Chương 25: Cô không có tư cách nói cô ấy
Lyly
26/06/2023
Chưa đầy 10p thì anh đã có mặt tại nhà, vào đã nghe từng tiếng nấc của cô còn Hoàng Yến đang ngồi ôm cô an ủi.
Anh nhanh chân chạy tới xem cô thế nào, Hoàng Thiên nhìn thấy vết thương vừa đỏ vừa sưng trên khuôn mặt cô thì đột nhiên sắc mặt anh thay đổi hiện rõ sự tức giận.
" Là ai? " anh đưa mắt nhìn qua Hoàng Yến.
" Em không biết, chị ấy chưa nói với em " ngay cả Hoàng Yến cũng phải sợ khi nhìn vào khuôn mặt anh.
Liên Chi nhận ra anh đang tức giận, anh tức giận gì chứ, đây không phải là anh gây ra hay sao? Hoàng Thiên quay qua hỏi cô, mặt và giọng nói anh cũng dịu lại đôi chút.
" Liên Chi là ai đánh em " anh kìm nén cơn giận của mình khi nói chuyện với cô.
" Anh là người biết rõ, tại sao lại hỏi tôi, buông ra đi, tôi muốn về nhà " tay cô đánh mạnh lên ngực anh.
" Nói nhanh " anh quát lớn khiến cô và Hoàng Yến giật mình.
" Là.... là bạn của Hoàng Yến, Tỉnh Ngọc Nhiên " cô lấp bấp nói từng tiếng.
Bạn? Hoàng Yến làm sao mà có bạn như cô ta. Lại dám nhận người quen của cô để ra tay làm hại Liên Chi, chuyện này Hoàng Yến nhất định không bỏ qua.
Hoàng Thiên hai tay nắm chặt, lại là cô ta, anh còn chưa làm gì cô ta vậy mà cô ta chán sống dám đụng đến cô.
" Em ở đây với cô ấy, anh đi giải quyết một số chuyện, lát sẽ về "
" Được "
Xem ra suy đoán của Hoàng Yến là đúng, nhưng tại sao cô ta lại biết ở đây mà đến, lần này Ngọc Nhiên đã chọc nhầm người rồi.
Liên Chi không biết anh đi đâu? Bộ anh không lo cho cô sao? Tuy ngoài miệng cô đuổi anh, nhưng tâm cô thật sự rất muốn được anh ôm, cô còn muốn nghe câu giải thích từ anh.
" Chị dâu, chị yên tâm anh hai sẽ không để chị bị ức hiếp đâu " Hoàng Yến vỗ nhẹ lưng cô.
" Cô ta nói là bạn gái anh ấy, có phải anh ấy phản bội chị không? " khuôn mặt cô buồn bã, giọng cũng trầm xuống.
" Anh hai sẽ không bao giờ phản bội chị "
" Chị muốn nghỉ ngơi "
" Được "
Hoàng Yến đưa cô về lại phòng, sau đó lấy đá chườm lên vết thương cho cô đỡ sưng. Liên Chi trong đầu luôn đặt ra câu hỏi ' anh và cô gái đó có quan hệ gì? '
Anh tức tốc chạy về lại biệt thự, chỉ cần nghĩ tới vết thương của cô thôi thì đã khiến sự hung ác của anh trổi dậy, anh sẽ trả lại tất cả mà cô ta đã làm cho cô, Liên Chi của anh nâng như trứng vậy mà cô ta dám ra tay với cô.
" Thiếu gia đã về " quản gia Trịnh nhận ra sắc mặt anh không ổn lắm.
" Cô ta đâu? Gọi cô ta xuống đây " giọng anh lạnh đến âm độ.
Nhìn anh bây giờ chẳng khác gì một con ác quỷ, hàn khí trên người anh tỏa ra làm cho cả phòng khách trở nên lạnh lẽo.
" Vâng thiếu gia " quản gia Trịnh không dám hỏi nhiều liền lên phòng gọi cô ta.
Tỉnh Ngọc Nhiên nằm trên phòng xem phim cười vui vẻ, cô ta đạt được mục đích của mình nên sảng khoái vô cùng.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia cho gọi cô "
" Được "
Cô ta cười thầm trong lòng, nhanh vậy sao? Cô ta đứng dậy đi theo quản gia Trịnh, Tỉnh Ngọc Nhiên lúc này chưa biết sợ là gì? Cô ta rất muốn xem là anh có dám làm gì mình hay không? Nhưng cô ta đã sai thật rồi.
Hoàng Thiên vừa nhìn thấy cô ta thì lửa giận trong lòng anh càng tăng lên, thật anh chỉ muốn giết chết cô ta ngay lập tức.
Anh không để cô ta lên tiếng, Hoàng Thiên đi tới bóp chặt cổ cô ta nhấc cao lên, hai chân Ngọc Nhiên còn không chạm được đất, hành động của anh khiến những người ở đây đều hoảng sợ.
Tỉnh Ngọc Nhiên sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn lên, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, cô ta cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng càng làm vậy thì lực tay anh càng siết chặt hơn.
" Ai cho cô cái quyền đánh cô ấy hả? " anh lớn tiếng nói, tay anh cũng vì thế mà gia tăng lực lên.
" Thả.... thả..... thả ra " cô ta cố gắng mở miệng để nói ra từng chữ.
" Thiếu gia có chuyện gì từ từ giải quyết " quản gia Trịnh thấy không ổn liền mở lời khuyên ngăn anh.
Hoàng Thiên dùng sức của mình vứt mạnh Ngọc Nhiên xuống đất, được thả ra cô ta ho sặc sụa, cả người Tỉnh Ngọc Nhiên nằm thoi thóp trên sàn nhà, nhìn rất đáng thương.
Cổ cô ta đã hằn lên dấu tay của anh thì cũng chứng minh được anh dùng lực mạnh thế nào? Bây giờ cô ta mới thấy rõ khuôn mặt tức giận của anh ra sao? Thật đáng sợ.
Chỉ vì một con mù mà anh dám ra tay với cô ta như vậy.
" Vì một con nhỏ mù đó mà anh dám làm vậy với tôi, dù sao đi nữa tôi cũng là vợ anh, con nhỏ đó chẳng có gì tốt hơn tôi cả, chỉ là một đứa dơ bẩn mà thôi " cô ta nổi giận, lên tiếng mỉa mai Liên Chi.
* Chát.... chát *
Hai cái tát như trời giáng xuống mặt cô ta, Ngọc Nhiên đau rát, ôm mặt mình, không dám phát ra một âm thanh nào, cô ta tát cô một cái thì anh trả lại cô ta gấp đôi.
" Cô không có tư cách nói cô ấy, vợ sao? Cô nghĩ bản thân mình xứng à, người dơ bẩn mới chính là cô, đừng tưởng tôi không biết những chuyện cô làm, tôi nói cho cô biết, cô còn dám làm hại cô ấy thêm lần nữa thì chính tay tôi sẽ giết chết cô và tôi sẽ khiến cô và cả gia đình cô phải hối hận, nhớ kỹ lời tôi nói " ánh mắt anh đỏ ngầu nhìn cô ta, Ngọc Nhiên liền tránh né đi.
Anh phát hiện ra rồi sao? Là ai đã nói cho anh biết, cô ta cẩn thận như vậy mà, Ngọc Nhiên bất giác rùng mình trước sự cảnh cáo của anh.
" Từ nay ai dám gọi cô ta là thiếu phu nhân nữa thì đừng trách tôi ác " trước khi đi anh còn để lại một câu tiếp.
" Vâng thiếu gia " tất cả đồng thanh nói.
Hoàng Thiên lạnh lùng quay đi, anh không chẳng ngó ngàng cô ta sống hay chết, quản gia Trịnh đi tới đỡ tay cô ta nhưng Ngọc Nhiên lại hất tay ra.
" Aaaa, tôi hận anh, tôi ghét anh, nhất định tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết " Ngọc Nhiên ngồi đó hét lên.
Quản gia Trịnh bấy giờ mới nhận ra anh vì bảo vệ một cô gái mà nổi giận như vậy, trước đây ông chưa bao giờ thấy anh mất kiểm soát như thế, trong lòng ông cũng đã có đáp án riêng của mình.
Những người hầu trong nhà không ai dám tiến gần cô ta, cứ mặc cho cô ta ngồi đó la hét, Tỉnh Ngọc Nhiên trong lòng căm thù cô hơn, cô ta sẽ đòi lại tất cả.
Đúng chỉ có duy nhất một mình Diệp Liên Chi cô mới khiến anh mất kiểm soát như vậy. Hoàng Thiên nhanh chóng chạy về xem chừng cô, anh đau lòng khi nhìn thấy cô khóc, tự tránh bản thân mình không bảo vệ cho cô tốt.
" Liên Chi đâu? " anh nhìn em gái mình nói.
" Chị ấy ngủ rồi "
Anh không trả lời mà đi ngay vào phòng, nhìn cơ thể cô co rúm trong chăn, mắt sưng lên vì khóc, vết thương cũng đỡ sưng hơn rất nhiều. Hoàng Thiên nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô.
" Bảo bối, xin lỗi em " anh hôn lên trán cô, tay anh nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô.
Anh nằm ôm cô được một lát thì đứng dậy thay đồ, sau đó xuống bếp nấu ít cháo cho cô, Hoàng Yến thấy vậy cũng đi vào bếp với anh.
" Anh nên cho vệ sĩ bảo vệ chị dâu đi, cô ta không dễ dàng bỏ qua vậy đâu "
" Anh biết rồi "
Từ lúc Liên Chi gặp chuyện trong đầu Hoàng Thiên cũng đã hiện ra chủ ý đó ngay, chỉ có như vậy anh mới nhẹ lòng được, nếu như không có anh thì còn có vệ sĩ bảo vệ cô.
" Chủ tịch có gì căn dặn ạ " trợ lí Khang lên tiếng.
" Rút lại các vốn đầu tư bên Tỉnh thị đi, một cắt cũng không chừa. Cậu điều vài vệ sĩ tới đây cho tôi "
" Vâng chủ tịch "
Anh biết đây chỉ mới là bắt đầu, nhưng anh nên cẩn thận một chút thì cô sẽ không sao, Hoàng Thiên anh chẳng ngại phải đối đầu với cha con ông ta, cái anh lo là sự an toàn của người phụ nữ anh yêu mà thôi.
Anh nhanh chân chạy tới xem cô thế nào, Hoàng Thiên nhìn thấy vết thương vừa đỏ vừa sưng trên khuôn mặt cô thì đột nhiên sắc mặt anh thay đổi hiện rõ sự tức giận.
" Là ai? " anh đưa mắt nhìn qua Hoàng Yến.
" Em không biết, chị ấy chưa nói với em " ngay cả Hoàng Yến cũng phải sợ khi nhìn vào khuôn mặt anh.
Liên Chi nhận ra anh đang tức giận, anh tức giận gì chứ, đây không phải là anh gây ra hay sao? Hoàng Thiên quay qua hỏi cô, mặt và giọng nói anh cũng dịu lại đôi chút.
" Liên Chi là ai đánh em " anh kìm nén cơn giận của mình khi nói chuyện với cô.
" Anh là người biết rõ, tại sao lại hỏi tôi, buông ra đi, tôi muốn về nhà " tay cô đánh mạnh lên ngực anh.
" Nói nhanh " anh quát lớn khiến cô và Hoàng Yến giật mình.
" Là.... là bạn của Hoàng Yến, Tỉnh Ngọc Nhiên " cô lấp bấp nói từng tiếng.
Bạn? Hoàng Yến làm sao mà có bạn như cô ta. Lại dám nhận người quen của cô để ra tay làm hại Liên Chi, chuyện này Hoàng Yến nhất định không bỏ qua.
Hoàng Thiên hai tay nắm chặt, lại là cô ta, anh còn chưa làm gì cô ta vậy mà cô ta chán sống dám đụng đến cô.
" Em ở đây với cô ấy, anh đi giải quyết một số chuyện, lát sẽ về "
" Được "
Xem ra suy đoán của Hoàng Yến là đúng, nhưng tại sao cô ta lại biết ở đây mà đến, lần này Ngọc Nhiên đã chọc nhầm người rồi.
Liên Chi không biết anh đi đâu? Bộ anh không lo cho cô sao? Tuy ngoài miệng cô đuổi anh, nhưng tâm cô thật sự rất muốn được anh ôm, cô còn muốn nghe câu giải thích từ anh.
" Chị dâu, chị yên tâm anh hai sẽ không để chị bị ức hiếp đâu " Hoàng Yến vỗ nhẹ lưng cô.
" Cô ta nói là bạn gái anh ấy, có phải anh ấy phản bội chị không? " khuôn mặt cô buồn bã, giọng cũng trầm xuống.
" Anh hai sẽ không bao giờ phản bội chị "
" Chị muốn nghỉ ngơi "
" Được "
Hoàng Yến đưa cô về lại phòng, sau đó lấy đá chườm lên vết thương cho cô đỡ sưng. Liên Chi trong đầu luôn đặt ra câu hỏi ' anh và cô gái đó có quan hệ gì? '
Anh tức tốc chạy về lại biệt thự, chỉ cần nghĩ tới vết thương của cô thôi thì đã khiến sự hung ác của anh trổi dậy, anh sẽ trả lại tất cả mà cô ta đã làm cho cô, Liên Chi của anh nâng như trứng vậy mà cô ta dám ra tay với cô.
" Thiếu gia đã về " quản gia Trịnh nhận ra sắc mặt anh không ổn lắm.
" Cô ta đâu? Gọi cô ta xuống đây " giọng anh lạnh đến âm độ.
Nhìn anh bây giờ chẳng khác gì một con ác quỷ, hàn khí trên người anh tỏa ra làm cho cả phòng khách trở nên lạnh lẽo.
" Vâng thiếu gia " quản gia Trịnh không dám hỏi nhiều liền lên phòng gọi cô ta.
Tỉnh Ngọc Nhiên nằm trên phòng xem phim cười vui vẻ, cô ta đạt được mục đích của mình nên sảng khoái vô cùng.
" Thiếu phu nhân, thiếu gia cho gọi cô "
" Được "
Cô ta cười thầm trong lòng, nhanh vậy sao? Cô ta đứng dậy đi theo quản gia Trịnh, Tỉnh Ngọc Nhiên lúc này chưa biết sợ là gì? Cô ta rất muốn xem là anh có dám làm gì mình hay không? Nhưng cô ta đã sai thật rồi.
Hoàng Thiên vừa nhìn thấy cô ta thì lửa giận trong lòng anh càng tăng lên, thật anh chỉ muốn giết chết cô ta ngay lập tức.
Anh không để cô ta lên tiếng, Hoàng Thiên đi tới bóp chặt cổ cô ta nhấc cao lên, hai chân Ngọc Nhiên còn không chạm được đất, hành động của anh khiến những người ở đây đều hoảng sợ.
Tỉnh Ngọc Nhiên sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn lên, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, cô ta cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng càng làm vậy thì lực tay anh càng siết chặt hơn.
" Ai cho cô cái quyền đánh cô ấy hả? " anh lớn tiếng nói, tay anh cũng vì thế mà gia tăng lực lên.
" Thả.... thả..... thả ra " cô ta cố gắng mở miệng để nói ra từng chữ.
" Thiếu gia có chuyện gì từ từ giải quyết " quản gia Trịnh thấy không ổn liền mở lời khuyên ngăn anh.
Hoàng Thiên dùng sức của mình vứt mạnh Ngọc Nhiên xuống đất, được thả ra cô ta ho sặc sụa, cả người Tỉnh Ngọc Nhiên nằm thoi thóp trên sàn nhà, nhìn rất đáng thương.
Cổ cô ta đã hằn lên dấu tay của anh thì cũng chứng minh được anh dùng lực mạnh thế nào? Bây giờ cô ta mới thấy rõ khuôn mặt tức giận của anh ra sao? Thật đáng sợ.
Chỉ vì một con mù mà anh dám ra tay với cô ta như vậy.
" Vì một con nhỏ mù đó mà anh dám làm vậy với tôi, dù sao đi nữa tôi cũng là vợ anh, con nhỏ đó chẳng có gì tốt hơn tôi cả, chỉ là một đứa dơ bẩn mà thôi " cô ta nổi giận, lên tiếng mỉa mai Liên Chi.
* Chát.... chát *
Hai cái tát như trời giáng xuống mặt cô ta, Ngọc Nhiên đau rát, ôm mặt mình, không dám phát ra một âm thanh nào, cô ta tát cô một cái thì anh trả lại cô ta gấp đôi.
" Cô không có tư cách nói cô ấy, vợ sao? Cô nghĩ bản thân mình xứng à, người dơ bẩn mới chính là cô, đừng tưởng tôi không biết những chuyện cô làm, tôi nói cho cô biết, cô còn dám làm hại cô ấy thêm lần nữa thì chính tay tôi sẽ giết chết cô và tôi sẽ khiến cô và cả gia đình cô phải hối hận, nhớ kỹ lời tôi nói " ánh mắt anh đỏ ngầu nhìn cô ta, Ngọc Nhiên liền tránh né đi.
Anh phát hiện ra rồi sao? Là ai đã nói cho anh biết, cô ta cẩn thận như vậy mà, Ngọc Nhiên bất giác rùng mình trước sự cảnh cáo của anh.
" Từ nay ai dám gọi cô ta là thiếu phu nhân nữa thì đừng trách tôi ác " trước khi đi anh còn để lại một câu tiếp.
" Vâng thiếu gia " tất cả đồng thanh nói.
Hoàng Thiên lạnh lùng quay đi, anh không chẳng ngó ngàng cô ta sống hay chết, quản gia Trịnh đi tới đỡ tay cô ta nhưng Ngọc Nhiên lại hất tay ra.
" Aaaa, tôi hận anh, tôi ghét anh, nhất định tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết " Ngọc Nhiên ngồi đó hét lên.
Quản gia Trịnh bấy giờ mới nhận ra anh vì bảo vệ một cô gái mà nổi giận như vậy, trước đây ông chưa bao giờ thấy anh mất kiểm soát như thế, trong lòng ông cũng đã có đáp án riêng của mình.
Những người hầu trong nhà không ai dám tiến gần cô ta, cứ mặc cho cô ta ngồi đó la hét, Tỉnh Ngọc Nhiên trong lòng căm thù cô hơn, cô ta sẽ đòi lại tất cả.
Đúng chỉ có duy nhất một mình Diệp Liên Chi cô mới khiến anh mất kiểm soát như vậy. Hoàng Thiên nhanh chóng chạy về xem chừng cô, anh đau lòng khi nhìn thấy cô khóc, tự tránh bản thân mình không bảo vệ cho cô tốt.
" Liên Chi đâu? " anh nhìn em gái mình nói.
" Chị ấy ngủ rồi "
Anh không trả lời mà đi ngay vào phòng, nhìn cơ thể cô co rúm trong chăn, mắt sưng lên vì khóc, vết thương cũng đỡ sưng hơn rất nhiều. Hoàng Thiên nhẹ nhàng nằm xuống ôm cô.
" Bảo bối, xin lỗi em " anh hôn lên trán cô, tay anh nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô.
Anh nằm ôm cô được một lát thì đứng dậy thay đồ, sau đó xuống bếp nấu ít cháo cho cô, Hoàng Yến thấy vậy cũng đi vào bếp với anh.
" Anh nên cho vệ sĩ bảo vệ chị dâu đi, cô ta không dễ dàng bỏ qua vậy đâu "
" Anh biết rồi "
Từ lúc Liên Chi gặp chuyện trong đầu Hoàng Thiên cũng đã hiện ra chủ ý đó ngay, chỉ có như vậy anh mới nhẹ lòng được, nếu như không có anh thì còn có vệ sĩ bảo vệ cô.
" Chủ tịch có gì căn dặn ạ " trợ lí Khang lên tiếng.
" Rút lại các vốn đầu tư bên Tỉnh thị đi, một cắt cũng không chừa. Cậu điều vài vệ sĩ tới đây cho tôi "
" Vâng chủ tịch "
Anh biết đây chỉ mới là bắt đầu, nhưng anh nên cẩn thận một chút thì cô sẽ không sao, Hoàng Thiên anh chẳng ngại phải đối đầu với cha con ông ta, cái anh lo là sự an toàn của người phụ nữ anh yêu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.