Chương 166: Tham dự đám cưới của cô
Thánh Yêu
26/10/2018
Dịch: CP88
***
Trong lòng Cố Tân Tân cũng có chút sợ hãi, sợ đột nhiên nghe được giọng của Cận Ngụ Đình, cũng sợ sẽ gặp được ai đó. Dù sao một kế hoạch có được tính toán kỹ đến cỡ nào thì cũng có thể có những bất ngờ. Chân cô thật ra đã hồi phục gần như là hoàn toàn rồi, vết thương trên người cũng được bảy tám phần, cô giả bộ trước mặt Cận Ngụ Đình như vậy chẳng qua là vì muốn khiến anh lơ là thôi.
Cố Tân Tân càng chạy càng nhanh, xuyên qua hành lang sau đó tiến vào sảnh bệnh viện. Cô đứng trước thang máy, bởi vì chạy quá nhanh mà chân có chút run rẩy. Cô chống một tay trên mặt tường, cửa thang máy mở ra liền nhìn thấy mấy người đứng bên trong.
"Tu phu nhân."
Cô bước nhanh vào trong, một người đứng trong đó đỡ lấy cô, "Phu nhân không sao chứ?"
"Không sao."
"Xe đã chuẩn bị xong, đang chờ phu nhân ở phía dưới tầng hầm."
Cố Tân Tân gật nhẹ, cửa thang máy khép lại, cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của mình phản chiếu trên cửa thang máy. Cố Tân Tân khẽ tựa lưng về sau, trong đầu trống rỗng cực kỳ khó chịu.
Nếu bây giờ cô còn chưa đi thì hẳn là đang ở cùng Cận Ngụ Đình, sau khi anh mang bình xịt chống nắng xuống nói không chừng còn muốn giúp cô xịt lên. Sau đó cô nhất định sẽ trêu chọc anh một chút, nói anh nhất định phải chú ý dưỡng nhan, nếu không khuôn mặt đẹp trai đó sớm muộn cũng sẽ xuất hiện nếp nhăn. Thời gian trong bệnh viện thật sự trôi qua quá nhanh, nửa tháng này cũng chỉ như một cơn gió thoảng qua, khiến cô còn chưa kịp phản ứng lại đã có một vài chuyện trở thành vô cùng cấp bách rồi.
Cố Tân Tân nhìn gương mặt phía đối diện, có lẽ là vì cô đã diễn kịch với Cận Ngụ Đình quá lâu nên mới dễ dàng coi đùa thành thật sao?
Cô không thể triệt để rút hết mọi cảm xúc cùng đi, giống như đã bị sa lầy vào cái vòng luẩn quẩn đó.
Vì sao đến lúc này bỗng nhiên cô lại không nỡ? Cô không dám nghĩ tới Cận Ngụ Đình sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ra cô đã chạy trốn, cô chỉ có thể ép cho mình nhanh chóng dứt ra, để cho bản thân trở lại thế giới thực tại.
Cô không có cách nào nắm lấy bàn tay Cận Ngụ Đình rồi nhận lấy một lời hứa hẹn trọn đời, cuối cùng thì người đàn ông này cũng sẽ không thể trở thành chỗ dựa của cô được, không phải sao? Vạn nhất bàn tay đó một lần nữa thu lại, cô không chỉ mất đi nơi che mưa chắn gió mà ngay cả chỗ dựa cuối cùng cũng không còn.
Khoảng thời gian ngắn ngủi này là quá đủ rồi, cửa thang máy mở ra, Cố Tân Tân rũ mi mắt, không chút do dự bước ra ngoài.
Trước mặt có một chiếc xe đang đậu, Cố Tân Tân cùng mấy người trong thang máy bước nhanh về phía trước, lúc này cô đã không còn gì để sợ nữa, dù có bị người ta ngăn lại thì những người Tu Tư Mân phái đến cũng sẽ đưa được cô đi.
Cửa xe bị người ngồi bên trong đẩy ra, Tống Vũ Ninh cười với cô. "Tân Tân."
Cố Tân Tân nhấc chân ngồi vào, người đứng bên ngoài nhanh chóng đóng cửa lại.
Cận Ngụ Đình quay lại lấy đồ nhưng trái tim luôn thấp thỏm không yên, có một nỗi sợ hãi không tên nào đó đang dần sinh sôi. Anh đi vào phòng, cầm lọ kem chống nắng sau đó bước nhanh ra ngoài.
Có người chào hỏi anh, "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình không đáp lại, bước chân gấp gáp rời đi. Anh bước vào thang máy, trái tim càng ngày càng không chịu nghe lời đập thình thịch. Anh không biết mình làm sao nữa, thời gian này luôn không ngừng nghi thần nghi quỷ. Rõ ràng là anh đã thử thăm dò Cố Tân Tân, biết được cô không có ý đồ gì, biểu hiện cũng cực kỳ tự nhiên, thế nhưng cuối cùng vì sao anh vẫn còn phải lo lắng mãi đây?
Anh chính là nhát gan như vậy, chính là không tài nào yên tâm như vậy, luôn sợ sệt sẽ có sơ suất nào đó.
Anh mặc kệ việc làm của mình có thể sẽ khiến cô phản kháng anh, hận anh, nhưng anh nhất định phải làm như vậy, ít nhất thì cũng phải qua ngày cưới của bọn họ rồi nói tiếp.
Cận Ngụ Đình nghĩ đến hôm nay là ngày 16, trong lòng lại đột nhiên hoảng hốt, anh có cảm giác chỉ cần một giây Cố Tân Tân không ở trong tầm mắt thôi anh sẽ lại như muốn phát điên.
Người đàn ông không nhẫn thêm được nữa đập tay lên bức tường bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm con số ở góc thang máy. Anh tiến lên đứng ngay trước cửa, chờ đến khi cửa thang máy mở ra liền lập tức bước nhanh ra ngoài.
Cửa thang máy thậm chí còn chưa hoàn toàn mở ra nhưng người còn đứng lại cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng vội vã của người đàn ông.
Trong sân không có nhiều người, nếu là bình thường thì anh chỉ cần phóng tầm mắt đi là có thể nhín thấy bóng người của Cố Tân Tân.
Nhưng lúc này dù anh đã quét quanh bốn phía ba lượt thì vẫn không tìm thấy bóng dáng của cô đâu, lòng anh nóng như lửa đốt, Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía trước, hồn bay phách lạc gọi tên Cố Tân Tân.
"Cố Tân Tân -------"
Tầm mắt quét về một góc hành lang, anh nhìn thấy một chiếc xe lăn, một chiếc xe lăn không người.
Sắc mặt Cận Ngụ Đình càng lúc càng trắng bệch, hai chân cứng ngắc hơi giật giật, sau đó chậm rãi tiến lên. Vườn hoa bên cạnh còn lưu lại vết chân, anh không cam lòng nhìn bốn phía xung quanh một vòng nữa.
Anh rốt cuộc cũng phải chấp nhận sự thật, trong tay nắm chặt chiếc lọ, nhấc chân lên tàn nhẫn đạp chiếc xe lăn.
Chiếc xe lăn lật úp, bánh xe quay tít, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Cận Ngụ Đình lùi về sau, lảo đảo bước hụt xuống vườn hoa, mấy cành cây vừa cứng vừa nhọn xuyên qua lớp vải mỏng cắt lên da thịt, anh như người mất hồn ngồi phịch xuống đất.
Anh đã hiểu, hiểu đến rõ ràng.
Cố Tân Tân không cần kem chống nắng gì cả, cũng không phải không nhớ rõ ngày, mà ngược lại cô nhớ đến rõ ràng, nên cô mới lựa chọn đúng ngày hôm nay chạy trốn. Chính là, dù chỉ một chút thời gian cô cũng không cho anh, nếu như cô rời đi trước một ngày thì có lẽ anh sẽ có cơ hội đoạt lại cô về tay, nhưng nếu là thời điểm này thì anh có thể làm gì đây?
Nếu anh đoán không lầm, đám cưới này có lẽ chưa từng bị hủy đi.
Hô hấp của Cận Ngụ Đình càng lúc càng gấp gáp, cảm giác như không thể thở nổi.
Cố Tân Tân lừa anh, hơn nữa có lẽ là trong thời gian này vẫn luôn lừa anh, mà anh thì hoàn toàn chẳng hề hay biết gì, đây là mục đích của cô sao?
Cận Ngụ Đình liếc chiếc lọ trong tay, bàn tay nắm lại siết chặt như muốn bóp nát chiếc lọ. Anh biết hiện tại dù có đuổi theo cũng vô dụng, nhất định là cô không hành động một mình mà sẽ có người tiếp ứng.
Cô đòi anh đưa cho máy tính và điện thoại khẳng định là đã liên lạc với Tu Tư Mân, sợ là đi thế nào, bao giờ đi cũng đã bàn bạc thống nhất kỹ lưỡng cả rồi.
Cận Ngụ Đình đau lòng đến mức không có cách nào đứng dậy, anh không biết phải làm sao để tiếp nhận tổn thương đó, đến lúc này vẫn không có cách nào tin được Cố Tân Tân lại làm như vậy với anh.
Hôm qua bọn họ vẫn tốt đẹp như vậy, ngày hôm trước cũng thế, thậm chí trước khi ngủ cô còn đòi anh kể chuyện cổ tích. Anh không tin tất cả những gì anh đã làm cô lại không nhìn thấy. Nhưng nếu như cô thấy rõ thì đó hẳn là cố ý, là vì cô hoàn toàn không để anh trong lòng.
Tầm mắt Cận Ngụ Đình có chút mơ hồ, anh nhấc tay lên, mu bàn tay khẽ đặt trước trán, sống lưng kiêu hãnh luôn thẳng tắp cũng đã trùng xuống. Anh thật sự muốn đồng cảm với chính mình, thế nhưng anh cảm thấy bản thân chính là tự làm tự chịu.
Cố Tân Tân về đến nhà, Tu Tư Mân và Tu Thiện Văn đều đang đứng ở cửa chờ.
Vừa nhìn thấy chiếc xe đi tới, Tu Thiện Văn tiến lên vài bước, Cố Tân Tân đẩy cửa xe đi xuống, cô bé lập tức nhào đến ôm lấy cô. "Chị dâu."
Cố Tân Tân khẽ cười, "Văn Văn, lâu rồi không gặp nhỉ."
"Chị dâu, em lo muốn chết rồi, chờ chị mãi đấy."
"Giờ yên tâm được rồi nè," Cố Tân Tân xoa đầu cô bé. "Chị không sao."
"Vết thương trên người ổn chứ?" Tu Tư Mân nhìn từ trên xuống dưới một lượt, trong lời nói tràn ngập quan tâm và lo lắng. Cố Tân Tân khẽ gật đầu. "Gần khỏi hẳn rồi."
"Trên đường thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi."
"Chị dâu, bố trí trong nhà cũng không thay đổi gì nhiều. Vừa rồi váy cưới đã mang đến, còn cả khăn voan, chỉ còn thiếu mỗi chị thôi."
Cố Tân Tân cười kéo tay cô bé đi vào trong. "Chị phải tắm trước đã."
"Đúng nha, hôm nay chị là cô dâu, phải trang điểm thật xinh đẹp."
Cố Tân Tân bị hai chữ cô dâu hung hăng đâm vào lòng. Đây là lần thứ hai cô kết hôn, nhưng cả hai lần một chút vui vẻ cô cũng không có, trong lòng cũng không thể nghĩ đến chuyện gì khác.
Lần đầu tiên là bị cưỡng ép, lần thứ hai là tự nguyện, chỉ là loại vui mừng mong chờ dù là tầm thường kia hình như Cố Tân Tân chưa từng được trải qua.
Cố Tân Tân từ trong nhà tắm đi ra, thợ trang điểm đã chờ sẵn, vỉ thời gian gấp gáp nên mọi thứ phải tiến hành nhanh chóng. Một tấm mặt nạ lạnh lẽo đắp lên, lạnh đến mức khiến cho trái tim cô cũng dần trở nên buốt giá.
Cô nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, có người sấy tóc cho cô, một người khác cầm lấy tay cô bắt đầu tỉ mỉ làm móng.
Tu Tư Mân tựa lưng lên cánh cửa, một lúc sau mới đứng thẳng người đi vào trong.
Hắn đứng phía sau Cố Tân Tân, mặt nạ trên mặt cô đã được lấy xuống.
"Tân Tân, đừng miễn cưỡng chính mình, nếu cơ thể không tốt......"
"Em như vậy không phải rất tốt sao?" Cố Tân Tân nhìn Tu Tư Mân qua gương trang điểm, "Anh yên tâm, em đã gần hồi phục hoàn toàn rồi."
Tu Tư Mân đặt hai tay lên bả vai cô, "Phía Tu Phụ Thành tôi đã nói với anh ta là sẽ hoãn lại thời gian tổ chức đám cưới, anh ta giả mù sa mưa hỏi thăm tình hình của em, lát nữa gọi điện mời anh ta đến cũng không biết là vẻ mặt của anh ta sẽ biến thành cái bộ dạng gì."
"Ba mẹ em thì sao?" Trong ánh mắt Cố Tân Tân lộ ra lo lắng, "Tuyệt đối đừng để Tu Phụ Thành chuyển hướng sang ba mẹ em."
"Em yên tâm, tôi đã cho người đón bọn họ đến khách sạn, dù cánh tay của Tu Phụ Thành có dài đến mức nào thì cũng sẽ không thể với tới tận đây."
"Ừm." Cố Tân Tân tiếp tục nhắm mắt lại, "Vậy thì em có thể yên tâm rồi."
Khổng Thành đi vào phòng bệnh không thấy Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đâu, anh ta đi ra ngoài hỏi người đứng canh bên ngoài, "Cửu gia đâu?"
"Đẩy xe lăn đi rồi."
"Bao lâu rồi?"
"Chắc là khoảng một giờ."
Khổng Thành có chút không hiểu, bình thường Cận Ngụ Đình sẽ không mang Cố Tân Tân đi lâu như vậy, anh ta mở cửa đi về phía thang máy.
Đi ra đến sân, Khổng Thành lập tức nhìn thấy Cận Ngụ Đình và chiếc xe lăn nằm lăn lóc, anh ta kinh hãi, khuôn mặt cũng biến sắc, "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình cũng không nhấc mắt lấy một cái, Khổng Thành đứng bên cạnh anh, "Chuyện gì thế này? Cố Tân Tân đâu rồi?"
"Đi rồi."
"Cái gì?" Ánh mắt phức tạp của Khổng Thành hướng về phía anh, "Cô ấy......"
Nhất định là đã chạy trốn, nếu không thì chiếc xe lăn cũng không trống không thế này.
"Tôi lập tức cho người tìm về."
Cận Ngụ Đình khó khăn nhấc khóe miệng, "Không cần."
"Cửu gia."
Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu, "Nếu cô ấy đã muốn chạy thì ai cũng không ngăn cản được, cướp về rồi thì có thể làm gì tiếp đây? Bây giờ nếu như triệt để bức ép cô ấy, nhất định sau khi trở lại cô ấy sẽ náo loạn một phen, đến ngay cả diễn kịch cũng không buồn làm nữa. Không ai muốn phải đi đến bước đường cùng đó cả, hơn nữa, có lẽ lúc này cô ấy cũng đã quay lại bên kia rồi......"
Khổng Thành cũng có chút tức giận, "Nếu như vậy, cô ấy...... đám cưới vẫn tiếp tục sao?"
Cận Ngụ Đình cười lạnh. "Cậu nói xem?"
Cái bẫy, đây chính là một cái bẫy lớn! Khổng Thành tức giận không sao tiêu, "Cô ấy nếu đã muốn kết hôn như vậy thì chúng ta phá tan đám cưới đó đi, khiến cho cô ấy càng muốn càng không được!"
Hai vai Cận Ngụ Đình rũ xuống, chậm rãi bật cười, "Rất hay, ý này rấy hay."
"Cô ấy bất nhân thì cũng không thể trách chúng ta bất nghĩa, Cửu gia, tôi sẽ lập tức sắp xếp người."
Cận Ngụ Đình ngắm nhìn chiếc lọ trong tay, "Khổng Thành, cậu nói xem, vì sao cô ấy lại phải gạt tôi?"
"Vì trong đầu cô ấy chỉ nghĩ muốn kết hôn với Tu Tư Mân."
Cận Ngụ Đình vừa tức vừa hận, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mấy ngày nay anh chăm sóc cô, bảo vệ cô, sợ tình trạng hồi phục của cô không tốt nên hai ba ngày lại đi tìm bác sĩ chủ trị của cô. Anh chăm sóc cô như vậy, cho cô dần khỏe lại, nhưng không phải là vì muốn cô khỏe mạnh rồi trốn đi cưới tên đàn ông khác.
Cận Ngụ Đình đứng lên, bàn tay buông lỏng, chiếc lọ trong tay cũng rơi xuống đất, "Khổng Thành, hủy tất cả lịch trình buổi tối đi, tra xem nơi tổ chức đám cưới là ở đâu."
"Vâng."
Anh nói xong thì đứng tại chỗ không nhúc nhích, Khổng Thành dựng chiếc xe lăn lên. Bọn họ đề phòng tất cả mọi người, ngay cả ba mẹ của Cố Tân Tân cũng không cho đến gần, nhưng không thể ngờ được người thật sự phải phòng chính là Cố Tân Tân.
Cô nếu thật muốn đi, không ai ngăn cản được.
Tên khách sạn tổ chức đám cưới có viết trên thiệp mời, thời gian cũng giống như lúc trước. Chiếc xe dừng hẳn lại, Khổng Thành xuống xe sau đó mở cửa xe cho Cận Ngụ Đình.
Từ xa anh đã có thể nhìn thấy bức ảnh lớn đặt trước cửa lớn khách sạn, đó là ảnh cưới của Cố Tân Tân và Tu Tư Mân, thật đủ chế giễu, không một chút lưu tình đập vào mắt Cận Ngụ Đình.
Khổng Thành theo sau anh tiến lên, đến trước cửa liền bị người ta chặn lại.
"Phiền ngài cho xem thiệp mời."
Cận Ngụ Đình đứng thẳng lưng, lạnh lùng phun ra hai chữ. "Tránh ra."
"Gì cơ?"
Tống Vũ Ninh nhìn thấy hai người, nét mặt lập tức thay đổi, cô ấy nhấc chân lên sau đó tiến vào bên trong.
Tu Tư Mân đang đón tiếp khách khứa, Tống Vũ Ninh đi đến bên cạnh hắn, hạ giọng nói. "Cận Ngụ Đình đến rồi."
Nét mặt người đàn ông không đổi, khóe miệng lại giương lên tạo thành một đường cong. "Đến thì đến thôi."
"Nhưng không có thiệp mời."
"Cửu gia dự tiệc còn cần thiệp mời à? Cho anh ta vào."
Tống Vũ Ninh liếc hắn một cái, sau đó gật đầu. "Vâng."
***
Bát Bát: Gần đây wordpress bị làm sao ấy mọi người ạ, chỉ có thể đăng mà không edit thêm link được (thường thì sau khi đăng chương mới ta sẽ vào chương cũ và phần danh sách chương chèn thêm link chương sau, mà giờ thì không edit post được). Có ai theo dõi wordpress không? Mọi người vẫn đọc được chương mới chứ? Thời gian này mọi người chịu khó về trang chủ tìm chương muốn đọc nha, khi nào edit được ta sẽ bổ sung ngay lập tức hiuhiu~~
***
Trong lòng Cố Tân Tân cũng có chút sợ hãi, sợ đột nhiên nghe được giọng của Cận Ngụ Đình, cũng sợ sẽ gặp được ai đó. Dù sao một kế hoạch có được tính toán kỹ đến cỡ nào thì cũng có thể có những bất ngờ. Chân cô thật ra đã hồi phục gần như là hoàn toàn rồi, vết thương trên người cũng được bảy tám phần, cô giả bộ trước mặt Cận Ngụ Đình như vậy chẳng qua là vì muốn khiến anh lơ là thôi.
Cố Tân Tân càng chạy càng nhanh, xuyên qua hành lang sau đó tiến vào sảnh bệnh viện. Cô đứng trước thang máy, bởi vì chạy quá nhanh mà chân có chút run rẩy. Cô chống một tay trên mặt tường, cửa thang máy mở ra liền nhìn thấy mấy người đứng bên trong.
"Tu phu nhân."
Cô bước nhanh vào trong, một người đứng trong đó đỡ lấy cô, "Phu nhân không sao chứ?"
"Không sao."
"Xe đã chuẩn bị xong, đang chờ phu nhân ở phía dưới tầng hầm."
Cố Tân Tân gật nhẹ, cửa thang máy khép lại, cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của mình phản chiếu trên cửa thang máy. Cố Tân Tân khẽ tựa lưng về sau, trong đầu trống rỗng cực kỳ khó chịu.
Nếu bây giờ cô còn chưa đi thì hẳn là đang ở cùng Cận Ngụ Đình, sau khi anh mang bình xịt chống nắng xuống nói không chừng còn muốn giúp cô xịt lên. Sau đó cô nhất định sẽ trêu chọc anh một chút, nói anh nhất định phải chú ý dưỡng nhan, nếu không khuôn mặt đẹp trai đó sớm muộn cũng sẽ xuất hiện nếp nhăn. Thời gian trong bệnh viện thật sự trôi qua quá nhanh, nửa tháng này cũng chỉ như một cơn gió thoảng qua, khiến cô còn chưa kịp phản ứng lại đã có một vài chuyện trở thành vô cùng cấp bách rồi.
Cố Tân Tân nhìn gương mặt phía đối diện, có lẽ là vì cô đã diễn kịch với Cận Ngụ Đình quá lâu nên mới dễ dàng coi đùa thành thật sao?
Cô không thể triệt để rút hết mọi cảm xúc cùng đi, giống như đã bị sa lầy vào cái vòng luẩn quẩn đó.
Vì sao đến lúc này bỗng nhiên cô lại không nỡ? Cô không dám nghĩ tới Cận Ngụ Đình sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện ra cô đã chạy trốn, cô chỉ có thể ép cho mình nhanh chóng dứt ra, để cho bản thân trở lại thế giới thực tại.
Cô không có cách nào nắm lấy bàn tay Cận Ngụ Đình rồi nhận lấy một lời hứa hẹn trọn đời, cuối cùng thì người đàn ông này cũng sẽ không thể trở thành chỗ dựa của cô được, không phải sao? Vạn nhất bàn tay đó một lần nữa thu lại, cô không chỉ mất đi nơi che mưa chắn gió mà ngay cả chỗ dựa cuối cùng cũng không còn.
Khoảng thời gian ngắn ngủi này là quá đủ rồi, cửa thang máy mở ra, Cố Tân Tân rũ mi mắt, không chút do dự bước ra ngoài.
Trước mặt có một chiếc xe đang đậu, Cố Tân Tân cùng mấy người trong thang máy bước nhanh về phía trước, lúc này cô đã không còn gì để sợ nữa, dù có bị người ta ngăn lại thì những người Tu Tư Mân phái đến cũng sẽ đưa được cô đi.
Cửa xe bị người ngồi bên trong đẩy ra, Tống Vũ Ninh cười với cô. "Tân Tân."
Cố Tân Tân nhấc chân ngồi vào, người đứng bên ngoài nhanh chóng đóng cửa lại.
Cận Ngụ Đình quay lại lấy đồ nhưng trái tim luôn thấp thỏm không yên, có một nỗi sợ hãi không tên nào đó đang dần sinh sôi. Anh đi vào phòng, cầm lọ kem chống nắng sau đó bước nhanh ra ngoài.
Có người chào hỏi anh, "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình không đáp lại, bước chân gấp gáp rời đi. Anh bước vào thang máy, trái tim càng ngày càng không chịu nghe lời đập thình thịch. Anh không biết mình làm sao nữa, thời gian này luôn không ngừng nghi thần nghi quỷ. Rõ ràng là anh đã thử thăm dò Cố Tân Tân, biết được cô không có ý đồ gì, biểu hiện cũng cực kỳ tự nhiên, thế nhưng cuối cùng vì sao anh vẫn còn phải lo lắng mãi đây?
Anh chính là nhát gan như vậy, chính là không tài nào yên tâm như vậy, luôn sợ sệt sẽ có sơ suất nào đó.
Anh mặc kệ việc làm của mình có thể sẽ khiến cô phản kháng anh, hận anh, nhưng anh nhất định phải làm như vậy, ít nhất thì cũng phải qua ngày cưới của bọn họ rồi nói tiếp.
Cận Ngụ Đình nghĩ đến hôm nay là ngày 16, trong lòng lại đột nhiên hoảng hốt, anh có cảm giác chỉ cần một giây Cố Tân Tân không ở trong tầm mắt thôi anh sẽ lại như muốn phát điên.
Người đàn ông không nhẫn thêm được nữa đập tay lên bức tường bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm con số ở góc thang máy. Anh tiến lên đứng ngay trước cửa, chờ đến khi cửa thang máy mở ra liền lập tức bước nhanh ra ngoài.
Cửa thang máy thậm chí còn chưa hoàn toàn mở ra nhưng người còn đứng lại cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng vội vã của người đàn ông.
Trong sân không có nhiều người, nếu là bình thường thì anh chỉ cần phóng tầm mắt đi là có thể nhín thấy bóng người của Cố Tân Tân.
Nhưng lúc này dù anh đã quét quanh bốn phía ba lượt thì vẫn không tìm thấy bóng dáng của cô đâu, lòng anh nóng như lửa đốt, Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía trước, hồn bay phách lạc gọi tên Cố Tân Tân.
"Cố Tân Tân -------"
Tầm mắt quét về một góc hành lang, anh nhìn thấy một chiếc xe lăn, một chiếc xe lăn không người.
Sắc mặt Cận Ngụ Đình càng lúc càng trắng bệch, hai chân cứng ngắc hơi giật giật, sau đó chậm rãi tiến lên. Vườn hoa bên cạnh còn lưu lại vết chân, anh không cam lòng nhìn bốn phía xung quanh một vòng nữa.
Anh rốt cuộc cũng phải chấp nhận sự thật, trong tay nắm chặt chiếc lọ, nhấc chân lên tàn nhẫn đạp chiếc xe lăn.
Chiếc xe lăn lật úp, bánh xe quay tít, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Cận Ngụ Đình lùi về sau, lảo đảo bước hụt xuống vườn hoa, mấy cành cây vừa cứng vừa nhọn xuyên qua lớp vải mỏng cắt lên da thịt, anh như người mất hồn ngồi phịch xuống đất.
Anh đã hiểu, hiểu đến rõ ràng.
Cố Tân Tân không cần kem chống nắng gì cả, cũng không phải không nhớ rõ ngày, mà ngược lại cô nhớ đến rõ ràng, nên cô mới lựa chọn đúng ngày hôm nay chạy trốn. Chính là, dù chỉ một chút thời gian cô cũng không cho anh, nếu như cô rời đi trước một ngày thì có lẽ anh sẽ có cơ hội đoạt lại cô về tay, nhưng nếu là thời điểm này thì anh có thể làm gì đây?
Nếu anh đoán không lầm, đám cưới này có lẽ chưa từng bị hủy đi.
Hô hấp của Cận Ngụ Đình càng lúc càng gấp gáp, cảm giác như không thể thở nổi.
Cố Tân Tân lừa anh, hơn nữa có lẽ là trong thời gian này vẫn luôn lừa anh, mà anh thì hoàn toàn chẳng hề hay biết gì, đây là mục đích của cô sao?
Cận Ngụ Đình liếc chiếc lọ trong tay, bàn tay nắm lại siết chặt như muốn bóp nát chiếc lọ. Anh biết hiện tại dù có đuổi theo cũng vô dụng, nhất định là cô không hành động một mình mà sẽ có người tiếp ứng.
Cô đòi anh đưa cho máy tính và điện thoại khẳng định là đã liên lạc với Tu Tư Mân, sợ là đi thế nào, bao giờ đi cũng đã bàn bạc thống nhất kỹ lưỡng cả rồi.
Cận Ngụ Đình đau lòng đến mức không có cách nào đứng dậy, anh không biết phải làm sao để tiếp nhận tổn thương đó, đến lúc này vẫn không có cách nào tin được Cố Tân Tân lại làm như vậy với anh.
Hôm qua bọn họ vẫn tốt đẹp như vậy, ngày hôm trước cũng thế, thậm chí trước khi ngủ cô còn đòi anh kể chuyện cổ tích. Anh không tin tất cả những gì anh đã làm cô lại không nhìn thấy. Nhưng nếu như cô thấy rõ thì đó hẳn là cố ý, là vì cô hoàn toàn không để anh trong lòng.
Tầm mắt Cận Ngụ Đình có chút mơ hồ, anh nhấc tay lên, mu bàn tay khẽ đặt trước trán, sống lưng kiêu hãnh luôn thẳng tắp cũng đã trùng xuống. Anh thật sự muốn đồng cảm với chính mình, thế nhưng anh cảm thấy bản thân chính là tự làm tự chịu.
Cố Tân Tân về đến nhà, Tu Tư Mân và Tu Thiện Văn đều đang đứng ở cửa chờ.
Vừa nhìn thấy chiếc xe đi tới, Tu Thiện Văn tiến lên vài bước, Cố Tân Tân đẩy cửa xe đi xuống, cô bé lập tức nhào đến ôm lấy cô. "Chị dâu."
Cố Tân Tân khẽ cười, "Văn Văn, lâu rồi không gặp nhỉ."
"Chị dâu, em lo muốn chết rồi, chờ chị mãi đấy."
"Giờ yên tâm được rồi nè," Cố Tân Tân xoa đầu cô bé. "Chị không sao."
"Vết thương trên người ổn chứ?" Tu Tư Mân nhìn từ trên xuống dưới một lượt, trong lời nói tràn ngập quan tâm và lo lắng. Cố Tân Tân khẽ gật đầu. "Gần khỏi hẳn rồi."
"Trên đường thuận lợi chứ?"
"Thuận lợi."
"Chị dâu, bố trí trong nhà cũng không thay đổi gì nhiều. Vừa rồi váy cưới đã mang đến, còn cả khăn voan, chỉ còn thiếu mỗi chị thôi."
Cố Tân Tân cười kéo tay cô bé đi vào trong. "Chị phải tắm trước đã."
"Đúng nha, hôm nay chị là cô dâu, phải trang điểm thật xinh đẹp."
Cố Tân Tân bị hai chữ cô dâu hung hăng đâm vào lòng. Đây là lần thứ hai cô kết hôn, nhưng cả hai lần một chút vui vẻ cô cũng không có, trong lòng cũng không thể nghĩ đến chuyện gì khác.
Lần đầu tiên là bị cưỡng ép, lần thứ hai là tự nguyện, chỉ là loại vui mừng mong chờ dù là tầm thường kia hình như Cố Tân Tân chưa từng được trải qua.
Cố Tân Tân từ trong nhà tắm đi ra, thợ trang điểm đã chờ sẵn, vỉ thời gian gấp gáp nên mọi thứ phải tiến hành nhanh chóng. Một tấm mặt nạ lạnh lẽo đắp lên, lạnh đến mức khiến cho trái tim cô cũng dần trở nên buốt giá.
Cô nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, có người sấy tóc cho cô, một người khác cầm lấy tay cô bắt đầu tỉ mỉ làm móng.
Tu Tư Mân tựa lưng lên cánh cửa, một lúc sau mới đứng thẳng người đi vào trong.
Hắn đứng phía sau Cố Tân Tân, mặt nạ trên mặt cô đã được lấy xuống.
"Tân Tân, đừng miễn cưỡng chính mình, nếu cơ thể không tốt......"
"Em như vậy không phải rất tốt sao?" Cố Tân Tân nhìn Tu Tư Mân qua gương trang điểm, "Anh yên tâm, em đã gần hồi phục hoàn toàn rồi."
Tu Tư Mân đặt hai tay lên bả vai cô, "Phía Tu Phụ Thành tôi đã nói với anh ta là sẽ hoãn lại thời gian tổ chức đám cưới, anh ta giả mù sa mưa hỏi thăm tình hình của em, lát nữa gọi điện mời anh ta đến cũng không biết là vẻ mặt của anh ta sẽ biến thành cái bộ dạng gì."
"Ba mẹ em thì sao?" Trong ánh mắt Cố Tân Tân lộ ra lo lắng, "Tuyệt đối đừng để Tu Phụ Thành chuyển hướng sang ba mẹ em."
"Em yên tâm, tôi đã cho người đón bọn họ đến khách sạn, dù cánh tay của Tu Phụ Thành có dài đến mức nào thì cũng sẽ không thể với tới tận đây."
"Ừm." Cố Tân Tân tiếp tục nhắm mắt lại, "Vậy thì em có thể yên tâm rồi."
Khổng Thành đi vào phòng bệnh không thấy Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đâu, anh ta đi ra ngoài hỏi người đứng canh bên ngoài, "Cửu gia đâu?"
"Đẩy xe lăn đi rồi."
"Bao lâu rồi?"
"Chắc là khoảng một giờ."
Khổng Thành có chút không hiểu, bình thường Cận Ngụ Đình sẽ không mang Cố Tân Tân đi lâu như vậy, anh ta mở cửa đi về phía thang máy.
Đi ra đến sân, Khổng Thành lập tức nhìn thấy Cận Ngụ Đình và chiếc xe lăn nằm lăn lóc, anh ta kinh hãi, khuôn mặt cũng biến sắc, "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình cũng không nhấc mắt lấy một cái, Khổng Thành đứng bên cạnh anh, "Chuyện gì thế này? Cố Tân Tân đâu rồi?"
"Đi rồi."
"Cái gì?" Ánh mắt phức tạp của Khổng Thành hướng về phía anh, "Cô ấy......"
Nhất định là đã chạy trốn, nếu không thì chiếc xe lăn cũng không trống không thế này.
"Tôi lập tức cho người tìm về."
Cận Ngụ Đình khó khăn nhấc khóe miệng, "Không cần."
"Cửu gia."
Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu, "Nếu cô ấy đã muốn chạy thì ai cũng không ngăn cản được, cướp về rồi thì có thể làm gì tiếp đây? Bây giờ nếu như triệt để bức ép cô ấy, nhất định sau khi trở lại cô ấy sẽ náo loạn một phen, đến ngay cả diễn kịch cũng không buồn làm nữa. Không ai muốn phải đi đến bước đường cùng đó cả, hơn nữa, có lẽ lúc này cô ấy cũng đã quay lại bên kia rồi......"
Khổng Thành cũng có chút tức giận, "Nếu như vậy, cô ấy...... đám cưới vẫn tiếp tục sao?"
Cận Ngụ Đình cười lạnh. "Cậu nói xem?"
Cái bẫy, đây chính là một cái bẫy lớn! Khổng Thành tức giận không sao tiêu, "Cô ấy nếu đã muốn kết hôn như vậy thì chúng ta phá tan đám cưới đó đi, khiến cho cô ấy càng muốn càng không được!"
Hai vai Cận Ngụ Đình rũ xuống, chậm rãi bật cười, "Rất hay, ý này rấy hay."
"Cô ấy bất nhân thì cũng không thể trách chúng ta bất nghĩa, Cửu gia, tôi sẽ lập tức sắp xếp người."
Cận Ngụ Đình ngắm nhìn chiếc lọ trong tay, "Khổng Thành, cậu nói xem, vì sao cô ấy lại phải gạt tôi?"
"Vì trong đầu cô ấy chỉ nghĩ muốn kết hôn với Tu Tư Mân."
Cận Ngụ Đình vừa tức vừa hận, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mấy ngày nay anh chăm sóc cô, bảo vệ cô, sợ tình trạng hồi phục của cô không tốt nên hai ba ngày lại đi tìm bác sĩ chủ trị của cô. Anh chăm sóc cô như vậy, cho cô dần khỏe lại, nhưng không phải là vì muốn cô khỏe mạnh rồi trốn đi cưới tên đàn ông khác.
Cận Ngụ Đình đứng lên, bàn tay buông lỏng, chiếc lọ trong tay cũng rơi xuống đất, "Khổng Thành, hủy tất cả lịch trình buổi tối đi, tra xem nơi tổ chức đám cưới là ở đâu."
"Vâng."
Anh nói xong thì đứng tại chỗ không nhúc nhích, Khổng Thành dựng chiếc xe lăn lên. Bọn họ đề phòng tất cả mọi người, ngay cả ba mẹ của Cố Tân Tân cũng không cho đến gần, nhưng không thể ngờ được người thật sự phải phòng chính là Cố Tân Tân.
Cô nếu thật muốn đi, không ai ngăn cản được.
Tên khách sạn tổ chức đám cưới có viết trên thiệp mời, thời gian cũng giống như lúc trước. Chiếc xe dừng hẳn lại, Khổng Thành xuống xe sau đó mở cửa xe cho Cận Ngụ Đình.
Từ xa anh đã có thể nhìn thấy bức ảnh lớn đặt trước cửa lớn khách sạn, đó là ảnh cưới của Cố Tân Tân và Tu Tư Mân, thật đủ chế giễu, không một chút lưu tình đập vào mắt Cận Ngụ Đình.
Khổng Thành theo sau anh tiến lên, đến trước cửa liền bị người ta chặn lại.
"Phiền ngài cho xem thiệp mời."
Cận Ngụ Đình đứng thẳng lưng, lạnh lùng phun ra hai chữ. "Tránh ra."
"Gì cơ?"
Tống Vũ Ninh nhìn thấy hai người, nét mặt lập tức thay đổi, cô ấy nhấc chân lên sau đó tiến vào bên trong.
Tu Tư Mân đang đón tiếp khách khứa, Tống Vũ Ninh đi đến bên cạnh hắn, hạ giọng nói. "Cận Ngụ Đình đến rồi."
Nét mặt người đàn ông không đổi, khóe miệng lại giương lên tạo thành một đường cong. "Đến thì đến thôi."
"Nhưng không có thiệp mời."
"Cửu gia dự tiệc còn cần thiệp mời à? Cho anh ta vào."
Tống Vũ Ninh liếc hắn một cái, sau đó gật đầu. "Vâng."
***
Bát Bát: Gần đây wordpress bị làm sao ấy mọi người ạ, chỉ có thể đăng mà không edit thêm link được (thường thì sau khi đăng chương mới ta sẽ vào chương cũ và phần danh sách chương chèn thêm link chương sau, mà giờ thì không edit post được). Có ai theo dõi wordpress không? Mọi người vẫn đọc được chương mới chứ? Thời gian này mọi người chịu khó về trang chủ tìm chương muốn đọc nha, khi nào edit được ta sẽ bổ sung ngay lập tức hiuhiu~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.