Chương 241: Chúng ta sau này thường xuyên gặp nhau được không?
Thánh Yêu
11/11/2018
Nhân viên phục vụ đứng đờ ra chỗ đó, Cố Tân Tân liếc cô ấy một cái. "Cô ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Cận Ngụ Đình vẫn cúi đầu ăn đồ ăn trong bát mình, Cố Tân Tân ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm thái dương của người đàn ông. Qua một mái tóc dài, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy được vết sẹo đỏ.
Cố Tân Tân đặt đũa xuống, đưa tay phải ra muốn đẩy mái tóc của người đàn ông sang một bên. Cận Ngụ Đình bị động tác bất ngờ của cô dọa cho giật lùi về sau, ngồi thẳng người, đôi mắt đen nhánh rơi xuống mặt Cố Tân Tân.
Bàn tay còn ở giữa không trung không khỏi cuộn lại. "Em chỉ muốn nhìn vết thương của anh thôi."
"Không sao cả, đã rất tốt rồi."
"Cho em liếc một cái thôi."
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm tay cô, ngữ khí vẫn vô cùng kiên quyết, "Thật sự đã tốt lắm rồi."
"Em chỉ cần nhìn một chút thôi."
Người đàn ông bất đắc dĩ đưa gương mặt anh tuấn đến trước mặt cô, Cố Tân Tân cẩn thận từng ly từng tí đưa tay ra, cố gắng hết sức không để ngón tay chạm vào trán anh. Cô đẩy tóc anh ra, thấy được vết thương trên thái dương.
Dù đã được xử lý rất tỉ mỉ cẩn thận nhưng vẫn không tránh được để lại sẹo, Cố Tân Tân nhìn kỹ, ngón tay không nhịn được vuốt ve vết thương.
Vết sẹo hồng có hơi nổi lên, còn có thể nhìn thấy đường kim khâu, mi mắt Cận Ngụ Đình khẽ động. "Có phải đã rất tốt rồi? Không gạt em mà."
Cố Tân Tân thu hai tay về, tóc Cận Ngụ Đình cũng rũ xuống, anh theo bản năng đưa tay ra chỉnh lại để chúng càng che kín vết thương hơn.
"Anh......"
"Làm sao thế?" Cận Ngụ Đình khẽ hỏi.
Cố Tân Tân lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi.
"Ngày ấy tôi sợ em nhìn thấy dáng vẻ của mình sẽ bị dọa sợ nên mới không cho em đi theo thôi. Cũng chỉ là một vết thương ngoài da, vì chảy máu hơi nhiều nên nhìn mới đáng sợ."
Cố Tân Tân cảm thấy đây chính là cơ hội tốt cực kỳ, nếu ngay bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. "Thật ra, không có sao hết, dù sao chỉ cần anh an toàn trở về là được rồi."
Cô muốn nói vài câu trấn an Cận Ngụ Đình, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, dù sao cô cũng không thể khiến Cận Ngụ Đình nghĩ thông được, "Cũng không phải là chuyện gì quá lớn, qua thì cũng qua rồi, đừng tiếp tục nghĩ ngợi nữa."
"Tôi có nghĩ ngợi gì sao?" Cận Ngụ Đình nhẹ giọng hỏi.
Cố Tân Tân mím chặt cánh môi, không thể nói trắng ra, nhưng cô biết Cận Ngụ Đình nhất định hiểu.
Người đàn ông chăm chú quan sát sắc mặt Cố Tân Tân, tầm mắt dời đi nơi khác, giọng nói không còn mạnh mẽ và kiên định như trước. "Tôi không sao cả, đối phương chỉ là muốn tiền mà thôi."
"Thật sự không có chuyện khác sao?"
Cận Ngụ Đình miễn cưỡng cười cười, "Ngày đó tôi không cho em tới là vì lo lắng em suy nghĩ lung tung thôi. Tôi cho tiền, bọn họ tha cho tôi, chỉ đơn giản như vậy."
Cay đắng trào lên cổ họng, có lẽ Cận Ngụ Đình còn chưa biết cô đã đi vào căn phòng kia.
"Vì sao bọn họ đánh anh?"
Cận Ngụ Đình sờ sờ vết sẹo trên trán, tránh nặng tìm nhẹ đáp lời cô, "Những kẻ lòng dạ độc ác còn cần lý do mới động thủ sao?"
Bàn tay Cố Tân Tân nắm nhẹ, Cận Ngụ Đình thấy vậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, "Có phải em thấy tôi xuất hiện chỗ đó nên trong đầu lại suy đoán lung tung rồi không hả?"
Cố Tân Tân tiếp lời anh, "Em và Khổng Thành đến cửa hàng đó nhưng không thấy anh, sau đó đi theo Khổng Thành đến khách sạn, đúng là trong lòng có chút căng thẳng."
"Bọn họ chỉ là muốn tránh khỏi tai mắt của Khổng Thành mà thôi, lúc đó nhìn thấy tôi bị thương nên có lẽ cũng sợ tôi thật sự có chuyện gì đó, khách sạn lớn không dám đi nên mới tìm một khách sạn nho nhỏ."
Cận Ngụ Đình dĩ nhiên không muốn để cho chuyện sau khi vào khách sạn bị Cố Tân Tân biết được, có lẽ anh cũng không có cách nào đối mặt. Cố Tân Tân liếc nhìn bàn tay của người đàn ông, vẫn chưa rút tay về.
Anh nói như vậy là vì sợ cô sẽ dằn vặt áy náy sao? Vậy nên anh đến đây gặp cô, hẳn là vì nghĩ cô sẽ đoán ra gì đó?
"Nhìn cái biểu cảm đó của em kìa, có phải em cho rằng cứ ở nơi đó thì sẽ xảy ra chuyện gì không đấy?"
Cố Tân Tân không biết phải trả lời thế nào, "Không..... không có."
"Không cần gạt tôi, tôi biết em nghĩ gì," Cận Ngụ Đình nắm chặt tay cô, "Không có chuyện gì cả, ngoài chút thương ngoài da cũng không có chuyện gì khác, càng không xảy ra loại chuyện như trong đầu em đang nghĩ tới kia."
Cố Tân Tân khẽ gật đầu, "Đúng, không có xảy ra."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình cong lên, Cố Tân Tân nghe ra được anh đang trấn an cô. "Căn phòng kia chỉ có mấy người đàn ông đi vào, không có ai khác."
Thế ư?
Rõ ràng Cố Tân Tân đã thấy được đầy một giường ngổn ngang. Chăn gối bị ném trên mặt đất có thể giải thích được, nhưng còn chiếc tất da trong thùng rác thì phải giải thích thế nào đây?
Nhưng hiển nhiên, đây là chân tướng Cận Ngụ Đình muốn cô tiếp nhận, cũng chính là chân tướng nằm trong khả năng bọn họ có thể tiếp nhận.
Cố Tân Tân khẽ rũ mi mắt, "Em không nghĩ nhiều, em biết anh không làm sao cả."
Hiện tại trong lòng hai người đều cố gắng giấu đi chuyện đó, Cận Ngụ Đình sẽ không nghĩ đến cô sau đó còn quay lại căn phòng. Không nghĩ tới là tốt nhất, nếu như có thể đem chuyện đêm đó triệt để quên mất cũng là một chuyện tốt. Chỉ sợ mỗi người bọn họ đều giấu chuyện này trong lòng, sau đó mỗi ngày mang ra dằn vặt chính mình mà thôi.
Cận Ngụ Đình cầm đũa gắp thức ăn, giọng nói giả bộ đến rất thoải mái. "Hôm nay em đúng là dễ tính thật, lúc trước còn trốn tôi như chuột trốn mèo vậy."
"Không phải chứ." Cố Tân Tân cầm đũa, gảy gảy thức ăn trong bát. "Trước giờ em cũng chưa từng nói anh đáng sợ."
"Tân Tân, chúng ta sau này thường xuyên gặp mặt được không?"
Cố Tân Tân siết chặt đôi đũa trong tay. "Vì sao?"
Cận Ngụ Đình đột nhiên trầm mặc, Cố Tân Tân có cảm giác mình đã nói sai, thế nhưng anh có thể bước đến bước này đã là đáng quý rồi. "Được rồi, anh muốn gặp thì gặp đi."
"Tôi đương nhiên muốn gặp."
Cố Tân Tân rút chiếc tay còn lại về. "Nhanh ăn cơm thôi, thức ăn sắp nguội cả rồi."
Cố Tân Tân thật ra đang như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vừa hi vọng thời gian mau mau tới, lại không nghĩ sẽ nhanh trở lại như vậy. Cô luôn cảm thấy dù mình có hỏi bao nhiêu câu hỏi thì vẫn như còn rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng rốt cuộc thì chỉ cần có thể nhìn thấy anh như bây giờ đã quá an lòng rồi.
Hai người ăn xong thì ngồi thêm một chút, thời gian vốn còn sớm, nhưng Cận Ngụ Đình đã đứng dậy chuẩn bị rời đi rồi.
Cố Tân Tân biết có những người sau khi trải qua việc này sẽ để lại hậu di chứng như thế nào, nhưng Cận Ngụ Đình hiện tại chính là như vậy.
Trên đường trở về, Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa sổ. "Đưa em tới công ty là được rồi, em tự lái xe về."
"Không được, một mình đi về không an toàn, để tôi đưa em về."
Cố Tân Tân không cự tuyệt nữa, xe đi được một đoạn, Cận Ngụ Đình bỗng nhiên kêu dừng, "Nhìn thấy tiệm bán hoa đó không? Dừng lại một chút."
Cố Tân Tân vội vàng hỏi. "Anh muốn làm gì?"
Tài xế dừng xe lại ven đường, Cận Ngụ Đình đẩy cửa xe muốn đi xuống, giọng nói Khổng Thành lập tức chất đầy lo lắng. "Cửu gia."
"Tôi ở ngay trong cửa hàng thôi, yên tâm."
Chiếc xe kỳ thực dừng lại ngay trước cửa tiệm, nếu như vậy mà còn xảy ra chuyện nữa thì đúng là cướp người ngay dưới mí mắt bọn họ rồi. Cố Tân Tân muốn đi cùng anh ra ngoài, nhưng Cận Ngụ Đình đã quay đầu nhìn cô. "Mọi người đừng ai đi theo."
Cửa xe bị đẩy nhẹ, Khổng Thành mở cánh cửa bên cạnh ra một khe hở, như vậy chỉ cần có tình huống bất ngờ xảy ra anh ta sẽ có thể lập tức xông ra.
Cố Tân Tân cách một tấm cửa kính nhìn thấy Cận Ngụ Đình tiến vào cửa hàng bán hoa, ánh mắt Khổng Thành trước sau chưa từng rời khỏi Cận Ngụ Đình. Một lúc sau anh ta đột nhiên lên tiếng, "Sau khi xảy ra chuyện thì đây là lần đầu tiên Cửu gia đi ra ngoài."
Tầm mắt Cố Tân Tân chậm rãi dời sang gò má Khổng Thành, "Gần đây tâm trạng anh ấy thế nào?"
"Cô không nhìn thấy sao? Cô cảm thấy là thế nào?"
Cố Tân Tân thành thật trả lời. "Cũng còn tốt."
"Người ngài ấy không thể bỏ được vẫn là cô, miễn cưỡng lên tinh thần cũng là vì muốn gặp cô. Cần gì phải thế chứ?"
Trái tim Cố Tân Tân như có một mũi dao đang không ngừng đâm tới, "Khổng Thành, có phải anh rất ghét tôi không?"
"Không dám."
"Tôi có thể hiểu được."
Khổng Thành vẫn nhìn chằm chằm bóng người Cận Ngụ Đình, "Tôi không thể thay Cửu gia làm chủ, tình huống ngày đó cô cũng thấy rồi đấy. Sau này nếu ngài ấy còn muốn gặp cô thì xin cô nương tay, kể cả muốn cự tuyệt thì cũng hãy tìm một lý do nào đó uyển chuyển một chút, đỡ phải khiến ngài ấy suy nghĩ lung tung. Ý chí của Cửu gia vững vàng thế nào không phải cô không biết, nếu cô có thể thì hãy cho ngài ấy chút thời gian, gặp gỡ trò chuyện, đó có lẽ là phương thức tốt nhất."
"Cận thị trưởng đã đến tìm tôi."
Khổng Thành lúc này mới thu hồi tầm mắt nhìn sang Cố Tân Tân, trong giọng nói không còn là thái độ ba phải nửa vời nữa. "Xem ra cô đều đã biết cả rồi."
"Anh ấy có biết không?"
"Mọi chuyện đều là Cận thị trưởng đứng ra giải quyết, nhưng Cửu gia cũng có quyền được biết, Cận thị trưởng sẽ không giấu ngài ấy."
Cố Tân Tân cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng gấp gáp, cô giống như nhìn thấy Cận Ngụ Đình vừa chọn hoa, thi thoảng sẽ lại vừa quay đầu nhìn về phía này.
Chắc chắn anh sẽ không nhìn thấy cô ngồi trong xe, nhưng Cố Tân Tân vẫn rất cố gắng mỉm cười, "Tôi sẽ coi như chuyện gì cũng không biết."
"Không thấy mất công mất sức sao?"
Cố Tân Tân không lên tiếng, cô nhìn thấy Cận Ngụ Đình ôm một bó hoa to từ trong tiệm hoa bước tới, bèn đẩy cửa xe ra. Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh xe, khom lưng ngồi vào. Mùi hương tươi mát của hoa hồng trắng tràn vào khoang xe, Cận Ngụ Đình đưa bó hoa trong tay cho cô. "Cho em."
"Cám ơn."
"Nghe nói con gái đều thích hoa, em có thích không?"
Hai tay Cố Tân Tân ôm lấy bó hoa, "Rất thích."
Khổng Thành ra hiệu cho tài xế tiếp tục lái về phía trước, dọc đường đi Cận Ngụ Đình đều không nói gì. Xe dừng lại trước cửa nhà Cố Tân Tân, anh đi xuống giúp cô mở cửa.
Cố Tân Tân ôm bó hoa trong tay, đứng trước mặt Cận Ngụ Đình. Người đàn ông nhìn cô rồi nói. "Vào đi thôi."
"Ngày mai em mời anh ăn cơm nhé?"
Cận Ngụ Đình hơi giật mình, "Có chuyện gì hả?"
"Hợp đồng lần trước đã hoàn tất thủ tục ký kết, tiền cũng đã được thanh toán đầy đủ. Muốn cám ơn anh."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình cong lên, "Không cần phải khách khí như vậy."
"Anh lại kiêu ngạo như thế từ bao giờ rồi? Mau mau đồng ý đi."
Cận Ngụ Đình cười yếu ớt, "Được, ngày mai là bao giờ?"
"Đừng là buổi tối, trưa mai anh có rảnh không?" Cố Tân Tân cũng có chút sợ hãi, gần đây luôn cảm thấy buổi tối không an toàn.
Cận Ngụ Đình khẽ gật đầu. "Có thời gian."
Chỉ cần là cô hẹn thì dù có bận rộn hơn nữa anh đều có thể tách ra khỏi công việc vì cô.
Cận Ngụ Đình đưa mắt nhìn Cố Tân Tân đi vào trong, mãi đến tận khi bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt thì anh mới quay về xe. Khổng Thành ngay câu đầu tiên đã bán đứng Cố Tân Tân triệt để, "Vừa rồi mới nói với tôi, Cận thị trưởng đến tìm cô ấy rồi."
Cận Ngụ Đình không nói gì, "Việc này cậu cũng không phải không biết."
"Vâng, nhưng mấy lời cô ấy nói với tôi, tôi nghĩ vẫn phải báo cáo lại ngài một tiếng."
Ngón tay Cận Ngụ Đình đặt trên cửa xe gõ nhẹ, ngũ quan dưới ánh đèn mơ hồ càng thêm rõ ràng. Khổng Thành nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, xem ra ngày mai sẽ lại phải ra ngoài rồi.
Ngày hôm sau, Cố Tân Tân ra ngoài từ sáng sớm, đến tận trưa vẫn không thấy Cận Ngụ Đình gọi cho cô, Cố Tân Tân liền trực tiếp gọi cho anh.
"A lô." Đầu bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói của người đàn ông.
"Tối hôm qua đã hẹn anh ăn trưa, anh không có quên đó chứ?"
"Không có," Cận Ngụ Đình phía bên kia cười nhẹ. "Tôi đã sớm đợi em dưới lầu công ty rồi, nhưng vì sợ em bận rộn nên ở đây chờ điện thoại của em."
Cố Tân Tân nhìn trên mặt bàn một chút sau đó đứng lên, cầm theo một chiếc túi giấy rồi đi ra ngoài. "Em xuống ngay."
"Ừ."
Cố Tân Tân xuống đến cửa công ty thì quả nhiên nhìn thấy xe của Cận Ngụ Đình, cô bước nhanh qua, Cận Ngụ Đình cũng xuống xe.
"Chờ lâu chưa?"
"Cũng không lâu lắm."
Cố Tân Tân nhìn ra bốn phía. "Anh muốn ăn gì? Không thì chúng ta vừa lái xe đi vừa tìm?"
"Không cần, xung quanh đây có không ít nhà hàng, tôi cũng không kén chọn."
"Anh mà còn không kén chọn?"
Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, nhấc tay cốc lên đỉnh đầu cô. "Em có thấy tôi kén chọn sao?"
"Có ăn rau cần không?"
Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu.
"Tỏi, cải cúc, ếch ương beo, rắn...... mấy thứ này có ăn không?"
Cận Ngụ Đình cau mày, "Không ăn."
"Vậy mà còn bảo không kén ăn."
"Em nói mấy thứ này không thể tính, đều là đồ ăn phản nhân loại, ai mà ăn nổi?"
Chọn thì cứ chọn chứ, lại còn làm ra vẻ mình có lý do đường hoàng lắm.
Cố Tân Tân cũng coi như là quen thuộc với quanh đây, cô dẫn Cận Ngụ Đình đến một nhà hàng không tệ lắm. Cố Tân Tân ngồi xuống bàn, để Cận Ngụ Đình chọn món.
"Cũng không có gì khác mấy, tôi tùy tiện chọn nhé."
"Ừm."
Hai tay Cố Tân Tân nắm chặt đặt trên đùi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cận Ngụ Đình. Người đàn ông thình lình ngẩng mặt lên, giương mắt nhìn cô, "Tôi có đẹp trai vậy à?"
"Không phải vẫn nói anh là đẹp nhất hả? Nắm mỹ hành hung(*), tự anh còn không ý thức được sao?"
"Vâng."
Cận Ngụ Đình vẫn cúi đầu ăn đồ ăn trong bát mình, Cố Tân Tân ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm thái dương của người đàn ông. Qua một mái tóc dài, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy được vết sẹo đỏ.
Cố Tân Tân đặt đũa xuống, đưa tay phải ra muốn đẩy mái tóc của người đàn ông sang một bên. Cận Ngụ Đình bị động tác bất ngờ của cô dọa cho giật lùi về sau, ngồi thẳng người, đôi mắt đen nhánh rơi xuống mặt Cố Tân Tân.
Bàn tay còn ở giữa không trung không khỏi cuộn lại. "Em chỉ muốn nhìn vết thương của anh thôi."
"Không sao cả, đã rất tốt rồi."
"Cho em liếc một cái thôi."
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm tay cô, ngữ khí vẫn vô cùng kiên quyết, "Thật sự đã tốt lắm rồi."
"Em chỉ cần nhìn một chút thôi."
Người đàn ông bất đắc dĩ đưa gương mặt anh tuấn đến trước mặt cô, Cố Tân Tân cẩn thận từng ly từng tí đưa tay ra, cố gắng hết sức không để ngón tay chạm vào trán anh. Cô đẩy tóc anh ra, thấy được vết thương trên thái dương.
Dù đã được xử lý rất tỉ mỉ cẩn thận nhưng vẫn không tránh được để lại sẹo, Cố Tân Tân nhìn kỹ, ngón tay không nhịn được vuốt ve vết thương.
Vết sẹo hồng có hơi nổi lên, còn có thể nhìn thấy đường kim khâu, mi mắt Cận Ngụ Đình khẽ động. "Có phải đã rất tốt rồi? Không gạt em mà."
Cố Tân Tân thu hai tay về, tóc Cận Ngụ Đình cũng rũ xuống, anh theo bản năng đưa tay ra chỉnh lại để chúng càng che kín vết thương hơn.
"Anh......"
"Làm sao thế?" Cận Ngụ Đình khẽ hỏi.
Cố Tân Tân lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi.
"Ngày ấy tôi sợ em nhìn thấy dáng vẻ của mình sẽ bị dọa sợ nên mới không cho em đi theo thôi. Cũng chỉ là một vết thương ngoài da, vì chảy máu hơi nhiều nên nhìn mới đáng sợ."
Cố Tân Tân cảm thấy đây chính là cơ hội tốt cực kỳ, nếu ngay bây giờ không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. "Thật ra, không có sao hết, dù sao chỉ cần anh an toàn trở về là được rồi."
Cô muốn nói vài câu trấn an Cận Ngụ Đình, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, dù sao cô cũng không thể khiến Cận Ngụ Đình nghĩ thông được, "Cũng không phải là chuyện gì quá lớn, qua thì cũng qua rồi, đừng tiếp tục nghĩ ngợi nữa."
"Tôi có nghĩ ngợi gì sao?" Cận Ngụ Đình nhẹ giọng hỏi.
Cố Tân Tân mím chặt cánh môi, không thể nói trắng ra, nhưng cô biết Cận Ngụ Đình nhất định hiểu.
Người đàn ông chăm chú quan sát sắc mặt Cố Tân Tân, tầm mắt dời đi nơi khác, giọng nói không còn mạnh mẽ và kiên định như trước. "Tôi không sao cả, đối phương chỉ là muốn tiền mà thôi."
"Thật sự không có chuyện khác sao?"
Cận Ngụ Đình miễn cưỡng cười cười, "Ngày đó tôi không cho em tới là vì lo lắng em suy nghĩ lung tung thôi. Tôi cho tiền, bọn họ tha cho tôi, chỉ đơn giản như vậy."
Cay đắng trào lên cổ họng, có lẽ Cận Ngụ Đình còn chưa biết cô đã đi vào căn phòng kia.
"Vì sao bọn họ đánh anh?"
Cận Ngụ Đình sờ sờ vết sẹo trên trán, tránh nặng tìm nhẹ đáp lời cô, "Những kẻ lòng dạ độc ác còn cần lý do mới động thủ sao?"
Bàn tay Cố Tân Tân nắm nhẹ, Cận Ngụ Đình thấy vậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, "Có phải em thấy tôi xuất hiện chỗ đó nên trong đầu lại suy đoán lung tung rồi không hả?"
Cố Tân Tân tiếp lời anh, "Em và Khổng Thành đến cửa hàng đó nhưng không thấy anh, sau đó đi theo Khổng Thành đến khách sạn, đúng là trong lòng có chút căng thẳng."
"Bọn họ chỉ là muốn tránh khỏi tai mắt của Khổng Thành mà thôi, lúc đó nhìn thấy tôi bị thương nên có lẽ cũng sợ tôi thật sự có chuyện gì đó, khách sạn lớn không dám đi nên mới tìm một khách sạn nho nhỏ."
Cận Ngụ Đình dĩ nhiên không muốn để cho chuyện sau khi vào khách sạn bị Cố Tân Tân biết được, có lẽ anh cũng không có cách nào đối mặt. Cố Tân Tân liếc nhìn bàn tay của người đàn ông, vẫn chưa rút tay về.
Anh nói như vậy là vì sợ cô sẽ dằn vặt áy náy sao? Vậy nên anh đến đây gặp cô, hẳn là vì nghĩ cô sẽ đoán ra gì đó?
"Nhìn cái biểu cảm đó của em kìa, có phải em cho rằng cứ ở nơi đó thì sẽ xảy ra chuyện gì không đấy?"
Cố Tân Tân không biết phải trả lời thế nào, "Không..... không có."
"Không cần gạt tôi, tôi biết em nghĩ gì," Cận Ngụ Đình nắm chặt tay cô, "Không có chuyện gì cả, ngoài chút thương ngoài da cũng không có chuyện gì khác, càng không xảy ra loại chuyện như trong đầu em đang nghĩ tới kia."
Cố Tân Tân khẽ gật đầu, "Đúng, không có xảy ra."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình cong lên, Cố Tân Tân nghe ra được anh đang trấn an cô. "Căn phòng kia chỉ có mấy người đàn ông đi vào, không có ai khác."
Thế ư?
Rõ ràng Cố Tân Tân đã thấy được đầy một giường ngổn ngang. Chăn gối bị ném trên mặt đất có thể giải thích được, nhưng còn chiếc tất da trong thùng rác thì phải giải thích thế nào đây?
Nhưng hiển nhiên, đây là chân tướng Cận Ngụ Đình muốn cô tiếp nhận, cũng chính là chân tướng nằm trong khả năng bọn họ có thể tiếp nhận.
Cố Tân Tân khẽ rũ mi mắt, "Em không nghĩ nhiều, em biết anh không làm sao cả."
Hiện tại trong lòng hai người đều cố gắng giấu đi chuyện đó, Cận Ngụ Đình sẽ không nghĩ đến cô sau đó còn quay lại căn phòng. Không nghĩ tới là tốt nhất, nếu như có thể đem chuyện đêm đó triệt để quên mất cũng là một chuyện tốt. Chỉ sợ mỗi người bọn họ đều giấu chuyện này trong lòng, sau đó mỗi ngày mang ra dằn vặt chính mình mà thôi.
Cận Ngụ Đình cầm đũa gắp thức ăn, giọng nói giả bộ đến rất thoải mái. "Hôm nay em đúng là dễ tính thật, lúc trước còn trốn tôi như chuột trốn mèo vậy."
"Không phải chứ." Cố Tân Tân cầm đũa, gảy gảy thức ăn trong bát. "Trước giờ em cũng chưa từng nói anh đáng sợ."
"Tân Tân, chúng ta sau này thường xuyên gặp mặt được không?"
Cố Tân Tân siết chặt đôi đũa trong tay. "Vì sao?"
Cận Ngụ Đình đột nhiên trầm mặc, Cố Tân Tân có cảm giác mình đã nói sai, thế nhưng anh có thể bước đến bước này đã là đáng quý rồi. "Được rồi, anh muốn gặp thì gặp đi."
"Tôi đương nhiên muốn gặp."
Cố Tân Tân rút chiếc tay còn lại về. "Nhanh ăn cơm thôi, thức ăn sắp nguội cả rồi."
Cố Tân Tân thật ra đang như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vừa hi vọng thời gian mau mau tới, lại không nghĩ sẽ nhanh trở lại như vậy. Cô luôn cảm thấy dù mình có hỏi bao nhiêu câu hỏi thì vẫn như còn rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng rốt cuộc thì chỉ cần có thể nhìn thấy anh như bây giờ đã quá an lòng rồi.
Hai người ăn xong thì ngồi thêm một chút, thời gian vốn còn sớm, nhưng Cận Ngụ Đình đã đứng dậy chuẩn bị rời đi rồi.
Cố Tân Tân biết có những người sau khi trải qua việc này sẽ để lại hậu di chứng như thế nào, nhưng Cận Ngụ Đình hiện tại chính là như vậy.
Trên đường trở về, Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa sổ. "Đưa em tới công ty là được rồi, em tự lái xe về."
"Không được, một mình đi về không an toàn, để tôi đưa em về."
Cố Tân Tân không cự tuyệt nữa, xe đi được một đoạn, Cận Ngụ Đình bỗng nhiên kêu dừng, "Nhìn thấy tiệm bán hoa đó không? Dừng lại một chút."
Cố Tân Tân vội vàng hỏi. "Anh muốn làm gì?"
Tài xế dừng xe lại ven đường, Cận Ngụ Đình đẩy cửa xe muốn đi xuống, giọng nói Khổng Thành lập tức chất đầy lo lắng. "Cửu gia."
"Tôi ở ngay trong cửa hàng thôi, yên tâm."
Chiếc xe kỳ thực dừng lại ngay trước cửa tiệm, nếu như vậy mà còn xảy ra chuyện nữa thì đúng là cướp người ngay dưới mí mắt bọn họ rồi. Cố Tân Tân muốn đi cùng anh ra ngoài, nhưng Cận Ngụ Đình đã quay đầu nhìn cô. "Mọi người đừng ai đi theo."
Cửa xe bị đẩy nhẹ, Khổng Thành mở cánh cửa bên cạnh ra một khe hở, như vậy chỉ cần có tình huống bất ngờ xảy ra anh ta sẽ có thể lập tức xông ra.
Cố Tân Tân cách một tấm cửa kính nhìn thấy Cận Ngụ Đình tiến vào cửa hàng bán hoa, ánh mắt Khổng Thành trước sau chưa từng rời khỏi Cận Ngụ Đình. Một lúc sau anh ta đột nhiên lên tiếng, "Sau khi xảy ra chuyện thì đây là lần đầu tiên Cửu gia đi ra ngoài."
Tầm mắt Cố Tân Tân chậm rãi dời sang gò má Khổng Thành, "Gần đây tâm trạng anh ấy thế nào?"
"Cô không nhìn thấy sao? Cô cảm thấy là thế nào?"
Cố Tân Tân thành thật trả lời. "Cũng còn tốt."
"Người ngài ấy không thể bỏ được vẫn là cô, miễn cưỡng lên tinh thần cũng là vì muốn gặp cô. Cần gì phải thế chứ?"
Trái tim Cố Tân Tân như có một mũi dao đang không ngừng đâm tới, "Khổng Thành, có phải anh rất ghét tôi không?"
"Không dám."
"Tôi có thể hiểu được."
Khổng Thành vẫn nhìn chằm chằm bóng người Cận Ngụ Đình, "Tôi không thể thay Cửu gia làm chủ, tình huống ngày đó cô cũng thấy rồi đấy. Sau này nếu ngài ấy còn muốn gặp cô thì xin cô nương tay, kể cả muốn cự tuyệt thì cũng hãy tìm một lý do nào đó uyển chuyển một chút, đỡ phải khiến ngài ấy suy nghĩ lung tung. Ý chí của Cửu gia vững vàng thế nào không phải cô không biết, nếu cô có thể thì hãy cho ngài ấy chút thời gian, gặp gỡ trò chuyện, đó có lẽ là phương thức tốt nhất."
"Cận thị trưởng đã đến tìm tôi."
Khổng Thành lúc này mới thu hồi tầm mắt nhìn sang Cố Tân Tân, trong giọng nói không còn là thái độ ba phải nửa vời nữa. "Xem ra cô đều đã biết cả rồi."
"Anh ấy có biết không?"
"Mọi chuyện đều là Cận thị trưởng đứng ra giải quyết, nhưng Cửu gia cũng có quyền được biết, Cận thị trưởng sẽ không giấu ngài ấy."
Cố Tân Tân cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng gấp gáp, cô giống như nhìn thấy Cận Ngụ Đình vừa chọn hoa, thi thoảng sẽ lại vừa quay đầu nhìn về phía này.
Chắc chắn anh sẽ không nhìn thấy cô ngồi trong xe, nhưng Cố Tân Tân vẫn rất cố gắng mỉm cười, "Tôi sẽ coi như chuyện gì cũng không biết."
"Không thấy mất công mất sức sao?"
Cố Tân Tân không lên tiếng, cô nhìn thấy Cận Ngụ Đình ôm một bó hoa to từ trong tiệm hoa bước tới, bèn đẩy cửa xe ra. Cận Ngụ Đình đi đến bên cạnh xe, khom lưng ngồi vào. Mùi hương tươi mát của hoa hồng trắng tràn vào khoang xe, Cận Ngụ Đình đưa bó hoa trong tay cho cô. "Cho em."
"Cám ơn."
"Nghe nói con gái đều thích hoa, em có thích không?"
Hai tay Cố Tân Tân ôm lấy bó hoa, "Rất thích."
Khổng Thành ra hiệu cho tài xế tiếp tục lái về phía trước, dọc đường đi Cận Ngụ Đình đều không nói gì. Xe dừng lại trước cửa nhà Cố Tân Tân, anh đi xuống giúp cô mở cửa.
Cố Tân Tân ôm bó hoa trong tay, đứng trước mặt Cận Ngụ Đình. Người đàn ông nhìn cô rồi nói. "Vào đi thôi."
"Ngày mai em mời anh ăn cơm nhé?"
Cận Ngụ Đình hơi giật mình, "Có chuyện gì hả?"
"Hợp đồng lần trước đã hoàn tất thủ tục ký kết, tiền cũng đã được thanh toán đầy đủ. Muốn cám ơn anh."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình cong lên, "Không cần phải khách khí như vậy."
"Anh lại kiêu ngạo như thế từ bao giờ rồi? Mau mau đồng ý đi."
Cận Ngụ Đình cười yếu ớt, "Được, ngày mai là bao giờ?"
"Đừng là buổi tối, trưa mai anh có rảnh không?" Cố Tân Tân cũng có chút sợ hãi, gần đây luôn cảm thấy buổi tối không an toàn.
Cận Ngụ Đình khẽ gật đầu. "Có thời gian."
Chỉ cần là cô hẹn thì dù có bận rộn hơn nữa anh đều có thể tách ra khỏi công việc vì cô.
Cận Ngụ Đình đưa mắt nhìn Cố Tân Tân đi vào trong, mãi đến tận khi bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt thì anh mới quay về xe. Khổng Thành ngay câu đầu tiên đã bán đứng Cố Tân Tân triệt để, "Vừa rồi mới nói với tôi, Cận thị trưởng đến tìm cô ấy rồi."
Cận Ngụ Đình không nói gì, "Việc này cậu cũng không phải không biết."
"Vâng, nhưng mấy lời cô ấy nói với tôi, tôi nghĩ vẫn phải báo cáo lại ngài một tiếng."
Ngón tay Cận Ngụ Đình đặt trên cửa xe gõ nhẹ, ngũ quan dưới ánh đèn mơ hồ càng thêm rõ ràng. Khổng Thành nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, xem ra ngày mai sẽ lại phải ra ngoài rồi.
Ngày hôm sau, Cố Tân Tân ra ngoài từ sáng sớm, đến tận trưa vẫn không thấy Cận Ngụ Đình gọi cho cô, Cố Tân Tân liền trực tiếp gọi cho anh.
"A lô." Đầu bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói của người đàn ông.
"Tối hôm qua đã hẹn anh ăn trưa, anh không có quên đó chứ?"
"Không có," Cận Ngụ Đình phía bên kia cười nhẹ. "Tôi đã sớm đợi em dưới lầu công ty rồi, nhưng vì sợ em bận rộn nên ở đây chờ điện thoại của em."
Cố Tân Tân nhìn trên mặt bàn một chút sau đó đứng lên, cầm theo một chiếc túi giấy rồi đi ra ngoài. "Em xuống ngay."
"Ừ."
Cố Tân Tân xuống đến cửa công ty thì quả nhiên nhìn thấy xe của Cận Ngụ Đình, cô bước nhanh qua, Cận Ngụ Đình cũng xuống xe.
"Chờ lâu chưa?"
"Cũng không lâu lắm."
Cố Tân Tân nhìn ra bốn phía. "Anh muốn ăn gì? Không thì chúng ta vừa lái xe đi vừa tìm?"
"Không cần, xung quanh đây có không ít nhà hàng, tôi cũng không kén chọn."
"Anh mà còn không kén chọn?"
Cận Ngụ Đình liếc cô một cái, nhấc tay cốc lên đỉnh đầu cô. "Em có thấy tôi kén chọn sao?"
"Có ăn rau cần không?"
Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu.
"Tỏi, cải cúc, ếch ương beo, rắn...... mấy thứ này có ăn không?"
Cận Ngụ Đình cau mày, "Không ăn."
"Vậy mà còn bảo không kén ăn."
"Em nói mấy thứ này không thể tính, đều là đồ ăn phản nhân loại, ai mà ăn nổi?"
Chọn thì cứ chọn chứ, lại còn làm ra vẻ mình có lý do đường hoàng lắm.
Cố Tân Tân cũng coi như là quen thuộc với quanh đây, cô dẫn Cận Ngụ Đình đến một nhà hàng không tệ lắm. Cố Tân Tân ngồi xuống bàn, để Cận Ngụ Đình chọn món.
"Cũng không có gì khác mấy, tôi tùy tiện chọn nhé."
"Ừm."
Hai tay Cố Tân Tân nắm chặt đặt trên đùi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Cận Ngụ Đình. Người đàn ông thình lình ngẩng mặt lên, giương mắt nhìn cô, "Tôi có đẹp trai vậy à?"
"Không phải vẫn nói anh là đẹp nhất hả? Nắm mỹ hành hung(*), tự anh còn không ý thức được sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.