Chương 17
Mạt Trà Khúc Kỳ
28/01/2024
Cẩm Họa bị hôn thất điên bát đảo, hoàn toàn quên mất phản kháng, đầu
lưỡi ướt mềm đảo qua mỗi một chỗ bên trong, cảm giác rùng mình kia khiến toàn thân nàng đều tê dại, trong đầu càng trống rỗng và choáng váng.
Bàn tay nhỏ theo bản năng chống lên trước ngực hắn, cho đến khi chỉ có thể thở hổn hển dựa vào ngực hắn mới dần dần lấy lại được tinh thần.
Hắn…… Hắn vừa mới…… Cẩm Họa cảm thấy gương mặt nóng lên, lỗ tai giống như sung huyết, đỏ rực lên.
Quốc Sư đại nhân cuối cùng cũng ăn được đậu hủ, chặt chẽ ôm lấy thiếu nữ trong lòng, vẻ mặt kiều mị kia khiến hắn vô cùng thoải mái. Sớm biết hôn nàng một lần thì nàng sẽ ngoan ngoãn như vậy, hắn nên sớm một chút…… Nghĩ đến đây, Quốc Sư đại nhân mắt đen trở nên càng thêm thâm trầm.
Thấy Cẩm Họa chỉ im lặng không nói, hơi thở phì phì, Quốc Sư đại nhân mới vừa thoáng buông tay, cúi đầu nhìn lại, thiếu nữ trong lồng ngực lại vội vàng tránh thoát khỏi sự ôm ấp của hắn, động tác linh hoạt bò vào một góc long sàng muốn lẩn trốn.
Quốc Sư đại nhân không kịp phòng bị, lồng ngực đột nhiên trống rỗng, sau đó buông cánh tay, nhàn nhạt nói với Cẩm Họa: “Lại đây.”
Cẩm Họa lắc đầu.
Nàng còn lâu mới qua, nàng đâu có bị ngốc
Thật không nghe lời. Quốc Sư đại nhân nhíu mày, cằm thắt lại càng chặt, lúc này tâm tình không tệ, ngữ khí vẫn có chút ôn hòa, “Lặp lại lần nữa, lại đây.”
Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn lắc lắc đầu, ngữ khí yếu ớt nói: “Dung Xu, ngươi…… Ngươi không được làm vậy…”
Nụ hôn cực nóng kia đến bây giờ vẫn làm trong lòng nàng Kinh hoảng không ngừng, nàng hít một hơi, nỗ lực khiến cho ngữ khí của mình có thể bình tĩnh hơn “Thực ra cho dù có chuyện gì, trẫm cũng sẽ đều nghe lời ngươi nói, ngươi không cần quá lo lắng, trẫm cái gì cũng đều không làm được… Nếu ngươi còn không yên tâm, chờ khi trẫm hoàn thành việc muốn làm thì sẽ mang ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, hoặc là…… Tuyên bố với bên ngoài đã mắc bệnh băng hà… Á, ngươi……”
Hơi thở ấm áp tới gần.
Hắn đột nhiên nhào lên giường nàng, bây giờ Cẩm Họa muốn cũng không trốn được.
Cẩm Họa gắt gao cắn môi, nhất thời không biết nên nói gì... Dung Xu chẳng qua là lo lắng mình không nghe lời, nếu chính mình trở thành nữ nhân của hắn, như vậy mọi thứ sẽ khác.
Nhưng mà nàng không muốn.
Ít nhất hiện tại không muốn.
Quốc Sư đại nhân liếm liếm môi, duỗi tay nhéo cái cằm xinh đẹp của thiếu nữ, ép nàng nhìn mình, lòng bàn tay vuốt ve da thịt tinh tế của nàng, lẳng lặng nhìn đôi mắt ướt long lanh của nàng, sau đó nhẹ nhàng buông ra.
Cẩm Họa vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, hai mắt chợt ngây ngốc.
Quốc Sư đại nhân: “Là vi thần mạo phạm, xin bệ hạ thứ tội.”
Cẩm Họa: “……”
Chuyện này...Chuyện này… Đột nhiên hắn cung kính như vậy làm nàng có chút không quen.
Mang theo cảm giác xấu hổ trong không gian trầm mặc, Cẩm Họa hơi cúi đầu, đôi tay không biết nên để ở đâu. Thằng nhãi này rõ ràng ngoài miệng nói “Mạo phạm”, “Thứ tội” gì đó, nhưng lại áp sát nàng như vậy, hơn nữa còn không có vẻ gì là muốn đi xuống cả.
Cẩm Họa vô cùng bối rối.
Nhìn bộ dạng đáng thương của thiếu nữ trước mắt, Quốc Sư đại nhân tâm tình hơi sụp đổ, định xuống giường, ánh mắt trong lúc vô tình dừng lại ở chỗ nàng ngồi, ánh mắt nghiền ngẫm, rồi lại có chút kinh ngạc âm thầm.
Cẩm Họa nhìn theo tầm mắt của Quốc Sư đại nhân, cúi đầu thì thấy... nếu không thấy thì coi như không biết, nhưng vừa thấy thì thật là bị dọa cho nhảy dựng cả lên, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng.
Ôi trời ơi, sao lại vào ngay lúc này…
...Mà tới, quỳ, thủy!
Cẩm Họa cúi đầu không dám phát ra một tiếng động nào.
Đỉnh đầu truyền đến một hồi cười khẽ, Cẩm Họa xấu hổ đến mức muốn chết luôn cho xong...
***
Cẩm Họa thân mình thuộc thể hàn, mỗi lần có quỳ thủy đều cả người không thoải mái, lười nhác nằm trên giường, như một con mèo cuộn tròn lại.
Lúc Sơ Vân tới, nhìn một bãi đỏ thắm trên long sàn, còn tưởng rằng Quốc Sư kia làm chuyện cầm thú. Tuy nói Quốc Sư đại nhân giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, nhưng là Cẩm Nhi thì khác, khó tránh hắn huyết khí phương cương……
Cũng may chỉ là quỳ thủy. Sơ Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt mày giãn ra.
“Nói thật đi, tại sao đang yên đang lành, tên khốn kiếp đó là bò lên giường ngươi hả?” Sơ Vân nghiêm túc, ngữ khí trầm trọng.
Cẩm Họa rụt rụt cổ, gương mặt có chút nóng lên, ấp a ấp úng nói: “Trẫm ngủ quên ở Thanh Phong Các, là Dung Xu mang ta về tẩm cung……”
Sơ Vân liếc Cẩm Họa một cái: Nói trọng điểm.
Cẩm Họa: “……”
Sơ Vân: “Ngươi phải cẩn thận một chút nhất quyết không để để cho hắn dễ dàng ức hiếp, biết không?”
Cẩm Họa gật gật đầu: “Trẫm biết, Dung Xu hắn…… Cái hắn muốn chỉ là hoàng quyền, sợ trẫm không nghe lời mà thôi.” Những lời này, nàng cũng chỉ nói với Sơ Vân.
Sơ Vân duỗi tay xoa xoa mặt Cẩm Họa, thở dài một hơi, nói: “Như vậy thì tốt rồi, về sau ngươi cố gắng đừng tiếp xúc riêng với hắn nữa.” Tuy rằng…… Nếu thật sự cái tên đó mà có muốn làm gì, thì cũng không ai cản được
Nhưng mà… Cẩm Nhi tuy đã mười sáu, nhưng vẫn còn chưa trải sự đời, hoàn toàn là một thiếu nữ ngây ngô, nếu cái tên đó thật sự xuống tay… Sơ Vân hung tợn cắn răng, song quyền nắm chặt.
Cẩm Họa thân mình không khỏe, uể oải ỉu xìu gật gật đầu. Sơ Vân nhéo nhéo mặt nàng, nhoẻn miệng cười, “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài trước.”
Cẩm Họa ngoan ngoãn gật đầu.
Ra khỏi Càn cùng cung, Sơ Vân duỗi duỗi người.
Bên ngoài mặt trời vừa lên tâm tình cũng vô cùng thoải mái.
Khóe môi cong cong, đôi mắt sáng rực rỡ lung linh, phảng phất giống như ánh sao, lơ đãng nhìn qua hòn giả sơn, nơi đó có một cái bóng màu lam nhạt cao dài, Sơ Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng đột nhiên run lên.
Nhưng khi nàng chớp mắt một cái, lại vô cùng hụt hẫng... ở đó đã không có gì nữa.
Là nàng nhìn lầm rồi sao, đây là hoàng cung, hắn sao có thể…… Sơ Vân rũ mi, hàng mi dài ngày rậm run run, rọi lên thành hai cái bóng u buồn.
***
Cẩm Họa không ngờ Sở Nhất lại đến tìm nàng, dù sao hoàng cung này hắn cũng không quen thuộc. Nếu không có cung tỳ dẫn đường, hắn sẽ không tìm được đến đây.
Thấy bộ dạng con cún cưng này đáng thương vô cùng, Cẩm Họa liền cho mọi người ở Càn Cùng cung lui xuống, một mình trò chuyện với hắn.
“Làm sao vậy?” Cẩm Họa mím môi, hai mắt sáng lấp lánh, vươn tay xoa đầu Sở Nhất.
Thấy Cẩm Họa miệng cười tươi tắn, Sở Nhất khẽ nhếch môi, rất có dáng vẻ hồn nhiên, chỉ là...ánh mắt hắn đã không còn giống như bình thường…
Không thể nói được là chỗ nào không bình thường chỉ cảm thấy có chút không ổn, Cẩm Họa nhíu mày.
Sở Nhất nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng, ôn nhu bọc trong lòng bàn tay hắn, Cẩm Họa sửng sốt, bàn tay to lớn ấm áp kia phủ trùm toàn bộ tay nàng...Không chừa một khe hở.
Nàng có chút không quen thân mật như vậy, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Có lẽ hôm nay con cún cưng này có tâm tình không tốt.
“Chủ nhân, nàng có muốn rời khỏi nơi này không?” Sở Nhất đột nhiên hỏi.
Cẩm Họa thân mình run lên, sau đó nhanh chóng khôi phục thần sắc, cười cười nói: “Ngươi ngốc à, trẫm là Đại Chiêu hoàng đế, sao có thể bỏ đi, hay là, ngươi muốn đi?”
“Không.” Sở Nhất vội lắc đầu, dùng sức siết chặt tay nàng, nhưng không làm nàng đau, sau đó thoáng rũ mi, thanh âm nhỏ nhẹ “Chủ nhân ở đâu, ta sẽ ở đó.”
Cẩm Họa thần sắc sửng sốt, trong lòng có một dòng nước ấm áp lan tràn.
Thật là khờ.
Ngốc quá.
“Hôm qua ta thấy Quốc Sư mang nàng đi, ta……” Sở Nhất cong cong môi, cười có chút chua xót “Chủ nhân, nàng có thích Quốc sư không?”
Không ngờ hắn lại hỏi vậy, Cẩm Họa nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, do dự một hồi lâu, mới mặt mày tươi cười, nhẹ nhàng rút tay về, vỗ vỗ lên đầu Sở Nhất, “Người đó lạnh như băng, tính tình cổ quái, trẫm sao lại thích được?”
Tuy rằng hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng nhưng nàng vẫn có chút sợ hắn.
“Thật sao?” Sở Nhất không lộ vẻ vui sướng gì, thanh sắc cô đơn. Tuy bây giờ nàng không thích, nhưng ánh mắt của nam tử ngày hôm qua kia, đã hoàn toàn nói rõ dục vọng chiếm hữu của hắn.
“Đương nhiên, trẫm lừa ngươi làm gì.” Cẩm Họa trả lời rất nhanh, bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Sở Nhất thoáng tới gần giường, dựa cả người vào Cẩm Họa, cực kỳ giống cún cưng, ngôn ngữ chân thành, “Chủ nhân, nếu Quốc sư muốn đuổi ta đi, thì phải làm sao bây giờ?”
Có lẽ hôm qua quốc sư đã dọa đến hắn, Cẩm Họa ôn nhu an ủi, “Ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đuổi ngươi đi, chỉ cần ngươi muốn, người có thể ở lại bên cạnh trẫm cả đời.”
Sở Nhất vui vẻ cong cong môi, gật đầu “Vâng” một tiếng, “Được, cả đời.”
Thực ra dùng bộ dạng này để có thể cả đời ở bên cạnh nàng thì cũng rất tốt. Sở Nhất mắt đen thâm trầm, thần sắc phức tạp.
Chỉ là hắn biết, nam tử mặc áo bào trắng hôm qua, tuyệt đối sẽ không cho phép mình ở lại bên cạnh nàng. Nghĩ đến đây, Sở Nhất liền nhích người sát vào Cẩm Họa một ít.
Minh Xảo trộm quan sát cảnh tượng trong nội điện, thầm nghĩ không ổn rồi: Bệ hạ thân cận như thế với tên Thần Quốc dư nghiệt này, nếu thằng nhãi đó có tâm gây rối, vậy nên không phải là sẽ khóc ròng hay sao. Nàng không tin người nào khác, ở bên cạnh bệ hạ lâu như vậy, nàng biết chỉ có Quốc Sư mới là người có thể bảo vệ được bệ hạ thôi.
Còn những người khác đều có lòng dạ bất lương.
***
“Vậy sao?” Quốc Sư đại nhân tay chấp bút hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Minh Xảo thấy Quốc Sư đại nhân có vẻ không sao cả, trong lòng vạn phần nôn nóng, sau đó “Bịch” một tiếng quỳ xuống, thanh âm khẽ run nói: “Bệ hạ suy nghĩ đơn giản, Quốc sư ngài nếu không nói, nàng ấy sẽ vĩnh viễn không biết ngài tốt với nàng ấy, thời gian qua, nếu không phải ngài che chở, bệ hạ sẽ không có hôm nay.”
Suy nghĩ đơn giản. Quốc Sư đại nhân ánh mắt trầm xuống, giống như nghĩ tới cái gì, cây bút trên tay khẽ run lên, một giọt mực nhỏ lên trên giấy, dần dần lan ra...
Lúc đó, hắn nhìn nàng mở to mắt, người đầu tiên xuất hiện trong mắt nàng, chính là mình.
Cũng là ánh mắt đầu tiên đó, hắn đã nhận ra nàng.
“Bây giờ bệ hạ bị tên dư nghiệt Thần Quốc kia mê hoặc tâm thần, cũng chỉ bởi vì gương mặt tuấn tú kia thôi, vài câu quan tâm thoáng qua, nếu Quốc sư ngài xuất mã, làm gì lại đến phiên hắn.” Minh Xảo bĩu môi.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không tin cái tên nọ là người tốt
Những dịu dàng ngoan ngoãn của hắn, cũng chỉ là biểu hiện giả dối.
Quốc Sư đại nhân gác bút trong tay xuống, dung nhan dưới Bạch Ngọc Diện cụ nhìn không rõ, khiến người ta không thể đoán được tâm tư của hắn. Sau một lúc lâu, mới thấy thanh âm như ngọc vỡ vang lên rõ ràng: “Ý của ngươi là…… Bảo ta dùng mỹ nam kế?”
Minh Xảo nghe vậy, quyết đoán gật gật đầu “Xin Quốc Sư đại nhân nhanh chóng bắt bệ hạ làm tù binh, nhốt vào tim ngay đi.”
Bàn tay nhỏ theo bản năng chống lên trước ngực hắn, cho đến khi chỉ có thể thở hổn hển dựa vào ngực hắn mới dần dần lấy lại được tinh thần.
Hắn…… Hắn vừa mới…… Cẩm Họa cảm thấy gương mặt nóng lên, lỗ tai giống như sung huyết, đỏ rực lên.
Quốc Sư đại nhân cuối cùng cũng ăn được đậu hủ, chặt chẽ ôm lấy thiếu nữ trong lòng, vẻ mặt kiều mị kia khiến hắn vô cùng thoải mái. Sớm biết hôn nàng một lần thì nàng sẽ ngoan ngoãn như vậy, hắn nên sớm một chút…… Nghĩ đến đây, Quốc Sư đại nhân mắt đen trở nên càng thêm thâm trầm.
Thấy Cẩm Họa chỉ im lặng không nói, hơi thở phì phì, Quốc Sư đại nhân mới vừa thoáng buông tay, cúi đầu nhìn lại, thiếu nữ trong lồng ngực lại vội vàng tránh thoát khỏi sự ôm ấp của hắn, động tác linh hoạt bò vào một góc long sàng muốn lẩn trốn.
Quốc Sư đại nhân không kịp phòng bị, lồng ngực đột nhiên trống rỗng, sau đó buông cánh tay, nhàn nhạt nói với Cẩm Họa: “Lại đây.”
Cẩm Họa lắc đầu.
Nàng còn lâu mới qua, nàng đâu có bị ngốc
Thật không nghe lời. Quốc Sư đại nhân nhíu mày, cằm thắt lại càng chặt, lúc này tâm tình không tệ, ngữ khí vẫn có chút ôn hòa, “Lặp lại lần nữa, lại đây.”
Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn lắc lắc đầu, ngữ khí yếu ớt nói: “Dung Xu, ngươi…… Ngươi không được làm vậy…”
Nụ hôn cực nóng kia đến bây giờ vẫn làm trong lòng nàng Kinh hoảng không ngừng, nàng hít một hơi, nỗ lực khiến cho ngữ khí của mình có thể bình tĩnh hơn “Thực ra cho dù có chuyện gì, trẫm cũng sẽ đều nghe lời ngươi nói, ngươi không cần quá lo lắng, trẫm cái gì cũng đều không làm được… Nếu ngươi còn không yên tâm, chờ khi trẫm hoàn thành việc muốn làm thì sẽ mang ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi, hoặc là…… Tuyên bố với bên ngoài đã mắc bệnh băng hà… Á, ngươi……”
Hơi thở ấm áp tới gần.
Hắn đột nhiên nhào lên giường nàng, bây giờ Cẩm Họa muốn cũng không trốn được.
Cẩm Họa gắt gao cắn môi, nhất thời không biết nên nói gì... Dung Xu chẳng qua là lo lắng mình không nghe lời, nếu chính mình trở thành nữ nhân của hắn, như vậy mọi thứ sẽ khác.
Nhưng mà nàng không muốn.
Ít nhất hiện tại không muốn.
Quốc Sư đại nhân liếm liếm môi, duỗi tay nhéo cái cằm xinh đẹp của thiếu nữ, ép nàng nhìn mình, lòng bàn tay vuốt ve da thịt tinh tế của nàng, lẳng lặng nhìn đôi mắt ướt long lanh của nàng, sau đó nhẹ nhàng buông ra.
Cẩm Họa vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, hai mắt chợt ngây ngốc.
Quốc Sư đại nhân: “Là vi thần mạo phạm, xin bệ hạ thứ tội.”
Cẩm Họa: “……”
Chuyện này...Chuyện này… Đột nhiên hắn cung kính như vậy làm nàng có chút không quen.
Mang theo cảm giác xấu hổ trong không gian trầm mặc, Cẩm Họa hơi cúi đầu, đôi tay không biết nên để ở đâu. Thằng nhãi này rõ ràng ngoài miệng nói “Mạo phạm”, “Thứ tội” gì đó, nhưng lại áp sát nàng như vậy, hơn nữa còn không có vẻ gì là muốn đi xuống cả.
Cẩm Họa vô cùng bối rối.
Nhìn bộ dạng đáng thương của thiếu nữ trước mắt, Quốc Sư đại nhân tâm tình hơi sụp đổ, định xuống giường, ánh mắt trong lúc vô tình dừng lại ở chỗ nàng ngồi, ánh mắt nghiền ngẫm, rồi lại có chút kinh ngạc âm thầm.
Cẩm Họa nhìn theo tầm mắt của Quốc Sư đại nhân, cúi đầu thì thấy... nếu không thấy thì coi như không biết, nhưng vừa thấy thì thật là bị dọa cho nhảy dựng cả lên, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng.
Ôi trời ơi, sao lại vào ngay lúc này…
...Mà tới, quỳ, thủy!
Cẩm Họa cúi đầu không dám phát ra một tiếng động nào.
Đỉnh đầu truyền đến một hồi cười khẽ, Cẩm Họa xấu hổ đến mức muốn chết luôn cho xong...
***
Cẩm Họa thân mình thuộc thể hàn, mỗi lần có quỳ thủy đều cả người không thoải mái, lười nhác nằm trên giường, như một con mèo cuộn tròn lại.
Lúc Sơ Vân tới, nhìn một bãi đỏ thắm trên long sàn, còn tưởng rằng Quốc Sư kia làm chuyện cầm thú. Tuy nói Quốc Sư đại nhân giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc, nhưng là Cẩm Nhi thì khác, khó tránh hắn huyết khí phương cương……
Cũng may chỉ là quỳ thủy. Sơ Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt mày giãn ra.
“Nói thật đi, tại sao đang yên đang lành, tên khốn kiếp đó là bò lên giường ngươi hả?” Sơ Vân nghiêm túc, ngữ khí trầm trọng.
Cẩm Họa rụt rụt cổ, gương mặt có chút nóng lên, ấp a ấp úng nói: “Trẫm ngủ quên ở Thanh Phong Các, là Dung Xu mang ta về tẩm cung……”
Sơ Vân liếc Cẩm Họa một cái: Nói trọng điểm.
Cẩm Họa: “……”
Sơ Vân: “Ngươi phải cẩn thận một chút nhất quyết không để để cho hắn dễ dàng ức hiếp, biết không?”
Cẩm Họa gật gật đầu: “Trẫm biết, Dung Xu hắn…… Cái hắn muốn chỉ là hoàng quyền, sợ trẫm không nghe lời mà thôi.” Những lời này, nàng cũng chỉ nói với Sơ Vân.
Sơ Vân duỗi tay xoa xoa mặt Cẩm Họa, thở dài một hơi, nói: “Như vậy thì tốt rồi, về sau ngươi cố gắng đừng tiếp xúc riêng với hắn nữa.” Tuy rằng…… Nếu thật sự cái tên đó mà có muốn làm gì, thì cũng không ai cản được
Nhưng mà… Cẩm Nhi tuy đã mười sáu, nhưng vẫn còn chưa trải sự đời, hoàn toàn là một thiếu nữ ngây ngô, nếu cái tên đó thật sự xuống tay… Sơ Vân hung tợn cắn răng, song quyền nắm chặt.
Cẩm Họa thân mình không khỏe, uể oải ỉu xìu gật gật đầu. Sơ Vân nhéo nhéo mặt nàng, nhoẻn miệng cười, “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài trước.”
Cẩm Họa ngoan ngoãn gật đầu.
Ra khỏi Càn cùng cung, Sơ Vân duỗi duỗi người.
Bên ngoài mặt trời vừa lên tâm tình cũng vô cùng thoải mái.
Khóe môi cong cong, đôi mắt sáng rực rỡ lung linh, phảng phất giống như ánh sao, lơ đãng nhìn qua hòn giả sơn, nơi đó có một cái bóng màu lam nhạt cao dài, Sơ Vân sắc mặt trắng bệch, trong lòng đột nhiên run lên.
Nhưng khi nàng chớp mắt một cái, lại vô cùng hụt hẫng... ở đó đã không có gì nữa.
Là nàng nhìn lầm rồi sao, đây là hoàng cung, hắn sao có thể…… Sơ Vân rũ mi, hàng mi dài ngày rậm run run, rọi lên thành hai cái bóng u buồn.
***
Cẩm Họa không ngờ Sở Nhất lại đến tìm nàng, dù sao hoàng cung này hắn cũng không quen thuộc. Nếu không có cung tỳ dẫn đường, hắn sẽ không tìm được đến đây.
Thấy bộ dạng con cún cưng này đáng thương vô cùng, Cẩm Họa liền cho mọi người ở Càn Cùng cung lui xuống, một mình trò chuyện với hắn.
“Làm sao vậy?” Cẩm Họa mím môi, hai mắt sáng lấp lánh, vươn tay xoa đầu Sở Nhất.
Thấy Cẩm Họa miệng cười tươi tắn, Sở Nhất khẽ nhếch môi, rất có dáng vẻ hồn nhiên, chỉ là...ánh mắt hắn đã không còn giống như bình thường…
Không thể nói được là chỗ nào không bình thường chỉ cảm thấy có chút không ổn, Cẩm Họa nhíu mày.
Sở Nhất nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng, ôn nhu bọc trong lòng bàn tay hắn, Cẩm Họa sửng sốt, bàn tay to lớn ấm áp kia phủ trùm toàn bộ tay nàng...Không chừa một khe hở.
Nàng có chút không quen thân mật như vậy, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Có lẽ hôm nay con cún cưng này có tâm tình không tốt.
“Chủ nhân, nàng có muốn rời khỏi nơi này không?” Sở Nhất đột nhiên hỏi.
Cẩm Họa thân mình run lên, sau đó nhanh chóng khôi phục thần sắc, cười cười nói: “Ngươi ngốc à, trẫm là Đại Chiêu hoàng đế, sao có thể bỏ đi, hay là, ngươi muốn đi?”
“Không.” Sở Nhất vội lắc đầu, dùng sức siết chặt tay nàng, nhưng không làm nàng đau, sau đó thoáng rũ mi, thanh âm nhỏ nhẹ “Chủ nhân ở đâu, ta sẽ ở đó.”
Cẩm Họa thần sắc sửng sốt, trong lòng có một dòng nước ấm áp lan tràn.
Thật là khờ.
Ngốc quá.
“Hôm qua ta thấy Quốc Sư mang nàng đi, ta……” Sở Nhất cong cong môi, cười có chút chua xót “Chủ nhân, nàng có thích Quốc sư không?”
Không ngờ hắn lại hỏi vậy, Cẩm Họa nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, do dự một hồi lâu, mới mặt mày tươi cười, nhẹ nhàng rút tay về, vỗ vỗ lên đầu Sở Nhất, “Người đó lạnh như băng, tính tình cổ quái, trẫm sao lại thích được?”
Tuy rằng hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng nhưng nàng vẫn có chút sợ hắn.
“Thật sao?” Sở Nhất không lộ vẻ vui sướng gì, thanh sắc cô đơn. Tuy bây giờ nàng không thích, nhưng ánh mắt của nam tử ngày hôm qua kia, đã hoàn toàn nói rõ dục vọng chiếm hữu của hắn.
“Đương nhiên, trẫm lừa ngươi làm gì.” Cẩm Họa trả lời rất nhanh, bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
Sở Nhất thoáng tới gần giường, dựa cả người vào Cẩm Họa, cực kỳ giống cún cưng, ngôn ngữ chân thành, “Chủ nhân, nếu Quốc sư muốn đuổi ta đi, thì phải làm sao bây giờ?”
Có lẽ hôm qua quốc sư đã dọa đến hắn, Cẩm Họa ôn nhu an ủi, “Ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đuổi ngươi đi, chỉ cần ngươi muốn, người có thể ở lại bên cạnh trẫm cả đời.”
Sở Nhất vui vẻ cong cong môi, gật đầu “Vâng” một tiếng, “Được, cả đời.”
Thực ra dùng bộ dạng này để có thể cả đời ở bên cạnh nàng thì cũng rất tốt. Sở Nhất mắt đen thâm trầm, thần sắc phức tạp.
Chỉ là hắn biết, nam tử mặc áo bào trắng hôm qua, tuyệt đối sẽ không cho phép mình ở lại bên cạnh nàng. Nghĩ đến đây, Sở Nhất liền nhích người sát vào Cẩm Họa một ít.
Minh Xảo trộm quan sát cảnh tượng trong nội điện, thầm nghĩ không ổn rồi: Bệ hạ thân cận như thế với tên Thần Quốc dư nghiệt này, nếu thằng nhãi đó có tâm gây rối, vậy nên không phải là sẽ khóc ròng hay sao. Nàng không tin người nào khác, ở bên cạnh bệ hạ lâu như vậy, nàng biết chỉ có Quốc Sư mới là người có thể bảo vệ được bệ hạ thôi.
Còn những người khác đều có lòng dạ bất lương.
***
“Vậy sao?” Quốc Sư đại nhân tay chấp bút hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Minh Xảo thấy Quốc Sư đại nhân có vẻ không sao cả, trong lòng vạn phần nôn nóng, sau đó “Bịch” một tiếng quỳ xuống, thanh âm khẽ run nói: “Bệ hạ suy nghĩ đơn giản, Quốc sư ngài nếu không nói, nàng ấy sẽ vĩnh viễn không biết ngài tốt với nàng ấy, thời gian qua, nếu không phải ngài che chở, bệ hạ sẽ không có hôm nay.”
Suy nghĩ đơn giản. Quốc Sư đại nhân ánh mắt trầm xuống, giống như nghĩ tới cái gì, cây bút trên tay khẽ run lên, một giọt mực nhỏ lên trên giấy, dần dần lan ra...
Lúc đó, hắn nhìn nàng mở to mắt, người đầu tiên xuất hiện trong mắt nàng, chính là mình.
Cũng là ánh mắt đầu tiên đó, hắn đã nhận ra nàng.
“Bây giờ bệ hạ bị tên dư nghiệt Thần Quốc kia mê hoặc tâm thần, cũng chỉ bởi vì gương mặt tuấn tú kia thôi, vài câu quan tâm thoáng qua, nếu Quốc sư ngài xuất mã, làm gì lại đến phiên hắn.” Minh Xảo bĩu môi.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không tin cái tên nọ là người tốt
Những dịu dàng ngoan ngoãn của hắn, cũng chỉ là biểu hiện giả dối.
Quốc Sư đại nhân gác bút trong tay xuống, dung nhan dưới Bạch Ngọc Diện cụ nhìn không rõ, khiến người ta không thể đoán được tâm tư của hắn. Sau một lúc lâu, mới thấy thanh âm như ngọc vỡ vang lên rõ ràng: “Ý của ngươi là…… Bảo ta dùng mỹ nam kế?”
Minh Xảo nghe vậy, quyết đoán gật gật đầu “Xin Quốc Sư đại nhân nhanh chóng bắt bệ hạ làm tù binh, nhốt vào tim ngay đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.