Chương 72: Chờ lệnh
Mặc Nhiên Hồi Thủ
08/07/2020
Trước cửa Thái Cực, quần thần đang tập trung đứng chờ tới giờ lâm
triều, mặt mũi người nào cũng nhập nhèm buồn ngủ, chắc là còn chưa quen
đột nhiên quay về thời một nắng hai sương lăn xuống giường từ sớm. Nếu
là khi xưa, chắc hẳn các vị đại nhân sẽ trêu chọc xem năm mới phát ra
bao nhiêu tiền lì xì, béo lên bao nhiêu cân. Còn hiện tại, không khí
trên Lý Chính Điện trầm lặng, người người câm như hến, ngay cả thở mạnh
cũng không dám.
Mới đầu năm mới đã phát sinh loạn binh, đây không phải dấu hiệu tốt gì. Quan viên các bộ thở dài trong lòng.
Không ai có thể ngờ Nam Cương phong bế tự thủ hơn mười năm đột nhiên xuất binh xâm phạm, phối hợp với cổ độc chướng khí quỷ dị khó giải của người Nam Cương, lộ thi hoành khắp nơi. Mấy vạn đại quân thế như chẻ tre, trực tiếp đánh tới dưới thành Thục Quận. Từ đây mở rộng mấy ngàn dặm về hướng đông chính là vùng trung bộ của Cung quốc, nếu một ngày Ba Thục rơi vào tay giặc thì không mất nhiều thời gian, kinh thành cũng nguy hãm.
Thảm tượng được miêu tả trên chiến báo của tiền tuyến làm cho quần thần lo sợ, người Nam Cương có xú danh ngàn ti trăm cổ rõ ràng, bò lên chính là vạn kiếp bất phục, thời điểm này ai dám đi chịu chết?
Sầm Duệ gõ tay lên long ỷ, trong đầu lướt qua tên của từng tướng lĩnh, không được vẫn là không được. Cuối cùng hình ảnh dừng trên một người, trầm mặc một lúc, lại nhẹ nhàng quét đi. Hắn là độc đinh của Ngụy gia, về công về tư thì lần này cũng không thể để hắn đi. Âm thầm may mắn là giờ kẻ lỗ mãng này đang cùng gia gia hắn tới quận Giang Ninh mừng năm mới, sẽ không về kịp.
Binh bộ Thượng Thư còn gấp hơn cả Sầm Duệ, hắn không dám đề nghị cho Ngụy Trường Yên lãnh binh ra trận, nhưng chiến sự khẩn cấp, dù sao cũng phải có người đi làm chim đầu đàn. Châm chước mãi, sắp sửa bước ra khỏi hàng ngũ, đã có người giành trước: "Bệ hạ, thần thỉnh chiến xuất chinh."
Chủ động xuất đầu là Thượng Đô hộ Chúc Bá Phù, trong lòng Sầm Duệ đang tính toán tên này, nhưng vẫn có vài phần băn khoăn: "Đô hộ quản lý thủ vệ trong kinh, chức vị quan trọng, nếu đi..."
Chúc Bá Phù ôm quyền nói: "Mười sáu vệ Nam Nha có phó soái thống lĩnh, nhất định sẽ bảo vệ phòng ngự kinh thành không một kẽ hở."
Sầm Duệ và Phó Tránh trao đổi ánh mắt không dễ phát hiện, sau khi được Phó Tránh tán thành, vỗ án quyết định: "Vậy lệnh Thượng Đô hộ Chúc Bá Phù lãnh tam quân..." Nói được một lửa thì dư quang liếc thấy tiểu lang quan đang co đầu rụt cổ: "Xảy ra chuyện gì?"
"Bệ hạ, Vệ Dương hầu ở ngoài điện cầu kiến!" Tiểu lang quan hành lễ, cả người mướt mồ hôi lạnh truyền báo, nếu Vệ Dương hầu không gác kiếm lên cổ hắn, có đánh chết hắn cũng không dám chen miệng khi bệ hạ đang nói chuyện a.
Tình hình trên triều bây giờ như nước sôi lửa bỏng, Sầm Duệ nói ra tiếng lòng của quần chúng: "Ngụy Trường Yên? Hắn không phải ở Giang Ninh sao?"
Tiểu lang quan kinh hồn táng đảm nói: "Vệ Dương hậu đã biết Nam Cương có chiến sự nên ngày đêm tốc hành quay về kinh thành. Lúc này ngài ấy đang quỳ ngoài điện chờ lệnh của bệ hạ.
"Vậy để hắn quỳ đi." Sầm Duệ lạnh lùng nói.
Tướng lĩnh xuất chinh đã định, việc còn lại là định hành trình của tam quân, đợi sau khi thương nghị xong, cung nhân đẩy cửa điện ra, đại tuyết ngoài cửa bay vào tán loạn, gió lạnh đập thẳng vào mặt. Trên bờ vai người quỳ bên ngoài Lý Chính Điện đã phủ một tầng tuyết bạc, vừa thấy cửa điện mở, lập tức nâng cao giọng: "Bệ hạ! Thần thỉnh chiến!"
Sầm Duệ ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức đi ra từ cửa bên của Lý Chính Điện.
Đám con cháu Ngụy thị tuy bất mãn với thái độ của Sầm Duệ với gia chủ nhà bọn, nhưng vẫn vây quanh Ngụy Trường Yên tận tình khuyên nhủ: "Hầu gia, lần này mà đi thì dữ nhiều lành ít. Ngụy gia không thể thiếu ngài, cho dù không suy nghĩ vì Ngụy gia, ngài cũng nên suy nghĩ vì lão gia tử chứ. Ông ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích đâu."
Ngụy Trường Yên bất động lù lù như thạch điêu, mắt điếc tai ngơ với những với khuyên giải.
Từ tướng đi qua, khẽ hừ một tiếng: "Ngụy gia chỉ có tên tiểu tử này còn chút cốt khí."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Trời đổ tuyết, đêm buông sớm. Sầm Duệ đang ở thư phòng thảo luận cùng nhóm Tần Anh và Phó Tránh chiến sự lần này, lúc xoa cổ ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ thì đã tối đen như mực. Lai Hỉ đi vào đổi trà lạnh, nhận được ánh mắt có ý hỏi của Sầm Duệ, trầm mặc lắc đầu.
"Cứng đầu!" Sầm Duệ quăng tấu chương mắng.
Trong mấy người dám lên tiếng ở đây, chỉ có Tạ Dung nhặt tấu chương bên chân mình lên, nửa thật nửa giả khuyên nhủ: "Bệ hạ vẫn nên đi xem Vệ Dương hầu đi. Đại tuyết thế kia còn tối rồi nữa, sẽ đông cứng Vệ Dương hầu đấy, cẩn thận Ngụy lão gia tử lại tới than khóc."
Phó Tránh khoanh tay đứng cạnh bản đồ không nói gì, hắn có thể đoán được đại khái tâm tư của Ngụy Trường Yên. Nhưng Sầm Duệ đứng trên góc độ của Ngụy gia nhất định sẽ không cho phép hắn lên tiền tuyến. Tính nết của hai cái người này y như nhau, cho nên nhiều lời vô ích.
Tạ Dung còn chưa dứt lời, ngoài cửa đã truyền tới tiếng kêu khóc mơ hồ: "Bệ hạ à."
Tạ Dung bật cười, cùng Tần Anh và Binh bộ Thượng Thư tới thiên thất tiếp tục thảo luận quân tình. Về phần Phó Tránh sao, hắn mới nói ra chữ "Thái", Phó Tránh đã nói với Sầm Duệ hai câu rồi cất bước ra ngoài cửa. Tạ Dung nhìn vẻ mặt của Sầm Duệ khi nói chuyện với Phó Tránh, đáy lòng xẹt qua sự khác thường, sờ sờ cái mũi đi theo Phó Tránh ra ngoài.
Ngụy lão gia tử khóc lóc ngã bệt bên chân Sầm Duệ: "Bệ hạ nhẫn tâm quá đấy!"
"... Này, một bó lớn tuổi rồi còn giả bộ oán phụ gì trước mặt kẻ hai mươi mấy như ta chứ?" Sầm Duệ không khoan dung rộng lượng như lão tử nhà nàng, đã sinh ra miễn dịch tự nhiên với nước mắt của Ngụy lão rồi: "Không phải mới quỳ hai canh giờ sao, đã chết đâu?"
Ngụy lão gia tử gạt nước mắt, vỗ nắm đấm xuống đất: "Hai canh giờ! Hai canh giờ cũng đủ làm hỗn tiểu tử kia nhiễm bệnh rồi, cẩn thận không nối dõi được đâu!"
"..." Sầm Duệ rớt hắc tuyến: "Không nghiêm trọng vậy đâu."
"Có!" Ngụy lão gia tử trung khí mười phần, lê lên hai bước ôm đùi Sầm Duệ, lão lệ giàn giụa: "Thần chỉ có một tôn nhi này thôi, thật vất vả mới tìm được cháu dâu, bệ hạ muốn Ngụy gia tuyệt hậu phải không?"
Lực chú ý của Sầm Duệ lập tức bị hai chữ "cháu dâu" hấp dẫn, kinh ngạc không khép nổi miệng: "Hắn lấy vợ lúc nào?"
"Còn chưa." Ngụy lão gia tử lôi kéo thành công, nước mắt bỗng ngừng lại, đôi mắt nhỏ bắn ra hàn quang: "Ngụy gia chỉ có người chết trận, không có người sợ sa trường, núp phía sau ăn rồi chờ chết! Nếu bệ hạ thật sự yêu quý tiểu tử của lão, thì thỉnh bệ hạ chuẩn cho hắn đi đi."
...
Đèn cung đình treo trên hành lang kịch liệt lay động trong gió lạnh. Ngụy Trường Yên vẫn vững như Thái Sơn quỳ gối ngoài Lý Chính Điện, cung nhân giúp bung dù phủi tuyết đều bị hắn đuổi đi rồi, bây giờ nhìn như người tuyết vậy.
Nàng đi tới, hắn có phản ứng giật giật, cố hết sức mở mắt ra, ngẩng đầu gắng nhìn người đang đứng trước mặt, chậm rãi nhếch môi cười.
Sầm Duệ hừ một tiếng, sai người tới phủi tuyết cho hắn: "Đang tính không chiến tử thì sẽ đông chết ở đây phải không?"
Ngụy Trường Yên cười, tuyết trên lông mi rơi xuống che mờ tầm mắt, tiểu cung nữ phủi tuyết vừa đau lòng vừa buồn cười, nhanh tay nhét lò sửa vào tay hắn, muốn dìu hắn đứng lên, dịu dàng nói: "Hầu gia mau đứng lên."
"Đừng dìu hắn! Hắn thích quỳ thì để cho hắn quỳ đến mức sánh cùng thiên địa đi." Sầm Duệ chèn ép ngoài miệng như vậy, nhưng Lai Hỉ đã khoác áo choàng thật dày lên người Ngụy Trường Yên rồi.
Ngụy Trường Yên mở miệng nói tạ ơn, có điều đông cứng không thể ra lời, khụ nửa ngày, cổ họng vẫn mất cảm giác. Lai Hỉ lại dâng chén canh ấm áp lên đặt vào trong tay hắn, nói: "Bệ hạ sai chuẩn bị rượu, Hầu gia dùng nhuận họng trước, làm ấm bụng."
Nếu là đám Tần Anh, Chung Sơ quỳ lâu như vậy thì sợ là sớm đông lạnh nằm úp sấp rồi. Ngụy Trường Yên cử động cánh tay, mãi lâu sau mới nói: "Bệ hạ đã cho phép rồi sao?"
Sầm Duệ liếc hắn: "Gia gia ngươi lôi cả tức phụ và tôn tử ra uy hiếp trẫm, trẫm dám không cho phép sao?"
"..." Ngụy Trường Yên run bắn người, cả kinh nói: "Có tức phụ lúc nào chứ?!"
Sầm Duệ cười chế nhạo hắn: "Không phải có vị Mẫn cô nương theo tới từ Giang Nam sao?"
Ngụy Trường Yên la lên như tiếng phá đồng, vừa vội lại hoảng cãi lại: "Cô nương đó đáng thương, người nhà đều mất do ôn dịch nên ta mới mang về nhận làm muội muội, ngoài ra không có nửa phần tâm tư bất chính nào."
Sầm Duệ thở dài trong lòng, lắc đầu: "Cũng đã ngoài hai mươi rồi, cô nương người ta không để ý thanh danh mà theo ngươi đi từ Giang Nam tới kinh thành, chỉ như vậy cũng không thể cho nàng một công đạo sao? Thôi, không nói nữa." Lại nhìn mắt hắn, sắc mặt chuyển lạnh: "Lần này đi đối mặt không phải phản binh bình thường, hiểu chưa?"
"Đừng nói là người Nam Cương, dù Thiên Vương lão tử đến cũng không sợ!" Ngụy Trường Yên dõng dạc nói, nhìn khoảng cách ngắn giữa hai người bọn họ, tới gần Sầm Duệ hơn, tự giễu nói: "Chỉ cần bảo vệ được giang sơn này, đi đâu cũng được."
Sầm Duệ cách xa hai bước, ngẩng đầu nhìn đêm tuyết: "Ngươi là bằng hữu của trẫm, nhưng sở dĩ lần này trẫm muốn ngươi bảo đảm thực hiện quân lệnh là vì, trận chiến này chỉ có thể thắng không cho phép bại, trẫm ở kinh thành chờ tổ chức khánh công."
Ngụy Trường Yên cười không nghiêm túc, đôi mắt hoa đào híp thành đường cong không biết là đắng chát hay là vui sướng: "Thần tuân chỉ." Im lặng đi theo Sầm Duệ vào Dưỡng Tâm Điện, bỗng nhiên nói: "Lúc trước đi Giang Nam, quen được vài người, phát hiện chút việc..."
Sầm Duệ thấy hắn đổi đề tài, tỏ ra hứng thú hỏi: "Chuyện gì?"
"Liên quan tới Phó Tránh." Khi Ngụy Trường Yên nói cũng do dự.
Sầm Duệ chợt dừng bước chân, ánh mắt như ưng nhìn Ngụy Trường Yên: "Phó Tránh làm sao?"
"Bối cảnh của hắn, không đơn giản như vậy..."
"Sao đi lâu vậy?" Tiếng Phó Tránh lạnh giọng vang lên phía trước, hắn đang đứng dưới bậc ở Lương Hoa Điện, làm bạn với gió tuyết, thoạt nhìn toát ra sự cô đơn hiu quạnh.
Lời Ngụy Trường Yên nói bỗng dừng trên đầu lưỡi, chăm chú nhìn Phó Tránh, cười một cách quái dị: "Ôi chao, đã lâu không gặp, Thái phó đại nhân, khỏe chứ?"
Rốt cuộc tiểu tử này muốn nói gì? Nhưng Sầm Duệ vô cùng kinh ngạc thấy Phó Tránh đứng trong tuyết nên chạy chậm qua, thầm oán: "Không phải bảo ở trong điện chờ sao?"
Ngụy Trường Yên nhìn hai người thân cận, cười lạnh một cách khó hiểu rồi cũng vào trong điện, không nhắc tới những lời ban nãy nữa. Bây giờ hắn còn chưa điều tra rõ chuyện năm đó, chưa phải là lúc hoàn toàn đánh đổ Phó Tránh...
Mới đầu năm mới đã phát sinh loạn binh, đây không phải dấu hiệu tốt gì. Quan viên các bộ thở dài trong lòng.
Không ai có thể ngờ Nam Cương phong bế tự thủ hơn mười năm đột nhiên xuất binh xâm phạm, phối hợp với cổ độc chướng khí quỷ dị khó giải của người Nam Cương, lộ thi hoành khắp nơi. Mấy vạn đại quân thế như chẻ tre, trực tiếp đánh tới dưới thành Thục Quận. Từ đây mở rộng mấy ngàn dặm về hướng đông chính là vùng trung bộ của Cung quốc, nếu một ngày Ba Thục rơi vào tay giặc thì không mất nhiều thời gian, kinh thành cũng nguy hãm.
Thảm tượng được miêu tả trên chiến báo của tiền tuyến làm cho quần thần lo sợ, người Nam Cương có xú danh ngàn ti trăm cổ rõ ràng, bò lên chính là vạn kiếp bất phục, thời điểm này ai dám đi chịu chết?
Sầm Duệ gõ tay lên long ỷ, trong đầu lướt qua tên của từng tướng lĩnh, không được vẫn là không được. Cuối cùng hình ảnh dừng trên một người, trầm mặc một lúc, lại nhẹ nhàng quét đi. Hắn là độc đinh của Ngụy gia, về công về tư thì lần này cũng không thể để hắn đi. Âm thầm may mắn là giờ kẻ lỗ mãng này đang cùng gia gia hắn tới quận Giang Ninh mừng năm mới, sẽ không về kịp.
Binh bộ Thượng Thư còn gấp hơn cả Sầm Duệ, hắn không dám đề nghị cho Ngụy Trường Yên lãnh binh ra trận, nhưng chiến sự khẩn cấp, dù sao cũng phải có người đi làm chim đầu đàn. Châm chước mãi, sắp sửa bước ra khỏi hàng ngũ, đã có người giành trước: "Bệ hạ, thần thỉnh chiến xuất chinh."
Chủ động xuất đầu là Thượng Đô hộ Chúc Bá Phù, trong lòng Sầm Duệ đang tính toán tên này, nhưng vẫn có vài phần băn khoăn: "Đô hộ quản lý thủ vệ trong kinh, chức vị quan trọng, nếu đi..."
Chúc Bá Phù ôm quyền nói: "Mười sáu vệ Nam Nha có phó soái thống lĩnh, nhất định sẽ bảo vệ phòng ngự kinh thành không một kẽ hở."
Sầm Duệ và Phó Tránh trao đổi ánh mắt không dễ phát hiện, sau khi được Phó Tránh tán thành, vỗ án quyết định: "Vậy lệnh Thượng Đô hộ Chúc Bá Phù lãnh tam quân..." Nói được một lửa thì dư quang liếc thấy tiểu lang quan đang co đầu rụt cổ: "Xảy ra chuyện gì?"
"Bệ hạ, Vệ Dương hầu ở ngoài điện cầu kiến!" Tiểu lang quan hành lễ, cả người mướt mồ hôi lạnh truyền báo, nếu Vệ Dương hầu không gác kiếm lên cổ hắn, có đánh chết hắn cũng không dám chen miệng khi bệ hạ đang nói chuyện a.
Tình hình trên triều bây giờ như nước sôi lửa bỏng, Sầm Duệ nói ra tiếng lòng của quần chúng: "Ngụy Trường Yên? Hắn không phải ở Giang Ninh sao?"
Tiểu lang quan kinh hồn táng đảm nói: "Vệ Dương hậu đã biết Nam Cương có chiến sự nên ngày đêm tốc hành quay về kinh thành. Lúc này ngài ấy đang quỳ ngoài điện chờ lệnh của bệ hạ.
"Vậy để hắn quỳ đi." Sầm Duệ lạnh lùng nói.
Tướng lĩnh xuất chinh đã định, việc còn lại là định hành trình của tam quân, đợi sau khi thương nghị xong, cung nhân đẩy cửa điện ra, đại tuyết ngoài cửa bay vào tán loạn, gió lạnh đập thẳng vào mặt. Trên bờ vai người quỳ bên ngoài Lý Chính Điện đã phủ một tầng tuyết bạc, vừa thấy cửa điện mở, lập tức nâng cao giọng: "Bệ hạ! Thần thỉnh chiến!"
Sầm Duệ ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức đi ra từ cửa bên của Lý Chính Điện.
Đám con cháu Ngụy thị tuy bất mãn với thái độ của Sầm Duệ với gia chủ nhà bọn, nhưng vẫn vây quanh Ngụy Trường Yên tận tình khuyên nhủ: "Hầu gia, lần này mà đi thì dữ nhiều lành ít. Ngụy gia không thể thiếu ngài, cho dù không suy nghĩ vì Ngụy gia, ngài cũng nên suy nghĩ vì lão gia tử chứ. Ông ấy lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích đâu."
Ngụy Trường Yên bất động lù lù như thạch điêu, mắt điếc tai ngơ với những với khuyên giải.
Từ tướng đi qua, khẽ hừ một tiếng: "Ngụy gia chỉ có tên tiểu tử này còn chút cốt khí."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Trời đổ tuyết, đêm buông sớm. Sầm Duệ đang ở thư phòng thảo luận cùng nhóm Tần Anh và Phó Tránh chiến sự lần này, lúc xoa cổ ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ thì đã tối đen như mực. Lai Hỉ đi vào đổi trà lạnh, nhận được ánh mắt có ý hỏi của Sầm Duệ, trầm mặc lắc đầu.
"Cứng đầu!" Sầm Duệ quăng tấu chương mắng.
Trong mấy người dám lên tiếng ở đây, chỉ có Tạ Dung nhặt tấu chương bên chân mình lên, nửa thật nửa giả khuyên nhủ: "Bệ hạ vẫn nên đi xem Vệ Dương hầu đi. Đại tuyết thế kia còn tối rồi nữa, sẽ đông cứng Vệ Dương hầu đấy, cẩn thận Ngụy lão gia tử lại tới than khóc."
Phó Tránh khoanh tay đứng cạnh bản đồ không nói gì, hắn có thể đoán được đại khái tâm tư của Ngụy Trường Yên. Nhưng Sầm Duệ đứng trên góc độ của Ngụy gia nhất định sẽ không cho phép hắn lên tiền tuyến. Tính nết của hai cái người này y như nhau, cho nên nhiều lời vô ích.
Tạ Dung còn chưa dứt lời, ngoài cửa đã truyền tới tiếng kêu khóc mơ hồ: "Bệ hạ à."
Tạ Dung bật cười, cùng Tần Anh và Binh bộ Thượng Thư tới thiên thất tiếp tục thảo luận quân tình. Về phần Phó Tránh sao, hắn mới nói ra chữ "Thái", Phó Tránh đã nói với Sầm Duệ hai câu rồi cất bước ra ngoài cửa. Tạ Dung nhìn vẻ mặt của Sầm Duệ khi nói chuyện với Phó Tránh, đáy lòng xẹt qua sự khác thường, sờ sờ cái mũi đi theo Phó Tránh ra ngoài.
Ngụy lão gia tử khóc lóc ngã bệt bên chân Sầm Duệ: "Bệ hạ nhẫn tâm quá đấy!"
"... Này, một bó lớn tuổi rồi còn giả bộ oán phụ gì trước mặt kẻ hai mươi mấy như ta chứ?" Sầm Duệ không khoan dung rộng lượng như lão tử nhà nàng, đã sinh ra miễn dịch tự nhiên với nước mắt của Ngụy lão rồi: "Không phải mới quỳ hai canh giờ sao, đã chết đâu?"
Ngụy lão gia tử gạt nước mắt, vỗ nắm đấm xuống đất: "Hai canh giờ! Hai canh giờ cũng đủ làm hỗn tiểu tử kia nhiễm bệnh rồi, cẩn thận không nối dõi được đâu!"
"..." Sầm Duệ rớt hắc tuyến: "Không nghiêm trọng vậy đâu."
"Có!" Ngụy lão gia tử trung khí mười phần, lê lên hai bước ôm đùi Sầm Duệ, lão lệ giàn giụa: "Thần chỉ có một tôn nhi này thôi, thật vất vả mới tìm được cháu dâu, bệ hạ muốn Ngụy gia tuyệt hậu phải không?"
Lực chú ý của Sầm Duệ lập tức bị hai chữ "cháu dâu" hấp dẫn, kinh ngạc không khép nổi miệng: "Hắn lấy vợ lúc nào?"
"Còn chưa." Ngụy lão gia tử lôi kéo thành công, nước mắt bỗng ngừng lại, đôi mắt nhỏ bắn ra hàn quang: "Ngụy gia chỉ có người chết trận, không có người sợ sa trường, núp phía sau ăn rồi chờ chết! Nếu bệ hạ thật sự yêu quý tiểu tử của lão, thì thỉnh bệ hạ chuẩn cho hắn đi đi."
...
Đèn cung đình treo trên hành lang kịch liệt lay động trong gió lạnh. Ngụy Trường Yên vẫn vững như Thái Sơn quỳ gối ngoài Lý Chính Điện, cung nhân giúp bung dù phủi tuyết đều bị hắn đuổi đi rồi, bây giờ nhìn như người tuyết vậy.
Nàng đi tới, hắn có phản ứng giật giật, cố hết sức mở mắt ra, ngẩng đầu gắng nhìn người đang đứng trước mặt, chậm rãi nhếch môi cười.
Sầm Duệ hừ một tiếng, sai người tới phủi tuyết cho hắn: "Đang tính không chiến tử thì sẽ đông chết ở đây phải không?"
Ngụy Trường Yên cười, tuyết trên lông mi rơi xuống che mờ tầm mắt, tiểu cung nữ phủi tuyết vừa đau lòng vừa buồn cười, nhanh tay nhét lò sửa vào tay hắn, muốn dìu hắn đứng lên, dịu dàng nói: "Hầu gia mau đứng lên."
"Đừng dìu hắn! Hắn thích quỳ thì để cho hắn quỳ đến mức sánh cùng thiên địa đi." Sầm Duệ chèn ép ngoài miệng như vậy, nhưng Lai Hỉ đã khoác áo choàng thật dày lên người Ngụy Trường Yên rồi.
Ngụy Trường Yên mở miệng nói tạ ơn, có điều đông cứng không thể ra lời, khụ nửa ngày, cổ họng vẫn mất cảm giác. Lai Hỉ lại dâng chén canh ấm áp lên đặt vào trong tay hắn, nói: "Bệ hạ sai chuẩn bị rượu, Hầu gia dùng nhuận họng trước, làm ấm bụng."
Nếu là đám Tần Anh, Chung Sơ quỳ lâu như vậy thì sợ là sớm đông lạnh nằm úp sấp rồi. Ngụy Trường Yên cử động cánh tay, mãi lâu sau mới nói: "Bệ hạ đã cho phép rồi sao?"
Sầm Duệ liếc hắn: "Gia gia ngươi lôi cả tức phụ và tôn tử ra uy hiếp trẫm, trẫm dám không cho phép sao?"
"..." Ngụy Trường Yên run bắn người, cả kinh nói: "Có tức phụ lúc nào chứ?!"
Sầm Duệ cười chế nhạo hắn: "Không phải có vị Mẫn cô nương theo tới từ Giang Nam sao?"
Ngụy Trường Yên la lên như tiếng phá đồng, vừa vội lại hoảng cãi lại: "Cô nương đó đáng thương, người nhà đều mất do ôn dịch nên ta mới mang về nhận làm muội muội, ngoài ra không có nửa phần tâm tư bất chính nào."
Sầm Duệ thở dài trong lòng, lắc đầu: "Cũng đã ngoài hai mươi rồi, cô nương người ta không để ý thanh danh mà theo ngươi đi từ Giang Nam tới kinh thành, chỉ như vậy cũng không thể cho nàng một công đạo sao? Thôi, không nói nữa." Lại nhìn mắt hắn, sắc mặt chuyển lạnh: "Lần này đi đối mặt không phải phản binh bình thường, hiểu chưa?"
"Đừng nói là người Nam Cương, dù Thiên Vương lão tử đến cũng không sợ!" Ngụy Trường Yên dõng dạc nói, nhìn khoảng cách ngắn giữa hai người bọn họ, tới gần Sầm Duệ hơn, tự giễu nói: "Chỉ cần bảo vệ được giang sơn này, đi đâu cũng được."
Sầm Duệ cách xa hai bước, ngẩng đầu nhìn đêm tuyết: "Ngươi là bằng hữu của trẫm, nhưng sở dĩ lần này trẫm muốn ngươi bảo đảm thực hiện quân lệnh là vì, trận chiến này chỉ có thể thắng không cho phép bại, trẫm ở kinh thành chờ tổ chức khánh công."
Ngụy Trường Yên cười không nghiêm túc, đôi mắt hoa đào híp thành đường cong không biết là đắng chát hay là vui sướng: "Thần tuân chỉ." Im lặng đi theo Sầm Duệ vào Dưỡng Tâm Điện, bỗng nhiên nói: "Lúc trước đi Giang Nam, quen được vài người, phát hiện chút việc..."
Sầm Duệ thấy hắn đổi đề tài, tỏ ra hứng thú hỏi: "Chuyện gì?"
"Liên quan tới Phó Tránh." Khi Ngụy Trường Yên nói cũng do dự.
Sầm Duệ chợt dừng bước chân, ánh mắt như ưng nhìn Ngụy Trường Yên: "Phó Tránh làm sao?"
"Bối cảnh của hắn, không đơn giản như vậy..."
"Sao đi lâu vậy?" Tiếng Phó Tránh lạnh giọng vang lên phía trước, hắn đang đứng dưới bậc ở Lương Hoa Điện, làm bạn với gió tuyết, thoạt nhìn toát ra sự cô đơn hiu quạnh.
Lời Ngụy Trường Yên nói bỗng dừng trên đầu lưỡi, chăm chú nhìn Phó Tránh, cười một cách quái dị: "Ôi chao, đã lâu không gặp, Thái phó đại nhân, khỏe chứ?"
Rốt cuộc tiểu tử này muốn nói gì? Nhưng Sầm Duệ vô cùng kinh ngạc thấy Phó Tránh đứng trong tuyết nên chạy chậm qua, thầm oán: "Không phải bảo ở trong điện chờ sao?"
Ngụy Trường Yên nhìn hai người thân cận, cười lạnh một cách khó hiểu rồi cũng vào trong điện, không nhắc tới những lời ban nãy nữa. Bây giờ hắn còn chưa điều tra rõ chuyện năm đó, chưa phải là lúc hoàn toàn đánh đổ Phó Tránh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.