Chương 85: Làm mất mặt nhau
Thánh Yêu
26/10/2018
Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân giận dữ, Cận Ngụ Đình cũng là hiếm thấy cô có cái vẻ mặt đó. "Không phải sao? Thuốc tránh thai khẩn cấp là hữu dụng nhất, có làm bao nhiêu lần cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ cần uống một viên là được."
"Cận Ngụ Đình, anh muốn ăn đòn có phải không?"
"Thật sự muốn động thủ? Em là đối thủ của tôi sao?"
Cố Tân Tân quay mặt sang hướng khác, "Thuốc không có ở chỗ tôi, bị Thương Kỳ mang đi rồi."
"Không sao cả, ngày mai lại đi mua mới cũng như nhau."
"Cận Ngụ Đình!"
Anh biết cơn giận này trong lòng cô khó mà nuốt xuống, "Em thật sự chắc chắn sau khi tôi biết sẽ không thể làm gì em sao?"
"Cận Ngụ Đình, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, đáng để anh phải tìm tôi khởi binh vấn tội sao?"
"Chuyện nhỏ? Hóa ra ở trong lòng em nó chỉ là một cái chuyện không quá quan trọng."
Cố Tân Tân muốn đẩy anh ra, nhưng dùng sức thế nào cũng đều vô dụng, "Cửu gia cũng là người có sĩ diện, tôi không tin anh ngày hôm nay nhất định muốn ép buộc tôi!"
Thân thể phía trên không nhúc nhích. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, không thể tạo thành tổn thương quá lớn. Cố Tân Tân nhìn chằm chằm cằm Cận Ngụ Đình, một cái tát kia của Thương Kỳ xem ra là uổng công vô ích rồi. Khi đó Thương Kỳ ở trước mặt cô vơ tội về phía mình, hơn nữa lại là ngay trước mặt Tần Chi Song, Cố Tân Tân căn bản không có cơ hội phản ứng lại.
Sớm biết Thương Kỳ vì thế mà bị ăn một cái tát thì Cố Tân Tân nhất định sẽ không chút do dự mà thừa nhận.
Dù sao ngoại trừ cảm giác hổ thẹn đối với Tần Chi Song thì cô nghĩ mình có thể bình thản mà đối mặt với cảm nhận của Cận Ngụ Đình.
"Có phải ngoại trừ làm tốt những công việc cơ bản của một tấm khiên chắn, em đối với tôi thật sự không có chút tình cảm dư thừa nào hay không?"
Anh thẳng thắn hỏi ra như vậy, sau đó hai mắt dán chặt vào từng thay đổi nhỏ biểu cảm của Cố Tân Tân. Chỉ tiếc là từ ngày ký tặng sách đó đến hôm nay, chỉ một chút thời gian ngắn đó thôi mà cô đã có thể đem bi thương trong mắt che giấu đến kín kẽ.
"Tình cảm?" Cố Tân Tân giống như nghe được truyện cười hỏi Cận Ngụ Đình. "Vì sao tôi phải có tình cảm với anh?"
Hai cánh tay chống người sắp không vững, Cận Ngụ Đình thu tay về, ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân. "Nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ tận lực sử dụng tấm lá chắn này, không cần phải làm bằng sắt, sẽ bị rỉ sét."
"Không phải là anh vẫn dùng đó sao?" Cố Tân Tân không quên chế nhạo. "Hơn nữa còn dùng đến thuận buồm xuôi gió, mọi sự đều như ý."
Cận Ngụ Đình lần thứ hai đứng dậy đi ra ngoài, anh càng ngày càng không thể khống chế được tâm tình của chính mình, anh thật sự sợ một ngày nào đó sẽ bị Cố Tân Tân chọc cho tức điên.
Mấy ngày sau.
Khổng Thành cầm tập tài liệu đi vào phòng, Cận Ngụ Đình ngồi đó chống trán, giống như đang thất thần. Khổng Thành mở tập tài liệu ra sau đó đặt trước mặt anh. "Cửu gia, ký tên."
"Gấp không?"
"Thứ sáu mở họp sẽ dùng tới."
Cận Ngụ Đình gấp lại tập văn kiện, "Vậy thì không vội, hiện tại tôi không có tâm tình để xem."
Khổng Thành cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cận Ngụ Đình, hơi giật mình vì Cận Ngụ Đình có thể mang cảm xúc cá nhân vào cả công việc. "Cửu gia, bộ truyện tranh của Cửu phu nhân lại được cập nhật rồi."
"Ừ." Dáng vẻ của anh vô cùng thờ ơ, cũng chỉ hừ nhẹ một cái.
"Còn có, Cửu phu nhân đăng kí một lớp học Taekwondo."
Ngón tay Cận Ngụ Đình đang gõ trên mặt bàn dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Khổng Thành. "Cậu lặp lại lần nữa."
"Cửu phu nhân đi học Taekwondo rồi."
"Cô ấy điên rồi sao?"
Khổng Thành cười toe toét, vô cùng hăng hái nói lời thật lòng, "Tôi thấy Cửu phu nhân không phải là điên đâu, chỉ là ngài sắp điên rồi. Phu nhân học Taekwondo chắc chắn là học để đối phó ngài đó."
Ngón tay Cận Ngụ Đình đặt trên thái dương, sao lại thấy đau đầu thế nhỉ? "Học ở đâu?"
"Ngài muốn đi sao?"
Người đàn ông trầm mặt, thân thể dựa về sau, "Lịch học là bao giờ?"
"Tôi đều nghe ngóng xong cả rồi, là hai buổi một tuần, từ bốn đến năm rưỡi chiều thứ tư và thứ bảy."
Cận Ngụ Đình liếc nhìn ngày, hôm nay là thứ tư.
Quảng trường Vạn Thành.
Lý Dĩnh Thư dừng xe, đi vào thang máy. Cô ấy vốn là gọi điện cho Cố Tân Tân hẹn đi ăn, không ngờ lại nghe cô ấy còn chưa tan học, Lý Dĩnh Thư cẩn thận tra hỏi, mới biết được Cố Tân Tân đi học Taekwondo.
Cô ấy cũng cảm thấy Cố Tân Tân nên học, lần sau mà còn gặp lại chuyện như lần của Kiều Dư thì có thể một cước đá bay đối phương.
Đi vào võ quán, Lý Dĩnh Thư ngồi ở hàng ghế bên ngoài chờ Cố Tân Tân, rảnh rỗi cầm điện thoại tìm xem xung quanh có nơi nào ăn ngon hay không.
Không lâu sau thì tiếng đinh từ thang máy truyền vào trong tai, đầu cô ấy cũng không buồn nhấc. Mãi đến khi khóe mắt liếc thấy một đôi giày da nam đi qua, cô ấy mới tò mò nhấc đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy thân thể cao ngất của Cận Ngụ Đình đang đi thẳng vào trong, phía sau còn có trợ lý của anh.
Lý Dĩnh Thư phản ứng cực nhanh, lập tức gửi tin nhắn cho Cố Tân Tân, "Chạy mau! Ông chồng nhà cậu đến rồi."
Nhưng điện thoại của Cố Tân Tân căn bản là không ở trên người cô, theo lẽ dĩ nhiên cũng không thể nhìn thấy tin nhắn này.
Lý Dĩnh Thư chạy lên hai bước đuổi theo Cận Ngụ Đình, "Ui da, không ngờ quý nhân lại đại giá quang lâm nha. Là tới đón Tân Tân sao? Tân Tân còn chưa có tan học, huấn luyện viên không cho vào quấy rối đâu......"
Đến cửa, Lý Dĩnh Thư cố ý nâng cao giọng, "Tốt nhất là ngài chớ có đi vào, huấn luyện viên rất hung -------"
Khổng Thành đứng lên chắn trước mặt cô ấy, sắc mặt không đổi liếc cô ấy một cái, "Việc nhà người khác, tốt nhất là cô đừng có xía vào."
"Hai người muốn làm gì?"
"Có thể làm gì?" Khổng Thành sâu xa cười cười, "Cửu gia chờ Cửu phu nhân tan học sau đó đón phu nhân về nhà. Sao từ miệng cô lại thành có hàm ý gì đó vậy?"
Cận Ngụ Đình mở cửa, bên trong võ quán có không ít học viên, nam nữ đều có, lúc này Cố Tân Tân đang giơ chân lên lặp lại một động tác nào đó.
"Đá đi, đá đi, dùng sức!"
Cố Tân Tân duỗi thẳng chân, đá mạnh lên chiếc vợt đá trên tay huấn luyện viên. Cô mệt bở hơi tai, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn liên tục lặp đi lặp lại động tác luyện tập đó.
Cận Ngụ Đình thu hết vào trong mắt, anh nói sức mạnh của nam và nữ chênh lệch lớn, nói anh đều sẽ dễ dàng chế ngự được cô, vậy nên, đây có thể coi như là bước đầu tiên phản kích lại của cô sao?
Người đàn ông cười khẩy, bước lên phía trước.
Học viên ngồi hai bên nhìn thấy Cận Ngụ Đình đi vào, ánh mắt đồng loạt phóng tới.
"Oa, soái ca."
"Người mới sao?"
Cố Tân Tân mắt điếc tai ngơ, cô đã mệt đến mức nhấc không nổi chân, vợt đá bị đá trúng vang lên âm thanh kích thích từng tế bào thần kinh của cô. Huấn luyện viên vẫn còn đang cổ vũ, "Hô lên tiếng đi."
"Hây! Hây!"
Cận Ngụ Đình đi đến phía sau cô, huấn luyện viên thu lại vợt đá, "Đến báo danh sao?"
Cố Tân Tân thở hồng hộc, thật vất vả mới có thể thu về chút tinh lực, quay đầu liếc nhìn.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước, thật sự thần không biết quỷ không hay, có thể tìm đến tận đây.
"Tôi đến tìm người." Cận Ngụ Đình nói xong, ánh mắt do dự dừng lại trên người Cố Tân Tân. Cô mặc đồng phục tập võ, nhìn cũng rất ra dáng, hai mắt anh đảo qua huấn luyện viên, lập tức bị chiếc vợt đá thu hút.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, đuôi lông mày toát lên lạnh lẽo. Huấn luyện viên nhận ra ánh mắt giết người của anh phóng đến, lại nhìn vợt đá trong tay, theo bản năng giấu về phía sau lưng.
Trên trán Cố Tân Tân đầm đìa mồ hôi, ánh mắt Cận Ngụ Đình nhanh chóng quét lên mặt đất, nhìn thấy cách đó không xa cũng có mấy cái vợt đá khác.
Khổng Thành đứng ở cửa, hơi ngó vào trong, đã thấy được có gì đó không đúng.
"Ai làm?" Cận Ngụ Đình đột nhiên giương giọng, huấn luyện viên liếc nhìn Cố Tân Tân.
Cô đối mặt với Cận Ngụ Đình, không một chút áy náy. "Tôi đó."
Mấy chiếc vợt đá bên trong võ quán đều dán ảnh chân dung của Cận Ngụ Đình trên đó, chỉ cần đá một cái, thì sẽ là đá ngay giữa mặt Cận Ngụ Đình.
"Những thứ này đều là tôi tài trợ đó,"" Cố Tân Tân hơi giương cằm lên, "Ngạc nhiên không? Mừng rỡ không?"
"Cố Tân Tân, nhất định là cô thấy ngày tháng này trôi qua quá mức dễ chịu nên muốn tìm phiền phức vào người có phải không?"
Cố Tân Tân cũng không nghĩ tới Cận Ngụ Đình sẽ đến võ quán, mà cô cũng chỉ là muốn phát tiết mà thôi. Luyện tập taekwondo quá mức mệt mỏi, cũng chỉ có như vậy mới có thể cho cô động lực. Mỗi khi Cố Tân Tân không thể chịu đựng được nữa, cô sẽ tự nói với mình kẻ mình đang đá vào chính là Cận Ngụ Đình, cứ như vậy liền giống như được uống thuốc lắc vậy.
Khổng Thành đi vào, nhìn quanh bốn phía, ""Các người như vậy là xúc phạm danh dự của người khác."
"Đồ là tôi nói người ta làm, cũng là tôi mang đến võ quán, Khổng Thành, anh tìm nhầm người rồi đấy."
Khổng Thành đương nhiên không ngốc đến mức đi tranh luận với Cố Tân Tân, ánh mắt sắc bén tiếp tục nhìn người huấn luyện viên kia, "Tôi đã chụp lại vợt đá của các người rồi, chờ mà đóng võ quán đi."
"Không phải, có chuyện thì từ từ rồi nói......" Huấn luyện viên vừa nhìn hai người thì biết là lai lịch không nhỏ, cũng không mong chọc phải loại phiền toái này, "Tôi lập tức cho người ném đi."
"Muộn rồi." Cận Ngụ Đình lạnh lùng bỏ lại câu nói đó, xoay người đi ra ngoài.
Huấn luyện viên khó xử nhìn về phía Cố Tân Tân, cô cột lại tóc, cái gì cũng không nói, đi thẳng ra ngoài.
Cố Tân Tân về phòng thay đồ cầm túi đi ra ngoài, Lý Dĩnh Thư đã chờ sẵn, nhìn thấy cô đi ra thì vội vàng tiến lên, giọng nói lo lắng. "Gây họa rồi?"
"Mình còn không sợ, cậu sợ cái gì?"
"Mình lo cho cậu mà."
Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, Cận Ngụ Đình hẳn là cố tình chờ cô, nếu không thì anh đã sớm rời đi.
Lý Dĩnh Thư đi bên cạnh người Cố Tân Tân, "Tân Tân, mình đi trước nhé."
Hai người này sợ là sắp nổ ra chiến tranh, cô ấy cũng biết mình có cũng không được tích sự gì.
Không ngờ tới Cận Ngụ Đình nghe xong lời này thì lại mở miệng giữ lại, "Không phải cô đến đây là bởi vì có hẹn với Tân Tân sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi vốn dĩ là hẹn ăn tối với nhau."
"Vậy thì đi thôi, tôi cũng chưa ăn."
Lý Dĩnh Thư kéo cánh tay Cố Tân Tân, hạ thấp giọng hết mức có thể, cơ hồ là dùng khẩu ngữ mà hỏi cô. "Làm sao bây giờ?"
"Anh ta mời thì cứ đi đi thôi, đi theo anh ta cậu còn phải lo không có chỗ ăn ngon sao?"
Lý Dĩnh Thư nghe vậy, không tiện cự tuyệt nữa, ngồi vào theo Cố Tân Tân.
Lúc Cố Tân Tân đi ăn cũng không đổi quần áo, đi bên cạnh người Cận Ngụ Đình không tránh khỏi sẽ bị người khác chú ý. Nhưng cô cũng chẳng sợ, tiếng tăm của Cận Ngụ Đình lớn hơn cô nhiều, dù có bị nhận ra thì người mất mặt cũng là anh.
Bốn người ngồi xuống bàn, Cận Ngụ Đình nói với Khổng Thành gì đó, sau đó Cố Tân Tân thấy Khổng Thành đứng dậy đi ra ngoài.
"Gọi món đi." Cận Ngụ Đình đưa thực đơn cho Cố Tân Tân.
Cô chọn mấy món yêu thích, sau đó đưa thực đơn cho Lý Dĩnh Thư, Lý Dĩnh Thư run rẩy xua xua tay. "Cậu gọi đi, mấy món cậu thích mình đều thích."
"Nhiều món mình cũng chưa ăn, mình cũng chỉ là gọi mấy món đắt nhất thôi."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình có chứa ý cười không rõ, Cố Tân Tân cố tình làm lơ đi coi như không thấy. Không lâu sau, Khổng Thành cũng trở lại.
Bốn phía phòng ăn đều có màn ảnh lớn, lúc này đang chiếu tới đoạn video quay thế giới dưới biển, khiến cho người ta có ảo giác đang đặt mình trong biển sâu.
Sau khi món ăn được mang lên, Cố Tân Tân cầm đũa lên gắp đồ ăn. Lý Dĩnh Thư cảm thấy bầu không khí này vô cùng ngượng ngùng nhưng nghĩ cũng không thể ngồi đây bất động, đành phải cúi đầu ăn đồ ăn trong bát mình. Cận Ngụ Đình và Khổng Thành ngồi đối diện cũng không nói, muốn có bao nhiêu gượng gạo liền có bấy nhiêu.
Cố Tân Tân chỉ chỉ đĩa hải sản trước mặt. "Cái này không tệ, ăn thử đi."
"Ừ."
Cố Tân Tân gắp một miếng bỏ vào trong bát Lý Dĩnh Thư, bàn bên cạnh đột nhiên có tiếng trẻ con, "A, cá mập kìa?"
Cố Tân Tân nhìn sang, thấy trên màn ảnh lớn lại đang phát hình của cô, Cố Tân Tân tưởng mình hoa mắt, nhắm lại rồi mở ra lần nữa, vẫn là cô.
Lý Dĩnh Thư cũng phát hiện ra, giật mình chỉ chỉ cho Cố Tân Tân nhìn.
Hôm nay cô không trang điểm, tóc buộc cao sau đầu, vừa rồi luyện tập taekwondo mồ hôi nhễ nhại đến giờ còn chưa khô hết. Cố Tân Tân nhíu chặt hai hàng lông mày, nghi hoặc nhìn về hai người phía đối diện.
Cũng không biết là làm thế nào mà hết thảy vẻ mặt của Cố Tân Tân đều hiện ra bốn chiếc màn hình lớn, ngay cả một biểu cảm nhỏ cũng không thoát khỏi.
Cô làm bộ bình tĩnh cúi thấp đầu xuống, nhưng dáng vẻ ăn cơm của cô cũng vì thế mà bị phóng to, xung quanh càng ngày càng có nhiều người bàn luận.
"Đây là ai?"
"Cũng không phải ngôi sao lớn, đang ăn cơm tự nhiên cho chúng ta xem làm cái gì?"
Cố Tân Tân nghe được tiếng bàn luận lọt vào trong tai. Cái cảm giác này thật sự là cực kỳ quái dị. Những hình ảnh kia to mà rõ ràng, thậm chí còn có người gọi nhân viên phục vụ đến than phiền. "Nhà hàng của các người bị làm sao vậy? Chúng tôi mang con trai tới đây, xếp hàng nửa ngày mới lấy được số, cô gái này là ai hả?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm......"
"Khổng Thành, là anh làm ra chuyện tốt này phải không?" Cố Tân Tân trừng mắt với người đàn ông ngồi chếch đối diện.
Khổng Thành cúi thấp đầu, anh ta chỉ là phụng mệnh truyền lời, nếu như Cố Tân Tân muốn tìm người tính sổ thì phải tìm Cận Ngụ Đình tính sổ mới đúng.
Cố Tân Tân nghe xong, lúc này mới nhìn đến người ở đối diện, "Ăn miếng trả miếng, Cửu gia quả là lòng dạ hẹp hòi."
"Cũng phải cho em nếm thử mùi vị bị người khác nhìn chằm chằm vào là như thế nào."
Cô ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng hơi nhếch lên. "Vậy là hòa rồi phải không, anh cũng đừng có tìm võ quán taekwondo đó gây chuyện nữa."
Cố Tân Tân cầm lấy túi bên cạnh, lấy ra một chiếc tai nghe, mở điện thoại bật nhạc lên, sau đó nhét ống nghe vào tai.
Bữa cơm bắt đầu, mắt của cô cũng không hề nhấc lên, chặn lại tai mình chẳng khác nào chặn lại miệng của người khác, thi thoảng còn không quên gắp thức ăn cho Lý Dĩnh Thư, để cho cô ấy thưởng thức hết món ngon chỗ này.
Lý Dĩnh Thư ăn trong nơm nớp lo sợ, thật khổ cực mới kết thúc được bữa cơm tối này, lập tức vội vàng chào tạm biệt Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình rồi lủi mất.
Trên đường trở về, Cố Tân Tân chống tay nhìn ngoài cửa sổ, Cận Ngụ Đình kéo tai nghe của cô xuống.
Cô quay đầu liếc anh một cái, "Làm cái gì thế?"
"Trước đây sao tôi không biết là em còn có hứng thú với taekwondo nhỉ.""
"Rèn luyện thân thể không phải là tốt vô cùng sao?" Cố Tân Tân nhấn mạnh. "Thời khắc mấu chốt còn có thể tự vệ."
Trở lại tòa nhà Tây không lâu lắm thì Cố Tân Tân nhận được thông báo chuyển khoản từ huấn luyện viên, nói là học phí của cô, bây giờ trả lại cho cô.
Cô ném điện thoại lên chăn, người đàn ông này thật là quản đông quản tây, cái gì cũng muốn quản.
Cận Ngụ Đình tắm xong đi ra, nhìn thấy Cố Tân Tân ngồi ở mép giường, anh đi đến trước mặt cô, khom lưng đối đầu với tầm mắt của cô. "Dành thứ sáu ra cho tôi, tôi mang em đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Việc của Cận gia."
Cố Tân Tân lạnh lùng từ chối. "Tôi không có hứng thú."
"Có một số việc dù là em có muốn làm hay không thì cũng không có quyền quyết định."
Lời này nói rất chính xác, chuyện cô không muốn có rất nhiều, mà sự phản kháng của cô trong mắt anh cũng chẳng là cái thá gì.
Hai ngày sau, đến tận khi xuất phát mà Cố Tân Tân vẫn không biết là mình đi đâu. Chiếc xe xuyên qua thành thị đông đúc, sau đó dần bỏ lại nơi phồn hoa đô thị sau lưng, thay bằng những con đường ngoằn ngoèo xuyên qua núi kéo dài không dứt.
Trên núi không có nhiều nhà, tình cờ mới có thể thấy một căn thấp thoáng giữa khe núi. Mãi đến đầu giờ chiều, xe mới đến nơi cần đến.
Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, đây coi như là con đường duy nhất cô có thể nhìn thấy ở nơi này, mà vừa vặn còn đi thẳng đến cổng một ngôi trường, quả thật là hiếm thấy.
Tầm mắt cô dừng lại ở lá cờ đỏ phấp phới phía xa, một nhóm học sinh tiểu học xếp thành hàng đứng trước cổng, nhìn tư thế giống như là đang đứng chờ nghênh đón bọn họ.
"Xuống xe." Cận Ngụ Đình ném lại hai chữ, sau đó đẩy cửa xe đi xuống.
Cố Tân Tân xuống xe, vừa mới đi được vài bước thì đã thấy nhóm học xinh mang khăn quàng đỏ cùng nhau tiến lên, trong tay còn cầm theo hoa dại hái được trên núi, liên tục nhét vào trong tay cô.
Sắc mặt căng cứng của cô hơi giãn ra, "Cám ơn, cám ơn."
Cố Tân Tân nhìn thấy trước cổng trường treo bảng ghi "Trường tiểu học hi vọng thôn Hồng Kỳ". Cố Tân Tân chú ý tới, đứng ngay phía sau nhóm học sinh còn có thầy cô giáo và hiệu trưởng.
Bọn họ nhiệt tình đứng lên, cầm lấy tay cô và Cận Ngụ Đình dẫn vào trong. Cố Tân Tân suy đoán trong lòng, đây có lẽ là trường học được Cận gia tài trợ, hoặc là sắp được tài trợ đi.
"Chắc là còn chưa ăn phải không?"
Cận Ngụ Đình gật nhẹ đầu. "Ừm."
"Bên trong đều chuẩn bị xong cả rồi, mau vào đi."
Cố Tân Tân đi bên cạnh người Cận Ngụ Đình, hiện tại là thời gian nghỉ trưa của trường học, không ít học sinh từ trong phòng học dáo dác ngó đầu ra nhìn. Cố Tân Tân kéo ống tay áo của anh, "Đây là trường học anh tài trợ sao?"
"Lát nữa em sẽ biết ngay thôi."
Tâm tình Cố Tân Tân tốt lên không ít, cô nghe nói có rất nhiều học sinh ở những khu vực nghèo khó không được đi học. Trước đây không có kinh tế nên không làm được gì, hiện tại truyện tranh trên mạng của cô thu được không ít nhuận bút, cũng đã nghĩ đến muốn giúp đỡ những đứa bé này.
Chỉ là cô không hiểu quy trình cụ thể, nên vẫn chưa thực hành được.
Cố Tân Tân đi theo Cận Ngụ Đình vào trong nhà ăn của trường học, bên trong có rất nhiều giáo viên và học sinh đang ngồi ăn. Cố Tân Tân quét mắt một cái, thấy được máy quay phim của đài truyền hình thì trong lòng đột nhiên bất an, cổ họng như bị nghẹn lại. Cận Ngụ Đình dẫn cô đi đến cửa phát đồ ăn trước mặt, Cố Tân Tân nhìn thấy khẩu phần ăn cũng không tệ lắm, có thịt có rau, còn có khoai tây và ngô hấp.
Cận Ngụ Đình cầm khay inox đưa cho Cố Tân Tân, lúc hai người chọn đồ ăn có máy quay phim cũng ở bên cạnh quay lại toàn bộ.
Lúc ra cửa Cố Tân Tân đội theo mũ bóng chày, cô hơi kéo vành mũ xuống. Những phóng viên kia không tiến lên phỏng vấn, mà toàn bộ hành trình đều chỉ ở gần đó ghi ghi chép chép, đến tận khi bọn họ ngồi xuống bàn ăn đối phương cũng không thấy có dấu hiện tiến lên.
Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình như người không liên quan bình thản ăn cơm, nhưng cô lại như bị nghẹn lại ở cổ họng. "Phóng viên là do anh tìm tới?"
"Nghi thức khánh thành trường hi vọng, tất nhiên là sẽ có đài truyền hình đến phỏng vấn."
"Vậy đây là thật tâm làm chuyện tốt, hay là chỉ đang làm màu đây?"
Cận Ngụ Đình hững hờ liếc cô một cái. "Dù là phải hay không thì trường này cũng là do Cận gia đổ tiền vào."
Cố Tân Tân ăn được mấy miếng đã no, chủ yếu là đi đường dài như vậy nên có cảm giác chếnh choáng, lúc này khẩu vị cũng không có. Cận Ngụ Đình gắp thức ăn còn thừa của cô về lại khay của mình, nơi này trái cây rau dưa đều là phải dựa vào vận chuyển đưa lên, vật tư khan hiếm như vậy, trước máy quay dù là một chút lãng phí cũng sẽ bị phóng đại lên.
"Tôi ra ngoài một chút."
"Đừng đi lung tung."
Cố Tân Tân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. "Bầu không khí nơi này không tệ, tôi chỉ muốn đi hít thở không khí trong lành một chút thôi."
Cận Ngụ Đình thấy sắc mặt cô tái nhợt, có thể là cảm giác say xe từ trên xe còn chưa hết. ""Được."
"Đừng để cho bọn họ đi theo tôi, lúc tôi không tự nguyện phỏng vấn sẽ không nói ra được lời nào hay."
Vạn nhất nói lời gì gây bất lợi cho Cận gia, anh có hối hận cũng không kịp.
Cố Tân Tân đi ra ngoài, nhìn thấy có một đám học sinh trốn sau cánh cửa phòng học thì vẫy tay chào bọn chúng. Có lẽ là vì ngại ngùng mà bọn chúng lập tức rụt đầu vào, sau đó lại lộ ra mấy con mắt len lén nhìn theo.
Tài xế cũng đi theo vào nhà ăn ăn cơm, Cố Tân Tân đi ra khu bên cạnh trường học, xa xa là mây núi trùng điệp, màu xanh biếc bát ngát quấn lấy con đường lên núi duy nhất, cũng là con đường bọn họ vừa đi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe, Cố Tân Tân liếc nhìn, không nhận ra là xe của ai. Mãi đến khi chiếc xe dừng hẳn lại, cửa xe bị đẩy ra, lúc này thân ảnh cao lớn của Đoàn Cảnh Nghiêu mới hiện ra trước mắt Cố Tân Tân.
Mắt cô hơi mở, lên tiếng chào hỏi anh ta. "Anh rể."
"Em cũng tới à."
"Vâng."
Đoàn Cảnh Nghiêu tiến lên hai bước, "Lão Cửu đâu?"
"Đang ăn cơm."
"Tôi lại ăn rồi," Anh ta nhấc tay lên nhìn đồng hồ. "Còn sớm, một giờ nữa."
"Chị cả không tới ạ?"
"Cô ấy một ngày kiếm bạc tỷ đến mặt còn khó gặp, vả lại những chuyện như thế này luôn có người làm thay cô ấy rồi."
Cố Tân Tân cũng không biết làm sao đối mặt với Đoàn Cảnh Nghiêu, hơn nữa bọn họ cũng từng âm thầm gặp mặt, điều này thật sự khiến cho Cố Tân Tân càng thêm không được tự nhiên.
"Anh rể, trường tiểu học hi vọng này có liên quan đến cả Cận gia và nhà anh sao?"
"Là cả hai nhà hợp tác bỏ vốn thành lập, bao gồm chi phí phụ và tiền ăn của học sinh." Đoàn Cảnh Nghiêu tiến lên hai bước, ánh mắt đảo quanh bốn phía, trên thân người đàn ông luôn phát ra loại cảm giác xa cách không lạnh mà run, khiến cho người thường không có cách nào lại gần anh ta. "Ban đầu là một mình tôi quyên góp, nhưng không biết chị cả của em nghe được phong thanh tin tức ở đâu mà nhất quyết phải cho Cận gia thò một chân vào."
"Đây là chuyện tốt mà," Cố Tân Tân cười khẽ, "Cuối cùng được lợi đều là bọn nhỏ."
"Trên đời này, phương thức tẩy trắng tốt nhất là gì?" Gương mặt tuấn tú của Đoàn Cảnh Nghiêu hơi nghiêng, nhìn chăm chú khuôn mặt của Cố Tân Tân, nhếch mép cười, "Người này chỉ cần tùy tiện nói ra hai tiếng từ thiện, thì dù trong lòng có giấu lòng lang dạ sói thế nào cũng sẽ được ngụy trang đẹp đẽ thành một người cực kỳ lương thiện, em nói xem?"
Cố Tân Tân được hỏi, trực giác cho cô biết còn chưa đến lượt mình nói loạn. Những người này đều là bên ngoài một vẻ sau lưng lại là một vẻ khác, Cố Tân Tân căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
"Chuyện lần trước anh đề cập với em, xem ra là em chưa thử suy xét rồi?"
Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn, Cận Ngụ Đình còn chưa đi ra.
Hai hàng lông mày của cô nhíu chặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Đoàn Cảnh Nghiêu, "Còn đang suy nghĩ ạ."
"Thật sao?"
"Cứ cho là như thế đi."
Đoàn Cảnh Nghiêu nhận được đáp án, nhấc chân đi vào trường, anh ta biết Cận Ngụ Đình đang ở trong nhà ăn nên đi thẳng qua đó.
Cận Ngụ Đình ăn xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu lại thấy Đoàn Cảnh Nghiêu đang đi vào, lập tức vô cùng lễ độ chào hỏi.
Cố Tân Tân đứng ở cửa, nhìn hai người đứng đó giả mù sa mưa nói chuyện với nhau. Bọn họ trước mặt người khác thì giả vờ thân thiện, sau lưng lại tính toán lẫn nhau, không biết ngày hôm nay có thể trời yên biển lặng mà trôi qua hay không đây?
***
Bát Bát: Hiện tại đã theo kịp tiến độ của bản gốc bên Trung rồi nhé. Chương này là chương ra ở bên Trung lúc 8 giờ sáng nay.
Lịch ra chương bên Trung là 1 chương/ ngày, 9 giờ sáng bên Trung (tức là 8 giờ sáng ở VN). Vậy nên từ mai bên Trung ra chương mới lúc 8h sáng thì 8h tối ta sẽ đăng bản dịch. Mn hiểu chưa nè?
***
Cố Tân Tân giận dữ, Cận Ngụ Đình cũng là hiếm thấy cô có cái vẻ mặt đó. "Không phải sao? Thuốc tránh thai khẩn cấp là hữu dụng nhất, có làm bao nhiêu lần cũng sẽ không có chuyện gì, chỉ cần uống một viên là được."
"Cận Ngụ Đình, anh muốn ăn đòn có phải không?"
"Thật sự muốn động thủ? Em là đối thủ của tôi sao?"
Cố Tân Tân quay mặt sang hướng khác, "Thuốc không có ở chỗ tôi, bị Thương Kỳ mang đi rồi."
"Không sao cả, ngày mai lại đi mua mới cũng như nhau."
"Cận Ngụ Đình!"
Anh biết cơn giận này trong lòng cô khó mà nuốt xuống, "Em thật sự chắc chắn sau khi tôi biết sẽ không thể làm gì em sao?"
"Cận Ngụ Đình, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, đáng để anh phải tìm tôi khởi binh vấn tội sao?"
"Chuyện nhỏ? Hóa ra ở trong lòng em nó chỉ là một cái chuyện không quá quan trọng."
Cố Tân Tân muốn đẩy anh ra, nhưng dùng sức thế nào cũng đều vô dụng, "Cửu gia cũng là người có sĩ diện, tôi không tin anh ngày hôm nay nhất định muốn ép buộc tôi!"
Thân thể phía trên không nhúc nhích. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, không thể tạo thành tổn thương quá lớn. Cố Tân Tân nhìn chằm chằm cằm Cận Ngụ Đình, một cái tát kia của Thương Kỳ xem ra là uổng công vô ích rồi. Khi đó Thương Kỳ ở trước mặt cô vơ tội về phía mình, hơn nữa lại là ngay trước mặt Tần Chi Song, Cố Tân Tân căn bản không có cơ hội phản ứng lại.
Sớm biết Thương Kỳ vì thế mà bị ăn một cái tát thì Cố Tân Tân nhất định sẽ không chút do dự mà thừa nhận.
Dù sao ngoại trừ cảm giác hổ thẹn đối với Tần Chi Song thì cô nghĩ mình có thể bình thản mà đối mặt với cảm nhận của Cận Ngụ Đình.
"Có phải ngoại trừ làm tốt những công việc cơ bản của một tấm khiên chắn, em đối với tôi thật sự không có chút tình cảm dư thừa nào hay không?"
Anh thẳng thắn hỏi ra như vậy, sau đó hai mắt dán chặt vào từng thay đổi nhỏ biểu cảm của Cố Tân Tân. Chỉ tiếc là từ ngày ký tặng sách đó đến hôm nay, chỉ một chút thời gian ngắn đó thôi mà cô đã có thể đem bi thương trong mắt che giấu đến kín kẽ.
"Tình cảm?" Cố Tân Tân giống như nghe được truyện cười hỏi Cận Ngụ Đình. "Vì sao tôi phải có tình cảm với anh?"
Hai cánh tay chống người sắp không vững, Cận Ngụ Đình thu tay về, ngồi xuống bên cạnh Cố Tân Tân. "Nếu đã vậy thì tôi cũng sẽ tận lực sử dụng tấm lá chắn này, không cần phải làm bằng sắt, sẽ bị rỉ sét."
"Không phải là anh vẫn dùng đó sao?" Cố Tân Tân không quên chế nhạo. "Hơn nữa còn dùng đến thuận buồm xuôi gió, mọi sự đều như ý."
Cận Ngụ Đình lần thứ hai đứng dậy đi ra ngoài, anh càng ngày càng không thể khống chế được tâm tình của chính mình, anh thật sự sợ một ngày nào đó sẽ bị Cố Tân Tân chọc cho tức điên.
Mấy ngày sau.
Khổng Thành cầm tập tài liệu đi vào phòng, Cận Ngụ Đình ngồi đó chống trán, giống như đang thất thần. Khổng Thành mở tập tài liệu ra sau đó đặt trước mặt anh. "Cửu gia, ký tên."
"Gấp không?"
"Thứ sáu mở họp sẽ dùng tới."
Cận Ngụ Đình gấp lại tập văn kiện, "Vậy thì không vội, hiện tại tôi không có tâm tình để xem."
Khổng Thành cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cận Ngụ Đình, hơi giật mình vì Cận Ngụ Đình có thể mang cảm xúc cá nhân vào cả công việc. "Cửu gia, bộ truyện tranh của Cửu phu nhân lại được cập nhật rồi."
"Ừ." Dáng vẻ của anh vô cùng thờ ơ, cũng chỉ hừ nhẹ một cái.
"Còn có, Cửu phu nhân đăng kí một lớp học Taekwondo."
Ngón tay Cận Ngụ Đình đang gõ trên mặt bàn dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Khổng Thành. "Cậu lặp lại lần nữa."
"Cửu phu nhân đi học Taekwondo rồi."
"Cô ấy điên rồi sao?"
Khổng Thành cười toe toét, vô cùng hăng hái nói lời thật lòng, "Tôi thấy Cửu phu nhân không phải là điên đâu, chỉ là ngài sắp điên rồi. Phu nhân học Taekwondo chắc chắn là học để đối phó ngài đó."
Ngón tay Cận Ngụ Đình đặt trên thái dương, sao lại thấy đau đầu thế nhỉ? "Học ở đâu?"
"Ngài muốn đi sao?"
Người đàn ông trầm mặt, thân thể dựa về sau, "Lịch học là bao giờ?"
"Tôi đều nghe ngóng xong cả rồi, là hai buổi một tuần, từ bốn đến năm rưỡi chiều thứ tư và thứ bảy."
Cận Ngụ Đình liếc nhìn ngày, hôm nay là thứ tư.
Quảng trường Vạn Thành.
Lý Dĩnh Thư dừng xe, đi vào thang máy. Cô ấy vốn là gọi điện cho Cố Tân Tân hẹn đi ăn, không ngờ lại nghe cô ấy còn chưa tan học, Lý Dĩnh Thư cẩn thận tra hỏi, mới biết được Cố Tân Tân đi học Taekwondo.
Cô ấy cũng cảm thấy Cố Tân Tân nên học, lần sau mà còn gặp lại chuyện như lần của Kiều Dư thì có thể một cước đá bay đối phương.
Đi vào võ quán, Lý Dĩnh Thư ngồi ở hàng ghế bên ngoài chờ Cố Tân Tân, rảnh rỗi cầm điện thoại tìm xem xung quanh có nơi nào ăn ngon hay không.
Không lâu sau thì tiếng đinh từ thang máy truyền vào trong tai, đầu cô ấy cũng không buồn nhấc. Mãi đến khi khóe mắt liếc thấy một đôi giày da nam đi qua, cô ấy mới tò mò nhấc đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy thân thể cao ngất của Cận Ngụ Đình đang đi thẳng vào trong, phía sau còn có trợ lý của anh.
Lý Dĩnh Thư phản ứng cực nhanh, lập tức gửi tin nhắn cho Cố Tân Tân, "Chạy mau! Ông chồng nhà cậu đến rồi."
Nhưng điện thoại của Cố Tân Tân căn bản là không ở trên người cô, theo lẽ dĩ nhiên cũng không thể nhìn thấy tin nhắn này.
Lý Dĩnh Thư chạy lên hai bước đuổi theo Cận Ngụ Đình, "Ui da, không ngờ quý nhân lại đại giá quang lâm nha. Là tới đón Tân Tân sao? Tân Tân còn chưa có tan học, huấn luyện viên không cho vào quấy rối đâu......"
Đến cửa, Lý Dĩnh Thư cố ý nâng cao giọng, "Tốt nhất là ngài chớ có đi vào, huấn luyện viên rất hung -------"
Khổng Thành đứng lên chắn trước mặt cô ấy, sắc mặt không đổi liếc cô ấy một cái, "Việc nhà người khác, tốt nhất là cô đừng có xía vào."
"Hai người muốn làm gì?"
"Có thể làm gì?" Khổng Thành sâu xa cười cười, "Cửu gia chờ Cửu phu nhân tan học sau đó đón phu nhân về nhà. Sao từ miệng cô lại thành có hàm ý gì đó vậy?"
Cận Ngụ Đình mở cửa, bên trong võ quán có không ít học viên, nam nữ đều có, lúc này Cố Tân Tân đang giơ chân lên lặp lại một động tác nào đó.
"Đá đi, đá đi, dùng sức!"
Cố Tân Tân duỗi thẳng chân, đá mạnh lên chiếc vợt đá trên tay huấn luyện viên. Cô mệt bở hơi tai, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn liên tục lặp đi lặp lại động tác luyện tập đó.
Cận Ngụ Đình thu hết vào trong mắt, anh nói sức mạnh của nam và nữ chênh lệch lớn, nói anh đều sẽ dễ dàng chế ngự được cô, vậy nên, đây có thể coi như là bước đầu tiên phản kích lại của cô sao?
Người đàn ông cười khẩy, bước lên phía trước.
Học viên ngồi hai bên nhìn thấy Cận Ngụ Đình đi vào, ánh mắt đồng loạt phóng tới.
"Oa, soái ca."
"Người mới sao?"
Cố Tân Tân mắt điếc tai ngơ, cô đã mệt đến mức nhấc không nổi chân, vợt đá bị đá trúng vang lên âm thanh kích thích từng tế bào thần kinh của cô. Huấn luyện viên vẫn còn đang cổ vũ, "Hô lên tiếng đi."
"Hây! Hây!"
Cận Ngụ Đình đi đến phía sau cô, huấn luyện viên thu lại vợt đá, "Đến báo danh sao?"
Cố Tân Tân thở hồng hộc, thật vất vả mới có thể thu về chút tinh lực, quay đầu liếc nhìn.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông phía trước, thật sự thần không biết quỷ không hay, có thể tìm đến tận đây.
"Tôi đến tìm người." Cận Ngụ Đình nói xong, ánh mắt do dự dừng lại trên người Cố Tân Tân. Cô mặc đồng phục tập võ, nhìn cũng rất ra dáng, hai mắt anh đảo qua huấn luyện viên, lập tức bị chiếc vợt đá thu hút.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, đuôi lông mày toát lên lạnh lẽo. Huấn luyện viên nhận ra ánh mắt giết người của anh phóng đến, lại nhìn vợt đá trong tay, theo bản năng giấu về phía sau lưng.
Trên trán Cố Tân Tân đầm đìa mồ hôi, ánh mắt Cận Ngụ Đình nhanh chóng quét lên mặt đất, nhìn thấy cách đó không xa cũng có mấy cái vợt đá khác.
Khổng Thành đứng ở cửa, hơi ngó vào trong, đã thấy được có gì đó không đúng.
"Ai làm?" Cận Ngụ Đình đột nhiên giương giọng, huấn luyện viên liếc nhìn Cố Tân Tân.
Cô đối mặt với Cận Ngụ Đình, không một chút áy náy. "Tôi đó."
Mấy chiếc vợt đá bên trong võ quán đều dán ảnh chân dung của Cận Ngụ Đình trên đó, chỉ cần đá một cái, thì sẽ là đá ngay giữa mặt Cận Ngụ Đình.
"Những thứ này đều là tôi tài trợ đó,"" Cố Tân Tân hơi giương cằm lên, "Ngạc nhiên không? Mừng rỡ không?"
"Cố Tân Tân, nhất định là cô thấy ngày tháng này trôi qua quá mức dễ chịu nên muốn tìm phiền phức vào người có phải không?"
Cố Tân Tân cũng không nghĩ tới Cận Ngụ Đình sẽ đến võ quán, mà cô cũng chỉ là muốn phát tiết mà thôi. Luyện tập taekwondo quá mức mệt mỏi, cũng chỉ có như vậy mới có thể cho cô động lực. Mỗi khi Cố Tân Tân không thể chịu đựng được nữa, cô sẽ tự nói với mình kẻ mình đang đá vào chính là Cận Ngụ Đình, cứ như vậy liền giống như được uống thuốc lắc vậy.
Khổng Thành đi vào, nhìn quanh bốn phía, ""Các người như vậy là xúc phạm danh dự của người khác."
"Đồ là tôi nói người ta làm, cũng là tôi mang đến võ quán, Khổng Thành, anh tìm nhầm người rồi đấy."
Khổng Thành đương nhiên không ngốc đến mức đi tranh luận với Cố Tân Tân, ánh mắt sắc bén tiếp tục nhìn người huấn luyện viên kia, "Tôi đã chụp lại vợt đá của các người rồi, chờ mà đóng võ quán đi."
"Không phải, có chuyện thì từ từ rồi nói......" Huấn luyện viên vừa nhìn hai người thì biết là lai lịch không nhỏ, cũng không mong chọc phải loại phiền toái này, "Tôi lập tức cho người ném đi."
"Muộn rồi." Cận Ngụ Đình lạnh lùng bỏ lại câu nói đó, xoay người đi ra ngoài.
Huấn luyện viên khó xử nhìn về phía Cố Tân Tân, cô cột lại tóc, cái gì cũng không nói, đi thẳng ra ngoài.
Cố Tân Tân về phòng thay đồ cầm túi đi ra ngoài, Lý Dĩnh Thư đã chờ sẵn, nhìn thấy cô đi ra thì vội vàng tiến lên, giọng nói lo lắng. "Gây họa rồi?"
"Mình còn không sợ, cậu sợ cái gì?"
"Mình lo cho cậu mà."
Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, Cận Ngụ Đình hẳn là cố tình chờ cô, nếu không thì anh đã sớm rời đi.
Lý Dĩnh Thư đi bên cạnh người Cố Tân Tân, "Tân Tân, mình đi trước nhé."
Hai người này sợ là sắp nổ ra chiến tranh, cô ấy cũng biết mình có cũng không được tích sự gì.
Không ngờ tới Cận Ngụ Đình nghe xong lời này thì lại mở miệng giữ lại, "Không phải cô đến đây là bởi vì có hẹn với Tân Tân sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi vốn dĩ là hẹn ăn tối với nhau."
"Vậy thì đi thôi, tôi cũng chưa ăn."
Lý Dĩnh Thư kéo cánh tay Cố Tân Tân, hạ thấp giọng hết mức có thể, cơ hồ là dùng khẩu ngữ mà hỏi cô. "Làm sao bây giờ?"
"Anh ta mời thì cứ đi đi thôi, đi theo anh ta cậu còn phải lo không có chỗ ăn ngon sao?"
Lý Dĩnh Thư nghe vậy, không tiện cự tuyệt nữa, ngồi vào theo Cố Tân Tân.
Lúc Cố Tân Tân đi ăn cũng không đổi quần áo, đi bên cạnh người Cận Ngụ Đình không tránh khỏi sẽ bị người khác chú ý. Nhưng cô cũng chẳng sợ, tiếng tăm của Cận Ngụ Đình lớn hơn cô nhiều, dù có bị nhận ra thì người mất mặt cũng là anh.
Bốn người ngồi xuống bàn, Cận Ngụ Đình nói với Khổng Thành gì đó, sau đó Cố Tân Tân thấy Khổng Thành đứng dậy đi ra ngoài.
"Gọi món đi." Cận Ngụ Đình đưa thực đơn cho Cố Tân Tân.
Cô chọn mấy món yêu thích, sau đó đưa thực đơn cho Lý Dĩnh Thư, Lý Dĩnh Thư run rẩy xua xua tay. "Cậu gọi đi, mấy món cậu thích mình đều thích."
"Nhiều món mình cũng chưa ăn, mình cũng chỉ là gọi mấy món đắt nhất thôi."
Khóe miệng Cận Ngụ Đình có chứa ý cười không rõ, Cố Tân Tân cố tình làm lơ đi coi như không thấy. Không lâu sau, Khổng Thành cũng trở lại.
Bốn phía phòng ăn đều có màn ảnh lớn, lúc này đang chiếu tới đoạn video quay thế giới dưới biển, khiến cho người ta có ảo giác đang đặt mình trong biển sâu.
Sau khi món ăn được mang lên, Cố Tân Tân cầm đũa lên gắp đồ ăn. Lý Dĩnh Thư cảm thấy bầu không khí này vô cùng ngượng ngùng nhưng nghĩ cũng không thể ngồi đây bất động, đành phải cúi đầu ăn đồ ăn trong bát mình. Cận Ngụ Đình và Khổng Thành ngồi đối diện cũng không nói, muốn có bao nhiêu gượng gạo liền có bấy nhiêu.
Cố Tân Tân chỉ chỉ đĩa hải sản trước mặt. "Cái này không tệ, ăn thử đi."
"Ừ."
Cố Tân Tân gắp một miếng bỏ vào trong bát Lý Dĩnh Thư, bàn bên cạnh đột nhiên có tiếng trẻ con, "A, cá mập kìa?"
Cố Tân Tân nhìn sang, thấy trên màn ảnh lớn lại đang phát hình của cô, Cố Tân Tân tưởng mình hoa mắt, nhắm lại rồi mở ra lần nữa, vẫn là cô.
Lý Dĩnh Thư cũng phát hiện ra, giật mình chỉ chỉ cho Cố Tân Tân nhìn.
Hôm nay cô không trang điểm, tóc buộc cao sau đầu, vừa rồi luyện tập taekwondo mồ hôi nhễ nhại đến giờ còn chưa khô hết. Cố Tân Tân nhíu chặt hai hàng lông mày, nghi hoặc nhìn về hai người phía đối diện.
Cũng không biết là làm thế nào mà hết thảy vẻ mặt của Cố Tân Tân đều hiện ra bốn chiếc màn hình lớn, ngay cả một biểu cảm nhỏ cũng không thoát khỏi.
Cô làm bộ bình tĩnh cúi thấp đầu xuống, nhưng dáng vẻ ăn cơm của cô cũng vì thế mà bị phóng to, xung quanh càng ngày càng có nhiều người bàn luận.
"Đây là ai?"
"Cũng không phải ngôi sao lớn, đang ăn cơm tự nhiên cho chúng ta xem làm cái gì?"
Cố Tân Tân nghe được tiếng bàn luận lọt vào trong tai. Cái cảm giác này thật sự là cực kỳ quái dị. Những hình ảnh kia to mà rõ ràng, thậm chí còn có người gọi nhân viên phục vụ đến than phiền. "Nhà hàng của các người bị làm sao vậy? Chúng tôi mang con trai tới đây, xếp hàng nửa ngày mới lấy được số, cô gái này là ai hả?"
"Cái này tôi cũng không rõ lắm......"
"Khổng Thành, là anh làm ra chuyện tốt này phải không?" Cố Tân Tân trừng mắt với người đàn ông ngồi chếch đối diện.
Khổng Thành cúi thấp đầu, anh ta chỉ là phụng mệnh truyền lời, nếu như Cố Tân Tân muốn tìm người tính sổ thì phải tìm Cận Ngụ Đình tính sổ mới đúng.
Cố Tân Tân nghe xong, lúc này mới nhìn đến người ở đối diện, "Ăn miếng trả miếng, Cửu gia quả là lòng dạ hẹp hòi."
"Cũng phải cho em nếm thử mùi vị bị người khác nhìn chằm chằm vào là như thế nào."
Cô ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng hơi nhếch lên. "Vậy là hòa rồi phải không, anh cũng đừng có tìm võ quán taekwondo đó gây chuyện nữa."
Cố Tân Tân cầm lấy túi bên cạnh, lấy ra một chiếc tai nghe, mở điện thoại bật nhạc lên, sau đó nhét ống nghe vào tai.
Bữa cơm bắt đầu, mắt của cô cũng không hề nhấc lên, chặn lại tai mình chẳng khác nào chặn lại miệng của người khác, thi thoảng còn không quên gắp thức ăn cho Lý Dĩnh Thư, để cho cô ấy thưởng thức hết món ngon chỗ này.
Lý Dĩnh Thư ăn trong nơm nớp lo sợ, thật khổ cực mới kết thúc được bữa cơm tối này, lập tức vội vàng chào tạm biệt Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình rồi lủi mất.
Trên đường trở về, Cố Tân Tân chống tay nhìn ngoài cửa sổ, Cận Ngụ Đình kéo tai nghe của cô xuống.
Cô quay đầu liếc anh một cái, "Làm cái gì thế?"
"Trước đây sao tôi không biết là em còn có hứng thú với taekwondo nhỉ.""
"Rèn luyện thân thể không phải là tốt vô cùng sao?" Cố Tân Tân nhấn mạnh. "Thời khắc mấu chốt còn có thể tự vệ."
Trở lại tòa nhà Tây không lâu lắm thì Cố Tân Tân nhận được thông báo chuyển khoản từ huấn luyện viên, nói là học phí của cô, bây giờ trả lại cho cô.
Cô ném điện thoại lên chăn, người đàn ông này thật là quản đông quản tây, cái gì cũng muốn quản.
Cận Ngụ Đình tắm xong đi ra, nhìn thấy Cố Tân Tân ngồi ở mép giường, anh đi đến trước mặt cô, khom lưng đối đầu với tầm mắt của cô. "Dành thứ sáu ra cho tôi, tôi mang em đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Việc của Cận gia."
Cố Tân Tân lạnh lùng từ chối. "Tôi không có hứng thú."
"Có một số việc dù là em có muốn làm hay không thì cũng không có quyền quyết định."
Lời này nói rất chính xác, chuyện cô không muốn có rất nhiều, mà sự phản kháng của cô trong mắt anh cũng chẳng là cái thá gì.
Hai ngày sau, đến tận khi xuất phát mà Cố Tân Tân vẫn không biết là mình đi đâu. Chiếc xe xuyên qua thành thị đông đúc, sau đó dần bỏ lại nơi phồn hoa đô thị sau lưng, thay bằng những con đường ngoằn ngoèo xuyên qua núi kéo dài không dứt.
Trên núi không có nhiều nhà, tình cờ mới có thể thấy một căn thấp thoáng giữa khe núi. Mãi đến đầu giờ chiều, xe mới đến nơi cần đến.
Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, đây coi như là con đường duy nhất cô có thể nhìn thấy ở nơi này, mà vừa vặn còn đi thẳng đến cổng một ngôi trường, quả thật là hiếm thấy.
Tầm mắt cô dừng lại ở lá cờ đỏ phấp phới phía xa, một nhóm học sinh tiểu học xếp thành hàng đứng trước cổng, nhìn tư thế giống như là đang đứng chờ nghênh đón bọn họ.
"Xuống xe." Cận Ngụ Đình ném lại hai chữ, sau đó đẩy cửa xe đi xuống.
Cố Tân Tân xuống xe, vừa mới đi được vài bước thì đã thấy nhóm học xinh mang khăn quàng đỏ cùng nhau tiến lên, trong tay còn cầm theo hoa dại hái được trên núi, liên tục nhét vào trong tay cô.
Sắc mặt căng cứng của cô hơi giãn ra, "Cám ơn, cám ơn."
Cố Tân Tân nhìn thấy trước cổng trường treo bảng ghi "Trường tiểu học hi vọng thôn Hồng Kỳ". Cố Tân Tân chú ý tới, đứng ngay phía sau nhóm học sinh còn có thầy cô giáo và hiệu trưởng.
Bọn họ nhiệt tình đứng lên, cầm lấy tay cô và Cận Ngụ Đình dẫn vào trong. Cố Tân Tân suy đoán trong lòng, đây có lẽ là trường học được Cận gia tài trợ, hoặc là sắp được tài trợ đi.
"Chắc là còn chưa ăn phải không?"
Cận Ngụ Đình gật nhẹ đầu. "Ừm."
"Bên trong đều chuẩn bị xong cả rồi, mau vào đi."
Cố Tân Tân đi bên cạnh người Cận Ngụ Đình, hiện tại là thời gian nghỉ trưa của trường học, không ít học sinh từ trong phòng học dáo dác ngó đầu ra nhìn. Cố Tân Tân kéo ống tay áo của anh, "Đây là trường học anh tài trợ sao?"
"Lát nữa em sẽ biết ngay thôi."
Tâm tình Cố Tân Tân tốt lên không ít, cô nghe nói có rất nhiều học sinh ở những khu vực nghèo khó không được đi học. Trước đây không có kinh tế nên không làm được gì, hiện tại truyện tranh trên mạng của cô thu được không ít nhuận bút, cũng đã nghĩ đến muốn giúp đỡ những đứa bé này.
Chỉ là cô không hiểu quy trình cụ thể, nên vẫn chưa thực hành được.
Cố Tân Tân đi theo Cận Ngụ Đình vào trong nhà ăn của trường học, bên trong có rất nhiều giáo viên và học sinh đang ngồi ăn. Cố Tân Tân quét mắt một cái, thấy được máy quay phim của đài truyền hình thì trong lòng đột nhiên bất an, cổ họng như bị nghẹn lại. Cận Ngụ Đình dẫn cô đi đến cửa phát đồ ăn trước mặt, Cố Tân Tân nhìn thấy khẩu phần ăn cũng không tệ lắm, có thịt có rau, còn có khoai tây và ngô hấp.
Cận Ngụ Đình cầm khay inox đưa cho Cố Tân Tân, lúc hai người chọn đồ ăn có máy quay phim cũng ở bên cạnh quay lại toàn bộ.
Lúc ra cửa Cố Tân Tân đội theo mũ bóng chày, cô hơi kéo vành mũ xuống. Những phóng viên kia không tiến lên phỏng vấn, mà toàn bộ hành trình đều chỉ ở gần đó ghi ghi chép chép, đến tận khi bọn họ ngồi xuống bàn ăn đối phương cũng không thấy có dấu hiện tiến lên.
Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình như người không liên quan bình thản ăn cơm, nhưng cô lại như bị nghẹn lại ở cổ họng. "Phóng viên là do anh tìm tới?"
"Nghi thức khánh thành trường hi vọng, tất nhiên là sẽ có đài truyền hình đến phỏng vấn."
"Vậy đây là thật tâm làm chuyện tốt, hay là chỉ đang làm màu đây?"
Cận Ngụ Đình hững hờ liếc cô một cái. "Dù là phải hay không thì trường này cũng là do Cận gia đổ tiền vào."
Cố Tân Tân ăn được mấy miếng đã no, chủ yếu là đi đường dài như vậy nên có cảm giác chếnh choáng, lúc này khẩu vị cũng không có. Cận Ngụ Đình gắp thức ăn còn thừa của cô về lại khay của mình, nơi này trái cây rau dưa đều là phải dựa vào vận chuyển đưa lên, vật tư khan hiếm như vậy, trước máy quay dù là một chút lãng phí cũng sẽ bị phóng đại lên.
"Tôi ra ngoài một chút."
"Đừng đi lung tung."
Cố Tân Tân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. "Bầu không khí nơi này không tệ, tôi chỉ muốn đi hít thở không khí trong lành một chút thôi."
Cận Ngụ Đình thấy sắc mặt cô tái nhợt, có thể là cảm giác say xe từ trên xe còn chưa hết. ""Được."
"Đừng để cho bọn họ đi theo tôi, lúc tôi không tự nguyện phỏng vấn sẽ không nói ra được lời nào hay."
Vạn nhất nói lời gì gây bất lợi cho Cận gia, anh có hối hận cũng không kịp.
Cố Tân Tân đi ra ngoài, nhìn thấy có một đám học sinh trốn sau cánh cửa phòng học thì vẫy tay chào bọn chúng. Có lẽ là vì ngại ngùng mà bọn chúng lập tức rụt đầu vào, sau đó lại lộ ra mấy con mắt len lén nhìn theo.
Tài xế cũng đi theo vào nhà ăn ăn cơm, Cố Tân Tân đi ra khu bên cạnh trường học, xa xa là mây núi trùng điệp, màu xanh biếc bát ngát quấn lấy con đường lên núi duy nhất, cũng là con đường bọn họ vừa đi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe, Cố Tân Tân liếc nhìn, không nhận ra là xe của ai. Mãi đến khi chiếc xe dừng hẳn lại, cửa xe bị đẩy ra, lúc này thân ảnh cao lớn của Đoàn Cảnh Nghiêu mới hiện ra trước mắt Cố Tân Tân.
Mắt cô hơi mở, lên tiếng chào hỏi anh ta. "Anh rể."
"Em cũng tới à."
"Vâng."
Đoàn Cảnh Nghiêu tiến lên hai bước, "Lão Cửu đâu?"
"Đang ăn cơm."
"Tôi lại ăn rồi," Anh ta nhấc tay lên nhìn đồng hồ. "Còn sớm, một giờ nữa."
"Chị cả không tới ạ?"
"Cô ấy một ngày kiếm bạc tỷ đến mặt còn khó gặp, vả lại những chuyện như thế này luôn có người làm thay cô ấy rồi."
Cố Tân Tân cũng không biết làm sao đối mặt với Đoàn Cảnh Nghiêu, hơn nữa bọn họ cũng từng âm thầm gặp mặt, điều này thật sự khiến cho Cố Tân Tân càng thêm không được tự nhiên.
"Anh rể, trường tiểu học hi vọng này có liên quan đến cả Cận gia và nhà anh sao?"
"Là cả hai nhà hợp tác bỏ vốn thành lập, bao gồm chi phí phụ và tiền ăn của học sinh." Đoàn Cảnh Nghiêu tiến lên hai bước, ánh mắt đảo quanh bốn phía, trên thân người đàn ông luôn phát ra loại cảm giác xa cách không lạnh mà run, khiến cho người thường không có cách nào lại gần anh ta. "Ban đầu là một mình tôi quyên góp, nhưng không biết chị cả của em nghe được phong thanh tin tức ở đâu mà nhất quyết phải cho Cận gia thò một chân vào."
"Đây là chuyện tốt mà," Cố Tân Tân cười khẽ, "Cuối cùng được lợi đều là bọn nhỏ."
"Trên đời này, phương thức tẩy trắng tốt nhất là gì?" Gương mặt tuấn tú của Đoàn Cảnh Nghiêu hơi nghiêng, nhìn chăm chú khuôn mặt của Cố Tân Tân, nhếch mép cười, "Người này chỉ cần tùy tiện nói ra hai tiếng từ thiện, thì dù trong lòng có giấu lòng lang dạ sói thế nào cũng sẽ được ngụy trang đẹp đẽ thành một người cực kỳ lương thiện, em nói xem?"
Cố Tân Tân được hỏi, trực giác cho cô biết còn chưa đến lượt mình nói loạn. Những người này đều là bên ngoài một vẻ sau lưng lại là một vẻ khác, Cố Tân Tân căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
"Chuyện lần trước anh đề cập với em, xem ra là em chưa thử suy xét rồi?"
Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn, Cận Ngụ Đình còn chưa đi ra.
Hai hàng lông mày của cô nhíu chặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Đoàn Cảnh Nghiêu, "Còn đang suy nghĩ ạ."
"Thật sao?"
"Cứ cho là như thế đi."
Đoàn Cảnh Nghiêu nhận được đáp án, nhấc chân đi vào trường, anh ta biết Cận Ngụ Đình đang ở trong nhà ăn nên đi thẳng qua đó.
Cận Ngụ Đình ăn xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, ngẩng đầu lại thấy Đoàn Cảnh Nghiêu đang đi vào, lập tức vô cùng lễ độ chào hỏi.
Cố Tân Tân đứng ở cửa, nhìn hai người đứng đó giả mù sa mưa nói chuyện với nhau. Bọn họ trước mặt người khác thì giả vờ thân thiện, sau lưng lại tính toán lẫn nhau, không biết ngày hôm nay có thể trời yên biển lặng mà trôi qua hay không đây?
***
Bát Bát: Hiện tại đã theo kịp tiến độ của bản gốc bên Trung rồi nhé. Chương này là chương ra ở bên Trung lúc 8 giờ sáng nay.
Lịch ra chương bên Trung là 1 chương/ ngày, 9 giờ sáng bên Trung (tức là 8 giờ sáng ở VN). Vậy nên từ mai bên Trung ra chương mới lúc 8h sáng thì 8h tối ta sẽ đăng bản dịch. Mn hiểu chưa nè?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.