Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước
Chương 54
Chỉ Ninh
11/07/2021
"Cái gì!"
Ngụy Duyên kinh hãi, nhìn quanh quất trong làn mưa mênh mông, tim đập như sấm dậy. Trong lòng ông ta hiểu rõ không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, nếu không thì đến đêm còn chưa tới được doanh địa Tây Lĩnh, bèn cắn răng, phát hiệu lệnh: "Nghe lệnh ta! Năm ngàn tinh binh ở lại đây, theo ta lục soát núi này, những kẻ khác tiếp tục hành trình như kế hoạch!"
Ông ta dừng một chút, mặt mày âm trầm: "Lệnh cho quân tiền tiêu hết sức chú ý! Tránh cho sự việc vừa rồi phát sinh lần nữa!"
"Tuân lệnh!"
Phó tướng vội vã rời đi.
Ngụy Duyên nhìn trời mưa rào rạt trước mắt, đoán chừng sự việc hôm nay là do đồng đảng của đám hải tặc còn sót lại ở vùng Giang Bắc này gây ra. Không ngờ lũ giặc cướp ấy lại gian giảo như vậy, lựa chọn ngay lúc quái quỷ này để đánh phủ đầu, khiến bọn họ không kịp trở tay. Tuy lần này thương vong không quá nghiêm trọng, chỉ có một số binh sĩ hộ tống bị thương, nhưng rất nhiều xe tù đã bị bẻ khóa, nhiều tử tù đã trốn thoát. Thậm chí, Tổng đốc đại nhân cũng mất tích, đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất!
Trong lòng ông ta hết sức bồn chồn, nhưng đương lúc trời mưa vần vũ như thế, trong lúc loạn lạc, chẳng ai biết được là Tổng đốc đại nhân đã rơi vào tay bọn thổ phỉ, hay là đang tạm thời trốn trong góc nào đó rồi, nếu như là vế đầu tiên... Trái tim ông đập như trống chầu, đoạn lấy tay lau đi nước mưa trên mặt, không dám chần chờ thêm nữa, mà lập tức dẫn năm ngàn tinh binh lùng sục khắp núi giữa màn mưa mênh mông.
***
Vó ngựa nặng nề giẫm lên đất bùn, làm bắn tóe vô số giọt nước.
Tiếng chém giết dần rời xa, không bao lâu sau, bên tai chỉ còn vang lên tiếng mưa rơi tầm tã, bấy giờ Tiết Tái Hưng mới yên tâm, nhổ ra một ngụm nước mưa dính lẫn cát đất trong miệng, đoạn kéo tay người trước: "Không cần chạy nữa, dừng lại!"
Nhưng kẻ kia vẫn níu chặt dây cương: "Không được! Chỗ này chỉ cách nơi nguy hiểm kia có mấy bước, phải chạy thêm nữa!"
Tiết Tái Hưng hơi nhíu mày, nhìn dáo dác xung quanh, bỗng nhiên giật thót cả mình, cảm giác sợ hãi ùa vào trong óc hắn —— Nơi bọn họ đi qua đều là đường ngang ngõ tắt trong rừng rập, uốn khúc quanh co, rất là khó đi, nhưng tên binh sĩ này lại phóng ngựa rất thành thạo, như thể rất quen với địa hình chỗ này. Tiết Tái Hưng nghĩ vậy thì bắt đầu cảnh giác, trộm lấy tay vói vào dao găm giấu trong ủng: "Bản đốc lệnh cho ngươi dừng lại!"
Dường như chỉ trong khoảnh khắc, vòng eo hắn đau điếng người, Tiết Tái Hưng thét lên một tiếng, nhảy xuống ngựa, dao găm vuột khỏi tay hắn, rơi xuống một chỗ cách đó không xa. Trong phút chốc, có thứ gì đó vướng víu ngay cổ, một sợi dây thừng đã tròng vào cổ hắn, quấn chặt lại, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi đi xềnh xệch.
"Thằng nhãi ranh..."
Hai chữ 'Mày dám' còn chưa kịp thốt ra, dây thừng trên cổ đã siết chặt lại, hắn chỉ có thể rít lên một tiếng khe khẽ, cả người dơ bẩn, giống như một chiếc bao rách bị người ta lôi đi.
Trong lúc giãy giụa, mũ giáp của hắn rơi mất, mặt mũi lập tức bị cành khô lẫn bùn đá vụn trên đất cào nát, máu chảy đầy mặt. Song, đây cũng không phải chuyện quan trọng, con ngựa đằng trước đang lao đi rất nhanh, nhanh đến nỗi Tiết Tái Hưng sắp bị siết đến tắt thở tới nơi rồi.
Dù cho có là một thằng đần, thì cũng nhận ra hắn đã bị gài bẫy, tuy trái tim Tiết Tái Hưng hết sức khủng hoảng, biết mình mắc mưu rồi, nhưng hắn cũng là tướng lĩnh nhiều năm chinh chiến sa trường, nên ứng biến rất nhanh, chợt hít sâu một hơi, chụp lấy đoạn dây thừng trước mặt, sau đó thét lớn một tiếng, đạp chân xuống đất, lấy đà tung người lên, nhảy phóc lên lưng ngựa.
Người tướng sĩ kia cả kinh, vội thúc mạnh vào lưng ngựa, con ngựa giật mình, chồm lên thật cao, khiến cả hai người đồng loạt ngã xuống. Tiết Tái Hưng còn chưa kịp phản ứng lại, kẻ kia đã nhanh chóng lăn vào trong bụi cây rập rạp, chớp mắt đã lặn mất tăm. Mặt mày Tiết Tái Hưng đầy máu, một con mắt đã bị máu làm mờ đục. Hắn thở phì phò, lập tức đứng dậy núp vào sau một cây tùng gần đó, cảnh giác quan sát khắp nơi.
Mưa to lật tàu lá, giữa rừng hoang núi vắng, tiếng mưa nghe sầm sập càng khiến lòng người e sợ.
Tiết Tái Hưng không dám lơi lỏng một phút giây nào, cả đời hắn chưa từng gặp phải hiểm nguy như vậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm xung quanh.
Có tiếng động?
Trong tiếng mưa rơi dồn dập, dường như Tiết Tái Hưng đã nghe thấy một âm thanh khe khẽ "Cộp... Cộp... Cộp...". Hắn ta nheo mắt lại, nhịp tim càng gấp gáp, tuy tiếng động này rất nhỏ bé, nhưng càng nghe càng rõ ràng; hắn bất chợt xoay người, mở to con mắt còn lại, thìn về phía đang phát ra âm thanh.
Một bóng người mờ ảo xuất hiện giữa rừng cây um tùm, trên tay kẻ đó cầm một cây đao, đang gõ vào từng thân cây ven đường. Bước chân hắn khoan thai, tư thái hết sức ung dung, như một kẻ thợ săn lão luyện đang từng bước áp sát con mồi.
"Là kẻ nào?!"
Tiết Tái Hưng trố mắt, máu tanh nghẹn lại trong cổ họng, hơi thở càng thêm dồn dập, hắn ta sờ soạng cầm lấy một cành cây, nắm chặt trong tay.
Bóng dáng như ma quỷ kia càng lúc càng gần, Tiết Tái Hưng tái mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Lại là mày!"
***
"A ——" Lý Nguyên Mẫn bất chợt giật mình, cuốn sách cầm trên tay rơi xuống đất.
"Điện hạ! Người làm sao vậy?!"
Đập vào tầm mắt y là khuôn mặt lo lắng của Nghê Anh.
Bên song cửa, chuông đồng cửu oanh phát ra tiếng leng keng lanh lảnh, ngoài trời tiếng mưa rơi tí tách, khiến Lý Nguyên Mẫn dần tỉnh táo lại, y hé môi, ngơ ngác nhìn về phía trước.
"Điện hạ..." Nghê Anh lo lắng giơ tay phe phẩy trước mặt y, Lý Nguyên Mẫn thốt lên một tiếng 'A', ánh mắt tan rã của y dần ngưng tụ lại trên người Nghê Anh, vô thức trả lời nàng: "Ta không sao..."
Y nuốt khan, đặt tay lên ngực, nơi ấy nảy thình thịch liên hồi, không sao bình tĩnh lại được.
Nghê Anh vội vàng rót một ly trà cho y, Lý Nguyên Mẫn nhận lấy rồi hớp vài hớp, mặt mày mới dần hồng hào hơn.
Y lại mơ thấy ác mộng.
Không biết vì sao, mấy ngày nay không đêm nào y được ngủ yên. Y thường mơ thấy đôi ba chuyện đời trước, nhưng không có sự việc nào cụ thể, chỉ là chút cảnh vật quen thuộc, những mảnh ký ức vụn vỡ, khiến cho người ta sinh lòng bất an.
Đã ba ngày liên tiếp không ngủ ngon, nên cả người có phần mệt mỏi chán chường, vừa rồi y có đi xử lý ít công việc thường ngày, sau đó vùi đầu trong thư phòng xem sách giải trí, mới xem một lúc thì đã bắt đầu buồn ngủ, lại thêm tiếng mưa rơi đều đều bên ngoài, nên mới thiêm thiếp phút chốc, không ngờ rằng lại mơ thấy ác mộng.
"Có phải điện hạ lo lắng cho a huynh không?" Nghê Anh thấy vậy, mặt mày lại vương mấy phần sầu muộn.
Lý Nguyên Mẫn ngẩn người, gượng cười đáp: "Không phải đâu, có lẽ mấy hôm nay thời tiết ẩm thấp, ngủ không ngon nên mơ thấy ác mộng. Đúng rồi, trạm dịch có ghé qua đây chưa?"
Nghê Anh gật đầu, đưa thư mới gửi đến cho y: "Nước sông dâng lên, nên chỗ a huynh nhổ trại dời đến Tây Lĩnh rồi."
Lý Nguyên Mẫn gật đầu, dằn xuống những bất an trong lòng, ánh mắt khẽ động: "Gọi trạm dịch đến cho ta."
Nghê Anh biết y có ý muốn viết thư gửi a huynh, bèn nhanh chóng gật đầu rồi đứng lên, rảo bước rời đi.
Lý Nguyên Mẫn cầm lấy một tờ giấy trống, lấy chặn giấy vuốt phẳng nó, sau đó nhấc lên chiếc bút bằng lông sói đã thấm mực, nhưng lại ngần ngừ không viết.
Y chần chờ một lúc lâu, trong lòng bối rối, rõ ràng hôm qua mới gửi thư đi rồi, không biết lúc này mình đang bị làm sao nữa. Y suy đi nghĩ lại mãi, cuối cùng viết lên mặt giấy ố vàng kia hai chữ.
Mong về.
Nhìn nét mực chưa ráo, bèn dùng tay phe phẩy một lúc, lại thở dài, cẩn thận gấp thư lại, đặt vào trong phong thư.
Đưa tay đặt tại lồng ngực, trái tim vẫn đương nhảy loạn không ngừng nghỉ.
Lý Nguyên Mẫn mặt ủ mày chau, trong lòng bất an khôn kể.
***
Phập một tiếng, máu tươi bắn ba thước, trong nháy mắt bị nước mưa giội rửa vô tung.
Tiết Tái Hưng phun ra một búng máu, trên bụng và lưng hắn là những vết đao chém dài cả tấc, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đủ để hắn hiểu rõ cái gì gọi là sống không bằng chết. Hắn chẳng còn dáng vẻ oai nghiêm ngày thường, chỉ như một con thú hoang đang thoi thóp, giãy giụa bò về phía trước.
Người phía sau vẫn ung dung, chậm rãi bước theo sau hắn.
Tiết Tái Hưng rốt cuộc bò đến bên một gốc cây, hắn gắng sức gượng dậy, thở hổn hển, trừng mắt nhìn kẻ mặt mày lạnh nhạt trước mắt, giận dữ rít lên:
"Bản quan có mắt như mù! Thế mà không nhìn ra Tham lĩnh đại nhân là kẻ lòng muông dạ thú!"
Lời còn chưa dứt, hắn lại kêu lên thảm thiết, khuôn ngực đã đầy vết thương của hắn lại bị chém thêm một đao.
Hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng sợ hãi vô cùng, hắn đã nói hết lời từ dọa nạt đến dụ dỗ, nhưng vẫn không ngăn nổi sát tâm của người kia, bèn mất bình tĩnh mà gào thét: "Ngươi dám giết bản quan rồi! Xem người ta có tha cho ngươi không!"
Nghê Liệt cầm lấy chuôi đao, đặt ngang trước mắt, lấy tay hất đi nước mưa rơi trên đó, sau đó hơi khuỵu xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng,
"Đao này, là đao của cường đạo, cung này..." Nghê Liệt mân mê những mũi tên đen huyền treo trên thắt lưng, "Đương nhiên cũng là cung của bọn chúng."
"Còn mạt tướng, bây giờ còn đang đóng quân ở Giang Bắc, hiệp trợ Tổng đốc đại nhân công việc hậu cần, ai có thể hoài nghi ta."
"Ngươi điên rồi có đúng không! Vì sao..." Mặt mày Tiết Tái Hưng dữ tợn, cắn chặt răng, nuốt xuống búng máu còn nghẹn trong cổ họng; trong một thoáng, hắn bỗng nghĩ tới một chuyện, hai mắt trố ra, "Ngươi ——"
Lồng ngực hắn nảy lên thình thịch, tròng mắt tỏa sáng, thở hổn hển nói rằng: "... Chỉ cần ngươi không giết ta... Ngươi muốn chơi đùa với Quảng An Vương thế nào cũng được!"
Hắn thấy mặt mũi người kia chợt thoáng dao động thì mừng rỡ, bèn gắng gượng thêm, ánh mắt nóng bỏng, tiếp tục quạt gió thổi lửa: "Quảng An Vương ấy à... Trước mặt bản quan đây... Chỉ là thứ đồ chơi trên giường mà thôi... Chỉ cần đại nhân tha cho ta một mạng, bản quan thì sẽ dâng y lên giường cho đại nhân —— Đảm bảo y cam tâm tình nguyện lấy thân hầu hạ!"
Hắn thở phì phò, nói thêm: "Vưu vật tuyệt sắc nhường ấy... Tham lĩnh đại nhân không muốn nếm thử sao..."
Tiết Tái Hưng còn tưởng đâu người nọ sẽ hơi cân nhắc đôi chút, nhưng vừa nghe vậy, nụ cười châm chọc trên khóe miệng người đàn ông kia chợt tắt đi. Trong làn mưa như trút nước, hắn thấy đôi mắt kẻ kia đột nhiên rét lạnh, mặt mày như người chết, âm khí nặng nề, không chút sắc thái, thân hình cao lớn như đá tảng đột nhiên đóng đinh tại chỗ, không hề nhúc nhích.
"..."
Tiết Tái Hưng chưa từng thấy ai trở nên như vậy, cả người hắn lạnh toát.
Hắn véo mạnh vào bắp đùi, cắn răng đứng dậy.
Hắn nhất định phải chạy trốn thật nhanh, không được chần chờ nữa!
Bên tai là tiếng mưa rơi sầm sập, trong âm thanh ầm ĩ hỗn loạn ấy, hắn chợt nghe thấy một tiếng vun vút cực kỳ rõ ràng. Trong đầu hắn như có ánh chớp nhoáng lên, một mũi tên dính đầy máu bỗng xuyên thẳng vào thân cây to lớn phía trước, toàn bộ mũi tên như mất hút trong thân cây, chỉ chừa lại một cái lỗ nhỏ thấm máu —— Đã từng nghe, kẻ này thể lực hơn người, thiên phú dị bẩm, bấy giờ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!
Tiết Tái Hưng cũng không ngờ rằng, ở nơi cuối cùng của sinh mệnh, hắn lại có ý nghĩ buồn cười như thế, thân thể hắn khựng lại như một con rối gỗ.
Cách đó không xa, thân cung vẫn còn rung lên bần bật, nhưng mũi tên lắp trên ấy đã biến mất. Người thanh niên nghiêng đầu, bình tĩnh một cách bệnh trạng, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo đến mức khủng bố, âm u nhìn kẻ kia.
Trên trán của Tiết Tái Hưng là một lỗ máu, máu tươi từ đó chảy ra ngoài, xuôi theo làn mưa rơi xuống. Tiếp theo đó lại là một tiếng vun vút xé gió đầy nanh độc.
Cả người Tiết Tái Hưng bị đóng trên thân cây, tiếng tên rời cung vun vút hết đợt này đến đợt khác, trên ngực xuất hiện thêm nhiều lỗ máu, thân tên ghim vào thân thể hắn, chỉ còn sót lại phần lông đuôi hơi rung động.
Tiết Tái Hưng há to miệng, nước dãi hòa vào máu chảy xuống, đôi con mắt trừng lớn như chuông đồng, dường như còn chưa tin tưởng. Cuối cùng, cái đầu hắn ngoẹo qua một bên, cả người rũ xuống, không còn cử động.
Thế nhưng người thanh niên kia vẫn cứ không ngừng lắp tên, kéo cung, bắn cung, rồi lại lắp tên, giương cung, bắn, mãi cho đến khi sọt tên rỗng tuếch mới buông cung xuống, đứng tại chỗ phủi tay rồi rời đi.
Một tiếng ầm vang lên, chân trời càng u ám.
Lý Tiến chờ mãi mới thấy bóng dáng của chủ nhân xuất hiện, bèn đưa hai ngón tay lên môi, huýt sáo một tiếng, trong rừng bỗng vang lên vài tiếng sột soạt, nhưng chỉ thoáng chốc, tất cả lại trở về với yên tĩnh.
Lý Tiến yên tâm, biết sự việc lần này đã gọn gàng sạch sẽ.
"Đại nhân, chúng ta phải đi thôi."
Vừa đứng dậy, Lý Tiến ngẩng đầu nhìn quan phụ mẫu nhà hắn, trong lòng phút chốc chấn động, thấy hai con mắt người kia đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn.
"Đại nhân..." Lý Tiến bất an dò hỏi.
Gã đàn ông trước mặt cao lớn dữ dằn như dã thú, hai mắt đỏ chót như ngâm huyết, có vẻ đang đau đớn vô cùng, thân thể hắn lảo đảo, hàm răng nghiến chặt, gân xanh nổi lên, lớn tiếng quát: "Ngươi là kẻ nào?!"
Ngụy Duyên kinh hãi, nhìn quanh quất trong làn mưa mênh mông, tim đập như sấm dậy. Trong lòng ông ta hiểu rõ không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, nếu không thì đến đêm còn chưa tới được doanh địa Tây Lĩnh, bèn cắn răng, phát hiệu lệnh: "Nghe lệnh ta! Năm ngàn tinh binh ở lại đây, theo ta lục soát núi này, những kẻ khác tiếp tục hành trình như kế hoạch!"
Ông ta dừng một chút, mặt mày âm trầm: "Lệnh cho quân tiền tiêu hết sức chú ý! Tránh cho sự việc vừa rồi phát sinh lần nữa!"
"Tuân lệnh!"
Phó tướng vội vã rời đi.
Ngụy Duyên nhìn trời mưa rào rạt trước mắt, đoán chừng sự việc hôm nay là do đồng đảng của đám hải tặc còn sót lại ở vùng Giang Bắc này gây ra. Không ngờ lũ giặc cướp ấy lại gian giảo như vậy, lựa chọn ngay lúc quái quỷ này để đánh phủ đầu, khiến bọn họ không kịp trở tay. Tuy lần này thương vong không quá nghiêm trọng, chỉ có một số binh sĩ hộ tống bị thương, nhưng rất nhiều xe tù đã bị bẻ khóa, nhiều tử tù đã trốn thoát. Thậm chí, Tổng đốc đại nhân cũng mất tích, đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất!
Trong lòng ông ta hết sức bồn chồn, nhưng đương lúc trời mưa vần vũ như thế, trong lúc loạn lạc, chẳng ai biết được là Tổng đốc đại nhân đã rơi vào tay bọn thổ phỉ, hay là đang tạm thời trốn trong góc nào đó rồi, nếu như là vế đầu tiên... Trái tim ông đập như trống chầu, đoạn lấy tay lau đi nước mưa trên mặt, không dám chần chờ thêm nữa, mà lập tức dẫn năm ngàn tinh binh lùng sục khắp núi giữa màn mưa mênh mông.
***
Vó ngựa nặng nề giẫm lên đất bùn, làm bắn tóe vô số giọt nước.
Tiếng chém giết dần rời xa, không bao lâu sau, bên tai chỉ còn vang lên tiếng mưa rơi tầm tã, bấy giờ Tiết Tái Hưng mới yên tâm, nhổ ra một ngụm nước mưa dính lẫn cát đất trong miệng, đoạn kéo tay người trước: "Không cần chạy nữa, dừng lại!"
Nhưng kẻ kia vẫn níu chặt dây cương: "Không được! Chỗ này chỉ cách nơi nguy hiểm kia có mấy bước, phải chạy thêm nữa!"
Tiết Tái Hưng hơi nhíu mày, nhìn dáo dác xung quanh, bỗng nhiên giật thót cả mình, cảm giác sợ hãi ùa vào trong óc hắn —— Nơi bọn họ đi qua đều là đường ngang ngõ tắt trong rừng rập, uốn khúc quanh co, rất là khó đi, nhưng tên binh sĩ này lại phóng ngựa rất thành thạo, như thể rất quen với địa hình chỗ này. Tiết Tái Hưng nghĩ vậy thì bắt đầu cảnh giác, trộm lấy tay vói vào dao găm giấu trong ủng: "Bản đốc lệnh cho ngươi dừng lại!"
Dường như chỉ trong khoảnh khắc, vòng eo hắn đau điếng người, Tiết Tái Hưng thét lên một tiếng, nhảy xuống ngựa, dao găm vuột khỏi tay hắn, rơi xuống một chỗ cách đó không xa. Trong phút chốc, có thứ gì đó vướng víu ngay cổ, một sợi dây thừng đã tròng vào cổ hắn, quấn chặt lại, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lôi đi xềnh xệch.
"Thằng nhãi ranh..."
Hai chữ 'Mày dám' còn chưa kịp thốt ra, dây thừng trên cổ đã siết chặt lại, hắn chỉ có thể rít lên một tiếng khe khẽ, cả người dơ bẩn, giống như một chiếc bao rách bị người ta lôi đi.
Trong lúc giãy giụa, mũ giáp của hắn rơi mất, mặt mũi lập tức bị cành khô lẫn bùn đá vụn trên đất cào nát, máu chảy đầy mặt. Song, đây cũng không phải chuyện quan trọng, con ngựa đằng trước đang lao đi rất nhanh, nhanh đến nỗi Tiết Tái Hưng sắp bị siết đến tắt thở tới nơi rồi.
Dù cho có là một thằng đần, thì cũng nhận ra hắn đã bị gài bẫy, tuy trái tim Tiết Tái Hưng hết sức khủng hoảng, biết mình mắc mưu rồi, nhưng hắn cũng là tướng lĩnh nhiều năm chinh chiến sa trường, nên ứng biến rất nhanh, chợt hít sâu một hơi, chụp lấy đoạn dây thừng trước mặt, sau đó thét lớn một tiếng, đạp chân xuống đất, lấy đà tung người lên, nhảy phóc lên lưng ngựa.
Người tướng sĩ kia cả kinh, vội thúc mạnh vào lưng ngựa, con ngựa giật mình, chồm lên thật cao, khiến cả hai người đồng loạt ngã xuống. Tiết Tái Hưng còn chưa kịp phản ứng lại, kẻ kia đã nhanh chóng lăn vào trong bụi cây rập rạp, chớp mắt đã lặn mất tăm. Mặt mày Tiết Tái Hưng đầy máu, một con mắt đã bị máu làm mờ đục. Hắn thở phì phò, lập tức đứng dậy núp vào sau một cây tùng gần đó, cảnh giác quan sát khắp nơi.
Mưa to lật tàu lá, giữa rừng hoang núi vắng, tiếng mưa nghe sầm sập càng khiến lòng người e sợ.
Tiết Tái Hưng không dám lơi lỏng một phút giây nào, cả đời hắn chưa từng gặp phải hiểm nguy như vậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm xung quanh.
Có tiếng động?
Trong tiếng mưa rơi dồn dập, dường như Tiết Tái Hưng đã nghe thấy một âm thanh khe khẽ "Cộp... Cộp... Cộp...". Hắn ta nheo mắt lại, nhịp tim càng gấp gáp, tuy tiếng động này rất nhỏ bé, nhưng càng nghe càng rõ ràng; hắn bất chợt xoay người, mở to con mắt còn lại, thìn về phía đang phát ra âm thanh.
Một bóng người mờ ảo xuất hiện giữa rừng cây um tùm, trên tay kẻ đó cầm một cây đao, đang gõ vào từng thân cây ven đường. Bước chân hắn khoan thai, tư thái hết sức ung dung, như một kẻ thợ săn lão luyện đang từng bước áp sát con mồi.
"Là kẻ nào?!"
Tiết Tái Hưng trố mắt, máu tanh nghẹn lại trong cổ họng, hơi thở càng thêm dồn dập, hắn ta sờ soạng cầm lấy một cành cây, nắm chặt trong tay.
Bóng dáng như ma quỷ kia càng lúc càng gần, Tiết Tái Hưng tái mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Lại là mày!"
***
"A ——" Lý Nguyên Mẫn bất chợt giật mình, cuốn sách cầm trên tay rơi xuống đất.
"Điện hạ! Người làm sao vậy?!"
Đập vào tầm mắt y là khuôn mặt lo lắng của Nghê Anh.
Bên song cửa, chuông đồng cửu oanh phát ra tiếng leng keng lanh lảnh, ngoài trời tiếng mưa rơi tí tách, khiến Lý Nguyên Mẫn dần tỉnh táo lại, y hé môi, ngơ ngác nhìn về phía trước.
"Điện hạ..." Nghê Anh lo lắng giơ tay phe phẩy trước mặt y, Lý Nguyên Mẫn thốt lên một tiếng 'A', ánh mắt tan rã của y dần ngưng tụ lại trên người Nghê Anh, vô thức trả lời nàng: "Ta không sao..."
Y nuốt khan, đặt tay lên ngực, nơi ấy nảy thình thịch liên hồi, không sao bình tĩnh lại được.
Nghê Anh vội vàng rót một ly trà cho y, Lý Nguyên Mẫn nhận lấy rồi hớp vài hớp, mặt mày mới dần hồng hào hơn.
Y lại mơ thấy ác mộng.
Không biết vì sao, mấy ngày nay không đêm nào y được ngủ yên. Y thường mơ thấy đôi ba chuyện đời trước, nhưng không có sự việc nào cụ thể, chỉ là chút cảnh vật quen thuộc, những mảnh ký ức vụn vỡ, khiến cho người ta sinh lòng bất an.
Đã ba ngày liên tiếp không ngủ ngon, nên cả người có phần mệt mỏi chán chường, vừa rồi y có đi xử lý ít công việc thường ngày, sau đó vùi đầu trong thư phòng xem sách giải trí, mới xem một lúc thì đã bắt đầu buồn ngủ, lại thêm tiếng mưa rơi đều đều bên ngoài, nên mới thiêm thiếp phút chốc, không ngờ rằng lại mơ thấy ác mộng.
"Có phải điện hạ lo lắng cho a huynh không?" Nghê Anh thấy vậy, mặt mày lại vương mấy phần sầu muộn.
Lý Nguyên Mẫn ngẩn người, gượng cười đáp: "Không phải đâu, có lẽ mấy hôm nay thời tiết ẩm thấp, ngủ không ngon nên mơ thấy ác mộng. Đúng rồi, trạm dịch có ghé qua đây chưa?"
Nghê Anh gật đầu, đưa thư mới gửi đến cho y: "Nước sông dâng lên, nên chỗ a huynh nhổ trại dời đến Tây Lĩnh rồi."
Lý Nguyên Mẫn gật đầu, dằn xuống những bất an trong lòng, ánh mắt khẽ động: "Gọi trạm dịch đến cho ta."
Nghê Anh biết y có ý muốn viết thư gửi a huynh, bèn nhanh chóng gật đầu rồi đứng lên, rảo bước rời đi.
Lý Nguyên Mẫn cầm lấy một tờ giấy trống, lấy chặn giấy vuốt phẳng nó, sau đó nhấc lên chiếc bút bằng lông sói đã thấm mực, nhưng lại ngần ngừ không viết.
Y chần chờ một lúc lâu, trong lòng bối rối, rõ ràng hôm qua mới gửi thư đi rồi, không biết lúc này mình đang bị làm sao nữa. Y suy đi nghĩ lại mãi, cuối cùng viết lên mặt giấy ố vàng kia hai chữ.
Mong về.
Nhìn nét mực chưa ráo, bèn dùng tay phe phẩy một lúc, lại thở dài, cẩn thận gấp thư lại, đặt vào trong phong thư.
Đưa tay đặt tại lồng ngực, trái tim vẫn đương nhảy loạn không ngừng nghỉ.
Lý Nguyên Mẫn mặt ủ mày chau, trong lòng bất an khôn kể.
***
Phập một tiếng, máu tươi bắn ba thước, trong nháy mắt bị nước mưa giội rửa vô tung.
Tiết Tái Hưng phun ra một búng máu, trên bụng và lưng hắn là những vết đao chém dài cả tấc, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đủ để hắn hiểu rõ cái gì gọi là sống không bằng chết. Hắn chẳng còn dáng vẻ oai nghiêm ngày thường, chỉ như một con thú hoang đang thoi thóp, giãy giụa bò về phía trước.
Người phía sau vẫn ung dung, chậm rãi bước theo sau hắn.
Tiết Tái Hưng rốt cuộc bò đến bên một gốc cây, hắn gắng sức gượng dậy, thở hổn hển, trừng mắt nhìn kẻ mặt mày lạnh nhạt trước mắt, giận dữ rít lên:
"Bản quan có mắt như mù! Thế mà không nhìn ra Tham lĩnh đại nhân là kẻ lòng muông dạ thú!"
Lời còn chưa dứt, hắn lại kêu lên thảm thiết, khuôn ngực đã đầy vết thương của hắn lại bị chém thêm một đao.
Hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng sợ hãi vô cùng, hắn đã nói hết lời từ dọa nạt đến dụ dỗ, nhưng vẫn không ngăn nổi sát tâm của người kia, bèn mất bình tĩnh mà gào thét: "Ngươi dám giết bản quan rồi! Xem người ta có tha cho ngươi không!"
Nghê Liệt cầm lấy chuôi đao, đặt ngang trước mắt, lấy tay hất đi nước mưa rơi trên đó, sau đó hơi khuỵu xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng,
"Đao này, là đao của cường đạo, cung này..." Nghê Liệt mân mê những mũi tên đen huyền treo trên thắt lưng, "Đương nhiên cũng là cung của bọn chúng."
"Còn mạt tướng, bây giờ còn đang đóng quân ở Giang Bắc, hiệp trợ Tổng đốc đại nhân công việc hậu cần, ai có thể hoài nghi ta."
"Ngươi điên rồi có đúng không! Vì sao..." Mặt mày Tiết Tái Hưng dữ tợn, cắn chặt răng, nuốt xuống búng máu còn nghẹn trong cổ họng; trong một thoáng, hắn bỗng nghĩ tới một chuyện, hai mắt trố ra, "Ngươi ——"
Lồng ngực hắn nảy lên thình thịch, tròng mắt tỏa sáng, thở hổn hển nói rằng: "... Chỉ cần ngươi không giết ta... Ngươi muốn chơi đùa với Quảng An Vương thế nào cũng được!"
Hắn thấy mặt mũi người kia chợt thoáng dao động thì mừng rỡ, bèn gắng gượng thêm, ánh mắt nóng bỏng, tiếp tục quạt gió thổi lửa: "Quảng An Vương ấy à... Trước mặt bản quan đây... Chỉ là thứ đồ chơi trên giường mà thôi... Chỉ cần đại nhân tha cho ta một mạng, bản quan thì sẽ dâng y lên giường cho đại nhân —— Đảm bảo y cam tâm tình nguyện lấy thân hầu hạ!"
Hắn thở phì phò, nói thêm: "Vưu vật tuyệt sắc nhường ấy... Tham lĩnh đại nhân không muốn nếm thử sao..."
Tiết Tái Hưng còn tưởng đâu người nọ sẽ hơi cân nhắc đôi chút, nhưng vừa nghe vậy, nụ cười châm chọc trên khóe miệng người đàn ông kia chợt tắt đi. Trong làn mưa như trút nước, hắn thấy đôi mắt kẻ kia đột nhiên rét lạnh, mặt mày như người chết, âm khí nặng nề, không chút sắc thái, thân hình cao lớn như đá tảng đột nhiên đóng đinh tại chỗ, không hề nhúc nhích.
"..."
Tiết Tái Hưng chưa từng thấy ai trở nên như vậy, cả người hắn lạnh toát.
Hắn véo mạnh vào bắp đùi, cắn răng đứng dậy.
Hắn nhất định phải chạy trốn thật nhanh, không được chần chờ nữa!
Bên tai là tiếng mưa rơi sầm sập, trong âm thanh ầm ĩ hỗn loạn ấy, hắn chợt nghe thấy một tiếng vun vút cực kỳ rõ ràng. Trong đầu hắn như có ánh chớp nhoáng lên, một mũi tên dính đầy máu bỗng xuyên thẳng vào thân cây to lớn phía trước, toàn bộ mũi tên như mất hút trong thân cây, chỉ chừa lại một cái lỗ nhỏ thấm máu —— Đã từng nghe, kẻ này thể lực hơn người, thiên phú dị bẩm, bấy giờ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!
Tiết Tái Hưng cũng không ngờ rằng, ở nơi cuối cùng của sinh mệnh, hắn lại có ý nghĩ buồn cười như thế, thân thể hắn khựng lại như một con rối gỗ.
Cách đó không xa, thân cung vẫn còn rung lên bần bật, nhưng mũi tên lắp trên ấy đã biến mất. Người thanh niên nghiêng đầu, bình tĩnh một cách bệnh trạng, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo đến mức khủng bố, âm u nhìn kẻ kia.
Trên trán của Tiết Tái Hưng là một lỗ máu, máu tươi từ đó chảy ra ngoài, xuôi theo làn mưa rơi xuống. Tiếp theo đó lại là một tiếng vun vút xé gió đầy nanh độc.
Cả người Tiết Tái Hưng bị đóng trên thân cây, tiếng tên rời cung vun vút hết đợt này đến đợt khác, trên ngực xuất hiện thêm nhiều lỗ máu, thân tên ghim vào thân thể hắn, chỉ còn sót lại phần lông đuôi hơi rung động.
Tiết Tái Hưng há to miệng, nước dãi hòa vào máu chảy xuống, đôi con mắt trừng lớn như chuông đồng, dường như còn chưa tin tưởng. Cuối cùng, cái đầu hắn ngoẹo qua một bên, cả người rũ xuống, không còn cử động.
Thế nhưng người thanh niên kia vẫn cứ không ngừng lắp tên, kéo cung, bắn cung, rồi lại lắp tên, giương cung, bắn, mãi cho đến khi sọt tên rỗng tuếch mới buông cung xuống, đứng tại chỗ phủi tay rồi rời đi.
Một tiếng ầm vang lên, chân trời càng u ám.
Lý Tiến chờ mãi mới thấy bóng dáng của chủ nhân xuất hiện, bèn đưa hai ngón tay lên môi, huýt sáo một tiếng, trong rừng bỗng vang lên vài tiếng sột soạt, nhưng chỉ thoáng chốc, tất cả lại trở về với yên tĩnh.
Lý Tiến yên tâm, biết sự việc lần này đã gọn gàng sạch sẽ.
"Đại nhân, chúng ta phải đi thôi."
Vừa đứng dậy, Lý Tiến ngẩng đầu nhìn quan phụ mẫu nhà hắn, trong lòng phút chốc chấn động, thấy hai con mắt người kia đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn.
"Đại nhân..." Lý Tiến bất an dò hỏi.
Gã đàn ông trước mặt cao lớn dữ dằn như dã thú, hai mắt đỏ chót như ngâm huyết, có vẻ đang đau đớn vô cùng, thân thể hắn lảo đảo, hàm răng nghiến chặt, gân xanh nổi lên, lớn tiếng quát: "Ngươi là kẻ nào?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.