Chương 60: Cuộc sống sau hôn nhân
Y Bảo Tam Tam
11/07/2022
Dưới ánh đèn cao áp sáng rực, khuôn mặt của cô lộ rõ, đường nét thanh tú lại có chút kiêu kì, thành công thu hút sự chú ý của tên cướp.
Hắn ta bắt lấy Hạ Tiểu Liên, một tay dùng dao nhẹ nhàng lướt trên cổ cô.
“ Con gái nghị sĩ Hạ đúng là rất đẹp…”
Hạ Tiểu Liên hồn bay phách lạc, chỉ cần cử động một chút con dao sẽ cứa thẳng vào cổ cô, còn tên kia lại càng đắc ý, một tay sờ loạn.
Từ một công chúa kiêu ngạo lại biến thành đồ chơi cho tên bệnh hoạn này, đây có phải là cái giá phải trả hay không.
Nếu cô chết ở đây, có phải sẽ không ai thương tiếc hay
không.
Không muốn, cô không muốn chết như này, càng không muốn bị vũ nhục bằng phương thức này.
“ Quay lại đây.”
Nhân lúc tên kia còn đang thò bàn tay bẩn thỉu khắp người cô, Hạ Tiểu Liên cắn mạnh vào tai hắn, khiến con dao kia bị rơi xuống đất, cô cũng tranh thủ nhặt dao lên tự vệ. Hạ Tiểu Liên không quan tâm đến túi xách nữa, cô chạy thẳng ra cửa đường lớn, chỉ mong ai đó có thể đến giúp.
Tên kia như đã từ bỏ, Hạ Tiểu Liên thở hắt ra một hơi.
Uỳnh….
Hắn trèo lên lan can của ngôi nhà bị bỏ hoang từ bao giờ, thả một chậu cây lớn xuống.
“ Chết tiệt…”
Gốm nâu vỡ tan tành, đất cũng bắn tung tóe, giây phút cô nghi mình sẽ chết thì có ai đó kéo sang một bên, cả người đang nằm trên một nam nhân.
“ Đứng dậy.”
Người đàn ông lên tiếng, Hạ Tiểu Liên vội vàng đứng dậy, trước mắt cô lại là…Dịch Hạo. Dịch Hạo nhìn người phụ nữ ngây ngốc trước mặt, trong lòng bỗng bực bội.
“ A…cảm ơn anh, anh không bị thương ở đâu chứ…”
“ Muộn rồi cô còn lang thang ở đây làm gì? Thật xui xẻo.”
Anh ta khẽ rít lên một tiếng, máu trên tay chảy ngày càng nhiều, Vừa rồi dao trên tay Hạ Tiểu Liên vô tình đâm thẳng vào cánh tay Dịch Hạo.
“ Tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Sơ cứu qua một lượt có thể xuất viện, Hạ Tiểu Liên đứng trong phòng khám, cẩn thận ghi chú lại những gì cần thiết, trước mắt không được đụng vào nước và phải đến kiểm tra thường xuyên, tránh bị uốn ván.
“ Đừng để anh ta tự tắm, cô nhớ giúp anh ta.”
Bác sĩ nghĩ bọn họ là một cặp, dặn dò đặc biệt kĩ lưỡng. Dịch Hạo cảm thấy sắp phát hỏa, hôm nay cũng quá xui xẻo đi, anh ta chỉ muốn hóng gió một chút, ai ngờ lại bị tiếng cầu cứu thu hút, lại va phải Hạ Tiểu Liên.
“ Để tôi lấy thuốc, anh đợi một chút.”
Họ đứng trước quầy, Hạ Tiểu Liên lục lục túi, phát hiện không có nổi 1 tệ trong người, ái ngại nhìn y tá.
“ Quẹt thẻ đi.”
Bọn họ từng quen nhau, Hạ Tiểu Liên từng là tiểu thư kiêu ngạo, bây giờ lại chật vật khốn khổ, chạy theo tên cướp chỉ vì điện thoại và mấy tệ, đến tính mạng cũng không cần.
“ Thật xin lỗi, tôi sẽ gửi lại tiền bồi thường cho anh, có thể lùi cho tôi đến cuối tháng được không?”
Dịch Hạo phải băng bó một tay, anh ta cao hơn cô hẳn một cái đầu, người này đứng như che đi cả ánh sáng của cô.
“ Cô thiếu tiền đến mức này sao? Chỉ vì mấy tệ với điện thoại mà mạng cũng không cần?”
Không phải, lúc đó Hạ Tiểu Liên đâu nghĩ được nhiều như vậy. Cô muốn cãi lại thôi, bọn họ như này không đúng lắm. Hạ Tiểu Liên từng suýt nữa hại chết Dịch Hạo, bây giờ lại khiến anh ta bị thương, mặt mũi nào nhìn anh ta nữa.
“ Này.” Dịch Hạo gọi ngược Hạ Tiểu Liên lại.
“ Từ giờ đến lúc tôi khỏe hẳn, cô đến làm giúp việc cho tôi, coi như trả nợ, thế nào?”
……….
Nửa năm sau.
Cuộc sống hôn nhân của Doãn Ái diễn ra vô cùng tốt đẹp, thậm chí còn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Lục Tiêu Ngạn thực sự làm đúng lời hứa, họ đều dùng bữa mỗi ngày, chỉ cần được nghỉ Lục Tiêu Ngạn sẽ dẫn cô ra ngoài chơi.
Trong suốt nữa năm qua cũng chưa từng cãi cọ, mọi lo lắng của Doãn Ái đều tan biến sạch sẽ. Có lẽ, Lục Tiêu Ngạn thật sự cũng muốn cùng cô có một gia đình thực sự.
Chỉ cần có thời gian rảnh, Doãn Ái sẽ ngồi vẽ tranh hoặc đọc sách, Lục Tiêu Ngạn không có quá nhiều hoạt động thừa thãi, những lúc như vậy anh chỉ gối lên đùi cô, tận hưởng cảm giác yên bình.
“ À đúng rồi, hôm trước Từ Chính có đưa thư mời cho anh, là dự tiệc ở Hồng Lâu Môn, anh chuẩn bị chút đi.”
Lục Tiêu Ngạn suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn đồng ý.
Doãn Ái trước đây có hơi vụng về, sau khi kết hôn với Lục Tiêu Ngạn, cô dần học theo thói quen để có thể thích ứng với cuộc sống của anh.
Điển hình như việc thắt cà vạt, Doãn Ái phải tập mất hai ngày mới có thể làm đẹp đẽ được. Vì thế mỗi sáng cô đều tranh làm việc này, dần dần Lục Tiêu Ngạn cũng có thói quen để Doãn Ái chọn đồ cho mình.
“ Em không đi được, hôm nay Bạch Nhạc cũng khai trương quán, em sang đó phụ một ngày.”
“ Đừng về muộn quá, để anh đến đón em.”
Doãn Ái đang đứng ở trên giường, cẩn thận chỉnh sửa chiếc cà vạt xanh đậm cho Lục Tiêu Ngạn, nghe được câu này liền cảm thấy rất ấm áp.
Nửa năm không phải là dài, nhưng thời gian này Lục Tiêu Ngạn cảm thấy rất tốt, xét cho cùng Doãn Ái cũng là phụ nữ ở lại lâu nhất, đến chính bản thân anh cũng muốn chờ xem, liệu cô có phải trạm dừng chân cuối cùng của mình không.
Lý tính và cảm tính luôn tồn tại song song, Lục Tiêu Ngạn cũng không ngoại lệ.
Anh vì gì kết hôn với Doãn Ái, đến bây giờ vẫn rất mỹ mãn.
Quán ăn Kiến Tân của Bạch Nhạc vừa chính thức khai trương, sau 4 năm ấp ủ bây giờ đã thành hiện thực, nhờ một chút tài PR của blogger nổi tiếng mà thu hút rất đông người đến thưởng thức.
Phó Nhậm cũng góp sức, điều ngạc nhiên là anh ta sẵn sàng để Bạch Nhạc đeo lên người cái tạp dề hồng rực, bên trên còn thêu hình con Mickey lớn. Cô nàng nói để đánh dấu chủ quyền.
Phó Nhậm có chút bất lực, nhưng anh vẫn đeo, trong mắt đều là nuông chiều.
Bận rộn cả một ngày trời, đến khi chin giờ tối quán mới vắng khách, Bạch Nhạc bảo Doãn Ái dừng tay lại, đưa cô ra bàn ngồi nghỉ ngơi.
“ Mình để Phó Nhậm đưa cậu về nhé, muộn rồi.”
“ Không sao, Ngạn nói sẽ đến đón mình, cậu cứ làm nốt đi.”
Bạch Nhạc như nhớ ra gì đó, cô bạn vội đưa cho Doãn Ái một tờ danh thiếp.
“ Viện trưởng Từ đến Tam Châu một chuyến rồi, có muốn đi gặp không?”
Hắn ta bắt lấy Hạ Tiểu Liên, một tay dùng dao nhẹ nhàng lướt trên cổ cô.
“ Con gái nghị sĩ Hạ đúng là rất đẹp…”
Hạ Tiểu Liên hồn bay phách lạc, chỉ cần cử động một chút con dao sẽ cứa thẳng vào cổ cô, còn tên kia lại càng đắc ý, một tay sờ loạn.
Từ một công chúa kiêu ngạo lại biến thành đồ chơi cho tên bệnh hoạn này, đây có phải là cái giá phải trả hay không.
Nếu cô chết ở đây, có phải sẽ không ai thương tiếc hay
không.
Không muốn, cô không muốn chết như này, càng không muốn bị vũ nhục bằng phương thức này.
“ Quay lại đây.”
Nhân lúc tên kia còn đang thò bàn tay bẩn thỉu khắp người cô, Hạ Tiểu Liên cắn mạnh vào tai hắn, khiến con dao kia bị rơi xuống đất, cô cũng tranh thủ nhặt dao lên tự vệ. Hạ Tiểu Liên không quan tâm đến túi xách nữa, cô chạy thẳng ra cửa đường lớn, chỉ mong ai đó có thể đến giúp.
Tên kia như đã từ bỏ, Hạ Tiểu Liên thở hắt ra một hơi.
Uỳnh….
Hắn trèo lên lan can của ngôi nhà bị bỏ hoang từ bao giờ, thả một chậu cây lớn xuống.
“ Chết tiệt…”
Gốm nâu vỡ tan tành, đất cũng bắn tung tóe, giây phút cô nghi mình sẽ chết thì có ai đó kéo sang một bên, cả người đang nằm trên một nam nhân.
“ Đứng dậy.”
Người đàn ông lên tiếng, Hạ Tiểu Liên vội vàng đứng dậy, trước mắt cô lại là…Dịch Hạo. Dịch Hạo nhìn người phụ nữ ngây ngốc trước mặt, trong lòng bỗng bực bội.
“ A…cảm ơn anh, anh không bị thương ở đâu chứ…”
“ Muộn rồi cô còn lang thang ở đây làm gì? Thật xui xẻo.”
Anh ta khẽ rít lên một tiếng, máu trên tay chảy ngày càng nhiều, Vừa rồi dao trên tay Hạ Tiểu Liên vô tình đâm thẳng vào cánh tay Dịch Hạo.
“ Tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Sơ cứu qua một lượt có thể xuất viện, Hạ Tiểu Liên đứng trong phòng khám, cẩn thận ghi chú lại những gì cần thiết, trước mắt không được đụng vào nước và phải đến kiểm tra thường xuyên, tránh bị uốn ván.
“ Đừng để anh ta tự tắm, cô nhớ giúp anh ta.”
Bác sĩ nghĩ bọn họ là một cặp, dặn dò đặc biệt kĩ lưỡng. Dịch Hạo cảm thấy sắp phát hỏa, hôm nay cũng quá xui xẻo đi, anh ta chỉ muốn hóng gió một chút, ai ngờ lại bị tiếng cầu cứu thu hút, lại va phải Hạ Tiểu Liên.
“ Để tôi lấy thuốc, anh đợi một chút.”
Họ đứng trước quầy, Hạ Tiểu Liên lục lục túi, phát hiện không có nổi 1 tệ trong người, ái ngại nhìn y tá.
“ Quẹt thẻ đi.”
Bọn họ từng quen nhau, Hạ Tiểu Liên từng là tiểu thư kiêu ngạo, bây giờ lại chật vật khốn khổ, chạy theo tên cướp chỉ vì điện thoại và mấy tệ, đến tính mạng cũng không cần.
“ Thật xin lỗi, tôi sẽ gửi lại tiền bồi thường cho anh, có thể lùi cho tôi đến cuối tháng được không?”
Dịch Hạo phải băng bó một tay, anh ta cao hơn cô hẳn một cái đầu, người này đứng như che đi cả ánh sáng của cô.
“ Cô thiếu tiền đến mức này sao? Chỉ vì mấy tệ với điện thoại mà mạng cũng không cần?”
Không phải, lúc đó Hạ Tiểu Liên đâu nghĩ được nhiều như vậy. Cô muốn cãi lại thôi, bọn họ như này không đúng lắm. Hạ Tiểu Liên từng suýt nữa hại chết Dịch Hạo, bây giờ lại khiến anh ta bị thương, mặt mũi nào nhìn anh ta nữa.
“ Này.” Dịch Hạo gọi ngược Hạ Tiểu Liên lại.
“ Từ giờ đến lúc tôi khỏe hẳn, cô đến làm giúp việc cho tôi, coi như trả nợ, thế nào?”
……….
Nửa năm sau.
Cuộc sống hôn nhân của Doãn Ái diễn ra vô cùng tốt đẹp, thậm chí còn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Lục Tiêu Ngạn thực sự làm đúng lời hứa, họ đều dùng bữa mỗi ngày, chỉ cần được nghỉ Lục Tiêu Ngạn sẽ dẫn cô ra ngoài chơi.
Trong suốt nữa năm qua cũng chưa từng cãi cọ, mọi lo lắng của Doãn Ái đều tan biến sạch sẽ. Có lẽ, Lục Tiêu Ngạn thật sự cũng muốn cùng cô có một gia đình thực sự.
Chỉ cần có thời gian rảnh, Doãn Ái sẽ ngồi vẽ tranh hoặc đọc sách, Lục Tiêu Ngạn không có quá nhiều hoạt động thừa thãi, những lúc như vậy anh chỉ gối lên đùi cô, tận hưởng cảm giác yên bình.
“ À đúng rồi, hôm trước Từ Chính có đưa thư mời cho anh, là dự tiệc ở Hồng Lâu Môn, anh chuẩn bị chút đi.”
Lục Tiêu Ngạn suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn đồng ý.
Doãn Ái trước đây có hơi vụng về, sau khi kết hôn với Lục Tiêu Ngạn, cô dần học theo thói quen để có thể thích ứng với cuộc sống của anh.
Điển hình như việc thắt cà vạt, Doãn Ái phải tập mất hai ngày mới có thể làm đẹp đẽ được. Vì thế mỗi sáng cô đều tranh làm việc này, dần dần Lục Tiêu Ngạn cũng có thói quen để Doãn Ái chọn đồ cho mình.
“ Em không đi được, hôm nay Bạch Nhạc cũng khai trương quán, em sang đó phụ một ngày.”
“ Đừng về muộn quá, để anh đến đón em.”
Doãn Ái đang đứng ở trên giường, cẩn thận chỉnh sửa chiếc cà vạt xanh đậm cho Lục Tiêu Ngạn, nghe được câu này liền cảm thấy rất ấm áp.
Nửa năm không phải là dài, nhưng thời gian này Lục Tiêu Ngạn cảm thấy rất tốt, xét cho cùng Doãn Ái cũng là phụ nữ ở lại lâu nhất, đến chính bản thân anh cũng muốn chờ xem, liệu cô có phải trạm dừng chân cuối cùng của mình không.
Lý tính và cảm tính luôn tồn tại song song, Lục Tiêu Ngạn cũng không ngoại lệ.
Anh vì gì kết hôn với Doãn Ái, đến bây giờ vẫn rất mỹ mãn.
Quán ăn Kiến Tân của Bạch Nhạc vừa chính thức khai trương, sau 4 năm ấp ủ bây giờ đã thành hiện thực, nhờ một chút tài PR của blogger nổi tiếng mà thu hút rất đông người đến thưởng thức.
Phó Nhậm cũng góp sức, điều ngạc nhiên là anh ta sẵn sàng để Bạch Nhạc đeo lên người cái tạp dề hồng rực, bên trên còn thêu hình con Mickey lớn. Cô nàng nói để đánh dấu chủ quyền.
Phó Nhậm có chút bất lực, nhưng anh vẫn đeo, trong mắt đều là nuông chiều.
Bận rộn cả một ngày trời, đến khi chin giờ tối quán mới vắng khách, Bạch Nhạc bảo Doãn Ái dừng tay lại, đưa cô ra bàn ngồi nghỉ ngơi.
“ Mình để Phó Nhậm đưa cậu về nhé, muộn rồi.”
“ Không sao, Ngạn nói sẽ đến đón mình, cậu cứ làm nốt đi.”
Bạch Nhạc như nhớ ra gì đó, cô bạn vội đưa cho Doãn Ái một tờ danh thiếp.
“ Viện trưởng Từ đến Tam Châu một chuyến rồi, có muốn đi gặp không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.