Trầm Mê

Chương 78: Người theo đuổi

BẠCH TRẦN

20/08/2024

Điều này Khương Thanh Vũ hiểu rất rõ, chỉ cần anh bằng lòng giữ lại một giọt thì cô đã không đến mức phải treo trên người anh như đồ trang sức mới có thể quay về phòng ngủ.

"Có nóng không?"

Khương Thanh Vũ khẽ lắc đầu, một chiếc khăn lông ấm được đặt trên vùng kín để làm dịu cơn đau nhức. Cơn buồn ngủ ập đến, cô chớp mắt vài lần trước khi tựa vào vòng tay của người đàn ông.

Cố Vân Dực giữ nguyên tư thế một lúc lâu không hề nhúc nhích, khi chắc chắn cô đã ngủ say anh mới nhẹ nhàng mặc lại áo choàng tắm rồi quay trở lại phòng làm việc. Anh mở két sắt, lấy chiếc vòng cổ được cất giấu bên trong ra cho vào túi.

-

Nhiệt độ ở Thượng Hải cuối tháng Tư rất ấm áp, Khương Thanh Vũ thay một chiếc váy để lộ bắp chân nhỏ xinh. Khi Cố Vân Dực bước ra từ phòng tắm đã nhìn thấy ngay một cô gái mặc váy trắng, anh không nhịn được nheo mắt.

Hình ảnh này của cô trùng khớp với dáng vẻ anh nhìn thấy ở con hẻm nhỏ trong lần đầu gặp nhau, chỉ có điều cô có thêm một chiếc kẹp bên vành tai màu hồng phấn, trông có vẻ hoạt bát hơn.

Trần Đông đã đợi sẵn ở ngoài cửa, khi nhìn thấy chiếc túi giấy màu nâu trong tay Cố Vân Dực anh ấy tiến tới đón lấy theo thói quen.

"Không cần đâu, hôm nay cậu nghỉ ngơi đi."

Trong túi giấy có mấy cuốn sách Khương Thanh Vũ muốn mang đi xin chữ ký. Hôm nay là khoảng thời gian dành cho vợ, Cố Vân Dực cũng không muốn dính líu gì đến việc công ty.

Lúc này Trần Đông mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của Cố Vân Dực.

Quần jean và áo phông trắng, mái tóc buông xuống tự nhiên, tóc mái che đi một phần lông mày. Vì bộ đồ tây giày da anh hay mặc quá mức nghiêm túc nên tạo khoảng cách khá xa khí chất thanh xuân căng tràn của vợ anh. Nhưng giờ đây, hai người đang đứng cạnh nhau trông giống như một đôi tình nhân trong khuôn viên trường học.

"Cảm ơn sếp Cố."

Trần Đông quay người rời đi để tận hưởng ngày nghỉ ngoài phép năm, nỗi khổ dậy sớm đã biến mất không dấu vết, không khí ẩm ướt ở miền nam gột rửa sự đau khổ trong tình yêu khiến nó trở nên ngọt ngào vô vùng.



Cố Vân Dực với Khương Thanh Vũ đi từ sớm, giao thông ngày cuối tuần không quá tắc nghẽn nên dù là trong thời gian cao điểm buổi sáng cũng có thể đến kịp trước giờ khai mạc. 

"Nhiều người quá."

Khương Thanh Vũ nhón chân lên và nhìn thấy cánh cửa lớn màu sắc rực rỡ, cô theo dòng người chậm rãi tiến vào bên trong.

Nhưng Cố Vân Dực lại nắm chặt tay cô bước ra khỏi đám đông.

"Anh muốn đi đâu vậy?"

Khương Thanh Vũ đi bên cạnh anh, bàn tay nắm lấy tay cô thật an toàn và mạnh mẽ. Cô ngước mắt lên, nhận ra khóe miệng Cố Vân Dực vẫn luôn mỉm cười, trong mắt hàm chứa sự cưng chiều không thể che dấu.

Cô vội vàng cúi đầu, tim đập thình thịch, nhất thời nảy ra một suy đoán khó tin nhưng rất có thể sẽ xảy ra lúc này. Thế nhưng cô đã kìm nén được, cứng rắn ép suy nghĩ bản thân xuống, đè nén sự hưng phấn kích động không thể kiểm soát.

Cánh cửa bên hông thông báo không mở nhưng lại đang mở, trước cửa có một số nhân viên đeo bảng tên, khi thấy cặp đôi tiến đến gần họ đã lập tức tới chào đón.

Khương Thanh Vũ chậm rãi thở một hơi, mỗi bước đi của cô đều như giẫm lên bông, những lời người ta nói ra như chứa đầy rượu mơ ngọt lịm trong bong bóng.

Người bên trong hội trường khá ít, cửa hông duy nhất cũng đã đóng nên bọn họ gần như là những người đầu tiên. Là một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, Diệp An đang ngồi ở vị trí trung tâm, cô ấy đang được bao quanh toàn các vị đại thần, một số người còn đang nói chuyện. Khi nhìn thấy Khương Thanh Vũ, cô ấy khẽ giật mình rồi ngay lập tức vẫy cô lại. 

Trái tim Khương Thanh Vũ đập thình thịch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cô không rõ Diệp An có sẵn lòng tiết lộ tên thật của mình trước mặt người khác hay không nên cô chỉ gọi "Chị An Dạ."

Diệp An giới thiệu với họ cô là em gái cô ấy, có tầng quan hệ này thì khoảng cách xa tít tắp thoáng cái đã được kéo lại gần hơn.  

Khương Thanh Vũ với hàng lông mi rũ xuống, hai gò má cô ửng hồng, trông cô thật trong sáng và đáng yêu. Đôi môi anh đào hơi cong lên khiến những người để mắt đến cô đều thất thần trong thoáng chốc.

Mọi người đầy nghi ngờ tự hỏi, cô gái mềm mại đến vậy lại yêu thích truyện tranh kinh dị.

Nhưng rất nhanh sau đó họ đã không nghĩ như thế nữa, khi nhìn thấy cô gái nhỏ lấy ra một quyển truyện tranh, lúc này họ mới thầm thán phục đó mới là tình yêu đích thực.



Một trong số những người này đã cầm bút nhiều năm, cuốn truyện tranh Khương Thanh Vũ vừa lấy ra là tập đầu tiên mà anh ấy xuất bản nhiều năm trước. Mặc dù các trang giấy không tránh được hơi ngả vàng, nhưng nhìn từ độ phẳng vẫn có thể thấy rằng nó đã được bảo quản rất tốt. 

Những người khác cũng có, toàn bộ bọn họ mỗi người đều có một quyển mang tính đặc trưng.

"Cảm động chưa hả? Vậy nhanh ký tên, rồi viết nhiều hơn đi."

Diệp An mỉm cười đẩy quyển sách qua, họa sĩ đầu tiên ký tên là một chàng trai trẻ mới ngoài hai mươi. Anh ấy viết tên mình xuống, đôi mắt trong trẻo nhìn vào khuôn mặt tươi sáng của Khương Thanh Vũ thì không thể dời đi được nữa.

Sáng sớm hôm nay anh ta đã nghe An Dạ kể rằng cô có một cô em gái sắp tới, cũng là người viết sách vẽ tranh, những cuốn sách trong cửa hàng nổi tiếng trên mạng gần đây đều là của cô ấy.

Không ngờ khi người thật đến lại nổi bật như vậy, ai có thể cưỡng lại sức thu hút của một cô gái xinh đẹp có cùng sở thích chứ, chưa kể anh ta còn đang độc thân.

"Thêm wechat nhé?"

Anh ấy hỏi ý kiến cô một cách thận trọng, chỉ cần cô đồng ý thêm wechat thì kết quả sẽ rất khả quan, suy cho cùng thì của hồi môn của anh ấy đang là tốt nhất trong đám đàn ông ở đây.

Khương Thanh Vũ đang đắm mình trong sự phấn khích như đang say, khuôn mặt cô đỏ hồng như trái đào chín chứa đầy chất lỏng thơm ngọt, quả thực có kẻ có ý định cắn nuốt.

Với tư cách là nhà đầu tư, bên cạnh Cố Vân Dực liên tục có người đến chào hỏi. Không muốn làm phiền Khương Thanh Vũ nên anh lùi về phía bên kia lối vào vừa chờ đợi vừa lịch sự lại hờ hững trả lời mọi cuộc trò chuyện.

Dù rất gần nhau nhưng những người này vẫn có cảm giác khoảng cách như bị chắn bởi một cây cầu. Người phụ trách dõi theo ánh mắt của Cố Vân Dực nhìn về phía cô gái mặc váy trắng, là người vợ tin đồn của Cố Vân Dực. Anh ấy rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy trẻ như vậy. Anh làm tất cả những điều này chỉ để khiến cô mỉm cười, thậm chí còn chọn hôm nay vì là ngày sinh nhật của cô.

Đôi con ngươi sâu thẳm lạnh lùng đó cũng chỉ nhìn về phía cô mới không nhịn được trở nên ấm áp dịu dàng.

Nhưng trong đôi mắt thâm tình như vậy lại xuất hiện vết rạn nứt, tầm mắt Cố Vân Dực chợt khựng lại.

Anh lạnh lùng nhìn chàng trai đang mở điện thoại di động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trầm Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook