Chương 11: chương 8.2
Sơ Vân Chi Sơ
15/07/2019
Cũng may từ sân nhỏ đến đại sảnh không gần, nàng nhỏ giọng nói vài lời thì những người kia cũng không nghe thấy được.
"Bệ hạ, ta vẫn nên trở về thôi, ta ở chỗ này thật sự không thích hợp..."
"Nàng đã đến đây rồi, tại sao lại không chịu đi tiếp?"
Giọng nói Hoàng Đế chứa đầy ý cười, hắn cũng không dừng bước lại.
"Chẳng lẽ lại giở trò làm nũng giống trẻ con, muốn trẫm bế đi mới chịu?"
Lời này của hắn nghe thì nhẹ nhàng nhưng Thanh Li dám đánh cược nếu mình thật sự xoay người rời đi, chỉ sợ Hoàng Đế chắc chắn sẽ dám bế nàng đi trước mắt bao người cho xem.
Hắn không biết xấu hổ nhưng nàng thì biết đấy!
Vì vậy Thanh Li không nói nữa, hai gò má nàng đỏ ửng, nhắm mắt theo đuôi cùng hắn đi vào đại sảnh.
Hoàng Đế đi đến ngồi xuống vị trí chủ vị, Thanh Li đứng ở phía sau hắn liếc mắt nhìn, đột nhiên nàng lộ ra vài phần kinh hãi, rung động tận đáy lòng.
Bên cạnh vị trí chủ vị của hắn có bố trí thêm một vị trí khác.
Thanh Li liếc nhìn đám người Lục nữ quan đã sớm chờ ở trong, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp hơn vài phần.
-- Đây chắc là do Hoàng Đế cố ý sắp xếp. Mấy người Anh Quốc Công chỉ là thần tử, ai dám đem vị trí của mình đặt bên cạnh Hoàng Đế chứ?
Muốn làm phản cũng không dám trắng trợn như vậy.
Hoàng Đế ngồi xếp bằng ở chủ vị, rồi đưa tay về phía nàng: "Đến cạnh trẫm nào."
Thanh Li cúi đầu nhỏ giọng lên tiếng, tiếp theo nàng đặt tay mình vào tay hắn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lúc nữ quan nhẹ nhàng gật đầu với thái giám đang đứng bên cạnh cửa, y hiểu ý gật đầu lại rồi lên tiếng mời mấy người Anh Quốc Công đi vào, theo thứ tự ngồi xuống.
Tuổi của đám người Anh Quốc Công cũng không nhỏ, lăn lộn trong triều đã lâu, tất cả đều thành tinh hết rồi, lúc nãy có thể chưa biết thân phận của nàng nhưng giờ khắc này thấy nàng và Hoàng Đế ngồi cạnh nhau thì bọn họ biết ngay nàng chính là vị tiểu Hoàng Hậu mà Hoàng Đế vừ mới sắc phong kia.
Mọi người đều biết Hoàng Đế không phải người thích dẫn theo tuỳ thân*, nên khi thấy nàng được sủng ái bọn họ cảm thấy rất thần kỳ, tuy trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nâng chén mời rượu chào hỏi Hoàng Hậu thiên tuế.
*người thân
Những người này đều là nam tử, chỉ một chén rượu tất nhiên là không đáng kể. Tuy rằng Thanh Li không nhất định phải uống nhưng nếu thế lại không nể mặt mấy vị đại thần, nàng đành đưa tay bưng chén rượu kia lên uống một hớp, từ mặt xuống đến cổ không chỗ nào là không ửng đỏ.
Nhờ thế Hoàng Đế mới biết nàng không uống được rượu, hắn nhỏ giọng quở trách một câu: "Uống không được thì thôi, sao nàng phải cậy mạnh như vậy?"
Mấy người Anh Quốc Công ngồi cách hai người hơi xa một chút, bọn họ không chú ý đến tình hình bên này của hai người, hơn nữa vì phép tắc nên bọn họ cũng không dám nhìn mặt Thanh Li. Chính vì thế nên không ai phát hiện ra sắc mặt đỏ hồng của nàng, chỉ theo quy định mà nâng chén lần nữa -- phải đủ ba chén mới được, Thanh Li mới uống có một chén, vẫn còn thiếu hai chén kìa.
Thanh Li bị Hoàng Đế quở trách một câu rồi lại nhìn đến chén rượu nhỏ trước mặt, nàng cầm không được mà không cầm cũng không xong, đang lúc nàng còn do dự thì đã thấy Hoàng Đế vươn tay lấy chén rượu nhỏ trước mặt nàng uống một hơi cạn sạch.
Trước những ánh mắt kinh ngạc của mấy vị thần tử, hắn nói: "Hoàng Hậu còn nhỏ, không uống được rượu nên để trẫm uống thay nàng được rồi."
Anh Quốc Công là cựu thần đã đi theo Hoàng Đế nhiều năm, ông rất rõ ràng sự vô tình, lạnh lẽo của hắn, giờ phút này thấy hắn dịu dàng săn sóc vị tiểu Hoàng Hậu này như vậy, ông cũng không kiềm chế được mà thầm giật mình. Hoàng Đế đang ở tuổi sung mãn, dưới gối lại chưa có con nối dõi, nữ nhân tự nguyện đưa tới cửa đương nhiên như cá diếc sang sông*.
*người mù quáng chạy theo mốt
Lúc Hoàng Đế còn là hoàng tử, khi ở quân doanh Tây Bắc đã từng có nhi nữ của một vị tướng lãnh, trong một lần đến thăm phụ thân, nàng ta đối với hắn vừa gặp đã thương, nhân lúc ban đêm trộm chạy đến doanh trướng của hắn tỏ lòng thương nhớ.
Nàng ta nghĩ thầm phụ thân mình và hắn có quan hệ thân thiết, lại là mỹ nhân đưa đến tận cửa, dù sao Hoàng Đế cũng sẽ không từ chối. Có điều không ngờ hắn không cho nàng ta chút xíu mặt mũi nào, một cước đạp thẳng ra ngoài sau đó sai người đưa nàng ta về chỗ phụ thân nàng ta, ngay trong đêm đó nàng ta khóc sướt mướt vì bị vị tướng lãnh kia đuổi về nhà.
Lúc ở Tây Bắc, Hoàng Đế trị quân vô cùng nghiêm khắc. Trong quân doanh cấm nữ sắc, bản thân hắn cũng làm gương tốt. Anh Quốc Công ở bên cạnh thấy rất rõ ràng. Ông cho rằng không phải Hoàng Đế muốn phá hỏng quy tắc, mà là do không thích nàng kia vô lễ thôi, không ngờ đến lúc Hoàng Đế lên ngôi, hắn cũng vẫn giữ mình trong sạch.
"Bệ hạ, ta vẫn nên trở về thôi, ta ở chỗ này thật sự không thích hợp..."
"Nàng đã đến đây rồi, tại sao lại không chịu đi tiếp?"
Giọng nói Hoàng Đế chứa đầy ý cười, hắn cũng không dừng bước lại.
"Chẳng lẽ lại giở trò làm nũng giống trẻ con, muốn trẫm bế đi mới chịu?"
Lời này của hắn nghe thì nhẹ nhàng nhưng Thanh Li dám đánh cược nếu mình thật sự xoay người rời đi, chỉ sợ Hoàng Đế chắc chắn sẽ dám bế nàng đi trước mắt bao người cho xem.
Hắn không biết xấu hổ nhưng nàng thì biết đấy!
Vì vậy Thanh Li không nói nữa, hai gò má nàng đỏ ửng, nhắm mắt theo đuôi cùng hắn đi vào đại sảnh.
Hoàng Đế đi đến ngồi xuống vị trí chủ vị, Thanh Li đứng ở phía sau hắn liếc mắt nhìn, đột nhiên nàng lộ ra vài phần kinh hãi, rung động tận đáy lòng.
Bên cạnh vị trí chủ vị của hắn có bố trí thêm một vị trí khác.
Thanh Li liếc nhìn đám người Lục nữ quan đã sớm chờ ở trong, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp hơn vài phần.
-- Đây chắc là do Hoàng Đế cố ý sắp xếp. Mấy người Anh Quốc Công chỉ là thần tử, ai dám đem vị trí của mình đặt bên cạnh Hoàng Đế chứ?
Muốn làm phản cũng không dám trắng trợn như vậy.
Hoàng Đế ngồi xếp bằng ở chủ vị, rồi đưa tay về phía nàng: "Đến cạnh trẫm nào."
Thanh Li cúi đầu nhỏ giọng lên tiếng, tiếp theo nàng đặt tay mình vào tay hắn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lúc nữ quan nhẹ nhàng gật đầu với thái giám đang đứng bên cạnh cửa, y hiểu ý gật đầu lại rồi lên tiếng mời mấy người Anh Quốc Công đi vào, theo thứ tự ngồi xuống.
Tuổi của đám người Anh Quốc Công cũng không nhỏ, lăn lộn trong triều đã lâu, tất cả đều thành tinh hết rồi, lúc nãy có thể chưa biết thân phận của nàng nhưng giờ khắc này thấy nàng và Hoàng Đế ngồi cạnh nhau thì bọn họ biết ngay nàng chính là vị tiểu Hoàng Hậu mà Hoàng Đế vừ mới sắc phong kia.
Mọi người đều biết Hoàng Đế không phải người thích dẫn theo tuỳ thân*, nên khi thấy nàng được sủng ái bọn họ cảm thấy rất thần kỳ, tuy trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nâng chén mời rượu chào hỏi Hoàng Hậu thiên tuế.
*người thân
Những người này đều là nam tử, chỉ một chén rượu tất nhiên là không đáng kể. Tuy rằng Thanh Li không nhất định phải uống nhưng nếu thế lại không nể mặt mấy vị đại thần, nàng đành đưa tay bưng chén rượu kia lên uống một hớp, từ mặt xuống đến cổ không chỗ nào là không ửng đỏ.
Nhờ thế Hoàng Đế mới biết nàng không uống được rượu, hắn nhỏ giọng quở trách một câu: "Uống không được thì thôi, sao nàng phải cậy mạnh như vậy?"
Mấy người Anh Quốc Công ngồi cách hai người hơi xa một chút, bọn họ không chú ý đến tình hình bên này của hai người, hơn nữa vì phép tắc nên bọn họ cũng không dám nhìn mặt Thanh Li. Chính vì thế nên không ai phát hiện ra sắc mặt đỏ hồng của nàng, chỉ theo quy định mà nâng chén lần nữa -- phải đủ ba chén mới được, Thanh Li mới uống có một chén, vẫn còn thiếu hai chén kìa.
Thanh Li bị Hoàng Đế quở trách một câu rồi lại nhìn đến chén rượu nhỏ trước mặt, nàng cầm không được mà không cầm cũng không xong, đang lúc nàng còn do dự thì đã thấy Hoàng Đế vươn tay lấy chén rượu nhỏ trước mặt nàng uống một hơi cạn sạch.
Trước những ánh mắt kinh ngạc của mấy vị thần tử, hắn nói: "Hoàng Hậu còn nhỏ, không uống được rượu nên để trẫm uống thay nàng được rồi."
Anh Quốc Công là cựu thần đã đi theo Hoàng Đế nhiều năm, ông rất rõ ràng sự vô tình, lạnh lẽo của hắn, giờ phút này thấy hắn dịu dàng săn sóc vị tiểu Hoàng Hậu này như vậy, ông cũng không kiềm chế được mà thầm giật mình. Hoàng Đế đang ở tuổi sung mãn, dưới gối lại chưa có con nối dõi, nữ nhân tự nguyện đưa tới cửa đương nhiên như cá diếc sang sông*.
*người mù quáng chạy theo mốt
Lúc Hoàng Đế còn là hoàng tử, khi ở quân doanh Tây Bắc đã từng có nhi nữ của một vị tướng lãnh, trong một lần đến thăm phụ thân, nàng ta đối với hắn vừa gặp đã thương, nhân lúc ban đêm trộm chạy đến doanh trướng của hắn tỏ lòng thương nhớ.
Nàng ta nghĩ thầm phụ thân mình và hắn có quan hệ thân thiết, lại là mỹ nhân đưa đến tận cửa, dù sao Hoàng Đế cũng sẽ không từ chối. Có điều không ngờ hắn không cho nàng ta chút xíu mặt mũi nào, một cước đạp thẳng ra ngoài sau đó sai người đưa nàng ta về chỗ phụ thân nàng ta, ngay trong đêm đó nàng ta khóc sướt mướt vì bị vị tướng lãnh kia đuổi về nhà.
Lúc ở Tây Bắc, Hoàng Đế trị quân vô cùng nghiêm khắc. Trong quân doanh cấm nữ sắc, bản thân hắn cũng làm gương tốt. Anh Quốc Công ở bên cạnh thấy rất rõ ràng. Ông cho rằng không phải Hoàng Đế muốn phá hỏng quy tắc, mà là do không thích nàng kia vô lễ thôi, không ngờ đến lúc Hoàng Đế lên ngôi, hắn cũng vẫn giữ mình trong sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.