Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Chương 16: TRĂNG MỜ BẾN NƯỚC

Châu Văn Văn

15/07/2016

Sau khi tiễn Chu Tử Tần đang bừng bừng hứng khởi vì vớ được vụ án lớn, Hoàng Tử Hà cũng đứng dậy cáo từ Lý Thư Bạch.

Song vừa bước đến cửa, nhìn thấy khóm thục quỳ đung đưa trước mặt, tươi đẹp vô ngần dưới ánh trăng, mắt cô bỗng hoa lên, đứng ngây ra đó hồi lâu rồi sực nhớ đến một chuyện, lòng bỗng lạnh buốt đi, mặt cũng tái nhợt.

Cuối hạ, gió đêm đã bắt đầu lành lạnh. Lý Thư Bạch đứng phía sau, thấy thân hình cô run lên thì hỏi khẽ: “Sao vậy?”

Cô từ từ ngoái lại nhìn y, miệng há ra nhưng không thốt nên lời.

Thấy mảnh sân trong quán thi thoảng lại có người đi qua đi lại, Lý Thư Bạch bèn nắm tay cô kéo vào trong, đóng cửa lại rồi hỏi: “Ngươi nghĩ gì thế?”

“Cha mẹ tôi, còn cả anh trai… bà nội…” Môi cô run lên bần bật, không cất nổi nên lời.

Lý Thư Bạch hiểu ngay, ghé tai cô hỏi khẽ: “Ngươi nghi ngờ người nhà mình cũng chết vì trẩm độc phải không?”

Hoàng Tử Hà cắn mạnh môi dưới, ép mình bình tĩnh lại. Tay cô siết chặt mép bàn đến trắng bệch ra: “Vâng… Tôi muốn xác nhận lại một lần…”

“Uống ngụm nước đi đã.” Lý Thư Bạch rót cho cô một ly trà, rồi đứng nhìn cô chằm chằm, “Ngươi muốn xác nhận lại thật ư?”

Hoàng Tử Hà ngước nhìn y, cặp mắt từ từ dâng lên một màn sương, dưới ánh đèn trông càng long lanh tựa thủy tinh, toát lên vẻ hoang mang bơ vơ khôn tả.

Cô cắn chặt môi rồi quả quyết gật đầu: “Vâng.”

Y chẳng nói thêm nửa lời, chỉ giơ tay ấn nhẹ lên vai cô rồi rảo bước rời quán trọ, đi thẳng ra đầu ngõ.

Xa xa, dưới ánh trăng, Chu Tử Tần đang dắt Tiểu Hà nhảy chân sáo đi về phía quận thú, trông điệu bộ như chỉ sợ người khác không biết minh vui.

Y liền gọi lớn: “Chu Tử Tần!”

Đêm khuya đường sá vắng hoe, nghe tiếng gọi, Chu Tử Tần vội kéo Tiểu Hà chạy hướng ngược lại: “Vương huynh! Còn chuyện gì ư?”

Lý Thư Bạch buông một câu gọn lỏn: “Chúng ta ra ngoài một chuyến.”

Chu Tử Tần rạng rỡ hẳn lên: “Hay quá, gọi cả Sùng Cổ đi, để tôi dắt hai vị đến hàng cá ngon nhất quận Thục! Rắc thêm ít tiêu là thơm nức…”

“Hắn không đi đâu.”

Chu Tử Tần ồ lên, rồi hỏi: “Vậy chúng ta… đi đâu?”

“Quật mộ.”

Chu Tử Tần vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Thích quá! Tôi và Sùng Cổ ăn ý lắm! Chúng tôi là hai đại cao thủ đào mồ quật mả, phối hợp nhịp nhàng hết ý đấy…”



“Nói nhỏ thôi…” Lý Thư Bạch lạnh lùng nhắc.

Chu Tử Tần vội bưng miệng lại.

Lý Thư Bạch lại nói: “Mấy hôm trước Sùng Cổ vất vả nhiều, hôm nay phải nghỉ ngơi.”

“Lúc gay cấn thế này Sùng Cổ lại ở nhà ngủ à… Đúng là chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả.” Chu Tử Tần bĩu môi, rồi sực nhớ ra gì đó, vội hỏi: “Vương gia vừa mới đỡ, việc này… chi bằng để tôi đi một mình là được, bảo đảm thập toàn thập mỹ, không sai sót một li!”

Lý Thư Bạch nhìn ra bóng đêm mịt mùng, đường sá phủ Thành Đô thảy đều lát đá xanh, trải bao dầu dãi đã bị mài đến nhẵn bóng lên, phản chiếu ánh trăng lành lạnh.

Y thong thả giải thích: “Đây có thể là chứng có lợi đầu tiên của cô ấy, ta không đi không được.”

Chu Tử Tần ngạc nhiên: “Cô nào cơ ạ?”

Lý Thư Bạch không trả lời, chỉ hỏi: “Ngươi ra khỏi thành được không?”

“Không vấn đề, tuy tôi mới tới không lâu, nhưng đã kịp kết bạn với tất cả binh sĩ canh cổng thành rồi, chỉ cần nói ra ngoài tra án ban đêm, bảo đảm họ sẽ mở cửa cho chúng ta.” Đoạn gã ghé tai Lý Thư Bạch thì thào hỏi, “Đi quật mờ ở đâu cơ?”

Lý Thư Bạch quay đầu nhìn ra ngọn núi phía ngoài thành, đáy mắt phản chiếu ánh trăng, vừa lạnh lùng, vừa tịch mịch.

Cuối cùng, y đáp: “Mộ cả nhà Hoàng sứ quân.”

Đi về phía Tây quận Thục, ngân hạnh mọc thành hàng dài dọc đường lên núi, mặt Nam là vô số mộ phần.

“Nghe nói phong thủy nơi này rất tốt, nên nhiều người khá giả đặt mộ ở đây. Sau khi Hoàng sứ quân qua đời, Hoàng Tử Hà bỏ trốn, dòng tộc họ Hoàng chẳng còn ai lo ma táng, cuối cùng mấy hương thân trong quận đành bỏ tiền chôn ông ấy ở đây.” Chu Tử Tần xách dụng cụ vừa lấy từ nhà, đi vòng quanh phần mộ không lấy gì làm to lớn, đọc chữ trên bia rồi buột miệng than: “Trên bia không có Hoàng Tử Hà.”

Lý Thư Bạch lạnh nhạt nhận xét: “Cuối cùng sẽ lại thêm vào thôi.”

“Chẳng biết cô ấy có tới thăm mộ người nhà hay không nữa.” Vừa nói, gã vừa săm soi các ngôi mộ xây đá xanh khum khum, tìm chỗ nứt để ra tay, “Thực ra, tôi chỉ muốn ngày ngày nấp ở đây chờ sẵn, chắc chắn sẽ đợi được Hoàng Tử Hà lén lút đến viếng mộ, tới lúc đó tôi sẽ lao ra bắt quả tang cô ấy, nói với cô ấy rằng, chúng ta phối hợp phá vụ huyết án của gia đình cô đi! Vương gia bảo, Hoàng Tử Hà có cảm động trước tấm lòng của tôi mà ở lại bên cạnh, cùng tôi phá giải tất cả những vụ án lạ lùng trong thiên hạ không…”

“Không đâu.” Lý Thư Bạch lạnh lùng cắt lời.

Chu Tử Tần mù tịt ngó nhìn mặt đoán ý, vẫn khấp khởi nói tiếp: “Cũng phải. Thế nên cách hiện giờ của tôi là hoàn toàn chính xác. Tôi định phối hợp với Sùng Cổ phá vụ án nhà họ Hoàng, tới lúc đó Hoàng Tử Hà nhất định sẽ quay về Thục tìm tôi tạ ơn, bấy giờ tôi sẽ bảo cô ấy rằng…”

Chu Tử Tần cứ thao thao bất tuyệt cứ như thể Hoàng Tử Hà đang đứng ngay trước mặt, còn khoát tay cười ha hả, đầy vẻ hào sảng: “Không cần đa lễ, đây là việc bản bổ đầu nên làm mà! Nếu cô muốn cảm tạ thì ở lại đây đi, chúng ta cùng chung tay phá án, tạo phúc cho dân chúng quận Thục, để tiếng thơm muôn đời!”

Lý Thư Bạch sốt ruột chuyển chủ đề: “Ngươi thấy nên bắt tay từ chỗ nào?”

Chu Tử Tần lại nghiên cứu hai ngôi mộ của Hoàng lão phu nhân và Hoàng Quân, rồi đáp: “Trong một đêm muốn quật cả năm ngôi mộ thì khó quá. Theo tôi thấy, một của Hoàng Quân em Hoàng sứ quân tuy cũng xây bằng đá xanh, nhưng nhỏ hơn nhiều. Hơn nữa các hương thân quận Thục chỉ tiện thể an táng cho ông ấy thôi, nên không làm kỹ càng. Chi bằng ta đào một cái ngách chếch phía sau mộ dẫn xuống, trước khi trời sáng chắc cũng kịp quật lên.”



Nói là làm, hai người chiếu theo hướng bia, đào một cái hố chếch xuống ở phía sau mộ. Dù sao cũng mới hạ táng chưa lâu, đất còn mềm xốp, chẳng mấy chốc đã đào đến mộ, sau khi nạy lớp đá bọc ngoài, một đầu quan tài ló ra.

“Đây hẳn là phần đầu áo quan, chỉ cần cắt ít tóc đem về là được.” Chu Tử Tần vừa cạy ván vừa liến thoắng: “Lần này chúng ta may đấy, lần trước ở Trường An tôi cũng gặp một vụ, Đại Lý Tự yêu cầu quật mồ nghiệm thi. Nào ngờ nhà đó giàu quá, còn dùng lòng trắng trứng hòa với nước gạo nếp trộn vào đất đắp lên, sau bao ngày dầu dãi nắng mưa, lớp đất đã cứng lại như sắt, cả đám người của Đại Lý Tự đào suốt bốn năm ngày mới đục được một lỗ, kết quả kẽ đá lại được đổ đồng nung chảy, kín như bưng, giọt nước cũng không chui lọt, cuối cùng chúng tôi phải bẩy tất cả lên mới xong…”

“Cha ngươi mắng cho ngươi một trận hả?”

Chu Tử Tần lè lưỡi: “Gia đúng là liệu sự như thần.”

Rạng sáng, Lý Thư Bạch về đến khách sạn, thấy phòng Hoàng Tử Hà vẫn leo lét ánh đèn. Y thoáng phân vân, thấy nhà bếp đã bắt đầu chuẩn bị đồ sáng bèn bảo họ cho hai bát bánh canh, bưng đến gõ cửa phòng Hoàng Tử Hà.

Hoàng Tử Hà nghe tiếng liền mở cửa ngay, rõ ràng đã thức đợi tin suốt đêm, đến nỗi hai mắt đỏ ngầu.

Lý Thư Bạch đặt đồ ăn lên bàn, ra hiệu cho cô ăn trước đã.

Trời vừa tảng sáng, trong phòng chỉ còn một ngọn nến lập lòe. Hoàng Tử Hà bưng bát bánh canh nóng hổi, lặng nhìn y.

Lý Thư Bạch đăm đăm nhìn cô, cuối cùng lên tiếng: “Là trẩm độc, không sai.”

Hoàng Tử Hà đứng phắt dậy, suýt nữa hất đổ cả bát bánh canh. Lý Thư Bạch thản nhiên giơ tay giữ lấy bát, nhắc nhở: “Nghe ta nói đã.”

Hoàng Tử Hà cắn môi gật đầu, song người vẫn run lên bần bật. Cô gắng gượng day day huyệt thái dương, ép mình bình tĩnh lại.

“Mọi chuyện trên đời, nếu quá bận lòng lại hóa ra rối trí, tuy ngươi xưa nay bình tĩnh, nhưng chuyện liện quan đến người nhà, ắt sẽ rối loạn, nên ta không cho ngươi theo, sợ ngươi xúc động quá mức lại không hay.”

“Vâng… tôi hiểu.” Cô miễn cưỡng đáp.

“Hiện giờ vụ án của gia đình ngươi đã có đột phá quan trọng, tin rằng ngày ngươi rửa sạch oan khiên chẳng còn xa nữa.” Nói đoạn, y đẩy bát bánh canh tới trước mặt cô, “Có điều bây giờ quan trọng nhất là ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày lo buồn rầu rĩ thì làm sao lật lại bản án, rửa sạch mối oan đây?”

Cô lặng lẽ gật đầu, rồi bưng bát lên, thong thả ăn từng miếng đến hết, đoạn đặt bát xuống nhìn y.

Ánh bình minh đã ló ra phía cuối trời, lại là một sớm mùa hè nắng đẹp.

Lý Thư Bạch bảo cô: “Xét theo độc tính của trẩm độc thì người nhà ngươi, cũng giống như Phó Tân Nguyễn và Ôn Dương, đều trúng loại độc chế luyện lần hai. Bởi thế, kẻ hạ độc không thể là ngươi.”

Cô gật đầu, nuốt nước mắt run rẩy đáp: “Vâng… Bao lâu nay, tôi dốc lòng muốn tìm một điểm đột phát, nhưng truy tra thế nào cũng chỉ toàn những chứng cứ bất lợi. Mãi đến giờ mới tìm được chứng cứ quan trọng đầu tiên, có lẽ từ nay có thể gạt bỏ giả thiết tôi là hung thủ rồi…”

“Đúng thế, đồng hoang ngàn dặm, cuối cùng cũng xuất hiện một cơ may.” Lý Thư Bạch uể oải đáp. Suốt đêm y cùng Chu Tử Tần đào mồ quật mả, bất chất bản thân vốn ưa sạch sẽ, thậm chí còn cầm mớ tóc cắt từ tử hi. Tất nhiên trước khi cầm đã đeo găng tay Chu Tử Tần cung cấp.

Hoàng Tử Hà đang xúc động, quên cả cảm tạ y, chỉ mãi hỏi dồn: “Thi thể của cha mẹ tôi… giờ sao rồi?”

“Vì triệu chứng và thức ăn của năm người giống nhau, thời gian lại gấp gáp nên chúng ta chỉ cắt tóc của chú và anh trai của ngươi đem kiểm nghiệm thôi, đều trúng phải trẩm độc. Ta nghĩ có lẽ nên để Tử Tần mượn vụ án Phó Tân Nguyễn loan tin ra, sau đó đường đường chính chính kiểm nghiệm lại thi thể cho mẹ ngươi, nếu xác định là trẩm độc, thì có thể rửa oan cho ngươi, đồng thời xóa bỏ bản án cũ, lập án mới điều tra lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trâm Iii: Tình Lang Hờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook