Trầm Kích

Chương 13: Bàng Quan

Tô Du Bính

18/03/2022

Không lội nước bùn, đứng ngoài quan sát

Bên trong ngoại trừ một bức thư ra, vẫn còn một phong thư viết “Thư mật gửi Quảng Phủ huynh”, chắc hẳn y đã liệu trước hai phong thư bên ngoài không bảo vệ nổi, cố ý chuẩn bị thêm một cái, để hắn xem hết rồi mới nhét vào.

Ngược lại trong thư không hề nói đến tin tức cơ mật quan trọng gì cả, chỉ viết lại từng điều mắt thấy tai nghe ở thành Bình Ba, đại khái đã đoán được phong thư này cuối cùng vẫn sẽ lọt vào mắt Túc Sa Bất Thác, Mộ Chẩm Lưu không hề nhắc tới một chữ về hắn, tất cả những thứ y đề cập đều là những thứ hắn đã biết.

Túc Sa Bất Thác nắm chặt bức thư, cân nhắc xem nên xé đi hay đốt trụi, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn gấp thư lại, nhét vào trong phong thư đã chuẩn bị, cất trong người.

Mộ Chẩm Lưu đi vào tri phủ, được đưa trực tiếp vào sảnh trong, y chờ một lát, mới nhìn thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, tướng mạo đường đường khí phách, thân mặc áo quan từ bên ngoài vội vã tới: “Mộ đại nhân, đợi lâu đợi lâu rồi!”

“Du đại nhân.” Mộ Chẩm Lưu đứng dậy chào hỏi.

Tri phủ nói: “Mộ đại nhân là quan mới nhận chức, bản phủ đã sớm muốn thăm hỏi. Không biết làm sao gần đây lắm việc lặt vặt quấn thân, thật sự là đến thời gian chớp mắt cũng không có! Trước mắt xảy ra chuyện như vậy, ngược lại phải để Mộ đại nhân tự mình tới một chuyến, thật sự có lỗi quá.”

Mộ Chẩm Lưu vội nói: “Du đại nhân quá lời rồi.”

Hai người nói một phen khách sáo, Tri phủ thở dài nói: “Ta và Liêu đại nhân cùng ở thành Bình Ba nhiều năm, cũng coi như có quen biết sơ sơ, Liêu đại nhân xảy ra chuyện như thế này, bản phủ quả thực đau lòng không dứt! Chỉ có điều tư tình là tư tình, công sự phải phân minh. Thi cốt Liêu đại nhân còn chưa lạnh, anh linh vẫn còn đây, ta thân là quan phụ mẫu thành Bình Ba, nhất định phải đòi công bằng cho ông ấy, an ủi anh linh ông ấy trên trời.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta và Liêu đại nhân mới chỉ gặp mặt một lần, không ngờ lại là vĩnh biệt.”

Tri phủ kinh ngạc nói: “Mộ đại nhân cũng đến thành Bình Ba mấy ngày rồi mà?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Việc giao tiếp trong cục đều do cục thừa đại nhân chủ trì.”

“Thì ra là thế.” Tri phủ chậm rãi uống một hớp trà nói, ” Mộ đại nhân mới đến, hai ta lần đầu gặp mặt, có mấy lời ta vốn không nên nói. Thế nhưng ta và Mộ đại nhân mới gặp mặt đã quen thân, lại đều là người Lăng Tiêu Các, mấy lời này không nói ra thì lại không thoải mái!”

Mộ Chẩm Lưu chắp tay nói: “Hạ quan mới tới thành Bình Ba, chỉ như kẻ mù chữ đọc sách, hai mắt đen như mực, còn phải xin Du đại nhân chỉ điểm nhiều.”

Tri phủ nói: “Chỉ điểm thì không dám nhận. Ta chỉ là lo nghĩ cho thành Bình Ba thôi! Không dối gạt lão đệ, ta thấy thực ra cái chết của Liêu đại nhân có điểm kỳ lạ.”

Mộ Chẩm Lưu đang nâng chén trà lên chợt khựng lại, rụt trở về: “Vì sao đại nhân nói như vậy? Chẳng lẽ Liêu đại nhân cũng không phải tự sát sao?”

“Ngỗ tác đã kiểm tra, đúng là tự sát.” (*ngỗ tác: chức quan khám nghiệm tử thi)

“Vậy thì kỳ lạ ở chỗ nào?”

Tri phủ cười như không cười nói: “Mộ lão đệ à Mộ lão đệ, người quang minh không nói chuyện mờ ám. Lão đệ tới Cục Quân Khí đã nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ một chút lề lối cũng nhìn không ra sao? Tuy Liêu đại nhân là chưởng cục của Cục Quân Khí, nhưng thực quyền cũng đâu nằm trong tay của ông ta.”

Mộ Chẩm Lưu thở dài nói: “Nghe nói trong nhà Liêu đại nhân có cả dàn kiều thê mỹ thiếp, không đặt tâm ở đây.”

Tri phủ khoát tay nói: “Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Liêu đại nhân lăn lộn quan trường bao năm, sao có thể ham mê mất chí? Ông ta như vậy, là vì không thể không như vậy. Hiện giờ, Thẩm tướng nắm giữ triều chính, như mặt trời ban trưa, Mộ lão đệ là học trò tâm đắc của Thẩm tướng, trời cao biển rộng, đi đâu chẳng được, vì lẽ gì lại đến thành Bình Ba nhỏ bé này làm cái một chưởng cục Cục Quân Khí nhỏ nhoi? Ta thấy, Thẩm tướng gia cũng nhìn ra lề lối không bình thường trong Cục Quân Khí thành Bình Ba đi!”

Mộ Chẩm Lưu thầm run, trên mặt càng hiện ra hoảng hốt, nói: “Thực không dám giấu. Ân sư để ta tới Cục Quân Khí, đúng là bởi đã nhìn trúng chức quan Ngũ phẩm, lão nhân gia người ở tận kinh sư xa xôi, cho dù có tay mắt thông thiên, cũng không nghĩ ra nổi chân tướng trong Cục Quân Khí ở thành Bình Ba.”

Tri phủ nhìn vẻ mặt đầy thành khẩn của y, cũng có phần không rõ nghi ngờ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ y tới đây đích thực chỉ là do Thẩm tướng đánh bậy đánh bạ?

Mộ Chẩm Lưu lại hỏi: “Lề lối mà Du đại nhân nói đến rốt cục là lề lối nào?”

Tri phủ nói: “Mộ đại nhân có biết, gia sản của Liêu đại nhân là bao nhiêu không.” Từ Mộ đại nhân biến thành Mộ lão đệ, rồi từ Mộ lão đệ trở lại là Mộ đại nhân, có thể thấy Tri phủ hết thăm dò đến lôi kéo, rồi lại quay về thăm dò Mộ Chẩm Lưu.



Mộ Chẩm Lưu cố tình làm như không biết biến đổi trong cách xưng hô, thành thật đàng hoàng trả lời: “Nghe đồn người nhà Liêu đại nhân đến hiệu cầm đồ một chuyến, liền có con số này.” Y xoè hai bàn tay ra.

Tri phủ vừa cười vừa duỗi bốn ngón tay nói: “Tối thiểu phải hơn gấp chừng này.”

Mộ Chẩm Lưu giật mình há hốc mồm.

Tri phủ nói: “Cục Quân Khí vốn không phải công việc béo bở gì, nhưng lòng người phình ra rồi, công việc cũng béo bở lên thôi. Mộ đại nhân, nghe ta một câu, nước Cục Cục Quân Khí quá đục, không rút củi dưới đáy nồi không được. Việc điều tra vụ án Liêu đại nhân tương đối hao tốn công sức, liên đới rất rộng, bản phủ cũng không biết sẽ đi đến bước đường nào.” Ông ta nói xong thì đứng lên.

Mộ Chẩm Lưu đứng lên theo, nói: “Thế nhưng cục thừa bọn họ…”

Tri phủ nói: “Đại nhân có biết vì sao đám người cục thừa và Liêu đại nhân không hợp nhau không?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Vẫn mong Du đại nhân chỉ giáo.”

“Đám người thông đồng làm việc xấu cũng còn chia chác không đều. Huống chi bọn họ… vốn cũng chẳng phải chung đường với nhau. Mộ đại nhân là người thông minh, đương nhiên biết đạo lý lấy lùi làm tiến, sáng suốt giữ mình.”

Mộ Chẩm Lưu nhìn ánh mắt Tri phủ sáng ngời, trong lòng thấu tỏ.

Xem ra, Tri phủ đã sớm bất mãn với Cục Quân Khí, chỉ khổ nỗi thời cơ chưa tới. Trước mắt, phủ Thiên Cơ khó giữ nổi chính mình, Cục Quân Khí thành Bình Ba nơi Tây Nam xa xôi nằm ngoài tầm tay, đây là thiên thời, là địa lợi, cái chết của Liêu đại nhân đã mở ra một lỗ hổng trong Cục Quân Khí, cho Tri phủ mượn cớ can thiệp, đây là nhân hoà.

Tri phủ đã muốn ra tay với Cục Quân Khí, sợ là đám người cục thừa không tránh khỏi dính líu. Mình mới tới thành Bình Ba, còn chưa nhúng nước, lại thuộc Thẩm đảng, đầu gió đang mạnh, Tri phủ không muốn gây thù nhiều phe, cho nên mượn danh nghĩa nghỉ lại qua đêm, nhấc mình ra khỏi trận phong ba này.

Nếu đã có người tranh làm lưỡi đao, đương nhiên Mộ Chẩm Lưu vui vẻ đứng ngoài quan sát, lập tức nói: “Vậy xin theo căn dặn của đại nhân.”

Mộ Chẩm Lưu ngủ lại một đêm tại nha môn Tri phủ, ngày hôm sau mới về dinh quan. Y mới vừa vào cửa, đám người cục thừa đã nghe tin tức đến đón.

“Đại nhân, người không sao chứ?”

“Đại nhân, cái tên Du Tri phủ kia không làm gì ngài chứ?”

“Đại nhân, ngươi…”

Mộ Chẩm Lưu xua tay ngăn bọn họ xúm lại hỏi thăm, mỉm cười nói: “Ta và Du đại nhân mới gặp đã thân, say sưa đàm luận quên cả thời gian, nên ở lại một đêm.”

Cục thừa và đám thất lệnh đưa mắt nhìn nhau.

Cục thừa nói: “Liêu đại nhân và Du Tri phủ chung thành vài chục năm, còn không bằng một đêm của Mộ đại nhân. Có thể thấy duyên phận giữa người với người đúng là kỳ diệu không thể tả.”

Bài thất lệnh hỏi: “Vậy chuyện Liêu đại nhân, ầy, Du đại nhân có nói gì không?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Du đại nhân nói, nhất định sẽ cố hết sức tra ra chân tướng.”

Bài thất lệnh thì thầm: “Như vậy, có nói cũng như không nói.”

Nỗ thất lệnh và cung thất lệnh lập tức kéo người ra đằng sau.

Cục thừa liền nói qua mấy việc thường ngày trong Cục Quân Khí, Mộ Chẩm Lưu chăm chú lắng nghe, chỉ là người nói lại hơi không tập trung lắm, nói vài câu xong không tiếp tục được nữa.

Giờ ngọ, Mộ Chẩm Lưu về phủ, hỏi thăm hành tung của Túc Sa Bất Thác.



Gác cổng trả lời, hôm qua hắn ra ngoài vẫn chưa trở về.

Mộ Chẩm Lưu không đổi sắc mặt gật nhẹ, nghỉ ngơi trong phòng trong một lát, chờ đến chiều lại làm việc như thường, coi như không nhìn thấy ra hiệu công khai hay ám hiệu bóng gió của đám người cục thừa. Trong thành sóng ngầm phun trào, y chân ướt chân ráo mới tới, chưa rõ thế cục, tốt nhất là án binh bất động.

Ba ngày trôi qua như vậy, Túc Sa Bất Thác vẫn chưa xuất hiện, nhưng mà vụ án lão chưởng cục tự vẫn lại có tiến triển mới. Một cô vợ lẽ của ông ta nửa đêm ôm tiền lẻn trốn, bị nha dịch mai phục tóm gọn, nàng ta không chịu nổi thẩm vấn, nói là sợ bị giết người diệt khẩu như lão chưởng cục nên mới lựa chọn chạy trốn.

Lời vừa nói ra đã thay đổi hoàn toàn bản án tự sát, lời đồn trong thành lại nổi lên, Cục Quân Khí chịu đủ chú ý.

Lúc tan sở, cục thừa lấy cớ phu nhân về nhà ngoại, theo Mộ Chẩm Lưu ăn chực.

Chưa tới giờ cơm, trước tiên hai người ngồi một lúc trong thư phòng.

“Đại nhân.” Vừa bước vào cửa thư phòng, cục thừa đã đóng cửa lại, mặt mũi trắng bệch, nói, “Đây là âm mưu của Tri phủ! Chỉ sợ nhắm vào Cục Quân Khí chúng ta.”

Mộ Chẩm Lưu bày ra vẻ mặt vô tội: “Sao lại nói như thế?”

Cục thừa nói: “Người nhà Liêu đại nhân bị Tri phủ trông chừng đã lâu, sớm đã bị chỉnh đốn ngoan ngoãn, nào dám chạy trốn lúc nửa đêm? Đây rõ ràng là cái cái bẫy.”

Cách nghĩ của Mộ Chẩm Lưu và ông ta không hẹn mà gặp, nhưng ngoài miệng đương nhiên không thừa nhận: “Việc này với Du đại nhân có lợi ích gì đâu?”

“Du đại nhân sớm đã muốn cài người của mình vào Cục Quân Khí rồi, mấy lần trước đây đều bị Liêu đại nhân ngăn cản phải quay trở về, chúng ta cũng bởi vậy mà kết mối thù. Lần này Liêu đại nhân xảy ra chuyện, lão nhất định sẽ mượn cớ triển khai! Nói không chừng sắp vu oan giáng hoạ người là do chúng ta giết đấy.”

Mộ Chẩm Lưu ra vẻ sợ hết hồn, nói: “A?”

Cục thừa nói: “Đại nhân cũng biết, bọn ta và Liêu đại nhân có chút bất đồng trong công việc, nhưng tuyệt đối không đến mức giết người diệt khẩu!”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Bình tĩnh đừng nóng. Chỉ cần đi ngay ngắn, ngồi thẳng lưng, thì không phải sợ yêu ma quỷ quái làm hại đâu.”

Cục thừa thấy y hoàn toàn bình thản, đột nhiên tỉnh táo lại: “Đại nhân, không phải là hôm đó Du đại nhân đã nói cái gì với ngươi đấy chứ?”

Mộ Chẩm Lưu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Du đại nhân hình như muốn làm một phen thật lớn ở thành Bình Ba.”

Cục thừa sáng tỏ trong lòng. Mộ Chẩm Lưu rót cục vẫn là quan mới, chưa lôi kéo quan hệ gì với các phe, cũng không muốn tiếp tay làm việc xấu. Y ngủ lại nha môn Tri phủ một đêm hôm ấy, tất nhiên đã đàm phán thành công cái gì với Tri phủ rồi, cho nên lần này mới quyết tâm khoanh tay đứng nhìn.

Nghĩ thông điểm này, cục thừa cũng tỉnh táo lại, dùng xong bữa tối với Mộ Chẩm Lưu, bình tĩnh cáo từ.

Trước khi ông ta đi, Mộ Chẩm Lưu đột nhiên nói: “Ta ở Thành Bình Ba này chỉ làm một việc thôi, ra sức vì triều đình, phân ưu vì hoàng thượng, mưu lợi vì bách tính. Chỉ cần là vì việc này, cái gì cũng bàn được.”

Cục thừa cười hai tiếng khà khà, bỏ đi.

Mộ Chẩm Lưu tiễn ông ta xong, đang định quay về, thì thấy Túc Sa Bất Thác tựa người vào cửa, yên lặng nhìn mình.

“Quay về rồi à?” Mộ Chẩm Lưu hỏi hờ hững.

Túc Sa Bất Thác nói: “Đường Trì Châu nghèo muốn chết đi được, toàn mua rượu chán, ta uống không quen, tự nhiên liền quay về thôi.”

Mộ Chẩm Lưu sững sờ nói: “Mấy ngày nay ngươi…ở chỗ Đường Tướng quân?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi tưởng ta ở đâu? Thật sự cầm thư của ngươi chạy đi tìm Cao Mạc à?” Hắn nói rồi rút thư từ trong ngực áo, cười như không cười nhìn y.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trầm Kích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook