Chương 35: Chương 12.2
Châu Văn Văn
10/08/2016
Hoàng Tử Hà theo sau Lý Thư Bạch, trong lúc hành lễ, cô lén nháy mắt với Chu Tử Tần.
Khóe môi Chu Tử Tần rần rật, gã tức tối trừng mắt với cô, mấp mấy miệng hỏi không ra tiếng: “Chuyện gì thế này?”
Cô ném lại cho gã ánh ắt “công tử đoán xem”.
Chu Tử Tần đành cứng họng, chợt nghe Phạm Ứng Tích phân bua với Chu Tường: “Bản tướng thực đáng chết! Chỉ chăm chăm tìm kiếm tung tích vương gia trong núi, nào ngờ gia được trời phù hộ, đã bình an vô sự đến tận đây. Đáng hận là thằng con trời đánh nhà ra hỗn xược, lại dám động vào vương gia, bản tướng đúng là chết ngàn lần cũng không hết tội…”
“Bản vương không muốn người khác chú ý nên cố tình che giấu hành tung, lệnh lang làm sao biết được thân phận bản vương?” Lý Thư Bạch nói dối mà mặt không đổi sắc. “Chẳng qua đám thị vệ bên cạnh công tử giấu giếm gạt gẫm chủ nhân, nên bản vương mới uốn nắn chúng một chút, tin rằng ngày sau lệnh lang có thể xa tiểu nhân, gần quân tử, làm nên nghiệp lớn.”
“Mạt tướng đáng chết, lát nữa về nhà nhất định sẽ đánh chết thằng súc sinh đó!”
Phạm Ứng Tích nói như đinh đóng cột, khiến Phạm Nguyên Long đứng phía sau run như dẽ. Có điều mọi người đều biết giữa cha con xưa nay vẫn vậy, nên chỉ cười nói khuyên nhủ mấy câu rồi kéo nhau vào phủ.
Hoàng Tử Hà theo sau Lý Thư Bạch bước vào cửa chính, đi thẳng đến đại sảnh. Ngang qua nhà sau chính là nơi ở của quận thú, đi hết ba dãy nhà ngang nữa là đến vườn hoa.
Nền lát đá xanh, hàng đá giữa lối đi nhiều chỗ đã mòn vẹt dưới bước chân người qua kẻ lại. Trên những hàng đá đó, cô từng nhảy chân sáo qua, chạy vụt qua, thả bộ qua. Dường như, chúng vẫn còn lưu giữ giấu chân, cũng như một thời thiếu nữ đã vĩnh viễn trôi xa của cô.
Đằng trước là hai bụi chuối, một rặng ngọc trâm. Ngoài vườn hoa, trên nền đá xanh kia, từng đặt thi thể của người thân cô. Dường như cô vẫn thấy rõ rành rành thi thể những người thân yêu nhất phủ vải trắng nằm đó, vậy mà giờ đây nơi này đã chăng đèn kết hoa, đàn sáo vang lừng, tiệc tùng xa hoa.
Gia đình cô, thời thiếu nữ hoa mộng của cô, cùng hạnh phúc cả đời vĩnh viễn trôi đi không bao giờ trở lại.
Cảnh xưa vẫn đó, người cũ nay đâu. Người từng tươi cười nhìn cô, nay đã mãi mãi tan biến trong ký ức.
Nhìn cảnh sắc vẫn hệt như trong ký ức, mũi cô bất giác cay cay, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Đúng lúc này, bàn tay run rẩy của cô bỗng bị ai nắm lấy.
Là Lý Thư Bạch. Khi nang qua khúc quanh hành lang, khuất tầm mắt mọi người, y bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Bàn tay thon dài mà rắn rỏi, ủ ấm tay cô.
Khoảnh khắc ấy như ngưng đọng, lại như ngắn ngủi vô chừng. Cô ngước lên, trông thấy gương mặt y, thấy cả ánh mắt y tha thiết nhìn mình.
Thấy người phía sau đi đến, y liền buông tay ra. Đôi bên lại kẻ trước người sau lặng lẽ đi như thế.
Có điều, lòng cô đã thôi đau buồn sợ hãi. Cô biết mình vẫn còn một chỗ dựa cuối cùng. Giữa lúc tưởng chừng bị cả thế gian ruồng rẫy, vẫn có một người mãi mãi đứng bên cạnh cô, sẵn sàng nắm lấy tay mỗi lúc cô cần, trao cho cô sức mạnh lớn lao nhất.
Đại sảnh đã bày mười hai chiếc ghế, Lý Thư Bạch ngồi trên, Phạm Ứng Tích và Chu Tường ngồi hai bên. Hoàng Tử Hà và Trương Hàng Anh ngồi phía dưới, vừa ngẩng lên nhìn sang hai bên, cô đã sững sờ.
Bên trái chính là em rể tương lai của Chu Tử Tần, Tề Đằng.
Còn bên phải ngồi lặng lẽ gập gối đó, là Vũ Tuyên.
Trương Hàng Anh cũng rúng động, khe khẽ gọi Vũ Tuyên: “Sao ân công lại ở đây?”
Vũ Tuyên nãy giờ lặng thinh, lúc này mới ngước lên nhìn gã, không hỏi ngạc nhiên: “Huynh là… người nhà của A Bảo ư?”
“Đúng thế! A Bảo đến giờ vẫn nhắc ân công mãi đấy!”
Vũ Tuyên mỉm cười, song lòng đương ngổn ngang trăm mối nên làm thinh không đáp. Trương Hàng Anh cũng đành ngậm miệng.
Chu Tường là chủ nhà, bèn nâng chén kính Quỳ vương trước, Phạm Ứng Tích là Tây Xuyên tiết độ sứ, vừa kính Quỳ vương cũng là tự phạt một chén, Chu Tường là chủ, mọi người là khách nên tất cả cùng nâng chén kính ông ta! Phạm Ứng Tích là tiết độ sứ trong khi Chu Tường vừa chân ướt chân ráo đến nhậm chức, hai người lại cạn một chén…
Yến tiệc vừa mở màn mọi người đã nhao nhao kính rượu, ông kính tôi tôi kính ông, khiến người ta không sao thoái thác. Chu Tử Tần đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Tử Hà, cả hai len lén rời đại sảnh, chuồng sang sảnh bên ăn chè bơ.
“Sùng Cổ mau khai thực đi! Sao thoáng cái các vị đã chạy đến chỗ Phạm tướng quân thế?”
Hoàng Tử Hà vừa ăn vừa đáp: “Yên tâm đi, chúng tôi không nợ ân tình Phạm Ứng Tích, trái lại còn được lão ra thò thóp ra cho nắm kia. Nhờ cả vào thằng con tiếng thối đồn xa nhà đó đấy, hồi trước tôi rình bắt hắn bao lâu, đã hiểu rõ tính hắn như lòng bàn tay rồi.”
“Công công rình ai cơ?”
Hoàng Tử Hà vội lấp liếm: “Công tử không biết à? Thành Đô tiểu bá vương Phạm Nguyên Long cũng lừng danh kinh thành đấy chứ!”
“Thế ư? Sao ta chẳng biết gì cả.” Rồi sực nhớ ra một chuyện, gã lại kéo cô dậy, giục giã: “Nào nào, chúng ta đi xem màn biểu diễn của Công Tôn đại nương chuẩn bị đến đâu rồi.”
Công Tôn Diên và Ân Lộ Y đang ở hoa sảnh. Ghế đã bày sẵn ra mái hiên sát mép nước, cạnh bến thuyền phía trước. Bên trong nhà thủy tạ cũng được dọn dẹp bày biện lại, chăng một tấm màn che thêu hoa thật rộng làm phông nền, phía sau thắp đèn cho ánh sáng hắt lại, rực rỡ như hoa như gấm, mờ mờ ảo ảo phủ lên người Công Tôn Diên đứng trước ,àm, khiến toàn thân giai nhân lung linh như ngọc, không thể nhìn thẳng.
Ân Lộ Y đang chấm ngáo mạch nha cạnh đó, thấy hai người đến bèn đứng dậy lấy giấy gói hai miếng mạch nha đưa cho họ.
Hoàng Tử Hà cúi đầu nhìn miếng mạch nha trong tay, quả nhiên đã được nặn thành hình chim én, lông đuôi được cắt tỉa, hai cánh dang ra, sống động như thật. Cô không khỏi thán phục, lại nhìn sang Chu Tử Tần, trên tay gã là một con mèo đang lim dim, đầy vẻ biếng nhác, tiếc rằng đã bị gã cắn mất nửa đầu.
Chu Tử Tần ngượng ngùng há miệng ra hỏi lại: “Cái đó… ta nhả ra được không?”
Công Tôn Diên cười: “Nó vốn là đồ ăn mà, huống hồ chiều nay tứ muội đã nặn rất nhiều, bổ đầu cứ lấy thêm con nữa.”
Chu Tử Tần vui vẻ chọn ngay một con hổ nhỏ: “Em gái ta dữ như con cái vậy, để ta tặng nó một con… Á, bên trên còn dính giấy này?” Miệng nói, tay gã xé ngay miếng giấy hồ bọc bên ngoài để các miếng mạch nha không dính vào nhau, nhau ngốn ngấu: “Ta thích ăn cái này lắm đấy.”
Hoàng Tử Hà bó tay bất lực: “Vừa rồi ăn chưa đủ ư?”
“Họ chúc qua chúc lại như thế, công công ăn được à?” Nói rồi, gã bỏ luôn con mèo mạch nhanh vào mồm nhai.
Công Tôn Diên cười: “Thiếu bổ đầu rảnh rỗi thì treo đèn hộ tôi nhé, đèn lồng da trâu này nặng quá, tôi cầm hơi khó.”
“Ồ, được thôi.” Chu Tử Tần gói con hổ mạch nha lại, nhét vào ngực áo rồi nhanh nhẹn giúp họ treo lồng đèn.
Loại lồng đèn này có ưu điểm là bên ngoài căng một lớp da trâu dày, rất linh động, có thể dùng để che bớt một nửa hoặc một phần ánh đèn, điều chỉnh nguồn sáng.
Công Tôn Diên nhờ họ treo hộ đèn lồng, che bớt ánh đèn rọi về phía người xem, khiến ánh sáng chỉ tập trung lên sân khấu.
Hôm nay không có trăng, sắc trời đã tối, lại cho tắt hết đèn đuốc, chỉ để lại những lồng đèn soi sáng nhà thủy tạ, chiếu sáng bóng dáng Công Tôn Diên trước màn.
Công Tôn Diên cầm hai thanh kiếm một dài một ngắn, đứng giữa nhà thủy tạ, dạo một vòng quen thuộc.
Xưa nay Công Tôn Diên phục sức giản dị, hôm nay biểu diễn mới mặt vũ y lộng lẫy. Đó là một chiếc áo gấm Thục dày dặn rực rỡ như lấp lánh hào quang, xán lạn mê người. Lại búi tóc thành hình xoắn ốc thật cao, giắt ba đôi trâm vàng, hoa cài đầu thì vô số kể. Song bấy nhiêu trang sức lộng lẫy như thế, dường như cũng chỉ làm nền cho Công Tôn Diên, bởi dung mạo tuyệt mỹ ấy đủ khiến mọi kẻ chiêm ngưỡng quên hết phục sức hoa lệ, chỉ chăm chú vào nhan sắc giai nhân.
Hoàng Tử Hà chạnh nhớ đến Vương hoàng hậu trong gác Bồng Lai cung Đại Minh mà mình từng ngưỡng mộ. Bất giác cô thở dài, mười mấy năm trước, giữa Dương Châu phồn hoa, sáu người con gái đương độ xuân thì ấy chẳng rõ còn xinh đẹp đến mức nào.
Tiếc rằng tuổi xanh tàn tạ, tán tác đóm bay.
Ngắm nhìn giai nhân trên đài, cô lại nghĩ, không hiểu tại sao Công Tôn Diên đến giờ vẫn chưa gả chồng? Năm xưa là ai dựng nên Vân Thiều Uyển tặng Công Tôn đại nương? Tại sao họ không ở bên nhau?
Công Tôn Diên diễn thử mấy động tác trên đài, rồi nhìn Ân Lộ Y hỏi: “Thế này à?”
Ân Lộ Y gật đầu, trỏ tấm màn sa phía sau nói: “Hình như sau khi xoay tròn hai lần thì lùi vào sau bức màn.”
Công Tôn Diên gật đầu, xoay tròn theo nhịp phách của Ân Lộ Y, trong ánh kiếm lấp loáng, từ từ lùi vào sau màn.
Hoàng Tử Hà hỏi Ân Lộ Y: “Sao Công Tôn đại nương lại quên động tác được?”
“Điệu Kiếm Khi Hồn Thoát tối nay đại tỷ biểu diễn là do A Nguyên cải biên lại mấy năm trước, dịu dàng, uyển chuyển, không phô bày quá nhiều kiếm khí, khá thích hợp với yến tiệc thế này.” Ân Lộ Y vừa nói vừa quan sát quang cảnh trong nhà thủy tạ, rồi cầm lồng đèn đi ra sau. Ánh đèn hắt bóng Công Tôn Diên lên tấm màn, mờ mờ ảo ảo, tư thế yểu điệu lại càng thêm phần mê ly tha thướt.
Chu Tử Tần thì thào bảo Hoàng Tử Hà: “Thực ra ta cảm thấy nếu y phục của đại nương mỏng chút nữa thì còn đẹp hơn. Trong lúc xoay tròn, lại thêm vạt váy và tay áo tung bay, thực chẳng khác gì tiên nữ!”
Hoàng Tử Hà khẽ đáp: “Họ là người chuyên nghề ca múa, làm gì có chuyện công tử nghĩ ra mà họ lại chưa nghĩ tới. Nhất định là còn nguyên nhân khác, ví như chất vải quá mỏng manh không hợp với điệu múa, hoặc tay áo bay bay sẽ gây vướng víu, chẳng hạn thế.”
“Ừ phải, vẫn là công công nghĩ thấu đáo.” Chu Tử Tần phục sát đất.
Thấy không còn sớm nữa, hai người đâm lo trốn đi quá lâu, trở về lại khó ăn nói, từ biệt bọn Công Tôn Diên, hối hả quay về.
Khóe môi Chu Tử Tần rần rật, gã tức tối trừng mắt với cô, mấp mấy miệng hỏi không ra tiếng: “Chuyện gì thế này?”
Cô ném lại cho gã ánh ắt “công tử đoán xem”.
Chu Tử Tần đành cứng họng, chợt nghe Phạm Ứng Tích phân bua với Chu Tường: “Bản tướng thực đáng chết! Chỉ chăm chăm tìm kiếm tung tích vương gia trong núi, nào ngờ gia được trời phù hộ, đã bình an vô sự đến tận đây. Đáng hận là thằng con trời đánh nhà ra hỗn xược, lại dám động vào vương gia, bản tướng đúng là chết ngàn lần cũng không hết tội…”
“Bản vương không muốn người khác chú ý nên cố tình che giấu hành tung, lệnh lang làm sao biết được thân phận bản vương?” Lý Thư Bạch nói dối mà mặt không đổi sắc. “Chẳng qua đám thị vệ bên cạnh công tử giấu giếm gạt gẫm chủ nhân, nên bản vương mới uốn nắn chúng một chút, tin rằng ngày sau lệnh lang có thể xa tiểu nhân, gần quân tử, làm nên nghiệp lớn.”
“Mạt tướng đáng chết, lát nữa về nhà nhất định sẽ đánh chết thằng súc sinh đó!”
Phạm Ứng Tích nói như đinh đóng cột, khiến Phạm Nguyên Long đứng phía sau run như dẽ. Có điều mọi người đều biết giữa cha con xưa nay vẫn vậy, nên chỉ cười nói khuyên nhủ mấy câu rồi kéo nhau vào phủ.
Hoàng Tử Hà theo sau Lý Thư Bạch bước vào cửa chính, đi thẳng đến đại sảnh. Ngang qua nhà sau chính là nơi ở của quận thú, đi hết ba dãy nhà ngang nữa là đến vườn hoa.
Nền lát đá xanh, hàng đá giữa lối đi nhiều chỗ đã mòn vẹt dưới bước chân người qua kẻ lại. Trên những hàng đá đó, cô từng nhảy chân sáo qua, chạy vụt qua, thả bộ qua. Dường như, chúng vẫn còn lưu giữ giấu chân, cũng như một thời thiếu nữ đã vĩnh viễn trôi xa của cô.
Đằng trước là hai bụi chuối, một rặng ngọc trâm. Ngoài vườn hoa, trên nền đá xanh kia, từng đặt thi thể của người thân cô. Dường như cô vẫn thấy rõ rành rành thi thể những người thân yêu nhất phủ vải trắng nằm đó, vậy mà giờ đây nơi này đã chăng đèn kết hoa, đàn sáo vang lừng, tiệc tùng xa hoa.
Gia đình cô, thời thiếu nữ hoa mộng của cô, cùng hạnh phúc cả đời vĩnh viễn trôi đi không bao giờ trở lại.
Cảnh xưa vẫn đó, người cũ nay đâu. Người từng tươi cười nhìn cô, nay đã mãi mãi tan biến trong ký ức.
Nhìn cảnh sắc vẫn hệt như trong ký ức, mũi cô bất giác cay cay, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Đúng lúc này, bàn tay run rẩy của cô bỗng bị ai nắm lấy.
Là Lý Thư Bạch. Khi nang qua khúc quanh hành lang, khuất tầm mắt mọi người, y bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Bàn tay thon dài mà rắn rỏi, ủ ấm tay cô.
Khoảnh khắc ấy như ngưng đọng, lại như ngắn ngủi vô chừng. Cô ngước lên, trông thấy gương mặt y, thấy cả ánh mắt y tha thiết nhìn mình.
Thấy người phía sau đi đến, y liền buông tay ra. Đôi bên lại kẻ trước người sau lặng lẽ đi như thế.
Có điều, lòng cô đã thôi đau buồn sợ hãi. Cô biết mình vẫn còn một chỗ dựa cuối cùng. Giữa lúc tưởng chừng bị cả thế gian ruồng rẫy, vẫn có một người mãi mãi đứng bên cạnh cô, sẵn sàng nắm lấy tay mỗi lúc cô cần, trao cho cô sức mạnh lớn lao nhất.
Đại sảnh đã bày mười hai chiếc ghế, Lý Thư Bạch ngồi trên, Phạm Ứng Tích và Chu Tường ngồi hai bên. Hoàng Tử Hà và Trương Hàng Anh ngồi phía dưới, vừa ngẩng lên nhìn sang hai bên, cô đã sững sờ.
Bên trái chính là em rể tương lai của Chu Tử Tần, Tề Đằng.
Còn bên phải ngồi lặng lẽ gập gối đó, là Vũ Tuyên.
Trương Hàng Anh cũng rúng động, khe khẽ gọi Vũ Tuyên: “Sao ân công lại ở đây?”
Vũ Tuyên nãy giờ lặng thinh, lúc này mới ngước lên nhìn gã, không hỏi ngạc nhiên: “Huynh là… người nhà của A Bảo ư?”
“Đúng thế! A Bảo đến giờ vẫn nhắc ân công mãi đấy!”
Vũ Tuyên mỉm cười, song lòng đương ngổn ngang trăm mối nên làm thinh không đáp. Trương Hàng Anh cũng đành ngậm miệng.
Chu Tường là chủ nhà, bèn nâng chén kính Quỳ vương trước, Phạm Ứng Tích là Tây Xuyên tiết độ sứ, vừa kính Quỳ vương cũng là tự phạt một chén, Chu Tường là chủ, mọi người là khách nên tất cả cùng nâng chén kính ông ta! Phạm Ứng Tích là tiết độ sứ trong khi Chu Tường vừa chân ướt chân ráo đến nhậm chức, hai người lại cạn một chén…
Yến tiệc vừa mở màn mọi người đã nhao nhao kính rượu, ông kính tôi tôi kính ông, khiến người ta không sao thoái thác. Chu Tử Tần đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Tử Hà, cả hai len lén rời đại sảnh, chuồng sang sảnh bên ăn chè bơ.
“Sùng Cổ mau khai thực đi! Sao thoáng cái các vị đã chạy đến chỗ Phạm tướng quân thế?”
Hoàng Tử Hà vừa ăn vừa đáp: “Yên tâm đi, chúng tôi không nợ ân tình Phạm Ứng Tích, trái lại còn được lão ra thò thóp ra cho nắm kia. Nhờ cả vào thằng con tiếng thối đồn xa nhà đó đấy, hồi trước tôi rình bắt hắn bao lâu, đã hiểu rõ tính hắn như lòng bàn tay rồi.”
“Công công rình ai cơ?”
Hoàng Tử Hà vội lấp liếm: “Công tử không biết à? Thành Đô tiểu bá vương Phạm Nguyên Long cũng lừng danh kinh thành đấy chứ!”
“Thế ư? Sao ta chẳng biết gì cả.” Rồi sực nhớ ra một chuyện, gã lại kéo cô dậy, giục giã: “Nào nào, chúng ta đi xem màn biểu diễn của Công Tôn đại nương chuẩn bị đến đâu rồi.”
Công Tôn Diên và Ân Lộ Y đang ở hoa sảnh. Ghế đã bày sẵn ra mái hiên sát mép nước, cạnh bến thuyền phía trước. Bên trong nhà thủy tạ cũng được dọn dẹp bày biện lại, chăng một tấm màn che thêu hoa thật rộng làm phông nền, phía sau thắp đèn cho ánh sáng hắt lại, rực rỡ như hoa như gấm, mờ mờ ảo ảo phủ lên người Công Tôn Diên đứng trước ,àm, khiến toàn thân giai nhân lung linh như ngọc, không thể nhìn thẳng.
Ân Lộ Y đang chấm ngáo mạch nha cạnh đó, thấy hai người đến bèn đứng dậy lấy giấy gói hai miếng mạch nha đưa cho họ.
Hoàng Tử Hà cúi đầu nhìn miếng mạch nha trong tay, quả nhiên đã được nặn thành hình chim én, lông đuôi được cắt tỉa, hai cánh dang ra, sống động như thật. Cô không khỏi thán phục, lại nhìn sang Chu Tử Tần, trên tay gã là một con mèo đang lim dim, đầy vẻ biếng nhác, tiếc rằng đã bị gã cắn mất nửa đầu.
Chu Tử Tần ngượng ngùng há miệng ra hỏi lại: “Cái đó… ta nhả ra được không?”
Công Tôn Diên cười: “Nó vốn là đồ ăn mà, huống hồ chiều nay tứ muội đã nặn rất nhiều, bổ đầu cứ lấy thêm con nữa.”
Chu Tử Tần vui vẻ chọn ngay một con hổ nhỏ: “Em gái ta dữ như con cái vậy, để ta tặng nó một con… Á, bên trên còn dính giấy này?” Miệng nói, tay gã xé ngay miếng giấy hồ bọc bên ngoài để các miếng mạch nha không dính vào nhau, nhau ngốn ngấu: “Ta thích ăn cái này lắm đấy.”
Hoàng Tử Hà bó tay bất lực: “Vừa rồi ăn chưa đủ ư?”
“Họ chúc qua chúc lại như thế, công công ăn được à?” Nói rồi, gã bỏ luôn con mèo mạch nhanh vào mồm nhai.
Công Tôn Diên cười: “Thiếu bổ đầu rảnh rỗi thì treo đèn hộ tôi nhé, đèn lồng da trâu này nặng quá, tôi cầm hơi khó.”
“Ồ, được thôi.” Chu Tử Tần gói con hổ mạch nha lại, nhét vào ngực áo rồi nhanh nhẹn giúp họ treo lồng đèn.
Loại lồng đèn này có ưu điểm là bên ngoài căng một lớp da trâu dày, rất linh động, có thể dùng để che bớt một nửa hoặc một phần ánh đèn, điều chỉnh nguồn sáng.
Công Tôn Diên nhờ họ treo hộ đèn lồng, che bớt ánh đèn rọi về phía người xem, khiến ánh sáng chỉ tập trung lên sân khấu.
Hôm nay không có trăng, sắc trời đã tối, lại cho tắt hết đèn đuốc, chỉ để lại những lồng đèn soi sáng nhà thủy tạ, chiếu sáng bóng dáng Công Tôn Diên trước màn.
Công Tôn Diên cầm hai thanh kiếm một dài một ngắn, đứng giữa nhà thủy tạ, dạo một vòng quen thuộc.
Xưa nay Công Tôn Diên phục sức giản dị, hôm nay biểu diễn mới mặt vũ y lộng lẫy. Đó là một chiếc áo gấm Thục dày dặn rực rỡ như lấp lánh hào quang, xán lạn mê người. Lại búi tóc thành hình xoắn ốc thật cao, giắt ba đôi trâm vàng, hoa cài đầu thì vô số kể. Song bấy nhiêu trang sức lộng lẫy như thế, dường như cũng chỉ làm nền cho Công Tôn Diên, bởi dung mạo tuyệt mỹ ấy đủ khiến mọi kẻ chiêm ngưỡng quên hết phục sức hoa lệ, chỉ chăm chú vào nhan sắc giai nhân.
Hoàng Tử Hà chạnh nhớ đến Vương hoàng hậu trong gác Bồng Lai cung Đại Minh mà mình từng ngưỡng mộ. Bất giác cô thở dài, mười mấy năm trước, giữa Dương Châu phồn hoa, sáu người con gái đương độ xuân thì ấy chẳng rõ còn xinh đẹp đến mức nào.
Tiếc rằng tuổi xanh tàn tạ, tán tác đóm bay.
Ngắm nhìn giai nhân trên đài, cô lại nghĩ, không hiểu tại sao Công Tôn Diên đến giờ vẫn chưa gả chồng? Năm xưa là ai dựng nên Vân Thiều Uyển tặng Công Tôn đại nương? Tại sao họ không ở bên nhau?
Công Tôn Diên diễn thử mấy động tác trên đài, rồi nhìn Ân Lộ Y hỏi: “Thế này à?”
Ân Lộ Y gật đầu, trỏ tấm màn sa phía sau nói: “Hình như sau khi xoay tròn hai lần thì lùi vào sau bức màn.”
Công Tôn Diên gật đầu, xoay tròn theo nhịp phách của Ân Lộ Y, trong ánh kiếm lấp loáng, từ từ lùi vào sau màn.
Hoàng Tử Hà hỏi Ân Lộ Y: “Sao Công Tôn đại nương lại quên động tác được?”
“Điệu Kiếm Khi Hồn Thoát tối nay đại tỷ biểu diễn là do A Nguyên cải biên lại mấy năm trước, dịu dàng, uyển chuyển, không phô bày quá nhiều kiếm khí, khá thích hợp với yến tiệc thế này.” Ân Lộ Y vừa nói vừa quan sát quang cảnh trong nhà thủy tạ, rồi cầm lồng đèn đi ra sau. Ánh đèn hắt bóng Công Tôn Diên lên tấm màn, mờ mờ ảo ảo, tư thế yểu điệu lại càng thêm phần mê ly tha thướt.
Chu Tử Tần thì thào bảo Hoàng Tử Hà: “Thực ra ta cảm thấy nếu y phục của đại nương mỏng chút nữa thì còn đẹp hơn. Trong lúc xoay tròn, lại thêm vạt váy và tay áo tung bay, thực chẳng khác gì tiên nữ!”
Hoàng Tử Hà khẽ đáp: “Họ là người chuyên nghề ca múa, làm gì có chuyện công tử nghĩ ra mà họ lại chưa nghĩ tới. Nhất định là còn nguyên nhân khác, ví như chất vải quá mỏng manh không hợp với điệu múa, hoặc tay áo bay bay sẽ gây vướng víu, chẳng hạn thế.”
“Ừ phải, vẫn là công công nghĩ thấu đáo.” Chu Tử Tần phục sát đất.
Thấy không còn sớm nữa, hai người đâm lo trốn đi quá lâu, trở về lại khó ăn nói, từ biệt bọn Công Tôn Diên, hối hả quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.