chịu không nổi:
“Chúng nó đã hai mươi bốn tuổi rồi chứ không còn là con nít lên bốn nữa, một hai năm nữa sẽ lại kết hôn, các bà sắp được ôm cháu rồi đấy!”
Kết quả lời này vừa ra, hai bà nội liếc nhìn nhau, trên mặt cùng lộ ra nét cười giống nhau như đúc.
Bữa cơm này diễn ra vô cùng vui vẻ. Sau bữa cơm, cụ Vệ và cụ Cố đi tản bộ, hai bà nội vốn muốn thu dọn bàn ăn, nhưng Vệ Tường Cẩm và Cố Trầm Chu một người cầm bát một người vơ đĩa, cực kì nhanh chóng thu dọn hết bát đũa trên mặt bàn vào chậu rửa trong phòng bếp rồi bắt đầu lau rửa, để cho hai bà nội của mình đi tản bộ cùng ông nội.
Hai thanh niên cao lớn sóng vai đứng trước bồn nước khó tránh khỏi có phần chật chội. Cố Trầm Chu nhìn bốn người già ngoài cửa sổ, lên tiếng:
“Hình như mình vẫn chưa từng thấy cậu rửa bát…”
“Mình cũng cảm thấy như thế!”
Vệ Tường Cẩm xắn tay áo lên, cầm giẻ rửa chén ngâm xuống nước cọ đĩa.
“Nhưng thực ra mình đã sớm rửa rất nhiều lần rồi, năm đầu tiên lúc mới tham gia quân đội, có việc gì là không tự mình làm đâu?”
Anh ta ngừng lại một chút mới hỏi:
“Cậu thì sao?”
“Cậu đã quên mình ra nước ngoài ba năm?”
Cố Trầm Chu đáp, rửa được nửa chừng thì phát hiện di động trong túi áo rung lên, anh nói với Vệ Tường Cẩm một tiếng:
“Mình ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Nói đoạn liền đặt bát trong tay xuống, cầm chiếc khăn bên cạnh lên lau rồi ra ngoài, cầm điện thoại ra ‘A lô’ một tiếng.
“Chủ nhiệm Cố nếu đã về đến kinh thành, sao lại không gọi điện thoại báo cho chúng tôi một tiếng?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười quen thuộc.
Là Ôn Long Xuân của nhà họ Ôn. Cố Trầm Chu cười đáp:
“Chẳng phải là chưa kịp làm đó ư? Bí thư Ôn có phải là có hoạt động gì muốn báo cho tôi biết không? Tôi vẫn chưa kịp chúc mừng anh đã được vào phòng bí thư Trung Ương.”
“Việc này thì có gì đáng để chúc mừng? Nhưng hoạt động thì có.”
Ôn Long Xuân ở đầu kia điện thoại nói:
“Vài ngày gần đây người ra địa phương bên ngoài công tác gần như đều trở về hết, bên Hạ Hải Lâu có một đám người, bên chỗ tôi với Trầm Hàm cũng có một đoàn – cậu và Vệ Tường Cẩm có muốn cùng đến đây rồi kêu mọi người tụ họp một trận không? Mọi người cùng tề tựu lại một chút?”
“Đương nhiên là được.”
Cố Trầm Chu đáp:
“Tường Cẩm cũng đang ở chỗ tôi, mấy ngày này chắc cậu ấy cũng ở đây thôi, gần đây tôi cũng rảnh rỗi, khi nào thì mọi người đến được?”
“Hôm nay vừa khéo mọi người đều có thời gian.”
Ôn Long Xuân cười nói.
“Chọn ngày không bằng đúng ngày, quyết định là hôm nay đi! Ba giờ rưỡi chiều ở Thế Giới Kim Sa nhé, được không? Thật ra vừa rồi tôi cũng là nhìn thấy Hạ Hải Lâu ở Thế Giới Kim Toa nên mới đột nhiên nghĩ đến.”
Gương mặt Cố Trầm Chu không tỏ vẻ gì, chỉ cười khẽ nói:
“Nhìn thấy Giám đốc Hạ ở nơi đó thực sự không lạ.”
Ôn Long Xuân cũng dùng giọng điệu ai chả hiểu được mà trêu chọc:
“Ai nói không phải đâu!”
Lúc Cố Trầm Chu quay lại phòng bếp thì bát đã được rửa xong. Vệ Tường Cẩm đang đứng cạnh bồn lau bát, nói với Cố Trầm Chu một câu:
“Sắp xong hết rồi.”
Cố Trầm Chu ‘ừ’ một tiếng, nói với Vệ Tường Cẩm:
“Vừa rồi Ôn Long Xuân gọi điện thoại đến, nói ba giờ rưỡi chiều đám chúng ta tụ họp một bữa.”
Vệ Tường Cẩm tùy ý đáp:
“Vậy thì đi.”
Cố Trầm Chu gật đầu rồi vặn mở vòi nước, cột nước màu trắng ào ào tuôn xuống, còn chưa kịp chạm đến đáy bồn rửa bằng inox thì đã có một đám hơi nóng vờn quanh cột nước bốc lên.
Anh đặt hai tay xuống dưới dòng nước ấm áp, cẩn thận cọ rửa từ đầu ngón tay đến mu bàn tay, từ móng tay đến cổ tay, hết đằng trước lại đến đằng sau.
Thế Giới Kim Sa có thể xem như một hội sở khu giải trí mà đám đời thứ hai và thứ ba trong kinh thành thường xuyên ghé qua, chủ yếu là vì phục vụ tốt, có tính bảo mật cao, hậu trường vững chắc là có thể chơi bất kì thứ gì muốn chơi – bao gồm tất cả những thứ có sinh mệnh lẫn không có sinh mệnh.
Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm cũng coi như khá quen thuộc với nơi này, ba giờ hai mươi lăm phút chiều hai người đã đi vào trong bãi đỗ xe của Thế Giới Kim Sa, vừa giao chìa khóa xe cho bảo an chạy ra chào đón, Vệ Tường Cẩm đã hất cằm ra hiệu cho Cố Trầm Chu:
“Xe cậu kìa.”
Cố Trầm Chu gật đầu, anh cũng đã nhìn thấy chiếc xe Audi màu xám bạc của mình. Hiện giờ anh cảm thấy có chút may mắn vì lúc trước không có lừa dối Vệ Tường Cẩm, bằng không lúc này anh phải nói với cậu ta như thế nào? – Chẳng lẽ lại bịa rằng đêm qua mình có ghé thăm nơi này?
Đi từ bãi đỗ xe vào cửa chính của khách sạn, người đứng trông cửa đứng phía sau cánh cửa lập tức kéo mở cửa kính, Cố Trầm Chu chào quản lý bước ra đón rồi hỏi:
“Đám bí thư Ôn ở đâu?”
Trong hội sở, phẩm chất quan trọng nhất của những người làm việc ở nơi như khách sạn này chính là có ánh mắt biết nhìn người. Quản lý từ phía xa đã mang theo gương mặt tươi cười nói với Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm:
“Chủ nhiệm Cố, Trung tá Vệ, hai ngài đều đến rồi. Bí thư Ôn ở ngay trên tầng ba, đã đặt một phòng lớn để mọi người cùng chơi đùa. Để tôi dẫn đường cho hai vị!”
“Cũng chẳng phải lần đầu tiên đến đây, chẳng lẽ còn làm phiền lão Hứa đây sao?”
Vệ Tường Cẩm khoát tay, nói:
“Ông tiếp tục đón khách khứa đi, tôi với Tiểu Chu tự đi lên.”
Quản lý lại nhác thấy có người vào nữa nên cũng không luyên thuyên thêm:
“Vậy cũng được, địa điểm là Xuân Nhật Thính ở tầng năm, mời hai vị!”
Lúc Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm đến Xuân Nhật Thính thì đã có rất nhiều người ngồi trong đại sảnh.
Ôn Long Xuân lúc gọi điện thoại cho anh thì có nhắc đến Hạ Hải Lâu, tất cả mọi người giờ đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, chỉ là theo ánh mắt Cố Trầm Chu nhìn qua thì vẫn là Ôn Long Xuân và Trần Hàm nói chuyện nhiều hơn, Hạ Hải Lâu hơi ngả người ra đằng sau tựa đầu lên lưng ghế sô pha, tay trái đặt lên eo chỗ gần sát đến ngực của một cô gái tóc dài, tay phải lại giao cho một thanh niên trẻ tuổi làm bồi bàn cẩn thận mát xa, dáng vẻ nhìn qua dường như không muốn nói chuyện.
“Chủ nhiệm Cố và Trung tá Vệ của chúng ta đến rồi.”
Người đầu tiên nhìn thấy Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm chính là Ôn Long Xuân ngồi ở chính giữa, anh ta đứng dậy cười nói:
“Trước tiên xin kính Trung tá một chén rượu, ngài là người có chức vụ cao nhất trong đám chúng ta đó!”
Vệ Tường Cẩm nhướn mày:
“Lại trêu chọc tôi đúng không? Chỉ dựa vào mấy lời này của anh, hôm nay tôi không đốn ngã anh được thì tên tôi sẽ đảo ngược lại!”
Nếu so về tửu lượng thì đám trong chính phủ không có mấy ai so được với người trong quân đội, Ôn Long Xuân vừa nghe mấy lời này đã cảm thấy đầu mình muốn nứt ra, vội vàng nói:
“Đùa thôi, đùa thôi! Vệ Cẩm Cẩm cậu sao lại không biết nói đùa thế chứ!”
Bao nhiêu năm rồi không có nghe lại cái tên yêu này, Vệ Tường Cẩm lập tức bật ra một câu ‘Mẹ nó’ rồi cưỡng ép kéo Ôn Long Xuân đến uống liền ba ly rượu tây nặng.
Sau khi uống xong, mặt Ôn Long Xuân đã đỏ bừng:
“Ngồi xuống, ngồi xuống, ngồi xuống trước đã! Tôi sắp không đứng nổi nữa –“
Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm ngồi xuống sô pha ở vị trí gần cửa.
Đây là một tổ hợp sô pha được xếp theo vòng tròn, đám sô pha màu vàng nhạt này cực kì xốp mềm, chỉ cần hơi dùng sức một chút là cả người có thể lún xuống. Chẳng qua Vệ Tường Cẩm rõ ràng là không quá thích loại sô pha tạo tư thế ngồi kiểu mềm nhũn không xương này, vừa mới đặt mông xuống đã lập tức đứng dậy, kéo một chiếc ghế dựa bên cạnh qua ngồi.
Hạ Hải Lâu ngồi ngửa đầu như đang nghỉ ngơi lúc này cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn vỗ vỗ tay lên lưng cô gái đang tựa vào mình, thờ ơ nói với cô ta:
“Đi, đến phục vụ Chủ nhiệm Cố đi – nếu phục vụ tốt, tôi boa cho em gấp đôi.”
Cô gái đang tựa bên người Hạ Hải Lâu này hoàn toàn trái ngược với gu thông thường của Hạ Hải Lâu: cô ta có một mái tóc dài uốn xoăn lọn, gương mặt diễm lệ, lễ phục cổ chữ V bó sát người càng khiến thân thể của cô ta được khắc họa rõ ràng một cách hoàn mỹ — Quả đúng là dáng người ma quỷ.
Cô gái mặc lễ phục tím mím môi mỉm cười, nhanh chóng đứng dậy bưng ly rượu trong tay mình đi đến trước mặt Cố Trầm Chu, lên tiếng:
“Chủ nhiệm Cố, em kính ngài một ly.”
Cố Trầm Chu ngước mắt nhìn cô gái trước mặt một cái, cười khẽ:
“Cảm ơn.”
Nhưng anh không hề đưa tay ra đón ly rượu trước mặt:
“Chỉ là tôi không có thói quen dùng lại thứ người khác đã dùng qua.”
Anh không hề hạ giọng xuống nên toàn bộ người trong phòng đều nghe thấy được. Tầm mắt của Vệ Tường Cẩm và Ôn Long Xuân một trước một sau phóng sang, anh chỉ nhấc một ly rượu khác lên, nghiêng đầu chạm nhẹ một cái vào ly của Vệ Tường Cẩm rồi uống cạn.
Khoảnh khắc tỉnh lại từ trong mơ, đã lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được cảm giác cả đêm mơ thấy ác mộng lúc trước, toàn thân mỏi mệt đến độ dù ngủ hay không cũng chẳng khác gì nhau. Mà sau cảm giác mỏi mệt, sự nhức mỏi trong cơ thịt cũng thức tỉnh theo hệ thống thần kinh, cả phần vai bị Hạ Hải Lâu cắn mất một miếng da lúc trước cũng đưa tới cảm giác sưng đau rõ rệt…
Rốt cuộc ngày hôm qua chơi đến lúc nào nhỉ… Cố Trầm Chu day day trán, vừa rút cánh tay và phần đùi bị Hạ Hải Lâu đè lên ra vừa bước từ trên giường xuống, nhặt áo choàng tắm bị vứt lung tung dưới đất lên rồi đi đến trước bàn trà cách chiếc giường lớn màu đỏ rực bằng khoảng cách dài gần bằng cả gian phòng, cầm chiếc di động vẫn miệt mài không ngừng phát ra tiếng kêu lên:
“A lô?”
“Vừa rồi bận việc hả? Gọi vào di động của cậu mấy lần liền cũng không thấy người nhấc máy.”
Người ở đầu kia điện thoại dùng ngữ giọng quen thuộc hỏi.
Cố Trầm Chu chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại được:
“Tường Cẩm?”
“Ừ?”
Vệ Tường Cẩm tưởng rằng Cố Trầm Chu định nói điều gì nên cũng nghi hoặc hỏi lại.
“Không có gì.”
Cố Trầm Chu nghe được tiếng còi trong điện thoại liền hỏi đối phương:
“Cậu đang lái xe hả? Có chuyện gì thế?”
“Lát nữa mình đến chỗ cậu nên gọi điện thoại báo trước cho cậu một tiếng.”
Vệ Tường Cẩm cười nói:
“Đêm qua mình về đến kinh thành, ông nội nói cho mình biết là cậu đến nhà họ Thẩm, kết quả là vừa rồi chạy đến nhà họ Thẩm lại bắt hụt, bọn họ nói cho mình biết cậu đã quay về sơn trang Thiên Hương – giờ đã hơn mười giờ rồi, bình thường cậu toàn dậy trước sáu giờ sáng nên mình mới gọi điện thoại trước cho cậu, miễn cho cậu có việc gì phải ra ngoài thì mình lại công cốc.”
Những lời này vừa ra Cố Trầm Chu đã lập tức cầm di động nhìn lướt qua thời gian hiển thị, là mười giờ hai phút – sau khi anh trở về từ nước ngoài, đây vẫn là lần đầu tiên ngủ quá giấc như thế.
Đêm qua… Đây là lần thứ hai Cố Trầm Chu nhớ đến việc này trong vòng năm phút đồng hồ từ khi tỉnh lại đến giờ. Anh vừa nói chuyện với Vệ Tường Cẩm vừa không kìm được mà nhớ lại tình hình trước khi đi ngủ:
Sau khi đổi kính thành gương rồi dùng dây thừng trói chặt, bọn họ vốn không hề dừng lại mà chạy đến phòng tắm chơi thêm một lần nữa, lúc ấy đúng là trải nghiệm được cao trào trong cơn khó thở, ngồi trong nước hôn môi, vuốt ve rồi tiến vào… Tiếp đó hoàn toàn không giống với lúc ở trên giường, vừa mở miệng ra đã tuôn bọt khí không ngừng, cách một tầng sóng nước trong suốt mà nhìn vẻ mặt vặn vẹo đến mức tận cùng do sung sướng cực hạn của đối phương, mà bản thân mình cũng hoàn toàn giống vậy, tựa như đang dạo chơi ở nút giao giữa Thiên Đường và Địa Ngục, lùi lại là Thiên Đường phồn hoa, bước chân qua chính là Địa ngục nóng cháy.
“Giờ cậu đang ở trên đường Hối Kim đúng không? Chắc khoảng nửa tiếng nữa là đến đây rồi… Cũng được, tối qua mình đến thăm ông ngoại xong là đi ngay, cậu cũng biết nhà họ Thẩm rồi mà, nhiều người cũng khá lắm chuyện nên khó mà nghỉ ngơi được, quay về sơn trang Thiên Hương của mình thoải mái hơn rất nhiều – Hửm?”
Cố Trầm Chu bởi vì một câu nói của Vệ Tường Cẩm bật ra trong điện thoại mà hơi ngẩn ra, lập tức thu hồi thần trí đang có chút lơ đãng lại:
“Sao cậu biết hôm qua mình gặp phải chút chuyện trên đường?”
“Sao mình có thể không biết được, người ta còn cầu xin đến tận chỗ mẹ mình mà.”
Vệ Tường Cẩm tức giận đáp.
“Là người quen của bác gái hả?”
Cố Trầm Chu đứng dậy khỏi sô pha, đi vào trong toilet.
“Thực ra cũng chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là –“
Anh đi vào phòng tắm, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của mình trong gương cùng một vệt xanh tím trên quai hàm thì lập tức nuốt phần ‘đối phương chỉ đập xe hai ba cái’ phía sau phần ‘Chẳng có chuyện gì lớn’ về lại cổ họng, sửa thành ‘Chỉ va chạm một cái, mặt bị tím chút thôi’, thuận tay gạt một phần nước bẩn trên người mình xuống đầu kẻ khác.
“Còn va chạm?”
Giọng nói của Vệ Tường Cẩm ở đầu kia điện thoại lập tức dâng cao lên mấy bậc, trong ngữ điệu cũng tràn đầy bất mãn:
“Có nghiêm trọng lắm không? Bên đó lại dám giấu diếm không nhắc gì đến việc này!”
“Không nghiêm trọng, đêm qua chính mình còn không phát hiện ra mà.”
Cố Trầm Chu thản nhiên nói dối rồi vặn mở vòi nước, đầu tiên là hứng đầy nước vào lòng bàn tay rửa mặt, sau đó cầm cốc lên súc súc miệng rồi mở ngăn tủ dưới tấm gương ra, lấy một lọ nước khử trùng vẫn chưa mở niêm phong, cởi phần áo choàng tắm bên vai trái xuống rửa sạch sẽ vết máu dính trên và xung quanh miệng vết thương trên bả vai. Vết răng in hằn rõ nét trong cơ thịt, phần thịt này sưng phù lên trông khá ghê, da trong phần dấu răng cũng bị cắn mất, chỗ vết thương sâu hơn chút vẫn còn rỉ ra chút máu, mà những phần không quá nghiêm trọng khác đã kết thành vảy khô.
Chỗ cửa kính của phòng tắm chợt truyền đến chút tiếng động, không cần quay đầu lại Cố Trầm Chu đã thấy qua gương Hạ Hải Lâu chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm giống như anh, vừa ngáp vừa đi vào.
Đai của chiếc áo choàng tắm mà Hạ Hải Lâu khoác trên người vốn không hề buộc lại, áo choàng buông thõng rộng thùng thình khoác hờ trên người, bộ phận quan trọng nào đó lộ ra không sót chút gì, thỉnh thoảng lại vì áo choàng tắm lay động mà tạo thành một cái bóng mờ phủ lên khiến thứ thấp thoáng bên dưới càng thêm dụ hoặc quyến rũ hơn.
Cố Trầm Chu có thể cảm hận được dục vọng của mình một cách rõ ràng.
Đúng là kì lạ.
Một tháng trước đó cõi lòng anh còn chán đầy chán ghét với sự bám riết của Hạ Hải Lâu; buổi tối hôm trước anh còn coi Hạ Hải Lâu là một diễn viên đóng GV chính hiệu nên không có bất cứ cảm giác nào.
Mà hiện giờ, mới chỉ thoáng nhìn trong gương một cái…
Hạ Hải Lâu vừa vào đã chạy đến đằng sau Cố Trầm Chu, Cố Trầm Chu tùy tiện đưa bình thuốc nước khử trùng vẫn chưa đổ lên miệng vết thương cho người đứng ở sau lưng mình.
Hạ Hải Lâu đang đi về phía trước liếc mắt nhìn Cố Trầm Chu một cái, đón lấy bình nước khử trùng đổ nghiêng một cái, nửa bình thuốc khử trùng đổ lên lên trên vai Cố Trầm Chu.
Cơn đau đớn nóng rực quét qua gương mặt trong nháy mắt, đôi mày Cố Trầm Chu giật nhẹ nhưng không hề nói gì cả, chỉ cầm lại cái chai từ trong tay đối phương, đậy nắp rồi thả vào trong ngăn tủ.
Hạ Hải Lâu miễn cưỡng ngáp một cái, tiếp tục đi về phía mục tiêu của mình, đợi đi đến trước cái bồn hình quả trứng màu trắng, hắn trực tiếp móc thứ kia của mình ra nhắm vào ngay cái bồn trước mặt –
Cố Trầm Chu xoay người rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cả cửa lại.
Cuộc nói chuyện điện thoại với Vệ Tường Cẩm vẫn còn đang tiếp tục.
Vệ Tường Cẩm ở đầu bên kia điện thoại đang nói đến người thanh niên trẻ tuổi hôm qua đập xe Cố Trầm Chu:
“Hình như có chút quan hệ họ hàng xa tít tắp với mẹ mình, thực ra mình cũng đã gặp đối phương một hai lần, toàn là cố ý đến tận cửa nhà cậy nhờ chỗ cha mình, ấy thế nhưng lần nào đến đây cũng kêu dài kêu ngắn gọi mẹ mình một tiếng ‘Cô’, con của ông ta thì như bằng tuổi mình, gã đó không bận tâm đến việc nhận một người anh em từ trên trời rơi xuống như mình… Lần gặp mặt gần nhất là dịp đầu năm mới cách đây một năm. Lý lịch của ông ta không có tật gì xấu, cha mình nể mặt mẹ mình nên cũng thuận tay đẩy một cái cho ông ta được điều chuyển đến đây, hiện giờ xem ra đã chen chân được mấy lần nên con ông ta còn dám đập cả xe cậu nữa.”
“Là người trong quân đội muốn nương nhờ quan hệ với bác Vệ?”
Căn phòng được làm thông suốt hết cả tầng này cực lớn, thực chất đồ đạc bày biện nơi này cũng không nhiều, gần sát phòng tắm ngoại trừ chiếc đàn dương cầm cùng mấy chiếc ghế có thể ngồi được ra thì chỉ còn chiếc giường rộng rãi mà đêm qua anh với Hạ Hải Lâu làm loạn.
Cố Trầm Chu ngồi bên mép giường nói với Vệ Tường Cẩm:
“Nếu là người xuất thân từ quân đội thì cũng không có gì lạ, người trong quân đội vốn khá là kiêu ngạo, người nhà họ cũng thế — hơn nữa người có thể kiêu ngạo nhất vẫn là cậu, làm gì có chuyện anh em rơi từ trên trời xuống? Rõ ràng là nạm vàng khảm ngọc ấy!”
Anh cười nói với Vệ Tường Cẩm.
Dư âm của đợt nhiệm kì mới lần này vẫn cực kì lớn. Nếu chỉ nói riêng ba nhà Cố Hạ Vệ, Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn tuy bị phái xuống lần lượt làm bí thư tỉnh ủy tỉnh Dương Hoài và Phúc Huy nhưng cũng đều là chức vị lớn quan trọng thống lĩnh một phương, nhìn qua thì không có gì khác với Vệ Thành Bá cha của Vệ Tường Cẩm. Tuy vậy, Cố Tân Quân và Hạ Nam Sơn một người là được điều xuống địa phương theo lệ thường, một lại là bị giáng chức phải xuống địa phương, tính đi tính lại đều rơi vào thế yếu trong trận tranh đấu này nên mới không thể không tạm thời lùi xuống tránh gió; mà Vệ Thành Bá đã quyết đoán rời khỏi kinh thành từ trước khi trận tranh đấu của nhiệm kì mới kịp diễn ra, tuy từ kinh thành chuyển xuống địa phương nhưng chức vị lại thăng lên nửa cấp, từ Phó Tư lệnh Quân khu lên thành Chính Tư lệnh Quân khu, đương nhiên sức nặng không khác gì với bí thư tỉnh ủy, nhưng một là thăng chức, một lại giáng chức, vô hình chung lại hình thành nên sự khác biệt trong tiền đồ tương lai.
Vệ Tường Cẩm trong điện thoại ‘phụt’ một tiếng:
“Sao mình cảm thấy những lời này là đang nói chính cậu thế? Đệ nhất Thái tử của Dương Hoài à! ”
“Bỏ thêm tiền tố ‘Đệ nhất Thái tử’ là có ý gì đây?”
Cố Trầm Chu hỏi, bên tai nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên liền thấy Hạ Hải Lâu mang theo theo bàn tay ướt sũng đi từ trong phòng tắm ra.
“Sao lại không có ý gì? Ít nhất cũng là đầu gà!”
Vệ Tường Cẩm sống chết trêu ghẹo Cố Trầm Chu.
“Xin chào Đầu Gà, tạm biệt Đầu Gà nhé!”
Cố Trầm Chu cũng đáp trả lại đối phương.
Ở trong cùng một phòng, Cố Trầm Chu lại không cố ý tránh né Hạ Hải Lâu, anh ngồi bên này nói cái gì, Hạ Hải Lâu đứng bên kia cũng nghe rõ hết từng câu từng chứ.
Hạ Hải Lâu vốn đã định nằm lên giường lần nữa, nghe được một câu như vậy lại quay người lại, vươn hai tay về phía đầu Cố Trầm Chu rồi lắc lắc tay giống như chó mèo rũ lông, hất hết toàn bộ nước ở trên tay lên mặt Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu:
“…”
Anh nhấc điện thoại ra xa, đưa tay che microphone lại:
“Cậu người lớn chút được không?”
Hạ Hải Lâu cười khẽ:
“Gà trống trắng à, anh có khỏe không?”
Cố Trầm Chu cũng hừ cười:
“Chào Gà trống đen, cậu vẫn ổn chứ?”
Nói xong một câu này, cả hai người đều cảm thấy bản thân cực ngu ngốc.
Cố Trầm Chu lại tiếp tục nói chuyện điện thoại với Vệ Tường Cẩm, Hạ Hải Lâu thì ngả đầu nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Vệ Tường Cẩm ở trong điện thoại đã thông báo khoảng cách cho Cố Trầm Chu:
“Gác máy trước nhé, hiện giờ mình đang đi lên núi, chắc khoảng mười phút sau là lên đến nơi rồi!”
“Mười phút…”
Cố Trầm Chu theo bản năng nhìn Hạ Hải Lâu đang nằm trên giường dùng gối đầu che kín mặt, hai tay lại đặt ở hai đầu của chiếc gối. Anh gần như không nhận ra rằng hai bờ vai của mình thoáng thả lỏng một chút vào chính khoảnh khắc này.
“Đi đi, mình đợi.”
Điện thoại ngắt kết nối.
Cố Trầm Chu mở tủ quần áo, lấy một chiếc chăn điều hòa từ trong ngăn vuông chuyên dùng để xếp chăn ở trên cùng, rũ mạnh ra rồi đắp lên người Hạ Hải Lâu, Hạ Hải Lâu đang mơ màng ngủ liền lộ ra nửa bên mặt từ dưới chiếc gối đầu, liếc mắt nhìn anh một cái.
Anh cũng thuận thế mở miệng:
“Lát nữa Tường Cẩm sẽ đến.”
Nói trước một câu cho đối phương biết.
“Ừ? Ý của anh là muốn tôi cùng anh xuống dưới tiếp đón anh ta hả?”
Hạ Hải Lâu hỏi, trong giọng nói còn mang theo chút khàn khàn sót lại từ tối hôm trước.
Cố Trầm Chu:
“Ý tôi là cậu có thể tiếp tục ngủ.”
Anh không nói chuyện với Hạ Hải Lâu nữa mà mở tủ quần áo ra, chọn quần áo xếp gọn bên trong rồi bắt đầu thay đồ rất tự nhiên.
Lần này Hạ Hải Lâu ngược lại không vội nhắm mắt. Ánh mắt hắn quét một lượt trên thân hình trần trụi của Cố Trầm Chu giống như đêm qua Cố Trầm Chu chăm chú nhìn hắn một cách cực kì kĩ lưỡng vậy, từ cần cổ thẳng tắp đến bả vai dài rộng của đối phương, lại từ cánh tay cơ thịt cân xứng đến vòng eo gầy gò ẩn chứa đầy sức mạnh, sau đó lại từ vòng eo di chuyển xuống đường cong không quá rõ bên dưới rồi đến hai cẳng chân thon dài –
Thật đúng là đẹp không sao tả xiết.
Hạ Hải Lâu nghĩ.
Nhưng cũng chỉ có phần phía sau lưng này thôi.
Đồ lót, quần áo, thắt lưng, ví da, đồng hồ, di động, cuối cùng lại choàng thêm một chiếc khăn quàn cổ màu xám nhạt.
Cố Trầm Chu mặc xong từng thứ một rồi mới xỏ chân vào dép lê, đi xuống tầng dưới.
Lúc này cách thời điểm Vệ Tường Cẩm ngắt điện thoại vừa đúng mười phút ba mươi hai giây.
Tiếp đó, Cố Trầm Chu vừa bước ra đến sân nhà ở tầng một đã nghe thấy tiếng bánh xe lăn tròn nghiến qua bùn đất truyền đến từ bên ngoài.
Chiếc xe Vệ Tường Cẩm lái đến ngày hôm nay vẫn là chiếc xe việt dã đã được cải trang đầy đủ lúc trước.
Hai nhà Cố Vệ tuy tạm thời đều rời khỏi kinh thành nhưng cụ Cố và cụ Vệ vẫn còn ở lại trong Chính Đức Viên, bởi vậy bất kể là Cố Trầm Chu hay Vệ Tường Cẩm đều không hề lái xe chạy xuống địa phương – có lão nhân gia ở đó, bọn họ rốt cuộc vẫn thường xuyên quay về kinh thành, nếu là thường ngày nói không chừng cũng sẽ vào kinh thành tìm hiểu tin tức hoặc thắt chặt tình cảm với người trong giới thêm một chút, vài thứ không quá quan trọng như một căn hộ hoặc một chiếc xe vẫn được giữ lại, người làm quan đến bực này như Vệ Thành Bá hay Cố Tân Quân cũng chẳng thiếu hai phần tiền ấy.
Đêm qua Hạ Hải Lâu ngồi xe của Cố Trầm Chu đến đây nên Vệ Tường Cẩm đi từ bên ngoài vào không hề phát hiện ra có điểm nào không ổn, chỉ là khi đi theo Cố Trầm Chu ra ngoài đón cùng vào sân nhà rồi đứng ở dưới tàng cây nhìn lên xung quanh một lượt – lần trước anh đến đây có một con khỉ đã lừa gạt anh một trận ra trò, anh còn viết một status ‘Ghét khỉ nhất’ lên QQ để rồi bị Cố Trầm Chu nhìn thấy, còn nhận được một biểu tượng ‘Cười nhạo bạn trúc mã’…
Hai người từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, Cố Trầm Chu quen ăn thứ gì thì Vệ Tường Cẩm cũng quen ăn thứ đó, ngay cả uống trà hay uống rượu cũng vậy, người trong quân đội thường ngày đều hay uống rượu, Vệ Tường Cẩm được Vệ Thành Bá tôi luyện từ nhỏ đến lớn nên tửu lượng rất khá, mỗi ngày cũng thường uống một hai ly, nhưng đến khi ở cùng một nơi với Cố Trầm Chu thì đa phần anh ta đều đổi thành uống trà, hơn nữa còn có thể phân biệt được lá trà này ngon hay dở – Về phần Hạ Hải Lâu, thực ra hắn không phải là không nếm ra được vị trà ngon hay dở, chỉ là hắn không hề có chút hứng thú nào với loại thức uống này nên coi uống trà cũng như uống nước mà thôi.
Cố Trầm Chu lấy lá trà ông nội nhà mình cho ngày hôm qua ra nhưng cũng không định pha trà ở ngay trong sân – mùa đông ở kinh thành rất lạnh, cảm giác pha trà ở ngoài trời cũng không tốt cho lắm.
Vệ Tường Cẩm đứng dưới bóng cây nhìn quanh quất hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng con khỉ đâu, đành cùng Cố Trầm Chu đi vào phòng khách ngồi.
Nước để pha trà đã được đun sôi, Cố Trầm Chu vừa bỏ lá trà vào trong ấm trà liền nghe thấy Vệ Tường Cẩm hỏi:
“Đúng rồi, ngày hôm qua cậu đưa Hạ Hải Lâu đến nhà họ Thẩm đúng không?”
Quả nhiên là đã phục sẵn.
Động tác trên tay của Cố Trầm Chu cũng không ngừng lại, trình tự pha trà làm suốt gần mười năm nay đã sớm trở nên thuần thục lưu loát cực kì sinh động. Chuyện anh đưa Hạ Hải Lâu đến nhà họ Thẩm cũng không phải bí mật gì, cho dù lần này Vệ Tường Cẩm đến đó không nghe thấy có người nhắc đến thì cuối cùng Vệ Tường Cẩm cũng sẽ biết chuyện này, chỉ khác nhau ở chỗ sớm hay muộn mà thôi.
Cố Trầm Chu đã sớm nghĩ đến chuyện nên nói với Vệ Tường Cẩm như thế nào, anh khẽ gật đầu:
“Ừ, ngày hôm qua mình trùng hợp cùng về đây với Hạ Hải Lâu, cậu ta ở trong kinh thành cũng chẳng có việc gì nên theo mình đến nhà họ Thẩm.”
Vệ Tường Cẩm vừa nghĩ đến chuyện Hạ Hải Lâu có ý đồ với Cố Trầm Chu thì cảm giác chán ghét lập tức dâng lên trong lòng, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Cố Trầm Chu cười đưa một ly trà cho anh ta:
“Hạ Hải Lâu có thể ăn thịt mình chắc? Cậu ta đến nhà ông ngoại mình không phải cũng là làm khách đó ư? – Mà thực ra Hạ Hải Lâu đã sớm đến đó rồi.”
“Chẳng phải cậu vẫn luôn không đưa người trong giới cùng đến nhà họ Thẩm đấy à?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
Cố Trầm Chu đáp:
“Mình đưa đến lúc nào? Khi ấy là ngày đầu tiên mình trở về từ huyện Thanh Hương, chắc vào khoảng nửa năm trước đi, Hạ Hải Lâu vừa mới dừng ở ngoài cửa là anh họ ba của mình trực tiếp đưa cậu ta vào nhà.”
Vệ Tường Cẩm nhíu mày:
“Lần trước hắn đã cứu mình một mạng, cậu kêu hắn có chuyện gì thì nói với mình.”
Buông một câu này ra rồi, anh ta ngẫm nghĩ giây lát rồi bổ sung:
“Thôi đi, bây giờ mình trực tiếp gọi điện thoại cho hắn luôn, Hạ Hải Lâu hiện đang ở chỗ nào?”
Ở ngay trên đầu cậu đó!
Đương nhiên là Cố Trầm Chu sẽ không nói ra những lời này, anh trả lời:
“Được rồi, nếu lần đó người Hạ Hải Lâu cứu là mình, chẳng lẽ cậu không bận tâm ư?”
Anh ngăn không cho Vệ Tường Cẩm lấy điện thoại ra, lại nhẹ nhàng bâng quơ thay đổi đề tài:
“Mình cũng mới quay về ngày hôm qua thôi, cũng chưa qua nhà ông nội Vệ nữa, lát nữa chúng ta cùng qua đó nhé? Buổi trưa ăn cơm ở nhà cậu hay ăn cơm ở nhà mình?”
Ý là đang nói đến nhà cụ Cố hay là nhà cụ Vệ.
“— Đúng rồi. Trước khi về mình còn gọi điện thoại cho cậu, chẳng phải cậu nói gần đây luôn bận rộn đến mức không cả được nghỉ ngơi à?”
“Mình đã giải quyết xong mọi chuyện trước thời hạn rồi!”
Vệ Tường Cẩm mỉm cười đầy đắc ý, biểu cảm trên mặt viết rõ mồn một ‘Cậu mau hỏi mình đi’.
Cố Trầm Chu đang định nói tiếp lại chợt nhìn chéo sang góc bên ngoài cửa sổ sát đất của phòng khách, Hạ Hải Lâu quấn một chiếc khăn quàng cổ bự màu lam đang đi ngang qua chỗ đó. Ánh mắt hai người gặp nhau qua một lớp cửa kính, Hạ Hải Lâu rụt cổ vào trong chiếc khăn quàng cổ giống như bị gió thổi lạnh, động tác trông rất đáng yêu. Nhưng ngay sau đó hắn liền kéo khăn quàng cổ xuống, nhếch miệng mỉm cười với Cố Trầm Chu, đồng thời lại giơ tay lên làm động tác gập bàn tay lại, xòe ngón trỏ và ngón giữa ra trông cực kì đáng khinh.
… Đúng là chả còn tí khí chất nào.
Đương nhiên, sau một đêm hôm trước, anh ở trong mắt đối phương đại khái cũng chẳng còn chút phong độ chi.
Cố Trầm Chu thản nhiên tiếp lời Vệ Tường Cẩm:
“Mình nhớ là diễn tập đúng không? Diễn tập mà cũng có thể tiến hành trước thời hạn á?”
Vệ Tường Cẩm:
“… Nếu là diễn tập thì sao mình có thể làm trước thời hạn được. Buổi diễn tập lần này đã bị hủy bỏ nhưng vẫn còn một nhiệm vụ khác, chẳng qua nhiệm vụ này phải giữ bí mật nên lúc trước mình mới không nói với cậu.”
Anh ta nói đến đây thì cũng bắt đầu tự rối rắm với bản thân.
Cố Trầm Chu mỉm cười, không nói tiếp nữa mà nghiêng người đặt ấm trà xuống, thuận thế thu luôn chùm chìa khóa xe ở trên mặt bàn vào trong tay, nói:
“Lúc mình về có mang theo chút đặc sản của Dương Hoài, có để dành cho cậu một phần đấy. Mình cũng cầm theo cả trái cây đặc sản của thôn Thanh Tuyền thuộc huyện Thanh Hương về cho cậu ăn nữa.”
“Được đó.”
Vệ Tường Cẩm hưởng ứng.
Cố Trầm Chu thuận tay cầm một quyển tạp chí quân sự trên sô pha nhét vào trong tay anh ta, coi như đảm bảo khi mình rời đi thì đối phương đã có việc để làm, sẽ không nhàm chán đến mức đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.
“Nhanh lên, xem cậu mang thứ gì về cho mình đây?”
Vệ Tường Cẩm thúc giục Cố Trầm Chu một tiếng, liếc mắt nhìn bìa tạp chí lại phát hiện đây là số mới nhất anh ta còn chưa xem qua, lập tức cúi đầu bắt đầu đọc báo.
“Vài thứ linh tinh thôi…”
Cố Trầm Chu đáp lại Vệ Tường Cẩm một câu liền sải chân chạy ra chỗ hành lang ngay đằng trước cửa sổ sát đất, anh mở cửa sổ ra, ném chìa khóa trong tay về phía Hạ Hải Lâu đang đứng bên ngoài.
Hạ Hải Lâu đón được vào tay, không nói một lời đã lập tức xoay người rời đi.
Cố Trầm Chu lại bước nhanh vào trong bếp lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, cầm thêm một chiếc hộp cực mỏng trên ngăn tủ rồi mới xoay người quay lại phòng khách.
Thông qua cửa kính ở phòng khách, Cố Trầm Chu nhìn thấy Hạ Hải Lâu đang đi về phía chiếc xe của mình, mà Vệ Tường Cẩm ngồi trên sô pha thì vắt chéo một chân lên, vẫn đang tiếp tục lật xem tap chí, không hề chú ý đến có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài cửa sổ.
Cố Trầm Chu lập tức mở chiếc hộp CD trong tay, cầm chiếc CD bên trong ra bỏ vào trong máy đọc đĩa, gần như cùng lúc Hạ Hải Lâu cắm chìa khóa vào ổ khởi động xe thì tiếng y nha của hí kịch cổ điển cũng vang lên, là đoạn cảnh ‘Tháo đai lưng rời khỏi bữa tiệc trong đình’ trong vở ‘Đào Hoa Phiến’. Tiếng ca này đã hoàn toàn át mất tiếng xe khởi động:
“Ta từng gặp tiếng chim oanh trong vắt thấu triệt lòng người chốn Kim Lăng, hoa bên sông Tần Hoài cũng sớm nở –“
Vệ Tường Cẩm ngồi trên sô pha lắp bắp kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Trầm Chu:
“Là [Giang Nam thương]?”
“Là đoạn thứ bảy trong [Giang Nam thương], mình nhớ cậu thích đoạn này nhất nhỉ?”
Cố Trầm Chu mỉm cười đưa trái cây đặc sản của Thanh Tuyền đã được rửa sạch cho vệ Tường Cẩm, thuận tiện cầm chiếc hộp CD gõ nhẹ lên mu bàn tay của đối phương:
“Là chữ kí do nghệ nhân kì cựu tự tay chấp bút! Mình cố xin bằng được cho cậu đấy!”
“Anh em tốt!”
Ánh mắt Vệ Tường Cẩm sáng rực, anh cầm chiếc hộp trong tay Cố Trầm Chu qua, mở ra xem quả nhiên thấy phía trên có viết một câu: ‘Tặng anh bạn nhỏ Vệ Tường Cẩm của tôi’, phía dưới còn kí tên của người thể hiện khúc hát. Anh lật đi lật lại nhìn, thích đến mức không nỡ rời tay, đợi đến khi khúc hát [Rời đình] trong CD kết thúc anh ta mới ngẩng đầu nói với Cố Trầm Chu:
“Chi bằng buổi trưa chúng ta cùng ăn với nhau? Ông nội cậu với ông nội mình nữa, mọi người ngồi chung một bàn cùng ăn cơm.”
“Đi thôi.”
Cố Trầm Chu lập tức đồng ý.
Lúc này Hạ Hải Lâu cũng đang lái xe xuống núi. Hắn vừa nhận được điện thoại của bạn bè trong kinh thành, người bạn trong điện thoại mời Hạ Hải Lâu đến chỗ cũ cùng ăn uống chơi bời.
Hạ Hải Lâu đặt một bàn tay trên tay lái, ngẩng đầu liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, nhẹ nhếch môi mỉm cười với chính mình ở trong gương:
“Được, gặp ở chỗ cũ.”
…
“Từ từ, xe của cậu đâu rồi?”
Vệ Tường Cẩm chợt hỏi Cố Trầm Chu.
Giờ đã là mười một giờ trưa, đã gọi điện thoại về báo cơm thì phải về trước nửa tiếng, nhưng mười giờ hai mươi phút Vệ Tường Cẩm mới đến đây, hai người ngồi trên sô pha vừa nói chuyện phiếm vừa nghe hí khúc, đợi đến mười một giờ mới đứng dậy, chuẩn bị lái xe về Chính Đức Viên.
Cũng chính lúc này, Vệ Tường Cẩm mới phát hiện ra xe của Cố Trầm Chu biến mất.
Anh ta đứng bên ngoài sơn trang Thiên Hương nhìn vị trí trống không bên cạnh chiếc xe của mình trong cơn gió lạnh thổi vù vù, gần như ngạc nhiên mà bật ra câu hỏi – Động tác Cố Trầm Chu lấy chìa khóa xe rồi ném chìa khóa ra cho Hạ Hải Lâu là động tác nhỏ, Vệ Tường Cẩm không hề phát hiện ra, nhưng một chiếc xe có đỗ ở đây hay không thì anh ta không thể lầm được.
Nếu như nói ngược lại một chút, giả sử việc lúc trước ở đây không có xe là do anh ta nhớ lầm, vậy đêm qua Cố Trầm Chu về đây kiểu gì?
Cố Trầm Chu im lặng khoảng một giây, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu không ngờ lại là ‘Lén lút hẹn hò quả nhiên phải trả giá đắt’. Anh khẽ ho một tiếng, dứt bỏ ý niệm cổ quái trong đầu, thầm nghĩ xem có nên nói xe là bị kẻ trộm chôm mất hay bị rơi xuống vách núi không nhỉ — Chết mất, còn cái cớ nào ngu ngốc hơn nữa không…
“Cái đó…”
Anh chần chừ một lát rồi vẫn nói ra:
“Hạ Hải Lâu lái đi rồi.”
Một lời nói dối sẽ cần phải có một lời nói dối khác để bù lại, anh vẫn chưa từng nói dối Vệ Tường Cẩm lần nào, chỉ mới không nói ra một vài chuyện mà thôi.
“Hạ Hải Lâu?”
Sắc mặt Vệ Tường Cẩm có chút cổ quái, anh ta ngẫm nghĩ giây lát mới nói:
“Xe của Hạ Hải Lâu hình như mang theo về địa phương luôn nhỉ… Đêm qua hắn còn đến sơn trang Thiên Hương với cậu, sau đó lái xe của cậu đi?”
Vệ Tương Cẩm đưa ra một phỏng đoán có khả năng nhất, cảm giác như vừa rồi mình có nhìn thấy xe của Cố Trầm Chu nhưng hình như cũng không phải nhìn thấy thật – rốt cuộc vừa rồi xe của Cố Trầm Chu có đỗ ở bên cạnh hay không? Lúc đầu anh ta cũng không để ý, hiện giờ đột nhiên bị như vậy nên càng không nắm chắc, cũng chẳng bận tâm nghiên cứu kĩ làm gì mà nói:
“Đi thôi! Dù sao lần nào cậu cũng ngồi xe của mình.”
“Cái này thì đúng.”
Cố Trầm Chu vội vã cười nói hùa theo hòng chuyển đề tài.
Vị trí mà sơn trang Thiên Hương tọa lạc cách Chính Đức Viên không gần. Vệ Tường Cầm lúc đi trên đường cố ý phóng nhanh một chút, khi đến Chính Đức Viên thì thời gian vừa mới là mười một giờ bốn mươi lăm phút, cũng tránh được thời điểm dòng xe cộ đông đúc nhất trên đường.
Cơm trưa đã được hai bà nội cùng chuẩn bị gần như xong hết, hai bà vẫn còn đứng trong bếp trông món canh, cụ Cố và cụ Vệ thì ở trong vườn hoa vừa đùa chim vừa nói chuyện phiếm.
Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm lái xe vào cổng nhà, đầu tiên là chào hỏi hai cụ ông, sau đó vào nhà bếp rửa tay dưới sự tiếp đón của hai bà nội nhà mình rồi bưng món canh xương hầm củ sen cuối cùng lên, bữa cơm trưa của hai nhà chính thức bắt đầu.
Ba đời luôn giữ mối quan hệ tốt, thời gian nhà họ Vệ và nhà họ Cố dùng cơm với nhau không hề ít, cũng vì vậy mà dần dần đến nhà nhau cũng giống như đang ở trong nhà mình.
Trên bàn cơm, cụ Cố và cụ Vệ vẫn giống như ngày thường vừa ăn cơm vừa trò chuyện với nhau, chỉ thỉnh thoảng mới quay sang nói một hai câu với Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm. Nhưng thái độ của bà nội Cố và bà nội Vệ lại vừa vui vẻ vừa đau lòng, vừa hỏi sinh hoạt thường ngày của cháu trai mình như nào, công tác có vấn đề gì hay không, đã nhìn trúng cô bé nào hay chưa, lại thay phiên nhau hỏi ở trong quân đội có đồ ăn ngon, ăn có no hay không, mùa hè có đủ quần áo thay đổi không, mùa đông có tự biết trải thêm chăn nệm lên giường cho bản thân hay không.
Trong thời gian ăn một bữa cơm này, đừng nói hai đương sự là Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm, ngay cả cụ Cố và cụ Vệ cũng chịu không nổi:
“Chúng nó đã hai mươi bốn tuổi rồi chứ không còn là con nít lên bốn nữa, một hai năm nữa sẽ lại kết hôn, các bà sắp được ôm cháu rồi đấy!”
Kết quả lời này vừa ra, hai bà nội liếc nhìn nhau, trên mặt cùng lộ ra nét cười giống nhau như đúc.
Bữa cơm này diễn ra vô cùng vui vẻ. Sau bữa cơm, cụ Vệ và cụ Cố đi tản bộ, hai bà nội vốn muốn thu dọn bàn ăn, nhưng Vệ Tường Cẩm và Cố Trầm Chu một người cầm bát một người vơ đĩa, cực kì nhanh chóng thu dọn hết bát đũa trên mặt bàn vào chậu rửa trong phòng bếp rồi bắt đầu lau rửa, để cho hai bà nội của mình đi tản bộ cùng ông nội.
Hai thanh niên cao lớn sóng vai đứng trước bồn nước khó tránh khỏi có phần chật chội. Cố Trầm Chu nhìn bốn người già ngoài cửa sổ, lên tiếng:
“Hình như mình vẫn chưa từng thấy cậu rửa bát…”
“Mình cũng cảm thấy như thế!”
Vệ Tường Cẩm xắn tay áo lên, cầm giẻ rửa chén ngâm xuống nước cọ đĩa.
“Nhưng thực ra mình đã sớm rửa rất nhiều lần rồi, năm đầu tiên lúc mới tham gia quân đội, có việc gì là không tự mình làm đâu?”
Anh ta ngừng lại một chút mới hỏi:
“Cậu thì sao?”
“Cậu đã quên mình ra nước ngoài ba năm?”
Cố Trầm Chu đáp, rửa được nửa chừng thì phát hiện di động trong túi áo rung lên, anh nói với Vệ Tường Cẩm một tiếng:
“Mình ra ngoài nghe điện thoại đã.”
Nói đoạn liền đặt bát trong tay xuống, cầm chiếc khăn bên cạnh lên lau rồi ra ngoài, cầm điện thoại ra ‘A lô’ một tiếng.
“Chủ nhiệm Cố nếu đã về đến kinh thành, sao lại không gọi điện thoại báo cho chúng tôi một tiếng?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười quen thuộc.
Là Ôn Long Xuân của nhà họ Ôn. Cố Trầm Chu cười đáp:
“Chẳng phải là chưa kịp làm đó ư? Bí thư Ôn có phải là có hoạt động gì muốn báo cho tôi biết không? Tôi vẫn chưa kịp chúc mừng anh đã được vào phòng bí thư Trung Ương.”
“Việc này thì có gì đáng để chúc mừng? Nhưng hoạt động thì có.”
Ôn Long Xuân ở đầu kia điện thoại nói:
“Vài ngày gần đây người ra địa phương bên ngoài công tác gần như đều trở về hết, bên Hạ Hải Lâu có một đám người, bên chỗ tôi với Trầm Hàm cũng có một đoàn – cậu và Vệ Tường Cẩm có muốn cùng đến đây rồi kêu mọi người tụ họp một trận không? Mọi người cùng tề tựu lại một chút?”
“Đương nhiên là được.”
Cố Trầm Chu đáp:
“Tường Cẩm cũng đang ở chỗ tôi, mấy ngày này chắc cậu ấy cũng ở đây thôi, gần đây tôi cũng rảnh rỗi, khi nào thì mọi người đến được?”
“Hôm nay vừa khéo mọi người đều có thời gian.”
Ôn Long Xuân cười nói.
“Chọn ngày không bằng đúng ngày, quyết định là hôm nay đi! Ba giờ rưỡi chiều ở Thế Giới Kim Sa nhé, được không? Thật ra vừa rồi tôi cũng là nhìn thấy Hạ Hải Lâu ở Thế Giới Kim Toa nên mới đột nhiên nghĩ đến.”
Gương mặt Cố Trầm Chu không tỏ vẻ gì, chỉ cười khẽ nói:
“Nhìn thấy Giám đốc Hạ ở nơi đó thực sự không lạ.”
Ôn Long Xuân cũng dùng giọng điệu ai chả hiểu được mà trêu chọc:
“Ai nói không phải đâu!”
Lúc Cố Trầm Chu quay lại phòng bếp thì bát đã được rửa xong. Vệ Tường Cẩm đang đứng cạnh bồn lau bát, nói với Cố Trầm Chu một câu:
“Sắp xong hết rồi.”
Cố Trầm Chu ‘ừ’ một tiếng, nói với Vệ Tường Cẩm:
“Vừa rồi Ôn Long Xuân gọi điện thoại đến, nói ba giờ rưỡi chiều đám chúng ta tụ họp một bữa.”
Vệ Tường Cẩm tùy ý đáp:
“Vậy thì đi.”
Cố Trầm Chu gật đầu rồi vặn mở vòi nước, cột nước màu trắng ào ào tuôn xuống, còn chưa kịp chạm đến đáy bồn rửa bằng inox thì đã có một đám hơi nóng vờn quanh cột nước bốc lên.
Anh đặt hai tay xuống dưới dòng nước ấm áp, cẩn thận cọ rửa từ đầu ngón tay đến mu bàn tay, từ móng tay đến cổ tay, hết đằng trước lại đến đằng sau.
Thế Giới Kim Sa có thể xem như một hội sở khu giải trí mà đám đời thứ hai và thứ ba trong kinh thành thường xuyên ghé qua, chủ yếu là vì phục vụ tốt, có tính bảo mật cao, hậu trường vững chắc là có thể chơi bất kì thứ gì muốn chơi – bao gồm tất cả những thứ có sinh mệnh lẫn không có sinh mệnh.
Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm cũng coi như khá quen thuộc với nơi này, ba giờ hai mươi lăm phút chiều hai người đã đi vào trong bãi đỗ xe của Thế Giới Kim Sa, vừa giao chìa khóa xe cho bảo an chạy ra chào đón, Vệ Tường Cẩm đã hất cằm ra hiệu cho Cố Trầm Chu:
“Xe cậu kìa.”
Cố Trầm Chu gật đầu, anh cũng đã nhìn thấy chiếc xe Audi màu xám bạc của mình. Hiện giờ anh cảm thấy có chút may mắn vì lúc trước không có lừa dối Vệ Tường Cẩm, bằng không lúc này anh phải nói với cậu ta như thế nào? – Chẳng lẽ lại bịa rằng đêm qua mình có ghé thăm nơi này?
Đi từ bãi đỗ xe vào cửa chính của khách sạn, người đứng trông cửa đứng phía sau cánh cửa lập tức kéo mở cửa kính, Cố Trầm Chu chào quản lý bước ra đón rồi hỏi:
“Đám bí thư Ôn ở đâu?”
Trong hội sở, phẩm chất quan trọng nhất của những người làm việc ở nơi như khách sạn này chính là có ánh mắt biết nhìn người. Quản lý từ phía xa đã mang theo gương mặt tươi cười nói với Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm:
“Chủ nhiệm Cố, Trung tá Vệ, hai ngài đều đến rồi. Bí thư Ôn ở ngay trên tầng ba, đã đặt một phòng lớn để mọi người cùng chơi đùa. Để tôi dẫn đường cho hai vị!”
“Cũng chẳng phải lần đầu tiên đến đây, chẳng lẽ còn làm phiền lão Hứa đây sao?”
Vệ Tường Cẩm khoát tay, nói:
“Ông tiếp tục đón khách khứa đi, tôi với Tiểu Chu tự đi lên.”
Quản lý lại nhác thấy có người vào nữa nên cũng không luyên thuyên thêm:
“Vậy cũng được, địa điểm là Xuân Nhật Thính ở tầng năm, mời hai vị!”
Lúc Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm đến Xuân Nhật Thính thì đã có rất nhiều người ngồi trong đại sảnh.
Ôn Long Xuân lúc gọi điện thoại cho anh thì có nhắc đến Hạ Hải Lâu, tất cả mọi người giờ đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, chỉ là theo ánh mắt Cố Trầm Chu nhìn qua thì vẫn là Ôn Long Xuân và Trần Hàm nói chuyện nhiều hơn, Hạ Hải Lâu hơi ngả người ra đằng sau tựa đầu lên lưng ghế sô pha, tay trái đặt lên eo chỗ gần sát đến ngực của một cô gái tóc dài, tay phải lại giao cho một thanh niên trẻ tuổi làm bồi bàn cẩn thận mát xa, dáng vẻ nhìn qua dường như không muốn nói chuyện.
“Chủ nhiệm Cố và Trung tá Vệ của chúng ta đến rồi.”
Người đầu tiên nhìn thấy Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm chính là Ôn Long Xuân ngồi ở chính giữa, anh ta đứng dậy cười nói:
“Trước tiên xin kính Trung tá một chén rượu, ngài là người có chức vụ cao nhất trong đám chúng ta đó!”
Vệ Tường Cẩm nhướn mày:
“Lại trêu chọc tôi đúng không? Chỉ dựa vào mấy lời này của anh, hôm nay tôi không đốn ngã anh được thì tên tôi sẽ đảo ngược lại!”
Nếu so về tửu lượng thì đám trong chính phủ không có mấy ai so được với người trong quân đội, Ôn Long Xuân vừa nghe mấy lời này đã cảm thấy đầu mình muốn nứt ra, vội vàng nói:
“Đùa thôi, đùa thôi! Vệ Cẩm Cẩm cậu sao lại không biết nói đùa thế chứ!”
Bao nhiêu năm rồi không có nghe lại cái tên yêu này, Vệ Tường Cẩm lập tức bật ra một câu ‘Mẹ nó’ rồi cưỡng ép kéo Ôn Long Xuân đến uống liền ba ly rượu tây nặng.
Sau khi uống xong, mặt Ôn Long Xuân đã đỏ bừng:
“Ngồi xuống, ngồi xuống, ngồi xuống trước đã! Tôi sắp không đứng nổi nữa –“
Cố Trầm Chu và Vệ Tường Cẩm ngồi xuống sô pha ở vị trí gần cửa.
Đây là một tổ hợp sô pha được xếp theo vòng tròn, đám sô pha màu vàng nhạt này cực kì xốp mềm, chỉ cần hơi dùng sức một chút là cả người có thể lún xuống. Chẳng qua Vệ Tường Cẩm rõ ràng là không quá thích loại sô pha tạo tư thế ngồi kiểu mềm nhũn không xương này, vừa mới đặt mông xuống đã lập tức đứng dậy, kéo một chiếc ghế dựa bên cạnh qua ngồi.
Hạ Hải Lâu ngồi ngửa đầu như đang nghỉ ngơi lúc này cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn vỗ vỗ tay lên lưng cô gái đang tựa vào mình, thờ ơ nói với cô ta:
“Đi, đến phục vụ Chủ nhiệm Cố đi – nếu phục vụ tốt, tôi boa cho em gấp đôi.”
Cô gái đang tựa bên người Hạ Hải Lâu này hoàn toàn trái ngược với gu thông thường của Hạ Hải Lâu: cô ta có một mái tóc dài uốn xoăn lọn, gương mặt diễm lệ, lễ phục cổ chữ V bó sát người càng khiến thân thể của cô ta được khắc họa rõ ràng một cách hoàn mỹ — Quả đúng là dáng người ma quỷ.
Cô gái mặc lễ phục tím mím môi mỉm cười, nhanh chóng đứng dậy bưng ly rượu trong tay mình đi đến trước mặt Cố Trầm Chu, lên tiếng:
“Chủ nhiệm Cố, em kính ngài một ly.”
Cố Trầm Chu ngước mắt nhìn cô gái trước mặt một cái, cười khẽ:
“Cảm ơn.”
Nhưng anh không hề đưa tay ra đón ly rượu trước mặt:
“Chỉ là tôi không có thói quen dùng lại thứ người khác đã dùng qua.”
Anh không hề hạ giọng xuống nên toàn bộ người trong phòng đều nghe thấy được. Tầm mắt của Vệ Tường Cẩm và Ôn Long Xuân một trước một sau phóng sang, anh chỉ nhấc một ly rượu khác lên, nghiêng đầu chạm nhẹ một cái vào ly của Vệ Tường Cẩm rồi uống cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.