Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 22

Tam Yếm

04/05/2024

Tần Thuật Dương ném điện thoại di động, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Lăng Kỳ Ý quay đầu nhìn hành động của hắn, cao giọng hỏi: “Cậu đi đâu thế?”

“Rửa mặt”.

Lăng Kỳ Ý không hiểu sao đang yên đang lành, Tần Thuật Dương lại đột nhiên muốn đi rửa mặt. Xong xuôi ra ngoài, thấy Lăng Kỳ Ý vẫn đang loay hoay với đôi chân của mình, hắn dứt khoát quay đầu chui lại vào phòng tắm.

“Này này này —— cậu lại làm cái trò gì thế!”

“Rửa mắt”. Tần Thuật Dương cất tiếng, giọng điệu vô cùng trào phúng, “Nhìn cay quá muốn rớt nước mắt”.

Lăng Kỳ Ý nhìn vết thương trên chân, cảm thấy khá tự hào: “Cậu thì biết cái gì! Đây chính là tượng trưng cho bản lĩnh đàn ông!”

“Cậu ở trên sân trường ngã mấy cái thì cũng sẽ ngã ra khí thế đàn ông đấy”.

“Đâu có giống nhau! Cái này là do giúp đỡ học tỷ mà ra!”

Tần Thuật Dương đột nhiên từ trong phòng tắm thò đầu ra, lạnh lùng hỏi: “Chứ không phải cậu tự mình ngã sao?”

“Thế á?” Lăng Kỳ Ý giả ngu với hắn, “Có à, có à, có à?”

Tần Thuật Dương khinh khỉnh cười một tiếng, lười cứng miệng nói nhảm với cậu.

【Tiêu đề: Hôm nay, lão học tỷ trở về trường liền gặp được hai học đệ lấy việc giúp người làm niềm vui!】

【Nội dung: Hôm nay tôi gặp phải một tài xế bất lương, người ta ném tôi ra khỏi xe cách trường một quãng đường dài. Lão học tỷ này chỉ còn biết kéo lê ba chiếc va-li siêu to khổng lồ với tâm thế nhân sinh không còn gì luyến tiếc, nhưng đúng lúc này! Có hai học đệ đi ngang qua! Họ thậm chí còn giúp tôi mang đồ về tới chân ký túc xá! Điều quan trọng nhất, hai học đệ này — chính là Lăng Kỳ Ý và Tần Thuật Dương mà mọi người hay nhắc đến dạo gần đây!! Lăng học đệ còn bị ngã lộn mèo một cái trên đường trở về trường nữa! Tôi thấy cả hai đầu gối cậu ấy đều bị chảy máu, nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết đưa tôi về ký túc xá trước khi đến phòng y tế! Hu hu hu, nhân gian có chân tình nhân gian có chân ái! Tôi thực sự rất biết ơn hai vị học đệ này!】

【Người đăng bài: Một vị học tỷ cá mặn(?) năm ba.】

(*) Cá mặn: Chỉ những người sống không có đam mê, không có ý chí

“Oa!!!”

“Bài đăng này đúng là có nội dung vàng ròng, xứng đáng được ghim lên đầu”.

“Đúng thế, thay vì đọc mấy bài viết gặm cp thúi hoắc thì đọc những bài viết tràn đầy năng lượng tích cực như thế này vẫn tốt hơn nhiều!”

“Làm tốt lắm, các học đệ! Các bạn đã tạo ra những tấm gương tốt cho mọi người!”

“Lúc nãy đến phòng y tế, tôi có gặp Lăng Kỳ Ý. Nhìn đầu gối cậu ấy bị trầy xước hết, tôi còn tưởng là do bị ngã khi chơi bóng rổ”.

“A?! Có nghiêm trọng lắm không?!”

“Thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng. Lúc đó, bác sĩ của trường đang sát trùng cho cậu ấy. Tần Thuật Dương hỏi có đau không thì cậu ấy nói không, có lẽ là bởi vì da cậu ấy rất trắng nên trông vết thương khá đáng sợ.”

“Hu hu hu, đau lòng quá”.

“Tôi cũng là đàn chị? Cũng một mình xách ba cái va-li? Tại sao không có đàn em nào giúp tôi mang tới chân ký túc xá chứ?”

“Tìm đâu ra? Tại sao người khác lại được các đàn em đẹp trai dễ thương giúp đỡ!!”

“Thường thì mấy loại chuyện như thế này xảy ra, phải tìm nguyên nhân từ chính mình trước đã”.

“Cảm ơn, tuy tàn nhẫn nhưng tôi hiểu rồi. Tôi chỉ là phận nấm mốc”.

“Tôi nghe người trong hội nói, lần này Tần Thuật Dương sẽ đại diện tân sinh viên phát biểu đấy? Như vậy có phải thành tích của cậu ấy cũng rất tốt không?”

“Cậu nói xem? Đại diện tân sinh viên của trường mình đã khi nào không phải là học bá chưa”.



“Cái đệch, đây là thiết lập hoàn hảo kiểu gì vậy! Vừa đẹp trai lại còn học giỏi! Người với người sao lại có sự chênh lệch đến thế?!”

“Thường thì mấy loại chuyện như thế này xảy ra, phải tìm nguyên nhân từ chính mình trước đã”.

“Được, hay lắm, cậu im đi”.

“Mà này, hai học đệ định tham gia câu lạc bộ nào thế?”

“Vẫn chưa có tiếng gió gì, nhưng nghe nói bọn họ khá thân với ban đối ngoại, khả năng cao họ sẽ tham gia ban đối ngoại đi?”

“Tin chuẩn chưa?! Nếu chính xác, tôi cũng sẽ tham gian ban đối ngoại!”

“Tôi cũng đi, tôi cũng đi! Đẹp trai thì ai mà không thích chứ? Có thể cùng các soái ca nói mấy câu, làm bạn của mấy cậu ấy tôi cũng mãn nguyện rồi”.

Ngày hôm sau tan học, Tần Thuật Dương cùng Lăng Kỳ Ý đến quán trà sữa mà tiền bối giới thiệu như đã hẹn. Quán trà sữa không lớn, bên trong đại khái chỉ có khoảng hai cái bàn. Nghe nói chủ quán trà sữa cũng tốt nghiệp Đại học Đông Thanh, muốn kiếm đồng ra đồng vào để sau này dưỡng già.

Ông chủ có lẽ khoảng ngoài 30. Khi họ đến nơi, anh ta đang ngồi trên ghế xem một bộ phim truyền hình trên máy tính bảng. Thấy hai người họ, thái độ của anh ta cũng rất thân thiện. Trước tiên để họ tùy ý thăm quan một chút, sau khi xem xong nửa tập phim thì mới tiến tới bắt chuyện.

Lăng Kỳ Ý bị sốc trước sự thản nhiên của ông chủ. Cậu không thể hiểu nổi một người đàn ông mới ngoài 30 mà chỉ coi việc kiếm tiền cho có “đồng ra đồng vào” là cái kiểu gì. Ông chủ chỉ vào hai bộ quần áo đồng phục vắt trên lưng ghế cách đó không xa, nói: “Hôm nay tôi mới chuẩn bị đấy, các cậu xem có vừa không”.

Nói là đồng phục, nhưng thực chất là một cái tạp dề đen mặc để làm việc. Quán trà sữa có tên là “Uống một ngụm”, nên chữ trên tạp dề chính là tên quán được in màu đỏ.

Lăng Kỳ Ý mặc xong liền quay lại hỏi Tần Thuật Dương trông có đẹp không. Tần Thuật Dương thực sự không biết tạp dề có gì mà đẹp với không đẹp, vì vậy hắn chỉ “Ừ” một tiếng cho có lệ. Ông chủ liếc nhìn vết thương trên đầu gối Lăng Kỳ Ý.

“Đầu gối cậu sao thế?”

Cân nhắc đến thời tiết, tạp dề chỉ dài trên đầu gối một chút. Lăng Kỳ cười cười, nói rằng mình bị ngã khi đang chạy bộ.

“Chạy bộ mà cũng ngã được sao?” Ông chủ mắt thì dán vào máy tính bảng, nhưng lời đúng là đang nói với Lăng Kỳ Ý, “Vậy sau này khi chạy bộ nhớ cẩn thận một chút”.

“Vâng! Em biết rồi ạ!”

Tần Thuật Dương yên lặng nhìn Lăng Kỳ Ý nói dối không đỏ mặt, nhưng cũng không có ý định vạch trần, tùy ý để cậu nói nhăng nói cuội.

Nửa giờ sau, ông chủ cuối cùng cũng xem xong bộ phim truyền hình yêu thích. Lúc đó, Lăng Kỳ Ý và Tần Thuật Dương đang đứng trước cửa tiệm, chán nản nhìn cảnh sắc đang dần tối bên ngoài.

Hai người rời đi lúc 4 giờ, mà lúc này đã gần 5 giờ rồi. Bụng Lăng Kỳ Ý đang cồn cào vì đói, khuôn mặt thì tái nhợt.

“Đến đây, đến đây, đến đây!” Ông chủ đứng ở cửa, trông thấy vẻ mặt ủ rũ của Lăng Kỳ Ý thì rất nhiệt tình hỏi Lăng Kỳ Ý muốn ăn gì.

“Thích gọi gì thì gọi! Muốn ăn gì thì ăn! Hôm nay tôi khao!”

Đôi mắt của Lăng Kỳ Ý bỗng sáng lên, cậu nhận lấy chiếc máy tính bảng mà ông chủ đưa cho và nhìn vào thực đơn.

“Tần Thuật Dương! Cậu muốn ăn cái gì!”

Phải nói rằng Lăng Kỳ Ý đúng là vô tâm vô phế, hoàn toàn không có chút khách khí nào với ông chủ. Tần Thuật Dương khẽ liếc nhìn ông chủ, xác định chắc chắn rằng anh ta thực sự muốn mời họ ăn mới trả lời Lăng Kỳ Ý: “Tôi sao cũng được”.

“Đầu cá ăn có ngon không?”

“Được”.

“Vậy còn ễnh ương có ngon không?”

“Cũng được”.



“Canh cá nấu chua thì sao?”

Ông chủ nghe đến đây, cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng anh ta mời Lăng Kỳ Ý ăn quán mì, tại sao Lăng Kỳ Ý lại đọc ra toàn món lạ hoắc.

Anh ta tò mò cúi người: “Mấy món này ở đâu ra vậy?”

Lăng Kỳ Ý cười trả lời: “Không có món nào tên như vậy đâu ạ”.

“…Hả?”

“Đây đều là những món mà em muốn ăn”. Lăng Kỳ Ý giải thích, “Chỉ là ở đây hình như không có”.

“Cho nên?”

“Cho nên là em nghĩ trong đầu thôi ạ”. Lăng Kỳ Ý cúi đầu chân chính nhìn thực đơn, nói: “Tần Thuật Dương, cậu muốn ăn mì gạo thịt lợn băm dưa muối hay mì gạo cay cải thìa trứng trần?”

“Ùng ục ùng ục —— ùng ục ùng ục ——”

Tần Thuật Dương nghe tiếng bụng réo vang, không hiểu sao lại cảm thấy uỷ khuất cho cậu. Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, bất đắc dĩ nói: “Tôi đãi cậu”.

Lăng Kỳ Ý còn chưa hiểu: “Đãi gì cơ?”

“Đầu cá, ễnh ương, canh cá nấu chua”.

Dĩ nhiên, bữa ăn gọi ngoài này cuối cùng vẫn là do ông chủ mời. Cả ba ngồi trong quán trà sữa, ông chủ vừa ăn vừa cười Lăng Kỳ Ý, nói rằng mình chưa từng thấy người nào thú vị như vậy.

Ba món ăn này đều cay và nhiều dầu mỡ, trên mặt Lăng Kỳ Ý chẳng mấy chốc bóng nhẫy, cậu thở hổn hển phát ra tiếng “xì xụp”: “Ý… Ý anh là sao ạ?”

Tần Thuật Dương ghét bỏ cầm khăn giấy, ra hiệu cho Lăng Kỳ Ý trước tiên lau sạch miệng đã. Người sau nhận lấy, thè lưỡi nói: “Tần Thuật Dương, giúp tôi lấy chút đồ uống với”.

“Nghe nói hai người các cậu là bạn cùng phòng?” Ông chủ nhìn dung mạo cùng khí chất của hai người, cảm thấy mới mẻ, “Thời đại học, bạn cùng phòng cũng đối với tôi rất tốt”.

Lăng Kỳ Ý nghe thấy hai chữ “rất tốt”, ngay lập tức nhìn về phía Tần Thuật Dương. Mà Tần Thuật Dương lại bình tĩnh cúi đầu, không chút gợn sóng nói: “Ăn đồ của cậu đi”.

“Ồ…”

Ông chủ cười híp cả mắt, quay đầu hỏi Tần Thuật Dương: “Anh chàng đẹp trai, tôi nghe tiền bối của cậu nói, gần đây các cậu rất nổi tiếng?”

“Có sao?” Tần Thuật Dương không chút biểu tình trả lời: “Em không biết”.

“Tôi nói cho cậu biết, lúc đứng ở quầy thu ngân, nhất định không được mang bộ mặt nghiêm nghị đó”. Ông chủ chỉ dạy hắn, “Làm như vậy sẽ khiến khách hàng sợ đấy”.

“Ai nói vậy?” Nghe lời đó, Lăng Kỳ Ý không vui, chủ động xen vào, “Ông chủ, con gái bây giờ đều thích kiểu lạnh lùng như Tần Thuật Dương!”

“Thật sao?”

“Thật mà, em cam đoan ——” quán trà sữa còn chưa khai trương, Lăng Kỳ Ý đã bắt đầu bánh vẽ, “Chỉ cần Tần Thuật Dương đứng ở cửa, chắc chắn mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người tới xếp hàng”.

Tần Thuật Dương nghe vậy có hơi bực bội mà mất tập trung. Hắn cầm chiếc đũa Lăng Kỳ Ý đặt trên bát gắp một cái đùi ễnh ương, trực tiếp bỏ vào miệng.

“Ăn đồ của cậu đi!”

“Anh xem, anh xem!” Lăng Kỳ Ý không coi việc xem trò vui có gì là to tát, cứ thế đứng cùng một chiến tuyến với ông chủ, “Cậu ấy giống như bị em nói trúng tim đen kìa!”

Tần Thuật Dương cũng không bị Lăng Kỳ Ý chọc giận, hắn cười lạnh một tiếng, miệng cười mà tâm không cười nhìn Lăng Kỳ Ý. Lăng Kỳ Ý tự vui vẻ trong phút chốc, thấy Tần Thuật Dương nhìn mình chằm chằm thì cũng dần tắt đi nụ cười.

“Ừm, tôi hiểu rồi”. Lăng Kỳ Ý cố nhịn cười, cúi đầu nín thinh, “Tôi ngậm miệng còn không được sao”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook