Trầm Luân Sắc Tình Với Đủ Loại Mỹ Nam
Chương 43: Hướng Dẫn Trêu Chọc Vương Gia (7)
Tố Yêu
16/02/2024
Tiêu Cận Sanh sau khi rời khỏi cung điện của Diệp Từ Mặc thì về thẳng phòng của nàng,vừa đi vào thì thấy bóng Diệp Hoan.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Tiêu Cận Sanh vẻ mặt bình tĩnh hành lễ.
“Nàng đi đâu vậy?” Diệp Hoan nhìn Tiêu Cận Sanh thăm dò, người của chàng ta nhìn thấy Tiêu Cận Sanh vội vội vàng vàng xuất cung, bộ dạng rất vội vã, mà còn một mình xuất cung.
Tiêu Cận Sanh nghe xong hơi khựng lại rồi trả lời: “Thiếp đi đến miếu tự.”
“Đi đến đó làm gì?” Diêp Hoan tiếp tục hỏi, cứ cảm thấy hai ngày nay Tiêu Cận Sanh rất kỳ lạ, trước đây nàng rất thích quấn quanh chàng ta cơ mà.
Tiêu Cận Sanh cúi đầu nhìn xuống, thì thầm: “Vốn dĩ là vì chán không có gì làm nên thiếp đi miếu cầu phúc, nhưng sau đó lại gặp Dạ vương điện hạ.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Hoan vẫn tiếp tục hỏi.
“Sau đó chàng ta đưa thiếp về.” Tiêu Cận Sanh nói,từ đầu đến cuối không hề nhìn Diệp Hoan.
“Nàng tại sao không dám nhìn trẫm?” Diệp Hoan hỏi, đôi mắt sâu thẳm không ngừng nhìn chăm chăm vào Tiêu Cận Sanh đang cúi đầu.
Tiêu Cận Sanh hơi ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Thiếp biết Hoàng thượng không thích thần thiếp, cho nên vẫn là nên tránh để cho Hoàng thượng bớt chán ghét thiếp đi.”
Diệp Hoan mặt ngơ ra, im lặng một lúc mới nói: “ Nghỉ ngơi đi, hôm khác trẫm sẽ đến thăm nàng.” Nói xong liền rời đi ngay.
Tiêu Cận Sanh thở phào nhẹ nhõm, Diệp Hoan thích người mạnh mẽ và thông minh, giống như Liễu Vân Tiên xuyên không đến vậy, có thể thoải mái đưa ra những ý kiến khác nhau với Diệp Hoan mà vẫn để lại cho bản thân một đường lui bí mật một cách hoàn hảo, lại còn chứng minh được bản thân là đúng.
Vậy nên nàng muốn giảm hết sức cảm giác tồn tại của bản thân, nghe theo lời Diệp Hoan. Nhưng nàng không thể làm giống như trước, tình yêu là thứ nàng không thể giả vờ được. Nàng bây giờ đang dần dần tiếp cận Diệp Thủy Trần, mặc dù không coi là yêu chàng, nhưng so sánh ra thì Diệp Thủy Trần được đánh giá cao hơn.
“Nương nương.” Thanh Nhi đi đến, nhìn thấy Tiêu Cận Sanh liền nói, “Nương nương đừng có buồn, Hoàng thượng có ngày sẽ biết được tâm ý của nương nương thôi.”
Tiệu Cận Sanh nhìn bộ dạng lo lắng của Thanh Nhi, cười nói: “ Ta có sao đâu, ta không buồn.” Thanh Nhi rất trung thành với Tiệu Cận Sanh, đó là người duy nhất theo nàng, nhưng giờ đây nàng không thể nói quá nhiều chuyện với Thanh Nhi nữa.
“Nương nương, có người gửi cho người một phong thư.”Cung nữ đi đến dâng lên cho Tiêu Cận Sanh một phong thư.
Tiêu Cận Sanh mở ra xem, nở nụ cười trên môi. Rồi nói với Thanh Nhi vài câu, sau đó một mình xuất cung, đây là lần thứ 3 trong tháng này nàng xuất cung rồi.
Dạ Vương phủ.
“Dạ vương điện hạ, gọi ta đến có việc gì không?” Tiêu Cận Sanh đứng trong thư phòng của Diệp Thủy Trần, cười hỏi.
“Người nói mắt của Diệp Từ Mặc có thể chữa khỏi là có ý gì?” Diệp Thủy Trần nhìn Tiêu Cận Sanh hỏi rất nghiêm túc.
“Chính là ta có thể chữa khỏi mắt của cậu ta.” Tiêu Cận Sanh nhún vai nói, “Ngươi không cần hỏi ta, ta không hiểu về y thuật, nhưng ta biết làm thế nào để chữa mắt cho Diệp Từ Mặc.”
“Chữa thế nào?”Diệp Thủy Trần hỏi.
“Ta chỉ cần ngươi tin ta thôi.” Tiêu Cận Sanh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Diệp Thủy Trần nói, “Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu ta, nếu như ngươi không tin ta, ta sẽ không làm gì hết.”
“Người có thể nói cho ta biết chứ?” Diệp Thủy Trần rất hiếu kỳ.
Tiêu Cận Sanh lắc đầu, nói: “Dạ vương điện hạ, ngươi vẫn không bỏ sự phòng bị đối với ta, ta cũng vậy, ta cũng như ngươi thôi.” Diệp Thủy Thần đối với người của mình thi vui vẻ hớn hở, nhưng lại cứ phòng bị với nàng.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.” Tiêu Cận Sanh vẻ mặt bình tĩnh hành lễ.
“Nàng đi đâu vậy?” Diệp Hoan nhìn Tiêu Cận Sanh thăm dò, người của chàng ta nhìn thấy Tiêu Cận Sanh vội vội vàng vàng xuất cung, bộ dạng rất vội vã, mà còn một mình xuất cung.
Tiêu Cận Sanh nghe xong hơi khựng lại rồi trả lời: “Thiếp đi đến miếu tự.”
“Đi đến đó làm gì?” Diêp Hoan tiếp tục hỏi, cứ cảm thấy hai ngày nay Tiêu Cận Sanh rất kỳ lạ, trước đây nàng rất thích quấn quanh chàng ta cơ mà.
Tiêu Cận Sanh cúi đầu nhìn xuống, thì thầm: “Vốn dĩ là vì chán không có gì làm nên thiếp đi miếu cầu phúc, nhưng sau đó lại gặp Dạ vương điện hạ.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Hoan vẫn tiếp tục hỏi.
“Sau đó chàng ta đưa thiếp về.” Tiêu Cận Sanh nói,từ đầu đến cuối không hề nhìn Diệp Hoan.
“Nàng tại sao không dám nhìn trẫm?” Diệp Hoan hỏi, đôi mắt sâu thẳm không ngừng nhìn chăm chăm vào Tiêu Cận Sanh đang cúi đầu.
Tiêu Cận Sanh hơi ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Thiếp biết Hoàng thượng không thích thần thiếp, cho nên vẫn là nên tránh để cho Hoàng thượng bớt chán ghét thiếp đi.”
Diệp Hoan mặt ngơ ra, im lặng một lúc mới nói: “ Nghỉ ngơi đi, hôm khác trẫm sẽ đến thăm nàng.” Nói xong liền rời đi ngay.
Tiêu Cận Sanh thở phào nhẹ nhõm, Diệp Hoan thích người mạnh mẽ và thông minh, giống như Liễu Vân Tiên xuyên không đến vậy, có thể thoải mái đưa ra những ý kiến khác nhau với Diệp Hoan mà vẫn để lại cho bản thân một đường lui bí mật một cách hoàn hảo, lại còn chứng minh được bản thân là đúng.
Vậy nên nàng muốn giảm hết sức cảm giác tồn tại của bản thân, nghe theo lời Diệp Hoan. Nhưng nàng không thể làm giống như trước, tình yêu là thứ nàng không thể giả vờ được. Nàng bây giờ đang dần dần tiếp cận Diệp Thủy Trần, mặc dù không coi là yêu chàng, nhưng so sánh ra thì Diệp Thủy Trần được đánh giá cao hơn.
“Nương nương.” Thanh Nhi đi đến, nhìn thấy Tiêu Cận Sanh liền nói, “Nương nương đừng có buồn, Hoàng thượng có ngày sẽ biết được tâm ý của nương nương thôi.”
Tiệu Cận Sanh nhìn bộ dạng lo lắng của Thanh Nhi, cười nói: “ Ta có sao đâu, ta không buồn.” Thanh Nhi rất trung thành với Tiệu Cận Sanh, đó là người duy nhất theo nàng, nhưng giờ đây nàng không thể nói quá nhiều chuyện với Thanh Nhi nữa.
“Nương nương, có người gửi cho người một phong thư.”Cung nữ đi đến dâng lên cho Tiêu Cận Sanh một phong thư.
Tiêu Cận Sanh mở ra xem, nở nụ cười trên môi. Rồi nói với Thanh Nhi vài câu, sau đó một mình xuất cung, đây là lần thứ 3 trong tháng này nàng xuất cung rồi.
Dạ Vương phủ.
“Dạ vương điện hạ, gọi ta đến có việc gì không?” Tiêu Cận Sanh đứng trong thư phòng của Diệp Thủy Trần, cười hỏi.
“Người nói mắt của Diệp Từ Mặc có thể chữa khỏi là có ý gì?” Diệp Thủy Trần nhìn Tiêu Cận Sanh hỏi rất nghiêm túc.
“Chính là ta có thể chữa khỏi mắt của cậu ta.” Tiêu Cận Sanh nhún vai nói, “Ngươi không cần hỏi ta, ta không hiểu về y thuật, nhưng ta biết làm thế nào để chữa mắt cho Diệp Từ Mặc.”
“Chữa thế nào?”Diệp Thủy Trần hỏi.
“Ta chỉ cần ngươi tin ta thôi.” Tiêu Cận Sanh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Diệp Thủy Trần nói, “Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu ta, nếu như ngươi không tin ta, ta sẽ không làm gì hết.”
“Người có thể nói cho ta biết chứ?” Diệp Thủy Trần rất hiếu kỳ.
Tiêu Cận Sanh lắc đầu, nói: “Dạ vương điện hạ, ngươi vẫn không bỏ sự phòng bị đối với ta, ta cũng vậy, ta cũng như ngươi thôi.” Diệp Thủy Thần đối với người của mình thi vui vẻ hớn hở, nhưng lại cứ phòng bị với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.