Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam
Chương 72: Hướng Dẫn Trêu Chọc Vương Gia (36)
Tố Yêu
16/02/2024
“Mỗi lần gặp trẫm nàng đều phải nhắc đến Vân Tiên à, chẳng lẽ...” Diệp Hoan hơi nheo mắt, kéo dài âm thanh.
Tiêu Cận Sanh trực tiếp nói: “Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi.” Ngừng một chút, trên mặt Tiêu Cận Sanh lại nở một nụ cười: “Tâm của dân nữ trước kia thuộc về hoàng thượng là thật, người vẫn là đừng đùa nữa.”
Diệp Hoan nghe thế con ngươi dần trở nên mờ mịt, nói: “Ta không tin nàng hôm nay xuất hiện tại đây chỉ là tình cờ.”
“Ta cũng cảm thấy có chút kì quái.” Tiêu Cận Sanh cười nhẹ, “Ta thật sự chỉ muốn ra ngoài xem một chút nên mới đến nơi này, vừa khéo được tiểu nhị đưa qua đây lại nhìn thấy hoàng thượng.”
“Thật sao?” Diệp Hoan nhìn Tiêu Cận Sanh, là Liễu Vân Tiên mời chàng ta đến đây nói là muốn cùng nhau dùng bữa, sự xuất hiện của Tiêu Cận Sanh thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Tiêu Cận Sanh đáp: “Tin hay không là quyền của hoàng thượng, chỉ là…hoàng thượng hẳn là có hẹn cùng Liễu tiểu thư dùng bữa nhỉ? Liễu tiểu thư sao vẫn chưa đến?” Liễu Vân Tiên đến giờ vẫn chưa xuất hiện khiến Tiêu Cận Sanh có chút không biết nàng ta đến cùng là muốn làm gì. Cũng chính vì không biết Liễu Vân Tiên muốn làm gì, nàng mới không nói thật với Diệp Hoan.
“Hai vị khách quan, đây là trà của hai vị.” Tiểu nhị gõ vào cánh cửa vẫn chưa đóng lên tiếng.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, Diệp Hoan nói: “Mang lại đây.”
Tiểu nhị theo lời bước vào, cầm lấy ấm trà trên khay đặt lên bàn, lại không biết xảy ra chuyện gì mà tay run một cái làm lật ấm trà, nước trà chảy khắp mặt bàn.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi khách quan, tay tiểu nhân có chút trơn.” Tiểu nhị vừa luống cuống lau bàn, vừa vội vàng xin lỗi.
Nước trà chảy rất nhanh, mặc dù Tiêu Cận Sanh đã đứng lên đầu tiên nhưng vẫn bị một ít nước làm ướt quần áo.
“Nàng không sao chứ? Quần áo ướt rồi mau lau một chút.” Diệp Hoan thấy quần áo của Tiêu Cận Sanh bị ướt thì vội vàng lấy khăn tay ra chuẩn bị lau giúp Tiêu Cận Sanh, Tiêu Cận Sanh hơi nghiêng người sang một bên: “Không sao, ta tự làm.”
“Sanh Nhi.” Tiêu Cận Sanh bị âm thanh của người tiến vào đột ngột ở cửa làm cho giật mình, động tác tay cũng dừng lại.
Diệp Thủy Trần vội vàng chặn Tiêu Cận Sanh đang lau quần áo, sau đó nói với tiểu nhị: “Ngươi có thể lui xuống rồi, không cần bưng trà lên nữa.”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân cáo lui.” Tiểu nhị thu dọn xong xuôi rồi nhanh chóng rời đi.
“Chàng về rồi.” Tiêu Cận Sanh nở một nụ cười, nàng bỗng cảm thấy an tâm khi nhìn thấy Diệp Thủy Trần, dù không biết Liễu Vân Tiên định làm gì, nàng cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Diệp Thủy Trần nhìn về hướng Diệp Hoan: “Quần áo Sanh Nhi ướt rồi, hoàng huynh ta đưa nàng ấy về thay trước.”
“Đợi đã.” Diệp Hoan hỏi, “Sao đệ lại ở đây?”
“Chuyện này ngược lại huynh phải hỏi Liễu tiểu thư, nàng ta sắp xếp ra một màn hôm nay rốt cuộc là có ý gì.” Ngữ khí của Diệp Thủy Trần không mấy tốt đẹp.
Tiêu Cận Sanh trực tiếp nói: “Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi.” Ngừng một chút, trên mặt Tiêu Cận Sanh lại nở một nụ cười: “Tâm của dân nữ trước kia thuộc về hoàng thượng là thật, người vẫn là đừng đùa nữa.”
Diệp Hoan nghe thế con ngươi dần trở nên mờ mịt, nói: “Ta không tin nàng hôm nay xuất hiện tại đây chỉ là tình cờ.”
“Ta cũng cảm thấy có chút kì quái.” Tiêu Cận Sanh cười nhẹ, “Ta thật sự chỉ muốn ra ngoài xem một chút nên mới đến nơi này, vừa khéo được tiểu nhị đưa qua đây lại nhìn thấy hoàng thượng.”
“Thật sao?” Diệp Hoan nhìn Tiêu Cận Sanh, là Liễu Vân Tiên mời chàng ta đến đây nói là muốn cùng nhau dùng bữa, sự xuất hiện của Tiêu Cận Sanh thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Tiêu Cận Sanh đáp: “Tin hay không là quyền của hoàng thượng, chỉ là…hoàng thượng hẳn là có hẹn cùng Liễu tiểu thư dùng bữa nhỉ? Liễu tiểu thư sao vẫn chưa đến?” Liễu Vân Tiên đến giờ vẫn chưa xuất hiện khiến Tiêu Cận Sanh có chút không biết nàng ta đến cùng là muốn làm gì. Cũng chính vì không biết Liễu Vân Tiên muốn làm gì, nàng mới không nói thật với Diệp Hoan.
“Hai vị khách quan, đây là trà của hai vị.” Tiểu nhị gõ vào cánh cửa vẫn chưa đóng lên tiếng.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, Diệp Hoan nói: “Mang lại đây.”
Tiểu nhị theo lời bước vào, cầm lấy ấm trà trên khay đặt lên bàn, lại không biết xảy ra chuyện gì mà tay run một cái làm lật ấm trà, nước trà chảy khắp mặt bàn.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi khách quan, tay tiểu nhân có chút trơn.” Tiểu nhị vừa luống cuống lau bàn, vừa vội vàng xin lỗi.
Nước trà chảy rất nhanh, mặc dù Tiêu Cận Sanh đã đứng lên đầu tiên nhưng vẫn bị một ít nước làm ướt quần áo.
“Nàng không sao chứ? Quần áo ướt rồi mau lau một chút.” Diệp Hoan thấy quần áo của Tiêu Cận Sanh bị ướt thì vội vàng lấy khăn tay ra chuẩn bị lau giúp Tiêu Cận Sanh, Tiêu Cận Sanh hơi nghiêng người sang một bên: “Không sao, ta tự làm.”
“Sanh Nhi.” Tiêu Cận Sanh bị âm thanh của người tiến vào đột ngột ở cửa làm cho giật mình, động tác tay cũng dừng lại.
Diệp Thủy Trần vội vàng chặn Tiêu Cận Sanh đang lau quần áo, sau đó nói với tiểu nhị: “Ngươi có thể lui xuống rồi, không cần bưng trà lên nữa.”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân cáo lui.” Tiểu nhị thu dọn xong xuôi rồi nhanh chóng rời đi.
“Chàng về rồi.” Tiêu Cận Sanh nở một nụ cười, nàng bỗng cảm thấy an tâm khi nhìn thấy Diệp Thủy Trần, dù không biết Liễu Vân Tiên định làm gì, nàng cũng không còn cảm thấy căng thẳng nữa.
Diệp Thủy Trần nhìn về hướng Diệp Hoan: “Quần áo Sanh Nhi ướt rồi, hoàng huynh ta đưa nàng ấy về thay trước.”
“Đợi đã.” Diệp Hoan hỏi, “Sao đệ lại ở đây?”
“Chuyện này ngược lại huynh phải hỏi Liễu tiểu thư, nàng ta sắp xếp ra một màn hôm nay rốt cuộc là có ý gì.” Ngữ khí của Diệp Thủy Trần không mấy tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.