Chương 98: Gặp lại
BẠCH TRẦN
20/08/2024
"Thức rồi."
Đến khi Cố Vân Dực đánh thức cô thì trên tàu điện ngầm cũng không còn lại bao nhiêu người.
Toa tàu trống rỗng như đã trôi qua cả thế kỷ. Sau khi bước xuống rồi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, vùng đất mới lạ hoang sơ dưới chân khiến sự lo lắng bấy lâu nay cô kiềm chế thoát khỏi xiềng xích.
Cố Vân Dực nhìn bản đồ rồi bảo cô đi theo anh.
Tuy xung quanh vẫn có phong cảnh của thành phố nhưng không còn phồn thịnh như trước đó nữa.
Những ngôi nhà mới đang được xây dựng, tòa nhà đối diện bên kia đường lớn cũng không có mấy người ở, nhà cũng chẳng treo bao nhiêu quần áo. Chỉ có vài cửa hàng ở tầng trệt mở cửa, còn lại đều tối đen như mực, tản ra mùi hăng formaldehyde (CH2O) gây mũi.
Người đi đường cũng rất ít, cả con đường rộng lớn chỉ có vài chiếc xe chạy nhanh như bay.
Tiếng ồn ào bị bỏ lại rất xa, gió nhẹ lành lạnh, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa không biết tên.
Bọn họ đi bộ được khoảng mười phút thì các cửa hàng xung quanh dần biến thành cánh đồng lúa mì. Gió nhẹ uốn cong thân lúa mềm mại, khi ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành từng lớp sóng dập dờn vàng óng.
Giữa khung cảnh đất trời bao la như vậy, bóng dáng cô đơn bạc một mình bước đi lại càng cô đơn. Cố Vân Dực cố ý tạo khoảng cách với cô, lúc này cũng đã nhìn ngắm bóng lưng người con gái duyên dáng ấy khá lâu.
Khi lòng bàn tay anh đặt lên vai cô, cầm chiếc điện thoại đang mở giao diện chụp đưa tới cô vẫn không hiểu ý tứ của Cố Vân Dực là gì.
"Đi chụp ảnh đi."
Cô không muốn đi, quần áo bây giờ đều rất giản dị, không hề có chút cảm giác nghệ thuật trên cánh đồng lúa mì chút nào.
Cố Vân Dực lại không đồng ý cứ thúc giục cô đi qua. Cô không thể từ chối nên đứng bên rìa cánh đồng, nhìn về phía chân trời đang bị che phủ bởi những bông lúa mì dập dờn.
Gió mang theo tiếng "răng rắc" đến bên tai, cô quay đầu nhìn lại. Tóc mái của người đàn ông bị gió thổi tung lên trước mặt, bay tứ tung che đi đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Nhưng cô biết tầm mắt anh vẫn luôn nhìn về phía cô.
"Cho em xem nào."
"Tối về rồi xem."
Anh thoát khỏi giao diện chụp ảnh rồi bí mật đặt ảnh vừa chụp thành màn hình khóa điện thoại.
Ban đầu, mục đích chụp tấm ảnh này là khiến cô vui vẻ, không ngờ ảnh chụp lên lại hợp ý anh đến thế.
Sau khi bọn họ trò chuyện vài câu thì giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Lúc này phía trước xuất hiện một ngã rẻ, Khương Thanh Vũ nhìn thấy bên đường có biển báo giao thông thì trái tim như bị vật nhọn đâm vào, đồng tử co rút lại.
Tên con đường này...
Chính là địa chỉ đó.
Sắp tới rồi.
Cố Vân Dực quay điện thoại hai lần rồi đi về phía bên phải.
"Còn hơn một trăm mét nữa."
Người đàn ông nhẹ giọng miêu tả, giọng nói dịu dàng bâng quơ nhưng lại dấy lên trong cô nỗi bất an âm ỉ, thoáng chốc thổi bùng mãnh liệt.
Bọn họ đi vào thôn làng, nơi có những ngôi nhà nhỏ ngay ngắn hai bên đường. Có ông cụ đang ngồi bên cửa sổ nhà mình trò chuyện nghỉ ngơi, bên cạnh còn có trẻ con đang chạy nhảy, chú chó nuôi trong nhà dùng ánh mắt ươn ướt nhìn về phía cô. Khương Thanh Vũ thích chó con nên đã lấy thịt nguội từ trong túi đưa cho bọn nó.
"Thanh Vũ."
Cánh tay cô bị chạm nhẹ, Cố Vân Dực chỉ về phía ngôi nhà màu trắng phía sau khu đất trống.
Sự bình tĩnh trên suốt quãng đường của cô cuối cùng cũng hiện nguyên hình khi nhìn thấy căn nhà nhỏ ấy.
Ánh mắt cô xuất hiện những vết nứt, bàn tay đặt trên ngực bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Nền xi măng trước cửa bằng phẳng và sạch sẽ, bên trên còn rải rác vệt nước, mùi bụi đất và ẩm mốc tựa như những ngày mưa âm ỉ kéo dài.
Hai bên cửa có mấy chậu cây lớn, lá cây còn đang nhỏ nước, phiến lá nhỏ nhưng tươi mát đầy sức sống.
"Ở đây có người sống."
Ít nhất thì cô cũng không vồ hụt, thực sự trước khi đến đây cô rất lo lắng người đàn ông kia đã chuyển đi. Nhưng may thay, địa chỉ gần hai mươi năm trước đến giờ vẫn có người ở.
Cửa lớn mở ra, cô nhìn vào bên trong tìm kiếm dấu vết cho thấy cuộc sống có diễn ra.
Sân rất sạch sẽ, trang trí đơn giản mộc mạc nhưng tràn đầy dấu vết của sự sống.
Một sợi dây treo ngang qua sân nhỏ, trên đó còn đang treo chiếc áo khoác chưa khô, là áo khoác nam.
Sự xuất hiện của chiếc áo này khiến trong lòng Khương Thanh Vũ rung động, cô không thể khống chế chính mình được nữa nên bước nhanh, nhịp tim đập mạnh duy trì đến lúc cô tới trước cửa lớn.
"Tôi đi trước đây."
Trong mắt Khương Thanh Vũ vừa lóe lên tia sáng đã bất ngờ vụt tắt vì sự xuất hiện của giọng nói một người phụ nữ, cô mở miệng nhưng cuối cùng lại không thể phát ra bất cứ âm thành nào.
Ngay trước khi cánh cửa chuẩn bị mở ra thì cô mới có phản ứng, nhanh chóng rời khỏi cửa lớn.
Người phụ nữ bước ra có mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoán, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, chỉ có khí chất thành thục khiến Khương Thanh Vũ đoán có lẽ bà ấy khoảng cỡ tuổi như Khương Hoa.
Đánh giá từ dáng vẻ quen thuộc của người phụ nữ này thì có lẽ người đàn ông kia đã có gia đình rồi.
Khương Thanh Vũ quay đầu, cười khổ với Cố Vân Dực, cô không muốn ở lại đây nữa nên nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Cô không muốn người đã có gia đình còn phải dính líu đến người yêu cũ của họ, nói không chừng người ta cũng đã quên người tên Khương Hoa kia rồi.
Hai khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước của nhà ngay lập tức thu hút sự chú ý của Khâu Viện. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng bà ấy vẫn duy trì tinh thần cảnh giác cao độ, điều này đã trở thành một loại bản năng trong cuộc sống của bà ấy.
Bà ấy cau mày, ánh mắt nhìn như lơ đãng kì thực đang nghiêm túc đánh giá. Đầu tiên là nhìn về phía Cố Vân Dực, sau đó di chuyển tầm mắt lên người Khương Thanh Vũ. Khi bà ấy nhìn rõ khuôn mặt bên dưới chiếc mũ thì tầm mắt như bị ngưng đọng không thể rời đi được.
Đôi mắt này......
Trái tim bà ấy như bị một bàn tay to nắm lấy, dần dần siết chặt.
Trước khi mất bình tình thì bà ấy đã xoay người chạy vào trong nhà.
"Hà Siêu!"
Người đàn ông được gọi tên đang thu dọn bát đũa, nghe Khâu Viện gọi mình một cách gấp gáp như vậy thì lập tức để đồ vật trong tay xuống.
"Chuyện gì vậy?"
Khâu Viện sẽ không bao giờ biểu hiện như vậy, thân phận trước đây của hai người khiến bọn họ đặc biệt nhạy cảm, Hà Siêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, ông ấy đặt tay lên tay nắm cửa nhưng Khâu Viện đã nắm chặt lấy.
"Không phải, là..." Người phụ nữ ngẩng đầu lên sốt ruột giải thích, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má.
"Hình như là Thanh Vũ đến rồi."
Đến khi Cố Vân Dực đánh thức cô thì trên tàu điện ngầm cũng không còn lại bao nhiêu người.
Toa tàu trống rỗng như đã trôi qua cả thế kỷ. Sau khi bước xuống rồi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, vùng đất mới lạ hoang sơ dưới chân khiến sự lo lắng bấy lâu nay cô kiềm chế thoát khỏi xiềng xích.
Cố Vân Dực nhìn bản đồ rồi bảo cô đi theo anh.
Tuy xung quanh vẫn có phong cảnh của thành phố nhưng không còn phồn thịnh như trước đó nữa.
Những ngôi nhà mới đang được xây dựng, tòa nhà đối diện bên kia đường lớn cũng không có mấy người ở, nhà cũng chẳng treo bao nhiêu quần áo. Chỉ có vài cửa hàng ở tầng trệt mở cửa, còn lại đều tối đen như mực, tản ra mùi hăng formaldehyde (CH2O) gây mũi.
Người đi đường cũng rất ít, cả con đường rộng lớn chỉ có vài chiếc xe chạy nhanh như bay.
Tiếng ồn ào bị bỏ lại rất xa, gió nhẹ lành lạnh, trong không khí còn thoang thoảng hương hoa không biết tên.
Bọn họ đi bộ được khoảng mười phút thì các cửa hàng xung quanh dần biến thành cánh đồng lúa mì. Gió nhẹ uốn cong thân lúa mềm mại, khi ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành từng lớp sóng dập dờn vàng óng.
Giữa khung cảnh đất trời bao la như vậy, bóng dáng cô đơn bạc một mình bước đi lại càng cô đơn. Cố Vân Dực cố ý tạo khoảng cách với cô, lúc này cũng đã nhìn ngắm bóng lưng người con gái duyên dáng ấy khá lâu.
Khi lòng bàn tay anh đặt lên vai cô, cầm chiếc điện thoại đang mở giao diện chụp đưa tới cô vẫn không hiểu ý tứ của Cố Vân Dực là gì.
"Đi chụp ảnh đi."
Cô không muốn đi, quần áo bây giờ đều rất giản dị, không hề có chút cảm giác nghệ thuật trên cánh đồng lúa mì chút nào.
Cố Vân Dực lại không đồng ý cứ thúc giục cô đi qua. Cô không thể từ chối nên đứng bên rìa cánh đồng, nhìn về phía chân trời đang bị che phủ bởi những bông lúa mì dập dờn.
Gió mang theo tiếng "răng rắc" đến bên tai, cô quay đầu nhìn lại. Tóc mái của người đàn ông bị gió thổi tung lên trước mặt, bay tứ tung che đi đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Nhưng cô biết tầm mắt anh vẫn luôn nhìn về phía cô.
"Cho em xem nào."
"Tối về rồi xem."
Anh thoát khỏi giao diện chụp ảnh rồi bí mật đặt ảnh vừa chụp thành màn hình khóa điện thoại.
Ban đầu, mục đích chụp tấm ảnh này là khiến cô vui vẻ, không ngờ ảnh chụp lên lại hợp ý anh đến thế.
Sau khi bọn họ trò chuyện vài câu thì giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Lúc này phía trước xuất hiện một ngã rẻ, Khương Thanh Vũ nhìn thấy bên đường có biển báo giao thông thì trái tim như bị vật nhọn đâm vào, đồng tử co rút lại.
Tên con đường này...
Chính là địa chỉ đó.
Sắp tới rồi.
Cố Vân Dực quay điện thoại hai lần rồi đi về phía bên phải.
"Còn hơn một trăm mét nữa."
Người đàn ông nhẹ giọng miêu tả, giọng nói dịu dàng bâng quơ nhưng lại dấy lên trong cô nỗi bất an âm ỉ, thoáng chốc thổi bùng mãnh liệt.
Bọn họ đi vào thôn làng, nơi có những ngôi nhà nhỏ ngay ngắn hai bên đường. Có ông cụ đang ngồi bên cửa sổ nhà mình trò chuyện nghỉ ngơi, bên cạnh còn có trẻ con đang chạy nhảy, chú chó nuôi trong nhà dùng ánh mắt ươn ướt nhìn về phía cô. Khương Thanh Vũ thích chó con nên đã lấy thịt nguội từ trong túi đưa cho bọn nó.
"Thanh Vũ."
Cánh tay cô bị chạm nhẹ, Cố Vân Dực chỉ về phía ngôi nhà màu trắng phía sau khu đất trống.
Sự bình tĩnh trên suốt quãng đường của cô cuối cùng cũng hiện nguyên hình khi nhìn thấy căn nhà nhỏ ấy.
Ánh mắt cô xuất hiện những vết nứt, bàn tay đặt trên ngực bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Nền xi măng trước cửa bằng phẳng và sạch sẽ, bên trên còn rải rác vệt nước, mùi bụi đất và ẩm mốc tựa như những ngày mưa âm ỉ kéo dài.
Hai bên cửa có mấy chậu cây lớn, lá cây còn đang nhỏ nước, phiến lá nhỏ nhưng tươi mát đầy sức sống.
"Ở đây có người sống."
Ít nhất thì cô cũng không vồ hụt, thực sự trước khi đến đây cô rất lo lắng người đàn ông kia đã chuyển đi. Nhưng may thay, địa chỉ gần hai mươi năm trước đến giờ vẫn có người ở.
Cửa lớn mở ra, cô nhìn vào bên trong tìm kiếm dấu vết cho thấy cuộc sống có diễn ra.
Sân rất sạch sẽ, trang trí đơn giản mộc mạc nhưng tràn đầy dấu vết của sự sống.
Một sợi dây treo ngang qua sân nhỏ, trên đó còn đang treo chiếc áo khoác chưa khô, là áo khoác nam.
Sự xuất hiện của chiếc áo này khiến trong lòng Khương Thanh Vũ rung động, cô không thể khống chế chính mình được nữa nên bước nhanh, nhịp tim đập mạnh duy trì đến lúc cô tới trước cửa lớn.
"Tôi đi trước đây."
Trong mắt Khương Thanh Vũ vừa lóe lên tia sáng đã bất ngờ vụt tắt vì sự xuất hiện của giọng nói một người phụ nữ, cô mở miệng nhưng cuối cùng lại không thể phát ra bất cứ âm thành nào.
Ngay trước khi cánh cửa chuẩn bị mở ra thì cô mới có phản ứng, nhanh chóng rời khỏi cửa lớn.
Người phụ nữ bước ra có mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoán, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Bà ấy chăm sóc bản thân rất tốt, chỉ có khí chất thành thục khiến Khương Thanh Vũ đoán có lẽ bà ấy khoảng cỡ tuổi như Khương Hoa.
Đánh giá từ dáng vẻ quen thuộc của người phụ nữ này thì có lẽ người đàn ông kia đã có gia đình rồi.
Khương Thanh Vũ quay đầu, cười khổ với Cố Vân Dực, cô không muốn ở lại đây nữa nên nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Cô không muốn người đã có gia đình còn phải dính líu đến người yêu cũ của họ, nói không chừng người ta cũng đã quên người tên Khương Hoa kia rồi.
Hai khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước của nhà ngay lập tức thu hút sự chú ý của Khâu Viện. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng bà ấy vẫn duy trì tinh thần cảnh giác cao độ, điều này đã trở thành một loại bản năng trong cuộc sống của bà ấy.
Bà ấy cau mày, ánh mắt nhìn như lơ đãng kì thực đang nghiêm túc đánh giá. Đầu tiên là nhìn về phía Cố Vân Dực, sau đó di chuyển tầm mắt lên người Khương Thanh Vũ. Khi bà ấy nhìn rõ khuôn mặt bên dưới chiếc mũ thì tầm mắt như bị ngưng đọng không thể rời đi được.
Đôi mắt này......
Trái tim bà ấy như bị một bàn tay to nắm lấy, dần dần siết chặt.
Trước khi mất bình tình thì bà ấy đã xoay người chạy vào trong nhà.
"Hà Siêu!"
Người đàn ông được gọi tên đang thu dọn bát đũa, nghe Khâu Viện gọi mình một cách gấp gáp như vậy thì lập tức để đồ vật trong tay xuống.
"Chuyện gì vậy?"
Khâu Viện sẽ không bao giờ biểu hiện như vậy, thân phận trước đây của hai người khiến bọn họ đặc biệt nhạy cảm, Hà Siêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, ông ấy đặt tay lên tay nắm cửa nhưng Khâu Viện đã nắm chặt lấy.
"Không phải, là..." Người phụ nữ ngẩng đầu lên sốt ruột giải thích, hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má.
"Hình như là Thanh Vũ đến rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.