Chương 8: Máy bay play (H)
Tân Lãng Vi
17/02/2023
*****HUHU!!! mn mình không có pass để vào chương ạ. Truyện vẫn được đăng ấy ạ mà mình không lấy được pass ạ.
Cái này là mình lấy chương trước chèn vào ạ.
Carlisle: "...”
Anh nên nói cô gì đây?
Cô nhìn chằm chằm vào tay anh ta, nghi hoặc.
Anh không nói gì, "Người đẹp, ít nhất cũng nói cho tôi biết tên cô đi.”
"Xzavier." Mặt cô không chút thay đổi trả lời.
Anh cười nhìn vào mắt cô, giống như một người anh trai hàng xóm vậy: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao! đừng quên, đồ của cô vẫn còn ở chỗ tôi, ít nhất cho tôi phương thức liên lạc đi."
Nhìn di động, cô rất do dự, vẫn nói, "Tôi không có di động.”
Carlisle: "...”[dauhuduongden]
Anh lấy vẻ mặt đặc biệt khinh bỉ nhìn cô, hiện tại đã là thời đại gì rồi, còn có người không dùng điện thoại di động! Cô đúng là người nguyên thủy! “Nêu cô không muốn cho tôi, ít nhất cũng phải tìm cái cớ đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi đi.
Mỗi lần có người biết cô không dùng những công cụ thông minh này, đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cô cũng không biết nói gì nữa.
Nhớ rõ khi còn bé, bởi vì là cô nhi, lại bị bắt ra đảo, cạnh tranh kịch liệt, sau đó bị hắn mang đi, cho rằng sẽ có bạn bè, ai biết lại vẫn là hoàn cảnh như vậy, người khác đều nói tính cách cô quái gở, ngay cả chính cô cũng cảm thấy có phải mình cũng như vậy hay không, những cô gái khác đều có em gái, bạn thân, vân vân, cô luôn cô đơn.
Cho đến khi mọi người gần như lớn tuổi hơn một chút, không còn bài xích chán ghét cô như khi còn bé nữa, nhưng trong lòng cô thủy chung rõ ràng, bọn họ không phải người cùng một thế giới...
"Vậy sau này làm sao tôi tìm được cô?" Anh vẫn hỏi.
Cô suy nghĩ một chút, nói, "Anh đưa số điện thoại của anh cho tôi, hay là tôi đi tìm anh đi." Dù sao, trước khi không có tự do tuyệt đối, cô đều ở trong trạng thái bị người khống chế.
“xxx" Anh ta đọc một dãy số.
“Nhớ kỹ." Khi cô định xoay người muốn rời đi, tay lại bị anh giữ chặt.
”Còn có việc?" Cô nghi hoặc.
”Ngươi sẽ không vĩnh viễn sẽ không tìm tôi chứ!" Anh cười nguy hiểm.
“Chuyện tôi đã nói sẽ không đổi ý, tôi đã nói sẽ tìm anh thì nhất định sẽ làm được, hơn nữa, nếu anh thật sự muốn tìm một người, tôi cũng không tin cô tìm không được tôi.”
"Nói cũng đúng, như vậy, tạm biệt!" Anh mỉm cười, chiếc xe lao ra như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, bay ra ngoài.
Cái này là mình lấy chương trước chèn vào ạ.
Carlisle: "...”
Anh nên nói cô gì đây?
Cô nhìn chằm chằm vào tay anh ta, nghi hoặc.
Anh không nói gì, "Người đẹp, ít nhất cũng nói cho tôi biết tên cô đi.”
"Xzavier." Mặt cô không chút thay đổi trả lời.
Anh cười nhìn vào mắt cô, giống như một người anh trai hàng xóm vậy: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao! đừng quên, đồ của cô vẫn còn ở chỗ tôi, ít nhất cho tôi phương thức liên lạc đi."
Nhìn di động, cô rất do dự, vẫn nói, "Tôi không có di động.”
Carlisle: "...”[dauhuduongden]
Anh lấy vẻ mặt đặc biệt khinh bỉ nhìn cô, hiện tại đã là thời đại gì rồi, còn có người không dùng điện thoại di động! Cô đúng là người nguyên thủy! “Nêu cô không muốn cho tôi, ít nhất cũng phải tìm cái cớ đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi đi.
Mỗi lần có người biết cô không dùng những công cụ thông minh này, đều dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cô cũng không biết nói gì nữa.
Nhớ rõ khi còn bé, bởi vì là cô nhi, lại bị bắt ra đảo, cạnh tranh kịch liệt, sau đó bị hắn mang đi, cho rằng sẽ có bạn bè, ai biết lại vẫn là hoàn cảnh như vậy, người khác đều nói tính cách cô quái gở, ngay cả chính cô cũng cảm thấy có phải mình cũng như vậy hay không, những cô gái khác đều có em gái, bạn thân, vân vân, cô luôn cô đơn.
Cho đến khi mọi người gần như lớn tuổi hơn một chút, không còn bài xích chán ghét cô như khi còn bé nữa, nhưng trong lòng cô thủy chung rõ ràng, bọn họ không phải người cùng một thế giới...
"Vậy sau này làm sao tôi tìm được cô?" Anh vẫn hỏi.
Cô suy nghĩ một chút, nói, "Anh đưa số điện thoại của anh cho tôi, hay là tôi đi tìm anh đi." Dù sao, trước khi không có tự do tuyệt đối, cô đều ở trong trạng thái bị người khống chế.
“xxx" Anh ta đọc một dãy số.
“Nhớ kỹ." Khi cô định xoay người muốn rời đi, tay lại bị anh giữ chặt.
”Còn có việc?" Cô nghi hoặc.
”Ngươi sẽ không vĩnh viễn sẽ không tìm tôi chứ!" Anh cười nguy hiểm.
“Chuyện tôi đã nói sẽ không đổi ý, tôi đã nói sẽ tìm anh thì nhất định sẽ làm được, hơn nữa, nếu anh thật sự muốn tìm một người, tôi cũng không tin cô tìm không được tôi.”
"Nói cũng đúng, như vậy, tạm biệt!" Anh mỉm cười, chiếc xe lao ra như một thanh kiếm rời khỏi vỏ, bay ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.