Trẫm Lao Tâm Khổ Tứ Vì Cuộc Sống Dưỡng Lão Của Thục Phi
Chương 23:
Diêm Kết
18/10/2024
Bây giờ nàng ta sắp đi trước để đoàn tụ với phụ thân mẫu thân và huynh trưởng.
Đậu Xuân Sinh có phần tiếc nuối.
Bộ sách “Thiên Kim tập” của nàng ta mới viết được bốn chương.
Một con chuột không biết từ đâu chui ra, lén lút nhặt những thức ăn thừa để no bụng.
Đậu Xuân Sinh lười biếng nhìn nó, mặc cho nó gặm nhấm thức ăn ôi thiu trong chiếc bát vỡ.
Chiều nay, Trương thái giám - quản lý Dịch Đình cục đã đưa tin cho nàng ta, dù Vĩnh Phúc Cung không đánh chết nàng ta, nhưng thực chất là để Dịch Đình cục đưa nàng ta lên đường, muộn nhất ngày mai, nàng ta sẽ phải đi.
Bởi vì những chuyện cứu người mà những năm qua nàng ta làm, bọn họ cũng sẵn lòng cho nàng ta chết một cách có thể diện, hơn phân nửa sẽ dùng thuốc độc.
Đậu Xuân Sinh hiểu thời gian của mình đã đến.
Ban ngày bị phạt đánh, thực sự rất đau, nàng ta co ro trên tấm ván gỗ, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lúc cơn buồn ngủ ập đến, ngục tối đột nhiên có tiếng động, nữ cai ngục to khỏe Diêu Tam Nương đến dẫn người, hét lớn: "Đậu thị!"
Đậu Xuân Sinh bị giật mình tỉnh giấc.
Nàng ta dụi mắt nhìn Diêu Tam Nương, tưởng mình sắp lên đường, khàn khàn hỏi: "Đến giờ rồi sao?"
Diêu Tam Nương mắng: "Nghĩ linh tinh gì thế, Trường Xuân Cung đến đón người."
Đậu Xuân Sinh: "???"
Diêu Tam Nương vẫy tay ra hiệu, giục giã: "Nhanh lên, Trình ma ma đang đợi ở phía trước, đừng làm mất lòng quý nhân."
Đậu Xuân Sinh ngơ ngác bò dậy, chịu đựng cơn đau nhức khắp người, lờ đờ nói: "Trường Xuân Cung đón ta làm gì?"
Diêu Tam Nương: "Ta làm sao biết được."
Đậu Xuân Sinh không hỏi thêm nữa.
Diêu Tam Nương cởi bỏ xiềng chân cho nàng ta, bảo nàng ta nhanh lên, đừng chậm chạp.
Trình ma ma ngồi trên ghế, Trương thái giám tươi cười nịnh nọt: "Tối khuya rồi mà Trình ma ma còn phải đi chuyến này.”
“Ngục tối này u ám, nếu Thục phi nương nương có dặn dò gì, cứ để người dưới trực tiếp đưa người qua là được, đở cho ma ma đi đêm gặp lạnh."
Trình ma ma nhìn người này, nói: "Trương thái giám khách khí quá. Nương nương nhà ta tốt bụng, nha hoàn hồi môn mang theo vào cung có vấn đề về kinh nguyệt, đau đớn đến chết đi sống lại.”
“Chúng ta làm nô tỳ, ngươi cũng biết đấy, Thái y viện hầu hạ chủ tử, lại là bệnh phụ nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, thực sự không cần thiết phải làm phiền bên đó.”
“Vì vậy, nương nương sai lão nô đến tìm Đậu nương tử đến xem, đở cho nha đầu đó suốt đêm kêu la, làm nương nương phiền lòng."
Nghe lời giải thích của bà ấy, Trương thái giám không nói gì.
Vào lúc này mà đón Đậu thị, rõ ràng là Trường Xuân Cung muốn gây chuyện.
Ôn gia đang được sủng ái, quý nhân bên đó, Dịch Đình cục không thể đắc tội.
*Xưng hô thái giám với nội thị đều như nhau, không biết tác giả xưng hô mỗi người một khác có phải để phân biệt giai cấp, nội thị có chức quan cao hơn thái giám?
Đậu Xuân Sinh có phần tiếc nuối.
Bộ sách “Thiên Kim tập” của nàng ta mới viết được bốn chương.
Một con chuột không biết từ đâu chui ra, lén lút nhặt những thức ăn thừa để no bụng.
Đậu Xuân Sinh lười biếng nhìn nó, mặc cho nó gặm nhấm thức ăn ôi thiu trong chiếc bát vỡ.
Chiều nay, Trương thái giám - quản lý Dịch Đình cục đã đưa tin cho nàng ta, dù Vĩnh Phúc Cung không đánh chết nàng ta, nhưng thực chất là để Dịch Đình cục đưa nàng ta lên đường, muộn nhất ngày mai, nàng ta sẽ phải đi.
Bởi vì những chuyện cứu người mà những năm qua nàng ta làm, bọn họ cũng sẵn lòng cho nàng ta chết một cách có thể diện, hơn phân nửa sẽ dùng thuốc độc.
Đậu Xuân Sinh hiểu thời gian của mình đã đến.
Ban ngày bị phạt đánh, thực sự rất đau, nàng ta co ro trên tấm ván gỗ, cảm thấy có chút buồn ngủ.
Lúc cơn buồn ngủ ập đến, ngục tối đột nhiên có tiếng động, nữ cai ngục to khỏe Diêu Tam Nương đến dẫn người, hét lớn: "Đậu thị!"
Đậu Xuân Sinh bị giật mình tỉnh giấc.
Nàng ta dụi mắt nhìn Diêu Tam Nương, tưởng mình sắp lên đường, khàn khàn hỏi: "Đến giờ rồi sao?"
Diêu Tam Nương mắng: "Nghĩ linh tinh gì thế, Trường Xuân Cung đến đón người."
Đậu Xuân Sinh: "???"
Diêu Tam Nương vẫy tay ra hiệu, giục giã: "Nhanh lên, Trình ma ma đang đợi ở phía trước, đừng làm mất lòng quý nhân."
Đậu Xuân Sinh ngơ ngác bò dậy, chịu đựng cơn đau nhức khắp người, lờ đờ nói: "Trường Xuân Cung đón ta làm gì?"
Diêu Tam Nương: "Ta làm sao biết được."
Đậu Xuân Sinh không hỏi thêm nữa.
Diêu Tam Nương cởi bỏ xiềng chân cho nàng ta, bảo nàng ta nhanh lên, đừng chậm chạp.
Trình ma ma ngồi trên ghế, Trương thái giám tươi cười nịnh nọt: "Tối khuya rồi mà Trình ma ma còn phải đi chuyến này.”
“Ngục tối này u ám, nếu Thục phi nương nương có dặn dò gì, cứ để người dưới trực tiếp đưa người qua là được, đở cho ma ma đi đêm gặp lạnh."
Trình ma ma nhìn người này, nói: "Trương thái giám khách khí quá. Nương nương nhà ta tốt bụng, nha hoàn hồi môn mang theo vào cung có vấn đề về kinh nguyệt, đau đớn đến chết đi sống lại.”
“Chúng ta làm nô tỳ, ngươi cũng biết đấy, Thái y viện hầu hạ chủ tử, lại là bệnh phụ nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, thực sự không cần thiết phải làm phiền bên đó.”
“Vì vậy, nương nương sai lão nô đến tìm Đậu nương tử đến xem, đở cho nha đầu đó suốt đêm kêu la, làm nương nương phiền lòng."
Nghe lời giải thích của bà ấy, Trương thái giám không nói gì.
Vào lúc này mà đón Đậu thị, rõ ràng là Trường Xuân Cung muốn gây chuyện.
Ôn gia đang được sủng ái, quý nhân bên đó, Dịch Đình cục không thể đắc tội.
*Xưng hô thái giám với nội thị đều như nhau, không biết tác giả xưng hô mỗi người một khác có phải để phân biệt giai cấp, nội thị có chức quan cao hơn thái giám?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.