Chương 33: Chương 23.2
Sơ Vân Chi Sơ
15/07/2019
Phù Yên sơn cách thành Kim Lăng hơn hai mươi dặm, tuấn mã rất khỏe nên
Hoàng đế không mất bao nhiêu thời gian đến nơi, song ngược lại thời gian chờ Thanh Li tỉnh lại không phải ngắn.
Nàng buồn ngủ, trên đầu có mũ che nên không sợ nắng nóng, tùy tiện chọn một bóng cây thì nhiệt độ thay đổi đột ngột đánh thức nàng, Hoàng đế khoát tay có ý bảo thị vệ lui xuống, bản thân hắn lặng lẽ ôm nàng ngồi dưới ánh mặt trời.
Thị vệ trưởng họ Trần tên Cảnh, ba mươi tuổi có hơn, trong nhà cũng một thê ba bốn thiếp, là nhân vật phong vân trên biển tình, giờ khắc này y thấy thái giám tổng quản Trần Khánh dắt ngựa đợi dưới tàng cây, đứng xa xa quan sát Hoàng đế kiên nhẫn chờ tiểu Hoàng hậu tỉnh dậy, mặt mày hắn cực kỳ dịu dàng, y lại tưởng tượng đến dáng vẻ làm việc của hắn khi xưa, vừa cảm thấy ê răng vừa xót xa --- giữa người với người số phận không giống nhau, Bệ hạ đối xử thiên vị quá rồi.
Y thấy hơi ngứa miệng, suýt chút nữa không kiềm được nói ra, nhưng khi nhìn Trần Khánh mặt không đổi sắc bên cạnh, y biết người ta không cảm thấy buồn nôn như mình nên đành im miệng, lấy nước trong hành lý ra uống một ngụm, để thức ăn chó nghẹn trong cổ họng trôi xuống.
Thanh Li ngủ một giấc thật thoải mái, chỉ có một điều không tốt là xương cốt hoàng đế quá cứng, nàng bị cấn đau.
Nàng chậm rãi mở mắt rồi lười biếng duỗi người một cái, song cánh tay chưa vươn được xa thì đã quơ trúng cánh tay Hoàng đế, hắn nhẹ nhành vén màn lụa mỏng trước mặt Thanh Li ra cười hỏi: ‘Nàng tỉnh rồi?’
Thanh Li hoảng hốt ---- Rõ ràng nàng ngủ quên trong lòng Hoàng đế.
Không thể trách nàng, từ lúc sinh ra đến giờ, nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa nhanh thế đâu.
Có điều đột nhiên, nàng lại cảm thấy may mắn.
May là nàng không đòi tự cưỡi ngựa, chứ nếu không chỉ sợ người ta đã đến nơi mà nàng thì còn chưa ra khỏi thành, mất mặt chết mất.
Nàng hơi xấu hổ nhỏ giọng gọi một tiếng: ‘Bệ hạ.’
Mắt Hoàng đế quét một vòng lên đôi hoa tay bạch ngọc đang đung đưa của nàng, không thèm đếm xỉa, ‘Thế nào, lâu rồi không gặp Trẫm nên quên hết lời nên nói rồi đúng không?’
Ban đầu Thanh Li hơi giật mình, sau đó nàng lập tức nhận ra, mặt không khỏi đỏ lên, ‘... Diễn lang.’
Nàng chỉ thuận miệng gọi một tiếng, ai ngờ Hoàng đế thật sự trả lời, ‘Ơi.’
Lòng Thanh Li run động, nàng liếc nhìn mặt trời mới biết thời gian mình ngủ không ít, nàng đưa tay bóp bóp vai Hoàng đế, cực kỳ ngoan ngoãn nói: ‘Có phải ta ngủ lâu lắm không, vai Diễn lang có mỏi không?’
Hoàng đế: ‘Đương nhiên mỏi.’
Không phải người bình thường đều nói không mỏi à?
Thanh Li im lặng một lát mới nói tiếp, ‘Dù cho không khách sáo thì chàng phải nói không mọi chứ?
Hoàng đế cười to, ‘Phu thê thân mật, cần gì phải nói mấy lời câu nệ đó?’
Thanh Li đã biết đức hạnh của hắn từ lâu, nếu tiếp tục so đo người chịu thiệt chỉ có nàng mà thôi nên lưu loát chuyển đề tài, nàng duỗi ngón tay trắng nõn ra chỉ xuống đất, ‘Diễn Lang, chân ta tê quá, cho ta xuống đưới đứng rồi nói tiếp nhé.’
‘Không được.’ Hoàng đế cười cười nhìn nàng, ‘Trẫm có chuyện quan trọng hơn phải làm trước.’
Thanh Li không hiểu nhìn hắn, ‘Hử?’
Hoàng đế dịu dàng nói tiếp, ‘Diệu Diệu cởi mũ ra đi.’
Thanh Li khẽ giật mình, lúc nàng kịp phản ứng thì mới nhớ lại khi gặp Hoàng đế trước cửa, nàng không tự giác cắn cắn môi, chắc là son bị lem rồi.
Nữ hài tử, trang điểm bị lem, lại bị nam tử có lòng nhắc nhở, khó tránh khỏi có cảm giác lúng túng.
Thanh Li lườm hắn, gát giọng: ‘Chàng nhiều chuyện!’
‘Không sao cả.’ Hoàng đế bị tiểu mỹ nhân mắng nhưng không hề giận chút nào, hắn chỉ nhẹ nhàng vén màn lụa mỏng ra kề sát môi vào môi Thanh Li.
Trước khi hôn lên, hoàng đế mỉm cười nói: ‘Trẫm giúp nàng lau là được.’
Thanh Li: Hừ!
Hoàng đế đưa tay ôm eo nàng, mũ trùm đầu bằng lụa mỏng rơi xuống bị gió cuốn đi mất, tinh khiết đấy, mềm mại đấy, tựa như một giấc mộng đẹp không muốn tỉnh, phác họa từng vòng vuốt ve an ủi.
Đối với đôi môi phấn hồng trơn bóng của tiểu cô nương, hắn cực kỳ dịu dàng hôn lên, cực nhẹ cũng cực lưu luyến nhưng không thể che giấu tính xâm lược đặc trưng của nam tử.
Theo bản năng Thanh Li muốn đẩy hắn ra, thế nhưng khi đặt tay lên vai hắn, nàng lại sinh ra mấy phần không đành lòng, hai gò má nàng đỏ ửng, thuận thế quàng tay qua vai hắn, nhắm mắt lại, ngầm ủng hộ cái hôn triền miên này.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới buông nàng ra, hắn hài lòng cười cười, trong nói cực trầm, Thanh Li nghe hắn nói: ‘Mấy ngày không gặp, Trẫm rất nhớ nàng.’
Ngón tay Thanh Li chọt chọt lên vai hắn, nghe thế nàng chợt khựng lại, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, ‘---- Ta cũng nhớ chàng.’
Hoàng đế biết tiểu cô nương thẹn thùng biết bao nhiêu, chỉ mới gặp hai lần, hắn cũng không hi vọng xa vời là nàng có thể nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, có điều khi nghe mấy lời ấy, hắn bắt đầu nghi ngờ mình bị lãng tai, ‘Diệu Diệu ngoan, nàng nói cái gì?’
Dũng khí vừa mới gom góp lại đã tản ra, Thanh Li ho nhẹ chuyển đề tài, ‘Ta nói, ta muốn xuống dưới.’
Ánh mắt Hoàng đế lướt một vòng quanh mặt nàng, cuối cùng hắn trở mình xuống ngựa rồi đỡ nàng xuống.
Phù Yên Sơn cách thành Kim Lăng rất gần, một bên là bãi săn của Hoàng gia, đúng lúc đang giao mùa từ xuân sang hè, cây cối rậm rạp xanh um, đáng lý ra phải có rất nhiều người ra thưởng cảnh mới đúng, thế nhưng hôm nay không như thế, liếc qua liếc lại chỉ có một đoàn người của hắn.
Thanh Li nhìn Hoàng đế, chắc là hắn cố ý sai người phong tỏa rồi.
Sườn đông Phù Yên sơn là một dòng suối, ánh nắng chiếu xuống làm sóng nước lăn tăn, hai bên bờ suối có lan can, bên cạnh đó là từng bụi Hải đường xinh đẹp bỏng mắt, nước suối xanh biếc, hoa đỏ rực tỏa hương thơm ngát, phong cảnh nơi đây giống như một bức tranh.
Hoàng đế nắm tay nàng đi về phía lan can, sau đó hắn đuổi hết thị vệ ra xa để không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, lúc này hắn mới lên tiếng chất vấn, ‘Đang êm đẹp lại giận Trẫm, rốt cuộc là có chuyện gì?’
Vừa nhắc tới chuyện này là Thanh Li bực mình, nàng ngẩng đầu lên lườm nguýt hắn rồi hừ nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu không để đến hắn.
Hoàng đế bật cười, sao lại giận nữa rồi, mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?’
‘Ai mới vừa rồi còn rất tốt.’ Thanh Li không thèm nhìn hắn, ‘Chàng đùng nói linh tinh.’
‘Ồ ~ Trẫm nói linh tinh.’ Hoàng đế kéo dài giọng lập lại lời nàng rồi nói tiếp, ‘Vừa rồi chẳng lẽ Trẫm tự mình vươn tay quàng lên vai mình hay sao?’
Lúc mình chủ động, Thanh Li vốn tưởng Hoàng đế không phát hiện ra, nhưng không ngờ hắn tinh tường đến thế, mặt nàng đỏ lên, không chịu nổi: ‘Ta không hiểu chàng đang nói gì hết.’
Hoàng đế liếc tiểu mỹ nhân đang vừa thẹn vừa giận, hắn lại cười nói: ‘Không hiểu thì không hiểu, sao nàng lại không ngẩng đầu lên nói chuyện, không dám nhìn Trẫm à?’
Thanh Li lấp liếm: ‘Bệ hạ quá cao, ngửa đầu nhìn lâu cổ sẽ rất mỏi.’
‘Thì ra la vậy.’ Hoàng đế lười biếng thốt lên một tiếng, không biết có tin hay không.
Thanh Li bỗng sợ hãi kêu lên, ‘Ôi... Chàng làm gì ----’
----- Hoàng đế ôm eo tiểu cô nương nhấc lên, đặt nàng ngồi lên lan can.
Một màn này, hình như hơi quen quen.
Lan can này được dựng lên để phòng ngừa có người té xuống suối, nó không hề thấp, đột nhiên Thanh Li ngồi trên cao, chân cách mặt đất một khoảng, sau lưng trống không, nàng có cảm giác mình sẽ té xuống bất cứ lúc nào vậy, nàng hoảng sợ nhìn vào mắt Hoàng đế.
Hoàng đế duỗi tay đỡ sau lưng nàng, ‘Thế nào.’ Hắn nhì thẳng vào mắt tiểu cô nương, ‘Giờ thì nàng cao ngang Trẫm rồi.’
Thanh Li thở phì phò, ‘Chàng đáng ghét!’
‘Nhân lúc Trẫm còn chưa làm gì để nàng chán ghét hơn nữa...’ Hoàng đế không dung túng cho nàng nữa, một tay hắn ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng lên, ‘Diệu Diệu ngoan, nói thật với Trẫm đi.’
Thanh Li nhìn chằm chằm hắn, nàng chợt mất hết sức lực, nàng cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không vậy, mãi mãi không thể thoát được bàn tay Như Lai Phật Tổ là Hoàng đế.
Im lặng một lúc lâu, nàng mới nhỏ giọng: ‘Chàng....’
Rồi không nói thêm gì nữa.
Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng, ‘Trẫm thế nào?’
Thanh Li không trả lời.
‘Tiểu Diệu Diệu.’ Hoàng đế dựa sát lại, trán đối trán với nàng, dịu dàng nói: ‘----Nói hay không?’
Nàng buồn ngủ, trên đầu có mũ che nên không sợ nắng nóng, tùy tiện chọn một bóng cây thì nhiệt độ thay đổi đột ngột đánh thức nàng, Hoàng đế khoát tay có ý bảo thị vệ lui xuống, bản thân hắn lặng lẽ ôm nàng ngồi dưới ánh mặt trời.
Thị vệ trưởng họ Trần tên Cảnh, ba mươi tuổi có hơn, trong nhà cũng một thê ba bốn thiếp, là nhân vật phong vân trên biển tình, giờ khắc này y thấy thái giám tổng quản Trần Khánh dắt ngựa đợi dưới tàng cây, đứng xa xa quan sát Hoàng đế kiên nhẫn chờ tiểu Hoàng hậu tỉnh dậy, mặt mày hắn cực kỳ dịu dàng, y lại tưởng tượng đến dáng vẻ làm việc của hắn khi xưa, vừa cảm thấy ê răng vừa xót xa --- giữa người với người số phận không giống nhau, Bệ hạ đối xử thiên vị quá rồi.
Y thấy hơi ngứa miệng, suýt chút nữa không kiềm được nói ra, nhưng khi nhìn Trần Khánh mặt không đổi sắc bên cạnh, y biết người ta không cảm thấy buồn nôn như mình nên đành im miệng, lấy nước trong hành lý ra uống một ngụm, để thức ăn chó nghẹn trong cổ họng trôi xuống.
Thanh Li ngủ một giấc thật thoải mái, chỉ có một điều không tốt là xương cốt hoàng đế quá cứng, nàng bị cấn đau.
Nàng chậm rãi mở mắt rồi lười biếng duỗi người một cái, song cánh tay chưa vươn được xa thì đã quơ trúng cánh tay Hoàng đế, hắn nhẹ nhành vén màn lụa mỏng trước mặt Thanh Li ra cười hỏi: ‘Nàng tỉnh rồi?’
Thanh Li hoảng hốt ---- Rõ ràng nàng ngủ quên trong lòng Hoàng đế.
Không thể trách nàng, từ lúc sinh ra đến giờ, nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa nhanh thế đâu.
Có điều đột nhiên, nàng lại cảm thấy may mắn.
May là nàng không đòi tự cưỡi ngựa, chứ nếu không chỉ sợ người ta đã đến nơi mà nàng thì còn chưa ra khỏi thành, mất mặt chết mất.
Nàng hơi xấu hổ nhỏ giọng gọi một tiếng: ‘Bệ hạ.’
Mắt Hoàng đế quét một vòng lên đôi hoa tay bạch ngọc đang đung đưa của nàng, không thèm đếm xỉa, ‘Thế nào, lâu rồi không gặp Trẫm nên quên hết lời nên nói rồi đúng không?’
Ban đầu Thanh Li hơi giật mình, sau đó nàng lập tức nhận ra, mặt không khỏi đỏ lên, ‘... Diễn lang.’
Nàng chỉ thuận miệng gọi một tiếng, ai ngờ Hoàng đế thật sự trả lời, ‘Ơi.’
Lòng Thanh Li run động, nàng liếc nhìn mặt trời mới biết thời gian mình ngủ không ít, nàng đưa tay bóp bóp vai Hoàng đế, cực kỳ ngoan ngoãn nói: ‘Có phải ta ngủ lâu lắm không, vai Diễn lang có mỏi không?’
Hoàng đế: ‘Đương nhiên mỏi.’
Không phải người bình thường đều nói không mỏi à?
Thanh Li im lặng một lát mới nói tiếp, ‘Dù cho không khách sáo thì chàng phải nói không mọi chứ?
Hoàng đế cười to, ‘Phu thê thân mật, cần gì phải nói mấy lời câu nệ đó?’
Thanh Li đã biết đức hạnh của hắn từ lâu, nếu tiếp tục so đo người chịu thiệt chỉ có nàng mà thôi nên lưu loát chuyển đề tài, nàng duỗi ngón tay trắng nõn ra chỉ xuống đất, ‘Diễn Lang, chân ta tê quá, cho ta xuống đưới đứng rồi nói tiếp nhé.’
‘Không được.’ Hoàng đế cười cười nhìn nàng, ‘Trẫm có chuyện quan trọng hơn phải làm trước.’
Thanh Li không hiểu nhìn hắn, ‘Hử?’
Hoàng đế dịu dàng nói tiếp, ‘Diệu Diệu cởi mũ ra đi.’
Thanh Li khẽ giật mình, lúc nàng kịp phản ứng thì mới nhớ lại khi gặp Hoàng đế trước cửa, nàng không tự giác cắn cắn môi, chắc là son bị lem rồi.
Nữ hài tử, trang điểm bị lem, lại bị nam tử có lòng nhắc nhở, khó tránh khỏi có cảm giác lúng túng.
Thanh Li lườm hắn, gát giọng: ‘Chàng nhiều chuyện!’
‘Không sao cả.’ Hoàng đế bị tiểu mỹ nhân mắng nhưng không hề giận chút nào, hắn chỉ nhẹ nhàng vén màn lụa mỏng ra kề sát môi vào môi Thanh Li.
Trước khi hôn lên, hoàng đế mỉm cười nói: ‘Trẫm giúp nàng lau là được.’
Thanh Li: Hừ!
Hoàng đế đưa tay ôm eo nàng, mũ trùm đầu bằng lụa mỏng rơi xuống bị gió cuốn đi mất, tinh khiết đấy, mềm mại đấy, tựa như một giấc mộng đẹp không muốn tỉnh, phác họa từng vòng vuốt ve an ủi.
Đối với đôi môi phấn hồng trơn bóng của tiểu cô nương, hắn cực kỳ dịu dàng hôn lên, cực nhẹ cũng cực lưu luyến nhưng không thể che giấu tính xâm lược đặc trưng của nam tử.
Theo bản năng Thanh Li muốn đẩy hắn ra, thế nhưng khi đặt tay lên vai hắn, nàng lại sinh ra mấy phần không đành lòng, hai gò má nàng đỏ ửng, thuận thế quàng tay qua vai hắn, nhắm mắt lại, ngầm ủng hộ cái hôn triền miên này.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới buông nàng ra, hắn hài lòng cười cười, trong nói cực trầm, Thanh Li nghe hắn nói: ‘Mấy ngày không gặp, Trẫm rất nhớ nàng.’
Ngón tay Thanh Li chọt chọt lên vai hắn, nghe thế nàng chợt khựng lại, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, ‘---- Ta cũng nhớ chàng.’
Hoàng đế biết tiểu cô nương thẹn thùng biết bao nhiêu, chỉ mới gặp hai lần, hắn cũng không hi vọng xa vời là nàng có thể nói lời dỗ ngon dỗ ngọt, có điều khi nghe mấy lời ấy, hắn bắt đầu nghi ngờ mình bị lãng tai, ‘Diệu Diệu ngoan, nàng nói cái gì?’
Dũng khí vừa mới gom góp lại đã tản ra, Thanh Li ho nhẹ chuyển đề tài, ‘Ta nói, ta muốn xuống dưới.’
Ánh mắt Hoàng đế lướt một vòng quanh mặt nàng, cuối cùng hắn trở mình xuống ngựa rồi đỡ nàng xuống.
Phù Yên Sơn cách thành Kim Lăng rất gần, một bên là bãi săn của Hoàng gia, đúng lúc đang giao mùa từ xuân sang hè, cây cối rậm rạp xanh um, đáng lý ra phải có rất nhiều người ra thưởng cảnh mới đúng, thế nhưng hôm nay không như thế, liếc qua liếc lại chỉ có một đoàn người của hắn.
Thanh Li nhìn Hoàng đế, chắc là hắn cố ý sai người phong tỏa rồi.
Sườn đông Phù Yên sơn là một dòng suối, ánh nắng chiếu xuống làm sóng nước lăn tăn, hai bên bờ suối có lan can, bên cạnh đó là từng bụi Hải đường xinh đẹp bỏng mắt, nước suối xanh biếc, hoa đỏ rực tỏa hương thơm ngát, phong cảnh nơi đây giống như một bức tranh.
Hoàng đế nắm tay nàng đi về phía lan can, sau đó hắn đuổi hết thị vệ ra xa để không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, lúc này hắn mới lên tiếng chất vấn, ‘Đang êm đẹp lại giận Trẫm, rốt cuộc là có chuyện gì?’
Vừa nhắc tới chuyện này là Thanh Li bực mình, nàng ngẩng đầu lên lườm nguýt hắn rồi hừ nhẹ một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu không để đến hắn.
Hoàng đế bật cười, sao lại giận nữa rồi, mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao?’
‘Ai mới vừa rồi còn rất tốt.’ Thanh Li không thèm nhìn hắn, ‘Chàng đùng nói linh tinh.’
‘Ồ ~ Trẫm nói linh tinh.’ Hoàng đế kéo dài giọng lập lại lời nàng rồi nói tiếp, ‘Vừa rồi chẳng lẽ Trẫm tự mình vươn tay quàng lên vai mình hay sao?’
Lúc mình chủ động, Thanh Li vốn tưởng Hoàng đế không phát hiện ra, nhưng không ngờ hắn tinh tường đến thế, mặt nàng đỏ lên, không chịu nổi: ‘Ta không hiểu chàng đang nói gì hết.’
Hoàng đế liếc tiểu mỹ nhân đang vừa thẹn vừa giận, hắn lại cười nói: ‘Không hiểu thì không hiểu, sao nàng lại không ngẩng đầu lên nói chuyện, không dám nhìn Trẫm à?’
Thanh Li lấp liếm: ‘Bệ hạ quá cao, ngửa đầu nhìn lâu cổ sẽ rất mỏi.’
‘Thì ra la vậy.’ Hoàng đế lười biếng thốt lên một tiếng, không biết có tin hay không.
Thanh Li bỗng sợ hãi kêu lên, ‘Ôi... Chàng làm gì ----’
----- Hoàng đế ôm eo tiểu cô nương nhấc lên, đặt nàng ngồi lên lan can.
Một màn này, hình như hơi quen quen.
Lan can này được dựng lên để phòng ngừa có người té xuống suối, nó không hề thấp, đột nhiên Thanh Li ngồi trên cao, chân cách mặt đất một khoảng, sau lưng trống không, nàng có cảm giác mình sẽ té xuống bất cứ lúc nào vậy, nàng hoảng sợ nhìn vào mắt Hoàng đế.
Hoàng đế duỗi tay đỡ sau lưng nàng, ‘Thế nào.’ Hắn nhì thẳng vào mắt tiểu cô nương, ‘Giờ thì nàng cao ngang Trẫm rồi.’
Thanh Li thở phì phò, ‘Chàng đáng ghét!’
‘Nhân lúc Trẫm còn chưa làm gì để nàng chán ghét hơn nữa...’ Hoàng đế không dung túng cho nàng nữa, một tay hắn ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng lên, ‘Diệu Diệu ngoan, nói thật với Trẫm đi.’
Thanh Li nhìn chằm chằm hắn, nàng chợt mất hết sức lực, nàng cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không vậy, mãi mãi không thể thoát được bàn tay Như Lai Phật Tổ là Hoàng đế.
Im lặng một lúc lâu, nàng mới nhỏ giọng: ‘Chàng....’
Rồi không nói thêm gì nữa.
Hoàng đế mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi lên tiếng, ‘Trẫm thế nào?’
Thanh Li không trả lời.
‘Tiểu Diệu Diệu.’ Hoàng đế dựa sát lại, trán đối trán với nàng, dịu dàng nói: ‘----Nói hay không?’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.