Chương 12: Thổ lộ tình cảm
Lyly
26/06/2023
Quả thật không gặp anh nữa buổi cô đã cảm thấy như thiếu thiếu đi một thứ gì đó, cô nhớ từng lời nói, từng hành động dịu dàng của anh, trái tim cô sắp không nghe lời cô nữa rồi.
Liên Chi ở nhà suốt cả ngày, ăn cũng chỉ qua loa, mỗi lần cô buồn thì cô đều ngồi đánh đàn, và tiếng đàn cũng giống như tâm trạng cô lúc này.
Đến tối anh làm xong việc như thói quen anh lái xe ghé qua nhà cô nhưng lại không gõ cửa, anh biết cô không đi đâu cả, anh không hiểu vì sao cô lại làm vậy.
" Liên Chi, em đang ở đâu? Để anh qua đón " anh nói chuyện rất nhỏ không để bên trong nghe được.
" Không cần đâu, anh cứ về đi, lát em bắt taxi về được mà " giọng cô không còn dịu dàng như trước.
" Được, em nhớ về cẩn thận " anh im lặng vài giây rồi mới lên tiếng, lòng anh chợt đau lên, anh nghe rất rõ tiếng cô đang ở bên trong, nhưng sao cô lại nói dối anh.
Liên Chi cứ nghĩ rằng mình nói vậy anh sẽ chẳng nghi ngờ gì, nhưng không biết Hoàng Thiên đang ngồi trước nhà mình, không lâu sau đó cô cũng tắt đèn ngủ.
Anh hậm hực đi về, lên tới phòng anh vứt mạnh áo khoác xuống đất, anh thật muốn giết người cho hả giận lòng anh lúc này nóng như lửa đốt, đầu anh luôn suy nghĩ tại sao cô lại né tránh anh, trong khi anh chẳng làm gì sai cả.
________
Tính đến nay đã là ngày thứ 4 anh không liên lạc được với cô, đến nhà dù có gõ cửa cấp mấy cũng không mở, đến nhạc viện tìm thì kết quả đều là không, anh thật sự đã chịu hết nỗi rồi, suốt mấy ngày qua anh đã rất nhớ cô, nhớ gần như phát điên lên.
Anh chợt nhận ra từ lúc cô hỏi về công việc của anh thì ngày hôm sau cô liền thay đổi thái độ với anh ngay, hay là cô mặc cảm về mình nên mới tránh né anh.
Hoàng Thiên trước giờ đều không quan tâm tới điều đó, chỉ cần là cô mọi thứ liên quan đến cô, anh đều chấp nhận tất cả.
" Chủ tịch tài liệu ngài cần "
" Phụ nữ thường thích gì nhất? " anh không nhanh không chậm nói, anh hỏi để mua cho cô, chứ cứ như vậy mãi anh điên mất, dù sao cũng nên làm hòa.
" Chủ tịch có phải mấy ngày nay ngài và Diệp tiểu thư không liên lạc với nhau không? " hắn e dè hỏi.
" Phải "
Thì ra đây là lí do mà anh tức giận mấy ngày nay và đều trút lên người hắn, phận làm trợ lí như hắn có phải là quá khổ cho hắn rồi hay không? Rồi bây giờ lại kim luôn gia sư tình yêu cho anh.
" Chủ tịch theo tôi nghĩ ngài nên thổ lộ tình cảm của ngài cho Diệp tiểu thư biết, tôi chắc chắn rằng cô ấy cũng sẽ đáp lại ngài " hắn trước đây cũng từng có bạn gái nên hắn có thể dựa theo kinh nghiệm của mình mà nói cho anh. Trợ lí Khang tuy không nói nhưng hắn luôn ủng hộ anh và cô tiến tới.
" Được, ra ngoài đi, tháng này tăng lương cho cậu " anh nhếch môi cười nhìn hắn.
" Cảm ơn chủ tịch " hắn vui mừng cúi đầu cảm ơn anh rối rít.
Anh phải nói rõ tình cảm của mình cho cô biết, dù cô có từ chối hay đồng ý thì anh vẫn sẽ nói. Hoàng Thiên không thể chịu nổi khi cô luôn lạnh nhạt với mình, khiến tâm trạng anh cũng vì thế mà lên xuống bất thường.
Diệp Liên Chi những ngày qua đều đi dạy một mình, về cũng một mình, cô thấy anh không gọi nữa chắc là anh đã từ bỏ rồi, cũng tốt, cô cũng nên trở lại cuộc sống như trước đây.
Đến chiều cô lại tiếp tục đến nhạc viện, Liên Chi một mình đi trên con đường quen thuộc kia, những tiếng xe qua lại tấp nập, con phố dần trở nên nhộn nhịp nhưng lòng cô thì lại man mác buồn.
" Liên Chi, chiếc váy này em mua ở đâu mà đẹp thế nhìn thôi đã biết đắc tiền rồi " chưa đến giờ dạy thì cô và Quỳnh Ly ngồi nói chuyện với nhau, Quỳnh Ly không ngừng khen ngợi bộ váy trên người cô.
" Hàng giảm giá chị ạ " cô cười đáp.
" Nhưng rất đẹp "
Cô chỉ biết cười trừ, chiếc váy cô đang mặc là lần trước anh mua cho, cô với tay lấy đại nhưng ai ngờ ngay váy anh mua.
Liên Chi không biết hàng này phải giảm giá hay không, những lần trước cô mặc vào đều có rất nhiều thầy, cô ở nhạc viện khen, cô cũng đang nghi ngờ lời nói của anh là thật hay giả.
Hoàng Thiên cố gắng làm việc xong là 7h30 tối, anh tranh thủ thời gian chạy thẳng đến nhạc viện chờ cô và lần này anh chắc chắn không để cô thoát được.
Anh ngồi trên xe đợi cô suốt hai tiếng đồng hồ và cuối cùng cũng thấy cô đi ra, anh liền mở cửa và chạy nhanh về phía cô.
" Liên Chi, để anh đưa em về " anh nắm tay cô kéo lại.
Cô nghe tiếng anh thì giật mình, sao anh lại xuất hiện ở đây, cô cứ tưởng anh sẽ không đến nữa chứ, được gặp anh lòng cô có chút vui, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
" Không cần, anh về đi, em tự về được " cô gỡ tay anh ra, khuôn mặt cô lúc này không có chút cảm xúc gì.
" Sao em lại tránh mặt anh, hay em đang giận anh đúng không? " anh không những buông ra mà còn nắm chặt tay cô hơn, giọng buồn bã thốt ra
" Không có, anh về đi, sau này đừng tìm em nữa "
Những lời nói của cô khiến tim anh đau như cắt, Hoàng Thiên không trả lời mà thẳng tay bế cô lên đi thẳng ra xe. Liên Chi bị hành động của anh làm cho hoảng hốt, cô vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh, nhưng không được.
" Anh buông tôi ra, mau lên " cô vừa đánh vừa la
Anh như không nghe thấy gì, để cô lên xe và khóa chốt cửa lại, cô có mở cũng chẳng được.
" Tại sao em lại lãng tránh anh, em nói đi " anh lúc này đã không kìm chế được cơn tức giận trong lòng mình nữa mà có hơi lớn tiếng với cô.
Đây là lần đầu cô cảm thấy anh mất bình tỉnh như vậy, còn lớn tiếng với cô, Liên Chi bất giác lùi về sau một chút, hai mắt cô đã rơm rớm nước mắt.
" Liên Chi, anh xin lỗi, anh không cố ý lớn tiếng với em, chẳng lẻ em không hiểu vì sao anh lại đối tốt với em như vậy? Những gì anh làm cho em đều là thật lòng, anh yêu em cũng là thật. Liên Chi anh chưa từng chê em bất cứ thứ gì, nên em đừng quá tị ti về bản thân, trên đời này không có ai là hoàn hảo cả, em không thể nhìn được thì anh sẽ là đôi mắt cho em, chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh sẽ làm tất cả vì em " anh nhìn thấy cô sắp khóc thì luống cuống cả tay chân, anh ôm cô vào lòng, thổ lộ hết tất cả tâm tư của mình.
Cô nghe được những lời này chính từ miệng anh phát ra, nước mắt cô không kìm được mà rơi như mưa, cô khóc vì cảm động, cô nhận ra từng câu từng chữ của anh đều là thật, Liên Chi không nghĩ là anh lại tỏ tình với mình, còn có thể nói ra những lời khiến người khác nghe thôi cũng đã thấy ấm lòng.
Hoàng Thiên thấy nước mắt cô rơi ngày một nhiều thì trong lòng lo sợ, anh chưa từng biết vỗ ngọt ai bao giờ, anh lại nói gì sai hay sao?
" Liên Chi ngoan, đừng khóc nữa có được không? Em đánh anh cho hả giận đi, nhưng phải ngưng khóc " anh đưa lên lau nước mắt cho cô, giọng anh liền trở nên ôn nhu.
" Thiên " cô dịu dàng gọi tên anh, cũng không khóc nữa.
" Anh đây " cô chịu mở lời còn đặc biệt gọi tên anh khiến tim anh như muốn tan chảy.
" Em yêu anh " cô nói xong thì chòang tay qua ôm anh.
Anh nói đúng, cô quá tự ti về bản thân mình, cô bây giờ sẽ không như thế nữa, cô sẽ sống thật với chính tình cảm của mình, cho dù có thế nào thì cô vẫn sẽ không hối hận vì đã yêu anh.
Hoàng Thiên như vỡ òa, anh đang mơ sao? Cô vừa nói yêu anh đúng không? Anh siết chặt vòng tay mình lại để ôm chặt cô hơn, cuối cùng anh cũng thành công.
" Là thật sao? Em không đùa anh đúng chứ " anh để khuôn mặt cô đối diện với mình, anh muốn quan sát kĩ biểu cảm của cô.
" Thật, em yêu anh " cô mỉm cười, sau đó nhắc lại lần nữa.
Dứt câu môi cô đã bị anh hôn lấy, nụ hôn nhẹ nhàng như thể hiện rõ tình yêu của anh đối với cô, anh mút mát môi cô, vài phút sau thì anh buông ra, hiện tại chỉ vậy thôi, anh sợ cô chưa thích nghi được.
Đôi môi nhỏ này, quả nhiên rất ngọt!
" Về nhà chúng ta tâm sự tiếp, đêm nay anh sẽ là gối ôm cho em chịu không? " tay anh vuốt ve lấy khuôn mặt xinh đẹp cô, mỉm cười nói.
" Anh không về nhà sao? " cô ngạc nhiên hỏi.
" Không, anh muốn ôm em ngủ "
" Anh về nhà mình đi, giường em rất nhỏ không đủ cho hai người đâu " cô có chút ngại ngùng đáp.
" Không sao, anh ngủ được "
Cô thật sự cạn ngôn với anh, và rồi thì cô cũng đồng ý cho anh ở lại nhà mình một đêm, Hoàng Thiên đã chuẩn bị một bộ đồ sẵn, anh như biết trước được kết quả vậy.
Mỗi khi cô đều ngủ cùng tiểu Sa, đêm nay tiểu Sa lại bị anh chiếm chỗ, chú chó đành xuống đất nằm.
Hoàng Thiên nằm ôm cô gái nhỏ trong lòng, không còn gì vui sướng hơn lúc này nữa, cho dù trời có sập thì anh chẳng quan tâm tới. Cô được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, thật thích.
" Liên Chi, cả đời này của anh không bao giờ bỏ rơi em, và em nhất định cũng phải tin tưởng ở anh, em nên biết một điều rằng anh chỉ yêu mỗi em, chúng ta cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, được không? " tay anh cưng chiều vuốt tóc cô.
" Được, em nhất định sẽ tin anh " cô không suy nghĩ gì mà đồng ý với anh ngay.
Anh nhận được câu trả lời đó của cô thì không còn sợ gì nữa, kể từ giây phút này cô đã thuộc về anh và anh có trách nhiệm bảo vệ cô thật tốt, không một ai có thể tổn thương cô.
Những chuyện kia anh sẽ cố gắng lo ổn thỏa tất cả, đến lúc đấy cô đường đường chính chính làm vợ của Đông Phương Hoàng Thiên anh.
Liên Chi ở nhà suốt cả ngày, ăn cũng chỉ qua loa, mỗi lần cô buồn thì cô đều ngồi đánh đàn, và tiếng đàn cũng giống như tâm trạng cô lúc này.
Đến tối anh làm xong việc như thói quen anh lái xe ghé qua nhà cô nhưng lại không gõ cửa, anh biết cô không đi đâu cả, anh không hiểu vì sao cô lại làm vậy.
" Liên Chi, em đang ở đâu? Để anh qua đón " anh nói chuyện rất nhỏ không để bên trong nghe được.
" Không cần đâu, anh cứ về đi, lát em bắt taxi về được mà " giọng cô không còn dịu dàng như trước.
" Được, em nhớ về cẩn thận " anh im lặng vài giây rồi mới lên tiếng, lòng anh chợt đau lên, anh nghe rất rõ tiếng cô đang ở bên trong, nhưng sao cô lại nói dối anh.
Liên Chi cứ nghĩ rằng mình nói vậy anh sẽ chẳng nghi ngờ gì, nhưng không biết Hoàng Thiên đang ngồi trước nhà mình, không lâu sau đó cô cũng tắt đèn ngủ.
Anh hậm hực đi về, lên tới phòng anh vứt mạnh áo khoác xuống đất, anh thật muốn giết người cho hả giận lòng anh lúc này nóng như lửa đốt, đầu anh luôn suy nghĩ tại sao cô lại né tránh anh, trong khi anh chẳng làm gì sai cả.
________
Tính đến nay đã là ngày thứ 4 anh không liên lạc được với cô, đến nhà dù có gõ cửa cấp mấy cũng không mở, đến nhạc viện tìm thì kết quả đều là không, anh thật sự đã chịu hết nỗi rồi, suốt mấy ngày qua anh đã rất nhớ cô, nhớ gần như phát điên lên.
Anh chợt nhận ra từ lúc cô hỏi về công việc của anh thì ngày hôm sau cô liền thay đổi thái độ với anh ngay, hay là cô mặc cảm về mình nên mới tránh né anh.
Hoàng Thiên trước giờ đều không quan tâm tới điều đó, chỉ cần là cô mọi thứ liên quan đến cô, anh đều chấp nhận tất cả.
" Chủ tịch tài liệu ngài cần "
" Phụ nữ thường thích gì nhất? " anh không nhanh không chậm nói, anh hỏi để mua cho cô, chứ cứ như vậy mãi anh điên mất, dù sao cũng nên làm hòa.
" Chủ tịch có phải mấy ngày nay ngài và Diệp tiểu thư không liên lạc với nhau không? " hắn e dè hỏi.
" Phải "
Thì ra đây là lí do mà anh tức giận mấy ngày nay và đều trút lên người hắn, phận làm trợ lí như hắn có phải là quá khổ cho hắn rồi hay không? Rồi bây giờ lại kim luôn gia sư tình yêu cho anh.
" Chủ tịch theo tôi nghĩ ngài nên thổ lộ tình cảm của ngài cho Diệp tiểu thư biết, tôi chắc chắn rằng cô ấy cũng sẽ đáp lại ngài " hắn trước đây cũng từng có bạn gái nên hắn có thể dựa theo kinh nghiệm của mình mà nói cho anh. Trợ lí Khang tuy không nói nhưng hắn luôn ủng hộ anh và cô tiến tới.
" Được, ra ngoài đi, tháng này tăng lương cho cậu " anh nhếch môi cười nhìn hắn.
" Cảm ơn chủ tịch " hắn vui mừng cúi đầu cảm ơn anh rối rít.
Anh phải nói rõ tình cảm của mình cho cô biết, dù cô có từ chối hay đồng ý thì anh vẫn sẽ nói. Hoàng Thiên không thể chịu nổi khi cô luôn lạnh nhạt với mình, khiến tâm trạng anh cũng vì thế mà lên xuống bất thường.
Diệp Liên Chi những ngày qua đều đi dạy một mình, về cũng một mình, cô thấy anh không gọi nữa chắc là anh đã từ bỏ rồi, cũng tốt, cô cũng nên trở lại cuộc sống như trước đây.
Đến chiều cô lại tiếp tục đến nhạc viện, Liên Chi một mình đi trên con đường quen thuộc kia, những tiếng xe qua lại tấp nập, con phố dần trở nên nhộn nhịp nhưng lòng cô thì lại man mác buồn.
" Liên Chi, chiếc váy này em mua ở đâu mà đẹp thế nhìn thôi đã biết đắc tiền rồi " chưa đến giờ dạy thì cô và Quỳnh Ly ngồi nói chuyện với nhau, Quỳnh Ly không ngừng khen ngợi bộ váy trên người cô.
" Hàng giảm giá chị ạ " cô cười đáp.
" Nhưng rất đẹp "
Cô chỉ biết cười trừ, chiếc váy cô đang mặc là lần trước anh mua cho, cô với tay lấy đại nhưng ai ngờ ngay váy anh mua.
Liên Chi không biết hàng này phải giảm giá hay không, những lần trước cô mặc vào đều có rất nhiều thầy, cô ở nhạc viện khen, cô cũng đang nghi ngờ lời nói của anh là thật hay giả.
Hoàng Thiên cố gắng làm việc xong là 7h30 tối, anh tranh thủ thời gian chạy thẳng đến nhạc viện chờ cô và lần này anh chắc chắn không để cô thoát được.
Anh ngồi trên xe đợi cô suốt hai tiếng đồng hồ và cuối cùng cũng thấy cô đi ra, anh liền mở cửa và chạy nhanh về phía cô.
" Liên Chi, để anh đưa em về " anh nắm tay cô kéo lại.
Cô nghe tiếng anh thì giật mình, sao anh lại xuất hiện ở đây, cô cứ tưởng anh sẽ không đến nữa chứ, được gặp anh lòng cô có chút vui, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
" Không cần, anh về đi, em tự về được " cô gỡ tay anh ra, khuôn mặt cô lúc này không có chút cảm xúc gì.
" Sao em lại tránh mặt anh, hay em đang giận anh đúng không? " anh không những buông ra mà còn nắm chặt tay cô hơn, giọng buồn bã thốt ra
" Không có, anh về đi, sau này đừng tìm em nữa "
Những lời nói của cô khiến tim anh đau như cắt, Hoàng Thiên không trả lời mà thẳng tay bế cô lên đi thẳng ra xe. Liên Chi bị hành động của anh làm cho hoảng hốt, cô vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh, nhưng không được.
" Anh buông tôi ra, mau lên " cô vừa đánh vừa la
Anh như không nghe thấy gì, để cô lên xe và khóa chốt cửa lại, cô có mở cũng chẳng được.
" Tại sao em lại lãng tránh anh, em nói đi " anh lúc này đã không kìm chế được cơn tức giận trong lòng mình nữa mà có hơi lớn tiếng với cô.
Đây là lần đầu cô cảm thấy anh mất bình tỉnh như vậy, còn lớn tiếng với cô, Liên Chi bất giác lùi về sau một chút, hai mắt cô đã rơm rớm nước mắt.
" Liên Chi, anh xin lỗi, anh không cố ý lớn tiếng với em, chẳng lẻ em không hiểu vì sao anh lại đối tốt với em như vậy? Những gì anh làm cho em đều là thật lòng, anh yêu em cũng là thật. Liên Chi anh chưa từng chê em bất cứ thứ gì, nên em đừng quá tị ti về bản thân, trên đời này không có ai là hoàn hảo cả, em không thể nhìn được thì anh sẽ là đôi mắt cho em, chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh sẽ làm tất cả vì em " anh nhìn thấy cô sắp khóc thì luống cuống cả tay chân, anh ôm cô vào lòng, thổ lộ hết tất cả tâm tư của mình.
Cô nghe được những lời này chính từ miệng anh phát ra, nước mắt cô không kìm được mà rơi như mưa, cô khóc vì cảm động, cô nhận ra từng câu từng chữ của anh đều là thật, Liên Chi không nghĩ là anh lại tỏ tình với mình, còn có thể nói ra những lời khiến người khác nghe thôi cũng đã thấy ấm lòng.
Hoàng Thiên thấy nước mắt cô rơi ngày một nhiều thì trong lòng lo sợ, anh chưa từng biết vỗ ngọt ai bao giờ, anh lại nói gì sai hay sao?
" Liên Chi ngoan, đừng khóc nữa có được không? Em đánh anh cho hả giận đi, nhưng phải ngưng khóc " anh đưa lên lau nước mắt cho cô, giọng anh liền trở nên ôn nhu.
" Thiên " cô dịu dàng gọi tên anh, cũng không khóc nữa.
" Anh đây " cô chịu mở lời còn đặc biệt gọi tên anh khiến tim anh như muốn tan chảy.
" Em yêu anh " cô nói xong thì chòang tay qua ôm anh.
Anh nói đúng, cô quá tự ti về bản thân mình, cô bây giờ sẽ không như thế nữa, cô sẽ sống thật với chính tình cảm của mình, cho dù có thế nào thì cô vẫn sẽ không hối hận vì đã yêu anh.
Hoàng Thiên như vỡ òa, anh đang mơ sao? Cô vừa nói yêu anh đúng không? Anh siết chặt vòng tay mình lại để ôm chặt cô hơn, cuối cùng anh cũng thành công.
" Là thật sao? Em không đùa anh đúng chứ " anh để khuôn mặt cô đối diện với mình, anh muốn quan sát kĩ biểu cảm của cô.
" Thật, em yêu anh " cô mỉm cười, sau đó nhắc lại lần nữa.
Dứt câu môi cô đã bị anh hôn lấy, nụ hôn nhẹ nhàng như thể hiện rõ tình yêu của anh đối với cô, anh mút mát môi cô, vài phút sau thì anh buông ra, hiện tại chỉ vậy thôi, anh sợ cô chưa thích nghi được.
Đôi môi nhỏ này, quả nhiên rất ngọt!
" Về nhà chúng ta tâm sự tiếp, đêm nay anh sẽ là gối ôm cho em chịu không? " tay anh vuốt ve lấy khuôn mặt xinh đẹp cô, mỉm cười nói.
" Anh không về nhà sao? " cô ngạc nhiên hỏi.
" Không, anh muốn ôm em ngủ "
" Anh về nhà mình đi, giường em rất nhỏ không đủ cho hai người đâu " cô có chút ngại ngùng đáp.
" Không sao, anh ngủ được "
Cô thật sự cạn ngôn với anh, và rồi thì cô cũng đồng ý cho anh ở lại nhà mình một đêm, Hoàng Thiên đã chuẩn bị một bộ đồ sẵn, anh như biết trước được kết quả vậy.
Mỗi khi cô đều ngủ cùng tiểu Sa, đêm nay tiểu Sa lại bị anh chiếm chỗ, chú chó đành xuống đất nằm.
Hoàng Thiên nằm ôm cô gái nhỏ trong lòng, không còn gì vui sướng hơn lúc này nữa, cho dù trời có sập thì anh chẳng quan tâm tới. Cô được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, thật thích.
" Liên Chi, cả đời này của anh không bao giờ bỏ rơi em, và em nhất định cũng phải tin tưởng ở anh, em nên biết một điều rằng anh chỉ yêu mỗi em, chúng ta cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, được không? " tay anh cưng chiều vuốt tóc cô.
" Được, em nhất định sẽ tin anh " cô không suy nghĩ gì mà đồng ý với anh ngay.
Anh nhận được câu trả lời đó của cô thì không còn sợ gì nữa, kể từ giây phút này cô đã thuộc về anh và anh có trách nhiệm bảo vệ cô thật tốt, không một ai có thể tổn thương cô.
Những chuyện kia anh sẽ cố gắng lo ổn thỏa tất cả, đến lúc đấy cô đường đường chính chính làm vợ của Đông Phương Hoàng Thiên anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.