Chương 204: Lại là tai nạn xe cộ
Thánh Yêu
26/10/2018
Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân rất nghiêm túc nói, "Được, công ty chia hoa hồng sẽ cho anh một phần, anh cũng có thể giới thiệu cho tôi mối làm ăn, mỗi lần đó tôi đều sẽ chia hoa hồng cho anh."
Cận Ngụ Đình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, "Tôi thiếu chút tiền này của em sao?"
"Tôi nói thật."
"Tôi cũng nói thật, thay vì chia hoa hồng thì chi bằng em bán lại công ty cho tôi đi, tôi sẽ cho em một khoản tiền lớn."
Cố Tân Tân ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước, nghiêm túc nói, "Không được."
"Được rồi, chọc em cười thôi, ăn cơm quan trọng."
Chiếc xe chạy về phía trước, Cố Tân Tân một tay gác trên cửa sổ xe, bộ dạng giống như có tâm sự nhìn chằm chằm một chỗ.
Phía trước là trạm xe buýt, lượng phương tiện qua lại cũng tương đối nhiều nên có chút kẹt xe. Cố Tân Tân nhìn thấy tất cả những người ngồi dưới chân cầu phía trước đồng loạt đứng lên, bọn họ mặc trên người những bộ quần áo rách rưới, tuổi tác cũng khá lớn, đầu tóc rối loạn, vừa nhìn liền biết là dùng nghề ăn xin kiếm sống qua ngày.
Bọn họ hẳn cũng đã bàn bạc xong xuôi, nên không cùng nhau vây một chiếc xe, mà mỗi người chia nhau chạy về một chiếc xe đang đi tới.
Khổng Thành ngồi kế bên ghế tài xế nhìn người kia gõ cửa kính của mấy chiếc xe phía trước, có người không để tâm tới, nhưng cũng có người ghét phiền, hạ cửa xe xuống một khe hở sau đó đưa ra vài tờ tiền mặt.
Người ăn mày kia rất nhanh đã đi đến bên cạnh xe Cận Ngụ Đình, động tác đập cửa sổ xe cũng rất mạnh bạo, không hề sợ tay sẽ vì thế mà sưng lên.
Tài xế lơ đi triệt để, người kia thấy vậy, không từ bỏ ý định, lại vòng qua đầu xe sang bên kia.
Từng chuỗi âm thanh truyền vào tai Cố Tân Tân, tài xế nhấn còi, thế nhưng người bên ngoài vẫn chưa dao động, tiếp tục lặp lại động tác đập cửa.
Khổng Thành nâng cao giọng nói vọng ra bên ngoài. "Không có tiền."
Đối phương thấy thế, móc một cái bảng trong túi ra, bên trên ghi. "Wechat hay Alipay đều được."
Tài xế không nhịn được cười khẽ, Khổng Thành thấy chiếc xe phía trước dịch chuyển, ra hiệu cho tài xế cũng cho xe dịch lên.
Nhưng người này lại đi theo đến cùng, "Xin thương xót, xin thương xót."
Khổng Thành nghiêng đầu qua, đối phương còn cầm một chiếc điện thoại, bà ta chỉ chỉ chiếc điện thoại trong lòng bàn tay mình, "Wechat là được rồi, không cần nhiều, mua cho tôi mấy cái bánh bao là được."
Khổng Thành lần sang bên cạnh cầm một thứ đồ lên, sau đó hạ cửa kính xuống.
Cửa sổ xe vừa hạ xuống, người kia liền không thể chờ đợi được nữa nhìn vào bên trong ngó quanh quất, Khổng Thành nhấc tay lên, xoay thứ đồ trong tay, trong nháy mắt xịt thẳng vào mặt bà ta.
Cố Tân Tân nghe được người phụ nữ kêu lên một tiếng, cơ thể cũng lùi về sau mấy bước. Khổng Thành kéo cửa xe lên, tài xế thấy vậy, đạp chân ga đi thẳng.
Người ăn mày kia còn muốn đuổi theo, nhưng vì đôi mắt cay dữ dội, đến mở cũng không mở ra được. Bà ta bất lực đứng tại chỗ, vừa nhảy vừa kêu la. "Đứng lại, đứng lại, tôi muốn báo cảnh sát."
"Cửu gia, xem ra chiếc bình xịt hơi cay tôi chuẩn bị này vẫn rất có tác dụng, ngài xem, hiệu quả thật tốt."
Cận Ngụ Đình cười khẽ, "Cậu không sợ người ta báo cảnh sát bắt về à?"
Sắc mặt Cố Tân Tân hơi trầm xuống. "Vừa rồi người kia có điểm khác lạ?"
"Em cảm thấy có chỗ khác lạ?" Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn về phía cô.
Bàn tay đặt trên đùi của Cố Tân Tân hơi nắm nhẹ, "Đúng, mấy chiếc xe phía trước bà ta cũng đã chạy đến xin, nhưng chỉ cần bị cự tuyệt liền rất nhanh chuyển sang mục tiêu kế tiếp. Chỉ khi đến chỗ của chúng ta mới dây dưa từ bên trái qua bên phải, có chút không thích hợp."
"Tôi còn đang nghĩ, nếu một điểm ấy em còn không nhìn ra thì cái mạng nhỏ này của em giữ lại còn muốn đấu thế nào với Tu Phụ Thành? Chi bằng bỏ vũ khí đầu hàng cho rồi."
Cố Tân Tân không khỏi khẽ hỏi lại, "Nhưng Tu Phụ Thành làm sao biết được tôi sẽ đi đâu? Lại nói đây là xe của anh, chẳng lẽ anh ta còn có thể sắp xếp người liên tục canh giữ dưới chân cầu kia?"
"Trên đời này sẽ không có chuyện gì là không thể, chỉ có chuyện em không nghĩ tới mà thôi, không có chuyện người khác không làm được."
Cố Tân Tân cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía, nhưng sự tình biến thành như thế này, con đường này cũng là cô chọn lựa, dù có nhắm mắt cũng phải đi tiếp.
Xe đi đến chỗ ăn cơm, Cố Tân Tân ăn cái gì cũng được, Cận Ngụ Đình đưa thực đơn cô cũng không có ý định muốn gọi, người đàn ông thấy vậy liền trực tiếp gọi mấy món cô thích ăn.
Bên trong phòng bao rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa. "Anh cho Khổng Thành cùng vào ăn đi, hai người gọi chừng này thức ăn cũng lãng phí."
"Chúng ta hiếm lắm mới có dịp được ăn cùng nhau, không cho cậu ta đi theo làm bóng đèn."
Cố Tân Tân đặt hai tay lên mặt bàn, "Bao giờ anh về Lục Thành?"
"Chừng nào em trở lại thì tôi sẽ về."
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu. "Làm sao tôi có thể dễ dàng quay về như vậy, trong thời gian ngắn, không, có thể là sẽ còn phải ở lại thêm mấy năm nữa."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, trong đáy mắt cũng có thấp thoáng tia lo lắng, "Đây dù sao cũng không phải Lục Thành."
Cô biết hàm ý trong lời nói của anh, "Yên tâm, tôi nhất định sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."
"Lời này của em đối với tôi không có một chút tác dụng nào cả."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên, Cố Tân Tân cầm đũa gắp thức ăn vào bát, "Dù công ty đã có người giúp quản lý thì tôi cũng không thể yên tâm được, nếu tôi đi rồi không phải sẽ đúng ý Tu Phụ Thành quá sao?"
"Dù em có đi rồi thì vẫn sẽ là chiếc gai trong mắt anh ta, vậy còn không bằng trở về Lục Thành, chí ít ở nơi đó còn có tôi có thể bảo vệ cho em an toàn. Dù sao thì ở Lục Thành cũng sẽ không có kẻ nào dám động vào em."
Cận Ngụ Đình nói tới đủ rõ ràng, cũng đã vì Cố Tân Tân cân nhắc không ít. Cô thuận lợi thu công ty về tay, hơn nữa bây giờ còn có người của Cận Ngụ Đình giúp quản lý, Tu Phụ Thành muốn động chân động tay cũng không có dễ dàng như vậy.
Cận Ngụ Đình tiếp tục nói. "Tu Phụ Thành sẽ không chịu để yên, nhưng nếu em ở Lục Thành thì anh ta muốn động em sẽ còn phải e dè vị trí em đang ở. Thiên thời địa lợi nhân hòa, tính thế nào cũng thấy được mảnh đất Lục Thành kia đối với em có chỗ tốt vô cùng tận."
Cố Tân Tân không nói tiếp, không ngừng gắp thức ăn nhét vào miệng, Cận Ngụ Đình múc cho cô một bát canh, đặt bên cạnh.
"Tôi cũng không thích quản những việc này, tôi chỉ muốn làm những chuyện khiến tôi hứng thú, nhưng việc đã đến nước này rồi tôi còn có thể làm gì đây? Cận Ngụ Đình, anh không cần phải tiếp tục khuyên tôi, con đường này là tôi lựa chọn, hiện tại tôi chỉ mong anh mau chóng quay về, giữ an toàn cho chính mình, đừng vì tôi mà chịu liên lụy."
Người đàn ông chăm chú quan sát gò má cô, "Em sợ tôi xảy ra chuyện?"
"Đương nhiên là sợ, càng sợ anh vì tôi mà xảy ra chuyện."
Cận Ngụ Đình nhìn cô xoay khuôn mặt nhỏ sang, chăm chú nhìn anh, "Trong lòng tôi đang cực kỳ cực kỳ bất an, Cận Ngụ Đình, tôi muốn anh khỏe mạnh."
"Yên tâm," người đàn ông cũng hạ giọng nói, "Tu Phụ Thành không làm gì được tôi."
"Lòng dạ anh ta độc ác thế nào không phải anh không biết. Chuyện gì cũng làm được, ngay cả em trai mình cũng có thể giết thì huống chi là anh?"
Cận Ngụ Đình nghe vậy, một tay đặt sau eo cô, thân thể hơi nghiêng về phía trước ôm cô vào trong ngực. "Tôi biết em lo lắng cho tôi, nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc em một mình xoay xở chỗ này. Khi nào em có thể quyết định trở về Lục Thành, khi đó tôi tức khắc sẽ trở về, em không về, tôi cũng không về."
Trước mũi đều là mùi vị quen thuộc của người đàn ông, cô không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy ngực anh. "Đừng như vậy."
Cận Ngụ Đình hơi lùi người về sau, thấy bộ dạng Cố Tân Tân hốt hoảng thì không khỏi cười khẽ. "Làm sao thế?"
"Anh đừng như vậy." Cô lặp lại một lần nữa.
Sắc mặt người đàn ông hơi tối lại, "Ăn cơm đi."
Cố Tân Tân vẫn không có khẩu vị gì, vừa rồi mới đói bụng đến đau quặn, hiện tại ăn vài miếng đã nghẹn đến cổ họng. Nhưng cô không muốn Cận Ngụ Đình phải lo lắng, cuối cùng ăn vào cũng không ít, Cận Ngụ Đình thấy cô như vậy, rốt cuộc mới yên tâm lại một chút.
Ăn xong, Cận Ngụ Đình đưa cô về Tu gia, giữa hai người cũng không có những lời dư thừa.
Cận Ngụ Đình có thể nhìn ra tâm tình Cố Tân Tân bất ổn, tuy là nhìn như đã tỉnh táo lại, nhưng chung quy vẫn là Tu Tư Mân mới ra đi, bộ dạng cô lúc nào cũng là hoảng hốt, có những lúc nói chuyện với cô đều là nói một đằng trả lời một nẻo.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Thấy cô đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài, Cận Ngụ Đình vội vàng lên tiếng.
Cố Tân Tân đáp lại một chữ "được" rồi đẩy cửa xe đi xuống.
Mấy ngày nay Tu Thiện Văn đều ở nhà, gần như là đến cửa lớn cũng không bước ra một bước. Cố Tân Tân quay về phòng ngủ, vừa nằm xuống, trời đất liền quay cuồng, mơ màng rơi vào giấc ngủ.
Người giúp việc biết mấy ngày nay cô vất vả nên dù đã làm xong cơm tối vẫn không lên gọi cô, Cố Tân Tân trùm kín chăn từ đầu đến chân, giống như chưa bao giờ được ngủ như thế.
Rèm cửa bị cô kéo lên, trong phòng tối om như đã về đêm. Cố Tân Tân hiện tại chỉ muốn rũ bỏ tất cả, cứ như vậy mà ngủ đi.
Nhưng cô cũng không có tắt máy, giống như dây cót đã lên sẵn, vì vậy mà chuông điện thoại vừa vang lên, Cố Tân Tân lập tức tỉnh lại, vươn tay lấy điện thoại.
Sau khi đổi điện thoại cô không lưu số điện thoại kia, nhưng vẫn có thể cảm thấy quen thuộc.
Cố Tân Tân ấn nghe, nghe được giọng nói từ đầu bên kia truyền tới, Cố Tân Tân mới nhớ ra đây là số của Khổng Thành.
Cô lười biếng nằm về gối, cũng không biết anh ta có chuyện gì tìm mình.
"A lô."
Đầu bên kia truyền đến giọng nói nóng nảy của Khổng Thành. "Cửu phu nhân."
Cố Tân Tân còn chưa kịp giật mình với cách xưng hô này, cơ thể đã ngồi bật dậy. Ngày thường Khổng Thành vốn là người cực kỳ trầm ổn, cũng cực kỳ hiếm khi thấy anh ta hốt hoảng như thế. Trong lòng Cố Tân Tân không khỏi hồi hộp, đột nhiên nghĩ đến lúc Tu Tư Mân có chuyện, cô cũng đã nhận được một cú điện thoại như thế này.
Lòng Cố Tân Tân nóng như lửa đốt, lời nói xông thẳng lên yết hầu, nhưng vẫn không biết phải thốt ra như thế nào. Môi cô run lẩy bẩy, nghe được đầu dây bên kia nói. "Cửu gia xảy ra chuyện rồi."
Trái tim Cố Tân Tân chốc lát chìm trong hố băng lạnh lẽo, "Anh ta...... anh ta làm sao?"
"Xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang ở trong bệnh viện cấp cứu, tôi sợ ngài ấy không qua khỏi......"
Cố Tân Tân sợ đến mức ngồi bật dậy, cơn choáng váng lập tức ập tới, cô vội vội vàng vàng dùng tay chống lên tủ đầu giường. "Vì sao lại như vậy? Anh ta ở đâu? Có sao không?"
"Chúng tôi đi thẳng đến bệnh viện, vừa rồi loáng thoáng nghe được bác sĩ nói vết thương rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều. Phải làm sao bây giờ?"
Trái tim Cố Tân Tân giống như bị người ta hung hăng rạch ra, đau đến mức không thở nổi. Cô thở gấp, khó mà tin được. Tu Tư Mân vừa mới đi, bây giờ đến Cận Ngụ Đình cũng bỏ cô mà đi sao?
Cô thật sự không thể tiếp thu.
Cố Tân Tân không kìm được khóc nức nở, sợ đến mức không dám tiếp tục hỏi Khổng Thành rốt cuộc hiện tại Cận Ngụ Đình đang ở bệnh viện nào.
Khổng Thành hơi nghiêng đầu tránh xa chiếc điện thoại đó một khoảng, hai vai hơi co lại, nghe được tiếng khóc bên kia vẫn còn tiếp tục, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng thảm thiết.
Xong rồi xong rồi, chuyện này hình như làm hơi quá, anh ta có thể sẽ bị Cố Tân Tân đánh chết hay không đây?
***
Cố Tân Tân rất nghiêm túc nói, "Được, công ty chia hoa hồng sẽ cho anh một phần, anh cũng có thể giới thiệu cho tôi mối làm ăn, mỗi lần đó tôi đều sẽ chia hoa hồng cho anh."
Cận Ngụ Đình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, "Tôi thiếu chút tiền này của em sao?"
"Tôi nói thật."
"Tôi cũng nói thật, thay vì chia hoa hồng thì chi bằng em bán lại công ty cho tôi đi, tôi sẽ cho em một khoản tiền lớn."
Cố Tân Tân ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước, nghiêm túc nói, "Không được."
"Được rồi, chọc em cười thôi, ăn cơm quan trọng."
Chiếc xe chạy về phía trước, Cố Tân Tân một tay gác trên cửa sổ xe, bộ dạng giống như có tâm sự nhìn chằm chằm một chỗ.
Phía trước là trạm xe buýt, lượng phương tiện qua lại cũng tương đối nhiều nên có chút kẹt xe. Cố Tân Tân nhìn thấy tất cả những người ngồi dưới chân cầu phía trước đồng loạt đứng lên, bọn họ mặc trên người những bộ quần áo rách rưới, tuổi tác cũng khá lớn, đầu tóc rối loạn, vừa nhìn liền biết là dùng nghề ăn xin kiếm sống qua ngày.
Bọn họ hẳn cũng đã bàn bạc xong xuôi, nên không cùng nhau vây một chiếc xe, mà mỗi người chia nhau chạy về một chiếc xe đang đi tới.
Khổng Thành ngồi kế bên ghế tài xế nhìn người kia gõ cửa kính của mấy chiếc xe phía trước, có người không để tâm tới, nhưng cũng có người ghét phiền, hạ cửa xe xuống một khe hở sau đó đưa ra vài tờ tiền mặt.
Người ăn mày kia rất nhanh đã đi đến bên cạnh xe Cận Ngụ Đình, động tác đập cửa sổ xe cũng rất mạnh bạo, không hề sợ tay sẽ vì thế mà sưng lên.
Tài xế lơ đi triệt để, người kia thấy vậy, không từ bỏ ý định, lại vòng qua đầu xe sang bên kia.
Từng chuỗi âm thanh truyền vào tai Cố Tân Tân, tài xế nhấn còi, thế nhưng người bên ngoài vẫn chưa dao động, tiếp tục lặp lại động tác đập cửa.
Khổng Thành nâng cao giọng nói vọng ra bên ngoài. "Không có tiền."
Đối phương thấy thế, móc một cái bảng trong túi ra, bên trên ghi. "Wechat hay Alipay đều được."
Tài xế không nhịn được cười khẽ, Khổng Thành thấy chiếc xe phía trước dịch chuyển, ra hiệu cho tài xế cũng cho xe dịch lên.
Nhưng người này lại đi theo đến cùng, "Xin thương xót, xin thương xót."
Khổng Thành nghiêng đầu qua, đối phương còn cầm một chiếc điện thoại, bà ta chỉ chỉ chiếc điện thoại trong lòng bàn tay mình, "Wechat là được rồi, không cần nhiều, mua cho tôi mấy cái bánh bao là được."
Khổng Thành lần sang bên cạnh cầm một thứ đồ lên, sau đó hạ cửa kính xuống.
Cửa sổ xe vừa hạ xuống, người kia liền không thể chờ đợi được nữa nhìn vào bên trong ngó quanh quất, Khổng Thành nhấc tay lên, xoay thứ đồ trong tay, trong nháy mắt xịt thẳng vào mặt bà ta.
Cố Tân Tân nghe được người phụ nữ kêu lên một tiếng, cơ thể cũng lùi về sau mấy bước. Khổng Thành kéo cửa xe lên, tài xế thấy vậy, đạp chân ga đi thẳng.
Người ăn mày kia còn muốn đuổi theo, nhưng vì đôi mắt cay dữ dội, đến mở cũng không mở ra được. Bà ta bất lực đứng tại chỗ, vừa nhảy vừa kêu la. "Đứng lại, đứng lại, tôi muốn báo cảnh sát."
"Cửu gia, xem ra chiếc bình xịt hơi cay tôi chuẩn bị này vẫn rất có tác dụng, ngài xem, hiệu quả thật tốt."
Cận Ngụ Đình cười khẽ, "Cậu không sợ người ta báo cảnh sát bắt về à?"
Sắc mặt Cố Tân Tân hơi trầm xuống. "Vừa rồi người kia có điểm khác lạ?"
"Em cảm thấy có chỗ khác lạ?" Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn về phía cô.
Bàn tay đặt trên đùi của Cố Tân Tân hơi nắm nhẹ, "Đúng, mấy chiếc xe phía trước bà ta cũng đã chạy đến xin, nhưng chỉ cần bị cự tuyệt liền rất nhanh chuyển sang mục tiêu kế tiếp. Chỉ khi đến chỗ của chúng ta mới dây dưa từ bên trái qua bên phải, có chút không thích hợp."
"Tôi còn đang nghĩ, nếu một điểm ấy em còn không nhìn ra thì cái mạng nhỏ này của em giữ lại còn muốn đấu thế nào với Tu Phụ Thành? Chi bằng bỏ vũ khí đầu hàng cho rồi."
Cố Tân Tân không khỏi khẽ hỏi lại, "Nhưng Tu Phụ Thành làm sao biết được tôi sẽ đi đâu? Lại nói đây là xe của anh, chẳng lẽ anh ta còn có thể sắp xếp người liên tục canh giữ dưới chân cầu kia?"
"Trên đời này sẽ không có chuyện gì là không thể, chỉ có chuyện em không nghĩ tới mà thôi, không có chuyện người khác không làm được."
Cố Tân Tân cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía, nhưng sự tình biến thành như thế này, con đường này cũng là cô chọn lựa, dù có nhắm mắt cũng phải đi tiếp.
Xe đi đến chỗ ăn cơm, Cố Tân Tân ăn cái gì cũng được, Cận Ngụ Đình đưa thực đơn cô cũng không có ý định muốn gọi, người đàn ông thấy vậy liền trực tiếp gọi mấy món cô thích ăn.
Bên trong phòng bao rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa. "Anh cho Khổng Thành cùng vào ăn đi, hai người gọi chừng này thức ăn cũng lãng phí."
"Chúng ta hiếm lắm mới có dịp được ăn cùng nhau, không cho cậu ta đi theo làm bóng đèn."
Cố Tân Tân đặt hai tay lên mặt bàn, "Bao giờ anh về Lục Thành?"
"Chừng nào em trở lại thì tôi sẽ về."
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu. "Làm sao tôi có thể dễ dàng quay về như vậy, trong thời gian ngắn, không, có thể là sẽ còn phải ở lại thêm mấy năm nữa."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, trong đáy mắt cũng có thấp thoáng tia lo lắng, "Đây dù sao cũng không phải Lục Thành."
Cô biết hàm ý trong lời nói của anh, "Yên tâm, tôi nhất định sẽ tự chăm sóc tốt cho mình."
"Lời này của em đối với tôi không có một chút tác dụng nào cả."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên, Cố Tân Tân cầm đũa gắp thức ăn vào bát, "Dù công ty đã có người giúp quản lý thì tôi cũng không thể yên tâm được, nếu tôi đi rồi không phải sẽ đúng ý Tu Phụ Thành quá sao?"
"Dù em có đi rồi thì vẫn sẽ là chiếc gai trong mắt anh ta, vậy còn không bằng trở về Lục Thành, chí ít ở nơi đó còn có tôi có thể bảo vệ cho em an toàn. Dù sao thì ở Lục Thành cũng sẽ không có kẻ nào dám động vào em."
Cận Ngụ Đình nói tới đủ rõ ràng, cũng đã vì Cố Tân Tân cân nhắc không ít. Cô thuận lợi thu công ty về tay, hơn nữa bây giờ còn có người của Cận Ngụ Đình giúp quản lý, Tu Phụ Thành muốn động chân động tay cũng không có dễ dàng như vậy.
Cận Ngụ Đình tiếp tục nói. "Tu Phụ Thành sẽ không chịu để yên, nhưng nếu em ở Lục Thành thì anh ta muốn động em sẽ còn phải e dè vị trí em đang ở. Thiên thời địa lợi nhân hòa, tính thế nào cũng thấy được mảnh đất Lục Thành kia đối với em có chỗ tốt vô cùng tận."
Cố Tân Tân không nói tiếp, không ngừng gắp thức ăn nhét vào miệng, Cận Ngụ Đình múc cho cô một bát canh, đặt bên cạnh.
"Tôi cũng không thích quản những việc này, tôi chỉ muốn làm những chuyện khiến tôi hứng thú, nhưng việc đã đến nước này rồi tôi còn có thể làm gì đây? Cận Ngụ Đình, anh không cần phải tiếp tục khuyên tôi, con đường này là tôi lựa chọn, hiện tại tôi chỉ mong anh mau chóng quay về, giữ an toàn cho chính mình, đừng vì tôi mà chịu liên lụy."
Người đàn ông chăm chú quan sát gò má cô, "Em sợ tôi xảy ra chuyện?"
"Đương nhiên là sợ, càng sợ anh vì tôi mà xảy ra chuyện."
Cận Ngụ Đình nhìn cô xoay khuôn mặt nhỏ sang, chăm chú nhìn anh, "Trong lòng tôi đang cực kỳ cực kỳ bất an, Cận Ngụ Đình, tôi muốn anh khỏe mạnh."
"Yên tâm," người đàn ông cũng hạ giọng nói, "Tu Phụ Thành không làm gì được tôi."
"Lòng dạ anh ta độc ác thế nào không phải anh không biết. Chuyện gì cũng làm được, ngay cả em trai mình cũng có thể giết thì huống chi là anh?"
Cận Ngụ Đình nghe vậy, một tay đặt sau eo cô, thân thể hơi nghiêng về phía trước ôm cô vào trong ngực. "Tôi biết em lo lắng cho tôi, nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc em một mình xoay xở chỗ này. Khi nào em có thể quyết định trở về Lục Thành, khi đó tôi tức khắc sẽ trở về, em không về, tôi cũng không về."
Trước mũi đều là mùi vị quen thuộc của người đàn ông, cô không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy ngực anh. "Đừng như vậy."
Cận Ngụ Đình hơi lùi người về sau, thấy bộ dạng Cố Tân Tân hốt hoảng thì không khỏi cười khẽ. "Làm sao thế?"
"Anh đừng như vậy." Cô lặp lại một lần nữa.
Sắc mặt người đàn ông hơi tối lại, "Ăn cơm đi."
Cố Tân Tân vẫn không có khẩu vị gì, vừa rồi mới đói bụng đến đau quặn, hiện tại ăn vài miếng đã nghẹn đến cổ họng. Nhưng cô không muốn Cận Ngụ Đình phải lo lắng, cuối cùng ăn vào cũng không ít, Cận Ngụ Đình thấy cô như vậy, rốt cuộc mới yên tâm lại một chút.
Ăn xong, Cận Ngụ Đình đưa cô về Tu gia, giữa hai người cũng không có những lời dư thừa.
Cận Ngụ Đình có thể nhìn ra tâm tình Cố Tân Tân bất ổn, tuy là nhìn như đã tỉnh táo lại, nhưng chung quy vẫn là Tu Tư Mân mới ra đi, bộ dạng cô lúc nào cũng là hoảng hốt, có những lúc nói chuyện với cô đều là nói một đằng trả lời một nẻo.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Thấy cô đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài, Cận Ngụ Đình vội vàng lên tiếng.
Cố Tân Tân đáp lại một chữ "được" rồi đẩy cửa xe đi xuống.
Mấy ngày nay Tu Thiện Văn đều ở nhà, gần như là đến cửa lớn cũng không bước ra một bước. Cố Tân Tân quay về phòng ngủ, vừa nằm xuống, trời đất liền quay cuồng, mơ màng rơi vào giấc ngủ.
Người giúp việc biết mấy ngày nay cô vất vả nên dù đã làm xong cơm tối vẫn không lên gọi cô, Cố Tân Tân trùm kín chăn từ đầu đến chân, giống như chưa bao giờ được ngủ như thế.
Rèm cửa bị cô kéo lên, trong phòng tối om như đã về đêm. Cố Tân Tân hiện tại chỉ muốn rũ bỏ tất cả, cứ như vậy mà ngủ đi.
Nhưng cô cũng không có tắt máy, giống như dây cót đã lên sẵn, vì vậy mà chuông điện thoại vừa vang lên, Cố Tân Tân lập tức tỉnh lại, vươn tay lấy điện thoại.
Sau khi đổi điện thoại cô không lưu số điện thoại kia, nhưng vẫn có thể cảm thấy quen thuộc.
Cố Tân Tân ấn nghe, nghe được giọng nói từ đầu bên kia truyền tới, Cố Tân Tân mới nhớ ra đây là số của Khổng Thành.
Cô lười biếng nằm về gối, cũng không biết anh ta có chuyện gì tìm mình.
"A lô."
Đầu bên kia truyền đến giọng nói nóng nảy của Khổng Thành. "Cửu phu nhân."
Cố Tân Tân còn chưa kịp giật mình với cách xưng hô này, cơ thể đã ngồi bật dậy. Ngày thường Khổng Thành vốn là người cực kỳ trầm ổn, cũng cực kỳ hiếm khi thấy anh ta hốt hoảng như thế. Trong lòng Cố Tân Tân không khỏi hồi hộp, đột nhiên nghĩ đến lúc Tu Tư Mân có chuyện, cô cũng đã nhận được một cú điện thoại như thế này.
Lòng Cố Tân Tân nóng như lửa đốt, lời nói xông thẳng lên yết hầu, nhưng vẫn không biết phải thốt ra như thế nào. Môi cô run lẩy bẩy, nghe được đầu dây bên kia nói. "Cửu gia xảy ra chuyện rồi."
Trái tim Cố Tân Tân chốc lát chìm trong hố băng lạnh lẽo, "Anh ta...... anh ta làm sao?"
"Xảy ra tai nạn xe, bây giờ đang ở trong bệnh viện cấp cứu, tôi sợ ngài ấy không qua khỏi......"
Cố Tân Tân sợ đến mức ngồi bật dậy, cơn choáng váng lập tức ập tới, cô vội vội vàng vàng dùng tay chống lên tủ đầu giường. "Vì sao lại như vậy? Anh ta ở đâu? Có sao không?"
"Chúng tôi đi thẳng đến bệnh viện, vừa rồi loáng thoáng nghe được bác sĩ nói vết thương rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều. Phải làm sao bây giờ?"
Trái tim Cố Tân Tân giống như bị người ta hung hăng rạch ra, đau đến mức không thở nổi. Cô thở gấp, khó mà tin được. Tu Tư Mân vừa mới đi, bây giờ đến Cận Ngụ Đình cũng bỏ cô mà đi sao?
Cô thật sự không thể tiếp thu.
Cố Tân Tân không kìm được khóc nức nở, sợ đến mức không dám tiếp tục hỏi Khổng Thành rốt cuộc hiện tại Cận Ngụ Đình đang ở bệnh viện nào.
Khổng Thành hơi nghiêng đầu tránh xa chiếc điện thoại đó một khoảng, hai vai hơi co lại, nghe được tiếng khóc bên kia vẫn còn tiếp tục, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng thảm thiết.
Xong rồi xong rồi, chuyện này hình như làm hơi quá, anh ta có thể sẽ bị Cố Tân Tân đánh chết hay không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.