Chương 40: Kết thúc ân oán
Tg Tiểu Ngân Ngân
27/10/2023
Phòng cấp cứu sáng đèn, nữ y tá ở bên trong được một lúc thì chạy ra
ngoài hô hoán: "Ở đây ai là Tưởng Nguyệt, mau vào nói gì đó khích lệ
tinh thần bệnh nhân đi. Anh ta đang nguy kịch."
A Lê đứng chờ ở bên ngoài, nghe nói vậy liền chạy vào. Bên trong các y bác sĩ đang nỗ lực cấp cứu cho Lục Trí, anh ta thấy vậy mới nắm tay Lục Trí.
Anh nói: "Trí đại ca anh mau tỉnh lại đi, dì Tưởng chờ anh, nếu anh có chuyện gì dì sẽ rất đau lòng đó."
Tiếng máy móc kêu rất lớn, thanh âm nghe điếc tai cũng đau tim. Anh chỉ vừa nói xong câu này, các y bác sĩ thẳng tay đuổi anh ra ngoài.
Anh nghe họ nói cái gì mà: "Đứng tim rồi, bệnh nhân không còn thở nữa."
"Kích tim, lần một."
"Không phản ứng."
"Chức năng gan đang suy giảm."
"Huyết áp tăng cao."
"Mau ổn định huyết áp cho bệnh nhân."
Rất hỗn loạn, a Lê đi tới đi lui ngoài phòng cấp cứu. Anh nghe không hiểu hết lời bọn họ nói nhưng có thể hiểu được vài phần, trọng điểm là Lục Trí đang nguy kịch.
Anh đã thử liên lạc với Tưởng Nguyệt rồi nhưng tất cả chỉ là vô vọng, cô giống như biến mất khỏi thế giới này vậy...
*
Lục Trí được vớt về nửa cái mạng, nằm ở trong phòng hồi sức tích cực bảy ngày chưa tỉnh. Bác sĩ nói hắn bị thương rất nặng, bảy nhát dao chém loạn trên người, giữ được mạng đã là may mắn lắm rồi.
A Lê giống bảo mẫu, ngày ngày tới lui nói chuyện với hắn. Lục Trí chẳng khác nào người thực vật, nằm bất động nhắm mắt.
Anh có đi hỏi tung tích của Tưởng Nguyệt, hỏi mãi mới biết cô đi làm nhiệm vụ, cũng bị thương rất nghiêm trọng. Trình Thừa là một tên keo kiệt, a Lê nói muốn đi thăm Tưởng Nguyệt anh ta một mực không cho, cũng không hé môi nửa lời về địa điểm.
Cũng may, ngày thứ mười Lục Trí cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê dai dẳng. A Lê xúc động đến nổi bật khóc như đứa trẻ, hắn thấy vậy mới bát đầu anh.
"Khóc cái gì, chưa có chết!"
"Anh đánh em thêm đi, đánh mạnh vào dùng lực một chút." A Lê tự nguyện đưa đầu ra cho Lục Trí đánh.
Có điều hắn không đánh mà chỉ thở dài rồi rơi vào trầm tư. A Lê hiểu cảm giác này, Lục Trí bị bệnh rất nặng sau khi tỉnh lại không có ai tới quan tâm thăm hỏi, cảm giác đó thật sự rất tủi thân.
"Mấy anh em trong tiệm xăm có hỏi anh hoài, em không cho bọn họ tới. Lát nữa em nhắn họ sẽ kéo tới ngay, anh không sợ cô đơn đâu." A Lê liên mồm.
Lục Trí thở dài, hắn nói: "Về lo vận hành tiệm cho tốt đi, anh nằm viện cần rất nhiều tiền."
"Tiền viện phí bên đồn cảnh sát họ trả, họ nói sau khi anh khoẻ thì tới đồn cảnh sát lĩnh chứng nhận "thanh niên quả cảm" nữa đó."
Phía sau câu nói luyên thuyên của a Lê là một thời gian im lặng dài đằng đẵng, thấy vậy anh cũng thụt lưỡi không dám nói nữa.
Mãi hơn năm phút đồng hồ, Lục Trí mới hỏi:
"Có tin tức của Tưởng Nguyệt không?"
"Dì Tưởng bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, cảnh sát Trình chỉ nói vậy thôi." A Lê thành thật khai báo.
"Nghe ngóng thử xem."
Hắn ra lệnh, a Lê lập tức đi làm việc.
Cách nghe ngóng của anh chính là bám đuôi Trình Thừa, bám từ ngày này qua ngày khác cho tới cả tuần lễ cuối cùng cũng nhìn thấy được Tưởng Nguyệt.
Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch đi chậm rãi từng bước di chuyển. A Lê định lấy di động quay phim lại cho Lục Trí xem, nhưng vừa mới giơ máy lên đã bị cảnh sát gác cổng bên ngoài túm cổ.
"Quay trộm gì đấy hả?"
"Anh trai à hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi mà."
A Lê bị lôi đi, Tưởng Nguyệt có nhìn ra nhưng chậm một khắc đã không còn thấy ai nữa. Cô im lặng ăn cháo do Trình Thừa mang đến, gương mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Trước khi Trình Thừa rời đi, mới thòng lại câu nói: "Cậu ta tỉnh rồi, tình trạng đang diễn biến tốt."
"Nhờ sếp để tới cậu ấy một chút. Tôi không tiện ra ngoài..."
"Ừ, tôi sẽ để ý giúp cho."
Tưởng Nguyệt đã từ chức, hiện tại đang trong thời gian xem xét. Nói xem xét cho hoa mỹ thôi thật chất là giam lại một năm để không tiết lộ bí mật tổ chức, mật vụ nào trước khi thôi việc cũng phải thể.
Cô muốn tới thăm Lục Trí, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Ngày đó, Trình Thừa tới thăm cô. Anh nói Lục Trí đã một mình dẫn người xông vào nơi bắt cóc để giải cứu con tin, hành động của hắn song song với cô nên khi cô vừa báo xuống là còn một con tin chưa được cứu thoát. Trình Thừa đánh hơi ra được chuyện này và chuyện của Lục Trí nói với anh có chút liên quan, thế là anh tức tốc đi viện trợ.
Lúc anh vào Lục Trí bị đâm tơi tả, hắn vẫn ôm khư khư lấy con tin bảo vệ.
Tưởng Nguyệt sau khi cấp cứu tỉnh lại cũng hỏi thăm tình hình, kết quả biết được Lục Trí đã âm thầm phá giúp cô một nhánh. Cảm xúc của cô lúc đó vừa vui vẻ, vừa lo lắng, cô rất muốn chạy tới bên hắn nhưng không thể.
Cô bị thương liệt giường, tình cảnh cũng không thể đi.
A Lê đứng chờ ở bên ngoài, nghe nói vậy liền chạy vào. Bên trong các y bác sĩ đang nỗ lực cấp cứu cho Lục Trí, anh ta thấy vậy mới nắm tay Lục Trí.
Anh nói: "Trí đại ca anh mau tỉnh lại đi, dì Tưởng chờ anh, nếu anh có chuyện gì dì sẽ rất đau lòng đó."
Tiếng máy móc kêu rất lớn, thanh âm nghe điếc tai cũng đau tim. Anh chỉ vừa nói xong câu này, các y bác sĩ thẳng tay đuổi anh ra ngoài.
Anh nghe họ nói cái gì mà: "Đứng tim rồi, bệnh nhân không còn thở nữa."
"Kích tim, lần một."
"Không phản ứng."
"Chức năng gan đang suy giảm."
"Huyết áp tăng cao."
"Mau ổn định huyết áp cho bệnh nhân."
Rất hỗn loạn, a Lê đi tới đi lui ngoài phòng cấp cứu. Anh nghe không hiểu hết lời bọn họ nói nhưng có thể hiểu được vài phần, trọng điểm là Lục Trí đang nguy kịch.
Anh đã thử liên lạc với Tưởng Nguyệt rồi nhưng tất cả chỉ là vô vọng, cô giống như biến mất khỏi thế giới này vậy...
*
Lục Trí được vớt về nửa cái mạng, nằm ở trong phòng hồi sức tích cực bảy ngày chưa tỉnh. Bác sĩ nói hắn bị thương rất nặng, bảy nhát dao chém loạn trên người, giữ được mạng đã là may mắn lắm rồi.
A Lê giống bảo mẫu, ngày ngày tới lui nói chuyện với hắn. Lục Trí chẳng khác nào người thực vật, nằm bất động nhắm mắt.
Anh có đi hỏi tung tích của Tưởng Nguyệt, hỏi mãi mới biết cô đi làm nhiệm vụ, cũng bị thương rất nghiêm trọng. Trình Thừa là một tên keo kiệt, a Lê nói muốn đi thăm Tưởng Nguyệt anh ta một mực không cho, cũng không hé môi nửa lời về địa điểm.
Cũng may, ngày thứ mười Lục Trí cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê dai dẳng. A Lê xúc động đến nổi bật khóc như đứa trẻ, hắn thấy vậy mới bát đầu anh.
"Khóc cái gì, chưa có chết!"
"Anh đánh em thêm đi, đánh mạnh vào dùng lực một chút." A Lê tự nguyện đưa đầu ra cho Lục Trí đánh.
Có điều hắn không đánh mà chỉ thở dài rồi rơi vào trầm tư. A Lê hiểu cảm giác này, Lục Trí bị bệnh rất nặng sau khi tỉnh lại không có ai tới quan tâm thăm hỏi, cảm giác đó thật sự rất tủi thân.
"Mấy anh em trong tiệm xăm có hỏi anh hoài, em không cho bọn họ tới. Lát nữa em nhắn họ sẽ kéo tới ngay, anh không sợ cô đơn đâu." A Lê liên mồm.
Lục Trí thở dài, hắn nói: "Về lo vận hành tiệm cho tốt đi, anh nằm viện cần rất nhiều tiền."
"Tiền viện phí bên đồn cảnh sát họ trả, họ nói sau khi anh khoẻ thì tới đồn cảnh sát lĩnh chứng nhận "thanh niên quả cảm" nữa đó."
Phía sau câu nói luyên thuyên của a Lê là một thời gian im lặng dài đằng đẵng, thấy vậy anh cũng thụt lưỡi không dám nói nữa.
Mãi hơn năm phút đồng hồ, Lục Trí mới hỏi:
"Có tin tức của Tưởng Nguyệt không?"
"Dì Tưởng bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, cảnh sát Trình chỉ nói vậy thôi." A Lê thành thật khai báo.
"Nghe ngóng thử xem."
Hắn ra lệnh, a Lê lập tức đi làm việc.
Cách nghe ngóng của anh chính là bám đuôi Trình Thừa, bám từ ngày này qua ngày khác cho tới cả tuần lễ cuối cùng cũng nhìn thấy được Tưởng Nguyệt.
Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch đi chậm rãi từng bước di chuyển. A Lê định lấy di động quay phim lại cho Lục Trí xem, nhưng vừa mới giơ máy lên đã bị cảnh sát gác cổng bên ngoài túm cổ.
"Quay trộm gì đấy hả?"
"Anh trai à hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi mà."
A Lê bị lôi đi, Tưởng Nguyệt có nhìn ra nhưng chậm một khắc đã không còn thấy ai nữa. Cô im lặng ăn cháo do Trình Thừa mang đến, gương mặt không lộ ra biểu cảm gì.
Trước khi Trình Thừa rời đi, mới thòng lại câu nói: "Cậu ta tỉnh rồi, tình trạng đang diễn biến tốt."
"Nhờ sếp để tới cậu ấy một chút. Tôi không tiện ra ngoài..."
"Ừ, tôi sẽ để ý giúp cho."
Tưởng Nguyệt đã từ chức, hiện tại đang trong thời gian xem xét. Nói xem xét cho hoa mỹ thôi thật chất là giam lại một năm để không tiết lộ bí mật tổ chức, mật vụ nào trước khi thôi việc cũng phải thể.
Cô muốn tới thăm Lục Trí, nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Ngày đó, Trình Thừa tới thăm cô. Anh nói Lục Trí đã một mình dẫn người xông vào nơi bắt cóc để giải cứu con tin, hành động của hắn song song với cô nên khi cô vừa báo xuống là còn một con tin chưa được cứu thoát. Trình Thừa đánh hơi ra được chuyện này và chuyện của Lục Trí nói với anh có chút liên quan, thế là anh tức tốc đi viện trợ.
Lúc anh vào Lục Trí bị đâm tơi tả, hắn vẫn ôm khư khư lấy con tin bảo vệ.
Tưởng Nguyệt sau khi cấp cứu tỉnh lại cũng hỏi thăm tình hình, kết quả biết được Lục Trí đã âm thầm phá giúp cô một nhánh. Cảm xúc của cô lúc đó vừa vui vẻ, vừa lo lắng, cô rất muốn chạy tới bên hắn nhưng không thể.
Cô bị thương liệt giường, tình cảnh cũng không thể đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.