Chương 125
Trường Nhạc Tư Ương
22/11/2024
“Cô mỏi mắt trông chờ.”
Hai người lại tiếp tục nói thêm vài câu ngọt ngào, cuối cùng chủ đề cũng quay trở lại quỹ đạo chính. Nếu Thương Uyển đã có tình cảm đặc biệt như vậy với Tề quốc quốc quân Thương Hạo, vậy thì tin tức Thương Hạo không phải là thật chắc chắn là chính xác tám chín phần mười rồi.
Kiếp trước, Thương Uyển vào hậu cung của y, liên lạc với Tề quốc chỉ có thể thông qua thư từ, nhưng sau này, nàng ta đã dẫn Thương Hạo đến gặp y, đối phương vì muốn lấy được sự tín nhiệm của y, thậm chí còn đích thân đến Đại Yến một chuyến.
Nếu Thương Uyển thật sự có thể chỉ dựa vào vài lần gặp mặt với Thương Hạo mà nhận ra quốc quân là thật hay giả, vậy thì Thương Hạo đến Đại Yến sau này chắc chắn là thật.
Không, cũng không nhất định, Thương Uyển đã lừa gạt y biết bao nhiêu lần, có khả năng cái gọi là quốc quân Thương Hạo kia chỉ là một vị đại thần nào đó của Tề quốc, dù sao bản thân lúc đó cũng hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Thương Uyển nhìn “Thương Hạo” có gì đó khác thường.
Thôi, không nghĩ đến Thương Uyển nữa, Yến Tần nói: “Quốc quân Tề quốc không có trong hoàng cung, cũng không nhất định là bị người khác bắt cóc, có khả năng là hắn ta vi hành xuất cung. Nhưng bất kể là tình huống nào, nếu người của chúng ta có thể tìm được quốc quân Tề quốc thật, chắc chắn Tề quốc sẽ bị tổn thất nặng nề.”
Nghe ngữ khí của tiểu hoàng đế, Nhiếp chính vương suy đoán: “Hình như bệ hạ rất không thích vị quốc quân Tề quốc này, phải biết rằng, hắn ta chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tề đấy.”
“Loại mỹ nhân rắn rết này, cô chỉ mong hắn ta sống ít đi vài năm.” Yến Tần không có suy nghĩ kiếp này mọi chuyện chưa xảy ra, cho nên không so đo với Thương Hạo.
Tấn quốc, Yên quốc, Tề quốc, ba nước tạo thành thế chân vạc, bất kỳ quốc gia nào cũng đều muốn liên thủ với một nước khác để tiêu diệt một trong số đó, nhưng mỗi nước lại muốn trở thành bá chủ cuối cùng.
Những năm qua, ba nước lớn nhỏ gì cũng đánh nhau vô số trận, vẫn luôn dò xét thực hư của đối phương, duy trì hòa bình trên danh nghĩa.
Lúc tiên đế còn tại vị, quốc quân Yên quốc là người yêu chuộng hòa bình, cục diện còn coi như ổn định, nhưng hai năm nay, Tề quốc và Yên quốc đều nghênh đón tân đế, chính quyền thay đổi, tân quân lên ngôi, cục diện trở nên hỗn loạn, những kẻ muốn thừa cơ hội quấy đục nước béo cò cũng nhiều hơn.
Tề quốc muốn thôn tính Đại Yến, điểm này, cho dù y có trùng sinh hay không cũng sẽ không thay đổi. Tham vọng của Yến Tần không lớn như vậy, nhưng muốn phòng ngừa chu đáo, biện pháp tốt nhất chính là biến Tề quốc thành nước phụ thuộc của bọn họ.
Quốc gia không thể một ngày không có vua, đối phương muốn ra tay với y, y tự nhiên cũng phải lấy gậy ông đập lưng ông, ra tay độc ác với Thương Hạo.
“Bất kể là vì nguyên nhân gì mà hắn ta ở bên ngoài cung, hắn ta thích ở bên ngoài như vậy, cô đương nhiên phải giúp hắn ta một tay, để hắn ta cả đời này cũng không thể quay về hoàng cung.” Yến Tần hơi hất cằm lên, nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương, “Vương thúc, thúc sẽ giúp cô chứ?”
Đối diện với ánh mắt của tiểu hoàng đế, Nhiếp chính vương không thể nào nói lời từ chối: “Điều bệ hạ muốn, ta sẽ làm, nhưng mà ngươi muốn để hắn ta không thể quay về hoàng cung như thế nào, là như thế này sao?”
Yến Vu Ca đưa tay lên cổ, làm động tác cắt ngang.
Yến Tần quả thật nghĩ như vậy, kiếp trước y đã nếm trải mùi vị bị cắt cổ, kiếp này cũng nên để đối phương nếm thử một lần: “Có thể như vậy thì tốt nhất, tuy nhiên tiền đề là chúng ta phải tìm được Thương Hạo trước người Tề quốc.”
Nếu để cho đám đại thần Tề quốc kia tìm được Thương Hạo trước bọn họ, bọn họ có làm gì đi nữa cũng đều là uổng công vô ích.
Hiện tại điều quan trọng nhất đối với y, là phải làm rõ tại sao Thương Hạo lại không có trong cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hoàng cung Tề quốc.
Nhiếp chính vương nheo mắt lại: “Ta nhất định sẽ dốc hết sức, hy vọng có thể làm theo ý nguyện của bệ hạ.”
Yến Tần không định làm khó Nhiếp chính vương: “Dù sao đây cũng là chuyện của Tề quốc, có thể làm được thì tốt nhất, không làm được thì vương thúc cũng không cần miễn cưỡng.”
Tề quốc bày ra một vở kịch lớn như vậy, cũng phải mất bảy tám năm, mượn thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể công phá kinh thành Đại Yến. Hiện tại bọn họ chỉ mới nghe được một tin đồn thất thiệt chính xác bảy tám phần, muốn thừa cơ hội nhặt được lợi lộc, ngoài việc người bên dưới phải có năng lực, còn phải xem ông trời có phù hộ hay không.
“Ta biết.” Yến Vu Ca cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không vì muốn lấy lòng tiểu hoàng đế, mà ép buộc người bên dưới làm những chuyện hoang đường như đi tìm gà trống đẻ trứng.
Hắn sẽ ấn định một khoảng thời gian, dùng đại lượng nhân lực để tìm kiếm vị Tề quốc quốc quân kia, sau một khoảng thời gian, nếu không tìm thấy, sẽ rút bớt nhân lực và vật lực, cho đến khi xác nhận Thương Hạo trong hoàng cung đã được đổi lại là người thật.
Nếu sau một hai tháng nữa, người ngồi trên ngai vàng Tề quốc vẫn không phải là Thương Hạo, vậy thì bọn họ có thể nhân cơ hội này dùng những chứng cứ thu thập được trong khoảng thời gian này để tung tin đồn nháo loạn một phen.
Đến lúc đó, cho dù Tề quốc không đến mức bị tổn thất nặng nề, thì trong khoảng thời gian gần đây cũng không còn tâm trí đâu mà để ý đến Đại Yến.
Trước đó có một số chuyện hắn không nói cho tiểu hoàng đế biết, sợ Yến Tần lo lắng, hôm nay tiểu hoàng đế đã nhắc đến, hắn cũng có thể nói: “Từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, Tề quốc vẫn luôn thỉnh thoảng quấy rối biên giới Đại Yến, mấy ngày nay đã yên phận hơn nhiều, có lẽ là có liên quan đến quốc quân Tề quốc.”
Lời nói của Nhiếp chính vương từ một khía cạnh khác đã chứng minh tính xác thực của tin tức, Yến Tần tóm tắt ngắn gọn: “Tề quốc vẫn luôn nhăm nhe Đại Yến, hai năm nay tuy nhìn bề ngoài có vẻ hòa bình, nhưng chỉ cần Thương Hạo kia còn ngồi trên ngai vàng một ngày, thì ngày nào đó nhất định sẽ có một trận ác chiến.”
Đại quân Tề quốc muốn công phá kinh thành, phải vượt qua biên giới trước, sau đó công phá vài tòa thành trì, đột phá phòng tuyến của Yên đô, cuối cùng mới có thể đánh nhau với cấm vệ quân trong hoàng cung, rồi mới có thể xông đến trước mặt y – vị hoàng đế này.
Đối phương có thể thế như chẻ tre một đường đánh đến đây, tuyệt đối không chỉ là vì Đại Yến không còn Nhiếp chính vương.
Chủ đề này đã được hai người nói đến rất lâu rồi, Yến Vu Ca không định tiếp tục nữa: “Không nói chuyện Tề quốc quốc quân nữa, sinh thần của bệ hạ sắp đến rồi, ngươi đã nghĩ xem năm nay sẽ tổ chức như thế nào chưa?”
Dịp sinh thần đầu tiên của Yến Tần, biến cố xảy ra chính là khởi đầu cho mối lương duyên giữa hai người. Đến sinh thần thứ hai, hai người lại đang giận dỗi, chẳng thể nào vui vẻ mà đón lễ. Nay là sinh nhật đầu tiên sau khi định tình, ngày trọng đại như thế, Yến tần muốn cùng hắn vui vẻ một phen, chỉ riêng hai người với nhau.
“Ơ kìa, chẳng phải sinh thần của cô còn lâu sao?” Yến Tần vốn không để tâm mấy ngày này, nếu không phải Nhiếp chính vương đột nhiên nhắc đến, y đã quên mất ngày sinh của chính mình.
Nghĩ kỹ lại, còn hai tháng nữa mới đến sinh thần, rõ ràng là còn sớm mà.
Yến Tần phản bác: “Còn hai tháng nữa, sớm lắm, sao lại sắp đến được?”
“Nhưng tính ra, cô đăng cơ cũng đã hai năm rồi.” Yến Tần đi vòng quanh Nhiếp chính vương một vòng, nhìn mũi chân mình, lại nhìn đỉnh đầu hắn. Hôm nay giày Nhiếp chính vương đi có gót cao hơn y một chút, nhưng y chỉ thấp hơn hắnmột chút xíu thôi.
Mà chút xíu ấy, chỉ bằng ngón út nhỏ nhất của y.
Yến Tần tính toán độ cao của hai đôi giày, lại so sánh độ cao trán của mình và Nhiếp chính vương, trong lòng có chút đắc ý: Hiện tại y hẳn là đã cao bằng Nhiếp chính vương rồi, hai kiếp trước, hai năm nay là lúc y phát triển chiều cao nhanh nhất, đợi đến sinh thần mười sáu tuổi, hẳn là sẽ cao hơn Nhiếp chính vương rồi.
Yến Tần xoay người hai vòng, ánh mắt lướt qua người mình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, khiến cho Yến Vu Ca nhất thời không hiểu gì cả: “Bệ hạ đang làm gì vậy?”
Yến Tần tất nhiên không thể nói cho hắn biết sự thật, y thần bí nói: “Bí mật.”
“Vừa rồi Bệ hạ còn nói, giữa chúng ta không nên có bí mật, sao đến lượt Bệ hạ, lại có thể có bí mật?” Điều này thật không công bằng.
“Chuyện này khác.” Yến Tần biện minh, “Cô chỉ nói, chuyện lớn không thể có bí mật, nhưng những bí mật nhỏ nhặt này thì không sao. Giữa người với người, phải có chút bí ẩn mới tốt, Vương thúc nếu nhìn thấu cô hết, nhất định sẽ không thích cô nữa.”
Tiểu Hoàng đế rõ ràng là đang ngụy biện, Yến Vu Ca lại nói: “Cho dù thần có không thích chính mình, cũng sẽ không không thích Bệ hạ.”
Lời ngon tiếng ngọt ai mà chẳng biết nói, nhất là lúc này, hai người họ mới định tình, tình ý đang nồng nàn, lúc này, Nhiếp chính vương bị tình cảm làm cho mờ mắt, lời gì không biết xấu hổ cũng có thể nói ra được.
Lời như “Không thích chính mình, cũng sẽ không không thích Yến Tần” loại này, nghe là biết giả dối, Yến Tần mới không tin lời ma quỷ của hắn.
“Vương thúc lúc nào cũng thích nói lời ngon ngọt dỗ cô vui, về sau đừng dễ dàng hứa hẹn trước mặt cô, nếu không, cô sẽ coi như ngươi nói thật đấy.”
Yến Vu Ca chỉ trời thề: “Lời thần nói, tuyệt đối không nửa lời dối trá.”
So với Nhiếp chính vương vừa động đến tình cảm liền trở nên vô cùng đa cảm, Yến Tần hiển nhiên lý trí hơn nhiều, y bĩu môi: “Cô tin tưởng chân tâm của ngươi lúc này, nhưng chỉ là chân tâm nhất thời, không đại biểu cho cả đời. Đợi đến lúc này năm sau, hy vọng ngươi vẫn có thể nói với cô những lời này.”
Trong một số việc, Yến Tần luôn rất lạc quan, hơn nữa cực kỳ giỏi tự an ủi bản thân, nhưng trong chuyện tình cảm, y lại tỏ ra vô cùng bi quan.
Điều này có liên quan rất lớn đến hai mối tình trước của y, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, y bị rắn cắn hai lần, nhìn sự việc đương nhiên không còn lạc quan như vậy.
Nhiếp chính vương hiển nhiên cũng nhận ra tật xấu này của Tiểu Hoàng đế, y không biết tại sao Tiểu Hoàng đế lại bi quan về chuyện tình cảm như vậy, suy đoán một phen, cảm thấy đối phương có lẽ là vì chịu quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực từ Tiên đế phong lưu, cho nên mất đi hy vọng vào tình yêu chân chính trên đời.
Nhưng bi quan một chút cũng không sao, hắn sẽ dùng thời gian để chứng minh tấm chân tình của mình đối với tiểu Hoàng đế.
“Còn sớm.”
“Hả?” Nhiếp chính vương đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi, Yến Tần nhất thời không hiểu ý hắn.
Yên Vu Ca lại nói tiếp: “Là ta nhớ nhầm thời gian, tưởng sinh thần của Bệ hạ sắp đến rồi.” Hai tháng, kỳ thực cũng không tính là sớm, hắn nên lên kế hoạch tạo bất ngờ cho Tiểu hoàng đế. Nhưng bất ngờ sở dĩ gọi là bất ngờ, chính là bởi vì đối phương hoàn toàn không hay biết, hắn muốn để Tiểu hoàng đế có thể trải qua một sinh thần vui vẻ, vậy nội dung kế hoạch, nhất định phải giấu diếm Yến Tần.
Yến Tần nghe vậy, bỗng nhiên hiểu ra, thì ra đối phương đang trả lời câu hỏi lúc nãy của mình, đề tài của bọn họ đã chuyển sang chuyện khác rồi, Nhiếp chính vương cũng quá chậm.
Có lẽ người thông minh thì tư duy đều nhảy vọt, Yến Tần theo bản năng tìm lý do cho Nhiếp chính vương: “Ta đã nói là còn sớm, nhưng mà chuyện đi săn mùa thu thì mấy ngày nữa lận.”
Ngoại trừ lúc nắm giữ sinh mệnh của người khác, Yến Tần cảm thấy cuộc sống của một vị hoàng đế như y khá nhàm chán.
Vì muốn làm một minh quân, trong một năm, phần lớn thời gian y đều ở trong tẩm cung, điện Thái Hòa, còn có Ngự thư phòng, thứ đối mặt nhiều nhất, chính là núi tấu chương cao ngất.
Trước kia, y dựa vào thoại bản để giết thời gian, thời gian gần đây, vì muốn nâng cao võ nghệ, rèn luyện thân thể, ngay cả thoại bản cũng không có thời gian xem.
Hơn nữa trước kia, y xem thoại bản, đều là chọn lúc Nhiếp chính vương không có mặt. Nhưng một khoảng thời gian trước, hầu như mỗi đêm, Nhiếp chính vương đều ngủ ở ngoài tẩm cung của y, hơn nữa thời gian gần đây, đối phương càng thêm quá đáng, từ ngoài long sàng bò lên long sàng, trước mặt Nhiếp chính vương, y càng không thể nào lén lút một mình lấy thoại bản ra xem.
Hoạt động giải trí của y vốn không nhiều, luôn cảm thấy sau khi ở cùng Nhiếp chính vương, thú vui của y càng ít hơn. Những bài học mà Nhiếp chính vương dạy y quả thực rất thú vị, nhưng đó dù sao cũng là học tập, không phải là thư giãn.
Hiếm khi có một hoạt động như săn bắn mùa thu có thể thư giãn cơ thể, không giống như lúc mới sống lại, Yến Tần có chút mong đợi.đối với chuyến đi săn lần này.
Yến Vu Ca đối với việc săn bắn mùa thu, lại không có cảm giác gì đặc biệt, bởi vì từ khi hắn bắt đầu tham gia săn bắn, Quán quân năm nào cũng thuộc về hắn, năm nào cũng đứng đầu, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào.
Hắn nghĩ đến đạo thánh chỉ mà mình đã xin, nhất thời cảm thấychua xót: “Thánh chỉ mà Bệ hạ viết cho thần hiện tại nghĩ lại, thật sự là lãng phí rồi.”
Yến Tần không cho là vậy: “Làm gì lãng phí, trên danh nghĩa, là Yến Vu Ca thành hôn cùng cô, chứ không phải Nhiếp chính vương.”
“Nhưng tối hôm đó, Nhiếp chính vương cũng thành hôn với bệ hạ một lần.”
“Nhiếp chính vương không hề thành hôn với cô.” Yến Tần kiên quyết phủ nhận, giống như không nhìn thấy sắc mặt đột nhiên thay đổi của Nhiếp chính vương, y từ tốn chậm rãi nói hết câu sau: “Kết hôn chỉ là Yến Tần và Yến Vu Ca mà thôi.”
Sắc mặt Nhiếp chính vương trong nháy mắt chuyển đổi từ trắng hồng bình thường sang xanh rồi lại đỏ lên, sự thay đổi sắc mặt này tuyệt vời không kém gì trụ cột của gánh hát lớn nhất kinh đô.
“Bệ hạ nói rất có lý, vậy thần muốn sử dụng quyền lực mà bệ hạ ban cho trong chiếu chỉ, xin người trong lòng của thần lại thành hôn với thần một lần nữa, lần này, là Nhiếp chính vương và bệ hạ kết hôn.”
Yến Tần không suy nghĩ gì liền từ chối: “Không được.”
Lần này, lý do tiểu hoàng đế đưa ra chỉ có ba chữ: “Không có tiền.”
Hôn lễ gần như vét sạch ngân khố, hiện tại ngân khố trống rỗng, không dư tiền để y lãng phí.
Hơn nữa, để tặng Nhiếp chính vương một lễ vật đính hôn khiến người ta ngưỡng mộ, y còn đặc biệt sử dụng cả kho bạc nhỏ của mình.
Làm lại một lần nữa, chẳng phải là vét sạch cả kho bạc nhỏ của y sao. Không làm, y nhất quyết không làm.
Lúc này Yến Vu Ca cũng không thể tức giận nữa, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, hắn giả giọng hoàng hậu hiện tại: “Bệ hạ xem hồi môn của thiếp chưa?”
Yến Tần hồi tưởng lại, phát hiện mình hoàn toàn không có ấn tượng gì về hồi môn của hoàng hậu: “Chưa xem.”
Y bổ sung thêm một câu: “Chưa xem cũng không sao, ngươi còn muốn cô dùng hồi môn của hoàng hậu để làm loại chuyện này?”
May là Nhiếp chính vương và hoàng hậu thực chất là một người, nếu không, nếu y ở vị trí của Nhiếp chính vương, chắc chắn sẽ tức chết.
“Thần không quan tâm có mấy hòm lễ vật đính hôn.”
“Nhưng cô quan tâm.” Là một người đàn ông, sao có thể tùy tiện dùng tiền của vợ.
Nhìn hai người sắp cãi nhau, Yến Vu Ca rất thông minh, chọn im lặng không nói.
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, nếu hôm nay săn bắn mùa thu, ta vẫn đứng nhất, bệ hạ muốn ban thưởng gì cho thần?”
“Vị trí đứng nhất ngươi chưa lấy được, đừng phán quá sớm.”
Nhiếp chính vương nói đúng một điểm, những năm trước đều là hắn giành vị trí đứng nhất, nhưng năm nay khác, y nhất định phải phá vỡ thế cục nhất nhất của Nhiếp chính vương, vị trí nhất năm nay, y nhất định phải giành được.
Dù sao những ngày này y luyện tập cung mã, đều là Nhiếp chính vương dạy. Có câu màu xanh lam được tạo ra từ màu chàm nhưng sống động hơn màu chàm, năm nay y nhất định có thể thắng Nhiếp chính vương.
Tiểu hoàng đế đầy tự tin, giống như cảnh tượng Nhiếp chính vương thua y, đã hiện ra trong mắt y.
Yến Vu Ca không lộ vẻ gì: “Vậy nếu thần thắng thì sao?”
Yến Tần hoàn toàn không nghĩ Nhiếp chính vương sẽ thắng, nhưng y cũng sợ vạn nhất, không dám nói chắc: “Vương thúc muốn gì?”
Nhiếp chính vương trả lời Yến Tần hai chữ: “Bí mật.”
Cuộc đối thoại lần này, lại hoàn toàn đảo ngược so với trước đó.
Yến Tần hừ lạnh, cũng không nói thêm gì, dù sao trước đó y và Nhiếp chính vương vừa mới có một cuộc đối thoại tương tự, nếu y phủ nhận, chẳng phải là phủ nhận cả bản thân mình, y không ngốc.
Yến Vu Ca nói: “Đến lúc đó, dựa vào bản lĩnh thôi.”
Điều ytự hào nhất, chính là cung mã, chính xác hơn là bắn, không phải cưỡi. Nhưng những ngày này, ngoài việc luyện võ cơ bản, y vẫn luôn luyện tiếp kỹ năng cưỡi ngựa mà chưa hoàn thành.
Ban đầu, y thật sự hơi sợ hãi, nhưng bây giờ, loại cảm giác căng thẳng đó hoàn toàn biến mất, cũng phải cảm ơn Nhiếp chính vương.
Không lâu sau khi hai người nói chuyện, họ đã chào đón cuộc săn bắn mùa thu lớn thứ ba kể từ khi Yến Tần đăng cơ. Lần thứ hai, hai người hoàn toàn không có tâm trí tham gia việc này, hoạt động săn bắn mùa thu tổ chức rất qua loa.
Năm nay khác, Yến Tần muốn thể hiện phong thái của mình là một vị đế vương, cố gắng hết sức để giành chiến thắng, Nhiếp chính vương vì muốn giành được phần thưởng, cũng coi cuộc săn bắn mùa thu lần này rất quan trọng.
Hơn nữa, vì Yến Tần thân chính, đến lúc săn bắn mùa thu, xung quanh Yến Tần đã bắt đầu tụ tập không ít quan viên. Nửa còn lại thì vây quanh Nhiếp chính vương, nịnh bợ Nhiếp chính vương đủ kiểu.
Trong những quan viên nịnh bợ hắn, có những người là kẻ hai lòng, gió chiều nào xoay chiều đó. Một số khác là đảng bảo hoàng, luôn coi trọng hoàng gia chính thống
Đảng bảo hoàng này, thực ra trước khi Yến Tần thân chính, đã có ý muốn quy thuận tiểu hoàng đế, chỉ là trước đó Nhiếp chính vương nắm quyền quá chặt, tiểu hoàng đế thực chất là một con rối bị thao túng hoàn toàn, họ thất vọng, nên tạm thời chọn cách quan sát.
Bây giờ, Yến Tần thể hiện mặt tài giỏi, thông minh của mình, những đảng bảo hoàng này lại nhen nhóm hy vọng, mỗi ngày đều theo sát tiểu hoàng đế, đưa ra kế sách cho Yến Tần.
Lời nịnh nọt của những vị đại thần này nghe rất hay, còn ngọt hơn mật ong, nhưng loại lời này, Yến Tần lúc mới nghe có chút cảm giác, thời gian dài, đối với y, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì thêm.
Một con, hai con, ba con… Số lượng con mồi mà Yến Tần săn được tăng lên từng chút một, nhưng vẫn chưa đủ, cách một khoảng thời gian, những binh lính truyền tin lại chạy đi chạy lại giữa Nhiếp chính vương và Yến Vu Ca, để Yến Tần có thể kịp thời nắm bắt tình hình của đối thủ.
Lần này, người giành được chiến thắng đầu tiên trong cuộc săn bắn mùa thu, không phải Yến Tần, cũng không phải Nhiếp chính vương, mà là một quan viên bình thường không mấy nổi bật.
Yến Tần khá thất vọng, nhưng cũng chỉ có chút thôi, đứng nhất không phải là một trong hai người họ, vậy tiếp theo, điều thực sự quyết định thắng thua giữa y và Nhiếp chính vương, chính là số lượng và kích thước.
Dù sao một trăm con thỏ hoang cũng không bằng một con gấu lớn.
Tuy nhiên, khi so sánh, trên chiến trường săn bắn mùa thu lại xảy ra vấn đề.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Họ hàng nhà mình đang chơi bài ở phòng khách nhà tôi đến tận 11 giờ đêm rồi…
Năm ông lớn bao quanh cái bàn nhỏ đánh bài, vừa đánh bài vừa còn rất hào hứng, ảnh hưởng quá nhiều đến tốc độ viết của tôi.
Emm, hôm nay cứ cập nhật nhiêu đây thôi.
Hai người lại tiếp tục nói thêm vài câu ngọt ngào, cuối cùng chủ đề cũng quay trở lại quỹ đạo chính. Nếu Thương Uyển đã có tình cảm đặc biệt như vậy với Tề quốc quốc quân Thương Hạo, vậy thì tin tức Thương Hạo không phải là thật chắc chắn là chính xác tám chín phần mười rồi.
Kiếp trước, Thương Uyển vào hậu cung của y, liên lạc với Tề quốc chỉ có thể thông qua thư từ, nhưng sau này, nàng ta đã dẫn Thương Hạo đến gặp y, đối phương vì muốn lấy được sự tín nhiệm của y, thậm chí còn đích thân đến Đại Yến một chuyến.
Nếu Thương Uyển thật sự có thể chỉ dựa vào vài lần gặp mặt với Thương Hạo mà nhận ra quốc quân là thật hay giả, vậy thì Thương Hạo đến Đại Yến sau này chắc chắn là thật.
Không, cũng không nhất định, Thương Uyển đã lừa gạt y biết bao nhiêu lần, có khả năng cái gọi là quốc quân Thương Hạo kia chỉ là một vị đại thần nào đó của Tề quốc, dù sao bản thân lúc đó cũng hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Thương Uyển nhìn “Thương Hạo” có gì đó khác thường.
Thôi, không nghĩ đến Thương Uyển nữa, Yến Tần nói: “Quốc quân Tề quốc không có trong hoàng cung, cũng không nhất định là bị người khác bắt cóc, có khả năng là hắn ta vi hành xuất cung. Nhưng bất kể là tình huống nào, nếu người của chúng ta có thể tìm được quốc quân Tề quốc thật, chắc chắn Tề quốc sẽ bị tổn thất nặng nề.”
Nghe ngữ khí của tiểu hoàng đế, Nhiếp chính vương suy đoán: “Hình như bệ hạ rất không thích vị quốc quân Tề quốc này, phải biết rằng, hắn ta chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tề đấy.”
“Loại mỹ nhân rắn rết này, cô chỉ mong hắn ta sống ít đi vài năm.” Yến Tần không có suy nghĩ kiếp này mọi chuyện chưa xảy ra, cho nên không so đo với Thương Hạo.
Tấn quốc, Yên quốc, Tề quốc, ba nước tạo thành thế chân vạc, bất kỳ quốc gia nào cũng đều muốn liên thủ với một nước khác để tiêu diệt một trong số đó, nhưng mỗi nước lại muốn trở thành bá chủ cuối cùng.
Những năm qua, ba nước lớn nhỏ gì cũng đánh nhau vô số trận, vẫn luôn dò xét thực hư của đối phương, duy trì hòa bình trên danh nghĩa.
Lúc tiên đế còn tại vị, quốc quân Yên quốc là người yêu chuộng hòa bình, cục diện còn coi như ổn định, nhưng hai năm nay, Tề quốc và Yên quốc đều nghênh đón tân đế, chính quyền thay đổi, tân quân lên ngôi, cục diện trở nên hỗn loạn, những kẻ muốn thừa cơ hội quấy đục nước béo cò cũng nhiều hơn.
Tề quốc muốn thôn tính Đại Yến, điểm này, cho dù y có trùng sinh hay không cũng sẽ không thay đổi. Tham vọng của Yến Tần không lớn như vậy, nhưng muốn phòng ngừa chu đáo, biện pháp tốt nhất chính là biến Tề quốc thành nước phụ thuộc của bọn họ.
Quốc gia không thể một ngày không có vua, đối phương muốn ra tay với y, y tự nhiên cũng phải lấy gậy ông đập lưng ông, ra tay độc ác với Thương Hạo.
“Bất kể là vì nguyên nhân gì mà hắn ta ở bên ngoài cung, hắn ta thích ở bên ngoài như vậy, cô đương nhiên phải giúp hắn ta một tay, để hắn ta cả đời này cũng không thể quay về hoàng cung.” Yến Tần hơi hất cằm lên, nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương, “Vương thúc, thúc sẽ giúp cô chứ?”
Đối diện với ánh mắt của tiểu hoàng đế, Nhiếp chính vương không thể nào nói lời từ chối: “Điều bệ hạ muốn, ta sẽ làm, nhưng mà ngươi muốn để hắn ta không thể quay về hoàng cung như thế nào, là như thế này sao?”
Yến Vu Ca đưa tay lên cổ, làm động tác cắt ngang.
Yến Tần quả thật nghĩ như vậy, kiếp trước y đã nếm trải mùi vị bị cắt cổ, kiếp này cũng nên để đối phương nếm thử một lần: “Có thể như vậy thì tốt nhất, tuy nhiên tiền đề là chúng ta phải tìm được Thương Hạo trước người Tề quốc.”
Nếu để cho đám đại thần Tề quốc kia tìm được Thương Hạo trước bọn họ, bọn họ có làm gì đi nữa cũng đều là uổng công vô ích.
Hiện tại điều quan trọng nhất đối với y, là phải làm rõ tại sao Thương Hạo lại không có trong cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hoàng cung Tề quốc.
Nhiếp chính vương nheo mắt lại: “Ta nhất định sẽ dốc hết sức, hy vọng có thể làm theo ý nguyện của bệ hạ.”
Yến Tần không định làm khó Nhiếp chính vương: “Dù sao đây cũng là chuyện của Tề quốc, có thể làm được thì tốt nhất, không làm được thì vương thúc cũng không cần miễn cưỡng.”
Tề quốc bày ra một vở kịch lớn như vậy, cũng phải mất bảy tám năm, mượn thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể công phá kinh thành Đại Yến. Hiện tại bọn họ chỉ mới nghe được một tin đồn thất thiệt chính xác bảy tám phần, muốn thừa cơ hội nhặt được lợi lộc, ngoài việc người bên dưới phải có năng lực, còn phải xem ông trời có phù hộ hay không.
“Ta biết.” Yến Vu Ca cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không vì muốn lấy lòng tiểu hoàng đế, mà ép buộc người bên dưới làm những chuyện hoang đường như đi tìm gà trống đẻ trứng.
Hắn sẽ ấn định một khoảng thời gian, dùng đại lượng nhân lực để tìm kiếm vị Tề quốc quốc quân kia, sau một khoảng thời gian, nếu không tìm thấy, sẽ rút bớt nhân lực và vật lực, cho đến khi xác nhận Thương Hạo trong hoàng cung đã được đổi lại là người thật.
Nếu sau một hai tháng nữa, người ngồi trên ngai vàng Tề quốc vẫn không phải là Thương Hạo, vậy thì bọn họ có thể nhân cơ hội này dùng những chứng cứ thu thập được trong khoảng thời gian này để tung tin đồn nháo loạn một phen.
Đến lúc đó, cho dù Tề quốc không đến mức bị tổn thất nặng nề, thì trong khoảng thời gian gần đây cũng không còn tâm trí đâu mà để ý đến Đại Yến.
Trước đó có một số chuyện hắn không nói cho tiểu hoàng đế biết, sợ Yến Tần lo lắng, hôm nay tiểu hoàng đế đã nhắc đến, hắn cũng có thể nói: “Từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay, Tề quốc vẫn luôn thỉnh thoảng quấy rối biên giới Đại Yến, mấy ngày nay đã yên phận hơn nhiều, có lẽ là có liên quan đến quốc quân Tề quốc.”
Lời nói của Nhiếp chính vương từ một khía cạnh khác đã chứng minh tính xác thực của tin tức, Yến Tần tóm tắt ngắn gọn: “Tề quốc vẫn luôn nhăm nhe Đại Yến, hai năm nay tuy nhìn bề ngoài có vẻ hòa bình, nhưng chỉ cần Thương Hạo kia còn ngồi trên ngai vàng một ngày, thì ngày nào đó nhất định sẽ có một trận ác chiến.”
Đại quân Tề quốc muốn công phá kinh thành, phải vượt qua biên giới trước, sau đó công phá vài tòa thành trì, đột phá phòng tuyến của Yên đô, cuối cùng mới có thể đánh nhau với cấm vệ quân trong hoàng cung, rồi mới có thể xông đến trước mặt y – vị hoàng đế này.
Đối phương có thể thế như chẻ tre một đường đánh đến đây, tuyệt đối không chỉ là vì Đại Yến không còn Nhiếp chính vương.
Chủ đề này đã được hai người nói đến rất lâu rồi, Yến Vu Ca không định tiếp tục nữa: “Không nói chuyện Tề quốc quốc quân nữa, sinh thần của bệ hạ sắp đến rồi, ngươi đã nghĩ xem năm nay sẽ tổ chức như thế nào chưa?”
Dịp sinh thần đầu tiên của Yến Tần, biến cố xảy ra chính là khởi đầu cho mối lương duyên giữa hai người. Đến sinh thần thứ hai, hai người lại đang giận dỗi, chẳng thể nào vui vẻ mà đón lễ. Nay là sinh nhật đầu tiên sau khi định tình, ngày trọng đại như thế, Yến tần muốn cùng hắn vui vẻ một phen, chỉ riêng hai người với nhau.
“Ơ kìa, chẳng phải sinh thần của cô còn lâu sao?” Yến Tần vốn không để tâm mấy ngày này, nếu không phải Nhiếp chính vương đột nhiên nhắc đến, y đã quên mất ngày sinh của chính mình.
Nghĩ kỹ lại, còn hai tháng nữa mới đến sinh thần, rõ ràng là còn sớm mà.
Yến Tần phản bác: “Còn hai tháng nữa, sớm lắm, sao lại sắp đến được?”
“Nhưng tính ra, cô đăng cơ cũng đã hai năm rồi.” Yến Tần đi vòng quanh Nhiếp chính vương một vòng, nhìn mũi chân mình, lại nhìn đỉnh đầu hắn. Hôm nay giày Nhiếp chính vương đi có gót cao hơn y một chút, nhưng y chỉ thấp hơn hắnmột chút xíu thôi.
Mà chút xíu ấy, chỉ bằng ngón út nhỏ nhất của y.
Yến Tần tính toán độ cao của hai đôi giày, lại so sánh độ cao trán của mình và Nhiếp chính vương, trong lòng có chút đắc ý: Hiện tại y hẳn là đã cao bằng Nhiếp chính vương rồi, hai kiếp trước, hai năm nay là lúc y phát triển chiều cao nhanh nhất, đợi đến sinh thần mười sáu tuổi, hẳn là sẽ cao hơn Nhiếp chính vương rồi.
Yến Tần xoay người hai vòng, ánh mắt lướt qua người mình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, khiến cho Yến Vu Ca nhất thời không hiểu gì cả: “Bệ hạ đang làm gì vậy?”
Yến Tần tất nhiên không thể nói cho hắn biết sự thật, y thần bí nói: “Bí mật.”
“Vừa rồi Bệ hạ còn nói, giữa chúng ta không nên có bí mật, sao đến lượt Bệ hạ, lại có thể có bí mật?” Điều này thật không công bằng.
“Chuyện này khác.” Yến Tần biện minh, “Cô chỉ nói, chuyện lớn không thể có bí mật, nhưng những bí mật nhỏ nhặt này thì không sao. Giữa người với người, phải có chút bí ẩn mới tốt, Vương thúc nếu nhìn thấu cô hết, nhất định sẽ không thích cô nữa.”
Tiểu Hoàng đế rõ ràng là đang ngụy biện, Yến Vu Ca lại nói: “Cho dù thần có không thích chính mình, cũng sẽ không không thích Bệ hạ.”
Lời ngon tiếng ngọt ai mà chẳng biết nói, nhất là lúc này, hai người họ mới định tình, tình ý đang nồng nàn, lúc này, Nhiếp chính vương bị tình cảm làm cho mờ mắt, lời gì không biết xấu hổ cũng có thể nói ra được.
Lời như “Không thích chính mình, cũng sẽ không không thích Yến Tần” loại này, nghe là biết giả dối, Yến Tần mới không tin lời ma quỷ của hắn.
“Vương thúc lúc nào cũng thích nói lời ngon ngọt dỗ cô vui, về sau đừng dễ dàng hứa hẹn trước mặt cô, nếu không, cô sẽ coi như ngươi nói thật đấy.”
Yến Vu Ca chỉ trời thề: “Lời thần nói, tuyệt đối không nửa lời dối trá.”
So với Nhiếp chính vương vừa động đến tình cảm liền trở nên vô cùng đa cảm, Yến Tần hiển nhiên lý trí hơn nhiều, y bĩu môi: “Cô tin tưởng chân tâm của ngươi lúc này, nhưng chỉ là chân tâm nhất thời, không đại biểu cho cả đời. Đợi đến lúc này năm sau, hy vọng ngươi vẫn có thể nói với cô những lời này.”
Trong một số việc, Yến Tần luôn rất lạc quan, hơn nữa cực kỳ giỏi tự an ủi bản thân, nhưng trong chuyện tình cảm, y lại tỏ ra vô cùng bi quan.
Điều này có liên quan rất lớn đến hai mối tình trước của y, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, y bị rắn cắn hai lần, nhìn sự việc đương nhiên không còn lạc quan như vậy.
Nhiếp chính vương hiển nhiên cũng nhận ra tật xấu này của Tiểu Hoàng đế, y không biết tại sao Tiểu Hoàng đế lại bi quan về chuyện tình cảm như vậy, suy đoán một phen, cảm thấy đối phương có lẽ là vì chịu quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực từ Tiên đế phong lưu, cho nên mất đi hy vọng vào tình yêu chân chính trên đời.
Nhưng bi quan một chút cũng không sao, hắn sẽ dùng thời gian để chứng minh tấm chân tình của mình đối với tiểu Hoàng đế.
“Còn sớm.”
“Hả?” Nhiếp chính vương đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi, Yến Tần nhất thời không hiểu ý hắn.
Yên Vu Ca lại nói tiếp: “Là ta nhớ nhầm thời gian, tưởng sinh thần của Bệ hạ sắp đến rồi.” Hai tháng, kỳ thực cũng không tính là sớm, hắn nên lên kế hoạch tạo bất ngờ cho Tiểu hoàng đế. Nhưng bất ngờ sở dĩ gọi là bất ngờ, chính là bởi vì đối phương hoàn toàn không hay biết, hắn muốn để Tiểu hoàng đế có thể trải qua một sinh thần vui vẻ, vậy nội dung kế hoạch, nhất định phải giấu diếm Yến Tần.
Yến Tần nghe vậy, bỗng nhiên hiểu ra, thì ra đối phương đang trả lời câu hỏi lúc nãy của mình, đề tài của bọn họ đã chuyển sang chuyện khác rồi, Nhiếp chính vương cũng quá chậm.
Có lẽ người thông minh thì tư duy đều nhảy vọt, Yến Tần theo bản năng tìm lý do cho Nhiếp chính vương: “Ta đã nói là còn sớm, nhưng mà chuyện đi săn mùa thu thì mấy ngày nữa lận.”
Ngoại trừ lúc nắm giữ sinh mệnh của người khác, Yến Tần cảm thấy cuộc sống của một vị hoàng đế như y khá nhàm chán.
Vì muốn làm một minh quân, trong một năm, phần lớn thời gian y đều ở trong tẩm cung, điện Thái Hòa, còn có Ngự thư phòng, thứ đối mặt nhiều nhất, chính là núi tấu chương cao ngất.
Trước kia, y dựa vào thoại bản để giết thời gian, thời gian gần đây, vì muốn nâng cao võ nghệ, rèn luyện thân thể, ngay cả thoại bản cũng không có thời gian xem.
Hơn nữa trước kia, y xem thoại bản, đều là chọn lúc Nhiếp chính vương không có mặt. Nhưng một khoảng thời gian trước, hầu như mỗi đêm, Nhiếp chính vương đều ngủ ở ngoài tẩm cung của y, hơn nữa thời gian gần đây, đối phương càng thêm quá đáng, từ ngoài long sàng bò lên long sàng, trước mặt Nhiếp chính vương, y càng không thể nào lén lút một mình lấy thoại bản ra xem.
Hoạt động giải trí của y vốn không nhiều, luôn cảm thấy sau khi ở cùng Nhiếp chính vương, thú vui của y càng ít hơn. Những bài học mà Nhiếp chính vương dạy y quả thực rất thú vị, nhưng đó dù sao cũng là học tập, không phải là thư giãn.
Hiếm khi có một hoạt động như săn bắn mùa thu có thể thư giãn cơ thể, không giống như lúc mới sống lại, Yến Tần có chút mong đợi.đối với chuyến đi săn lần này.
Yến Vu Ca đối với việc săn bắn mùa thu, lại không có cảm giác gì đặc biệt, bởi vì từ khi hắn bắt đầu tham gia săn bắn, Quán quân năm nào cũng thuộc về hắn, năm nào cũng đứng đầu, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào.
Hắn nghĩ đến đạo thánh chỉ mà mình đã xin, nhất thời cảm thấychua xót: “Thánh chỉ mà Bệ hạ viết cho thần hiện tại nghĩ lại, thật sự là lãng phí rồi.”
Yến Tần không cho là vậy: “Làm gì lãng phí, trên danh nghĩa, là Yến Vu Ca thành hôn cùng cô, chứ không phải Nhiếp chính vương.”
“Nhưng tối hôm đó, Nhiếp chính vương cũng thành hôn với bệ hạ một lần.”
“Nhiếp chính vương không hề thành hôn với cô.” Yến Tần kiên quyết phủ nhận, giống như không nhìn thấy sắc mặt đột nhiên thay đổi của Nhiếp chính vương, y từ tốn chậm rãi nói hết câu sau: “Kết hôn chỉ là Yến Tần và Yến Vu Ca mà thôi.”
Sắc mặt Nhiếp chính vương trong nháy mắt chuyển đổi từ trắng hồng bình thường sang xanh rồi lại đỏ lên, sự thay đổi sắc mặt này tuyệt vời không kém gì trụ cột của gánh hát lớn nhất kinh đô.
“Bệ hạ nói rất có lý, vậy thần muốn sử dụng quyền lực mà bệ hạ ban cho trong chiếu chỉ, xin người trong lòng của thần lại thành hôn với thần một lần nữa, lần này, là Nhiếp chính vương và bệ hạ kết hôn.”
Yến Tần không suy nghĩ gì liền từ chối: “Không được.”
Lần này, lý do tiểu hoàng đế đưa ra chỉ có ba chữ: “Không có tiền.”
Hôn lễ gần như vét sạch ngân khố, hiện tại ngân khố trống rỗng, không dư tiền để y lãng phí.
Hơn nữa, để tặng Nhiếp chính vương một lễ vật đính hôn khiến người ta ngưỡng mộ, y còn đặc biệt sử dụng cả kho bạc nhỏ của mình.
Làm lại một lần nữa, chẳng phải là vét sạch cả kho bạc nhỏ của y sao. Không làm, y nhất quyết không làm.
Lúc này Yến Vu Ca cũng không thể tức giận nữa, hắn chỉ cảm thấy buồn cười, hắn giả giọng hoàng hậu hiện tại: “Bệ hạ xem hồi môn của thiếp chưa?”
Yến Tần hồi tưởng lại, phát hiện mình hoàn toàn không có ấn tượng gì về hồi môn của hoàng hậu: “Chưa xem.”
Y bổ sung thêm một câu: “Chưa xem cũng không sao, ngươi còn muốn cô dùng hồi môn của hoàng hậu để làm loại chuyện này?”
May là Nhiếp chính vương và hoàng hậu thực chất là một người, nếu không, nếu y ở vị trí của Nhiếp chính vương, chắc chắn sẽ tức chết.
“Thần không quan tâm có mấy hòm lễ vật đính hôn.”
“Nhưng cô quan tâm.” Là một người đàn ông, sao có thể tùy tiện dùng tiền của vợ.
Nhìn hai người sắp cãi nhau, Yến Vu Ca rất thông minh, chọn im lặng không nói.
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, nếu hôm nay săn bắn mùa thu, ta vẫn đứng nhất, bệ hạ muốn ban thưởng gì cho thần?”
“Vị trí đứng nhất ngươi chưa lấy được, đừng phán quá sớm.”
Nhiếp chính vương nói đúng một điểm, những năm trước đều là hắn giành vị trí đứng nhất, nhưng năm nay khác, y nhất định phải phá vỡ thế cục nhất nhất của Nhiếp chính vương, vị trí nhất năm nay, y nhất định phải giành được.
Dù sao những ngày này y luyện tập cung mã, đều là Nhiếp chính vương dạy. Có câu màu xanh lam được tạo ra từ màu chàm nhưng sống động hơn màu chàm, năm nay y nhất định có thể thắng Nhiếp chính vương.
Tiểu hoàng đế đầy tự tin, giống như cảnh tượng Nhiếp chính vương thua y, đã hiện ra trong mắt y.
Yến Vu Ca không lộ vẻ gì: “Vậy nếu thần thắng thì sao?”
Yến Tần hoàn toàn không nghĩ Nhiếp chính vương sẽ thắng, nhưng y cũng sợ vạn nhất, không dám nói chắc: “Vương thúc muốn gì?”
Nhiếp chính vương trả lời Yến Tần hai chữ: “Bí mật.”
Cuộc đối thoại lần này, lại hoàn toàn đảo ngược so với trước đó.
Yến Tần hừ lạnh, cũng không nói thêm gì, dù sao trước đó y và Nhiếp chính vương vừa mới có một cuộc đối thoại tương tự, nếu y phủ nhận, chẳng phải là phủ nhận cả bản thân mình, y không ngốc.
Yến Vu Ca nói: “Đến lúc đó, dựa vào bản lĩnh thôi.”
Điều ytự hào nhất, chính là cung mã, chính xác hơn là bắn, không phải cưỡi. Nhưng những ngày này, ngoài việc luyện võ cơ bản, y vẫn luôn luyện tiếp kỹ năng cưỡi ngựa mà chưa hoàn thành.
Ban đầu, y thật sự hơi sợ hãi, nhưng bây giờ, loại cảm giác căng thẳng đó hoàn toàn biến mất, cũng phải cảm ơn Nhiếp chính vương.
Không lâu sau khi hai người nói chuyện, họ đã chào đón cuộc săn bắn mùa thu lớn thứ ba kể từ khi Yến Tần đăng cơ. Lần thứ hai, hai người hoàn toàn không có tâm trí tham gia việc này, hoạt động săn bắn mùa thu tổ chức rất qua loa.
Năm nay khác, Yến Tần muốn thể hiện phong thái của mình là một vị đế vương, cố gắng hết sức để giành chiến thắng, Nhiếp chính vương vì muốn giành được phần thưởng, cũng coi cuộc săn bắn mùa thu lần này rất quan trọng.
Hơn nữa, vì Yến Tần thân chính, đến lúc săn bắn mùa thu, xung quanh Yến Tần đã bắt đầu tụ tập không ít quan viên. Nửa còn lại thì vây quanh Nhiếp chính vương, nịnh bợ Nhiếp chính vương đủ kiểu.
Trong những quan viên nịnh bợ hắn, có những người là kẻ hai lòng, gió chiều nào xoay chiều đó. Một số khác là đảng bảo hoàng, luôn coi trọng hoàng gia chính thống
Đảng bảo hoàng này, thực ra trước khi Yến Tần thân chính, đã có ý muốn quy thuận tiểu hoàng đế, chỉ là trước đó Nhiếp chính vương nắm quyền quá chặt, tiểu hoàng đế thực chất là một con rối bị thao túng hoàn toàn, họ thất vọng, nên tạm thời chọn cách quan sát.
Bây giờ, Yến Tần thể hiện mặt tài giỏi, thông minh của mình, những đảng bảo hoàng này lại nhen nhóm hy vọng, mỗi ngày đều theo sát tiểu hoàng đế, đưa ra kế sách cho Yến Tần.
Lời nịnh nọt của những vị đại thần này nghe rất hay, còn ngọt hơn mật ong, nhưng loại lời này, Yến Tần lúc mới nghe có chút cảm giác, thời gian dài, đối với y, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì thêm.
Một con, hai con, ba con… Số lượng con mồi mà Yến Tần săn được tăng lên từng chút một, nhưng vẫn chưa đủ, cách một khoảng thời gian, những binh lính truyền tin lại chạy đi chạy lại giữa Nhiếp chính vương và Yến Vu Ca, để Yến Tần có thể kịp thời nắm bắt tình hình của đối thủ.
Lần này, người giành được chiến thắng đầu tiên trong cuộc săn bắn mùa thu, không phải Yến Tần, cũng không phải Nhiếp chính vương, mà là một quan viên bình thường không mấy nổi bật.
Yến Tần khá thất vọng, nhưng cũng chỉ có chút thôi, đứng nhất không phải là một trong hai người họ, vậy tiếp theo, điều thực sự quyết định thắng thua giữa y và Nhiếp chính vương, chính là số lượng và kích thước.
Dù sao một trăm con thỏ hoang cũng không bằng một con gấu lớn.
Tuy nhiên, khi so sánh, trên chiến trường săn bắn mùa thu lại xảy ra vấn đề.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Họ hàng nhà mình đang chơi bài ở phòng khách nhà tôi đến tận 11 giờ đêm rồi…
Năm ông lớn bao quanh cái bàn nhỏ đánh bài, vừa đánh bài vừa còn rất hào hứng, ảnh hưởng quá nhiều đến tốc độ viết của tôi.
Emm, hôm nay cứ cập nhật nhiêu đây thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.