Chương 95: Chương 95
Neleta
06/12/2016
Hai tháng cuối, tình trạng của Tần Ca rõ ràng chuyển biến tốt, khí sắc cũng dần dần bắt đầu khôi phục, hai tháng căng thẳng cuối cùng của Dung gia phụ tử rốt cục giảm hơn phân nửa. Rõ ràng nhất là Ôn Quế và Hà Hoan, nụ cười đã trở lại trên mặt của hai người, cũng thoải mái hơn. Bất quá Tần Ca vẫn giao chính sự cho Thái sư, tuy rằng hắn đã khỏe hơn rất nhiều nhưng trong bụng vẫn luôn âm ỉ khó chịu, khẩu vị vẫn như cũ, không được tốt cho lắm. Hắn bị trúng độc làm cho Lâm Giáp bị dọa mất hồn, trước khi hắn chưa khôi phục như cũ thì Lâm Giáp cũng không dám để cho hắn quá mức lao tâm khổ trí, chẳng qua mỗi ngày khi vấn an thì sẽ đem những chuyện mà Nội Các không thể giải quyết để nói cho Tần Ca nghe, sau khi nhận được ý tứ của Tần Ca thì Lâm Giáp mới truyền chỉ cho Nội Các, tuy rằng mệt mỏi hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng có thể sống tốt thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.
“Thái sư, lần này vất vả cho ngươi.” Nắm tay Lâm Giáp, Tần Ca nói một cách thành tâm.
Khóe mắt của Lâm Giáp trở nên ướt át, đưa một bàn tay gầy gò đặt lên tay của Tần Ca, da đồi mồi trên mu bàn tay của người già tựa hồ càng nhiều hơn một ít. Hắn lắc đầu, một lúc sau mới mở miệng, giọng nói khàn đặc, “Chỉ cần Hoàng Thượng không có việc gì, cho dù lấy cái mạng của lão thần thì cũng chẳng hề gì.”
“Thái sư đừng nói như thế.” Tần Ca cũng vô cùng cảm khái, “Ngài là Thái sư của trẫm, tương lai còn là Thái sư của thái tử, giang sơn của trẫm không thể không có lão Thái sư.”
Lâm Giáp nắm chặt tay của Tần Ca, nước mắt tuôn rơi, “Hoàng Thượng…..ngài…..ngài tuyệt đối không thể bỏ lại lão thần a….Long thể của ngài quan hệ đến cơ nghiệp trăm năm của Đại Đông….Lão thần…..đã tiễn bước Thái Hoàng cùng Tiên Hoàng, lão thần….rất sợ…..”
Tần Ca nói một cách áy náy, “Trẫm sẽ sống khỏe mạnh, Thái sư, trẫm sẽ không làm cho ngươi tiếp tục lo lắng nữa.”
“Ân, ân……” Lâm Giáp vội vàng lau nước mắt đang dũng mãnh tuôn ra, vừa vui vừa lo lắng mà nói, “Lúc này Hoàng Thượng sinh bệnh, chính sự cũng không quá nhiều, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
Lâm Giáp khẽ cắn môi, trầm giọng nói, “Chẳng qua thế lực của Lương Vương đã vượt quá dự liệu của lão thần. Hoàng Thượng, lão thần sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, nhưng ngài không thể không đề phòng thế lực của Lương Vương a. Có lẽ Hoàng Thượng không thích nghe nhưng lão thần không thể không nói. Di chiếu của Phượng Minh Vương làm cho thanh danh của Lương Vương lan truyền khắp nơi, nay hắn lại là song Vương, lúc này nếu hắn chiếm được Phượng Minh thì phe trung lập trong triều cũng sẽ đứng về phía của hắn. Hà Hoan thái tử lại là nghĩa đệ của hắn, sau khi Hà Hoan thái tử chấp chưởng Phượng Minh thì sau lưng Lương Vương lại có Phượng Minh để dựa vào. Nếu Hoàng Thượng còn chưa chịu tỉnh ngộ thì e rằng là đang dưỡng hổ di họa a.” (dưỡng hổ di họa = nuôi ong tay áo)
Vượt ra ngoài dự đoán của Lâm Giáp, khi hắn sẵn sàng chờ Hoàng Thượng răn dạy thì lại thấy Hoàng Thượng chỉ thản nhiên thở hắt ra, không hề tức giận.
“Trong triều có bao nhiêu người phản đối Lương Vương?”
Lâm Giáp đắn đo mà trả lời, “Gần bốn phần.”
“Có bao nhiêu người duy trì trung lập?”
“Gần…..hai phần.”
“Như vậy bên phe của Lương Vương có gần bốn phần?”
Lâm Giáp gật đầu, nhất thời nhìn không thấu tâm tư của Hoàng Thượng.
Tựa vào đầu giường, nhắm mắt lặng yên một hồi lâu thì Tần Ca mới chậm rãi nói, “Lão Thái sư, trẫm đã có chủ ý về chuyện của Lương Vương, bất quá trẫm quả thật cũng nên quan tâm đến chuyện mà ngươi đã nói. Chẳng qua chuyện này không thể vội vàng, trước mắt trong tay trẫm ngoại trừ ngài thì cũng chỉ có Lương Vương là làm cho trẫm tin tưởng, những người khác….nhất là trong Nội Các, trẫm chưa muốn nói đến.”
“Quan viên từng trải và có kinh nghiệm được tuyển chọn trong Vịnh Xuân yến vẫn không đủ, cũng chưa thể đảm nhận trọng trách và làm trẫm yên tâm. Thái sư, trẫm là Hoàng Thượng, trẫm có được người trong thiên hạ nhưng có mấy ai là thật tâm đối với trẫm? Đây có thể nói là bi ai của trẫm, Trên tay của trẫm chỉ có vài tâm phúc, lòng người khó lường, Lương Vương lớn lên từ nhỏ với trẫm, trẫm xem như là hiểu rõ hắn, đối với những người khác thì trẫm căn bản không thể tin tưởng bọn họ.”
Lâm Giáp thở dài, đây là bi ai và bất đắc dĩ của người làm Đế Vương. Nhớ đến ngày xưa người mà Tiên Hoàng tín nhiệm nhất dường như cũng chỉ có hắn và Ngũ Hạo, quả nhiên mối ràng buộc giữa Ngũ gia và hoàng thất phi thường sâu sắc.
Tần Ca hơi lộ ra nét mặt mệt mỏi, “Thái sư, bây giờ trẫm chưa thể động vào Lương Vương, nếu lập tức động vào hắn thì sẽ khiến cả triều đình hỗn loạn, thậm chí sẽ làm cho những người có mưu đồ rục rịch nhân cơ hội gây rối. Trẫm sẽ ở thời điểm thích hợp mà chậm rãi động hắn, từng bước một tước quyền của hắn, cho đến khi hắn rốt cục không thể ảnh hưởng đến trẫm thì thôi, ngươi thấy như vậy có được hay không?”
Lâm Giáp vô cùng kinh ngạc, Hoàng Thượng vốn đã có ý niệm động đến Lương Vương!
Tần Ca chế giễu, “Lương Vương ngày càng kiêu ngạo, cho dù trẫm không nhìn thấy thì cũng sẽ có phong phanh rơi vào tai của trẫm. Liễu gia chẳng phải đã sắp leo lên trời rồi hay sao? Hơn nữa Thái sư nói rất đúng, hai năm nay quyền thế của Lương Vương quá lớn, nếu cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra phản loạn. Nhưng hiện tại Lương Vương đang đánh chiếm Phượng Minh, trẫm không thể động hắn mà thậm chí còn phải ban thưởng cho hắn, bằng không hắn sẽ đem mấy chục vạn đại quân của trẫm trở thành phiền toái. Thái sư, chuyện này không thể vội vàng, ngươi cho trẫm một chút thời gian.”
Lâm Giáp đột nhiên quỳ xuống, trong mắt ướt át, “Hoàng Thượng, ngài…..lão thần…..Hoàng Thượng thánh minh…..Hoàng Thượng thánh minh.”
Tần Ca nghiêng người nâng Thái sư đang quỳ gối bên giường đứng dậy, thản nhiên nói, “Thái sư một lòng vì trẫm, một lòng vì triều đình, trẫm làm sao lại không hiểu rõ ý của Thái sư. Có Thái sư ở đây thì trẫm mới có thể yên tâm a.”
Lâm Giáp vô cùng kích động, hắn nghĩ rằng lần này Hoàng Thượng lại bác bỏ kiến nghị của hắn.
Sau khi bình phục rồi ngồi xuống, Lâm Giáp còn tiếp tục nói thêm một chuyện khác, “Hoàng Thượng, tuy rằng ngài không thích nghe chuyện này nhưng lão thần vẫn phải nói. Lần này ngài sinh bệnh, trong triều sở dĩ có khủng hoảng là vì Hoàng Thượng không có con nối dõi. Nếu Hoàng Thượng có con nối dõi, lập thái tử thì mới có thể ổn định triều cương. Hiện tại lại có người kiến nghị triều hồi An Lăng Vương, đã bị lão thần phạt nặng. Từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, An Lăng Vương chưa bao giờ từ bỏ hy vọng được trở về kinh thành, Hoàng Thượng không có con nối dõi thì An Lăng Vương lại càng không từ bỏ. Hoàng Thượng, ngài có thể không thú phi nhưng nhất định phải có con nối dõi a.” fynnz.wordpress.com
Lại vượt ngoài dự liệu của Lâm Giáp, sau khi Tần Ca nghe xong thì khóe miệng hơi mỉm cười một chút, hắn nói, “Lão Thái sư, trẫm không ngờ là ngươi đã thông suốt như thế, trẫm còn tưởng rằng ngươi sẽ ép trẫm thú phi lập hậu, hóa ra chỉ cần trẫm có nhi tử là đủ, không cần biết là ai sinh.”
Lâm Giáp hổ thẹn mà nói, “Đương nhiên lão thần cũng hy vọng bên cạnh Hoàng Thượng có vài vị phi tử hiền lương thục đức, cũng hy vọng hậu cung của Hoàng Thượng được lấp đầy. Chẳng qua vài năm nay lão thần cũng đã nhìn ra Hoàng Thượng không muốn thú phi là vì chưa gặp được người ở trong lòng. Ai, Hoàng Thượng là vua của một nước, là thiên tử, cho dù nữ tử hiền lành vào cung thì cũng khó tránh sẽ có tư tâm, đây có lẽ là nguyên nhân khiến Hoàng Thượng trì hoãn không muốn thú phi.”
Tần Ca gật đầu, “Ánh mắt của đám nữ nhân nhìn trẫm như thể muốn nuốt chửng trẫm, thật sự khiến trẫm rùng mình. Trẫm cũng không muốn đám nữ nhân vì tranh giành tình cảm mà đem hậu cung của trẫm trở nên ngột ngạt. Tiên Hoàng chỉ có một mình mẫu hậu, hậu cung an bình, trẫm bị ảnh hưởng rất lớn từ Tiên Hoàng nên không muốn thú phi, nếu muốn thú cũng phải thú người trong lòng của mình. Chẳng qua trẫm không có hảo vận của Tiên Hoàng, cho đến nay vẫn chưa gặp được nữ tử thích hợp với mình. Bất quá lần này bị trúng độc cũng làm cho trẫm tỉnh ngộ, nếu không có nhi tử để nối dõi thì không được. Trẫm sẽ sắp xếp chuyện này, để cho bọn người đó đều câm miệng.”
“Hoàng Thượng!” Lâm Giáp dường như vô lực thừa nhận những đợt sóng kinh hỉ liên tục ập đến như vậy, “Chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý có nhi tử nối dõi thì lão thần tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện thú phi của Hoàng Thượng.”
Tần Ca vừa lòng nói, “Có những lời này của Lão thái sư thì trẫm đã yên tâm. Trẫm sẽ chọn một nữ nhân thích hợp để sinh hạ nhi tử cho trẫm, bất quá trẫm không thể cam đoan sẽ thú nàng. Đương nhiên trẫm sẽ an bài ổn thỏa cho vị nữ tử kia ”
“Lão thần hiểu rõ, lão thần hiểu rõ.” Lúc này Lâm Giáp làm sao còn bận tâm Hoàng Thượng có thú phi hay không.
Hai sự kiện lớn trong lòng đều đã được giải đáp khúc mắc, Lâm Giáp mang theo sắc mặt hoan hỷ mà ly khai khỏi Nhân Tâm Đường. Sau khi hắn đi, Tần Ca đưa tay sờ lên bụng, khóe miệng là nụ cười thản nhiên. Trấn an Thái sư thì mọi chuyện trong triều có thể được giải quyết ổn thỏa. Bốn phần….người bên phe Tử Ngang chỉ có bốn phần….như vậy vẫn chưa đủ.
“Thái sư, lần này vất vả cho ngươi.” Nắm tay Lâm Giáp, Tần Ca nói một cách thành tâm.
Khóe mắt của Lâm Giáp trở nên ướt át, đưa một bàn tay gầy gò đặt lên tay của Tần Ca, da đồi mồi trên mu bàn tay của người già tựa hồ càng nhiều hơn một ít. Hắn lắc đầu, một lúc sau mới mở miệng, giọng nói khàn đặc, “Chỉ cần Hoàng Thượng không có việc gì, cho dù lấy cái mạng của lão thần thì cũng chẳng hề gì.”
“Thái sư đừng nói như thế.” Tần Ca cũng vô cùng cảm khái, “Ngài là Thái sư của trẫm, tương lai còn là Thái sư của thái tử, giang sơn của trẫm không thể không có lão Thái sư.”
Lâm Giáp nắm chặt tay của Tần Ca, nước mắt tuôn rơi, “Hoàng Thượng…..ngài…..ngài tuyệt đối không thể bỏ lại lão thần a….Long thể của ngài quan hệ đến cơ nghiệp trăm năm của Đại Đông….Lão thần…..đã tiễn bước Thái Hoàng cùng Tiên Hoàng, lão thần….rất sợ…..”
Tần Ca nói một cách áy náy, “Trẫm sẽ sống khỏe mạnh, Thái sư, trẫm sẽ không làm cho ngươi tiếp tục lo lắng nữa.”
“Ân, ân……” Lâm Giáp vội vàng lau nước mắt đang dũng mãnh tuôn ra, vừa vui vừa lo lắng mà nói, “Lúc này Hoàng Thượng sinh bệnh, chính sự cũng không quá nhiều, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
Lâm Giáp khẽ cắn môi, trầm giọng nói, “Chẳng qua thế lực của Lương Vương đã vượt quá dự liệu của lão thần. Hoàng Thượng, lão thần sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng, nhưng ngài không thể không đề phòng thế lực của Lương Vương a. Có lẽ Hoàng Thượng không thích nghe nhưng lão thần không thể không nói. Di chiếu của Phượng Minh Vương làm cho thanh danh của Lương Vương lan truyền khắp nơi, nay hắn lại là song Vương, lúc này nếu hắn chiếm được Phượng Minh thì phe trung lập trong triều cũng sẽ đứng về phía của hắn. Hà Hoan thái tử lại là nghĩa đệ của hắn, sau khi Hà Hoan thái tử chấp chưởng Phượng Minh thì sau lưng Lương Vương lại có Phượng Minh để dựa vào. Nếu Hoàng Thượng còn chưa chịu tỉnh ngộ thì e rằng là đang dưỡng hổ di họa a.” (dưỡng hổ di họa = nuôi ong tay áo)
Vượt ra ngoài dự đoán của Lâm Giáp, khi hắn sẵn sàng chờ Hoàng Thượng răn dạy thì lại thấy Hoàng Thượng chỉ thản nhiên thở hắt ra, không hề tức giận.
“Trong triều có bao nhiêu người phản đối Lương Vương?”
Lâm Giáp đắn đo mà trả lời, “Gần bốn phần.”
“Có bao nhiêu người duy trì trung lập?”
“Gần…..hai phần.”
“Như vậy bên phe của Lương Vương có gần bốn phần?”
Lâm Giáp gật đầu, nhất thời nhìn không thấu tâm tư của Hoàng Thượng.
Tựa vào đầu giường, nhắm mắt lặng yên một hồi lâu thì Tần Ca mới chậm rãi nói, “Lão Thái sư, trẫm đã có chủ ý về chuyện của Lương Vương, bất quá trẫm quả thật cũng nên quan tâm đến chuyện mà ngươi đã nói. Chẳng qua chuyện này không thể vội vàng, trước mắt trong tay trẫm ngoại trừ ngài thì cũng chỉ có Lương Vương là làm cho trẫm tin tưởng, những người khác….nhất là trong Nội Các, trẫm chưa muốn nói đến.”
“Quan viên từng trải và có kinh nghiệm được tuyển chọn trong Vịnh Xuân yến vẫn không đủ, cũng chưa thể đảm nhận trọng trách và làm trẫm yên tâm. Thái sư, trẫm là Hoàng Thượng, trẫm có được người trong thiên hạ nhưng có mấy ai là thật tâm đối với trẫm? Đây có thể nói là bi ai của trẫm, Trên tay của trẫm chỉ có vài tâm phúc, lòng người khó lường, Lương Vương lớn lên từ nhỏ với trẫm, trẫm xem như là hiểu rõ hắn, đối với những người khác thì trẫm căn bản không thể tin tưởng bọn họ.”
Lâm Giáp thở dài, đây là bi ai và bất đắc dĩ của người làm Đế Vương. Nhớ đến ngày xưa người mà Tiên Hoàng tín nhiệm nhất dường như cũng chỉ có hắn và Ngũ Hạo, quả nhiên mối ràng buộc giữa Ngũ gia và hoàng thất phi thường sâu sắc.
Tần Ca hơi lộ ra nét mặt mệt mỏi, “Thái sư, bây giờ trẫm chưa thể động vào Lương Vương, nếu lập tức động vào hắn thì sẽ khiến cả triều đình hỗn loạn, thậm chí sẽ làm cho những người có mưu đồ rục rịch nhân cơ hội gây rối. Trẫm sẽ ở thời điểm thích hợp mà chậm rãi động hắn, từng bước một tước quyền của hắn, cho đến khi hắn rốt cục không thể ảnh hưởng đến trẫm thì thôi, ngươi thấy như vậy có được hay không?”
Lâm Giáp vô cùng kinh ngạc, Hoàng Thượng vốn đã có ý niệm động đến Lương Vương!
Tần Ca chế giễu, “Lương Vương ngày càng kiêu ngạo, cho dù trẫm không nhìn thấy thì cũng sẽ có phong phanh rơi vào tai của trẫm. Liễu gia chẳng phải đã sắp leo lên trời rồi hay sao? Hơn nữa Thái sư nói rất đúng, hai năm nay quyền thế của Lương Vương quá lớn, nếu cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra phản loạn. Nhưng hiện tại Lương Vương đang đánh chiếm Phượng Minh, trẫm không thể động hắn mà thậm chí còn phải ban thưởng cho hắn, bằng không hắn sẽ đem mấy chục vạn đại quân của trẫm trở thành phiền toái. Thái sư, chuyện này không thể vội vàng, ngươi cho trẫm một chút thời gian.”
Lâm Giáp đột nhiên quỳ xuống, trong mắt ướt át, “Hoàng Thượng, ngài…..lão thần…..Hoàng Thượng thánh minh…..Hoàng Thượng thánh minh.”
Tần Ca nghiêng người nâng Thái sư đang quỳ gối bên giường đứng dậy, thản nhiên nói, “Thái sư một lòng vì trẫm, một lòng vì triều đình, trẫm làm sao lại không hiểu rõ ý của Thái sư. Có Thái sư ở đây thì trẫm mới có thể yên tâm a.”
Lâm Giáp vô cùng kích động, hắn nghĩ rằng lần này Hoàng Thượng lại bác bỏ kiến nghị của hắn.
Sau khi bình phục rồi ngồi xuống, Lâm Giáp còn tiếp tục nói thêm một chuyện khác, “Hoàng Thượng, tuy rằng ngài không thích nghe chuyện này nhưng lão thần vẫn phải nói. Lần này ngài sinh bệnh, trong triều sở dĩ có khủng hoảng là vì Hoàng Thượng không có con nối dõi. Nếu Hoàng Thượng có con nối dõi, lập thái tử thì mới có thể ổn định triều cương. Hiện tại lại có người kiến nghị triều hồi An Lăng Vương, đã bị lão thần phạt nặng. Từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, An Lăng Vương chưa bao giờ từ bỏ hy vọng được trở về kinh thành, Hoàng Thượng không có con nối dõi thì An Lăng Vương lại càng không từ bỏ. Hoàng Thượng, ngài có thể không thú phi nhưng nhất định phải có con nối dõi a.” fynnz.wordpress.com
Lại vượt ngoài dự liệu của Lâm Giáp, sau khi Tần Ca nghe xong thì khóe miệng hơi mỉm cười một chút, hắn nói, “Lão Thái sư, trẫm không ngờ là ngươi đã thông suốt như thế, trẫm còn tưởng rằng ngươi sẽ ép trẫm thú phi lập hậu, hóa ra chỉ cần trẫm có nhi tử là đủ, không cần biết là ai sinh.”
Lâm Giáp hổ thẹn mà nói, “Đương nhiên lão thần cũng hy vọng bên cạnh Hoàng Thượng có vài vị phi tử hiền lương thục đức, cũng hy vọng hậu cung của Hoàng Thượng được lấp đầy. Chẳng qua vài năm nay lão thần cũng đã nhìn ra Hoàng Thượng không muốn thú phi là vì chưa gặp được người ở trong lòng. Ai, Hoàng Thượng là vua của một nước, là thiên tử, cho dù nữ tử hiền lành vào cung thì cũng khó tránh sẽ có tư tâm, đây có lẽ là nguyên nhân khiến Hoàng Thượng trì hoãn không muốn thú phi.”
Tần Ca gật đầu, “Ánh mắt của đám nữ nhân nhìn trẫm như thể muốn nuốt chửng trẫm, thật sự khiến trẫm rùng mình. Trẫm cũng không muốn đám nữ nhân vì tranh giành tình cảm mà đem hậu cung của trẫm trở nên ngột ngạt. Tiên Hoàng chỉ có một mình mẫu hậu, hậu cung an bình, trẫm bị ảnh hưởng rất lớn từ Tiên Hoàng nên không muốn thú phi, nếu muốn thú cũng phải thú người trong lòng của mình. Chẳng qua trẫm không có hảo vận của Tiên Hoàng, cho đến nay vẫn chưa gặp được nữ tử thích hợp với mình. Bất quá lần này bị trúng độc cũng làm cho trẫm tỉnh ngộ, nếu không có nhi tử để nối dõi thì không được. Trẫm sẽ sắp xếp chuyện này, để cho bọn người đó đều câm miệng.”
“Hoàng Thượng!” Lâm Giáp dường như vô lực thừa nhận những đợt sóng kinh hỉ liên tục ập đến như vậy, “Chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý có nhi tử nối dõi thì lão thần tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện thú phi của Hoàng Thượng.”
Tần Ca vừa lòng nói, “Có những lời này của Lão thái sư thì trẫm đã yên tâm. Trẫm sẽ chọn một nữ nhân thích hợp để sinh hạ nhi tử cho trẫm, bất quá trẫm không thể cam đoan sẽ thú nàng. Đương nhiên trẫm sẽ an bài ổn thỏa cho vị nữ tử kia ”
“Lão thần hiểu rõ, lão thần hiểu rõ.” Lúc này Lâm Giáp làm sao còn bận tâm Hoàng Thượng có thú phi hay không.
Hai sự kiện lớn trong lòng đều đã được giải đáp khúc mắc, Lâm Giáp mang theo sắc mặt hoan hỷ mà ly khai khỏi Nhân Tâm Đường. Sau khi hắn đi, Tần Ca đưa tay sờ lên bụng, khóe miệng là nụ cười thản nhiên. Trấn an Thái sư thì mọi chuyện trong triều có thể được giải quyết ổn thỏa. Bốn phần….người bên phe Tử Ngang chỉ có bốn phần….như vậy vẫn chưa đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.