Trẫm Lao Tâm Khổ Tứ Vì Cuộc Sống Dưỡng Lão Của Thục Phi
Chương 46:
Diêm Kết
20/10/2024
Cùng lúc này, Ôn Tông Vinh như bị sét đánh, giống như nhìn thấy tổ mẫu của mình!
Lúc Ôn Ngự sử đang chịu đựng sự tra tấn tinh thần, thì con gái cưng của ông đã trở về Trường Xuân Cung.
Ban đầu Trình ma ma còn đang rất vui mừng, nào ngờ lập tức bị một gáo nước lạnh dội cho tỉnh táo.
Ôn Thục phi bị cấm túc ba tháng, không được rời khỏi Trường Xuân Cung nửa bước.
Đây là thánh chỉ của Thiên tử.
Trình ma ma nén thắc mắc tiễn nội thị truyền chỉ đi, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ.
Bà ấy khóc lóc hỏi chủ tử của mình, "Đang yên đang lành, sao nương nương lại bị cấm túc?"
Ôn Nhan buồn ngủ ngáp dài, thờ ơ nói: "Gần vua như cọp, ta làm sao biết được."
Trình ma ma nóng nảy, dò hỏi: "Có phải nương nương hầu hạ bệ hạ không tốt không?"
Ôn Nhan đã buồn ngủ, muốn nằm lên giường, qua loa đáp lại: "Hắn không nói là không tốt."
Trình ma ma càng lo lắng hơn.
Bởi vì thông thường, phi tần thị tẩm xong đều có ban thưởng, thế nhưng đến lượt chủ tử của bà không những không có ban thưởng, lại còn bị cấm túc ba tháng!
Chuyện này quả thực khó hiểu.
Ôn Nhan không để ý đến sự lo lắng của bà ấy, tự mình đi nằm nghỉ.
Trình ma ma muốn nói lại thôi.
Ngược lại Thải Thanh đã sớm đoán được điều gì đó, lén kéo tay bà ấy, nhỏ giọng nói: "Ma ma đừng hỏi nữa, ta nghĩ phần lớn nguyên nhân bị cấm túc là do Đậu nương tử."
Lời này thức tỉnh Trình ma ma, bà ấy không khỏi giậm chân, "Thật là ẩu tả, đây là đang dùng tiền đồ để đặt cược mà."
Thải Thanh lộ vẻ bất lực, "Ma ma cứ bình tĩnh, nương nương biết chừng mực."
Trình ma ma "ôi chao" một tiếng, muốn nói gì đó, lại sợ làm người ta ghét, đành nuốt xuống.
Phía Vĩnh Phúc Cung luôn chú ý đến động tĩnh của Trường Xuân Cung, biết được Thục phi Ôn Nhan bị cấm túc, Trịnh Huệ phi vô cùng kinh ngạc.
Tần ma ma vui vẻ nói: "Nương nương cứ yên tâm, dù sao Thục phi cũng còn trẻ, chưa hiểu chuyện."
Trịnh Huệ phi không lên tiếng.
Tâm trạng của nàng ta rất phức tạp, vừa ghen tị Ôn Nhan có thể đến gần Thánh thượng, vừa lại vui mừng vì Ôn Nhan bị phạt cấm túc.
Hai loại tâm trạng mâu thuẫn đang gặm nhấm trái tim nàng ta.
Nhưng nhiều hơn cả là cảm giác bất an, bởi vì một khi Ôn Nhan có thể đến gần Thánh thượng, thì có nghĩa là nàng có cơ hội rất lớn để có thai.
Nếu Trường Xuân Cung có được hoàng tự, lại đúng là Hoàng tử, thì địa vị Thái tử sẽ rất khó xử.
Dù sao cũng là được nhận nuôi từ tông tộc vào cung, làm sao sánh được với con ruột của Hoàng đế?
Nghĩ đến đây, Trịnh Huệ phi như ngồi trên đống lửa.
Lúc Ôn Ngự sử đang chịu đựng sự tra tấn tinh thần, thì con gái cưng của ông đã trở về Trường Xuân Cung.
Ban đầu Trình ma ma còn đang rất vui mừng, nào ngờ lập tức bị một gáo nước lạnh dội cho tỉnh táo.
Ôn Thục phi bị cấm túc ba tháng, không được rời khỏi Trường Xuân Cung nửa bước.
Đây là thánh chỉ của Thiên tử.
Trình ma ma nén thắc mắc tiễn nội thị truyền chỉ đi, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ.
Bà ấy khóc lóc hỏi chủ tử của mình, "Đang yên đang lành, sao nương nương lại bị cấm túc?"
Ôn Nhan buồn ngủ ngáp dài, thờ ơ nói: "Gần vua như cọp, ta làm sao biết được."
Trình ma ma nóng nảy, dò hỏi: "Có phải nương nương hầu hạ bệ hạ không tốt không?"
Ôn Nhan đã buồn ngủ, muốn nằm lên giường, qua loa đáp lại: "Hắn không nói là không tốt."
Trình ma ma càng lo lắng hơn.
Bởi vì thông thường, phi tần thị tẩm xong đều có ban thưởng, thế nhưng đến lượt chủ tử của bà không những không có ban thưởng, lại còn bị cấm túc ba tháng!
Chuyện này quả thực khó hiểu.
Ôn Nhan không để ý đến sự lo lắng của bà ấy, tự mình đi nằm nghỉ.
Trình ma ma muốn nói lại thôi.
Ngược lại Thải Thanh đã sớm đoán được điều gì đó, lén kéo tay bà ấy, nhỏ giọng nói: "Ma ma đừng hỏi nữa, ta nghĩ phần lớn nguyên nhân bị cấm túc là do Đậu nương tử."
Lời này thức tỉnh Trình ma ma, bà ấy không khỏi giậm chân, "Thật là ẩu tả, đây là đang dùng tiền đồ để đặt cược mà."
Thải Thanh lộ vẻ bất lực, "Ma ma cứ bình tĩnh, nương nương biết chừng mực."
Trình ma ma "ôi chao" một tiếng, muốn nói gì đó, lại sợ làm người ta ghét, đành nuốt xuống.
Phía Vĩnh Phúc Cung luôn chú ý đến động tĩnh của Trường Xuân Cung, biết được Thục phi Ôn Nhan bị cấm túc, Trịnh Huệ phi vô cùng kinh ngạc.
Tần ma ma vui vẻ nói: "Nương nương cứ yên tâm, dù sao Thục phi cũng còn trẻ, chưa hiểu chuyện."
Trịnh Huệ phi không lên tiếng.
Tâm trạng của nàng ta rất phức tạp, vừa ghen tị Ôn Nhan có thể đến gần Thánh thượng, vừa lại vui mừng vì Ôn Nhan bị phạt cấm túc.
Hai loại tâm trạng mâu thuẫn đang gặm nhấm trái tim nàng ta.
Nhưng nhiều hơn cả là cảm giác bất an, bởi vì một khi Ôn Nhan có thể đến gần Thánh thượng, thì có nghĩa là nàng có cơ hội rất lớn để có thai.
Nếu Trường Xuân Cung có được hoàng tự, lại đúng là Hoàng tử, thì địa vị Thái tử sẽ rất khó xử.
Dù sao cũng là được nhận nuôi từ tông tộc vào cung, làm sao sánh được với con ruột của Hoàng đế?
Nghĩ đến đây, Trịnh Huệ phi như ngồi trên đống lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.