Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 30

Tam Yếm

04/05/2024

Bên này động tĩnh lớn như vậy nên rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người qua đường, Lăng Kỳ Ý hậu tri hậu giác(*) che trán, đến lúc này mới cảm thấy đau.

(*) Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra

“Úi —— đau chết mất, đau chết mất ——”

Nhờ Tần Thuật Dương tự biến mình thành bao cát người nên Lăng Kỳ Ý chỉ bị thương nhẹ ở đầu, không bị đau chỗ nào khác. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, vừa xuýt xoa vừa ha ha mất nửa ngày. Cơn đau giảm bớt, cậu chợt nhận ra Tần Thuật Dương dường như vẫn luôn im lặng nãy giờ.

“Tần Thuật Dương…”

Nam sinh “hăng hái làm việc nghĩa” lúc này đang cuộn tròn trên mặt đất. Trước mắt Lăng Kỳ Ý là bãi đỗ xe đạp vô cùng tan hoang cùng khuôn mặt tái nhợt vì đau của Tần Thuật Dương.

“Tần Thuật Dương… Cậu làm sao thế…” Lăng Kỳ Ý vội vàng đỡ hắn dậy, thấy trên trán hắn đang rịn mồ hôi, đôi môi tái nhợt thì trong lòng cực kỳ căng thẳng, “Có phải bị va vào đâu không! Cậu đau chỗ nào thế… Để tôi đưa cậu đi viện!”

Tần Thuật Dương hít sâu một hơi, giọng nói có phần nhọc nhằn: “Chỗ thắt lưng, tôi bị va vào thắt lưng”.

Khi nãy ngã xuống, Tần Thuật Dương đã đụng phải một bộ phận sắc nhọn trên xe đạp, phải nhờ Lăng Kỳ Ý đỡ dậy mới có thể đứng vững, nhưng cơn đau truyền tới từ thắt lưng vẫn khiến hắn cảm thấy choáng váng.

“Thắt lưng… Sao lại bị đụng vào thắt lưng chứ…” Lăng Kỳ Ý lúc này chằng màng tới vết thương trên trán, theo phản xạ muốn xem tình trạng của Tần Thuật Dương ra sao. Nhưng mới giơ tay nửa chừng đã vội rụt về, “Tần Thuật Dương! Chờ một chút, tôi đi gọi taxi!”

Mà cách đó không xa vang lên giọng nói đầy trách móc: “Là ai thế! Xe đạp bị đổ cũng không biết đường đến dựng lên!”

“Thật đúng là! Đang yên đang lành tự dưng thành bãi chiến trường rồi!”

Lúc này, Lăng Kỳ Ý mới nhận ra nơi này lộn xộn đến thế nào. Cậu đỡ Tần Thuật Dương đi vài bước rồi lại buông lỏng cánh tay.

Cảm nhận được đôi bàn tay vốn ấm áp của Tần Thuật Dương nay lại như cột điện lạnh lẽo, Lăng Kỳ Ý không khỏi lo lắng: “Cậu ở đây đợi tôi! Tôi qua dựng xe đạp rồi sẽ đưa cậu đi nhé!”

Tần Thuật Dương: “…”

Chờ đến khi Lăng Kỳ Ý sắp xếp lại bãi đỗ như ban đầu và gọi xe thì Tần Thuật Dương cũng đã mất hết cảm giác đau rồi.

“Tần Thuật Dương…” Nhìn đôi môi hắn từ trắng bệch biến thành tái nhợt, Lăng Kỳ Ý thực sự sợ muốn khóc, “…Cậu có đau lắm không?”

“Bác tài! Làm ơn lái nhanh một chút!”

Tần Thuật Dương nhìn vầng trán xanh tím của Lăng Kỳ Ý, không biết nên cười hay nên mếu. Hắn ăn ngay nói thật: “Bây giờ đau đến mất cảm giác luôn rồi”.

Lăng Kỳ Ý cũng biết lần này là hoạ do mình gây ra. Nếu không phải Tần Thuật Dương nghĩa hiệp giúp đỡ thì người bây giờ bị thương chính là cậu.

“Vậy phải làm sao!”

Nhìn bộ dáng thống khổ của Tần Thuật Dương, ánh mắt cậu ngập tràn áy náy: “Nghe nói bị thương ở thắt lưng rất dễ có khả năng bị cắt chi đấy! Tần Thuật Dương! Chúng ta sẽ không xui xẻo vậy chứ!”

Tài xế vừa lái xe vừa lắng nghe cuộc nói chuyện của hai nam sinh phía sau, thấy Lăng Kỳ Ý có thể suy diễn đến mức như vậy thì không nhịn được cười: “Cậu sinh viên này, cậu nghe ai nói thế?”

“Cháu cũng không rõ, làm sao cháu biết được!”

“Hồi còn trẻ lúc tham gia đội bóng rổ, tôi cũng rất hay bị thương ở vùng thắt lưng”. Thấy Lăng Kỳ Ý thực sự lo lắng, bác tài xế nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Quả thực đúng là rất đau, nhưng không có gì nghiêm trọng đâu, đến bệnh viện nhờ bác sĩ xoa bóp cho hai ba cái là đỡ ấy mà”.

“Có thật không ạ?!”

“Thật”.

Bản thân Lăng Kỳ Ý đang rất lo lắng, nhưng cậu vẫn không quên an ủi Tần Thuật Dương đang im lặng ngồi bên: “Quá tốt rồi! Tần Thuật Dương! Chúng ta được cứu rồi!”

Toàn thân Tần Thuật Dương như tắm trong mồ hôi sau khi phải chống đỡ cả chồng xe đạp. Hắn tự hỏi không biết dây thần kinh não bộ của Lăng Kỳ Ý gắng gượng đến mức nào mới có thể giúp cậu sống sốt đến tận bây giờ. Mồ hôi lặng lẽ chảy dài trên má, Tần Thuật Dương vô thức giơ tay lên lau, cũng tiện quệt đi những gì chướng mắt.

“Lăng Kỳ Ý”. Tần Thuật Dương có chút bất đắc dĩ, nghiêm túc nói với cậu, “Tôi chỉ là bị đụng vào vùng thắt lưng, không phải mắc bệnh nan y”.

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra và cũng đưa ra kết luận giống như lời tài xế. Tần Thuật Dương có một vết bầm trên lưng. Lúc này, hắn nằm trên giường bệnh, còn bác sĩ đang đổ cồn(*) ra tay.

(*) Bản gốc là “酒精”, nghĩa là cồn hoặc rượu. Mình tra gg thấy có cả cồn và rượu xoa bóp, nhưng trong bối cảnh ở bệnh viện thì mình nghĩ dùng cồn sẽ hợp lý hơn

Thấy sắc mặt Tần Thuật Dương rất bình tĩnh, ông cho rằng hắn không phải người sợ đau, nhưng vẫn theo thói quen nhắc nhở: “Sẽ hơi đau một chút, cố gắng chịu đựng nhé. Xoa bóp cho hết bầm rồi qua mấy ngày là khỏi thôi”.

“Không sao ạ”. Tần Thuật Dương khẽ nâng cằm lên, điềm tĩnh nói: “Bác sĩ cứ xem cho cháu”.

Lăng Kỳ Ý đứng bên cạnh theo sát từng động tác của bác sĩ. Mắt thấy ông đưa tay ấn dưới lưng Tần Thuật Dương, đôi con ngươi Tần Thuật Dương co rút lại, ngay tức thì phía sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi.

“A ——”

Cả bác sĩ và Tần Thuật Dương đều bị tiếng la đột ngột của Lăng Kỳ Ý làm cho giật mình. Lăng Kỳ Ý vừa xem vừa há miệng run rẩy: “Bác sĩ nhẹ tay một chút, nhìn thôi cũng thấy đau rồi…”

“Tôi…” Nhìn bệnh nhân tái nhợt trên giường bệnh, bác sĩ cảm thấy Lăng Kỳ Ý không phải là người khóc lóc kêu đau mới đúng, “Tôi biết rồi”.

Tần Thuật Dương cũng chẳng buồn quan tâm Lăng Kỳ Ý làm trò gì mất mặt nữa, mọi sự chú ý lúc này đều hướng về phía thắt lưng. Bác sĩ dùng lực rất mạnh, tựa hồ phát hiện Tần Thuật Dương chịu đau khá tốt nên càng mạnh tay hơn.

“Ai u! A —— ui da! Á —— ôi đau quá!”

Lăng Kỳ Ý bị kích động bởi thủ pháp tàn nhẫn của bác sĩ, không khống chế được kêu la thất thanh. Bác sĩ cảm thấy khá bất lực trước vị “người nhà” này, nhưng ông cũng biết lo âu sẽ dẫn đến hỗn loạn nên cũng không trách cứ, để mặc Lăng Kỳ Ý muốn hô muốn hét tùy ý.

Tần Thuật Dương bị đau đến chết đi sống lại, trong khoảnh khắc ý thức trở nên mơ hồ, dường như có một âm thanh giục giã vang vọng bên tai hắn: “Tần Thuật Dương! Đừng cắn môi nữa! Chảy máu rồi kìa! Cậu cắn… Cậu cắn tôi đi!”

Nói tới đây, Lăng Kỳ Ý lập tức giơ mu bàn tay ra. Trên mặt Tần Thuật Dương lấm tấm mồ hôi, đuôi tóc cũng ướt sũng. Hắn cố hết sức ngẩng đầu nhìn Lăng Kỳ Ý, nhưng khuôn mặt cậu dường như lại lạc khỏi tầm mắt.

Lăng Kỳ Ý cũng nhận ra, bèn đưa tay lại gần hơn, trực tiếp kề bên miệng Tần Thuật Dương.

Bác sĩ điều trị cho Tần Thuật Dương có lẽ đã làm việc này rất nhiều lần, nhìn thủ pháp mạnh bạo của ông, Lăng Kỳ Ý đột nhiên cảm thấy Tần Thuật Dương không khác gì miếng thịt lợn nằm trên thớt.

“Tần…” Đang định chia sẻ suy nghĩ này cùng Tần Thuật Dương thì cơn đau đột ngột truyền tới từ mu bàn tay đã chặn đứng những lời cậu muốn nói.

Tần Thuật Dương cố gắng gượng, nhưng cuối cùng cũng không thể kiềm chế cắn mạnh vào tay Lăng Kỳ Ý.

“A —— “

Trong phòng bệnh lần thứ hai vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lăng Kỳ Ý, ừm, nhưng lần này thì đúng là đau thiệt.

Trị liệu kết thúc, Lăng Kỳ Ý run rẩy đỡ Tần Thuật Dương ra khỏi phòng khám, người sau vẫn còn đau đến thống khổ. Lăng Kỳ Ý đưa hắn ra đại sảnh, tìm một chỗ để ngồi.

“Còn đau không?”

Lăng Kỳ Ý nhìn vẻ mặt của hắn, hỏi một câu phí lời.

Đại sảnh lúc này rất đông đúc, khắp nơi đều là những gương mặt lo âu. Cả hai yên lặng ngồi ở đại sảnh một lúc, Tần Thuật Dương rốt cuộc tỉnh táo lại: “Đi thôi”.

“Hả?” Lăng Kỳ Ý quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn đã khá hơn rất nhiều, “Về luôn à?”



Tần Thuật Dương nhìn cậu nói: “Đi xem vết thương trên trán cậu”.

Trước khi họ rời đi, bác sĩ cũng đã hỏi qua về vết thương trên trán Lăng Kỳ Ý. Biết được vết thương là do va phải cột điện, bác sĩ lo lắng đề nghị họ đi chụp phim, phòng trường hợp Lăng Kỳ Ý bị chấn động não. Lăng Kỳ Ý tất nhiên không muốn đi, cậu chỉ cảm thấy hơi đau một lát, sau thì hết hẳn.

“Không sao đâu mà, tôi không thấy đau chút nào”. Lăng Kỳ Ý khoát khoát tay, thờ ơ nói: “Tôi không muốn đi, mất thời gian, chúng ta trở về ký túc xá thôi!”

“Đi xem một chút”. Tần Thuật Dương rất cố chấp. Trên tay Lăng Kỳ Ý lúc này có mấy vết răng khá sâu và đang rỉ máu, đều là do hắn gây ra. Hắn cụp mắt nhìn những dấu răng kia, trong lòng cảm thấy khó xử, “Bằng không tôi sẽ không yên tâm”.

“Tần Thuật Dương, tôi không muốn đi.” Lăng Kỳ Ý nhăn mũi cùng hắn chơi trò kéo đẩy, “Tôi chỉ là va chạm chút nên bị sưng trán thôi, qua mấy ngày là khỏi thôi. Vị bác sĩ kia sao phải tỏ ra nghiêm trọng như vậy chứ?”

Tần Thuật Dương vẫn như cũ nói: “Đi xem một chút”.

“Tôi mệt lắm rồi! Muốn quay về ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe!” Lăng Kỳ Ý tỏ thái độ cứng rắn, nhất định không chịu nghe lời Tần Thuật Dương, “Nếu không, bây giờ chúng ta cứ quay về ký túc xá. Nếu mai tôi thấy không khỏe thì chúng ta lại đến bệnh viện, được không?”

Cậu vô thức đưa tay gãi gãi đầu, vết răng in hằn trên mu bàn tay cuối cùng cũng khiến Tần Thuật Dương phải thỏa hiệp, gật đầu đồng ý. Hai người rời khỏi bệnh viện, khi Lăng Kỳ Ý định gọi taxi thì Tần Thuật Dương đã ngăn cậu lại, chỉ vào hiệu thuốc bên cạnh.

“Tới đó trước đi?”

“Làm gì thế?”

“Mua ít cồn với băng cá nhân”. Ánh mắt Tần Thuật Dương ghim chặt trên mu bàn tay Lăng Kỳ Ý, có chút lúng túng nói: “…Không đau à?”

Lăng Kỳ Ý lặng lẽ nhìn xuống, lúc này cậu mới hiểu Tần Thuật Dương đang muốn nói gì. Cậu ngoan ngoãn gật đầu nhưng liền lắc đầu ngay tắp lự: “Không sao đâu, lúc cậu cắn thì rất đau, nhưng giờ không còn cảm giác gì nữa”.

“Có vẻ như càng đau hơn đi”.

Lăng Kỳ Ý cảm thấy áy náy, Tần Thuật Dương trong lòng cũng hổ thẹn. Nghe Lăng Kỳ Ý nói như vậy, kẻ tội lỗi cắn môi hai lần, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Hắn nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, như thể cái gì cần nói đều đã nói rồi.

Có rất nhiều lý do để yêu thích một người, nhưng để duy trì sự yêu thích thì nhất định phải có một điều gì đó ở người ấy khiến bạn muốn kiên trì đến cùng. Cũng giống như Lăng Kỳ Ý, trong mắt Tần Thuật Dương, cậu là một người vừa khờ khạo vừa ngây ngô. Nhưng kỳ lạ là một người với những tính từ miêu tả hết sức bình thường và không mấy nổi bật này lại luôn thu hút Tần Thuật Dương, thậm chí khiến hắn cam tâm tình nguyện để cậu ngốc nghếch ở bên mình.

Trên nhóm chat “Đông Thanh mỹ đế” ——

“Ăn tối xong, có chị em nào trong nhóm muốn đi dạo trên con đường nhỏ không! Tôi tình cờ gặp 77 và 071 nè!”

“?! Con đường nào cơ?”

“Chỗ kia ấy! Con đường có nhiều xe đạp đi qua!”

“Đi chứ, sao tôi lại không gặp họ nhỉ?”

“Đúng lúc đi ngang qua, tôi bắt gặp hai người họ đang gọi xe. Tôi nghe những người xung quanh nói là 77 và 071 làm đổ cả một dãy xe đạp”.

“Đệch! Tôi cũng đang định kể! Lúc nãy khi đi qua, tôi có thấy 071 lúi húi dựng xe! Tôi chạy đến giúp cậu ấy một tay luôn!”

“Có mình 071 dựng xe thôi à? Còn 77 đâu?”

“Người chị em hỏi đúng lắm! Lúc tôi giúp 071 cũng có hỏi cậu ấy tại sao 77 lại đứng đó mà không giúp dựng xe? 071 nói là 77 bị đụng trúng vùng thắt lưng, cậu ấy tính lát nữa sẽ đưa 77 đến bệnh viện khám. À đúng rồi, trên trán 071 cũng có một vết sưng rất to, xem ra cũng bị đụng phải á”.

“?!”

“Chuyện gì thế!! Lúc ở tiệm trà sữa không phải vẫn còn lành lặn sao?! Mới nháy mắt mà cả hai đã thương tích đầy mình rồi?!”

“Hai người họ lại đánh nhau hả?!”

“Cảm giác không phải. Lúc nói chuyện với tôi, giọng điệu 071 có vẻ rất lo lắng, không giống như đánh nhau”.

“Không lẽ bọn họ bị đánh?”

“Không thể nào? Hai người đánh không lại một người sao? Cái này quá mất mặt nam tử hán rồi!”

“Chỉ có tôi quan tâm việc họ bị thương à? 071 bị đụng trúng mặt? Sẽ không ảnh hưởng tới nhan sắc chứ!!”

“Yên tâm đi, tôi đã kiểm tra giúp mọi người rồi, hai người đều chỉ bị thương ngoài da thôi. Vết sưng trên trán 071 trông khá đáng sợ, có thể là vì cậu ấy trắng nên nhìn có vẻ nghiêm trọng”.

“Không phải 77 bị đụng phải thắt lưng à? Làm sao cậu thấy được?”

“Tôi có thể nhìn thấu”.

“Vậy xem giúp tôi, buổi tối hai người này có ngủ chung giường không?”

“Úi úi úi??? Mấy lời nguy hiểm kiểu này bị cấm trong nhóm chat nhé!!”

“Đu hai người lâu rồi, không ngờ đến bị thương cũng phải cùng lúc. Hai người này làm gì cũng phải có đôi có cặp, đúng không?”

“Hai chữ xứng đôi tôi nói đến phát mệt rồi”.

Kết thúc một ngày đầy trúc trắc, trải qua ngàn khó vạn khổ, cuối cùng Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý cũng trở về ký túc xá.

Lăng Kỳ Ý vừa chạm mông xuống ghế đã cảm thấy không muốn đứng dậy. Tần Thuật Dương chậm rãi đi đến trước mặt cậu, Lăng Kỳ Ý thấy hắn có vẻ sắp cúi người xuống, lập tức sợ hãi đứng dậy: “Cậu, cậu, cậu… Cậu muốn làm gì?!”

Tần Thuật Dương nhướng mi liếc cậu một cái, đặt lọ cồn ở trên bàn, lạnh nhạt nói: “Mau đi rửa tay”.

“Cứ để tôi tự làm!”

“Đi rửa tay đi”.

“Ò…”

Lăng Kỳ Ý rửa tay xong quay lại thấy Tần Thuật Dương đang rất tự nhiên ngồi trên ghế. Lăng Kỳ Ý ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn và đưa tay ra.

Vết máu khô đã được rửa sạch. Hàm răng của Tần Thuật Dương rất sắc nhọn, nhìn vết răng cắm sâu như thể muốn ngoạm lấy một miếng thịt của Lăng Kỳ Ý vậy.

Tần Thuật Dương cúi đầu dùng bông gòn sát trùng cho cậu. Từ góc nhìn của Lăng Kỳ Ý, cậu chỉ có thể thấy được khuôn mặt lạnh lùng và lắng nghe giọng điệu chất vấn phát ra từ đôi môi hắn——

“Tại sao cậu lại đồng ý làm như vậy?”

Lăng Kỳ Ý sửng sốt trong chốc lát, sau đó trả lời: “Tôi cũng không biết, tại lúc đó thấy cậu đau quá nên tôi mới nghĩ ra phương án này”.

Tần Thuật Dương vẫn trước sau như một dùng ngữ khí lạnh nhạt nói chuyện với cậu: “Thực ra, cậu không cần phải làm vậy”.

Lăng Kỳ Ý trong lòng tức giận, giọng điệu cũng trở nên nóng nảy hơn rất nhiều: “Vậy thì đừng có cắn!”

“Khi đó tôi đau quá, hơi mất tỉnh táo”. Tần Thuật Dương từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, nhưng giọng điệu nghiêm túc này khiến Lăng Kỳ Ý cảm giác hắn không nói dối, “Nếu cậu nhắc nhở một chút, tôi nhất định sẽ không cắn cậu”.

Hai miếng băng cá nhân không thấm nước được dán trên mu bàn tay của Lăng Kỳ Ý, Tần Thuật Dương đặt đồ xuống và chậm rãi đứng dậy: “Xong rồi”.

Nghe hắn nói vậy, Lăng Kỳ Ý bỗng nhiên cảm thấy hơi oan ức. Tần Thuật Dương đi tới trước mặt, cậu liền bĩu môi không vui nói: “Có cần tính toán rạch ròi vậy không?”



“Có”. Tần Thuật Dương không chút do dự, nhanh chóng đáp lại: “Tôi không muốn thấy cậu bị thương”.

Tần Thuật Dương luôn có thể nói những lời sâu sắc nhất với vẻ mặt lạnh lùng nhất, những người thích mềm không thích cứng như Lăng Kỳ Ý sẽ luôn dễ dàng rơi vào bẫy của hắn.

Hắn là cố ý làm cho cậu cảm thấy hổ thẹn, cố ý làm cho cậu cảm thấy tội lỗi. Cậu thầm nghĩ, tên Tần Thuật Dương này thực sự rất xấu xa.

Vì Tần Thuật Dương bị thương ở thắt lưng, Lăng Kỳ Ý đành xin chủ tiệm trà sữa cho họ nghỉ phép vào ngày mai và ngày kia. Cũng may đó là vào cuối tuần, hai nam sinh nọ vừa vặn có thời gian và sẵn sàng đổi ca.

Ý thức được chuyện này đều do mình gây ra nên Lăng Kỳ Ý chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho Tần Thuật Dương. Suốt hai ngày nay, cậu thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài mua đồ ăn thức uống và đồ dùng cá nhân cho Tần Thuật Dương, mua đến độ cả lớp đều biết Lăng Kỳ Ý bị va vào cột điện văng cả túi.

Ví dụ như lúc này, trong nhóm lớp có người nói nhìn thấy Lăng Kỳ Ý ở căn-tin.

“Chết cười, đừng nói với tôi là Lăng Kỳ Ý đến căn-tin một ngày 463 lần nhé. Nếu không ở căn-tin chắc không thể gặp được cậu ấy quá??”

“Chuẩn không cần chỉnh”.

“Không biết là Lăng Kỳ Ý lại giàu như vậy đấy. Mỗi lần ra về đều xách theo túi to túi nhỏ đồ ăn vặt”.

“Tại sao Lăng Kỳ Ý lại mua nhiều như vậy? Một mình cậu ấy có ăn hết không?”

“@Lăng Kỳ Ý: Soái ca, ký túc xá mấy cậu còn chỗ không? Tôi qua giúp cậu xử lý đồ ăn nhé?”

“Ký túc xá của bọn họ không phải còn có Tần Thuật Dương sao? Hai người này làm gì vậy? Tính mở tiệc à?”

“Mở tiệc mà không mời bọn tôi? Tình bằng hữu có còn hay không?”

“@Lăng Kỳ Ý: Soái ca, vừa rồi tôi thấy trên mu bàn tay cậu có hai vết sẹo mờ, thoạt nhìn giống như vết răng. Cậu bị chó cắn à?”

【Lăng Kỳ Ý:?】

“Khá lắm, quan sát tỉ mỉ ghê nha cậu bạn kính hiển vi?”

“Không phải, là bạn bè trong lớp, tôi cũng muốn quan tâm Lăng Kỳ Ý một chút mà! Nếu đúng là bị chó cắn thì tôi còn biết đường nhắc nhở cậu ấy sớm đi tiêm phòng dại!”

【Lăng Kỳ Ý: Không phải, là tôi tự cắn đấy.】

“?”

“Dấu răng = chó cắn, dấu răng do Lăng Kỳ Ý tự cắn = Lăng Kỳ Ý là chó. Các bằng hữu, logic của tôi có ổn không?”

“Ừm, không thấy có gì sai”.

“Ừm, tôi xin lỗi trước: Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Tôi không phải cố ý chửi bậy! Thật sự chỉ là quan tâm đến bạn học mà thôi!”

【Lăng Kỳ Ý: Không sao, không biết không có tội, cảm ơn cậu đã quan tâm.】

Tần Thuật Dương đương nhiên không đọc được những tin nhắn này, bởi vì không thể đi đâu, cho nên hắn chỉ có thể ngồi ở bàn học chơi game.

Cố Trạch Bình lập tổ đội với hắn. Trong lớp đều không biết Tần Thuật Dương bị thương ở thắt lưng, vì vậy khi Cố Trạch Bình nghe thấy tiếng Tần Thuật Dương nhai đồ ăn vặt trong tai nghe thì nghiến răng ghen tị: “Sao lúc nào cũng thấy cậu ăn vậy?”

“Bởi vì có nhiều đồ lắm”. Trên bàn, trên giường, thậm chí dưới sàn nhà đều chất đống đồ ăn vặt của Tần Thuật Dương, “Không ăn thì không hết được”.

“Bảo Lăng Kỳ Ý mang cho tôi một ít đi!”

“Đừng có mơ”. Tần Thuật Dương thẳng thừng chối từ, “Của tôi mà”.

“Tại sao chỉ có mình cậu được ăn?!”

“Bởi vì chúng là được mua cho tôi”.

“Tần Thuật Dương ——” Lăng Kỳ Ý mồ hôi ròng ròng từ căn-tin trở về, trên tay cầm một túi đồ ăn vặt và một chai sữa dâu, “Tôi nghe nói nhãn hiệu sữa dâu này rất ngon! Tôi có mua cho cậu một bình! Cậu uống thử xem!”

Giọng nói của Lăng Kỳ Ý rất rõ ràng truyền đến tai Cố Trạch Bình, đồng thời, cậu ta cũng nghe thấy tiếng sập cửa từ phòng đối diện. Cố Trạch Bình hướng về phía Tần Thuật Dương hét lớn: “Lăng Kỳ Ý! Tôi cũng muốn uống! Tôi cũng muốn uống!”

Tần Thuật Dương trực tiếp tháo tai nghe xuống, đáp lại: “Được”.

Nhìn bề ngoài, những món ăn vặt này là do Lăng Kỳ Ý mua, nhưng thực chất đều là do Tần Thuật Dương trả tiền – Sự việc là như thế này, lúc đầu khi Lăng Kỳ Ý xách túi đồ ăn vặt mua về, Tần Thuật Dương đã rất ngạc nhiên. Nhưng khi biết được những thứ này được mua cho mình, Tần Thuật Dương phần nào nhận ra tâm ý của Lăng Kỳ Ý.

Lăng Kỳ Ý muốn bồi thường cho hắn, nhưng nhớ đến tình trạng kinh tế không mấy dư dả của cậu, Tần Thuật Dương nhanh chóng chuyển cho cậu 500 tệ. Lăng Kỳ Ý hỏi hắn có ý gì, Tần Thuật Dương uyển chuyển giải thích rằng mình không thích mắc nợ người khác.

“Chỗ đồ ăn vặt này chỉ hết 50 tệ thôi, không đến 500 đâu”.

“Còn thừa thì cậu cứ mua thêm đồ ăn vặt đi. Vừa vặn hai ngày này chúng ta không có việc gì làm, cậu mua nhiều một chút, như thế chúng ta chỉ cần quẩn trong ký túc xá thôi”.

Thế là, Lăng Kỳ Ý liền hóa thân thành cậu bé chạy vặt. Tần Thuật Dương hiểu rõ suy nghĩ của Lăng Kỳ Ý, lại không muốn cậu phải tiêu tiền. Hiện tại Lăng Kỳ Ý rất vui vẻ, Tần Thuật Dương cũng cảm thấy hài lòng, loại chuyện một mũi tên trúng hai đích này chắc chỉ có Tần Thuật Dương mới nghĩ ra được.

Cho nên, khi thấy các cặp tình nhân xung quanh bạn làm điều gì đó khiến bạn không thể hiểu nổi, xin đừng chế giễu họ. Bởi vì họ đang chìm sâu trong tình thú, mà cái loại tình thú đó, cẩu độc thân như bạn vĩnh viễn không bao giờ cảm nhận được.

Tần Thuật Dương được chăm nuôi mấy ngày, cuối cùng vết thương ở thắt lưng cũng khỏi hẳn. Vết sưng trên trán Lăng Kỳ Ý cũng dần tiêu biến, những triệu chứng chóng mặt buồn nôn như bác sĩ nói cũng không xuất hiện.

Hai người yên tĩnh suốt mấy ngày nay… tất nhiên, quan hệ liền lên nhanh như gió. Một ngày, Tần Thuật Dương đột nhiên hỏi lại chuyện lần trước khi tan làm từ tiệm trà sữa trở về, Lăng Kỳ Ý nói có việc rất quan trọng muốn nói với hắn, “việc quan trọng” đó chính xác là gì.

Sau khi được Tần Thuật Dương nhắc nhở, Lăng Kỳ Ý cuối cùng cũng nhớ ra. Cậu vỗ trán một cái, thế mà lại trúng ngay chỗ bị sưng bữa nọ, dù sao thì bây giờ cũng không còn đau nữa.

“Tôi muốn lập một hiệp ước ba điều với cậu!”

Tần Thuật Dương kinh ngạc nhướng mày: “Cái gì ba điều?”

“Hiệp ước —— ba điều ——”

“Ba điều là gì?”

“Thứ nhất, khi hai người có vấn đề gì khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau; thứ hai, không được cãi nhau; thứ ba, không được cố tình nói dối để hãm hại đối phương”.

Ba điều kiện này nghe đều có vẻ có lợi cho Lăng Kỳ Ý, Tần Thuật Dương liền cò kè mặc cả: “Cái thứ nhất thì được, nhưng cái thứ hai khó quá, thay đổi một chút đi”.

“Chúng ta chỉ được cãi nhau nhiều nhất một tuần một lần!”

“Cái thứ ba cũng có vấn đề, lần nào cũng là cậu hãm hại tôi trước mà”.

Lăng Kỳ Ý nghiêm túc suy nghĩ, quả thực đúng là như vậy. Cậu còn chưa biết nên phản bác Tần Thuật Dương thế nào, người sau đã lên tiếng trước.

“Như vậy đi, chúng ta kiểm soát cái miệng của mình, sau này ai nói dối đối phương đều sẽ phải gánh chịu hậu quả tương ứng, thế nào?”

Lăng Kỳ Ý suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì liền gật đầu đồng ý: “Được”.

Sớm đã nói Lăng Kỳ Ý là một người ngốc nghếch ngây thơ, bởi vì “nói dối” trong miệng Tần Thuật Dương với “nói dối” mà cậu hiểu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Vì thế, sau này khi có người nói “Tần Thuật Dương thích Lăng Kỳ Ý”, “Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý đang nói chuyện yêu đương” hay đại loại như vậy, thì chỉ có thể coi là Lăng Kỳ Ý gieo nhân nào gặt quả nấy mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook