Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước
Chương 79
Chỉ Ninh
30/07/2021
"Cái gì!" Nghê Liệt bật người dậy, sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm
mật thám đang quỳ phía dưới: "Tin tức có chính xác không?!"
Mật thám không biết tại sao tin tức này lại làm cho Tổng chế đại nhân vốn luôn khôn ngoan lão luyện phản ứng lớn như thế, chỉ có thể chắp tay nói: "Thuộc hạ đã tra xét nhiều lần, ắt là không sai được, hôm nay tên thái giám kia đã đến Quảng An Vương phủ tuyên chỉ."
Đôi mắt sắc bén của Nghê Liệt đột nhiên ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Tào Cương đứng hầu cạnh án, nghe vậy thì cau mày, trộm nhìn sắc mặt Nghê Liệt —— Rất lâu rồi y chưa thấy Xích Hổ Vương trở nên như vậy. Y không cách nào hiểu rõ mối liên hệ dây dưa giữa Tam điện hạ và Xích Hổ Vương, nhưng xem chừng, trong lòng Xích Hổ Vương, Tam điện hạ là người rất quan trọng.
Trong lòng tự dưng dậy lên cảm giác bất an mơ hồ.
Lão hoàng đế sắp sửa băng hà, khi thời điểm quyết định đã gần kề, y lại càng sợ đi sai bước nhầm. Gần đây, thám tử từ trong kinh báo lại, thời gian này Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng liên tục ghé thăm Trấn Bắc Hầu phủ, dường như có ý quy hàng. Những tưởng rằng tên Tư Mã già kia sẽ thuận nước đẩy thuyền, nâng đỡ kẻ này lên ngai, có ai ngờ thánh chỉ này lại đột nhiên xuất hiện. Đây... rốt cuộc là ý của ai?
Nếu là bọn chúng muốn nâng đỡ tên Nhị hoàng tử thì còn dễ nói, nhưng nếu là Quảng An Vương thì... Ngó thấy chủ nhân nhà mình mới nghe đến người ta thì đã thành ra thế kia, Tào Cương lại cảm thấy đau đầu không thôi.
Nghê Liệt sầm mặt, vội vàng dặn dò mấy người họ vài câu rồi phất tay đuổi tất cả rời đi.
Phòng nghị sự to lớn lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Nghê Liệt.
Sau một lúc lâu, hắn vỗ tay, một tiếng vải vóc xé gió vang lên, một người ám vệ từ xà ngang khéo léo xoay người xuống rồi quỳ trên mặt đất, tựa như quỷ mị.
Lồng ngực Nghê Liệt phập phồng, im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng hỏi: "Thân thể y thế nào rồi?"
Ám vệ trả lời: "Người đã khỏe hơn, mấy ngày nay đã rời giường, nhưng trông vẫn còn mệt mỏi, thường xuyên uể oải."
"..."
Nghê Liệt nhắm mắt, lại hỏi: "Có còn uống thuốc?"
"Thưa có, ngày nào cũng uống thuốc." Ám vệ chần chờ giây lát, lại bẩm: "... Hôm nay, Tam điện hạ nhận được ý chỉ vào cung hầu bệnh. Sau khi thông báo tin tức cho mọi người thì nhốt mình trong phòng cả ngày, không để ai gặp mặt... Hình như tâm trạng người không được tốt."
Nghê Liệt lại nhắm hai mắt lại, đồ ma ốm này! Hắn hậm hực mắng thầm, con ma ốm nhu nhược này!
Trong lòng hắn lại dâng lên thứ cảm xúc kỳ quặc, làm hắn nóng nảy bất an, một lúc lâu sau mới thở hắt ra một hơi, rồi chợt mở mắt, trầm giọng nói: "Chuẩn bị ngựa cho ta."
***
Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, Chu Đại Võ nặng nề rời đi.
Sau khi cửa khép lại, cả người Lý Nguyên Mẫn như nhũn ra, y chậm rãi lui về sau, ngồi phịch trên ghế.
Đầu ngón tay y giật giật, sau đó đặt tay lên bụng, cảm giác mệt mỏi vô lực như muốn nuốt trọn y.
Thời gian gần đây, y thường hay nghĩ về số mệnh.
Dù tám năm qua, y cực khổ trăm bề, nỗ lực giãy giụa thì đã sao, chung quy cũng không chống lại được mệnh trời.
Y thở dài, cúi người tựa đầu vào chiếc bàn gỗ bằng hoa lê bên cạnh, tựa như một chú chim non đương kiệt sức.
Một mảnh ngọc trơn bóng trượt ra từ cổ áo, dưới ánh nến, mảnh ngọc ánh lên một vầng sáng trong trẻo dìu dịu. Y ngẩn ngơ nhìn nó, vươn tay cầm lên, áp vào trên má.
Y chẳng còn sức mà khóc nữa.
A Liệt của y đã đi đâu mất rồi?
Tám năm bầu bạn, sớm chiều bên nhau, vậy mà chỉ trong một đêm, hết thảy đều biến mất.
Đã lâu rồi y không còn nhớ đến hắn, cũng muốn cố quên đi cái gọi là số mệnh này, nhưng trong những đêm dài cô độc chán chường, tâm trí y vẫn bị ám ảnh bởi nó.
Hóa ra, y có nỗ lực, có khao khát sống đến đâu, cuối cùng cũng chỉ đến như vậy.
Trong đêm khuya, cảm giác tuyệt vọng cô liêu này lại càng thêm rõ ràng, y nắm chặt khối ngọc trong tay, rồi gục xuống bàn, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
Con tạo xoay vần, y chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Cửa ngoài vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng Lý Nguyên Mẫn chẳng còn sức mà trách cứ, chỉ nói bằng giọng khàn khàn: "Đi xuống hết đi."
Nhưng rồi, cả người y chợt chùng xuống, có người ôm chặt y vào lòng, hơi thở quen thuộc truyền đến, ban đầu, y mừng như điên, nhưng rồi trong nháy mắt, cả người bỗng lạnh lẽo!
Y thở hổn hển, hàng mi run run, từ từ mở mắt ra. Dưới ánh nến mờ nhạt, người đàn ông trước mặt y trông càng thêm lạnh lùng, tóc tai gọn gàng như đao tước, cả người tỏa ra khí thế vô hình.
Lý Nguyên Mẫn chẳng muốn giãy giụa gì nữa, chỉ mệt mỏi tựa đầu vào ngực hắn: "Ngươi là tên lừa gạt."
Y nghẹn ngào, chỉ trích trong bất lực: "Ngươi là đồ không biết giữ lời."
Nghê Liệt đã sớm dự đoán được phản ứng của y, nhưng giờ tận mắt thấy y như thế, khuôn mặt hắn lập tức u ám.
"Ngươi là đồ nhát gan!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, đặt y ngồi lên giường, khom người quỳ trước mặt y, lấy tay nâng lên gương mặt ảm đạm kia mà đay nghiến: "Trước mặt người khác thì là kẻ giết người không đao, nhưng sao trước mặt ông đây lại bày ra cái vẻ nhu nhược nhát gan thế? Chỉ vì một người đàn ông, chỉ vì một cái thánh chỉ rác rưởi, mà đã làm ngươi đã sống dở chết dở như vậy đấy à?!"
Lý Nguyên Mẫn cứ mặc cho hắn trách mắng, chỉ nhắm nghiền mắt lại, lặng lẽ rơi lệ.
Rất lâu sau, bên tai y chợt vang lên một tiếng thở dài như có như không, cả người bị nhấc lên, rồi bị ghì vào trong một lồng ngực săn chắc, vững chãi.
"Đừng sợ."
Người đàn ông vỗ về sau gáy y, bảo: "Có gì đâu mà sợ."
Hắn cắn răng: "Còn thua hồi mười ba tuổi, khi đó còn cả gan làm loạn, không biết trời cao đất dày, dám thay đổi vận mệnh đế vương của ông, sao bây giờ người thì lớn rồi mà gan lại nhỏ đi thế hả!"
Hắn đang làm gì vậy, hắn rốt cuộc muốn gì cơ chứ!
Hàng mi Lý Nguyên Mẫn run run, cắn môi, gò má ướt nhẹp dán lên mạch máu đập thình thịch trên cổ hắn.
Qua màn lụa mỏng, chỉ thấy ánh nến bên ngoài lay lắt, tỏa ra vầng sáng ấm áp mềm mại.
"Chuyện tám năm nay..." Hơi thở Nghê Liệt dồn dập, hắn nghẹn một hồi lâu, mới tức giận nói: "Ta chờ ngươi, giúp ta nhớ lại ký ức tám năm nay!"
Lời này tựa như sấm sét bên tai.
Lý Nguyên Mẫn kinh ngạc mở mắt ra, xoay người thoát khỏi lồng ngực hắn. Trong ánh nến mờ ảo, đáy mắt người kia đen huyền, con ngươi chăm chú mà nhìn y, hắn lại nạt y một câu, hình như tức đến nổ phổi luôn rồi: "Nghe chưa đấy! Ông đây chờ ngươi!"
Trong nháy mắt đó, dường như có một tia sáng chiếu thẳng vào người Lý Nguyên Mẫn.
Y giơ tay lên, tần ngần, do dự, rồi lại run rẩy duỗi ra đằng trước, vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt khôi ngô mà lạnh lùng của hắn, từ sóng mũi cao thẳng, đến đôi môi mỏng.
Tất cả những điều này thật quen thuộc biết bao.
Những lời Nghê Liệt nói tựa như một đợt sóng biển lớn ập vào trái tim y, y lập tức ôm đầu hắn vào vào ngực, ghì siết lấy, không cho ai cướp đi.
Y cắn răng, nước mắt rơi như mưa, nghĩ thầm, y nhất định không được hèn nhát, y nhất định không được yếu đuối, lỡ đâu một ngày nào đó A Liệt của y trở về, lại không thấy y đâu thì phải làm sao.
Sao y nỡ để cho hắn cũng trải qua nỗi tuyệt vọng bi đát nhường ấy.
Tất cả những điều này thật khó tin, tựa như giấc chiêm bao, nhưng rồi lại chân thực đến vậy.
Lý Nguyên Mẫn cứ ôm chặt lấy hắn trong ngực mình, như nâng niu trân bảo.
Trong đêm hôm ấy, cơn mưa xuân dai dẳng mấy ngày liền cuối cùng cũng ngơi nghỉ, lại thoáng có tiếng bầy côn trùng kêu vang, thế gian về đêm cũng có cái phồn hoa náo nhiệt của riêng nó.
Nghê Liệt nhẹ nhàng đặt y lên giường, người ấy đã sớm chìm vào giấc xuân. Dưới ánh trăng, trong từng nhịp hít thở nhẹ nhàng, khuôn mặt y yên bình biết mấy. Nghê Liệt dịu dàng lau đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt y, rồi cúi đầu nhìn hồi lâu.
Lồng ngực ban nãy còn phập phồng kịch liệt đã dần bình ổn lại, hắn từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng dán lên đôi môi thơm mềm của người kia.
Nụ hôn này không mang theo chút tình dục nào, ấy là lần đầu tiên hắn hôn y thành kính đến vậy, chẳng hề gượng ép, suồng sã.
Hắn lại ngắm y một lúc, rồi mới đứng lên, lặng lẽ chui ra ngoài cửa sổ.
Mật thám không biết tại sao tin tức này lại làm cho Tổng chế đại nhân vốn luôn khôn ngoan lão luyện phản ứng lớn như thế, chỉ có thể chắp tay nói: "Thuộc hạ đã tra xét nhiều lần, ắt là không sai được, hôm nay tên thái giám kia đã đến Quảng An Vương phủ tuyên chỉ."
Đôi mắt sắc bén của Nghê Liệt đột nhiên ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Tào Cương đứng hầu cạnh án, nghe vậy thì cau mày, trộm nhìn sắc mặt Nghê Liệt —— Rất lâu rồi y chưa thấy Xích Hổ Vương trở nên như vậy. Y không cách nào hiểu rõ mối liên hệ dây dưa giữa Tam điện hạ và Xích Hổ Vương, nhưng xem chừng, trong lòng Xích Hổ Vương, Tam điện hạ là người rất quan trọng.
Trong lòng tự dưng dậy lên cảm giác bất an mơ hồ.
Lão hoàng đế sắp sửa băng hà, khi thời điểm quyết định đã gần kề, y lại càng sợ đi sai bước nhầm. Gần đây, thám tử từ trong kinh báo lại, thời gian này Nhị hoàng tử Lý Nguyên Lãng liên tục ghé thăm Trấn Bắc Hầu phủ, dường như có ý quy hàng. Những tưởng rằng tên Tư Mã già kia sẽ thuận nước đẩy thuyền, nâng đỡ kẻ này lên ngai, có ai ngờ thánh chỉ này lại đột nhiên xuất hiện. Đây... rốt cuộc là ý của ai?
Nếu là bọn chúng muốn nâng đỡ tên Nhị hoàng tử thì còn dễ nói, nhưng nếu là Quảng An Vương thì... Ngó thấy chủ nhân nhà mình mới nghe đến người ta thì đã thành ra thế kia, Tào Cương lại cảm thấy đau đầu không thôi.
Nghê Liệt sầm mặt, vội vàng dặn dò mấy người họ vài câu rồi phất tay đuổi tất cả rời đi.
Phòng nghị sự to lớn lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Nghê Liệt.
Sau một lúc lâu, hắn vỗ tay, một tiếng vải vóc xé gió vang lên, một người ám vệ từ xà ngang khéo léo xoay người xuống rồi quỳ trên mặt đất, tựa như quỷ mị.
Lồng ngực Nghê Liệt phập phồng, im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng hỏi: "Thân thể y thế nào rồi?"
Ám vệ trả lời: "Người đã khỏe hơn, mấy ngày nay đã rời giường, nhưng trông vẫn còn mệt mỏi, thường xuyên uể oải."
"..."
Nghê Liệt nhắm mắt, lại hỏi: "Có còn uống thuốc?"
"Thưa có, ngày nào cũng uống thuốc." Ám vệ chần chờ giây lát, lại bẩm: "... Hôm nay, Tam điện hạ nhận được ý chỉ vào cung hầu bệnh. Sau khi thông báo tin tức cho mọi người thì nhốt mình trong phòng cả ngày, không để ai gặp mặt... Hình như tâm trạng người không được tốt."
Nghê Liệt lại nhắm hai mắt lại, đồ ma ốm này! Hắn hậm hực mắng thầm, con ma ốm nhu nhược này!
Trong lòng hắn lại dâng lên thứ cảm xúc kỳ quặc, làm hắn nóng nảy bất an, một lúc lâu sau mới thở hắt ra một hơi, rồi chợt mở mắt, trầm giọng nói: "Chuẩn bị ngựa cho ta."
***
Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, Chu Đại Võ nặng nề rời đi.
Sau khi cửa khép lại, cả người Lý Nguyên Mẫn như nhũn ra, y chậm rãi lui về sau, ngồi phịch trên ghế.
Đầu ngón tay y giật giật, sau đó đặt tay lên bụng, cảm giác mệt mỏi vô lực như muốn nuốt trọn y.
Thời gian gần đây, y thường hay nghĩ về số mệnh.
Dù tám năm qua, y cực khổ trăm bề, nỗ lực giãy giụa thì đã sao, chung quy cũng không chống lại được mệnh trời.
Y thở dài, cúi người tựa đầu vào chiếc bàn gỗ bằng hoa lê bên cạnh, tựa như một chú chim non đương kiệt sức.
Một mảnh ngọc trơn bóng trượt ra từ cổ áo, dưới ánh nến, mảnh ngọc ánh lên một vầng sáng trong trẻo dìu dịu. Y ngẩn ngơ nhìn nó, vươn tay cầm lên, áp vào trên má.
Y chẳng còn sức mà khóc nữa.
A Liệt của y đã đi đâu mất rồi?
Tám năm bầu bạn, sớm chiều bên nhau, vậy mà chỉ trong một đêm, hết thảy đều biến mất.
Đã lâu rồi y không còn nhớ đến hắn, cũng muốn cố quên đi cái gọi là số mệnh này, nhưng trong những đêm dài cô độc chán chường, tâm trí y vẫn bị ám ảnh bởi nó.
Hóa ra, y có nỗ lực, có khao khát sống đến đâu, cuối cùng cũng chỉ đến như vậy.
Trong đêm khuya, cảm giác tuyệt vọng cô liêu này lại càng thêm rõ ràng, y nắm chặt khối ngọc trong tay, rồi gục xuống bàn, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
Con tạo xoay vần, y chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Cửa ngoài vang lên tiếng kẽo kẹt, nhưng Lý Nguyên Mẫn chẳng còn sức mà trách cứ, chỉ nói bằng giọng khàn khàn: "Đi xuống hết đi."
Nhưng rồi, cả người y chợt chùng xuống, có người ôm chặt y vào lòng, hơi thở quen thuộc truyền đến, ban đầu, y mừng như điên, nhưng rồi trong nháy mắt, cả người bỗng lạnh lẽo!
Y thở hổn hển, hàng mi run run, từ từ mở mắt ra. Dưới ánh nến mờ nhạt, người đàn ông trước mặt y trông càng thêm lạnh lùng, tóc tai gọn gàng như đao tước, cả người tỏa ra khí thế vô hình.
Lý Nguyên Mẫn chẳng muốn giãy giụa gì nữa, chỉ mệt mỏi tựa đầu vào ngực hắn: "Ngươi là tên lừa gạt."
Y nghẹn ngào, chỉ trích trong bất lực: "Ngươi là đồ không biết giữ lời."
Nghê Liệt đã sớm dự đoán được phản ứng của y, nhưng giờ tận mắt thấy y như thế, khuôn mặt hắn lập tức u ám.
"Ngươi là đồ nhát gan!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, đặt y ngồi lên giường, khom người quỳ trước mặt y, lấy tay nâng lên gương mặt ảm đạm kia mà đay nghiến: "Trước mặt người khác thì là kẻ giết người không đao, nhưng sao trước mặt ông đây lại bày ra cái vẻ nhu nhược nhát gan thế? Chỉ vì một người đàn ông, chỉ vì một cái thánh chỉ rác rưởi, mà đã làm ngươi đã sống dở chết dở như vậy đấy à?!"
Lý Nguyên Mẫn cứ mặc cho hắn trách mắng, chỉ nhắm nghiền mắt lại, lặng lẽ rơi lệ.
Rất lâu sau, bên tai y chợt vang lên một tiếng thở dài như có như không, cả người bị nhấc lên, rồi bị ghì vào trong một lồng ngực săn chắc, vững chãi.
"Đừng sợ."
Người đàn ông vỗ về sau gáy y, bảo: "Có gì đâu mà sợ."
Hắn cắn răng: "Còn thua hồi mười ba tuổi, khi đó còn cả gan làm loạn, không biết trời cao đất dày, dám thay đổi vận mệnh đế vương của ông, sao bây giờ người thì lớn rồi mà gan lại nhỏ đi thế hả!"
Hắn đang làm gì vậy, hắn rốt cuộc muốn gì cơ chứ!
Hàng mi Lý Nguyên Mẫn run run, cắn môi, gò má ướt nhẹp dán lên mạch máu đập thình thịch trên cổ hắn.
Qua màn lụa mỏng, chỉ thấy ánh nến bên ngoài lay lắt, tỏa ra vầng sáng ấm áp mềm mại.
"Chuyện tám năm nay..." Hơi thở Nghê Liệt dồn dập, hắn nghẹn một hồi lâu, mới tức giận nói: "Ta chờ ngươi, giúp ta nhớ lại ký ức tám năm nay!"
Lời này tựa như sấm sét bên tai.
Lý Nguyên Mẫn kinh ngạc mở mắt ra, xoay người thoát khỏi lồng ngực hắn. Trong ánh nến mờ ảo, đáy mắt người kia đen huyền, con ngươi chăm chú mà nhìn y, hắn lại nạt y một câu, hình như tức đến nổ phổi luôn rồi: "Nghe chưa đấy! Ông đây chờ ngươi!"
Trong nháy mắt đó, dường như có một tia sáng chiếu thẳng vào người Lý Nguyên Mẫn.
Y giơ tay lên, tần ngần, do dự, rồi lại run rẩy duỗi ra đằng trước, vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt khôi ngô mà lạnh lùng của hắn, từ sóng mũi cao thẳng, đến đôi môi mỏng.
Tất cả những điều này thật quen thuộc biết bao.
Những lời Nghê Liệt nói tựa như một đợt sóng biển lớn ập vào trái tim y, y lập tức ôm đầu hắn vào vào ngực, ghì siết lấy, không cho ai cướp đi.
Y cắn răng, nước mắt rơi như mưa, nghĩ thầm, y nhất định không được hèn nhát, y nhất định không được yếu đuối, lỡ đâu một ngày nào đó A Liệt của y trở về, lại không thấy y đâu thì phải làm sao.
Sao y nỡ để cho hắn cũng trải qua nỗi tuyệt vọng bi đát nhường ấy.
Tất cả những điều này thật khó tin, tựa như giấc chiêm bao, nhưng rồi lại chân thực đến vậy.
Lý Nguyên Mẫn cứ ôm chặt lấy hắn trong ngực mình, như nâng niu trân bảo.
Trong đêm hôm ấy, cơn mưa xuân dai dẳng mấy ngày liền cuối cùng cũng ngơi nghỉ, lại thoáng có tiếng bầy côn trùng kêu vang, thế gian về đêm cũng có cái phồn hoa náo nhiệt của riêng nó.
Nghê Liệt nhẹ nhàng đặt y lên giường, người ấy đã sớm chìm vào giấc xuân. Dưới ánh trăng, trong từng nhịp hít thở nhẹ nhàng, khuôn mặt y yên bình biết mấy. Nghê Liệt dịu dàng lau đi giọt lệ còn vương trên khóe mắt y, rồi cúi đầu nhìn hồi lâu.
Lồng ngực ban nãy còn phập phồng kịch liệt đã dần bình ổn lại, hắn từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng dán lên đôi môi thơm mềm của người kia.
Nụ hôn này không mang theo chút tình dục nào, ấy là lần đầu tiên hắn hôn y thành kính đến vậy, chẳng hề gượng ép, suồng sã.
Hắn lại ngắm y một lúc, rồi mới đứng lên, lặng lẽ chui ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.