Chương 1
Thị Kim
16/06/2015
Trái tim tan nát
Hoàng cung Đại Châu người người đều biết Mộ Dung hoàng hậu có một sở thích kỳ quái, đó là xé đồ.
Thứ nàng xé không phải là đồ vật bình thường mà là gấm Bích ba Giang Nam tiến cống, có tên này không phải chỉ vì màu xanh như lá liễu non mà còn vì sự mềm mại nhẹ mỏng của nó, trên gấm xanh nhạt dệt hoa lê màu trắng, mặc lên người hệt như sóng biếc[1] hồ xuân, không có gió mà tự nhiên lay động, phiêu dật mỹ miều, khiến người ta nhớ đến một câu thơ: Hồng gấm tơ mềm, khoe thợ khéo. Thanh kỳ rượu ngát, ủ men lâu[2].
[1. Bích ba: sóng biếc.]
[2. Ngắm xuân ở Hàng Châu, thơ Bạch Cư Dị, Du Sơn Lãng Tử dịch.]
Cống phẩm này vô cùng hiếm có, đầu hạ mỗi năm Giang Nam xa xôi ngàn dặm cống đến Hoàng cung chỉ có ba cây mà thôi.
Hội đua thuyền rồng trên hồ Thái Dịch tiết Đoan ngọ vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm đó, ánh mắt của tất cả các cung nhân đều bị bóng dáng của Mộ Dung hoàng hậu thu hút. Nàng mặc một bộ váy mùa hè bằng gấm Bích ba, thanh nhã phiêu dật, tựa như một đóa sen mới nở, chúng nhân trầm trồ, mỗi một nữ nhân trong cung đều ngưỡng mộ. Nhưng trân phẩm đáng giá ngàn vàng, vô cùng hiếm có như vậy, vào tay Mộ Dung Tuyết rồi thì đừng ai hòng lấy đi một tấc một ly, sau khi may y phục, vải còn lại đều bị nàng… xé hết.
Cảnh tượng thường thấy của cung nữ Phụng Nghi cung là, Mộ Dung hoàng hậu áo đỏ nhàn nhã, mặt phấn mỉm cười, ngón tay thon dài cầm gấm Bích ba, một tiếng xé nhẹ nhàng vang lên, một thành hai, rồi hai thành bốn.
“Bội Lan, hay không?”
Thị nữ Bội Lan lập tức mỉm cười: “Dạ hay, Nương nương.”
Mộ Dung Tuyết cười nhẹ, thu ba[3] lay chuyển, quay sang thị nữ Đinh Hương: “Muội thích nghe không?”
[3. Thu ba: ánh mắt long lanh của người phụ nữ đẹp.
Nàng càng ủ dột thu ba, đoạn trường lúc ấy nghĩ mà buồn tênh. (Truyện Kiều)
Khóe thu ba dợn sóng khuynh thành (Cung Oán Ngâm Khúc)]
“Dạ thích, thích.” Đinh Hương cười khan, lòng giật thót từng hồi, một thước gấm Bích ba này đủ để nhà nàng ta sống hơn nửa tháng, Mộ Dung Tuyết lại cười ngọt ngào: “Vậy ta xé thêm một lúc nữa.”
Bội Lan hung dữ trừng mắt nhìn Đinh Hương, ai bảo cô nói thích, Đinh Hương không hề khách sáo liếc mắt lại, nha đầu cô chẳng vừa nói hay là gì.
Chỉ trong chốc lát, dưới chân Mộ Dung Tuyết thật sự trở thành một hồ sóng biếc, gấm Bích ba được xé thành từng sợi từng sợi theo gió nhấp nhô dưới chân nàng, sóng nhẹ lan tỏa, đôi mắt lung linh, nụ cười duyên dáng, chân ngọc cứ đôi lúc lại gạt những sợi gấm mỏng manh dưới đất ra, giống như một vị Bích ba tiên tử sắc đẹp tuyệt trần đang ngồi trên bờ nghịch nước, thật là một cảnh tượng khiến người ta thất hồn lạc phách.
Đinh Hương, Bội Lan đều nhìn đến ngây người, tiểu thư nhà mình tính tình không tốt lắm, nhưng thật sự là vô cùng xinh đẹp.
Mỹ nhân sẽ có đặc quyền như vậy đó, bất luận làm việc gì không thích hợp cũng không thể nào khiến người ta giận được, chỉ cảm thấy vô cùng xinh đẹp, ý nghĩa tồn tại của gấm Bích ba này trên thế gian dường như chỉ vì một mỹ nhân như vậy, để nàng dùng đôi tay ngọc xé bỏ thế này thôi.
Các cung nữ đứng hầu trong sảnh cũng đều nhìn đến ngây người, cảnh tượng trước mặt này hữu thanh hữu sắc, mỹ diễm tuyệt luân.
Gió đầu hạ đưa hương hoa bay đến, mọi âm thanh đều trầm lắng, chỉ có tiếng xé nhẹ nhàng truyền đến từ đôi tay hoa ngọc kia.
Gấm Bích ba này không chỉ đẹp mà âm thanh khi xé cũng rất hay, khiến nàng nhớ đến tiếng đập con tim mình khi vừa gặp hắn đã yêu.
Nhưng vật đổi sao dời, thế sự vô thường, cuối cùng, con tim từng đập rộn ràng nay đã tan nát, khiến người ta không thể không thở dài.
Khúc gấm Bích ba cuối cùng của mùa hạ năm nay sắp được xé hết, không xa truyền đến giọng của Tổng quản thái giám Tần Thụ bên cạnh Hoàng đế.
“Thánh giá đến.”
Các cung nhân lập tức quỳ mọp xuống đất, nghênh đón Hoàng đế Đại Châu Gia Luật Ngạn.
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết ngước lên khỏi khúc gấm Bích ba, qua ánh nắng rực rỡ chói chang đầu hạ, nghênh đón đôi mắt sâu thẳm của Chiêu Hòa đế Gia Luật Ngạn.
Cũng không biết là đạo hạnh của hắn ngày càng cao thâm hay nàng tu hành ngày càng kém cỏi, tóm lại, bây giờ nàng rơi vào thế hạ phong, ánh mắt của hắn nàng ngày càng không nhìn thấu được.
Hứ, nàng không nhìn thấu được hắn, hắn cũng đừng mong hiểu được nàng, như vậy hai bên hòa nhau.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy hành lễ, đứng trên gấm Bích ba nhìn nam nhân tuấn mỹ ngày càng tiến lại gần mình.
“Để dành đi. Xé hết rồi lại phải chờ sang năm đó.” Hắn nhìn nàng và đống gấm Bích ba đầy mặt đất, thong thả nói một câu, nghiễm nhiên là hoàn toàn không để tâm.
Thân hình hắn cao cao, đứng trước mặt nàng đã che đi rất nhiều ánh nắng, nhưng đôi mắt kia quá sáng, khiến nàng khẽ nhíu đôi mắt tựa mắt mèo, “Hoàng thượng xót rồi sao?”
Hắn không đáp, chỉ cầm tay nàng xoa xoa, “Đừng để mỏi tay.”
Đinh Hương nghe thấy câu này, bất giác thầm bội phục kĩ xảo ăn nói cao siêu của Hoàng đế. Nàng nghĩ nói không xót chắc chắn là giả, nhưng thân là một nam nhân, còn là một Đế vương nắm thiên hạ trong tay, nếu xót chút đồ này thì nhỏ nhen quá rồi. Vậy nên đã thay đổi, nói một cách chu đáo uyển chuyển hơn để nương tử mình thoải mái một chút, bớt xé đi một chút.
Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, “Hoàng thượng, thần thiếp làm vậy có phải hơi phí của trời rồi không?”
Gia Luật Ngạn khựng lại: “…Hoàng hậu thấy sao?”
Mộ Dung Tuyết chớp mắt: “Thần thiếp thấy có hơi phí một chút.”
Một chút… Mí mắt Đinh Hương giật giật, tiểu thư, cô thật là biết khoác lác.
Gia Luật Ngạn nghiêm túc nói: “Trẫm lại thấy không phí chút nào.”
Bội Lan thầm thở một hơi, không hổ là Hoàng đế, thật biết ăn to nói lớn.
Một đôi hài thêu hoa màu khói nhạt đính đầy trân châu bước qua gấm Bích ba, đi đến vườn hoa. “Hoàng thượng, chuyện tuyển tú thần thiếp đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, ngày mai chỉ chờ Hoàng thượng đích thân xem qua thôi.” Một cánh hoa tử đằng trên giàn rơi xuống, trượt qua tay áo rộng mỏng như cánh ve của nàng, rơi xuống nền đá bạch ngọc.
Ánh mắt nàng rơi theo cánh hoa, lòng cũng lặng đi, hoa không nở trăm ngày, không ai không thích những thứ mới lạ.
Gia Luật Ngạn mỉm cười: “Hoàng hậu vất vả rồi.”
Mộ Dung Tuyết hừ một tiếng: “Hoàng thượng mới vất vả, tân nhân nhập cung, e là Hoàng thượng phải ngày đêm bận rộn, thần thiếp đã căn dặn Thái y viện rồi, phải chú ý đến sự an khang của thánh thể, tăng cường bồi bổ.”
Đinh Hương giật thót, tiểu thư, gần đây cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao mà dám nói với Hoàng đế những lời đại bất kính như vậy.
Gia Luật Ngạn cười cười.
Đinh Hương càng căng thẳng hơn, vị Hoàng đế này xưa nay trước khi nổi giận đều cười cười thế này, bởi vậy người trong cung khi thấy hắn cười thì lòng đều run sợ.
“Theo thần thiếp thấy thì Hoàng thượng cứ lập đủ tứ phi đi, như vậy họ cũng không cô đơn, rảnh rỗi có thể đánh Mã điếu, khỏi phải chạy đến chỗ thần thiếp ồn ào khiến thần thiếp đau tai.”
Sắc mặt Đinh Hương trắng bệch, nàng ta không dám nhìn sắc mặt Hoàng đế nữa.
Tiếp đó lại xảy ra một chuyện còn đáng sợ hơn.
Mộ Dung Tuyết che miệng ngáp một cái, dung nhan tuyệt mỹ vô song lạnh đi: “Thần thiếp vì chuyện tuyển tú mà mệt đến mỏi lưng đau cổ, phải ngủ bù một giấc. Mời Hoàng thượng đi nơi khác.”
Tim Đinh Hương đập như gióng trống, Nương nương à, tuy dáng vẻ khi người ngáp cũng xinh đẹp đáng yêu, khuynh quốc khuynh thành đó, nhưng sao trong cái miệng nhỏ của người toàn lời hỗn xược, đại nghịch bất đạo vậy. Lén nhìn sang Hoàng đế, mặt hắn đã lạnh như hàn băng ngàn năm.
Nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại vờ như không thấy, xoay người đi thẳng vào nội điện.
Tim Đinh Hương giật thót lên tới cổ rồi, hoàn toàn chăm chú chuẩn bị quỳ xuống đón nhận cơn thịnh nộ lôi đình của Hoàng đế bất cứ lúc nào, nhưng điều khiến nàng vô cùng bất ngờ là Hoàng đế bỗng khựng lại rồi cũng theo vào nội điện, ầm một tiếng, cửa nặng nề đóng lại.
Tiếp đó, bên trong hình như có một tiếng kêu quyến rũ, sau đó là một hồi tiếng động loảng xoảng, giống như tiếng đồ gốm đồ ngọc rơi vỡ, tiếp đó hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.
Rốt cuộc là chuyện gì đây, có cần vào cứu người không? Đinh Hương và Bội Lan lo lắng cho an nguy tính mạng của tiểu thư nhà mình, thấp thỏm không yên nhìn Tần Thụ công công cầu cứu.
Tần Thụ lắc đầu, lòng cũng đứng ngồi không yên, không biết tình hình bên trong rốt cuộc thế nào. Nhưng Hoàng đế chưa lên tiếng tuyên triệu thì ai dám vào.
Mây đỏ ở chân trời ngày càng đậm màu, chiếu hồng rực cả bức tường cung, ngói lưu ly trên mái lấp lánh, đủ màu đủ sắc giao thoa.
Cả đám người lo lắng run sợ, nhưng trong điện vẫn không chút động tĩnh.
Sắc đêm dần dần phủ kín bầu trời, áng mây đỏ kia hòa vào sắc đêm.
Một hồi lâu sau, trong điện truyền đến giọng nói sang sảng nhưng nhàn nhã của Chiêu Hòa đế.
“Chuẩn bị.”
Tác giả có lời muốn nói: Kim trong sáng lần đầu tiên viết H ngay từ chương 1, thật là có tính đột phá lịch sử đúng không? Xin đừng nói đây không phải là H.
Hoàng cung Đại Châu người người đều biết Mộ Dung hoàng hậu có một sở thích kỳ quái, đó là xé đồ.
Thứ nàng xé không phải là đồ vật bình thường mà là gấm Bích ba Giang Nam tiến cống, có tên này không phải chỉ vì màu xanh như lá liễu non mà còn vì sự mềm mại nhẹ mỏng của nó, trên gấm xanh nhạt dệt hoa lê màu trắng, mặc lên người hệt như sóng biếc[1] hồ xuân, không có gió mà tự nhiên lay động, phiêu dật mỹ miều, khiến người ta nhớ đến một câu thơ: Hồng gấm tơ mềm, khoe thợ khéo. Thanh kỳ rượu ngát, ủ men lâu[2].
[1. Bích ba: sóng biếc.]
[2. Ngắm xuân ở Hàng Châu, thơ Bạch Cư Dị, Du Sơn Lãng Tử dịch.]
Cống phẩm này vô cùng hiếm có, đầu hạ mỗi năm Giang Nam xa xôi ngàn dặm cống đến Hoàng cung chỉ có ba cây mà thôi.
Hội đua thuyền rồng trên hồ Thái Dịch tiết Đoan ngọ vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm đó, ánh mắt của tất cả các cung nhân đều bị bóng dáng của Mộ Dung hoàng hậu thu hút. Nàng mặc một bộ váy mùa hè bằng gấm Bích ba, thanh nhã phiêu dật, tựa như một đóa sen mới nở, chúng nhân trầm trồ, mỗi một nữ nhân trong cung đều ngưỡng mộ. Nhưng trân phẩm đáng giá ngàn vàng, vô cùng hiếm có như vậy, vào tay Mộ Dung Tuyết rồi thì đừng ai hòng lấy đi một tấc một ly, sau khi may y phục, vải còn lại đều bị nàng… xé hết.
Cảnh tượng thường thấy của cung nữ Phụng Nghi cung là, Mộ Dung hoàng hậu áo đỏ nhàn nhã, mặt phấn mỉm cười, ngón tay thon dài cầm gấm Bích ba, một tiếng xé nhẹ nhàng vang lên, một thành hai, rồi hai thành bốn.
“Bội Lan, hay không?”
Thị nữ Bội Lan lập tức mỉm cười: “Dạ hay, Nương nương.”
Mộ Dung Tuyết cười nhẹ, thu ba[3] lay chuyển, quay sang thị nữ Đinh Hương: “Muội thích nghe không?”
[3. Thu ba: ánh mắt long lanh của người phụ nữ đẹp.
Nàng càng ủ dột thu ba, đoạn trường lúc ấy nghĩ mà buồn tênh. (Truyện Kiều)
Khóe thu ba dợn sóng khuynh thành (Cung Oán Ngâm Khúc)]
“Dạ thích, thích.” Đinh Hương cười khan, lòng giật thót từng hồi, một thước gấm Bích ba này đủ để nhà nàng ta sống hơn nửa tháng, Mộ Dung Tuyết lại cười ngọt ngào: “Vậy ta xé thêm một lúc nữa.”
Bội Lan hung dữ trừng mắt nhìn Đinh Hương, ai bảo cô nói thích, Đinh Hương không hề khách sáo liếc mắt lại, nha đầu cô chẳng vừa nói hay là gì.
Chỉ trong chốc lát, dưới chân Mộ Dung Tuyết thật sự trở thành một hồ sóng biếc, gấm Bích ba được xé thành từng sợi từng sợi theo gió nhấp nhô dưới chân nàng, sóng nhẹ lan tỏa, đôi mắt lung linh, nụ cười duyên dáng, chân ngọc cứ đôi lúc lại gạt những sợi gấm mỏng manh dưới đất ra, giống như một vị Bích ba tiên tử sắc đẹp tuyệt trần đang ngồi trên bờ nghịch nước, thật là một cảnh tượng khiến người ta thất hồn lạc phách.
Đinh Hương, Bội Lan đều nhìn đến ngây người, tiểu thư nhà mình tính tình không tốt lắm, nhưng thật sự là vô cùng xinh đẹp.
Mỹ nhân sẽ có đặc quyền như vậy đó, bất luận làm việc gì không thích hợp cũng không thể nào khiến người ta giận được, chỉ cảm thấy vô cùng xinh đẹp, ý nghĩa tồn tại của gấm Bích ba này trên thế gian dường như chỉ vì một mỹ nhân như vậy, để nàng dùng đôi tay ngọc xé bỏ thế này thôi.
Các cung nữ đứng hầu trong sảnh cũng đều nhìn đến ngây người, cảnh tượng trước mặt này hữu thanh hữu sắc, mỹ diễm tuyệt luân.
Gió đầu hạ đưa hương hoa bay đến, mọi âm thanh đều trầm lắng, chỉ có tiếng xé nhẹ nhàng truyền đến từ đôi tay hoa ngọc kia.
Gấm Bích ba này không chỉ đẹp mà âm thanh khi xé cũng rất hay, khiến nàng nhớ đến tiếng đập con tim mình khi vừa gặp hắn đã yêu.
Nhưng vật đổi sao dời, thế sự vô thường, cuối cùng, con tim từng đập rộn ràng nay đã tan nát, khiến người ta không thể không thở dài.
Khúc gấm Bích ba cuối cùng của mùa hạ năm nay sắp được xé hết, không xa truyền đến giọng của Tổng quản thái giám Tần Thụ bên cạnh Hoàng đế.
“Thánh giá đến.”
Các cung nhân lập tức quỳ mọp xuống đất, nghênh đón Hoàng đế Đại Châu Gia Luật Ngạn.
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết ngước lên khỏi khúc gấm Bích ba, qua ánh nắng rực rỡ chói chang đầu hạ, nghênh đón đôi mắt sâu thẳm của Chiêu Hòa đế Gia Luật Ngạn.
Cũng không biết là đạo hạnh của hắn ngày càng cao thâm hay nàng tu hành ngày càng kém cỏi, tóm lại, bây giờ nàng rơi vào thế hạ phong, ánh mắt của hắn nàng ngày càng không nhìn thấu được.
Hứ, nàng không nhìn thấu được hắn, hắn cũng đừng mong hiểu được nàng, như vậy hai bên hòa nhau.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy hành lễ, đứng trên gấm Bích ba nhìn nam nhân tuấn mỹ ngày càng tiến lại gần mình.
“Để dành đi. Xé hết rồi lại phải chờ sang năm đó.” Hắn nhìn nàng và đống gấm Bích ba đầy mặt đất, thong thả nói một câu, nghiễm nhiên là hoàn toàn không để tâm.
Thân hình hắn cao cao, đứng trước mặt nàng đã che đi rất nhiều ánh nắng, nhưng đôi mắt kia quá sáng, khiến nàng khẽ nhíu đôi mắt tựa mắt mèo, “Hoàng thượng xót rồi sao?”
Hắn không đáp, chỉ cầm tay nàng xoa xoa, “Đừng để mỏi tay.”
Đinh Hương nghe thấy câu này, bất giác thầm bội phục kĩ xảo ăn nói cao siêu của Hoàng đế. Nàng nghĩ nói không xót chắc chắn là giả, nhưng thân là một nam nhân, còn là một Đế vương nắm thiên hạ trong tay, nếu xót chút đồ này thì nhỏ nhen quá rồi. Vậy nên đã thay đổi, nói một cách chu đáo uyển chuyển hơn để nương tử mình thoải mái một chút, bớt xé đi một chút.
Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, “Hoàng thượng, thần thiếp làm vậy có phải hơi phí của trời rồi không?”
Gia Luật Ngạn khựng lại: “…Hoàng hậu thấy sao?”
Mộ Dung Tuyết chớp mắt: “Thần thiếp thấy có hơi phí một chút.”
Một chút… Mí mắt Đinh Hương giật giật, tiểu thư, cô thật là biết khoác lác.
Gia Luật Ngạn nghiêm túc nói: “Trẫm lại thấy không phí chút nào.”
Bội Lan thầm thở một hơi, không hổ là Hoàng đế, thật biết ăn to nói lớn.
Một đôi hài thêu hoa màu khói nhạt đính đầy trân châu bước qua gấm Bích ba, đi đến vườn hoa. “Hoàng thượng, chuyện tuyển tú thần thiếp đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, ngày mai chỉ chờ Hoàng thượng đích thân xem qua thôi.” Một cánh hoa tử đằng trên giàn rơi xuống, trượt qua tay áo rộng mỏng như cánh ve của nàng, rơi xuống nền đá bạch ngọc.
Ánh mắt nàng rơi theo cánh hoa, lòng cũng lặng đi, hoa không nở trăm ngày, không ai không thích những thứ mới lạ.
Gia Luật Ngạn mỉm cười: “Hoàng hậu vất vả rồi.”
Mộ Dung Tuyết hừ một tiếng: “Hoàng thượng mới vất vả, tân nhân nhập cung, e là Hoàng thượng phải ngày đêm bận rộn, thần thiếp đã căn dặn Thái y viện rồi, phải chú ý đến sự an khang của thánh thể, tăng cường bồi bổ.”
Đinh Hương giật thót, tiểu thư, gần đây cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao mà dám nói với Hoàng đế những lời đại bất kính như vậy.
Gia Luật Ngạn cười cười.
Đinh Hương càng căng thẳng hơn, vị Hoàng đế này xưa nay trước khi nổi giận đều cười cười thế này, bởi vậy người trong cung khi thấy hắn cười thì lòng đều run sợ.
“Theo thần thiếp thấy thì Hoàng thượng cứ lập đủ tứ phi đi, như vậy họ cũng không cô đơn, rảnh rỗi có thể đánh Mã điếu, khỏi phải chạy đến chỗ thần thiếp ồn ào khiến thần thiếp đau tai.”
Sắc mặt Đinh Hương trắng bệch, nàng ta không dám nhìn sắc mặt Hoàng đế nữa.
Tiếp đó lại xảy ra một chuyện còn đáng sợ hơn.
Mộ Dung Tuyết che miệng ngáp một cái, dung nhan tuyệt mỹ vô song lạnh đi: “Thần thiếp vì chuyện tuyển tú mà mệt đến mỏi lưng đau cổ, phải ngủ bù một giấc. Mời Hoàng thượng đi nơi khác.”
Tim Đinh Hương đập như gióng trống, Nương nương à, tuy dáng vẻ khi người ngáp cũng xinh đẹp đáng yêu, khuynh quốc khuynh thành đó, nhưng sao trong cái miệng nhỏ của người toàn lời hỗn xược, đại nghịch bất đạo vậy. Lén nhìn sang Hoàng đế, mặt hắn đã lạnh như hàn băng ngàn năm.
Nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại vờ như không thấy, xoay người đi thẳng vào nội điện.
Tim Đinh Hương giật thót lên tới cổ rồi, hoàn toàn chăm chú chuẩn bị quỳ xuống đón nhận cơn thịnh nộ lôi đình của Hoàng đế bất cứ lúc nào, nhưng điều khiến nàng vô cùng bất ngờ là Hoàng đế bỗng khựng lại rồi cũng theo vào nội điện, ầm một tiếng, cửa nặng nề đóng lại.
Tiếp đó, bên trong hình như có một tiếng kêu quyến rũ, sau đó là một hồi tiếng động loảng xoảng, giống như tiếng đồ gốm đồ ngọc rơi vỡ, tiếp đó hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.
Rốt cuộc là chuyện gì đây, có cần vào cứu người không? Đinh Hương và Bội Lan lo lắng cho an nguy tính mạng của tiểu thư nhà mình, thấp thỏm không yên nhìn Tần Thụ công công cầu cứu.
Tần Thụ lắc đầu, lòng cũng đứng ngồi không yên, không biết tình hình bên trong rốt cuộc thế nào. Nhưng Hoàng đế chưa lên tiếng tuyên triệu thì ai dám vào.
Mây đỏ ở chân trời ngày càng đậm màu, chiếu hồng rực cả bức tường cung, ngói lưu ly trên mái lấp lánh, đủ màu đủ sắc giao thoa.
Cả đám người lo lắng run sợ, nhưng trong điện vẫn không chút động tĩnh.
Sắc đêm dần dần phủ kín bầu trời, áng mây đỏ kia hòa vào sắc đêm.
Một hồi lâu sau, trong điện truyền đến giọng nói sang sảng nhưng nhàn nhã của Chiêu Hòa đế.
“Chuẩn bị.”
Tác giả có lời muốn nói: Kim trong sáng lần đầu tiên viết H ngay từ chương 1, thật là có tính đột phá lịch sử đúng không? Xin đừng nói đây không phải là H.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.