Chương 28: Chương 10.2
Châu Văn Văn
09/08/2016
Đừng nói Hoàng Tử Hà, ngay Lý Thư Bạch cũng cảnh giác hỏi lại: “Tề Đằng từng tiếp xúc với người trong cung ư?”
“Chuyện này ta không rõ, nhưng mấy hôm trước Vương Uẩn nhà họ Vương Lang Gia đến đây…” Nhắc tới cái tên này, hắn lại đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hà.
Tâm trạng Hoàng Tử Hà đang suy sụp nên mắt chỉ hơi sáng lên, đợi nghe tiếp.
Vũ Tuyên do dự một thoáng rồi tiếp: “Hôm trước Tề Đằng dẫn y tới chơi, ta mới biết hóa ra mẹ Tề Đằng họ Vương, Tề huynh là anh họ xa của Vương Uẩn.”
Hoàng Tử Hà gật đầu lẩm bẩm: “Nhà họ Vương à…”
Vương hoàng hậu ở trong cung, nếu muốn lấy trẩm độc, hẳn là thừa sức.
Lý Thư Bạch trầm ngâm giây lát rồi nhìn sang cô, ánh mắt đầy phức tạp.
Hoàng Tử Hà hiểu ý y. Vương Uẩn đến Thành Đô tìm Vũ Tuyên, đương nhiên không phải vì việc triều đình hay việc của nhà họ Vương, nguyên nhân duy nhất chỉ có một.
Chắc hẳn tình cảnh lúc ấy cũng rất khó xử.
Chính Hoàng Tử Hà cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, chỉ thấy lòng ngổn ngang, đành ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thở hắt ra bảo Vũ Tuyên: “Cám ơn huynh, chuyện này rất quan trọng, muội phải đến nha môn tìm Chu Tử Tần bàn bạc xem sao.”
Nhớ lại chuyện Mộc Thiện đại sư hôm nay, Hoàng Tử Hà chần chừ hỏi: “Vũ Tuyên, muội hỏi này, huynh có biết Mộc Thiện đại sư hình như… biết thuật nhiếp hồn không?”
Vũ Tuyên nhíu mày ngạc nhiên: “Gì cơ?”
“Có thể huynh không tin, nhưng vừa rồi trong thiền phòng, quả thật ông ấy định moi chuyện gì đó từ muội.”
Hoàng Tử Hà bình thản quan sát nét mặt hắn: “Dân chúng Thành Đô đều nói Mộc Thiện đại sư Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh. Thực ra, những thứ gọi là thần tích đó, có lẽ chỉ là thuật nhiếp hồn thôi.”
“Thuật nhiếp hồn…” Vũ Tuyên định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ đứng yên bất động, hơi thở dần nặng nề hắn.
Thấy hắn đứng sững, Lý Thư Bạch liền giải thích: “Thuật nhiếp hồn vốn truyền từ Tây Vực vào, nghe nói dưới thời Võ hậu từng có yêu nhân vào kinh, chỉ liếc một cái đủ khiến người ta phát điên phát dại, có cung nhân bị mê hoặc nửa đêm còn lẻn vào tẩm cung Võ hậu toan hành thích, may mà Thượng Quan Uyển Nhi hầu cận Võ hầu quơ được một thanh đoản kiếm ném ra chém chết thích khách, mới bảo vệ được Võ hậu. Về sau Địch công Địch Nhân Kiệt phá giải lớp lớp nghi vấn, vạch trần thuật nhiếp hồn của yêu nhân, thấy mọi chuyện bại lô, yêu nhân nọ định phản kháng, nhưng bị giết chết. Từ đó về sau, dường như không nghe nói có ai biết thuật nhiếp hồn nữa!”
Hoàng Tử Hà gật đầu bảo Vũ Tuyên: “Đúng thế, Mộc Thiện đại sư kia có lẽ là cao thủ về thuật đó, Dù ông ta không có tai tiếng xấu, nhưng về sau trong giáo tiếp huynh nên chú ý hơn, để khỏi bị ông ta thao túng.”
Vũ Tuyên lặng lẽ gật đầu. Sắc mặt hắn vốn trắng tái, dưới ánh mặt trời càng sáng bóng lên, gần như trong suốt, đẹp đẽ vô cùng.
Cả ba cùng rời khỏi vườn Tình. Hắn trầm lặng đi sau hai người thật lâu mới cất tiếng gọi: “A Hà…”
Hoàng Tử Hà ngoái lại.
Vũ Tuyên ngập ngừng mãi, gương mặt tái nhợt đầu do dự, phân vân và sợ hãi. Hồi lâu, hắn mới nói: “Lúc trước ta có nói muốn cho muội xem thứ này.”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Cái gì thế?”
Hắn trỏ về phía Nam: “Ở trong thư phòng của ta, nếu giờ muội rỗi thì đi xem luôn.”
Hoàng Tử Hà nhìn sang hỏi ý Lý Thư Bạch thì được y gật đầu. Thấy Lý Thư Bạch bằng lòng, Vũ Tuyên chẳng nói thêm nửa lời, quay lưng đi thẳng về phía khu nhà mình.
Xưa nay đất Thục lắm hiền tài, để khích lệ sĩ tử phấn đấu, hương thân các huyện đều treo phần thưởng. Sau khi nho sinh Thành Đô thi đỗ, quan phủ sẽ phân cho nhà ở, hàng tháng còn phát lương, nhằm khuyến khích việc học hành.
Vũ Tuyên chưa đầy mười chín tuổi đã đổ giải nguyên, nức tiếng xa gần. Tuy cha cô lưu luyến không rời, nhưng vẫn phải để hắn dọn sang gian nhà mới được phân. Có lẽ cha cô cũng nghĩ con gái đã mười lăm mười sáu, lại có hôn ước, không nên quá thân cận với Vũ Tuyên.
Căn nhà của Vũ Tuyên ở gần cầu Hàm Nguyên phía Đông thành.
Trước cửa là một rặng đào trông dọc bờ sông, đến mau xuân hẳn là rất đẹp.
Hoàng Tử Hà chẳng nhớ nổi mình từng đến đây gõ cửa bao nhiêu lần nữa. Song cô biết,trừ Vũ Tuyên ra, cô là người thông thuộc cách sắp xếp bên trong nhất, Từ cổng đi vào, ngoài cùng là bức chiếu bích quét vôi trắng, sau đó đến giếng trời khá hẹp, một cái ao rộng chừng bốn năm thước vuông trồng đầy hoa súng, giờ đương cuối hè, chính là lúc hoa nở rộ. Qua khỏi cái ao là nhà chính. Bên trái có chái nhà, hành lang quanh co. Đi tiếp là tới nhà sau, ba gian thông nhau, thư phòng liền với phòng ngủ, ngăn cách bằng giá sách và giá bày cổ vật, phòng ốc rộng rãi và thoáng đãng.
Cô từng cười bảo hắn, gian nhà nhỏ thế này chi bằng dọn về phủ quận thú ở quách, viện Tiết Lệ hắn từng ở còn rộng rãi đẹp hơn nhiều. Song hắn chỉ nằm dài trên sập, lấy sách đậy lên mặt che nắng, trầm giọng nói: “Xuất thân ta như thế, đời này kiếp này có tất đất căm dùi là may mắn lắm rồi. Nơi này rất tốt, người sống trên đời, dẫu là công hầu khanh tướng thì ăn ở nằm ngủ có đáng mấy chỗ đâu?”
Giờ nghĩ lại thì, quả thật từ khi Vũ Tuyên chuyển đi, giữa họ đã bắt đầu xa cách. Cô bận bịu với các vụ án, hắn bận tụ họp giảng bài, thường thường mươi ngày nửa tháng cũng chẳng gặp nhau, dù ngày ngày vẫn viết thư, song chỉ càng làm tăng cảm giác xa cách.
Bấy giờ hắn nói, A Hà, nếu muội không biết phá án có phải tốt không.
Cô nổi trận lôi đình, như bị xóa bỏ ý nghĩa tồn tại, từ nay về sau không thể ngẩng cao đầu kiêu hãnh nữa vậy. Đó là lần đầu tiên họ cãi nhau kịch liệt,c ô hầm hầm chạy về, thề rằng không bao giờ gặp hắn nữa. Vậy mà chỉ sáng hôm sau, hắn đã gõ cửa sổ, trao cho cô một nhành hoa quế và một chiếc hộp.
Hương hoa quế ngọt ngào tỏa ngát cả khuê phòng cô, chiếc vòng trong hộp khiến bao nhiêu ấm ức cô nung nấu đêm qua thoắt chốc tan biên.
Nó được làm đúng theo kiểu bọn họ đã thảo luận từ lâu. Hai con cá nhỏ ngậm đuôi nhau hệt như họ vậy, quán quýt luyến lưu, mãi không xa rời.
Hoàng Tử Hà vừa trầm tư hồi tưởng chuyện cũ, vừa theo Vũ Tuyên vào trong.
Vòng qua bức bình phong quét vôi trắng, qua giếng trời đầu hoa súng, là đến thư phòng và phòng ngủ của hắn.
Vũ Tuyên đi đến bên bàn, mở ngăn tủ, rút ở dưới cùng ra một phong thư, giao cho Hoàng Tử Hà.
Thấy phong bì trắng trơn, không ghi tên người gửi, cũng chẳng đề tên người nhận, cô bèn đón lấy, ngước nhìn hắn dò hỏi.
Vũ Tuyên chậm rãi giải thích: “Một hôm, ta từ chỗ Tề Đằng trở về thì thấy nó… ở trên bàn.”
Phong bì không dán. Cô mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy hoa tiên màu trắng mỏng tang.
Cô rút mảnh giấy mở ra đọc kỹ những con chữ quen thuộc trên đó.
Mười mấy năm vui vầy, qua một đêm sóng gió bất ngờ, cả nhà chỉ còn một thân côi cút giữa đời, cũng chẳng muốn hai tay vấy máu sông nốt kiếp tàn. Yêu mà chẳng được, việc đời thường trái ý, muốn mối nghiệt duyên, vận mện hay đùa cợt. Kiếp sau chẳng biết, kiếp này đành thôi, hạ bút thành thư, cùng người từ biệt, triwf xanh mưa gió, lìa bỏ thế gian.
Hoàng Tử Hà nhìn vết mực đầm đìa trên giấy, những hàng chữ rối loạn khiến lưng cô vã mồ hôi lạnh, cả người đờ ra bất động.
Bởi nét chữ này quen thuộc đến nỗi cô cảm thấy từng chữ giống như từng con quái thú đang nhe nanh giương vuốt với mình, lăm le nuốt chửng cả hồn phách ý thức cô.
Đây là nét chữ của chính cô.
Trên đời này, chẳng ai quen thuộc với chữ của cô hơn cô nữa.
Cô bỗng thấy mỗi tất da thịt trên người đều sởn gai ốc, từng lỗ chân lông đều rịn mồ hôi lạnh như kim đâm, hơi thở nghẹn lại, khiến cả người cô run bắn lên, sắc mặt thoắt xám ngoét.
Vũ Tuyên nhìn cô, chậm rãi nói: “Ta nhận ra… Ta nghĩ, muội hẳn cũng biết.”
Hoàng Tử Hà gắng hít một hơi thật sâu, nén dòng máu đang cuộn trào trong lồng ngực xuống nhưng vô ích. Nỗi kinh hoàng tối thượng trong nháy mắt đã bao trùm toàn thân cô, khiến cô chỉ muốn quay người bỏ chạy, thoát khỏi con sóng tối tăm đang ập xuống mình, thoát khỏi vực sâu thăm thẳm sắp nuốt chửng cô.
Đầu ong ong lên, cô ném phong thư xuống, bịt chặt tai, gắng hết sức ép mình lấy lại lý trí.
Rồi cô ngẩng phắt lên nhìn Vũ Tuyên trừng trừng, gằn từng chữ: “Đây là cái gì? Huynh có ý gì?”
Hắn chăm chú nhìn cô không chớp, giọng trầm khàn: “Ý ta là, khi muội nhắc ta cảnh giác với Mộc Thiện đại sư… Có lẽ trước đây muội từng gặp đại sư?”
Ai mà biết được? Thứ mà họ phải đối mặt có thể là thật, có thể là giả, có thể là nửa thật nửa giả.
Ít nhất, cô cũng không hề biết mình viết ra bức thư này lúc nào, đặt trên bàn hắn như thế nào, rồi quên bẵng nos ra sao.
Khi nhắc nhở Vũ Tuyên, cô thật không ngờ, chính mình cũng có những thứ không hề tồn tại trong ký ức, vô thức đã để lại những dấu vết mà bản thân chẳng phát hiện ra.
Cô day day huyệt thái dương, song không ngăn được tiếng thở gấp.
Vũ Tuyên nhìn cô, dịu giọng hỏi: “Muội… không nhớ ư?”
Hoàng Tử Hà nghiến răng lắc đầu, song không thót nổi lời nào.
Tờ giấy hoa tiên rơi xuống đất nhẹ như tơ, không một tiếng động.
Lý Thư Bạch nãy giờ chỉ đứng yên quan sát chợt nhặt nó lên, nhìn mấy hàng chữ không có tiêu đề cũng chẳng có lạc khoản, lặng lẽ đọc qua một lượt rồi chậm rãi hỏi: “Tử Hà viết cho ngươi đấy ư?”
Vũ Tuyên không đáp, chỉ đứng lặng nhìn Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Đây là… nét chữ của tôi.”
Vũ Tuyên nhắm mắt lại, gật mạnh đầu.
Lý Thư Bạch săm soi kiểu chữ, thong thả vặn lại: “Trong thiên hạ, kẻ tập theo thư pháp Vệ phu nhân rất nhiều, sao lại bảo đây là chữ của ngươi?”
Hoàng Tử Hà khẽ đáp: “Vì… từ nhỏ mỗi khi viết bộ ‘hiệt’, tôi hay viết thiếu hai nét ngang ở giữa. Tuy biết thế nhưng cố tật không sửa được, đành phải thêm vào, nên có dấu viết viết thêm…”
Trên giấy có ba chữ có bộ “hiệt”, đều có dấu vết viết thêm.
“Nhưng nét chữ của tôi, phong thư tôi viế, sao tôi chẳng biết gì cả…” Cả người Hoàng Tử Hà rũ ra như thể sức lực toàn thân bị rút cạn. Cô phải vịn vào chiếc ghế bên cạnh, từ từ ngồi xuống, hoang mang.
“Đây là phong thư thứ hai muội gửi cho ta kể từ sau khi vụ án xảy ra.” Vũ Tuyên bình thản nói, “Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, muội trốn khỏi Thành Đô, một hôm ta từ chỗ Tề Đằng trở về thì thấy nó trên bàn. Chẳng biết từ đâu ra, cũng chẳng biết muội gửi cho ta bằng cách nào, song ta nghĩ, hẳn muội có ý nghĩ thừa nhận tội trạng, quyết từ giã cõi đời.”
Lý Thư Bạch xem xét kỹ nội dung bức thư rồi lạnh nhạt nhận xét: “Ta chỉ thấy bức thư này có ý từ giã cõi đời, chẳng thấy chỗ nào là thừa nhận tội trạng cả.”
10.3
Vũ Tuyên lặng thinh, song Hoàng Tử Hà nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ “hai tay vấu máu” không phải là thừa nhận ư?”
“Bức thư này còn rất nhiều nghi vấn, chúng ta cần phải cân nhắc kỹ rồi hẵng kết luận.” Lý Thư Bạch bình tĩnh gập tờ giấy lại, bỏ vào phong bì, giọng nói còn thản nhiên hơn thái độ.
Vũ Tuyên chỉ nhìn nHoàng Tử Hà, khàn khàn nói: “Ta giữ bức thư này hơn nửa năm nay, chưa hề tiết lộ với ai. Hôm nay trao lại cho muội, nếu muội thật sự cho rằng mình… cho rằng Hoàng Tử Hà vô tội, thì hãy tiếp tục điều tra để cho ta, cũng là cho bản thân mình một câu trả lời.
Hoàng Tử Hà nhét phong thư vào trong ngực áo, theo Lý Thư Bạch về nha môn Thành Đô.
Vừa về đến nơi đã thấy Chu Tử Tần đang ngồi một tay cầm bánh bao một tay kia chầm chiếc vòng chạm đôi cá ngắm nghía, vẻ mặt rạng rỡ.
Hoàng Tử Hà cảm thấy góc bì thư đang đâm vào vào da thịt mình, khiến cô vừa bất lực, vừa hoang mang.
Lý Thư Bạch nửa cười nửa không liếc sang, thấy Hoàng Tử Hà thẫn thờ, y chợt ghé tai cô hỏi nhỏ: “Ngươi bảo khi nào thì nên nói thật với Tử Tần?”
Nghe ra ý tứ trêu chọc trong câu nói của y, Hoàng Tử Hà chợt thấy tảng đá đè nặng lên ngực mình dường như cũng nhẹ bớt mấy phần, vơ thức cự lại: “Kiếp sau đi!”
“Kiếp sau gì cơ?” Chu Tử Tần thính tai nghe lọt câu này. Gã đứng phắt dậy đi về phía họ: “Các vị lề mề quá, tôi đợi lâu lắm rồi đấy.”
Lý Thư Bạch liếc chiếc vòng trên tay gã: “Đợi chúng ta có việc gì?”
“Thi thể Thang Châu Nương kia đã được đưa đến đây, cũng tìm được mấy người quen của bà ta ở Long Châu rồi, chúng ta mau đi tra xét xem!”
Nói đoạn, Chu Tử Tần tay cầm vòng tay cầm bánh bao, vừa cầm vừa xăm xắn đi ra ngoài. Đầu bếp ló đầu ra trông thấy gã bèn gọi rối rít: “Bổ đầu, bổ đầu! Có bánh gạo này, lấy cái này nữa nhé?”
“Ta thích bánh gạo lắm đấy!” Chu Tử Tần mừng như bắt được vàng, vội nhét ngay vòng vào ngực áo để rảnh tay cầm bánh gạo.
“Chào Tử Tần, sớm quá nhỉ.” Bên cạnh chợt có người nói.
Chu Tử Tần ngoái lại, ra là Tề Đằng đang bưng một chồng công văn, hẳn đến bàn công việc. Gã lập tức nhét bánh bao vào miệng, chắp tay chào: “Ề ại a!”
“Tay đệ bẩn thế kia lại cầm vào bánh gạo.” Tề Đằng đùa rồi giật ngay cái bánh bao trên tay Chu Tử Tần, song cũng không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào tay họ Chu: “Tay dính đầy bột gạo kìa, đệ định cứ để thế mà đi điều tra đấy à?”
“Ồ…” Chu Tử Tần chớp chớp mắt, còn đang mãi ngắm bột gạo dính trên tay thì Tề Đằng đã ném phứt cái bánh gão xuống rãnh nước bẩn, lại múc một gáo nước cạnh đó, gọi: “Lại đây rửa tay nào.”
Chu Tử Tần xấu hổ, vội từ chối: “Đệ… Để đệ tự…”
“Chuyện này ta không rõ, nhưng mấy hôm trước Vương Uẩn nhà họ Vương Lang Gia đến đây…” Nhắc tới cái tên này, hắn lại đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hà.
Tâm trạng Hoàng Tử Hà đang suy sụp nên mắt chỉ hơi sáng lên, đợi nghe tiếp.
Vũ Tuyên do dự một thoáng rồi tiếp: “Hôm trước Tề Đằng dẫn y tới chơi, ta mới biết hóa ra mẹ Tề Đằng họ Vương, Tề huynh là anh họ xa của Vương Uẩn.”
Hoàng Tử Hà gật đầu lẩm bẩm: “Nhà họ Vương à…”
Vương hoàng hậu ở trong cung, nếu muốn lấy trẩm độc, hẳn là thừa sức.
Lý Thư Bạch trầm ngâm giây lát rồi nhìn sang cô, ánh mắt đầy phức tạp.
Hoàng Tử Hà hiểu ý y. Vương Uẩn đến Thành Đô tìm Vũ Tuyên, đương nhiên không phải vì việc triều đình hay việc của nhà họ Vương, nguyên nhân duy nhất chỉ có một.
Chắc hẳn tình cảnh lúc ấy cũng rất khó xử.
Chính Hoàng Tử Hà cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, chỉ thấy lòng ngổn ngang, đành ngẩng đầu nhìn lên trời cao, thở hắt ra bảo Vũ Tuyên: “Cám ơn huynh, chuyện này rất quan trọng, muội phải đến nha môn tìm Chu Tử Tần bàn bạc xem sao.”
Nhớ lại chuyện Mộc Thiện đại sư hôm nay, Hoàng Tử Hà chần chừ hỏi: “Vũ Tuyên, muội hỏi này, huynh có biết Mộc Thiện đại sư hình như… biết thuật nhiếp hồn không?”
Vũ Tuyên nhíu mày ngạc nhiên: “Gì cơ?”
“Có thể huynh không tin, nhưng vừa rồi trong thiền phòng, quả thật ông ấy định moi chuyện gì đó từ muội.”
Hoàng Tử Hà bình thản quan sát nét mặt hắn: “Dân chúng Thành Đô đều nói Mộc Thiện đại sư Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh. Thực ra, những thứ gọi là thần tích đó, có lẽ chỉ là thuật nhiếp hồn thôi.”
“Thuật nhiếp hồn…” Vũ Tuyên định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ đứng yên bất động, hơi thở dần nặng nề hắn.
Thấy hắn đứng sững, Lý Thư Bạch liền giải thích: “Thuật nhiếp hồn vốn truyền từ Tây Vực vào, nghe nói dưới thời Võ hậu từng có yêu nhân vào kinh, chỉ liếc một cái đủ khiến người ta phát điên phát dại, có cung nhân bị mê hoặc nửa đêm còn lẻn vào tẩm cung Võ hậu toan hành thích, may mà Thượng Quan Uyển Nhi hầu cận Võ hầu quơ được một thanh đoản kiếm ném ra chém chết thích khách, mới bảo vệ được Võ hậu. Về sau Địch công Địch Nhân Kiệt phá giải lớp lớp nghi vấn, vạch trần thuật nhiếp hồn của yêu nhân, thấy mọi chuyện bại lô, yêu nhân nọ định phản kháng, nhưng bị giết chết. Từ đó về sau, dường như không nghe nói có ai biết thuật nhiếp hồn nữa!”
Hoàng Tử Hà gật đầu bảo Vũ Tuyên: “Đúng thế, Mộc Thiện đại sư kia có lẽ là cao thủ về thuật đó, Dù ông ta không có tai tiếng xấu, nhưng về sau trong giáo tiếp huynh nên chú ý hơn, để khỏi bị ông ta thao túng.”
Vũ Tuyên lặng lẽ gật đầu. Sắc mặt hắn vốn trắng tái, dưới ánh mặt trời càng sáng bóng lên, gần như trong suốt, đẹp đẽ vô cùng.
Cả ba cùng rời khỏi vườn Tình. Hắn trầm lặng đi sau hai người thật lâu mới cất tiếng gọi: “A Hà…”
Hoàng Tử Hà ngoái lại.
Vũ Tuyên ngập ngừng mãi, gương mặt tái nhợt đầu do dự, phân vân và sợ hãi. Hồi lâu, hắn mới nói: “Lúc trước ta có nói muốn cho muội xem thứ này.”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Cái gì thế?”
Hắn trỏ về phía Nam: “Ở trong thư phòng của ta, nếu giờ muội rỗi thì đi xem luôn.”
Hoàng Tử Hà nhìn sang hỏi ý Lý Thư Bạch thì được y gật đầu. Thấy Lý Thư Bạch bằng lòng, Vũ Tuyên chẳng nói thêm nửa lời, quay lưng đi thẳng về phía khu nhà mình.
Xưa nay đất Thục lắm hiền tài, để khích lệ sĩ tử phấn đấu, hương thân các huyện đều treo phần thưởng. Sau khi nho sinh Thành Đô thi đỗ, quan phủ sẽ phân cho nhà ở, hàng tháng còn phát lương, nhằm khuyến khích việc học hành.
Vũ Tuyên chưa đầy mười chín tuổi đã đổ giải nguyên, nức tiếng xa gần. Tuy cha cô lưu luyến không rời, nhưng vẫn phải để hắn dọn sang gian nhà mới được phân. Có lẽ cha cô cũng nghĩ con gái đã mười lăm mười sáu, lại có hôn ước, không nên quá thân cận với Vũ Tuyên.
Căn nhà của Vũ Tuyên ở gần cầu Hàm Nguyên phía Đông thành.
Trước cửa là một rặng đào trông dọc bờ sông, đến mau xuân hẳn là rất đẹp.
Hoàng Tử Hà chẳng nhớ nổi mình từng đến đây gõ cửa bao nhiêu lần nữa. Song cô biết,trừ Vũ Tuyên ra, cô là người thông thuộc cách sắp xếp bên trong nhất, Từ cổng đi vào, ngoài cùng là bức chiếu bích quét vôi trắng, sau đó đến giếng trời khá hẹp, một cái ao rộng chừng bốn năm thước vuông trồng đầy hoa súng, giờ đương cuối hè, chính là lúc hoa nở rộ. Qua khỏi cái ao là nhà chính. Bên trái có chái nhà, hành lang quanh co. Đi tiếp là tới nhà sau, ba gian thông nhau, thư phòng liền với phòng ngủ, ngăn cách bằng giá sách và giá bày cổ vật, phòng ốc rộng rãi và thoáng đãng.
Cô từng cười bảo hắn, gian nhà nhỏ thế này chi bằng dọn về phủ quận thú ở quách, viện Tiết Lệ hắn từng ở còn rộng rãi đẹp hơn nhiều. Song hắn chỉ nằm dài trên sập, lấy sách đậy lên mặt che nắng, trầm giọng nói: “Xuất thân ta như thế, đời này kiếp này có tất đất căm dùi là may mắn lắm rồi. Nơi này rất tốt, người sống trên đời, dẫu là công hầu khanh tướng thì ăn ở nằm ngủ có đáng mấy chỗ đâu?”
Giờ nghĩ lại thì, quả thật từ khi Vũ Tuyên chuyển đi, giữa họ đã bắt đầu xa cách. Cô bận bịu với các vụ án, hắn bận tụ họp giảng bài, thường thường mươi ngày nửa tháng cũng chẳng gặp nhau, dù ngày ngày vẫn viết thư, song chỉ càng làm tăng cảm giác xa cách.
Bấy giờ hắn nói, A Hà, nếu muội không biết phá án có phải tốt không.
Cô nổi trận lôi đình, như bị xóa bỏ ý nghĩa tồn tại, từ nay về sau không thể ngẩng cao đầu kiêu hãnh nữa vậy. Đó là lần đầu tiên họ cãi nhau kịch liệt,c ô hầm hầm chạy về, thề rằng không bao giờ gặp hắn nữa. Vậy mà chỉ sáng hôm sau, hắn đã gõ cửa sổ, trao cho cô một nhành hoa quế và một chiếc hộp.
Hương hoa quế ngọt ngào tỏa ngát cả khuê phòng cô, chiếc vòng trong hộp khiến bao nhiêu ấm ức cô nung nấu đêm qua thoắt chốc tan biên.
Nó được làm đúng theo kiểu bọn họ đã thảo luận từ lâu. Hai con cá nhỏ ngậm đuôi nhau hệt như họ vậy, quán quýt luyến lưu, mãi không xa rời.
Hoàng Tử Hà vừa trầm tư hồi tưởng chuyện cũ, vừa theo Vũ Tuyên vào trong.
Vòng qua bức bình phong quét vôi trắng, qua giếng trời đầu hoa súng, là đến thư phòng và phòng ngủ của hắn.
Vũ Tuyên đi đến bên bàn, mở ngăn tủ, rút ở dưới cùng ra một phong thư, giao cho Hoàng Tử Hà.
Thấy phong bì trắng trơn, không ghi tên người gửi, cũng chẳng đề tên người nhận, cô bèn đón lấy, ngước nhìn hắn dò hỏi.
Vũ Tuyên chậm rãi giải thích: “Một hôm, ta từ chỗ Tề Đằng trở về thì thấy nó… ở trên bàn.”
Phong bì không dán. Cô mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy hoa tiên màu trắng mỏng tang.
Cô rút mảnh giấy mở ra đọc kỹ những con chữ quen thuộc trên đó.
Mười mấy năm vui vầy, qua một đêm sóng gió bất ngờ, cả nhà chỉ còn một thân côi cút giữa đời, cũng chẳng muốn hai tay vấy máu sông nốt kiếp tàn. Yêu mà chẳng được, việc đời thường trái ý, muốn mối nghiệt duyên, vận mện hay đùa cợt. Kiếp sau chẳng biết, kiếp này đành thôi, hạ bút thành thư, cùng người từ biệt, triwf xanh mưa gió, lìa bỏ thế gian.
Hoàng Tử Hà nhìn vết mực đầm đìa trên giấy, những hàng chữ rối loạn khiến lưng cô vã mồ hôi lạnh, cả người đờ ra bất động.
Bởi nét chữ này quen thuộc đến nỗi cô cảm thấy từng chữ giống như từng con quái thú đang nhe nanh giương vuốt với mình, lăm le nuốt chửng cả hồn phách ý thức cô.
Đây là nét chữ của chính cô.
Trên đời này, chẳng ai quen thuộc với chữ của cô hơn cô nữa.
Cô bỗng thấy mỗi tất da thịt trên người đều sởn gai ốc, từng lỗ chân lông đều rịn mồ hôi lạnh như kim đâm, hơi thở nghẹn lại, khiến cả người cô run bắn lên, sắc mặt thoắt xám ngoét.
Vũ Tuyên nhìn cô, chậm rãi nói: “Ta nhận ra… Ta nghĩ, muội hẳn cũng biết.”
Hoàng Tử Hà gắng hít một hơi thật sâu, nén dòng máu đang cuộn trào trong lồng ngực xuống nhưng vô ích. Nỗi kinh hoàng tối thượng trong nháy mắt đã bao trùm toàn thân cô, khiến cô chỉ muốn quay người bỏ chạy, thoát khỏi con sóng tối tăm đang ập xuống mình, thoát khỏi vực sâu thăm thẳm sắp nuốt chửng cô.
Đầu ong ong lên, cô ném phong thư xuống, bịt chặt tai, gắng hết sức ép mình lấy lại lý trí.
Rồi cô ngẩng phắt lên nhìn Vũ Tuyên trừng trừng, gằn từng chữ: “Đây là cái gì? Huynh có ý gì?”
Hắn chăm chú nhìn cô không chớp, giọng trầm khàn: “Ý ta là, khi muội nhắc ta cảnh giác với Mộc Thiện đại sư… Có lẽ trước đây muội từng gặp đại sư?”
Ai mà biết được? Thứ mà họ phải đối mặt có thể là thật, có thể là giả, có thể là nửa thật nửa giả.
Ít nhất, cô cũng không hề biết mình viết ra bức thư này lúc nào, đặt trên bàn hắn như thế nào, rồi quên bẵng nos ra sao.
Khi nhắc nhở Vũ Tuyên, cô thật không ngờ, chính mình cũng có những thứ không hề tồn tại trong ký ức, vô thức đã để lại những dấu vết mà bản thân chẳng phát hiện ra.
Cô day day huyệt thái dương, song không ngăn được tiếng thở gấp.
Vũ Tuyên nhìn cô, dịu giọng hỏi: “Muội… không nhớ ư?”
Hoàng Tử Hà nghiến răng lắc đầu, song không thót nổi lời nào.
Tờ giấy hoa tiên rơi xuống đất nhẹ như tơ, không một tiếng động.
Lý Thư Bạch nãy giờ chỉ đứng yên quan sát chợt nhặt nó lên, nhìn mấy hàng chữ không có tiêu đề cũng chẳng có lạc khoản, lặng lẽ đọc qua một lượt rồi chậm rãi hỏi: “Tử Hà viết cho ngươi đấy ư?”
Vũ Tuyên không đáp, chỉ đứng lặng nhìn Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Đây là… nét chữ của tôi.”
Vũ Tuyên nhắm mắt lại, gật mạnh đầu.
Lý Thư Bạch săm soi kiểu chữ, thong thả vặn lại: “Trong thiên hạ, kẻ tập theo thư pháp Vệ phu nhân rất nhiều, sao lại bảo đây là chữ của ngươi?”
Hoàng Tử Hà khẽ đáp: “Vì… từ nhỏ mỗi khi viết bộ ‘hiệt’, tôi hay viết thiếu hai nét ngang ở giữa. Tuy biết thế nhưng cố tật không sửa được, đành phải thêm vào, nên có dấu viết viết thêm…”
Trên giấy có ba chữ có bộ “hiệt”, đều có dấu vết viết thêm.
“Nhưng nét chữ của tôi, phong thư tôi viế, sao tôi chẳng biết gì cả…” Cả người Hoàng Tử Hà rũ ra như thể sức lực toàn thân bị rút cạn. Cô phải vịn vào chiếc ghế bên cạnh, từ từ ngồi xuống, hoang mang.
“Đây là phong thư thứ hai muội gửi cho ta kể từ sau khi vụ án xảy ra.” Vũ Tuyên bình thản nói, “Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, muội trốn khỏi Thành Đô, một hôm ta từ chỗ Tề Đằng trở về thì thấy nó trên bàn. Chẳng biết từ đâu ra, cũng chẳng biết muội gửi cho ta bằng cách nào, song ta nghĩ, hẳn muội có ý nghĩ thừa nhận tội trạng, quyết từ giã cõi đời.”
Lý Thư Bạch xem xét kỹ nội dung bức thư rồi lạnh nhạt nhận xét: “Ta chỉ thấy bức thư này có ý từ giã cõi đời, chẳng thấy chỗ nào là thừa nhận tội trạng cả.”
10.3
Vũ Tuyên lặng thinh, song Hoàng Tử Hà nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ “hai tay vấu máu” không phải là thừa nhận ư?”
“Bức thư này còn rất nhiều nghi vấn, chúng ta cần phải cân nhắc kỹ rồi hẵng kết luận.” Lý Thư Bạch bình tĩnh gập tờ giấy lại, bỏ vào phong bì, giọng nói còn thản nhiên hơn thái độ.
Vũ Tuyên chỉ nhìn nHoàng Tử Hà, khàn khàn nói: “Ta giữ bức thư này hơn nửa năm nay, chưa hề tiết lộ với ai. Hôm nay trao lại cho muội, nếu muội thật sự cho rằng mình… cho rằng Hoàng Tử Hà vô tội, thì hãy tiếp tục điều tra để cho ta, cũng là cho bản thân mình một câu trả lời.
Hoàng Tử Hà nhét phong thư vào trong ngực áo, theo Lý Thư Bạch về nha môn Thành Đô.
Vừa về đến nơi đã thấy Chu Tử Tần đang ngồi một tay cầm bánh bao một tay kia chầm chiếc vòng chạm đôi cá ngắm nghía, vẻ mặt rạng rỡ.
Hoàng Tử Hà cảm thấy góc bì thư đang đâm vào vào da thịt mình, khiến cô vừa bất lực, vừa hoang mang.
Lý Thư Bạch nửa cười nửa không liếc sang, thấy Hoàng Tử Hà thẫn thờ, y chợt ghé tai cô hỏi nhỏ: “Ngươi bảo khi nào thì nên nói thật với Tử Tần?”
Nghe ra ý tứ trêu chọc trong câu nói của y, Hoàng Tử Hà chợt thấy tảng đá đè nặng lên ngực mình dường như cũng nhẹ bớt mấy phần, vơ thức cự lại: “Kiếp sau đi!”
“Kiếp sau gì cơ?” Chu Tử Tần thính tai nghe lọt câu này. Gã đứng phắt dậy đi về phía họ: “Các vị lề mề quá, tôi đợi lâu lắm rồi đấy.”
Lý Thư Bạch liếc chiếc vòng trên tay gã: “Đợi chúng ta có việc gì?”
“Thi thể Thang Châu Nương kia đã được đưa đến đây, cũng tìm được mấy người quen của bà ta ở Long Châu rồi, chúng ta mau đi tra xét xem!”
Nói đoạn, Chu Tử Tần tay cầm vòng tay cầm bánh bao, vừa cầm vừa xăm xắn đi ra ngoài. Đầu bếp ló đầu ra trông thấy gã bèn gọi rối rít: “Bổ đầu, bổ đầu! Có bánh gạo này, lấy cái này nữa nhé?”
“Ta thích bánh gạo lắm đấy!” Chu Tử Tần mừng như bắt được vàng, vội nhét ngay vòng vào ngực áo để rảnh tay cầm bánh gạo.
“Chào Tử Tần, sớm quá nhỉ.” Bên cạnh chợt có người nói.
Chu Tử Tần ngoái lại, ra là Tề Đằng đang bưng một chồng công văn, hẳn đến bàn công việc. Gã lập tức nhét bánh bao vào miệng, chắp tay chào: “Ề ại a!”
“Tay đệ bẩn thế kia lại cầm vào bánh gạo.” Tề Đằng đùa rồi giật ngay cái bánh bao trên tay Chu Tử Tần, song cũng không ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào tay họ Chu: “Tay dính đầy bột gạo kìa, đệ định cứ để thế mà đi điều tra đấy à?”
“Ồ…” Chu Tử Tần chớp chớp mắt, còn đang mãi ngắm bột gạo dính trên tay thì Tề Đằng đã ném phứt cái bánh gão xuống rãnh nước bẩn, lại múc một gáo nước cạnh đó, gọi: “Lại đây rửa tay nào.”
Chu Tử Tần xấu hổ, vội từ chối: “Đệ… Để đệ tự…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.