Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 36

Ôn Thanh Hoan

30/06/2017

Quen biết nhau gần 6 năm, lần đầu tiên được Cố Trầm Quang đối xử khách sáo như vậy, hắn có phần không thích ứng. Hơi cúi người ngồi xuống, nhẹ ho khan một tiếng, giơ tay lật tài liệu trước mặt: “Còn gì nữa không?”

“Ừ.” Cố Trầm Quang cũng đi tới, ngồi xuống đối diện hắn. “Tài liệu trong nước có hạn, những thứ này là phần lớn, còn dư lại một phần dự bị em đã gởi vào máy tính của anh, anh có có chứng cứ nào khác không?”

"Có.” Hắn nói xong rút từ ngăn kéo dưới bàn trà ra một túi tài liệu, rồi đưa cho Cố Trầm Quang. “Đây là phần anh mới vừa điều tra được, biết em sắp tới, nên không gởi qua cho em.”

Cố Trầm Quang gật đầu một cái, nhận lấy. “Có tiến triển gì mới sao? Tìm được tập đoàn tài chính chống đỡ sau lưng rồi?”

"Vẫn chưa.” Hắn nói xong nhíu mày một cái. “Em cũng biết, muốn tìm được tập đoàn tài chính chống đỡ sau lưng thật sự cũng không phải là chuyện dễ.”

"Rõ ràng."

Lượng lớn tiền bạc lưu động ra vào như vậy, người giật dây luôn luôn sẽ bày một tầng lại một tầng trận pháp che mắt người khác, che giấu hướng chảy về thật sự của nguồn tiền.

"Hơn nữa. . . . . ." Hắn dừng một chút, có chút do dự.

Cố Trầm Quang ngẩng đầu lên, một tay còn để trên tài liệu. “Hơn nữa cái gì?”

Hắn thở ra một hơi, vẻ mặt so với vừa rồi nghiêm túc rất nhiều. “Hơn nữa chuyện này so với tưởng tượng ban đầu của chúng ta còn phiền toái hơn rất nhiều.”

Cố Trầm Quang: "Nói thế nào?"

"Nó không chỉ liên quan đến một công ty đưa ra ngoài thị trường. Nói cách khác, kẻ chống sau lưng không chỉ là một tập đoàn tài chính, mà là một dây chuyền tuyệt đối đầy đủ, có thể tùy thời bù đắp vào nguồn tiền kia. Chúng ta muốn tiến hành đột phá vòng vây từ lỗ hỏng nguồn tiền, cơ hội rất nhỏ. Đây là điều thứ nhất."

Việc này ban đầu đã đoán được, lúc này xem như là lấy được kết luận chính xác. Cố Trầm Quang nghe xong cũng không có nhiều kinh ngạc, trực tiếp hỏi: “Vậy điều thứ hai thì sao?"

"Thứ hai. . . . . . Người có liên quan, bối cảnh so với tưởng tượng của chúng ta phức tạp hơn rất nhiều.”

"Ăn sạch?”

Hắn gật đầu: "Không sai biệt lắm."

Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Người làm chuyện này, hắc bạch hai bên đều ăn sạch là chuyện bình thường. Nhưng mà mỗi bên đều có thể làm đến phong sinh thủy khởi, cũng không thường gặp. Chúng ta ở ngoài sáng biết được bọn họ rửa tiền, trong thời gian lâu như vậy vẫn như cũ không phát hiện một chút sơ hở nào. Ẩn giấu hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được. Hơn nữa, cần cả hai phương diện phải cực kỳ phối hợp không kể phải trả giá cao.”

"Em biết."

Hắn sững sờ nhìn về phía Cố Trầm Quang: “Em biết?”

Cố Trầm Quang đón ánh mắt của sư huynh, tĩnh táo rõ ràng. “Em biết, ngay từ lúc vừa bắt đầu em đã biết.”

Đôi mắt đen như mực, thong dong tự nhiên.

Hắn ngẩn người, đã rất lâu chưa từng nhìn thấy đôi mắt này. Hắn gần như quên mất, người này ban đầu, ban đầu người này có dáng vẻ phản kích kịch liệt như thế nào. Dùng bộ dáng xương máu người Á Châu, đáng bại một đám người Âu Châu, đứng ở đó trở thành truyền kỳ đỉnh cao nhất, liếc nhìn xuống mọi người.

Sau khi huy hoàng không nhìn hoan hô của mọi người, bình tĩnh mà đi xuống đài, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng anh tuấn.

Là người đàn ông tên Cố Trầm Quang này.

Dù hiện tại tuổi anh còn trẻ, cơ cấu thế lực chưa đủ để thăm dò tất cả. Nhưng tuyệt đối không có bất cứ chuyện gì có thể qua được ánh mắt của anh.



. . . . . .

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cười: “Anh tại sao lại có thể quên…..”

Lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông bình tĩnh trước mặt, mở mệng: “Như vậy điều thứ em cũng đã biết rồi.”

"Ừ.” Cố Trầm Quang gật đầu, không ngoài dự đoán mở miệng, nói tiếp: “Điều thứ ba, chúng ta chỉ có th ̉ tra được vụ rửa tiền, thế nhưng nơi rửa tiền, nếu như từ lúc vừa bắt đầu chính là sạch sẽ, mặc cho chúng ta có tra thế nào, cũng sẽ không có thu hoạch.”

Hắn cười khổ gật đầu một cái: “……Ừ.”

"Còn có điều thứ tư.”

". . . . . . Cái gì?"

Cố Trầm Quang không nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh: “Điều thứ tp, nếu là sau lưng có tập đoàn tài chính chống đỡ, liền có số lượng thu vào lớn nhỏ. Như vậy liền trực tiếp mở rộng phạm vi điều tra của chúng ta.”

Đây là điều trước kia không nghĩ tới.

Nhưng mà, quả thật phạm vi điều tra tăng lên rất lớn, muốn tìm ra tập đoàn tài chính đứng sau lưng thật sự, khó càng thêm khó.

Hắn thầm than một câu bản lĩnh không bằng người, vừa muốn bày tỏ sự đồng ý, người đối diện đã không nhanh không chậm mở miệng: “Nhưng thật ra thì những điều phía trên cũng không thành vấn đề.”

Lời muốn nói ra trong nháy mắt bị nghẹn lại, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: “Em là nói…..”

"Người trực tiếp tiến hành những việc này thật ra là người chúng ta quen biết. Hoặc là đổi cách nói khác, là người rất quen thuộc chúng ta.”

"Cho nên. . . . . ." Hắn hơi đứng dậy, cầm lên một phần tài liệu trên bàn. “Người đó nhất định biết tất cả những thứ chúng ta nghĩ tới. Hơn nữa, sẽ đập tan từng cái một. Đã như vậy, chẳng bằng dùng phương pháp đơn giản nhất, giấu ở chỗ rõ ràng nhất.”

"Đơn giản nhất, cũng dễ dàng che giấu nhất . . . . . Không hề sơ hở."

Hắn nói xong, nhìn về phía đối diện.

Không hề ngoài ý muốn nhìn thấy trong mắt người đối diện lóe lên tia sáng.

Cố Trầm Quang khẽ mỉm cười: "Còn phải phiền sư huynh hỗ trợ."

————

Dưới sự giúp đỡ của sư huynh, Cố Trầm Quang cuối cùng cũng xác định, điều tra rất thuận lợi, tiến triển nhanh chóng. Qua nửa tháng, gần như đã có thể khẳng định xuất xứ nguồn tiền ra vào. Bước kế tiếp, chính là tìm được người cụ thể nhận tiền, nghĩ cách để người đó làm chứng.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lộ Nam Tâm đều sẽ gọi một cú điện thoại qua. Bất kể Cố Trầm Quang bận rộn thế nào cũng sẽ bắt máy, hai người nói chuyện tâm sự mười mấy phút đồng hồ mới chịu lưu luyến cúp điện thoại.

Cho đến, hơn nửa tháng sau, Lộ Nam Tâm gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang, gọi liên tiếp ba cuộc cũng không ai bắt máy.

Cô chỉ nghĩ là anh bận nên không lo lắng nhiều, cúp điện thoại chuẩn bị đợi buổi tối gọi lại.

Nhưng 7 giờ tối gọi lại thì điện thoại di động thế nhưng tắt máy!

Đây là tình huống chưa từng có —— Hai người đã thỏa thuận với nhau sẽ mở điện thoại di động 24 giờ.

Lộ Nam Tâm cầm điện thoại di động, trong lòng bắt đầu đột nhiên hốt hoảng.



. . . . . .

Kiên nhẫn không bỏ lần lượt gọi điện thoại, càng gọi trong lòng càng trầm xuống, càng trầm xuống lại không nhịn được mà tiếp tục gọi…… Sau mười mấy cú điện thoại, rốt cục có người bắt máy.

Trong nháy mắt đường dây điện thoại được kết nối, Lộ Nam Tâm tha thiết muốn nghe được giọng nói làm cho trái tim cô thất lạc. Cô nắm chặt điện thoại di động, không thể chờ đợi liền mở miệng: “Alô, Cố Trầm Quang……”

"Xin chào, là Lộ Nam Tâm đúng không?” Đầu dây bên kia là giọng nam xa lạ, tiếng Trung nói rất khó nghe.

Lộ Nam Tâm ngẩn người: “Vâng, là tôi….. Anh là?”

Người đàn ông tự mình giới thiệu: “Anh là sư huynh của Cố Trầm Quang, em ấy thường nhắc đến em.”

“À.” Lộ Nam Tâm mím môi, quên mất cảm giác ngọt ngào khi luôn được anh nhắc tới, khàn cổ họng hỏi: “Cố Trầm Quang đâu? Tại sao anh ấy lại không nghe điện thoại?”

Hắn nhìn một chút cánh cửa đóng chặt bên trái, rũ mắt xuống, thu hồi ánh mắt, lần nữa mở miệng giọng nói có chút nặng nề: “Em ấy đang cấp cứu.”

Ầm!!!

————

Lộ Nam Tâm lập tức mua vé máy bay chạy tới, leo lên taxi đến bệnh viện thì Cố Trầm Quang đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Sư huynh nhìn thấy cô, lập tức đứng thẳng dậy nghênh đón, hỏi: “Xin chào, em là Lộ Nam Tâm?”

Gọi thẳng tên họ là cách thức quen thuộc của Mỹ.

"Dạ.” Giọng Lộ Nam Tâm có chút run rẩy: “Anh ấy như thế nào rồi? Đã ra khỏi phòng phẫu thuật chưa? Có khỏe không?”

"Em đừng vội.” Lần đầu tiên hắn nếm thử cảm giác an ủi con gái, hơi có chút mới lạ. Nhưng vẫn nói rõ tình huống cho cô biết. “Đã được chuyẩn đến phòng giám sát, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.”

Một bên hắn nói chuyện, một bên quan sát cô gái nhỏ trước mắt. Quần áo trên người ăn mặc rất tùy ý, giống như là tuỳ tiện với lấy một bộ mặc lên. Ở khoảng cách xa như vậy chạy tới đây, ngay cả một túi hành lý cũng không mang. Tóc cũng rối loạn, nhìn qua cực kỳ chật vật. Nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt đỏ đến dọa người, trên mặt thế nhưng lại không có nước mắt.

Hắn có chút ngạc nhiên, trực tiếp hỏi: “Em vậy mà không khóc?”

Hắn vẫn cho là, mình sẽ nghênh đón một người mặt đầy nước mắt.

Phía sau hắn chính là phòng ICU, Cố Trầm Quang đang ở bên trong. Lộ Nam Tâm hận không thể dán người lên trên, chỉ cần có thể liếc mắt nhìn anh một cái.

Nhưng rốt cuộc có người hỏi, không thể không có lễ phép mà không trả lời. Huống chi đây lại là sư huynh của anh. Cô không còn tâm tư nào suy nghĩ, bật thốt ra: “Thời điểm anh ấy không có ở đây, không để cho em khóc.”

Lý do này thành công làm cho hắn sững sờ một chút.

Chờ hắn phản ứng kịp, liền nghiêm túc gật đầu, nói với cô gái nhỏ gần như muốn dán cả người ở trên cửa sổ: “Hai người thật là ân ái. Cố Trầm Quang bởi vì chuyện của em mà không muốn sống. Em lại vì một câu nói của em ấy mà có thể nhịn xuống nước mắt lâu như vậy.”

Hắn vô tâm nói xong, đơn thuần là than thở. Lộ Nam Tâm nghe được lại cực kỳ sửng sốt.

Cô nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, không rõ hỏi: “Bởi vì……. Chuyện của em?”

"A. . . . . ." Hắn rất kỳ quái: “Em không biết sao? Lần này em ấy tới Mỹ chính là đặc biệt tới điều tra nguyên nhân cái chết của cha em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trầm Quang Theo Hướng Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook