Chương 3: Vừa gặp đã yêu
Thị Kim
17/06/2015
Tháng Ba hoa hạnh nở, đầy thành tơ liễu, mai vàng mưa đổ.
Một vịnh nước xuân, liễu rũ khắp thành, Gia Luật Ngạn chắp tay đứng ở đầu cầu, người cao dong dỏng, gió thổi qua tay áo, hắn chỉ tùy tiện đứng đó nhưng dường như đã thêm vài phần thanh nhã cho ba chữ “Nguyệt Nha kiều[1]” khắc trên cột đá ở đầu cầu.
[1. Kiều = cây cầu.]
Viên Thừa Liệt vẫn luôn cho rằng nhân vật họa thủy thế này vẫn nên ở trong phòng kín thì hơn. Khổ nỗi vị họa thủy này lại không tự nhận ra điều đó, cứ đôi lúc lại rời Kinh thành du sơn ngoạn thủy khắp nơi, không biết đã làm mê đắm bao nhiêu trái tim, phụ mất bao nhiêu tấm thâm tình.
Gia Luật Ngạn nhìn cảnh xuân Giang Nam xung quanh rồi mới bước xuống cầu, nhàn nhã nói: “Nghe nói há cảo thủy tinh của Nhất Vị tửu lâu ở đây rất nổi tiếng, đi nếm thử xem.”
“Vương gia, thức ăn bên ngoài e là không được sạch sẽ lắm.”
Gia Luật Ngạn bỏ ngoài tai, chắp tay bước xuống Nguyệt Nha kiều, men theo con đường đá xanh bên Hoán Hoa khê, tìm được Nhất Vị tửu lâu mà Tri huyện Tần Chi Ngang nói đến, chọn một vị trí ở gần cửa ngồi xuống.
Tửu lâu nằm ngay bên cạnh suối Hoán Hoa, ở cửa là hai gốc thùy liễu, cành rũ xuống đất, lá xanh mơn mởn. Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà[2], quả nhiên là một nơi thanh nhã yên tịnh.
[2. Thiên tịnh sa – Thu tứ, thơ Mã Trí Viễn.]
Viên Thừa Liệt gọi tiểu nhị đến hỏi: “Tiệm này có gì ngon?”
Tiểu nhị không ngượng miệng nói: “Bổn tiệm chỉ toàn đồ ngon, không có món nào dở.”
Gia Luật Ngạn khẽ mỉm cười, người ở đây cũng thật thú vị.
“Hai xửng há cảo thủy tinh, hai tô cháo.”
Rất nhanh, hai xửng há cảo thủy tinh đã được mang lên. Gia Luật Ngạn lấy trong tay áo ra một chiếc hộp bạc, mở hộp rút ra một đôi đũa bạc.
Viên Thừa Liệt nhìn kĩ há cảo này, quả nhiên là vô cùng tinh xảo, không lớn hơn đồng tiền là mấy, trên mỗi cái đều có ba mươi sáu nếp gấp, mỏng đến mức gần như trong suốt, có thể thấy rõ được nước nhân bên trong, nhưng gắp lên lại không rách, cắn nhẹ một miếng, nước nhân thơm nhưng không ngán chảy ra, thơm lừng cả miệng.
Hắn nếm thử một cái, vừa định khen ngon, bỗng đôi đũa trong tay khựng lại, mắt đờ ra. Ngoài cửa có một nam một nữ đi vào, cho dù đã từng gặp nhiều trang tuyệt sắc, nhưng hắn cũng không thể không nói rằng, thiếu nữ trước mặt này thật sự khiến người ta thẫn thờ.
Nàng mặc một chiếc áo sa mỏng màu ngà, bên dưới là một chiếc Bách điểu quần, trong ánh nắng, Bách điểu quần kia màu sắc rực rỡ, lấp lánh bắt mắt, nhưng cũng không thể nào ngời sáng bằng gương mặt không thoa chút phấn kia. Nàng áng chừng độ mười sáu mười bảy tuổi, mắt mày như tranh vẽ, nhan sắc như hoa nở mùa xuân, đặc biệt là đôi mắt kia, thu ba lấp lánh, linh động trong suốt, giống như một đầm nước long lanh, khiến người ta cứ mãi đắm đuối.
Theo phía sau là một thiếu niên trông cũng mi thanh mày tú, chỉ là gương mặt hình như không vui lắm.
Hai người đi ngang qua bàn của Viên Thừa Liệt, ngồi xuống ở bàn đối diện.
Gia Luật Ngạn vô tình ngước mắt, bất giác khẽ ngẩn ra. Điều khiến hắn ngạc nhiên không phải là dung mạo xuất sắc của thiếu nữ mà là y phục của nàng. Không ngờ ở một Huyện thành nhỏ bé như vậy cũng có thể thấy được loại y phục hào hoa như Bách điểu quần.
Mộ Dung Tuyết vô tình ngước lên, vừa hay chạm phải ánh nhìn của Gia Luật Ngạn, tim bỗng đập nhanh một nhịp. Nàng chưa từng gặp nam nhân nào tiêu sái thanh nhã như vậy, phong thái đẹp đẽ đó thật khiến người ta kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt như ánh sao nhiếp hồn dưới đôi mày kiếm, khiến nàng nhất thời có hơi ngây ngốc.
Đối với ánh mắt si mê của nữ nhân, Gia Luật Ngạn đã chai lỳ từ lâu, hắn lạnh lùng đảo mắt nhìn nàng rồi điềm nhiên quay đầu đi.
Thật là mất mặt quá, lại để cho một nam nhân làm si mê, Mộ Dung Tuyết sực tỉnh, ôm chặt trái tim đang đập thình thịch, cười với Bùi Giản: “Ngồi đi, đừng ngẩn ra đó như ngọn sào vậy.”
Bùi Giản từ trên cao nhìn xuống trừng nàng một cái, hung dữ nói: “Mình lùn mà còn dám chê người ta cao.”
“Huynh muốn ăn gì?” Đang lúc cầu xin hắn, không thể đắc tội, nàng cười lấy lòng, thu ba lấp lánh trong mắt như được hòa một làn nước biếc long lanh.
Bùi Giản liếc mắt, “Mì thịt bò.”
“Thật là không biết thưởng thức…” Mộ Dung Tuyết thầm thở dài, đưa tay lên gọi tiểu nhị vài tiếng: “Bốn tô mì thịt bò.”
Một lúc sau, bốn tô mì thịt bò đã được đặt trên bàn đối diện, Viên Thừa Liệt kinh ngạc phát hiện rằng thiếu niên kia để ba tô trước mặt mình. Cầm đũa lên, và vài ba miếng đã ăn hết một tô, rồi lại và vài ba miếng ăn thêm một tô nữa, cuối cùng, một loáng đã càn quét hết ba tô vẫn chưa đủ, còn mặt dày vô sỉ thò đũa vào tô của thiếu nữ kia. Thiếu nữ lại ngoan ngoãn đưa tô mì chỉ mới ăn một nửa cho hắn. Thiếu niên kia cũng thật không khách sáo mà ăn luôn.
Viên Thừa Liệt xưa nay luôn thương hương tiếc ngọc, lòng vô cùng phẫn nộ.
Buổi sáng Mộ Dung Tuyết thường không ăn mặn, chỉ gắp vài sợi mì đã buông đũa, chờ Bùi Giản cơm no rượu say sẽ cho mình một câu trả lời vừa ý.
Nhưng Bùi Giản vô lương tâm lại quẹt miệng, nghiêm túc nói: “Ta thật sự không thể cưới muội, tuy muội là biểu muội của ta, nhưng ta vẫn luôn xem muội là muội muội ruột, muội hiểu không?”
Nàng gật gật đầu: “Muội hiểu.”
Bùi Giản liếc mắt, “Muội hiểu con chim ấy.”
Mộ Dung Tuyết lại gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc đáp: “Chim muội cũng hiểu.”
Bùi Giản nghẹn lời ôm đầu: “Ta thật sự không thể đưa muội trốn đi, cữu cữu sẽ đánh gãy chân ta mất.”
“Vậy huynh trơ mắt nhìn muội rơi vào hố lửa sao?”
“Tuyển tú chưa chắc đã chọn trúng muội mà.”
Mộ Dung Tuyết trừng đôi mắt sáng như minh châu, càng nghiêm túc hơn: “Nhất định sẽ chọn trúng muội, muội đẹp thế này kia mà.”
Sau lưng truyền đến một tiếng cười thấp kìm nén. Mộ Dung Tuyết đang định dùng mắt phóng đao, nhưng vừa quay đầu thì lại thấy là nam nhân phong tư thanh nhã kia, mặt bất giác ửng hồng.
Nàng quay đầu nhỏ giọng nói: “Huynh lấy muội đi, tất cả của Mộ Dung gia sẽ là của huynh, chúng ta là thân thích, phù sa sẽ không chảy ruộng ngoài.”
“Đừng, cứ để chảy hết đi, đừng cho ta.”
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư mà.”
“Đừng, ta không thân với muội lắm đâu.”
“Huynh xem, huynh nói vậy là khách sáo rồi. Lúc nhỏ đi nhà xí, lần nào cũng là muội đưa giấy cho huynh mà, huynh quên rồi sao?”
Bùi Giản nhảy dựng: “Còn nhắc nữa thì ta sẽ trở mặt với muội đó.”
Viên Thừa Liệt đang lắng tai nghe một cách thú vị, bỗng trước mắt xoẹt qua một bóng người, thiếu niên kia vù một cái chui ra ngoài. Tiếp đó, thiếu nữ xách tay nải đuổi theo.
Sáng sớm bên Hoán Hoa khê, liễu như khói nước như mây, thân ảnh thiếu nữ kia như một tia nắng xuân rực rỡ, nhưng tiếc là cảnh xuân hơi hỗn loạn, nàng một tay xách váy, một tay huơ tay nải, không hề có phong độ hét lên: “Bắt trộm! Bắt lấy hắn, hậu tạ mười lượng bạc!”
Viên Thừa Liệt bất giác ngẩn ra, hai người này chẳng phải là biểu huynh muội sao? Sao chớp mắt biểu ca đã thành trộm rồi? Còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng người bên cạnh khẽ động, Gia Luật Ngạn đã đuổi theo. Viên Thừa Liệt cũng vội theo sau.
Hai người đuổi theo thì không sao, nhưng các ám vệ đang ẩn nấp cũng bị kinh động, bao vây hai bên đường.
Mấy khách nhân đang ăn điểm tâm trong Tửu lâu cũng chạy ra.
Gia Luật Ngạn và Viên Thừa Liệt đều có võ công, đuổi theo một người đương nhiên rất nhẹ nhàng, phía trước là năm ám vệ chỉnh tề cản đường, phía sau có Gia Luật Ngạn và Viên Thừa Liệt đuổi theo, một trái một phải vô cùng ăn ý cản người lại.
Bùi Giản tức tối trợn mắt, vịn vào một gốc liễu thở dốc.
“Ăn trộm. Đưa lên quan phủ.” Viên Thừa Liệt xắn tay áo định đánh người, từ đầu hắn đã không vừa mắt Bùi Giản rồi.
Mộ Dung Tuyết đuổi đến nơi vội nói: “Đừng đưa lên quan.”
Gia Luật Ngạn quay đầu nhìn nàng hỏi: “Hắn trộm gì của cô?”
Mộ Dung Tuyết ôm ngực thở dốc, thốt ra hai chữ: “Tình cảm.”
Viên Thừa Liệt không nhịn được phì một tiếng. Ngay cả năm ám vệ da mặt cứng đờ cũng co giật mấy cái.
Gia Luật Ngạn bỗng có cảm giác bị người ta trêu chọc, hắn sa sầm sắc mặt, chìa bàn tay thon dài ra, dùng gương mặt vô cùng phong nhã nói ra một câu vô cùng dung tục: “Bạc hậu tạ.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra nhìn hắn, tim bỗng đập nhanh một nhịp, giống mặt đất bị đông cứng bỗng bị nứt vỡ, từng làn gió xuân ùa vào, nàng dường như nhìn thấy tim mình trong chớp mắt bỗng nhú lên vô số mầm xanh. Bí mật không ai biết này khiến nàng mặt đỏ tim đập.
“Đa tạ hai vị trượng nghĩa tương trợ, Mộ Dung Tuyết vô cùng cảm kích.” Nàng nói lời giữ lấy lời, đưa ra mười lượng bạc. Gò má ửng hồng còn kiều diễm hơn cả hoa hải đường. Viên Thừa Liệt lòng thầm đọc tên nàng, Mộ Dung Tuyết, chỉ cảm thấy vô cùng dịu dàng quyến rũ, rất hợp với sự thanh tú đáng yêu của nàng.
Gia Luật Ngạn không hề khách sáo nhận lấy bạc giao cho Viên Thừa Liệt rồi cười nói: “Không cần khách sáo.”
Hắn cười thật đẹp vô cùng, xuân sắc của Giang Nam đều không sánh bằng sóng mắt nhàn nhạt của hắn. Nàng bỗng có một cảm giác tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt[3], sự dịu dàng trong lòng bỗng như được khơi dậy, khí thế cuồn cuộn như sóng xuân. Lần đầu tiên trong đời nàng xuất hiện cảm giác tim đập mất khống chế, lẽ nào đây chính là vừa gặp đã yêu? Nàng lấy dũng khí hỏi: “Dám hỏi đại danh của công tử?”
[3. Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt. Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt.
Thanh Ngọc Án, thơ Tân Khí Tật, Dạ Ngọc Minh Anh dịch.]
Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Tại hạ tên Diệp Luật[4].”
[4. Diệp Luật và Gia Luật đồng âm.]
Diệp Luật, Mộ Dung Tuyết thầm đọc cái tên này, chỉ cảm thấy như có một dòng nước mát ngọt ngào chảy trong miệng, thấm vào đến tận tâm can.
“Đa tạ Diệp công tử. Nếu Diệp công tử không chê, Mộ Dung Tuyết muốn kết bằng hữu với Diệp công tử.” Nói xong nàng lại hận không thể cắn đứt lưỡi mình đi, a a a, nữ nhân quan trọng nhất là phải giữ kẽ, giữ kẽ.
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Vô cùng vinh hạnh, Diệp mỗ thích nhất là kết bằng hữu với người hào phóng như Mộ Dung cô nương đây, hẹn ngày gặp lại.”
“Hẹn ngày gặp lại.” Mộ Dung Tuyết đỏ mặt từ biệt hắn, vừa đi vừa thầm ảo não, tại sao nàng lại nói hẹn ngày gặp lại chứ, phải hỏi rõ hắn ở đâu để đến nhà bái tạ, sau đó… Nhưng mà nếu chủ động như vậy có khiến hắn xem thường không? Có cho rằng nàng là một nữ nhân lẳng lơ lỗ mãng không?
Nhìn theo bóng giai nhân, Viên Thừa Liệt chậm rãi nói: “Vương gia, ngài lấy tiền của cô ấy thật sao? Nếu để người ta biết thân phận của ngài chẳng phải có hơi…” Hai chữ “mất mặt” trôi đến đầu lưỡi lại bị hắn nuốt xuống.
Gia Luật Ngạn nhàn nhạt nhìn hắn: “Dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền thì chẳng bao giờ mất mặt hết.”
Viên Thừa Liệt: “……”
Một vịnh nước xuân, liễu rũ khắp thành, Gia Luật Ngạn chắp tay đứng ở đầu cầu, người cao dong dỏng, gió thổi qua tay áo, hắn chỉ tùy tiện đứng đó nhưng dường như đã thêm vài phần thanh nhã cho ba chữ “Nguyệt Nha kiều[1]” khắc trên cột đá ở đầu cầu.
[1. Kiều = cây cầu.]
Viên Thừa Liệt vẫn luôn cho rằng nhân vật họa thủy thế này vẫn nên ở trong phòng kín thì hơn. Khổ nỗi vị họa thủy này lại không tự nhận ra điều đó, cứ đôi lúc lại rời Kinh thành du sơn ngoạn thủy khắp nơi, không biết đã làm mê đắm bao nhiêu trái tim, phụ mất bao nhiêu tấm thâm tình.
Gia Luật Ngạn nhìn cảnh xuân Giang Nam xung quanh rồi mới bước xuống cầu, nhàn nhã nói: “Nghe nói há cảo thủy tinh của Nhất Vị tửu lâu ở đây rất nổi tiếng, đi nếm thử xem.”
“Vương gia, thức ăn bên ngoài e là không được sạch sẽ lắm.”
Gia Luật Ngạn bỏ ngoài tai, chắp tay bước xuống Nguyệt Nha kiều, men theo con đường đá xanh bên Hoán Hoa khê, tìm được Nhất Vị tửu lâu mà Tri huyện Tần Chi Ngang nói đến, chọn một vị trí ở gần cửa ngồi xuống.
Tửu lâu nằm ngay bên cạnh suối Hoán Hoa, ở cửa là hai gốc thùy liễu, cành rũ xuống đất, lá xanh mơn mởn. Chiếc cầu nho nhỏ, nước reo bên nhà[2], quả nhiên là một nơi thanh nhã yên tịnh.
[2. Thiên tịnh sa – Thu tứ, thơ Mã Trí Viễn.]
Viên Thừa Liệt gọi tiểu nhị đến hỏi: “Tiệm này có gì ngon?”
Tiểu nhị không ngượng miệng nói: “Bổn tiệm chỉ toàn đồ ngon, không có món nào dở.”
Gia Luật Ngạn khẽ mỉm cười, người ở đây cũng thật thú vị.
“Hai xửng há cảo thủy tinh, hai tô cháo.”
Rất nhanh, hai xửng há cảo thủy tinh đã được mang lên. Gia Luật Ngạn lấy trong tay áo ra một chiếc hộp bạc, mở hộp rút ra một đôi đũa bạc.
Viên Thừa Liệt nhìn kĩ há cảo này, quả nhiên là vô cùng tinh xảo, không lớn hơn đồng tiền là mấy, trên mỗi cái đều có ba mươi sáu nếp gấp, mỏng đến mức gần như trong suốt, có thể thấy rõ được nước nhân bên trong, nhưng gắp lên lại không rách, cắn nhẹ một miếng, nước nhân thơm nhưng không ngán chảy ra, thơm lừng cả miệng.
Hắn nếm thử một cái, vừa định khen ngon, bỗng đôi đũa trong tay khựng lại, mắt đờ ra. Ngoài cửa có một nam một nữ đi vào, cho dù đã từng gặp nhiều trang tuyệt sắc, nhưng hắn cũng không thể không nói rằng, thiếu nữ trước mặt này thật sự khiến người ta thẫn thờ.
Nàng mặc một chiếc áo sa mỏng màu ngà, bên dưới là một chiếc Bách điểu quần, trong ánh nắng, Bách điểu quần kia màu sắc rực rỡ, lấp lánh bắt mắt, nhưng cũng không thể nào ngời sáng bằng gương mặt không thoa chút phấn kia. Nàng áng chừng độ mười sáu mười bảy tuổi, mắt mày như tranh vẽ, nhan sắc như hoa nở mùa xuân, đặc biệt là đôi mắt kia, thu ba lấp lánh, linh động trong suốt, giống như một đầm nước long lanh, khiến người ta cứ mãi đắm đuối.
Theo phía sau là một thiếu niên trông cũng mi thanh mày tú, chỉ là gương mặt hình như không vui lắm.
Hai người đi ngang qua bàn của Viên Thừa Liệt, ngồi xuống ở bàn đối diện.
Gia Luật Ngạn vô tình ngước mắt, bất giác khẽ ngẩn ra. Điều khiến hắn ngạc nhiên không phải là dung mạo xuất sắc của thiếu nữ mà là y phục của nàng. Không ngờ ở một Huyện thành nhỏ bé như vậy cũng có thể thấy được loại y phục hào hoa như Bách điểu quần.
Mộ Dung Tuyết vô tình ngước lên, vừa hay chạm phải ánh nhìn của Gia Luật Ngạn, tim bỗng đập nhanh một nhịp. Nàng chưa từng gặp nam nhân nào tiêu sái thanh nhã như vậy, phong thái đẹp đẽ đó thật khiến người ta kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt như ánh sao nhiếp hồn dưới đôi mày kiếm, khiến nàng nhất thời có hơi ngây ngốc.
Đối với ánh mắt si mê của nữ nhân, Gia Luật Ngạn đã chai lỳ từ lâu, hắn lạnh lùng đảo mắt nhìn nàng rồi điềm nhiên quay đầu đi.
Thật là mất mặt quá, lại để cho một nam nhân làm si mê, Mộ Dung Tuyết sực tỉnh, ôm chặt trái tim đang đập thình thịch, cười với Bùi Giản: “Ngồi đi, đừng ngẩn ra đó như ngọn sào vậy.”
Bùi Giản từ trên cao nhìn xuống trừng nàng một cái, hung dữ nói: “Mình lùn mà còn dám chê người ta cao.”
“Huynh muốn ăn gì?” Đang lúc cầu xin hắn, không thể đắc tội, nàng cười lấy lòng, thu ba lấp lánh trong mắt như được hòa một làn nước biếc long lanh.
Bùi Giản liếc mắt, “Mì thịt bò.”
“Thật là không biết thưởng thức…” Mộ Dung Tuyết thầm thở dài, đưa tay lên gọi tiểu nhị vài tiếng: “Bốn tô mì thịt bò.”
Một lúc sau, bốn tô mì thịt bò đã được đặt trên bàn đối diện, Viên Thừa Liệt kinh ngạc phát hiện rằng thiếu niên kia để ba tô trước mặt mình. Cầm đũa lên, và vài ba miếng đã ăn hết một tô, rồi lại và vài ba miếng ăn thêm một tô nữa, cuối cùng, một loáng đã càn quét hết ba tô vẫn chưa đủ, còn mặt dày vô sỉ thò đũa vào tô của thiếu nữ kia. Thiếu nữ lại ngoan ngoãn đưa tô mì chỉ mới ăn một nửa cho hắn. Thiếu niên kia cũng thật không khách sáo mà ăn luôn.
Viên Thừa Liệt xưa nay luôn thương hương tiếc ngọc, lòng vô cùng phẫn nộ.
Buổi sáng Mộ Dung Tuyết thường không ăn mặn, chỉ gắp vài sợi mì đã buông đũa, chờ Bùi Giản cơm no rượu say sẽ cho mình một câu trả lời vừa ý.
Nhưng Bùi Giản vô lương tâm lại quẹt miệng, nghiêm túc nói: “Ta thật sự không thể cưới muội, tuy muội là biểu muội của ta, nhưng ta vẫn luôn xem muội là muội muội ruột, muội hiểu không?”
Nàng gật gật đầu: “Muội hiểu.”
Bùi Giản liếc mắt, “Muội hiểu con chim ấy.”
Mộ Dung Tuyết lại gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc đáp: “Chim muội cũng hiểu.”
Bùi Giản nghẹn lời ôm đầu: “Ta thật sự không thể đưa muội trốn đi, cữu cữu sẽ đánh gãy chân ta mất.”
“Vậy huynh trơ mắt nhìn muội rơi vào hố lửa sao?”
“Tuyển tú chưa chắc đã chọn trúng muội mà.”
Mộ Dung Tuyết trừng đôi mắt sáng như minh châu, càng nghiêm túc hơn: “Nhất định sẽ chọn trúng muội, muội đẹp thế này kia mà.”
Sau lưng truyền đến một tiếng cười thấp kìm nén. Mộ Dung Tuyết đang định dùng mắt phóng đao, nhưng vừa quay đầu thì lại thấy là nam nhân phong tư thanh nhã kia, mặt bất giác ửng hồng.
Nàng quay đầu nhỏ giọng nói: “Huynh lấy muội đi, tất cả của Mộ Dung gia sẽ là của huynh, chúng ta là thân thích, phù sa sẽ không chảy ruộng ngoài.”
“Đừng, cứ để chảy hết đi, đừng cho ta.”
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, đôi trẻ vô tư mà.”
“Đừng, ta không thân với muội lắm đâu.”
“Huynh xem, huynh nói vậy là khách sáo rồi. Lúc nhỏ đi nhà xí, lần nào cũng là muội đưa giấy cho huynh mà, huynh quên rồi sao?”
Bùi Giản nhảy dựng: “Còn nhắc nữa thì ta sẽ trở mặt với muội đó.”
Viên Thừa Liệt đang lắng tai nghe một cách thú vị, bỗng trước mắt xoẹt qua một bóng người, thiếu niên kia vù một cái chui ra ngoài. Tiếp đó, thiếu nữ xách tay nải đuổi theo.
Sáng sớm bên Hoán Hoa khê, liễu như khói nước như mây, thân ảnh thiếu nữ kia như một tia nắng xuân rực rỡ, nhưng tiếc là cảnh xuân hơi hỗn loạn, nàng một tay xách váy, một tay huơ tay nải, không hề có phong độ hét lên: “Bắt trộm! Bắt lấy hắn, hậu tạ mười lượng bạc!”
Viên Thừa Liệt bất giác ngẩn ra, hai người này chẳng phải là biểu huynh muội sao? Sao chớp mắt biểu ca đã thành trộm rồi? Còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng người bên cạnh khẽ động, Gia Luật Ngạn đã đuổi theo. Viên Thừa Liệt cũng vội theo sau.
Hai người đuổi theo thì không sao, nhưng các ám vệ đang ẩn nấp cũng bị kinh động, bao vây hai bên đường.
Mấy khách nhân đang ăn điểm tâm trong Tửu lâu cũng chạy ra.
Gia Luật Ngạn và Viên Thừa Liệt đều có võ công, đuổi theo một người đương nhiên rất nhẹ nhàng, phía trước là năm ám vệ chỉnh tề cản đường, phía sau có Gia Luật Ngạn và Viên Thừa Liệt đuổi theo, một trái một phải vô cùng ăn ý cản người lại.
Bùi Giản tức tối trợn mắt, vịn vào một gốc liễu thở dốc.
“Ăn trộm. Đưa lên quan phủ.” Viên Thừa Liệt xắn tay áo định đánh người, từ đầu hắn đã không vừa mắt Bùi Giản rồi.
Mộ Dung Tuyết đuổi đến nơi vội nói: “Đừng đưa lên quan.”
Gia Luật Ngạn quay đầu nhìn nàng hỏi: “Hắn trộm gì của cô?”
Mộ Dung Tuyết ôm ngực thở dốc, thốt ra hai chữ: “Tình cảm.”
Viên Thừa Liệt không nhịn được phì một tiếng. Ngay cả năm ám vệ da mặt cứng đờ cũng co giật mấy cái.
Gia Luật Ngạn bỗng có cảm giác bị người ta trêu chọc, hắn sa sầm sắc mặt, chìa bàn tay thon dài ra, dùng gương mặt vô cùng phong nhã nói ra một câu vô cùng dung tục: “Bạc hậu tạ.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra nhìn hắn, tim bỗng đập nhanh một nhịp, giống mặt đất bị đông cứng bỗng bị nứt vỡ, từng làn gió xuân ùa vào, nàng dường như nhìn thấy tim mình trong chớp mắt bỗng nhú lên vô số mầm xanh. Bí mật không ai biết này khiến nàng mặt đỏ tim đập.
“Đa tạ hai vị trượng nghĩa tương trợ, Mộ Dung Tuyết vô cùng cảm kích.” Nàng nói lời giữ lấy lời, đưa ra mười lượng bạc. Gò má ửng hồng còn kiều diễm hơn cả hoa hải đường. Viên Thừa Liệt lòng thầm đọc tên nàng, Mộ Dung Tuyết, chỉ cảm thấy vô cùng dịu dàng quyến rũ, rất hợp với sự thanh tú đáng yêu của nàng.
Gia Luật Ngạn không hề khách sáo nhận lấy bạc giao cho Viên Thừa Liệt rồi cười nói: “Không cần khách sáo.”
Hắn cười thật đẹp vô cùng, xuân sắc của Giang Nam đều không sánh bằng sóng mắt nhàn nhạt của hắn. Nàng bỗng có một cảm giác tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt[3], sự dịu dàng trong lòng bỗng như được khơi dậy, khí thế cuồn cuộn như sóng xuân. Lần đầu tiên trong đời nàng xuất hiện cảm giác tim đập mất khống chế, lẽ nào đây chính là vừa gặp đã yêu? Nàng lấy dũng khí hỏi: “Dám hỏi đại danh của công tử?”
[3. Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt. Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt.
Thanh Ngọc Án, thơ Tân Khí Tật, Dạ Ngọc Minh Anh dịch.]
Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Tại hạ tên Diệp Luật[4].”
[4. Diệp Luật và Gia Luật đồng âm.]
Diệp Luật, Mộ Dung Tuyết thầm đọc cái tên này, chỉ cảm thấy như có một dòng nước mát ngọt ngào chảy trong miệng, thấm vào đến tận tâm can.
“Đa tạ Diệp công tử. Nếu Diệp công tử không chê, Mộ Dung Tuyết muốn kết bằng hữu với Diệp công tử.” Nói xong nàng lại hận không thể cắn đứt lưỡi mình đi, a a a, nữ nhân quan trọng nhất là phải giữ kẽ, giữ kẽ.
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Vô cùng vinh hạnh, Diệp mỗ thích nhất là kết bằng hữu với người hào phóng như Mộ Dung cô nương đây, hẹn ngày gặp lại.”
“Hẹn ngày gặp lại.” Mộ Dung Tuyết đỏ mặt từ biệt hắn, vừa đi vừa thầm ảo não, tại sao nàng lại nói hẹn ngày gặp lại chứ, phải hỏi rõ hắn ở đâu để đến nhà bái tạ, sau đó… Nhưng mà nếu chủ động như vậy có khiến hắn xem thường không? Có cho rằng nàng là một nữ nhân lẳng lơ lỗ mãng không?
Nhìn theo bóng giai nhân, Viên Thừa Liệt chậm rãi nói: “Vương gia, ngài lấy tiền của cô ấy thật sao? Nếu để người ta biết thân phận của ngài chẳng phải có hơi…” Hai chữ “mất mặt” trôi đến đầu lưỡi lại bị hắn nuốt xuống.
Gia Luật Ngạn nhàn nhạt nhìn hắn: “Dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền thì chẳng bao giờ mất mặt hết.”
Viên Thừa Liệt: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.