Chương 56: Dỗ ngọt
Lyly
26/06/2023
Tầm 4 giờ chiều thì anh đã về tới nhà, hôm nay anh tan ca sớm hơn mọi
khi, anh nhớ cô nên chạy ngay về biệt thự, cả ngày không thấy cô gọi
điện hỏi han anh câu nào, chắc rằng cô lại ham chơi mà bỏ quên anh rồi.
Khi anh bước vào nhà lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu, anh đoán cô ở trên phòng nên đôi chân bước nhanh đi tìm cô, quản gia Trịnh định mở miệng nói nhưng chưa gì anh đã đi.
Ở trong phòng cũng không thấy cô đâu, đôi mày kiếm của anh bất giác cau lại, lòng anh liền trở nên khó chịu, cô đi đâu mà cả ngày không về nhà vậy, khuôn mặt anh hậm hực đi xuống lầu.
" Quản gia, Liên Chi đi từ sáng giờ chưa về sao? " anh lạnh giọng nói.
" Thiếu phu nhân cùng tiểu thư bay qua Mỹ đến nhà bà chủ rồi thưa thiếu gia " ông từ tốn đáp.
" Sao? Tại sao không ai báo tôi vậy hả? " anh tức giận quát lớn.
Quản gia Trịnh đoán thế nào anh cũng nổi trận lôi đình, đúng thật là vậy, ông rất muốn ngăn cản nhưng vì bà chủ và cô làm lành nên ông mới không nói gì.
" Tại thiếu phu nhân có dặn khi nào thiếu gia về mới nói "
" Cô ấy dặn là ông không được làm trái sao? "
Hoàng Thiên lúc này thật sự rất tức giận, mắt cô còn chưa khỏi hẳn, lại còn dám trốn anh bay qua tận Mỹ, đã vậy không nói với anh tiếng nào, lá gan cô càng ngày càng lớn.
" Chuẩn bị tới Mỹ gấp " anh bấm máy gọi cho trợ lý Khang.
" Vâng chủ tịch "
Không lâu sau đó anh đã lên phi cơ riêng để bay qua nhà mẹ anh, Hoàng Thiên chỉ sợ mẹ mình làm khó, nặng nhẹ với cô, còn lo cho sức khỏe của cô nữa, anh mà đến được đó chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Trợ lý Khang ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt không vui của anh thì lòng bất giác lo lắng, sắp xảy ra chuyện lớn nữa đây.
Bên này cô cũng đã nhận được tin là anh đang qua đây, Liên Chi cười thầm cô biết thế nào anh cũng đến mà, làm sao anh lại để cô một mình được chứ.
Hoàng Thiên vừa xuống máy bay đã kêu trợ lý Khang phóng xe đến nhà mẹ mình ngay, anh khá lo cho cô, nhưng anh đâu biết là cô và mẹ mình đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
* Cốc..... cốc.... cốc *
Anh đưa tay lên gõ cửa, ba người bên trong nhìn nhau cười, Huỳnh Kim Thủy đi ra để mở cửa.
" Con đến rồi à "
Hoàng Thiên không nói không rằng đi thẳng vào nhà, thì thấy cô đang ngồi xem phim, ăn trái cây cùng Hoàng Yến, khuôn mặt anh liền trở nên rất khó coi, anh lo lắng cho cô như vậy, còn cô thì ngồi thảnh thơi.
" Diệp Liên Chi " anh hắng giọng gọi tên cô.
" Ông xã, anh đến rồi à " cô vờ như không biết chuyện gì, nghe anh gọi thì cô nhanh chóng chạy tới ôm anh, miệng nhỏ cô còn nói những câu rất ngọt.
Ông xã sao? Là cô vừa gọi anh đó sao?
Nghe cô gọi như vậy thì anh đứng hình mất 5s, không ngờ câu đó phát ra từ miệng cô lại ngọt như vậy. Khuôn mặt anh liền dãn ra ngay, tâm trạng cũng vui lên, anh rất thích cô gọi mình như vậy.
" Em vừa gọi anh là gì? " anh bế bổng cô lên, hai chân cô quấn ngang hông anh.
" Ông xã " giọng ngọt ngào của cô cất lên lần nữa.
" Lần nữa "
" Ông xã "
Dứt câu anh đã hôn lấy môi cô ngay, cô gái này học đâu ra cách dỗ ngọt người khác như vậy, Hoàng Thiên hình như đã quên luôn việc mình đang giận cô rồi.
" Hai người có thôi đi không? Không nể mặt em và mẹ à " Hoàng Yến lên tiếng.
" Thả em xuống " được Hoàng Yến nhắc nhở thì cô mới nhớ ra, cô quên mất mình đang ở nhà mẹ anh.
Huỳnh Kim Thủy nhìn con trai bà lắc đầu, không phải khi nãy đang nổi giận à, sao đến khi gặp cô lại hoàn toàn thay đổi vậy.
" Ai cho em đi mà không nói với anh " anh để cô ngồi bên cạnh mình, khuôn mặt nghiêm nghị nói.
" Em sợ anh bận việc nên không nói, ông xã đừng giận em mà " cô liền ôm cánh tay anh làm nũng.
" Sau này còn dám như vậy nữa thì đừng trách anh, biết chưa? " anh liền nhẹ giọng lại, anh chỉ nói vậy thôi chứ làm sao nở giận cô được.
Liên Chi cười thầm, xem ra chiêu này rất có tác dụng với anh, vậy là cô biết anh rồi, chỉ cần cô dỗ ngọt một chút là xong ngay.
" Em biết rồi mà " cô cười tươi, sau đó hôn lên má anh một cái.
" Về thôi " anh đứng dậy nắm tay cô kéo đi.
" Em không về " cô kéo ngược tay anh lại.
Hoàng Thiên nhíu mày, cô lại muốn gì nữa đây, nhưng mà từ nãy đến giờ anh thấy mẹ mình không có gì gọi là khó chịu khi có cô ở đây, bộ hai người làm lành rồi sao?
" Con bé muốn ở đây thì con cứ để cho nó ở đây, cần gì mà về gấp như vậy " bà nhìn anh lên tiếng, còn cô thì gật gật đầu theo lời bà.
" Em và bác gái đã bình thường trở lại rồi, với lại em muốn sau này bác gái sẽ ở cùng chúng ta luôn, anh thấy thế nào? " giọng cô nhẹ nhàng cất lên.
" Được " anh nhàn nhạt đáp.
Hai người như vậy cũng khiến anh có chút nhẹ lòng, cũng bớt lo đi một phần, nhưng anh vẫn mãi không chịu nói câu nào với mẹ mình.
" Được là được thế nào? Anh nói rõ xem, nếu anh không chịu nói thì em không kết hôn với anh đâu "
" Em dám sao? " anh trợn mắt nhìn cô.
" Sao lại không? " cô hất cằm mình lên nói.
Bà và Hoàng Yến chỉ biết nhìn hai người đang đấu khẩu với nhau, nhưng bà biết kết quả ai thắng rồi, bà nhìn ra anh rất sợ cô thì phải.
" Thôi được rồi, Liên Chi con đừng làm khó Hoàng Thiên, dù sao bác ở đây cũng quen rồi, thời gian rãnh bác sẽ về thăm con " bà cũng không muốn ép anh, khi nào anh suy nghĩ thấu rồi thì sẽ tìm bà ấy mà.
Liên Chi đưa tay phía sau nhéo mạnh vào eo anh khiến Hoàng Thiên giật mình vì đau, anh đưa mắt qua nhìn cô thì bị ngay ánh mắt cảnh cáo của cô đang liếc mình.
" Mẹ cứ về ở cùng tụi con, ở đây một mình rất nguy hiểm, với lại sau này lớn tuổi đi lại rất khó khăn " anh nhìn bà từ từ nói.
" Anh hai nói đúng đó mẹ " Hoàng Yến tiếp lời.
" Được được " bà vui mừng đáp.
Bà thấy anh chịu nói chuyện với mình thì lòng bà vui như tết, Huỳnh Kim Thủy không ngờ rằng anh lại nghe lời cô như vậy, nhưng bà cũng thật biết ơn cô vì có cô mà anh mới hết giận bà.
Cô nghe bà đồng ý thì cũng vui lây, vì cô mất ba mẹ nên cô xem mẹ anh cũng là mẹ cô, Liên Chi rất sẵn lòng chăm sóc cho bà.
" Vậy mai chúng ta về cùng luôn nhé "
" Để con giúp mẹ soạn đồ " Hoàng Yến nháy với mẹ mình.
" Đi thôi " bà liền hiểu ý ngay.
Hai người rời đi để anh và cô ở lại phòng khách, Hoàng Thiên nhấc cô lên để Liền Chi ngồi lên đùi mình, hai tay cô choàng qua cổ anh, Liên Chi cười cười nhìn anh.
" Em hay lắm, dám nói dối anh, về nhà nhất định sẽ dạy dỗ em lại " tay anh siết chặt eo cô.
" Ông xã em không cố ý giấu anh đâu, tại em thấy bác gái buồn nên em mới giúp hai người giản hòa chứ bộ " cô làm bộ dạng đáng thương với anh.
" Vậy chẳng khác nào anh đang trách lầm em "
Anh được nước lấn tới, nhìn cô lúc này cứ như một chú cún con vậy, rất đáng yêu.
" Không có, thôi mà đừng giận, về em bù cho anh được không? " cô nói xong thì mới biết được tự mình hại mình, nghĩ tới đêm hôm qua thôi đã khiến cô sợ rồi, nhưng không sao đến đó sẽ biện lý do sau.
" Được thôi, để xem em bù kiểu gì " anh nhếch môi cười.
Anh, cô và Hoàng Yến ở lại đây 1 đêm cùng bà, cả nhà bốn người vui vẻ quây quần bên nhau, đã lâu bà chưa ăn bữa cơm ấm cúng như vậy. Huỳnh Kim Thủy nhìn được tính cô rất tốt, lại còn pha chút hồn nhiên, bảo sao con trai bà không yêu cô cho được.
Khi anh bước vào nhà lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu, anh đoán cô ở trên phòng nên đôi chân bước nhanh đi tìm cô, quản gia Trịnh định mở miệng nói nhưng chưa gì anh đã đi.
Ở trong phòng cũng không thấy cô đâu, đôi mày kiếm của anh bất giác cau lại, lòng anh liền trở nên khó chịu, cô đi đâu mà cả ngày không về nhà vậy, khuôn mặt anh hậm hực đi xuống lầu.
" Quản gia, Liên Chi đi từ sáng giờ chưa về sao? " anh lạnh giọng nói.
" Thiếu phu nhân cùng tiểu thư bay qua Mỹ đến nhà bà chủ rồi thưa thiếu gia " ông từ tốn đáp.
" Sao? Tại sao không ai báo tôi vậy hả? " anh tức giận quát lớn.
Quản gia Trịnh đoán thế nào anh cũng nổi trận lôi đình, đúng thật là vậy, ông rất muốn ngăn cản nhưng vì bà chủ và cô làm lành nên ông mới không nói gì.
" Tại thiếu phu nhân có dặn khi nào thiếu gia về mới nói "
" Cô ấy dặn là ông không được làm trái sao? "
Hoàng Thiên lúc này thật sự rất tức giận, mắt cô còn chưa khỏi hẳn, lại còn dám trốn anh bay qua tận Mỹ, đã vậy không nói với anh tiếng nào, lá gan cô càng ngày càng lớn.
" Chuẩn bị tới Mỹ gấp " anh bấm máy gọi cho trợ lý Khang.
" Vâng chủ tịch "
Không lâu sau đó anh đã lên phi cơ riêng để bay qua nhà mẹ anh, Hoàng Thiên chỉ sợ mẹ mình làm khó, nặng nhẹ với cô, còn lo cho sức khỏe của cô nữa, anh mà đến được đó chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Trợ lý Khang ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt không vui của anh thì lòng bất giác lo lắng, sắp xảy ra chuyện lớn nữa đây.
Bên này cô cũng đã nhận được tin là anh đang qua đây, Liên Chi cười thầm cô biết thế nào anh cũng đến mà, làm sao anh lại để cô một mình được chứ.
Hoàng Thiên vừa xuống máy bay đã kêu trợ lý Khang phóng xe đến nhà mẹ mình ngay, anh khá lo cho cô, nhưng anh đâu biết là cô và mẹ mình đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
* Cốc..... cốc.... cốc *
Anh đưa tay lên gõ cửa, ba người bên trong nhìn nhau cười, Huỳnh Kim Thủy đi ra để mở cửa.
" Con đến rồi à "
Hoàng Thiên không nói không rằng đi thẳng vào nhà, thì thấy cô đang ngồi xem phim, ăn trái cây cùng Hoàng Yến, khuôn mặt anh liền trở nên rất khó coi, anh lo lắng cho cô như vậy, còn cô thì ngồi thảnh thơi.
" Diệp Liên Chi " anh hắng giọng gọi tên cô.
" Ông xã, anh đến rồi à " cô vờ như không biết chuyện gì, nghe anh gọi thì cô nhanh chóng chạy tới ôm anh, miệng nhỏ cô còn nói những câu rất ngọt.
Ông xã sao? Là cô vừa gọi anh đó sao?
Nghe cô gọi như vậy thì anh đứng hình mất 5s, không ngờ câu đó phát ra từ miệng cô lại ngọt như vậy. Khuôn mặt anh liền dãn ra ngay, tâm trạng cũng vui lên, anh rất thích cô gọi mình như vậy.
" Em vừa gọi anh là gì? " anh bế bổng cô lên, hai chân cô quấn ngang hông anh.
" Ông xã " giọng ngọt ngào của cô cất lên lần nữa.
" Lần nữa "
" Ông xã "
Dứt câu anh đã hôn lấy môi cô ngay, cô gái này học đâu ra cách dỗ ngọt người khác như vậy, Hoàng Thiên hình như đã quên luôn việc mình đang giận cô rồi.
" Hai người có thôi đi không? Không nể mặt em và mẹ à " Hoàng Yến lên tiếng.
" Thả em xuống " được Hoàng Yến nhắc nhở thì cô mới nhớ ra, cô quên mất mình đang ở nhà mẹ anh.
Huỳnh Kim Thủy nhìn con trai bà lắc đầu, không phải khi nãy đang nổi giận à, sao đến khi gặp cô lại hoàn toàn thay đổi vậy.
" Ai cho em đi mà không nói với anh " anh để cô ngồi bên cạnh mình, khuôn mặt nghiêm nghị nói.
" Em sợ anh bận việc nên không nói, ông xã đừng giận em mà " cô liền ôm cánh tay anh làm nũng.
" Sau này còn dám như vậy nữa thì đừng trách anh, biết chưa? " anh liền nhẹ giọng lại, anh chỉ nói vậy thôi chứ làm sao nở giận cô được.
Liên Chi cười thầm, xem ra chiêu này rất có tác dụng với anh, vậy là cô biết anh rồi, chỉ cần cô dỗ ngọt một chút là xong ngay.
" Em biết rồi mà " cô cười tươi, sau đó hôn lên má anh một cái.
" Về thôi " anh đứng dậy nắm tay cô kéo đi.
" Em không về " cô kéo ngược tay anh lại.
Hoàng Thiên nhíu mày, cô lại muốn gì nữa đây, nhưng mà từ nãy đến giờ anh thấy mẹ mình không có gì gọi là khó chịu khi có cô ở đây, bộ hai người làm lành rồi sao?
" Con bé muốn ở đây thì con cứ để cho nó ở đây, cần gì mà về gấp như vậy " bà nhìn anh lên tiếng, còn cô thì gật gật đầu theo lời bà.
" Em và bác gái đã bình thường trở lại rồi, với lại em muốn sau này bác gái sẽ ở cùng chúng ta luôn, anh thấy thế nào? " giọng cô nhẹ nhàng cất lên.
" Được " anh nhàn nhạt đáp.
Hai người như vậy cũng khiến anh có chút nhẹ lòng, cũng bớt lo đi một phần, nhưng anh vẫn mãi không chịu nói câu nào với mẹ mình.
" Được là được thế nào? Anh nói rõ xem, nếu anh không chịu nói thì em không kết hôn với anh đâu "
" Em dám sao? " anh trợn mắt nhìn cô.
" Sao lại không? " cô hất cằm mình lên nói.
Bà và Hoàng Yến chỉ biết nhìn hai người đang đấu khẩu với nhau, nhưng bà biết kết quả ai thắng rồi, bà nhìn ra anh rất sợ cô thì phải.
" Thôi được rồi, Liên Chi con đừng làm khó Hoàng Thiên, dù sao bác ở đây cũng quen rồi, thời gian rãnh bác sẽ về thăm con " bà cũng không muốn ép anh, khi nào anh suy nghĩ thấu rồi thì sẽ tìm bà ấy mà.
Liên Chi đưa tay phía sau nhéo mạnh vào eo anh khiến Hoàng Thiên giật mình vì đau, anh đưa mắt qua nhìn cô thì bị ngay ánh mắt cảnh cáo của cô đang liếc mình.
" Mẹ cứ về ở cùng tụi con, ở đây một mình rất nguy hiểm, với lại sau này lớn tuổi đi lại rất khó khăn " anh nhìn bà từ từ nói.
" Anh hai nói đúng đó mẹ " Hoàng Yến tiếp lời.
" Được được " bà vui mừng đáp.
Bà thấy anh chịu nói chuyện với mình thì lòng bà vui như tết, Huỳnh Kim Thủy không ngờ rằng anh lại nghe lời cô như vậy, nhưng bà cũng thật biết ơn cô vì có cô mà anh mới hết giận bà.
Cô nghe bà đồng ý thì cũng vui lây, vì cô mất ba mẹ nên cô xem mẹ anh cũng là mẹ cô, Liên Chi rất sẵn lòng chăm sóc cho bà.
" Vậy mai chúng ta về cùng luôn nhé "
" Để con giúp mẹ soạn đồ " Hoàng Yến nháy với mẹ mình.
" Đi thôi " bà liền hiểu ý ngay.
Hai người rời đi để anh và cô ở lại phòng khách, Hoàng Thiên nhấc cô lên để Liền Chi ngồi lên đùi mình, hai tay cô choàng qua cổ anh, Liên Chi cười cười nhìn anh.
" Em hay lắm, dám nói dối anh, về nhà nhất định sẽ dạy dỗ em lại " tay anh siết chặt eo cô.
" Ông xã em không cố ý giấu anh đâu, tại em thấy bác gái buồn nên em mới giúp hai người giản hòa chứ bộ " cô làm bộ dạng đáng thương với anh.
" Vậy chẳng khác nào anh đang trách lầm em "
Anh được nước lấn tới, nhìn cô lúc này cứ như một chú cún con vậy, rất đáng yêu.
" Không có, thôi mà đừng giận, về em bù cho anh được không? " cô nói xong thì mới biết được tự mình hại mình, nghĩ tới đêm hôm qua thôi đã khiến cô sợ rồi, nhưng không sao đến đó sẽ biện lý do sau.
" Được thôi, để xem em bù kiểu gì " anh nhếch môi cười.
Anh, cô và Hoàng Yến ở lại đây 1 đêm cùng bà, cả nhà bốn người vui vẻ quây quần bên nhau, đã lâu bà chưa ăn bữa cơm ấm cúng như vậy. Huỳnh Kim Thủy nhìn được tính cô rất tốt, lại còn pha chút hồn nhiên, bảo sao con trai bà không yêu cô cho được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.