Quyển 2 - Chương 49
Bộ Vi Lan
21/07/2014
Ngày cô tốt nghiệp,
cũng là ngày cô được giải thoát.
Nếu như Phương Tồn Chính có lòng hướng thiện, thời gian ba năm đủ để bước ra khỏi bùn lầy; nếu như chỉ là anh ta nói lời ngon ngọt để lừa dối cô, vậy thì cô cũng chẳng cần phải quan tâm điều gì nữa, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Hi vọng người bên cạnh cô thực hiện lời hứa, cô vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu. Giả dụ anh bội tín…
Trần Uyển liếc mắt, Tần Hạo đang chăm chú nhìn ra con đường trong màn mưa phía trước, dáng vẻ lạnh nhạt, thờ ơ. Cô không thể nhìn thấu con người này, anh từng cười với cô như đứa trẻ, hiền lành và ngây thơ; anh từng chà đạp tất cả những gì thuộc về cô bằng hết sức lực, man rợ và tàn ác. Đáng sợ nhất là lúc nãy, trong đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên ánh sáng mông lung, điều lóe lên ấy rốt cuộc là gì? Anh mỉm cười như thường lệ, nhưng nụ cười đó khiến cô sợ hãi, cảm thấy hình như anh đang âm mưu điều gì đó.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Hạo quay đầu lại, “Lạnh à?”, anh nhìn thấy cô rùng mình.
“Bình thường”, Trần Uyển lấp liếm.
Anh dang tay ra ôm chặt cô, dường như biết trước sự chống cự của cô, nên anh ôm rất chặt. “Ngón tay sao lạnh thế này? Hay là bị cảm rồi?”
Những ngón tay cô nằm trong bàn tay nóng ấm của anh nhưng cô càng cảm thấy lạnh. Giả sử anh bội tín… nếu thật sự phải đối mặt với một ngày không còn đường nào khác, cô có thể đi về phương Nam. Khi đó Tiểu Vũ sắp tốt nghiệp, cậu mợ cũng đến lúc nhàn rỗi, không cần quá lo lắng nữa. Cô có hai tay, một tấm bằng đại học, đủ để sống. Dù đã bị giày xéo tan nát nhưng vẫn còn hơi thở, cô sẽ hàn gắn tất cả những mảnh vỡ để trở về cô nguyên vẹn.
“Trong nhà có thuốc không? Mùa hè bị cảm không phải ngày một ngày hai là có thể khỏi đâu.”
“Có.”
Tần Hạo đã quen với cách nói chuyện người hỏi người trả lời thế này giữa hai người rồi, anh không để tâm, hỏi tiếp: "Định ngày nào dọn nhà? Sau khi ký hợp đồng không phải là có kỳ hạn một tháng sao? Dọn vội thế này làm gì?”.
“Cậu tôi đã lấy tiền, mà cũng tìm được nhà rồi, không muốn làm khó người ta nữa”, Trần Uyển ngập ngừng một lúc, nghiêng đầu nhìn anh vẻ tò mò, “Sao anh biết có một tháng chuẩn bị?”.
Tần Hạo nhìn cô cười, “Ở đâu mà chả một tháng”.
“Không hẳn thế, cái nhà phía sau nhà tôi chỉ được cho một tuần để dọn đi. Có thể là người mua nhà tốt bụng, cậu tiện miệng nói sau này không mở cửa tiệm nữa nên giờ phải đi tìm việc, người đó liền nói quán ăn của người bà con đang thiếu đầu bếp, rồi cho số điện thoại bảo cậu đi thử, cậu đến đó xem thì đúng là như vậy.”
Tần Hạo nhếch miệng, “Người tốt bây giờ quả là rất ít”. Thấy cô gật đầu tán đồng, anh bỗng vui vui. “Nhà em mà sửa chữa lại một chút thì rất tuyệt, bán đi hơi tiếc. Tính ra, bên chịu thiệt vẫn là nhà em.”
Mặt Trần Uyển buồn buồn. Nếu chẳng phải là còn phần viện phí của cậu, nếu chẳng phải sắp đến thời gian di dời, nếu chẳng phải là người mua ra giá cao…
Tần Hạo nhìn cô, nắm chặt bàn tay cô, khẽ nói: “Đừng buồn. Hai năm tới đây phải sửa chữa lại hào, con đường phía tây mọc lên nhà cửa, sống ở đó vừa ồn ào vừa bụi bặm. Sau này tu sửa xong, kiếm tiền mua lại là được”.
Trần Uyển tiện miệng đáp lời, biết rằng điều đó là không thể.
Ngồi trong xe chỉ mơ hồ cảm nhận được tiếng mưa tạt vào cửa kính, Tần Hạo ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Em có muốn đi xem khu nhà của Diệp lão tứ không? Khoảng một tiếng, chúng ta…”.
“Không cần”, lời từ chối vang lên chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong xe. Trần Uyển nhìn những vệt mưa trên cửa kính, lúc sau nói: “Tôi không phải là người biết thời thế, anh đã nói thế mà. Sau này, tôi muốn rời bỏ một cách sạch sẽ”. Lòng biết mình đang tự dối bản thân, cầm cái thẻ năm nghìn tệ của Diệp lão tứ, cô biết mình đã chẳng còn sạch sẽ nữa.
Câu trả lời của cô không ngoài dự đoán, vạch ra ranh giới hết sức rõ ràng. Tần Hạo cười không thành tiếng, trước đây không hề biết tặng quà cho người khác cũng phải cần hai từ “tư cách”, nhưng bây giờ… Tính cách cô vô cùng ương bướng, có lẽ chỉ như thế mới có thể vượt qua những nỗi đau của cuộc sống, ở vào lúc tuyệt vọng lại càng ngoan cố. Trần Hải Hành, anh gọi thầm tên của cha cô, cố gắng kìm mong muốn tìm cho ra sự thật.
“Tôi nói rồi, không cần đưa, một cái ô không che được hai người”, trong hẻm, cô đưa mắt liếc nhìn anh một bên vai đã ướt, tỏ vẻ tức giận.
Ánh đèn đường mờ ảo, trong ánh sáng nhập nhoạng, đôi mắt cô trong veo thuần khiết hơn màn mưa. Trong lòng anh dấy lên một niềm vui, đơn giản chỉ vì sự hiện diện của cô. Nhưng ngoài niềm vui còn có chút ưu buồn, cô gần ngay gang tấc đây nhưng trái tim cô lại ở bến bờ nào xa lắm. Anh định nói hết những lời trong lòng nhưng không tài nào mở miệng nổi.
“Mèo con…”
Cô quay sang nhìn anh.
Tần Hạo ho nhẹ một tiếng, tay trái cầm cán ô, tay phải ôm cô vào lòng. Cảm thấy người cô cứng đờ, tay anh liền siết chặt, “Đừng đẩy anh ra, anh chỉ ôm em một chút thôi”.
Cô giương mặt lên, “Cửa nhà tôi”.
“Ôm một chút thôi”. Trong hơi thở là mùi hương ngạt ngào của cô, nhịp tim anh dồn dập như những con sóng trào táp vào bờ. Anh muốn hỏi cô có điều gì đặc biệt mà lúc nào cũng khiêu khích trái tim anh, khiến anh không thể tập trung vào điều gì khác, khiến anh luôn hành động như một kẻ ngốc. “Mèo con…”, anh chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi cô như thế, tự lấy cái phần hung hăng bừa bãi của mình ra để đối đãi với cô nhưng không biết làm như thế nào cho ổn.
Rất nhiều ngày sau, Trần Uyển vẫn còn cảm giác về cái ôm hôm ấy.
“Chị?” Tiểu Vũ điều chỉnh quạt lớn hơn một nấc. “Cứ trời nóng là lại lo mất điện, chị xem mặt chị đỏ hết lên rồi kìa?”
Trần Uyển cuối đầu giấu hai gò má ửng hồng, cô buộc chặt mớ sách trên tay. “Em bớt nói lời châm chọc đi. Việc nhà ngổn ngang thế mà em còn đi đá bóng! Thấy áy náy không?”
“Đây chẳng phải là em đang giúp sao?”, Tiểu Vũ xếp chồng mấy cuốn sách lên, “Mấy cuốn sách cũ này bán đi là xong, để lại cho tốn diện tích”.
“Không được. Tất cả đều là vật kỷ niệm, sau này già rồi lấy ra cho con cháu em xem em phá phách đến chừng nào, nhìn này, trên sách còn vẽ rô-bốt chiến đấu nữa.”
Tiểu Vũ cười ha ha, cẩn trọng nhìn cô dò xét rồi hỏi. “Chị, mấy ngày nay trông chị là lạ. Có phải vì em đậu vào trường mà chị thích nên chị bực tức không?”.
“Ăn nói bậy bạ, chị có gì lạ đâu?”
Ngày nhận được thông báo nhập học, cậu nở nụ cười hiếm hoi, mợ vui đến phát khóc, cả nhà đều mừng, tên nhóc này chỉ xoa xoa đầu rồi nói một câu: “Không đến mức ấy chứ?”.
Trần Uyển ngoài niềm vui ra, còn có một chút nuối tiếc, ngôi trường đó… Nếu như năm ngoái tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, thì số mệnh của cô vẫn theo quỹ đạo trước đây. Cô vuốt vuốt mái tóc, gạt bỏ những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, tiện tay vớ lấy quyển sách, gõ vào trán Tiểu Vũ. “Tên nhóc, thi xong rồi tự hỏi bản thân đi, còn giả vờ như không có gì. Tối nào cũng nghe thấy em không ngủ được trăn trở trên giường, còn lừa ai chứ?”
Tiểu Vũ cười, “Đó không phải em lo lắng vì sợ thi không tốt bằng chị mà là sợ chị sẽ ghen tức sao?”.
“Chị ghen tức với em?” Ánh mắt Trần Uyển quay lại trên tay, bất giác nở nụ cười. Quyển sách đánh lên trán Tiểu Vũ là quyển nhật ký cũ, ngoài bìa giấy có ghi mấy chữ lớn quen thuộc. Trái tim cô nhói lên, mắt cay sè, không nén được, nước mắt cứ thế rơi trên mặt giấy, cô vội vàng lấy vạt áo lau đi.
“Chị”, Tiểu Vũ hốt hoảng.
Trần Uyển đưa tay mu bàn tay lên lau khóe mắt, quay sang cười với Tiểu Vũ vẻ run rẩy. “Là nhật ký của mẹ chị. Lúc dọn nhà chị tưởng cậu nghĩ nó là đồ phế phẩm nên bán đi rồi.” Có lẽ cậu kẹp nó vào đống sách cũ, tưởng mất rồi hôm nay lại thấy.
“Nhật ký của bác?”, Tiểu Vũ thấy cô khóc sụt sùi, nhất thời tay chân lúng túng, cố tình chọc cho cô cười: “Cho em xem nào. Xem bác gái với bác trai yêu nhau như thế nào”.
Trần Uyển ôm chặt quyển nhật ký, trong lòng cũng hiểu được ý tốt của em, lau sạch nước mắt mới cười nói: “Không cho, em gom hết sách rồi đóng lại đi. Bận bịu cả sáng, giờ chị đi nghỉ chút đây”.
Ngồi lên giường, cô mở trang đầu tiên ra, không kìm được nước mắt. Những dòng chữ viết bằng bút bi và bút chì là ký ức về tuổi thanh xuân của mẹ cô, còn có những lời khích lệ của cha cô, có cả chuyện vui về việc ăn trộm trứng gà của nhà ai đó. Lúc cô còn nhỏ, cha cô xem cuốn nhật ký này như kho báu, còn cười đùa rằng khi nào cô mười tám tuổi mới đưa tặng cô, hoặc giữ lại tặng cô làm của hồi môn. Cô lau lau những giọt nước mắt trên mặt, cẩn thận vuốt thẳng lại mép sách, rồi đặt ngay dưới gối.
Buổi tối, trong nhà bày hai mươi mâm, đều là bà con láng giềng. Hơn nửa năm nay, liên tiếp có nhà chuyển khỏi hẻm Chu Tước, những người đang ngồi chén chú chén bác đây trong lòng vẫn có chút hoài niệm, buồn phiền.
Mợ ở cửa bếp nhắc là Phương Tồn Chính vừa ghé qua, không uống ly rượu nào đã đi ngay. Trần Uyển lau mồ hôi rịn trên trán, lưỡng lự vài giây, cầm lấy phong bao màu đỏ dày cộp trên tay mợ, nói: “Mợ, con đi chút rồi về ngay”.
Đi đến đầu hẻm Chu Tước mới thấy bóng Phương Tồn Chính và Lục Chỉ, cô vội đuổi theo. Lục Chỉ thấy cô, quen miệng gọi chị dâu, lời vừa thốt ra liền ngượng ngùng nhận ngay cái lườm của Phương Tồn Chính. “Anh Chính, hai người nói chuyện đi, em lên xe đợi.”
Mấy tháng không gặp, cứ thấy như người xa lạ.
Trần Uyển thấy Phương Tồn Chính không nói, bản thân cũng có chút lúng túng, nhìn gò má thấy anh ta gầy đi nhiều, cô cúi đầu. Trong lòng là nỗi day dứt hay đau buồn? Chẳng thể biết được. “Mợ em nói, quà mừng lớn quá.”
Anh ta nhìn lướt qua phong bao mà cô đưa, rút bật lửa ra châm thuốc rồi mới nói: “Tiểu Vũ là đứa trẻ tuổi, cũng là đứa có tiền đồ nhất trong con hẻm Chu Tước của chúng ta, cái đó coi như một chút thành ý của anh. Em nhất định phải sòng phẳng với anh vậy sao? Ngay cả cậu em cũng vậy, tiền viện phí anh không lấy nhưng chú ấy vẫn mang đến đưa cho mẹ anh”.
Trần Uyển rụt tay lại, im lặng hồi lâu, lúc chuẩn bị nói tạm biệt thì anh ta bất ngờ hỏi: “Em khỏe không? Anh thấy em mấy lần, có mấy lần em ở trong xe của hắn…”. Trong đầu Phương Tồn Chính hiện lên hình ảnh hai người họ thân thiết, lòng đau đớn vô cùng, giọng nói tắc nghẹn: “Còn có một lần ở đường Trung Sơn, sao hắn để em làm việc ở đó?”.
“Phát tờ rơi là việc em muốn làm, chẳng liên quan gì đến anh ấy”, Trần Uyển nhẹ nhàng giải thích, “Anh vẫn khỏe chứ?”.
Phương Tồn Chính gật gật đầu. Thì ra là anh ta lo chuyện thiên hạ, cười tự giễu, nói: “Vẫn tốt, nên như thế”. Anh ta rít một hơi thuốc, đốn lửa sáng lên giữa màn đêm, ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta rồi chợt tắt. “Ban đầu có hơi bực với bản thân, muốn hỏi xem rốt cuộc là em có từng yêu anh không. Bây giờ nghĩ lại thấy trước kia thật hoang đường, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Cô gái thuần khiết như em mà đi với một kẻ du thủ du thực như anh liệu có tương lai không? Dù là ai thì cũng không làm thế. Cho nên, anh cũng không oán giận nữa, mới bắt đầu đã lãnh phải quân bài xấu thì làm sao mà chiến thắng được người ta? Hắn đối tốt với em là được, em cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, sống vui vẻ với hắn, rồi sẽ tự có cái nhìn chín chắn hơn”.
“Tồn Chính, đừng có làm mấy chuyện đó nữa. Vì mẹ anh cũng được vì anh cũng được, sớm thay đổi đi, được không?”
Phương Tồn Chính tránh xa ánh mắt bi ai của cô, ném đầu thuốc xuống dòng Thanh Thuỷ. “Đâu có dễ vậy? Anh cũng như con sông này, sớm đã bị uế bẩn rồi.”
Nếu như Phương Tồn Chính có lòng hướng thiện, thời gian ba năm đủ để bước ra khỏi bùn lầy; nếu như chỉ là anh ta nói lời ngon ngọt để lừa dối cô, vậy thì cô cũng chẳng cần phải quan tâm điều gì nữa, cô đã cố gắng hết sức rồi.
Hi vọng người bên cạnh cô thực hiện lời hứa, cô vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu. Giả dụ anh bội tín…
Trần Uyển liếc mắt, Tần Hạo đang chăm chú nhìn ra con đường trong màn mưa phía trước, dáng vẻ lạnh nhạt, thờ ơ. Cô không thể nhìn thấu con người này, anh từng cười với cô như đứa trẻ, hiền lành và ngây thơ; anh từng chà đạp tất cả những gì thuộc về cô bằng hết sức lực, man rợ và tàn ác. Đáng sợ nhất là lúc nãy, trong đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên ánh sáng mông lung, điều lóe lên ấy rốt cuộc là gì? Anh mỉm cười như thường lệ, nhưng nụ cười đó khiến cô sợ hãi, cảm thấy hình như anh đang âm mưu điều gì đó.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Hạo quay đầu lại, “Lạnh à?”, anh nhìn thấy cô rùng mình.
“Bình thường”, Trần Uyển lấp liếm.
Anh dang tay ra ôm chặt cô, dường như biết trước sự chống cự của cô, nên anh ôm rất chặt. “Ngón tay sao lạnh thế này? Hay là bị cảm rồi?”
Những ngón tay cô nằm trong bàn tay nóng ấm của anh nhưng cô càng cảm thấy lạnh. Giả sử anh bội tín… nếu thật sự phải đối mặt với một ngày không còn đường nào khác, cô có thể đi về phương Nam. Khi đó Tiểu Vũ sắp tốt nghiệp, cậu mợ cũng đến lúc nhàn rỗi, không cần quá lo lắng nữa. Cô có hai tay, một tấm bằng đại học, đủ để sống. Dù đã bị giày xéo tan nát nhưng vẫn còn hơi thở, cô sẽ hàn gắn tất cả những mảnh vỡ để trở về cô nguyên vẹn.
“Trong nhà có thuốc không? Mùa hè bị cảm không phải ngày một ngày hai là có thể khỏi đâu.”
“Có.”
Tần Hạo đã quen với cách nói chuyện người hỏi người trả lời thế này giữa hai người rồi, anh không để tâm, hỏi tiếp: "Định ngày nào dọn nhà? Sau khi ký hợp đồng không phải là có kỳ hạn một tháng sao? Dọn vội thế này làm gì?”.
“Cậu tôi đã lấy tiền, mà cũng tìm được nhà rồi, không muốn làm khó người ta nữa”, Trần Uyển ngập ngừng một lúc, nghiêng đầu nhìn anh vẻ tò mò, “Sao anh biết có một tháng chuẩn bị?”.
Tần Hạo nhìn cô cười, “Ở đâu mà chả một tháng”.
“Không hẳn thế, cái nhà phía sau nhà tôi chỉ được cho một tuần để dọn đi. Có thể là người mua nhà tốt bụng, cậu tiện miệng nói sau này không mở cửa tiệm nữa nên giờ phải đi tìm việc, người đó liền nói quán ăn của người bà con đang thiếu đầu bếp, rồi cho số điện thoại bảo cậu đi thử, cậu đến đó xem thì đúng là như vậy.”
Tần Hạo nhếch miệng, “Người tốt bây giờ quả là rất ít”. Thấy cô gật đầu tán đồng, anh bỗng vui vui. “Nhà em mà sửa chữa lại một chút thì rất tuyệt, bán đi hơi tiếc. Tính ra, bên chịu thiệt vẫn là nhà em.”
Mặt Trần Uyển buồn buồn. Nếu chẳng phải là còn phần viện phí của cậu, nếu chẳng phải sắp đến thời gian di dời, nếu chẳng phải là người mua ra giá cao…
Tần Hạo nhìn cô, nắm chặt bàn tay cô, khẽ nói: “Đừng buồn. Hai năm tới đây phải sửa chữa lại hào, con đường phía tây mọc lên nhà cửa, sống ở đó vừa ồn ào vừa bụi bặm. Sau này tu sửa xong, kiếm tiền mua lại là được”.
Trần Uyển tiện miệng đáp lời, biết rằng điều đó là không thể.
Ngồi trong xe chỉ mơ hồ cảm nhận được tiếng mưa tạt vào cửa kính, Tần Hạo ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Em có muốn đi xem khu nhà của Diệp lão tứ không? Khoảng một tiếng, chúng ta…”.
“Không cần”, lời từ chối vang lên chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong xe. Trần Uyển nhìn những vệt mưa trên cửa kính, lúc sau nói: “Tôi không phải là người biết thời thế, anh đã nói thế mà. Sau này, tôi muốn rời bỏ một cách sạch sẽ”. Lòng biết mình đang tự dối bản thân, cầm cái thẻ năm nghìn tệ của Diệp lão tứ, cô biết mình đã chẳng còn sạch sẽ nữa.
Câu trả lời của cô không ngoài dự đoán, vạch ra ranh giới hết sức rõ ràng. Tần Hạo cười không thành tiếng, trước đây không hề biết tặng quà cho người khác cũng phải cần hai từ “tư cách”, nhưng bây giờ… Tính cách cô vô cùng ương bướng, có lẽ chỉ như thế mới có thể vượt qua những nỗi đau của cuộc sống, ở vào lúc tuyệt vọng lại càng ngoan cố. Trần Hải Hành, anh gọi thầm tên của cha cô, cố gắng kìm mong muốn tìm cho ra sự thật.
“Tôi nói rồi, không cần đưa, một cái ô không che được hai người”, trong hẻm, cô đưa mắt liếc nhìn anh một bên vai đã ướt, tỏ vẻ tức giận.
Ánh đèn đường mờ ảo, trong ánh sáng nhập nhoạng, đôi mắt cô trong veo thuần khiết hơn màn mưa. Trong lòng anh dấy lên một niềm vui, đơn giản chỉ vì sự hiện diện của cô. Nhưng ngoài niềm vui còn có chút ưu buồn, cô gần ngay gang tấc đây nhưng trái tim cô lại ở bến bờ nào xa lắm. Anh định nói hết những lời trong lòng nhưng không tài nào mở miệng nổi.
“Mèo con…”
Cô quay sang nhìn anh.
Tần Hạo ho nhẹ một tiếng, tay trái cầm cán ô, tay phải ôm cô vào lòng. Cảm thấy người cô cứng đờ, tay anh liền siết chặt, “Đừng đẩy anh ra, anh chỉ ôm em một chút thôi”.
Cô giương mặt lên, “Cửa nhà tôi”.
“Ôm một chút thôi”. Trong hơi thở là mùi hương ngạt ngào của cô, nhịp tim anh dồn dập như những con sóng trào táp vào bờ. Anh muốn hỏi cô có điều gì đặc biệt mà lúc nào cũng khiêu khích trái tim anh, khiến anh không thể tập trung vào điều gì khác, khiến anh luôn hành động như một kẻ ngốc. “Mèo con…”, anh chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi cô như thế, tự lấy cái phần hung hăng bừa bãi của mình ra để đối đãi với cô nhưng không biết làm như thế nào cho ổn.
Rất nhiều ngày sau, Trần Uyển vẫn còn cảm giác về cái ôm hôm ấy.
“Chị?” Tiểu Vũ điều chỉnh quạt lớn hơn một nấc. “Cứ trời nóng là lại lo mất điện, chị xem mặt chị đỏ hết lên rồi kìa?”
Trần Uyển cuối đầu giấu hai gò má ửng hồng, cô buộc chặt mớ sách trên tay. “Em bớt nói lời châm chọc đi. Việc nhà ngổn ngang thế mà em còn đi đá bóng! Thấy áy náy không?”
“Đây chẳng phải là em đang giúp sao?”, Tiểu Vũ xếp chồng mấy cuốn sách lên, “Mấy cuốn sách cũ này bán đi là xong, để lại cho tốn diện tích”.
“Không được. Tất cả đều là vật kỷ niệm, sau này già rồi lấy ra cho con cháu em xem em phá phách đến chừng nào, nhìn này, trên sách còn vẽ rô-bốt chiến đấu nữa.”
Tiểu Vũ cười ha ha, cẩn trọng nhìn cô dò xét rồi hỏi. “Chị, mấy ngày nay trông chị là lạ. Có phải vì em đậu vào trường mà chị thích nên chị bực tức không?”.
“Ăn nói bậy bạ, chị có gì lạ đâu?”
Ngày nhận được thông báo nhập học, cậu nở nụ cười hiếm hoi, mợ vui đến phát khóc, cả nhà đều mừng, tên nhóc này chỉ xoa xoa đầu rồi nói một câu: “Không đến mức ấy chứ?”.
Trần Uyển ngoài niềm vui ra, còn có một chút nuối tiếc, ngôi trường đó… Nếu như năm ngoái tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, thì số mệnh của cô vẫn theo quỹ đạo trước đây. Cô vuốt vuốt mái tóc, gạt bỏ những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, tiện tay vớ lấy quyển sách, gõ vào trán Tiểu Vũ. “Tên nhóc, thi xong rồi tự hỏi bản thân đi, còn giả vờ như không có gì. Tối nào cũng nghe thấy em không ngủ được trăn trở trên giường, còn lừa ai chứ?”
Tiểu Vũ cười, “Đó không phải em lo lắng vì sợ thi không tốt bằng chị mà là sợ chị sẽ ghen tức sao?”.
“Chị ghen tức với em?” Ánh mắt Trần Uyển quay lại trên tay, bất giác nở nụ cười. Quyển sách đánh lên trán Tiểu Vũ là quyển nhật ký cũ, ngoài bìa giấy có ghi mấy chữ lớn quen thuộc. Trái tim cô nhói lên, mắt cay sè, không nén được, nước mắt cứ thế rơi trên mặt giấy, cô vội vàng lấy vạt áo lau đi.
“Chị”, Tiểu Vũ hốt hoảng.
Trần Uyển đưa tay mu bàn tay lên lau khóe mắt, quay sang cười với Tiểu Vũ vẻ run rẩy. “Là nhật ký của mẹ chị. Lúc dọn nhà chị tưởng cậu nghĩ nó là đồ phế phẩm nên bán đi rồi.” Có lẽ cậu kẹp nó vào đống sách cũ, tưởng mất rồi hôm nay lại thấy.
“Nhật ký của bác?”, Tiểu Vũ thấy cô khóc sụt sùi, nhất thời tay chân lúng túng, cố tình chọc cho cô cười: “Cho em xem nào. Xem bác gái với bác trai yêu nhau như thế nào”.
Trần Uyển ôm chặt quyển nhật ký, trong lòng cũng hiểu được ý tốt của em, lau sạch nước mắt mới cười nói: “Không cho, em gom hết sách rồi đóng lại đi. Bận bịu cả sáng, giờ chị đi nghỉ chút đây”.
Ngồi lên giường, cô mở trang đầu tiên ra, không kìm được nước mắt. Những dòng chữ viết bằng bút bi và bút chì là ký ức về tuổi thanh xuân của mẹ cô, còn có những lời khích lệ của cha cô, có cả chuyện vui về việc ăn trộm trứng gà của nhà ai đó. Lúc cô còn nhỏ, cha cô xem cuốn nhật ký này như kho báu, còn cười đùa rằng khi nào cô mười tám tuổi mới đưa tặng cô, hoặc giữ lại tặng cô làm của hồi môn. Cô lau lau những giọt nước mắt trên mặt, cẩn thận vuốt thẳng lại mép sách, rồi đặt ngay dưới gối.
Buổi tối, trong nhà bày hai mươi mâm, đều là bà con láng giềng. Hơn nửa năm nay, liên tiếp có nhà chuyển khỏi hẻm Chu Tước, những người đang ngồi chén chú chén bác đây trong lòng vẫn có chút hoài niệm, buồn phiền.
Mợ ở cửa bếp nhắc là Phương Tồn Chính vừa ghé qua, không uống ly rượu nào đã đi ngay. Trần Uyển lau mồ hôi rịn trên trán, lưỡng lự vài giây, cầm lấy phong bao màu đỏ dày cộp trên tay mợ, nói: “Mợ, con đi chút rồi về ngay”.
Đi đến đầu hẻm Chu Tước mới thấy bóng Phương Tồn Chính và Lục Chỉ, cô vội đuổi theo. Lục Chỉ thấy cô, quen miệng gọi chị dâu, lời vừa thốt ra liền ngượng ngùng nhận ngay cái lườm của Phương Tồn Chính. “Anh Chính, hai người nói chuyện đi, em lên xe đợi.”
Mấy tháng không gặp, cứ thấy như người xa lạ.
Trần Uyển thấy Phương Tồn Chính không nói, bản thân cũng có chút lúng túng, nhìn gò má thấy anh ta gầy đi nhiều, cô cúi đầu. Trong lòng là nỗi day dứt hay đau buồn? Chẳng thể biết được. “Mợ em nói, quà mừng lớn quá.”
Anh ta nhìn lướt qua phong bao mà cô đưa, rút bật lửa ra châm thuốc rồi mới nói: “Tiểu Vũ là đứa trẻ tuổi, cũng là đứa có tiền đồ nhất trong con hẻm Chu Tước của chúng ta, cái đó coi như một chút thành ý của anh. Em nhất định phải sòng phẳng với anh vậy sao? Ngay cả cậu em cũng vậy, tiền viện phí anh không lấy nhưng chú ấy vẫn mang đến đưa cho mẹ anh”.
Trần Uyển rụt tay lại, im lặng hồi lâu, lúc chuẩn bị nói tạm biệt thì anh ta bất ngờ hỏi: “Em khỏe không? Anh thấy em mấy lần, có mấy lần em ở trong xe của hắn…”. Trong đầu Phương Tồn Chính hiện lên hình ảnh hai người họ thân thiết, lòng đau đớn vô cùng, giọng nói tắc nghẹn: “Còn có một lần ở đường Trung Sơn, sao hắn để em làm việc ở đó?”.
“Phát tờ rơi là việc em muốn làm, chẳng liên quan gì đến anh ấy”, Trần Uyển nhẹ nhàng giải thích, “Anh vẫn khỏe chứ?”.
Phương Tồn Chính gật gật đầu. Thì ra là anh ta lo chuyện thiên hạ, cười tự giễu, nói: “Vẫn tốt, nên như thế”. Anh ta rít một hơi thuốc, đốn lửa sáng lên giữa màn đêm, ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta rồi chợt tắt. “Ban đầu có hơi bực với bản thân, muốn hỏi xem rốt cuộc là em có từng yêu anh không. Bây giờ nghĩ lại thấy trước kia thật hoang đường, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Cô gái thuần khiết như em mà đi với một kẻ du thủ du thực như anh liệu có tương lai không? Dù là ai thì cũng không làm thế. Cho nên, anh cũng không oán giận nữa, mới bắt đầu đã lãnh phải quân bài xấu thì làm sao mà chiến thắng được người ta? Hắn đối tốt với em là được, em cũng không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, sống vui vẻ với hắn, rồi sẽ tự có cái nhìn chín chắn hơn”.
“Tồn Chính, đừng có làm mấy chuyện đó nữa. Vì mẹ anh cũng được vì anh cũng được, sớm thay đổi đi, được không?”
Phương Tồn Chính tránh xa ánh mắt bi ai của cô, ném đầu thuốc xuống dòng Thanh Thuỷ. “Đâu có dễ vậy? Anh cũng như con sông này, sớm đã bị uế bẩn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.