Chương 54: Làm cho em có thai, được không?
BẠCH TRẦN
12/07/2024
Ở nhà cũ hai ngày, vì Cố Vân Dực phải thu dọn hành lý đến nước M nên một ngày trước khi khởi hành hai người quay về căn hộ.
Cố Vân Dực đang ở trong phòng sách, quay người nhìn hành lang tối tăm, chỉ có một ánh sáng phát ra từ phía dưới phòng làm việc của Khương Thanh Vũ.
Đêm đã khuya, sáng sớm anh chuẩn bị rời đi, sắp phải chia tay, không khí yên tĩnh đột nhiên khiến anh cảm thấy có chút bồn chồn.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Anh kéo mạnh cà vạt, giữa lông mày xuất hiện vài nếp nhăn.
Cửa phòng Khương Thanh Vũ không đóng chặt. Sau khi tắm xong cô đang mặc váy ngủ, cô vội vàng viết sách tóc chưa được sấy khô, đuôi tóc ẩm ướt thấm vào vải lụa khiến những nếp gấp lượn sóng dính lên thân thể cô.
Khi Cố Vân Dực mở cửa, gió thổi đột ngột mang theo hơi lạnh ùa vào. Khương Thanh Vũ tháo tai nghe, quay người lại thấy anh đang cởi từng khuy áo trên cổ tay, đường nét trên khuôn mặt hắt bóng lên bức tường.
Cái này.
Cố Vân Dực có biết với khuôn mặt và dáng người đó nếu anh làm hành động như vậy trước mặt một người phụ nữ sẽ rất nguy hiểm không.
“Thanh Vũ.”
Khương Thanh Vũ đã nghĩ nếu anh đi tới, cô sẽ chủ động ôm lấy anh.
Tuy nhiên——
“Em có đói không?”
“Ọc~”
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Một giây trước Khương Thanh Vũ còn đang cảm thấy chút thất vọng, nhưng bây giờ cô lại thấy anh hỏi cũng không sai.
Anh đặt bàn tay to lớn lên đỉnh đầu cô vuốt nhẹ, “Anh làm bữa khuya cho em.”
-
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Bữa ăn khuya là hoành thánh, không giống với lần trước, nhưng nhân bánh lại giống với Khương Hoa đã làm. Khương Thanh Vũ cắn một miếng, sau khi hỏi Cố Vân Dực cô mới biết là do dì Lý chuẩn bị sẵn và gửi qua.
Mỗi người một bát, Khương Thanh Vũ đã quen phải ăn hết mọi thứ trong bát mình.
Đặt bát xuống, Cố Vân Dực vẫn giữ tư thế ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân dài bắt chéo lên nhau, một tay đặt trên bàn, một tay liên tục sờ lên nắp bật lửa. Ánh mắt anh nhìn cô thật dịu dàng, khóe miệng mềm mại ấm áp có chút vòng cung.
“Anh không ăn à?”
Cái bát trước mặt Cố Vân Dực vẫn y nguyên, anh đẩy về phía trước nói: “Sáng mai em hâm nóng lại đi, giờ anh chỉ muốn nhìn em.”
Thật ra, trong lòng Cố Vân Dực có chút bối rối.
Những chuyến công tác là chuyện thường ngày đối với anh, cũng chưa bao giờ cảm thấy nó là gánh nặng. Nhưng bây giờ, anh còn chưa rời đi mà đã bắt đầu nhớ cô rồi.
Suy cho cùng thì chuyến đi từ Nam Thành đi Thượng Hải của anh chỉ kéo dài hai ngày nhưng anh cũng đã chịu đủ sự tra tấn.
Khương Thanh Vũ đánh răng lần nữa, cô nhớ ra máy tính bảng và đèn phòng làm việc vẫn chưa tắt.
Cô bước ra hành lang, phòng làm việc cuối hành lang vẫn sáng đèn, ánh sáng giúp cô nhìn rõ bước chân mình nên cô không bật đèn cạnh cửa phòng mình.
Nhưng khi cô mới bước được vài bước thì đèn trong thư phòng vụt tắt không đúng lúc. Khương Thanh Vũ còn chưa kịp phàn nàn về sự bất ngờ này thì lại có một vấn đề nan giải xuất hiện.
Cô bị quáng gà nhất là khi ánh sáng đột ngột biến mất, cô sẽ không khác gì một người mù.
Sau khi tắt đèn, Cố Vân Dực bước ra khỏi thư phòng và nhìn thấy KHương Thanh Vũ đứng một mình giữa hành lang, động tác cứng ngắc vươn tay tiến về phía trước.
Tiếng bước chân mang theo tiếng gió, Khương Thanh Vũ quay người lại, lúc này mới nhìn rõ hình dáng người thì đã lọt vào một vòng ôm ấm áp.
“Cố——”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khoảnh khắc tiếp theo, hàm dưới của cô đã được nâng lên, tầm nhìn của cô như thiêu đốt, ngay cả trong bóng tối, một ngọn lửa tiềm ẩn đang bốc cháy. Cô mở miệng định gọi tên anh, nhưng lại thuận tiện cho nụ hôn mà anh áp xuống.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, hai cổ tay trước ngực Khương Thanh Vũ bị anh ép ra phía sau giữ bằng một tay.
Men theo bức tường, họ gần như đâm sầm vào phòng ngủ.
Cửa đập vào tường “Rầm rầm” một tiếng vang lên, mùi hương cơ thể sau khi tắm quanh quẩn khắp phòng không thoát ra được. Không khí ẩm ướt thấm vào da thịt, không mát mẻ như cô nghĩ mà lại trở nên nóng bỏng do ngọn lửa đang cháy trong đêm tối, hơi thở của anh nhanh như giai đoạn trước cao trào.
Khương Thanh Vũ bị Cố Vân Dực ném lên giường, tiếng vải ma sát, tiếng thắt lưng kim loại rơi xuống đất khiến trái tim cô run lên. Chiếc váy ngủ mỏng manh cô đang mặc bị bàn tay to lớn của anh lột ra, quần lót cũng bị xé toạc, bàn tay còn lại của anh lang thang dọc theo vòng eo duyên dáng đến giữa hai chân cô, dang rộng ra và hướng về phía anh.
Rèm cửa trong phòng vẫn hé mở, Khương Thanh Vũ đã thích ứng được với bóng tối, nhìn thấy người đàn ông quỳ giữa hai chân cô. Ánh mắt anh ngập tràn ham muốn, gậy th*t giữa háng đang ngẩn cao đầu, cơ bắp căng thẳng không đều, cực kỳ gớm ghiếc đặc biệt dữ dội dưới ánh sáng bên hông.
Đầu rồng êm ái chọc thủng miệng thung lũng và ngay lập tức chạm vào điểm sâu nhất.
“Ưhm!”
Cố Vân Dực áp sát cô, vì vóc dáng và sức mạnh có sự chênh lệch, Khương Thanh Vũ cắn môi chịu đựng sự tấn công của anh. Giống như một cơn bão điên cuồng không có bất kỳ cảnh báo nào trước, đánh mạnh từng cái vào nơi mềm yếu nhất của cô.
Hai người khác nhau quá nhiều, không chỉ về dáng hình cơ thể mà cả các góc cạnh của thứ đó quá rõ ràng. Toàn thân cô run rẩy, những nụ hôn rơi trên mặt và cơ thể cô, ngực bị hút lấy, lòng bàn tay nóng bừng đốt cháy mọi thứ.
“Cố Vân Dực.”
Khương Thanh Vũ cố đẩy anh: “Anh, anh không đeo bao......”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Người đàn ông bối rối và đột ngột dừng lại, Cố Vân Dực có chút sợ hãi.
Nhưng khi anh vừa đứng lên, sự hoang mang trong mắt cô lập tức khiến anh có suy nghĩ xấu xa.
“Ừm?”
Anh đẩy mạnh về phía trước một chút, dòng nước cuồn cuộn chảy ra.
“Không cần đeo nữa.”
“Làm cho em có thai, được không?
Khương Thanh Vũ lại nghĩ về những gì các nàng nói với cô.
Nhà họ Cố gia nghiệp lớn mạnh, Cố Vân Dực lại cháu trai trưởng, gia đình chắc chăn hy vọng anh sớm có con.
“Ừm.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại, ngoan ngoãn nằm xuống không nhúc nhích. Nụ cười trong mắt Cố Vân Dực bị thay thế bằng sự kinh ngạc, ngay sau đó những cảm xúc mơ hồ dần tan biến.
“Anh đùa em thôi.”
Anh xé một gói, đeo lên rồi đẩy vào cô lần nữa. Nếu phút trước hành động của anh có thể gọi là điên cuồng thì bây giờ chắc chắn là rất dữ dội.
Người đàn ông cao lớn đang nhấp nhô trên người cô, cô đã hoàn toàn bị áp chế, không thể chịu được những cú va chạm nên cô ôm bụng nhỏ đau nhức cầu xin anh tha thứ.
Tuy nhiên Cố Vân Dực chỉ thay đổi tư thế, nâng chân cô lên và làm tình thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ khóc nấc bên dưới, cả gối và ga trải giường đều bị ướt.
Cho đến khi Cố Vân Dực trên người cô lăn xuống với vẻ mặt hài lòng, cô nhìn trần nhà cuối cùng cũng tĩnh lặng qua hàng lông mi đẫm nước, mất một lúc mà không nghĩ ra được mình đã khiêu khích anh thế nào.
Cố Vân Dực đang ở trong phòng sách, quay người nhìn hành lang tối tăm, chỉ có một ánh sáng phát ra từ phía dưới phòng làm việc của Khương Thanh Vũ.
Đêm đã khuya, sáng sớm anh chuẩn bị rời đi, sắp phải chia tay, không khí yên tĩnh đột nhiên khiến anh cảm thấy có chút bồn chồn.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Anh kéo mạnh cà vạt, giữa lông mày xuất hiện vài nếp nhăn.
Cửa phòng Khương Thanh Vũ không đóng chặt. Sau khi tắm xong cô đang mặc váy ngủ, cô vội vàng viết sách tóc chưa được sấy khô, đuôi tóc ẩm ướt thấm vào vải lụa khiến những nếp gấp lượn sóng dính lên thân thể cô.
Khi Cố Vân Dực mở cửa, gió thổi đột ngột mang theo hơi lạnh ùa vào. Khương Thanh Vũ tháo tai nghe, quay người lại thấy anh đang cởi từng khuy áo trên cổ tay, đường nét trên khuôn mặt hắt bóng lên bức tường.
Cái này.
Cố Vân Dực có biết với khuôn mặt và dáng người đó nếu anh làm hành động như vậy trước mặt một người phụ nữ sẽ rất nguy hiểm không.
“Thanh Vũ.”
Khương Thanh Vũ đã nghĩ nếu anh đi tới, cô sẽ chủ động ôm lấy anh.
Tuy nhiên——
“Em có đói không?”
“Ọc~”
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Một giây trước Khương Thanh Vũ còn đang cảm thấy chút thất vọng, nhưng bây giờ cô lại thấy anh hỏi cũng không sai.
Anh đặt bàn tay to lớn lên đỉnh đầu cô vuốt nhẹ, “Anh làm bữa khuya cho em.”
-
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Bữa ăn khuya là hoành thánh, không giống với lần trước, nhưng nhân bánh lại giống với Khương Hoa đã làm. Khương Thanh Vũ cắn một miếng, sau khi hỏi Cố Vân Dực cô mới biết là do dì Lý chuẩn bị sẵn và gửi qua.
Mỗi người một bát, Khương Thanh Vũ đã quen phải ăn hết mọi thứ trong bát mình.
Đặt bát xuống, Cố Vân Dực vẫn giữ tư thế ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân dài bắt chéo lên nhau, một tay đặt trên bàn, một tay liên tục sờ lên nắp bật lửa. Ánh mắt anh nhìn cô thật dịu dàng, khóe miệng mềm mại ấm áp có chút vòng cung.
“Anh không ăn à?”
Cái bát trước mặt Cố Vân Dực vẫn y nguyên, anh đẩy về phía trước nói: “Sáng mai em hâm nóng lại đi, giờ anh chỉ muốn nhìn em.”
Thật ra, trong lòng Cố Vân Dực có chút bối rối.
Những chuyến công tác là chuyện thường ngày đối với anh, cũng chưa bao giờ cảm thấy nó là gánh nặng. Nhưng bây giờ, anh còn chưa rời đi mà đã bắt đầu nhớ cô rồi.
Suy cho cùng thì chuyến đi từ Nam Thành đi Thượng Hải của anh chỉ kéo dài hai ngày nhưng anh cũng đã chịu đủ sự tra tấn.
Khương Thanh Vũ đánh răng lần nữa, cô nhớ ra máy tính bảng và đèn phòng làm việc vẫn chưa tắt.
Cô bước ra hành lang, phòng làm việc cuối hành lang vẫn sáng đèn, ánh sáng giúp cô nhìn rõ bước chân mình nên cô không bật đèn cạnh cửa phòng mình.
Nhưng khi cô mới bước được vài bước thì đèn trong thư phòng vụt tắt không đúng lúc. Khương Thanh Vũ còn chưa kịp phàn nàn về sự bất ngờ này thì lại có một vấn đề nan giải xuất hiện.
Cô bị quáng gà nhất là khi ánh sáng đột ngột biến mất, cô sẽ không khác gì một người mù.
Sau khi tắt đèn, Cố Vân Dực bước ra khỏi thư phòng và nhìn thấy KHương Thanh Vũ đứng một mình giữa hành lang, động tác cứng ngắc vươn tay tiến về phía trước.
Tiếng bước chân mang theo tiếng gió, Khương Thanh Vũ quay người lại, lúc này mới nhìn rõ hình dáng người thì đã lọt vào một vòng ôm ấm áp.
“Cố——”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khoảnh khắc tiếp theo, hàm dưới của cô đã được nâng lên, tầm nhìn của cô như thiêu đốt, ngay cả trong bóng tối, một ngọn lửa tiềm ẩn đang bốc cháy. Cô mở miệng định gọi tên anh, nhưng lại thuận tiện cho nụ hôn mà anh áp xuống.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, hai cổ tay trước ngực Khương Thanh Vũ bị anh ép ra phía sau giữ bằng một tay.
Men theo bức tường, họ gần như đâm sầm vào phòng ngủ.
Cửa đập vào tường “Rầm rầm” một tiếng vang lên, mùi hương cơ thể sau khi tắm quanh quẩn khắp phòng không thoát ra được. Không khí ẩm ướt thấm vào da thịt, không mát mẻ như cô nghĩ mà lại trở nên nóng bỏng do ngọn lửa đang cháy trong đêm tối, hơi thở của anh nhanh như giai đoạn trước cao trào.
Khương Thanh Vũ bị Cố Vân Dực ném lên giường, tiếng vải ma sát, tiếng thắt lưng kim loại rơi xuống đất khiến trái tim cô run lên. Chiếc váy ngủ mỏng manh cô đang mặc bị bàn tay to lớn của anh lột ra, quần lót cũng bị xé toạc, bàn tay còn lại của anh lang thang dọc theo vòng eo duyên dáng đến giữa hai chân cô, dang rộng ra và hướng về phía anh.
Rèm cửa trong phòng vẫn hé mở, Khương Thanh Vũ đã thích ứng được với bóng tối, nhìn thấy người đàn ông quỳ giữa hai chân cô. Ánh mắt anh ngập tràn ham muốn, gậy th*t giữa háng đang ngẩn cao đầu, cơ bắp căng thẳng không đều, cực kỳ gớm ghiếc đặc biệt dữ dội dưới ánh sáng bên hông.
Đầu rồng êm ái chọc thủng miệng thung lũng và ngay lập tức chạm vào điểm sâu nhất.
“Ưhm!”
Cố Vân Dực áp sát cô, vì vóc dáng và sức mạnh có sự chênh lệch, Khương Thanh Vũ cắn môi chịu đựng sự tấn công của anh. Giống như một cơn bão điên cuồng không có bất kỳ cảnh báo nào trước, đánh mạnh từng cái vào nơi mềm yếu nhất của cô.
Hai người khác nhau quá nhiều, không chỉ về dáng hình cơ thể mà cả các góc cạnh của thứ đó quá rõ ràng. Toàn thân cô run rẩy, những nụ hôn rơi trên mặt và cơ thể cô, ngực bị hút lấy, lòng bàn tay nóng bừng đốt cháy mọi thứ.
“Cố Vân Dực.”
Khương Thanh Vũ cố đẩy anh: “Anh, anh không đeo bao......”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Người đàn ông bối rối và đột ngột dừng lại, Cố Vân Dực có chút sợ hãi.
Nhưng khi anh vừa đứng lên, sự hoang mang trong mắt cô lập tức khiến anh có suy nghĩ xấu xa.
“Ừm?”
Anh đẩy mạnh về phía trước một chút, dòng nước cuồn cuộn chảy ra.
“Không cần đeo nữa.”
“Làm cho em có thai, được không?
Khương Thanh Vũ lại nghĩ về những gì các nàng nói với cô.
Nhà họ Cố gia nghiệp lớn mạnh, Cố Vân Dực lại cháu trai trưởng, gia đình chắc chăn hy vọng anh sớm có con.
“Ừm.”
Cô nhẹ nhàng đáp lại, ngoan ngoãn nằm xuống không nhúc nhích. Nụ cười trong mắt Cố Vân Dực bị thay thế bằng sự kinh ngạc, ngay sau đó những cảm xúc mơ hồ dần tan biến.
“Anh đùa em thôi.”
Anh xé một gói, đeo lên rồi đẩy vào cô lần nữa. Nếu phút trước hành động của anh có thể gọi là điên cuồng thì bây giờ chắc chắn là rất dữ dội.
Người đàn ông cao lớn đang nhấp nhô trên người cô, cô đã hoàn toàn bị áp chế, không thể chịu được những cú va chạm nên cô ôm bụng nhỏ đau nhức cầu xin anh tha thứ.
Tuy nhiên Cố Vân Dực chỉ thay đổi tư thế, nâng chân cô lên và làm tình thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ khóc nấc bên dưới, cả gối và ga trải giường đều bị ướt.
Cho đến khi Cố Vân Dực trên người cô lăn xuống với vẻ mặt hài lòng, cô nhìn trần nhà cuối cùng cũng tĩnh lặng qua hàng lông mi đẫm nước, mất một lúc mà không nghĩ ra được mình đã khiêu khích anh thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.