Trầm Mê

Chương 36: Giương cung bạt kiếm

BẠCH TRẦN

26/04/2024

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Cố Diễm mới tốt nghiệp chưa đầy một năm, còn đang ở giai đoạn giao hòa giữa trường học và xã hội.

So với Cố Vân Dực, ở anh ta thiếu đi quá nhiều khí chất và sự chín chắn do thăng trầm trong cuộc sống mang lại, thay vào đó là sự ôn hòa thân thiện

Quần màu nâu sẫm, áo sơ mi và giày thể thao trắng mang đầy sự trẻ trung, thật không quá lời khi nói anh ta là một sinh viên.

Khuôn mặt của anh ta và Cố Vân Dực giống nhau, họ thật sự rất đẹp trai và nổi bật. Khương Thanh Vũ lại một lần nữa cảm thán về sức mạnh trong gen của nhà họ Cố. Có vẻ như ông nội Cố hoàn toàn có cơ sở để tự tin nói lúc trước rằng mình chính là một bông hoa.

“Sao vậy?”

Cố Diễm đẩy cốc nước ép dưa hấu tới trước mặt cô, Khương Thanh Vũ lắc đầu, cô đang bị cái túi trên bàn thu hút.

“Trở về rồi hãy xem.”

Chàng trai mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói rằng trong đó chứa đựng tất cả những cuốn sách hiếm mà anh ta đã sưu tầm trong nhiều năm qua. Một số không thể tìm thấy bản dịch trong nước mà chỉ có bản gốc bằng tiếng nước ngoài, còn một số khác thậm chí còn được mua từ các nhà sưu tập truyện tranh nước ngoài.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

“Được rồi, vậy lúc nào trở về tôi sẽ xem.”

Khương Thanh Vũ đặt chiếc túi giấy sang một bên, hai người đã kể lại những chuyện khi còn nhỏ với nhau.

“Cậu thay đổi quá nhiều rồi, lúc đầu tôi không dám gọi tên cậu đấy.”

Cố Diễm nhướng mày: “Thật sao?”

Ánh mắt ấm áp quét qua khuôn mặt cô: “Cậu cũng vậy, khác hẳn với lúc tôi cùng cậu đi leo cây hồng.”

“Đừng nhắc lại chuyện đó nữa...”

Khương Thanh Vũ bây giờ vẫn có thể nhìn thấy, khi ấy cô hoàn toàn là một đứa trẻ điên rồ. Trên con đường nơi nhà họ Cố toạ lạc thì xung quanh đó không ít đứa trẻ không nhận ra cô.

Nhắc đến cây hồng, cô chợt muốn ăn nó, dù sao thì đó cũng là loại trái cây mà mỗi năm chỉ có đến thủ đô cô mới có thể được ăn.

“Cây hồng đó, còn ở đấy không?”

“Còn, cậu muốn đi không?”

Khương Thanh Vũ nhấp một ngụm nước ép dưa hấu: “Tôi muốn ăn, có cảm giác như mùa đông.”

Cố Diễm bất đắc dĩ lắc đầu cười, muốn véo mặt cô như khi còn nhỏ, nhưng cánh tay anh được nửa đường thì dừng lại, nhìn thấy lông tơ mềm mại dính trên tai cô.

Những thói quen được hình thành trong quá khứ vẫn còn đó và anh ta muốn giúp cô che giấu chúng đi.

“Bây giờ không phải mùa, để tôi đi tìm cho cậu.”

Cảm giác tay anh ta sắp chạm đến lông mềm, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt,chặn ánh sáng treo trên đầu.



Bóng đen đứng thẳng cao như núi, tràn đầy cảm giác áp bức.

Cố Diễm nhíu mày gần như không thể nhận ra.

“Anh họ.”

“Tiểu Diễm.”

Điều khiến anh ta lo lắng không phải là sự xuất hiện đột ngột của Cố Vân Dực mà là sự ngạc nhiên của Khương Thanh Vũ khi nhìn thấy người đến.

Biểu cảm của một người trong tình huống này không thể nào giả được, nó hoàn toàn tái hiện lại bản chất của chính mình.

Khương Thanh Vũ dọn chỗ ngồi cho Cố Vân Dực, cô nhìn khóe miệng anh hơi khô nên muốn gọi cho anh ly nước nhưng Cố Vân Dực đã ngăn cô lại rồi cầm ly của cô lên.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

“Uống ly của em là được.”

Cố Diễm cúi đầu cười nói: “Anh, quan hệ của anh với Thanh Vũ thật sự rất tốt.”

“Đương nhiên, anh rất vất vả thoát khỏi cảnh độc thân.”

Anh em họ vẫn giống như ngày trước, nhưng cũng có điều gì khác biệt.

Khương Thanh Vũ uống nhiều nước, hỏi người phục vụ và đi tìm phòng vệ sinh. Cô vừa rời đi thì sự cân bằng lập tức bị phá vỡ.

Hai người ngồi đối diện nhau, chiếc cân lắc lư không biết nên nghiêng về bên nào, cảm giác như sự mơ hồ này có thể ‘Giương cung bạt kiếm’*.

(*Giương cung bạt kiếm (tạm dịch): câu gốc 剑拔弩张 (Kiếm bạt nỏ trương) là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là tình trạng căng thẳng, sẵn sàng xảy ra xung đột hoặc cuộc chiến. Thành ngữ này được dùng để miêu tả tình huống khi mối đe dọa hoặc xung đột gần như đã đến, và chỉ cần một cái búng tay là có thể xảy ra một cuộc xung đột lớn.)

“Tiểu Diễm.”

Cố Vân Dực tựa lưng vào ghế, anh đi từ công ty tới nên trên người còn mặc bộ vest đen thẳng tắp, đôi mắt đen sâu thẳm và xa xăm. Cố Diễm thì hoàn toàn trái ngược, anh ta ấm áp và giản dị như một thiếu niên trước mặt anh.

“Trò chơi mà em muốn làm trước đây thế nào rồi?”

Cố Diễm xòe tay ra.

“Mẹ em không đồng ý. Anh cũng biết bố em là người đàn ông tốt, không muốn làm tổn thương vợ mình.”

Anh ta vừa mới tốt nghiệp, nếu không có khoản đầu tư từ gia đình thì giai đoạn đầu rất khó để phát triển trò chơi.

Tính tình Cố Chính Minh rất tốt, không có năng lực điều hành công ty, hơn nữa ông ấy cũng biết giới hạn của bản thân, cả đời ông ấy chưa bao giờ phấn đấu vì danh lợi. Ông ấy nhàn rỗi dựa và bây giờ là thế hệ thứ hai giàu có, sống thoải mái vào phần chia cổ tức. Còn Dương Huệ luôn chấp niệm muốn đưa Cố Diễm vào công ty, nên bà ta không muốn anh ta đầu tư vào những thứ không quan trọng.

“Nếu anh đầu tư cho em thì sao?”

“Anh nói gì?”



“Anh có bạn học ở Tân Thành, anh ấy làm trong lĩnh vực này, em có thể đến nói chuyện với anh ấy, cần bao nhiêu tiền anh tự mình đầu tư cho em, sẽ không tốn một xu nào của Cố Thị.”

“Tân Thành?”

Ánh sáng trong mắt Cố Diễm dần nhạt đi.

Thì ra là Tân Thành.

-

Mới chín giờ tối, Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ đã trở về nhà.

Lúc này là thời điểm náo nhiệt nhất cho cuộc sống về đêm của thành phố, nhưng Khương Thanh Vũ không có tâm trạng để tâm đến nó. Cô nóng lòng muốn mở chiếc túi giấy ra, nhưng khi nhìn thấy những cuốn sách gần như là vô giá với những người trong ngành, ánh mắt ngạc nhiên của cô chợt chuyển sang bối rối.

“Em không thích sao?”

Cố Vân Dực cúi người đi tới, Khương Thanh Vũ lắc đầu:

“Em rất thích, nhưng nó quá đắt.”

Cô và Cố Diễm chỉ là bạn bè, hai người họ đã từng chơi đùa cùng nhau rất vui khi mà chưa phân biệt rõ giới tính. Còn chưa nói về giá của những quyển sách này mà nó còn rất hiếm và còn rất khó tìm được chỗ mua nó, thật là không tốt khi đòi hỏi những thứ quá đắt tiền như vậy.

Sau khi Khương Thanh Vũ nói với Cố Vân Dực về những lo lắng của cô. Trước tiên, người đàn ông cụp mắt trầm mặc, sau đó nhếch môi, nhảy qua ghế sofa rồi ngồi xuống cạnh cô, duỗi cánh tay dài đưa bờ vai mềm mại áp sát vào ngực mình.

“Nếu em thích thì cứ giữ lại, còn không trả lại cho em ấy.”

“Trả cho cậu ấy?”

“Ừ, Cố Diễm vẫn luôn muốn thiết kế trò chơi, anh sẽ đầu tư cho em ấy.”

“Đầu tư cần rất nhiều tiền phải không?”

Cố Vân Dực nghe vậy thì nhướng mày, ánh mắt anh nhìn cô với nụ cười gian xảo.

“Sao vậy, em bắt đầu lo lắng về tình hình tài chính của anh rồi à?”

Khương Thanh Vũ khẽ trợn mắt nhìn anh, mắt chớp thật nhanh.

“Đừng lo lắng, anh có thể lo được số tiền này.”

Khi nói xong, màn hình điện thoại di động của cô sáng lên, đôi mắt nhìn cô chăm chú bị ánh sáng đột ngột thu hút, anh liếc nhìn cái tên trên màn hình, im lặng mím môi.

Cố Vân Dực đi đến phòng làm việc, lúc đi ra ngoài, đèn dưới lầu đã tắt, Khương Thanh Vũ không có trong phòng ngủ, cửa phòng làm việc khép mờ, dưới ánh đèn vàng rực rỡ, có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ nghiêm túc của cô gái.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Khương Thanh Vũ đang đeo tai nghe, đang vẽ vời trên bảng vẽ, anh nhìn một lúc rồi bước nhẹ nhàng xuống cầu thang.

Nửa giờ sau, của phòng Khương Thanh Vũ có tiếng gõ cửa. Khoảnh khắc cô mở cửa thì thấy phòng làm việc của Cố Vân Dực đóng lại, mà tủ bên cạnh có một bát hoành thánh đang bốc khói, lớp vỏ mỏng manh lộ ra phần nhân bên trong nhìn rất hấp dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trầm Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook