Chương 15: chương 9
Sơ Vân Chi Sơ
15/07/2019
Anh Quốc Công âm thầm lắc đầu, rồi len lén nhìn lên khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của Thanh Li, xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta hận không thể moi tim dâng lên cho nàng.
Dung mạo thế này, kể cả Thần tiên cũng không sánh bằng. Dù có là tiên trên trời sợ là cũng muốn động phàm tâm ấy chứ.
Hoàng Đế thiên vị nàng như vậy dường như cũng không quá khó để lý giải.
Ông và Hoàng Đế có mối quan hệ rất tốt, trường hợp như này ông cũng có thể đánh bạo nói đùa một câu: "Nương nương còn nhỏ, uống không được cũng không sao, Bệ Hạ đã uống thay vậy thì không thể chỉ uống có hai chén dễ dàng như vậy được!"
Mấy người khác thấy tâm trạng Hoàng Đế rất tốt, mọi người cũng hùa theo mở miệng trêu ghẹo: "Anh Quốc Công nói rất đúng, nương nương vẫn còn ở bên cạnh người nhìn đó, thấy bệ hạ chỉ uống ít như vậy, dù là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại đang cười người đấy........."
Hoàng Đế bị một tiếng nương nương của bọn hắn lấy lòng rồi, một bên hắn cười lớn gọi thái giám thêm rượu, bên kia thì nói với Thanh Li: "Mới có một lát mà nàng đã gây ra cho trẫm không ít rắc rối, nàng giỏi thật đấy!"
Sở trường của Thanh Li không phải là đấu võ mồm, lại thêm nàng mới uống một ly rượu khiến nàng chóng mặt đau đầu. Dù nàng nghe được giọng nói của Hoàng Đế nhưng có chút không phản ứng kịp, nàng ngẩng đầu mang vẻ mặt say rượu nhìn hắn nhưng không đáp lời.
Khuôn mặt của nàng vốn đã rất đẹp, hai gò má nhuộm một màu hồng phấn, đôi mắt ngấn nước, ánh mắt kia mà nhìn vào người khác thì thực sự có thể câu hồn phách của họ đi mất. Hoàng Đế chỉ định đùa nàng một chút, hắn không nên dẫn nàng đến đây, giờ khắc này trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hối hận.
Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chỉ nên để cho một mình hắn ôm vào lòng từ từ yêu thương thôi, sao có thể mang ra bên ngoài, để ai cũng có thể nhìn thấy chứ?
Ngón tay hắn bóp chặt chén rượu nhỏ, ánh mắt tối hơn mấy phần.
Uống xong một chén, cung phản xạ của Thanh Li dường như bị kéo dài ra ba mét, gắng gượng dừng một hồi lâu mới chống lại ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Đế: "Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, ai bảo tửu lượng bệ hạ tốt quá làm chi?"
Trường An bá lập tức vỗ tay cười nói: "Nương nương nói rất đúng, ai bảo bệ hạ có tửu lượng tốt chứ, hôm nay ở trước mặt tiểu nương nương người không được mất bình tĩnh mới phải." Mấy người khác cũng cười rộ lên, rối rít mời rượu, ánh mắt Hoàng Đế quét một vòng quanh mọi người.
"Thường ngày trẫm không thấy các ngươi nói nhiều như vậy, thì ra là để dùng vào lúc này đây."
Anh Quốc Công cũng nói: "Bệ Hạ nói rất đúng, chúng thần đặc biệt ở chỗ này chờ người đấy, người không được từ chối đâu."
Hoàng Đế vừa ra hiệu cho người hầu rót rượu, vừa nói với Thanh Li: "Nào có ai như nàng vậy, không giúp phu quân của nàng thì thôi lại còn hùa với người ngoài trêu trẫm."
Giọng hắn nhàn nhạt, không hề có ý tứ trách cứ mà ngược lại có vài phần thân mật giữa phu thê.
Trong mấy người ở đây, ngoại trừ Đế Hậu thì Anh Quốc Công là người có thân phận cao nhất, đương nhiên ông cũng ngồi gần vị trí chủ vị nhất, câu nói của Hoàng Đế, ông cũng là người nghe rõ ràng nhất, sắc mặt lúc Hoàng Đế nói mấy lời đó, ông quan sát không bỏ sót thứ gì.
Ông đã ngoài tứ tuần, ông cũng đã từng trải qua tình yêu nam nữ, thấy sắc mặt Hoàng Đế, không hiểu sao trong lòng ông có một loại ý nghĩ cứ quanh quẩn không chịu đi.
Lúc trước có lẽ ông không hiểu rõ nhưng bây giờ ông lại có cảm giác... Đại khái chính là sắc mặt Hoàng Đế giống như -- Ngữ đạm tình nùng*
*Ngữ đạm tình nùng: Lời nói lạnh lùng nhưng chứa đầy tình ý.
Tâm trạng Hoàng Đế không tệ, trong lòng chúng thần cũng dễ chịu, quân thần hoà hợp, nhất thời bầu không khí vô cùng tốt, có thể nói là cả khách và chủ đều vui mừng, chỉ có duy nhất một người không khoẻ, không cần nói cũng biết là có mình Thanh Li thôi.
Không biết giống ai mà tửu lượng của Thanh Li cực thấp, loại vật như rượu, bình thường nàng không dám đụng vào, hôm nay khó có thể từ chối nên nàng đành uống một ly, sau đó nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng vừa muốn lên tiếng gọi người cho mình một ly nước trong thì nhìn thấy chén rượu nhỏ của mình bị Hoàng Đế cầm đi kính rượu người khác.
Cái chén nhỏ đó vốn là của Thanh Li, nàng mới vừa uống xong đã bị Hoàng Đế lấy mất, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện cái chén nhỏ được hai người dùng chung là mặt nàng nóng lên, không muốn bị mọi người phát hiện nên nàng đành cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt.
Hiện giờ thân phận nàng cao quý, đương nhiên Anh Quốc Công phủ không dám thất lễ, vừa nhìn là thấy vô cùng ngon miệng. Thanh Li dùng đũa gắp một cọng rau xanh, lúc này nàng mới thấy thoải mái một chút.
Hoàng Đế nghiêng đầu liếc nàng một cái, lông mày hắn hơi nhíu lại ---- "Chỉ uống có một ngụm thôi mà, sao lâu như vậy rồi vẫn không hết say?"
Hắn áp mu bàn tay vào mặt nàng, đầu lông mày không kiềm chế được càng nhíu chặt hơn, "Hơi nóng nữa." --- Hoàng Đế nhỏ giọng hỏi nàng: "Mỗi lần nàng uống rượu đều vậy hết hả?"
Thanh Li không muốn nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự khiến nàng đỏ mặt, nàng đành gật đầu lung tung: "A... Cũng không phải mới ngày một ngày hai, một lát nữa sẽ tốt lên thôi ạ."
Hoàng Đế nhìn nhìn nàng, hắn vẫn có chút không yên lòng đặt chén trà nóng trước mặt mình sang cho nàng, "Có lẽ do rượu hơi mạnh, nước trà giải rượu, nàng uống mấy hớp là khoẻ thôi."
Dù sao cũng đang dự tiệc, hơn nữa trước mặt đều là nam nhân tửu lượng như nước, trong yến tiệc không chuẩn bị trà nhưng Anh Quốc Công biết Hoàng Đế thích uống trà đặc nên ông có chuẩn bị một phần.
Mặc dù thân phận Thanh Li đã được xác định, nữ nhân uống trà đặc cũng không tốt, nhưng hắn không hề quan tâm mấy thứ đáng ghét đó mà nhất định đưa qua.
Thanh Li sống hai đời đều chưa từng nếm mùi khổ sở, kiếp trước cha mẹ nàng là người làm ăn, tuy khó tránh chuyện bận rộn nhưng bởi vì áy náy nên họ đặc biệt rất chiều chuộng con gái, ăn mặc đồ dùng phải là thứ tốt nhất, không để nàng thiếu thốn thứ gì.
Đến đời này thì không cần phải nói, phụ thân Đổng thị là thái phó đương triều, là nho sĩ tiếng tăm lừng lẫy, có mẫu thân xuất thân như vậy dạy dỗ, cưng chiều hết mực, đừng nói là dùng chung chén trà, chỉ cần trà hơi nguội thôi là đã bỏ hết rồi.
Dung mạo thế này, kể cả Thần tiên cũng không sánh bằng. Dù có là tiên trên trời sợ là cũng muốn động phàm tâm ấy chứ.
Hoàng Đế thiên vị nàng như vậy dường như cũng không quá khó để lý giải.
Ông và Hoàng Đế có mối quan hệ rất tốt, trường hợp như này ông cũng có thể đánh bạo nói đùa một câu: "Nương nương còn nhỏ, uống không được cũng không sao, Bệ Hạ đã uống thay vậy thì không thể chỉ uống có hai chén dễ dàng như vậy được!"
Mấy người khác thấy tâm trạng Hoàng Đế rất tốt, mọi người cũng hùa theo mở miệng trêu ghẹo: "Anh Quốc Công nói rất đúng, nương nương vẫn còn ở bên cạnh người nhìn đó, thấy bệ hạ chỉ uống ít như vậy, dù là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại đang cười người đấy........."
Hoàng Đế bị một tiếng nương nương của bọn hắn lấy lòng rồi, một bên hắn cười lớn gọi thái giám thêm rượu, bên kia thì nói với Thanh Li: "Mới có một lát mà nàng đã gây ra cho trẫm không ít rắc rối, nàng giỏi thật đấy!"
Sở trường của Thanh Li không phải là đấu võ mồm, lại thêm nàng mới uống một ly rượu khiến nàng chóng mặt đau đầu. Dù nàng nghe được giọng nói của Hoàng Đế nhưng có chút không phản ứng kịp, nàng ngẩng đầu mang vẻ mặt say rượu nhìn hắn nhưng không đáp lời.
Khuôn mặt của nàng vốn đã rất đẹp, hai gò má nhuộm một màu hồng phấn, đôi mắt ngấn nước, ánh mắt kia mà nhìn vào người khác thì thực sự có thể câu hồn phách của họ đi mất. Hoàng Đế chỉ định đùa nàng một chút, hắn không nên dẫn nàng đến đây, giờ khắc này trong lòng hắn không khỏi cảm thấy hối hận.
Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chỉ nên để cho một mình hắn ôm vào lòng từ từ yêu thương thôi, sao có thể mang ra bên ngoài, để ai cũng có thể nhìn thấy chứ?
Ngón tay hắn bóp chặt chén rượu nhỏ, ánh mắt tối hơn mấy phần.
Uống xong một chén, cung phản xạ của Thanh Li dường như bị kéo dài ra ba mét, gắng gượng dừng một hồi lâu mới chống lại ánh mắt nóng bỏng của Hoàng Đế: "Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, ai bảo tửu lượng bệ hạ tốt quá làm chi?"
Trường An bá lập tức vỗ tay cười nói: "Nương nương nói rất đúng, ai bảo bệ hạ có tửu lượng tốt chứ, hôm nay ở trước mặt tiểu nương nương người không được mất bình tĩnh mới phải." Mấy người khác cũng cười rộ lên, rối rít mời rượu, ánh mắt Hoàng Đế quét một vòng quanh mọi người.
"Thường ngày trẫm không thấy các ngươi nói nhiều như vậy, thì ra là để dùng vào lúc này đây."
Anh Quốc Công cũng nói: "Bệ Hạ nói rất đúng, chúng thần đặc biệt ở chỗ này chờ người đấy, người không được từ chối đâu."
Hoàng Đế vừa ra hiệu cho người hầu rót rượu, vừa nói với Thanh Li: "Nào có ai như nàng vậy, không giúp phu quân của nàng thì thôi lại còn hùa với người ngoài trêu trẫm."
Giọng hắn nhàn nhạt, không hề có ý tứ trách cứ mà ngược lại có vài phần thân mật giữa phu thê.
Trong mấy người ở đây, ngoại trừ Đế Hậu thì Anh Quốc Công là người có thân phận cao nhất, đương nhiên ông cũng ngồi gần vị trí chủ vị nhất, câu nói của Hoàng Đế, ông cũng là người nghe rõ ràng nhất, sắc mặt lúc Hoàng Đế nói mấy lời đó, ông quan sát không bỏ sót thứ gì.
Ông đã ngoài tứ tuần, ông cũng đã từng trải qua tình yêu nam nữ, thấy sắc mặt Hoàng Đế, không hiểu sao trong lòng ông có một loại ý nghĩ cứ quanh quẩn không chịu đi.
Lúc trước có lẽ ông không hiểu rõ nhưng bây giờ ông lại có cảm giác... Đại khái chính là sắc mặt Hoàng Đế giống như -- Ngữ đạm tình nùng*
*Ngữ đạm tình nùng: Lời nói lạnh lùng nhưng chứa đầy tình ý.
Tâm trạng Hoàng Đế không tệ, trong lòng chúng thần cũng dễ chịu, quân thần hoà hợp, nhất thời bầu không khí vô cùng tốt, có thể nói là cả khách và chủ đều vui mừng, chỉ có duy nhất một người không khoẻ, không cần nói cũng biết là có mình Thanh Li thôi.
Không biết giống ai mà tửu lượng của Thanh Li cực thấp, loại vật như rượu, bình thường nàng không dám đụng vào, hôm nay khó có thể từ chối nên nàng đành uống một ly, sau đó nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng vừa muốn lên tiếng gọi người cho mình một ly nước trong thì nhìn thấy chén rượu nhỏ của mình bị Hoàng Đế cầm đi kính rượu người khác.
Cái chén nhỏ đó vốn là của Thanh Li, nàng mới vừa uống xong đã bị Hoàng Đế lấy mất, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện cái chén nhỏ được hai người dùng chung là mặt nàng nóng lên, không muốn bị mọi người phát hiện nên nàng đành cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt.
Hiện giờ thân phận nàng cao quý, đương nhiên Anh Quốc Công phủ không dám thất lễ, vừa nhìn là thấy vô cùng ngon miệng. Thanh Li dùng đũa gắp một cọng rau xanh, lúc này nàng mới thấy thoải mái một chút.
Hoàng Đế nghiêng đầu liếc nàng một cái, lông mày hắn hơi nhíu lại ---- "Chỉ uống có một ngụm thôi mà, sao lâu như vậy rồi vẫn không hết say?"
Hắn áp mu bàn tay vào mặt nàng, đầu lông mày không kiềm chế được càng nhíu chặt hơn, "Hơi nóng nữa." --- Hoàng Đế nhỏ giọng hỏi nàng: "Mỗi lần nàng uống rượu đều vậy hết hả?"
Thanh Li không muốn nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự khiến nàng đỏ mặt, nàng đành gật đầu lung tung: "A... Cũng không phải mới ngày một ngày hai, một lát nữa sẽ tốt lên thôi ạ."
Hoàng Đế nhìn nhìn nàng, hắn vẫn có chút không yên lòng đặt chén trà nóng trước mặt mình sang cho nàng, "Có lẽ do rượu hơi mạnh, nước trà giải rượu, nàng uống mấy hớp là khoẻ thôi."
Dù sao cũng đang dự tiệc, hơn nữa trước mặt đều là nam nhân tửu lượng như nước, trong yến tiệc không chuẩn bị trà nhưng Anh Quốc Công biết Hoàng Đế thích uống trà đặc nên ông có chuẩn bị một phần.
Mặc dù thân phận Thanh Li đã được xác định, nữ nhân uống trà đặc cũng không tốt, nhưng hắn không hề quan tâm mấy thứ đáng ghét đó mà nhất định đưa qua.
Thanh Li sống hai đời đều chưa từng nếm mùi khổ sở, kiếp trước cha mẹ nàng là người làm ăn, tuy khó tránh chuyện bận rộn nhưng bởi vì áy náy nên họ đặc biệt rất chiều chuộng con gái, ăn mặc đồ dùng phải là thứ tốt nhất, không để nàng thiếu thốn thứ gì.
Đến đời này thì không cần phải nói, phụ thân Đổng thị là thái phó đương triều, là nho sĩ tiếng tăm lừng lẫy, có mẫu thân xuất thân như vậy dạy dỗ, cưng chiều hết mực, đừng nói là dùng chung chén trà, chỉ cần trà hơi nguội thôi là đã bỏ hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.