Chương 4
Linh Phong
02/12/2021
☆ Chương 3
Xuống mạng, Từ Vũ Diệp không lập tức tắt máy tính.
Trầm Mặc một đao đâm trúng điểm yếu, cũng đem tới sáng ý trong đêm, sợ lúc này linh cảm chợt lóe thoáng qua sẽ biến mất vô ảnh vô tung, cho nên cho dù đã hơn nửa đêm, cho dù cơn buồn ngủ không ngừng oanh tạc, hắn vẫn lên tinh thần, pha ly cà phê thật đậm, lập tức trở về trước máy tính xóa toàn bộ đại cương, viết lại lần nữa.
Cố đến trời sáng, vừa đói vừa buồn ngủ, nhưng hắn căn bản không có sức ăn điểm tâm, cũng không muốn ăn, nằm hình chữ Đại 大 trên giường, một cánh tay cong lại đặt trên trán chắn ánh nắng mãnh liệt xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, bị con trùng ngủ gật xâm nhập.
Chờ lát nữa Trầm Mặc online, lại gửi đại cương mới vừa hoàn thành cùng thiết lập nhân vật cho cậu ấy.
Nhớ tới Trầm Mặc Chi Thanh, khóe môi Từ Vũ Diệp cong lên nét cười khoái trá yếu ớt.
Không biết bây giờ Trầm Mặc đang làm gì nhỉ? Viết bài? Đàn guitar? Hay là đang vẽ bừa đây? Hay là đang ôm một mỹ nữ vóc người nóng bỏng đang cuốn khăn trải giường?
Phì! Từ Vũ Diệp lắc đầu một cái.
Thật khó mà tưởng tượng hình ảnh như vậy.
Trầm Mặc cho người ta cảm giác thật rất kỳ lạ. Có cậu con trai đơn thuần nghịch ngợm, cũng có người đàn ông lõi đời và hiểu chuyện, trên mạng mang tới cảm giác mông lung, làm cho hắn cảm thấy khoảng cách hai người có lúc rất gần, có lúc rất xa xôi, có lúc rất chân thực, có lúc rất hư ảo.
Người như vậy, trên thực tế chắc rất có mị lực. Người như vậy, bề ngoài nên là hình dáng gì?
Quay đầu, lơ đãng trông thấy album trên giá sách trang trí bàn, bị tạp chí che đi một góc, chỉ lộ một mặt bìa, chỉ có một nửa anh trai.
Chàng trai đó ngũ quan đẹp trai, tài tình xuất chúng, đặc biệt nhất là bản thân hình như tự phát ra linh khí nào đó, giống như trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Trầm Mặc Chi Thanh ngoài hiện thực, Trầm Mặc Chi Thanh cũng rất tài tình, có phải hay không cũng giống như vậy?
Thẳng đến tối Trầm Mặc Chi Thanh mới online, Từ Vũ Diệp nhắn Trầm Mặc Chi Thanh, gửi đại cương đã làm lại và thiết lập nhân vật cho cậu.
Đại cương mới, nhân vật chính không đắc chí ở ngay mở đầu của chương 1 đã chết rồi, nhưng lại xuyên không về quá khứ, lấy một thân phận khác hoàn toàn tiếp tục cố gắng vì mộng tưởng "kiếp trước" hắn chưa hoàn thành.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Như thế nào? Cá tính chứ? Cậu cảm thấy nên sửa thế nào thì ổn? Nếu là cậu, cậu hy vọng hắn có dáng vẻ gì?
Mình vừa hy vọng hắn có dáng vẻ gì? Người dưới ngòi bút của mình, là kỳ vọng của mình? Sẽ là người chân thực đó sao?
Trầm Mặc Chi Thanh: Tôi không biết.
Khung đối thoại lại lâm vào trầm mặc. Đối phương chắc là rơi vào thời gian dài nghiêm túc suy nghĩ.
Khi cậu thật tình xem câu chuyện của mình như thế, nội tâm Từ Vũ Diệp không nhịn được dâng lên từng dao động nho nhỏ.
Trầm Mặc Chi Thanh: Cậu biết không? Tôi biết đàn guitar.
Trầm Mặc không trực tiếp cho hắn câu trả lời, lại bay tới một câu ngoài lề.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Thật á!
Trầm Mặc Chi Thanh: Bật loa.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!:??
Trầm Mặc Chi Thanh: Tôi đàn guitar cho cậu nghe nha.
Không nghĩ tới cậu cũng biết đàn guitar? Từ Vũ Diệp hơi sửng sối, vội vàng đeo lên tai nghe có kèm micro.
Ba phút qua sau.
Mẹ! Loại kỹ xảo này... cái này... là ngón tay con người đàn ra được sao? Sao lại có thể khiến người ta nổi da gà rơi đầy đất như thế!?
Dung nhập tình cảm vào nốt nhạc là điều mà rất nhiều người yêu âm nhạc mơ tưởng, nhưng có thể thật sự làm được cũng không nhiều. Lúc Trầm Mặc đàn bài hát này giống như là tiện tay mà đàn, xuyên qua loa cũng có thể khiến người ta bị lây sự cô đơn màu xám tro nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Đây là bài hát hắn chưa từng nghe, mà phong cách đánh đàn này...
Có cái gì đàn vào đầu Từ Vũ Diệp, rung động dây thần kinh nào đó của hắn, trong nháy mắt hắn liên tưởng đến cái gì, nhưng không kịp thời bắt được, nhảy nhót hơi hơi rồi biến mất, bỏ qua kỳ dị và quen thuộc trong khoảnh khắc.
Không nghĩ nhiều đến cảm giác kỳ dị thoáng qua kia, trước mắt Từ Vũ Diệp có cơ hội càng không muốn bỏ qua.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Nếu mic của cậu cũng bật, chúng ta trực tiếp nói chuyện đi.
Trầm Mặc Chi Thanh: Vậy chẳng phải cậu sẽ nghe thấy giọng của tôi rồi, vậy thì không thần bí nữa.
Từ Vũ Diệp cơ hồ là dùng quát, "Chẳng phải cậu cũng đã nghe được giọng tôi rồi à!! Đại gia đây cũng không ngại nữa, tiểu tử thúi này giả bộ thần bí cái gì!?"
Trầm Mặc Chi Thanh: Cá nhỏ thật là dữ Q_Q
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Ai dữ? Được rồi ~~ cậu ngoan tôi không hung dữ nữa.
Trầm Mặc cự tuyệt trực tiếp trò chuyện cũng không phải một ngày hai ngày, mặc dù đối với chuyên này Từ Vũ Diệp có bất mãn và oán trách, nhưng hắn cũng không muốn ép đối phương quá. Mỗi người đều có sự riêng tư của mình, chính hắn cũng không ngoại lệ.
Dù sao tương lai còn dài, hắn cũng không tin hắn không nghe được giọng của tiểu quái nhân này, còn có không thấy được mặt mũi thật của cậu.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Nhưng thật không nghĩ tới, thậm chí ngay cả guitar cậu cũng đàn tốt như vậy!
Trầm Mặc Chi Thanh: ^//////^
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Cho nên cậu đặc biệt đàn guitar đoạn này cho tôi nghe, là muốn tôi đưa ra tính cách nhân vật.
Trầm Mặc Chi Thanh: Ừ ^_^. Bởi vì đây là đứa con cậu sinh, tôi chỉ có thể cho đề nghị, không thể thay cậu quyết định.
Trầm Mặc là muốn mượn đoạn trình diễn này nói cho hắn cái gì? Trong lòng Từ Vũ Diệp ít nhiều hiểu được.
Chẳng qua hắn thật không tưởng tượng được, hắn cho là chữ viết và graffiti* chính là cách tốt nhất Trầm Mặc tái hiện chính mình và tài hoa rồi, không nghĩ tới công lực đàn guitar của cậu, lại nổi bật trên hai cái này.
*graffiti: vẽ tranh từ những đường vẽ nguệch ngoạc, bừa bộn, được thấy nhiều trên tranh vẽ tường bằng phun sơn
Nếu thật sự so sánh, sáng tác và graffiti giống như là sáng tác giải trí cậu tiện tay lúc rỗi rảnh, mà guitar... là cậu dùng rất nhiều công sức cùng thời gian trui rèn ra được.
Mà tới hôm nay hắn mới phát hiện ── Trầm Mặc cũng là một rất người thích âm nhạc, thậm chí rất giỏi ở mặt này.
Cho nên cậu đem lòng so với lòng, dùng tâm tình thích âm nhạc đàn ra bài hát vừa rồi, muốn cho hắn tính toán.
Trong lòng Từ Vũ Diệp như công án, chỉ một chút đã hiểu hết. Khóe miệng bất giác cong lên một độ cong đẹp mắt.
Trầm Mặc như thế... còn làm cho hắn bất tri bất giác nhớ tới người đã không trên đời này nhưng vẫn ở trong lòng mình... Người ấy yêu âm nhạc thành si, cũng luyện được kỹ năng guitar cao siêu.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Tôi chọn một bài hát, cậu hát cho tôi nghe.
Trầm Mặc Chi Thanh: Được ^^, cậu chọn tôi đàn.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Tôi tôi tôi tôi muốn đánh người! Chọn bài "XXXX" đi.
Không cá tôm cũng tốt, cậu chịu đàn cho mình nghe là được rồi. Đó là bài hát chủ đề trong album đầu tiên của Phương gia huynh đệ, chậm hai năm mới hot, hot một năm vẫn hàng top. Một trong những bài hát Từ Vũ Diệp thích nhất.
Trầm Mặc Chi Thanh: Bài đó tôi không biết.
Cách mấy giây, tựa hồ là do dự một hồi mới nhảy ra một hàng chữ.
Không biết? Từ Vũ Diệp có chút kinh ngạc.
Trên mạng không cũng nói bài hát này là một trong những bài mà bây giờ người học đàn guitar phải học, nói thẳng ra chính là không biết đàn bài này chính là uổng công học guitar.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Vậy đổi bài "XXXX" của Chu thiên vương đi. Bài ballad như vậy chắc cậu biết chứ?
Khung đối thoại không có nhảy ra chữ, trong loa trực tiếp tuôn ra nhịp điệu guitar thuần thục lưu loát.
Vẫn hay, chẳng qua luôn cảm thấy thiếu cái gì ấy?
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Bài hát này cậu tự viết hả.
Trầm Mặc Chi Thanh: Sao cậu biết?
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Bởi vì tôi thông minh nha.
Bởi vì đó là lực sinh mệnh chỉ có tác giả sáng tác mới có thể giao cho bài hát.
Đầu Từ Vũ Diệp xoay chuyển, có lẽ cái mà cậu nói viết này nọ kiếm tiền nhuận bút, chính là viết bài hát đi.
Chỉ với bài hát này mà nói, rất có tiêu chuẩn, cậu lại có năng lực điều khiển chữ viết, điền từ sáng tác nhạc chắc cũng không làm khó được cậu mới đúng.
Đang muốn hỏi cậu có tự đề cử bài hát của mình gửi công ty giải trí hay không, Trầm Mặc Chi Thanh đã nhắn qua trước.
Trầm Mặc Chi Thanh: Chờ một chút!
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!:??
Trầm Mặc Chi Thanh: Có người tới.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Em trai cậu về?
Trầm Mặc Chi Thanh: Không phải, là bạn. ^^
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Ò!
Trầm Mặc Chi Thanh: Chờ tôi quay lại nhe. ^_^
Bây giờ cũng mấy giờ rồi, sao lại có bạn nửa đêm đến tìm cậu ấy? Từ Vũ Diệp buồn bực.
Xuống mạng, Từ Vũ Diệp không lập tức tắt máy tính.
Trầm Mặc một đao đâm trúng điểm yếu, cũng đem tới sáng ý trong đêm, sợ lúc này linh cảm chợt lóe thoáng qua sẽ biến mất vô ảnh vô tung, cho nên cho dù đã hơn nửa đêm, cho dù cơn buồn ngủ không ngừng oanh tạc, hắn vẫn lên tinh thần, pha ly cà phê thật đậm, lập tức trở về trước máy tính xóa toàn bộ đại cương, viết lại lần nữa.
Cố đến trời sáng, vừa đói vừa buồn ngủ, nhưng hắn căn bản không có sức ăn điểm tâm, cũng không muốn ăn, nằm hình chữ Đại 大 trên giường, một cánh tay cong lại đặt trên trán chắn ánh nắng mãnh liệt xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, bị con trùng ngủ gật xâm nhập.
Chờ lát nữa Trầm Mặc online, lại gửi đại cương mới vừa hoàn thành cùng thiết lập nhân vật cho cậu ấy.
Nhớ tới Trầm Mặc Chi Thanh, khóe môi Từ Vũ Diệp cong lên nét cười khoái trá yếu ớt.
Không biết bây giờ Trầm Mặc đang làm gì nhỉ? Viết bài? Đàn guitar? Hay là đang vẽ bừa đây? Hay là đang ôm một mỹ nữ vóc người nóng bỏng đang cuốn khăn trải giường?
Phì! Từ Vũ Diệp lắc đầu một cái.
Thật khó mà tưởng tượng hình ảnh như vậy.
Trầm Mặc cho người ta cảm giác thật rất kỳ lạ. Có cậu con trai đơn thuần nghịch ngợm, cũng có người đàn ông lõi đời và hiểu chuyện, trên mạng mang tới cảm giác mông lung, làm cho hắn cảm thấy khoảng cách hai người có lúc rất gần, có lúc rất xa xôi, có lúc rất chân thực, có lúc rất hư ảo.
Người như vậy, trên thực tế chắc rất có mị lực. Người như vậy, bề ngoài nên là hình dáng gì?
Quay đầu, lơ đãng trông thấy album trên giá sách trang trí bàn, bị tạp chí che đi một góc, chỉ lộ một mặt bìa, chỉ có một nửa anh trai.
Chàng trai đó ngũ quan đẹp trai, tài tình xuất chúng, đặc biệt nhất là bản thân hình như tự phát ra linh khí nào đó, giống như trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Trầm Mặc Chi Thanh ngoài hiện thực, Trầm Mặc Chi Thanh cũng rất tài tình, có phải hay không cũng giống như vậy?
Thẳng đến tối Trầm Mặc Chi Thanh mới online, Từ Vũ Diệp nhắn Trầm Mặc Chi Thanh, gửi đại cương đã làm lại và thiết lập nhân vật cho cậu.
Đại cương mới, nhân vật chính không đắc chí ở ngay mở đầu của chương 1 đã chết rồi, nhưng lại xuyên không về quá khứ, lấy một thân phận khác hoàn toàn tiếp tục cố gắng vì mộng tưởng "kiếp trước" hắn chưa hoàn thành.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Như thế nào? Cá tính chứ? Cậu cảm thấy nên sửa thế nào thì ổn? Nếu là cậu, cậu hy vọng hắn có dáng vẻ gì?
Mình vừa hy vọng hắn có dáng vẻ gì? Người dưới ngòi bút của mình, là kỳ vọng của mình? Sẽ là người chân thực đó sao?
Trầm Mặc Chi Thanh: Tôi không biết.
Khung đối thoại lại lâm vào trầm mặc. Đối phương chắc là rơi vào thời gian dài nghiêm túc suy nghĩ.
Khi cậu thật tình xem câu chuyện của mình như thế, nội tâm Từ Vũ Diệp không nhịn được dâng lên từng dao động nho nhỏ.
Trầm Mặc Chi Thanh: Cậu biết không? Tôi biết đàn guitar.
Trầm Mặc không trực tiếp cho hắn câu trả lời, lại bay tới một câu ngoài lề.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Thật á!
Trầm Mặc Chi Thanh: Bật loa.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!:??
Trầm Mặc Chi Thanh: Tôi đàn guitar cho cậu nghe nha.
Không nghĩ tới cậu cũng biết đàn guitar? Từ Vũ Diệp hơi sửng sối, vội vàng đeo lên tai nghe có kèm micro.
Ba phút qua sau.
Mẹ! Loại kỹ xảo này... cái này... là ngón tay con người đàn ra được sao? Sao lại có thể khiến người ta nổi da gà rơi đầy đất như thế!?
Dung nhập tình cảm vào nốt nhạc là điều mà rất nhiều người yêu âm nhạc mơ tưởng, nhưng có thể thật sự làm được cũng không nhiều. Lúc Trầm Mặc đàn bài hát này giống như là tiện tay mà đàn, xuyên qua loa cũng có thể khiến người ta bị lây sự cô đơn màu xám tro nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Đây là bài hát hắn chưa từng nghe, mà phong cách đánh đàn này...
Có cái gì đàn vào đầu Từ Vũ Diệp, rung động dây thần kinh nào đó của hắn, trong nháy mắt hắn liên tưởng đến cái gì, nhưng không kịp thời bắt được, nhảy nhót hơi hơi rồi biến mất, bỏ qua kỳ dị và quen thuộc trong khoảnh khắc.
Không nghĩ nhiều đến cảm giác kỳ dị thoáng qua kia, trước mắt Từ Vũ Diệp có cơ hội càng không muốn bỏ qua.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Nếu mic của cậu cũng bật, chúng ta trực tiếp nói chuyện đi.
Trầm Mặc Chi Thanh: Vậy chẳng phải cậu sẽ nghe thấy giọng của tôi rồi, vậy thì không thần bí nữa.
Từ Vũ Diệp cơ hồ là dùng quát, "Chẳng phải cậu cũng đã nghe được giọng tôi rồi à!! Đại gia đây cũng không ngại nữa, tiểu tử thúi này giả bộ thần bí cái gì!?"
Trầm Mặc Chi Thanh: Cá nhỏ thật là dữ Q_Q
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Ai dữ? Được rồi ~~ cậu ngoan tôi không hung dữ nữa.
Trầm Mặc cự tuyệt trực tiếp trò chuyện cũng không phải một ngày hai ngày, mặc dù đối với chuyên này Từ Vũ Diệp có bất mãn và oán trách, nhưng hắn cũng không muốn ép đối phương quá. Mỗi người đều có sự riêng tư của mình, chính hắn cũng không ngoại lệ.
Dù sao tương lai còn dài, hắn cũng không tin hắn không nghe được giọng của tiểu quái nhân này, còn có không thấy được mặt mũi thật của cậu.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Nhưng thật không nghĩ tới, thậm chí ngay cả guitar cậu cũng đàn tốt như vậy!
Trầm Mặc Chi Thanh: ^//////^
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Cho nên cậu đặc biệt đàn guitar đoạn này cho tôi nghe, là muốn tôi đưa ra tính cách nhân vật.
Trầm Mặc Chi Thanh: Ừ ^_^. Bởi vì đây là đứa con cậu sinh, tôi chỉ có thể cho đề nghị, không thể thay cậu quyết định.
Trầm Mặc là muốn mượn đoạn trình diễn này nói cho hắn cái gì? Trong lòng Từ Vũ Diệp ít nhiều hiểu được.
Chẳng qua hắn thật không tưởng tượng được, hắn cho là chữ viết và graffiti* chính là cách tốt nhất Trầm Mặc tái hiện chính mình và tài hoa rồi, không nghĩ tới công lực đàn guitar của cậu, lại nổi bật trên hai cái này.
*graffiti: vẽ tranh từ những đường vẽ nguệch ngoạc, bừa bộn, được thấy nhiều trên tranh vẽ tường bằng phun sơn
Nếu thật sự so sánh, sáng tác và graffiti giống như là sáng tác giải trí cậu tiện tay lúc rỗi rảnh, mà guitar... là cậu dùng rất nhiều công sức cùng thời gian trui rèn ra được.
Mà tới hôm nay hắn mới phát hiện ── Trầm Mặc cũng là một rất người thích âm nhạc, thậm chí rất giỏi ở mặt này.
Cho nên cậu đem lòng so với lòng, dùng tâm tình thích âm nhạc đàn ra bài hát vừa rồi, muốn cho hắn tính toán.
Trong lòng Từ Vũ Diệp như công án, chỉ một chút đã hiểu hết. Khóe miệng bất giác cong lên một độ cong đẹp mắt.
Trầm Mặc như thế... còn làm cho hắn bất tri bất giác nhớ tới người đã không trên đời này nhưng vẫn ở trong lòng mình... Người ấy yêu âm nhạc thành si, cũng luyện được kỹ năng guitar cao siêu.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Tôi chọn một bài hát, cậu hát cho tôi nghe.
Trầm Mặc Chi Thanh: Được ^^, cậu chọn tôi đàn.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Tôi tôi tôi tôi muốn đánh người! Chọn bài "XXXX" đi.
Không cá tôm cũng tốt, cậu chịu đàn cho mình nghe là được rồi. Đó là bài hát chủ đề trong album đầu tiên của Phương gia huynh đệ, chậm hai năm mới hot, hot một năm vẫn hàng top. Một trong những bài hát Từ Vũ Diệp thích nhất.
Trầm Mặc Chi Thanh: Bài đó tôi không biết.
Cách mấy giây, tựa hồ là do dự một hồi mới nhảy ra một hàng chữ.
Không biết? Từ Vũ Diệp có chút kinh ngạc.
Trên mạng không cũng nói bài hát này là một trong những bài mà bây giờ người học đàn guitar phải học, nói thẳng ra chính là không biết đàn bài này chính là uổng công học guitar.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Vậy đổi bài "XXXX" của Chu thiên vương đi. Bài ballad như vậy chắc cậu biết chứ?
Khung đối thoại không có nhảy ra chữ, trong loa trực tiếp tuôn ra nhịp điệu guitar thuần thục lưu loát.
Vẫn hay, chẳng qua luôn cảm thấy thiếu cái gì ấy?
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Bài hát này cậu tự viết hả.
Trầm Mặc Chi Thanh: Sao cậu biết?
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Bởi vì tôi thông minh nha.
Bởi vì đó là lực sinh mệnh chỉ có tác giả sáng tác mới có thể giao cho bài hát.
Đầu Từ Vũ Diệp xoay chuyển, có lẽ cái mà cậu nói viết này nọ kiếm tiền nhuận bút, chính là viết bài hát đi.
Chỉ với bài hát này mà nói, rất có tiêu chuẩn, cậu lại có năng lực điều khiển chữ viết, điền từ sáng tác nhạc chắc cũng không làm khó được cậu mới đúng.
Đang muốn hỏi cậu có tự đề cử bài hát của mình gửi công ty giải trí hay không, Trầm Mặc Chi Thanh đã nhắn qua trước.
Trầm Mặc Chi Thanh: Chờ một chút!
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!:??
Trầm Mặc Chi Thanh: Có người tới.
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Em trai cậu về?
Trầm Mặc Chi Thanh: Không phải, là bạn. ^^
Cá Tự Do – Nhật Bản! Tôi Tới Rồi!!: Ò!
Trầm Mặc Chi Thanh: Chờ tôi quay lại nhe. ^_^
Bây giờ cũng mấy giờ rồi, sao lại có bạn nửa đêm đến tìm cậu ấy? Từ Vũ Diệp buồn bực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.