Chương 43
Ôn Thanh Hoan
07/08/2017
Thật ra thì, từ nước
Mĩ trở lại, Lộ Nam Tâm chưa từng gặp lại Chu Tần. Trong lòng cô âm thầm
cảm thấy như vậy cũng tốt, bởi vì cô không biết nên đối mặt với cậu như
thế nào.
Cô sẽ không bởi vì chuyện của cha cậu mà oán hận cậu. Nhưng cũng không còn cách nào thản nhiên nói đùa cùng cậu. Lộ Nam Tâm biết, Chu Tần cũng như vậy, cho nên dứt khoát tránh mặt không gặp.
Hiện tại chính là cuối học kỳ, Chu Tần nếu muốn đến thư viện ngăn đón người thì nhất định là một lần liền trúng.
Vì thế thời điểm Lộ Nam Tâm nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì trong lòng thoải mái nhiều hơn là bất ngờ.
Cô đi tới: "Chu Tần."
Mùa hè ở Bắc Kinh rất nóng. Chu Tần mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng đứng dưới ánh nắng mặt trời, khắp người đầy mồ hôi. Nhìn thấy Lộ Nam Tâm theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt của cô. Lời chuẩn bị nửa ngày trong đầu trong nháy mắt tất cả liền quên ở sau ót. Cậu nhìn cô từng bước một tới gần, đối mặt với người gần gũi nhiều năm như vậy, đột nhiên lại có cảm giác xấu hổ.
"Chu Tần." Lộ Nam Tâm gọi cậu, giọng nói trước sau như một.
". . . . . . Ừ."
Lộ Nam Tâm theo bản năng cầm thật chặt sách trong ngực, “Tìm mình có chuyện gì sao?”
Cậu đứng yên lặng, một lát sau ngẩng đầu lên: “Nam Tâm, chúng ta nói chuyện một chút.”
Vừa nói vừa cất bước hướng ra phía ngoài.
Lộ Nam Tâm đi theo sau lưng cậu, hai người sóng vai nhau, đi ra ngoài trường học. “Được…. Bạn muốn nói cái gì?”
. . . . . .
Chu Tần cúi đầu, không có dũng khí nhìn Lộ Nam Tâm, liền nhìn xuống chân trái của mình cùng chân phải của cô sóng bước, bước chân nối tiếp nhau, nhưng nhiều bước như vậy lại không có bước nào đồng thời rơi xuống, giống như trời sanh bọn họ không nên cùng đi. Cậu nhìn đến phiền lòng liền ngẩng đầu, thở sâu một hơi, lúc này mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."
. . . . . .
Lộ Nam Tâm không biết đáp trả thế nào, do dự nói: “Không phải là lỗi của bạn.”
Đây là lời nói thật. Thời điểm Chu Tần biết được chuyện này so với cô có lẽ còn muộn hơn. Muốn cô thật sự trách cậu, cô không làm được, cũng không cần thiết.
Chu Tần cười khổ: "Nợ cha con trả là thiên kinh địa nghĩa, không có gì sai cả.” Cậu dừng một chút, thử dò xét hỏi cô, còn mang theo một chút xíu mong đợi mỏng manh: “Nam Tâm, chúng ta không thể trở về như trước kia được, có đúng hay không?”
Lộ Nam Tâm không lên tiếng. Đáp án quá rõ ràng, việc đã đến nước này, nếu muốn cô không hề oán giận mà tiếp nhận người bạn này, cô làm không được. Chu Tần cũng làm không được.
Cho nên Chu Tần thật ra thì cũng không muốn đáp án của cô.
Trước mắt chính là cửa trường học rồi, Chu Tần dừng chân, xoay người nhìn vào ánh mắt của cô. Lộ Nam Tâm rất bình tĩnh, yên bình trước sau như một.
. . . . . . Cũng đúng, cậu đối với cô, vốn cũng không quan trọng.
Ngón tay dùng sức nắm chặt, lòng bàn tay rõ ràng truyền tới cảm giác đau khiến cho Chu Tần nén lại dòng nước mắt cuồn cuộn muốn tuôn ra. Cậu nuốt nước miếng, nói: “Tuần sau mình sẽ sang Mỹ học, bà ngoại mình nói, muốn mình học xong đại học mới có thể trở về.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt, ngay sau đó nhẹ nhàng cười: “Đây là chuyện tốt, chúc mừng bạn.”
". . . . . . Ừ."
Cậu nhất thời lỡ lời, hai người liền trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát, cậu mới tìm lại giọng nói: “Sau này có thể mình sẽ không gặp được bạn. Ít nhất là mấy năm tới sẽ không gặp nhau. . . . Bạn cùng người ấy phải sống thật tốt. Chú Tiểu Cố là người tốt, thời điểm hai người kết hôn, mình sẽ trở lại….. tham gia hôn lễ.”
Sẽ trở lại gặp người con gái thời thanh xuân cậu đã yêu, tràn đầy hạnh phúc khoác lên chiếc áo cưới trắng thuần khiết nói ra câu “Tôi đồng ý,” trở thành vợ người khác như thế nào.
Lộ Nam Tâm nói: “Được.”
Chu Tần nhìn khuôn mặt của Lộ Nam Tâm, trong lòng đau nhói.
Cậu bị ép không còn đường lui, vừa nghĩ tới từ nay về sau bản thân phải hoàn toàn buông tha cho người con gái trước mặt này, trong lòng liền đau giống như bị người nào đó dùng dao đâm vào, hồn phách cũng đau đến chia năm xẻ bảy.
Chu Tần nhìn người con gái trước mặt, bên trong đôi mắt cũng không cách nào dễ dàng che giấu đau khổ. Đột nhiên cậu hung hăng ôm cổ cô, chặt chẽ kéo.
Giọng nói cậu rất thấp, thổ lộ: “Lộ Nam Tâm, mình thích bạn!"
Lộ Nam Tâm sửng sốt, bàn tay vốn đang vỗ nhẹ sau lưng Chu Tần đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Trong lòng cả hai đã sớm biết rõ, không muốn đâm thủng bí mật, lần đầu tiên trịnh trọng nói ra khỏi miệng, lại chọn ngay thời điểm sắp chia tay, thật là tàn nhẫn.
Trong mắt Chu Tần rốt cục có cái gì đó rơi xuống. Từ lúc tuổi còn nhỏ cho đến bây giờ, gần 10 năm, người con gái cậu luôn luôn nghĩ về, ngoại trừ cô ra cũng không nhìn đến người nào khác. Đến nay, phần thích kia đã sớm lắng đọng thành yêu.
Nhưng cậu không dám nói anh yêu em.
Yêu quá nặng nề, Chu Tần sợ Lộ Nam Tâm sẽ áy náy, sẽ khó chịu.
Người con gái cậu ngày đêm suy nghĩ, chôn giấu trong lòng, yêu thích 10 năm, cần phải cả đời suông sẻ, mọi chuyện như ý mới phải, làm sao có thể để cho cô khổ sở đây?
. . . . . .
Hốc mắt Lộ Nam Tâm có chút nóng lên, bàn tay dừng giữa không trung rốt cục buông xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của thiếu niên.
Giọng nói phát ra đã có chút nghẹn ngào: "Xin lỗi, Chu Tần."
Chu Tần không lên tiếng, hít hít mũi, ôm chặt Lộ Nam Tâm hơn, hận không được cả đời không buông tay, cứ như vậy mà ôm cô.
Lúc Cố Trầm Quang tới, nhìn thấy chính là tư thế hai người ôm chặt nhau như vậy.
Khóe mắt anh vừa liếc qua, ánh mắt thoáng chốc lạnh xuống.
Anh mở cửa xuống xe, đi tới, đứng một bên nhẹ giọng mở miệng: “Nam Nam.”
Lộ Nam Tâm cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn Cố Trầm Quang, trên tay dùng sức đẩy Chu Tần ra.
Chu Tần cũng thả tay.
Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn khuôn mặt không biểu tình của người nào đó, thầm nghĩ không ổn. Sắc mặt khó coi như vậy, đoán chừng một lát không chỉ bị mắng, mà còn bị phạt.
Nhớ tới những biện pháp trừng phạt của anh, Lộ Nam Tâm không nhịn được run rẩy….. Ngày mai cô còn có lớp, không muốn nằm trên giường.
Cố Trầm Quang tiến từng bước lại gần, trực tiếp xem nhẹ Chu Tần bên cạnh, nắm lấy cổ tay Lộ Nam Tâm liền xoay người muốn đi. Nhưng Chu Tần lại gọi anh lại.
"Cố Trầm Quang."
Đây là lần đầu tiên Chu Tần xưng hô như thế này với anh mà không phải là chú Tiểu Cố.
Chân trước Cố Trầm Quang dừng một chút, rũ mắt, thở sâu một hơi, sắc mặt lại không có chút dấu hiệu nguôi giận nào.
Anh kéo cô, “Em lên xe trước chờ anh, anh cùng Chu Tần nói vài lời.”
Lộ Nam Tâm liếc Cố Trầm Quang một cái, lại lặng lẽ liếc nhìn Chu Tần đứng phía sau anh, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ.”
Dưới ánh nhìn trầm mặc của hai người, cô mở cửa, lên xe, ngồi đàng hoàng.
Nhìn cô kéo cửa xe ngồi xong, một bộ dáng cô gái nhỏ ngoan ngoãn, Cố Trầm Quang bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô một cái, lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía cậu bé từ nhỏ được anh nhìn lớn lên, tâm tư nhất thời cũng có chút phức tạp.
Cố Trầm Quang phá vỡ trầm mặc trước tiên: "Chuyện gì?"
Chu Tần cười cười: "Tôi biết, câu nói ban đầu chú nói thế nhưng đến hiện tại tôi mới hiểu được.”
"Câu gì?"
Chu Tần thở ra một hơi: "Chú nói tôi đừng nên hại Nam Tâm.”
Cho đến bây giờ cậu mới biết. Ban đầu cậu ngồi cùng bàn với Lộ Nam Tâm cũng không phải là duyên phận trùng hợp gì, mà là thủ đoạn cha cậu dùng cô để tiếp cận nhà họ Lộ mà thôi.
Chu Tần giễu cợt cười cười: “Tôi là đứa con trai không có tiền đồ, người không lừa gạt được, lại còn đánh mất trái tim của mình.”
"Chu Tần." Cố Trầm Quang đột nhiên mở miệng gọi tên cậu, ý tứ cảnh cáo mười phần.
Chu Tần nhếch miệng: "Thế nào?"
Cố Trầm Quang nhíu nhíu mày, nhìn Chu Tần, rất nghiêm túc nói: “Không nên nói bản thân như vậy.”
. . . . . .
Chu Tần sững sờ, nhìn Cố Trầm Quang.
Cố Trầm Quang vỗ vỗ vai cậu, “Nghe nói trong nhà muốn đưa cậu sang Mỹ học? Đây là chuyện tốt, cuộc sống của cậu bây giờ mới bắt đầu, không có gì là không thể vượt qua được.”
Anh vươn tay chỉnh lại vành nón trên đầu thiếu niên, giống như vô số lần trước kia, vẻ mặt thản nhiên, mang theo sức mạnh làm cho người ta tin phục, nói: “Cậu hận tôi cũng được, oán tôi cũng được, những thứ này không quan trọng. Quan trọng là….. cậu phải nhanh chóng từ nơi này bò dậy, tiếp tục đi về phía trước đừng để cho nó ảnh hưởng cậu cả đời.”
Anh nói: “Cậu còn trẻ, sợ cái gì?"
Cố Trầm Quang rút tay về, vỗ vỗ bả vai Chu Tần, nói: “Tôi đi.”
Lời nên nói tất cả đều đã nói. Anh đối với thiếu niên này có áy náy, vì vậy từ trong đáy lòng muốn chỉ điểm cho cậu mấy câu. Có thể lập trường bây giờ của anh nói nhiều chỉ sợ không phải là chuyện tốt. Nói không chừng hoàn toàn ngược lại.
"Tôi không hận chú.”
Cố Trầm Quang hơi ngẩn ra, liền nghe Chu Tần nói tiếp: “Chú làm đúng, hại người thì phải trả giá. Vì cái này mà hận chú, trả thù chú, tôi không phải người không biết phân biệt phải trái như vậy. Nhưng mà là con trai của cha tôi, tôi không thể không một chút oán chú, chú cũng hiểu.”
Cố Trầm Quang yên lặng nói: “Hiểu, là chuyện thường tình.”
Vừa mới bắt đầu anh cũng đã nghĩ đến.
Chu Tần nói tiếp, yếu ớt gần như ngay lập tức sẽ xé rách bình tĩnh: “Cho nên từ nay về sau, chú đối với tôi mà nói, liền giống như người xa lạ không chút tình cảm, tôi sẽ không nghe lời chú nói nữa.”
Chân mày Cố Trầm Quang khẽ nhướng lên, nói: "Có thể."
"Còn có. . . . . ." Chu Tần khẽ hít một hơi, không cam lòng, không muốn, nhưng lại không thể không nói.
"Chú phải đối xử tốt với cô ấy.”
. . . . . .
Cố Trầm Quang khẽ thở dài, không có xoay người nhìn Chu Tần, chỉ mở miệng dùng giọng nói hết sức ôn hòa nói: “Tôi sẽ.”
————
Trên xe về nhà, Lộ Nam Tâm nhìn gương mặt đẹp trai không lộ biểu cảm gì, rối rắm hai giây, lấy can đảm gọi anh: “Cố Trầm Quang….. Có phải là anh ghen không?”
Người không để ý, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.
Lộ Nam Tâm thấp thỏm, lại hỏi một lần nữa: “Có phải anh đang ghen không?”
. . . . . .
Cố Trầm Quang quay đầu lại, cười khẽ một tiếng: "Không có."
Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."
Thật. . . . . . Thật sự?
Đến buổi tối, Lộ Nam Tâm mới biết, không có cái rắm!
Tất cả đèn trong phòng ngủ đều bị anh bật mở, Lộ Nam Tâm bị anh đè bên dưới, tất cả địa phương riêng tư toàn bộ bại lộ dưới con mắt của anh, không chút nào che giấu.
Một bên anh vừa nhìn, vừa hung hăng khi dễ cô.
"Vì người khác rơi nước mắt, hử?"
"A. . . . . . Không có. . . . . . Anh chậm một chút, chậm một chút. . . . . ."
"Cùng người đàn ông khác ôm chặt như vậy, hử?"
"Đừng đừng đừng. . . . . . . Quá sâu, không có a. . . . . hu hu hu. . . . . ."
"Còn chủ động vươn tay vòng ôm sau lưng người ta, đau lòng? Hử?”
"Hu hu hu hu. . . . . . Thật. . . . . . A. . . . . . Không có….. A….. đừng sâu như vậy. . . . . . . Em sai rồi. . . . . . ."
Phía dưới là tiếng nước chảy ái muội, trong đôi mắt Cố Trầm Quang tất cả đều là cảnh đẹp trên người cô, nhìn bản thân lần lượt thâm nhập vào sâu trong thân thể cô, rút ra, mang theo một mảnh ướt át….. Cố Trầm Quang phát điên, biến cơ thể Lộ Nam Tâm thành các loại tư thế để anh dễ dàng tiến vào, triệt triệt để để, từ trong ra ngoài, hung hăng khi dễ cô.
. . . . . .
Đợi đến lúc anh rốt cuộc chịu buông tha cho cô đi ngủ, thì đôi mắt cô cũng đã khóc đến sưng đỏ, mí mắt hồng hồng rũ xuống, bộ dáng bị khi dễ thê thảm.
Cố Trầm Quang buồn cười, hôn nhẹ cô: “Trẻ con khóc nhè.”
Lời này hàm nghĩa quá rõ ràng. Lộ Nam Tâm thẹn quá thành giận, nức nở dùng lực đẩy anh ra, vất vả xoay người, để lại phía sau lưng cho anh.
Cố Trầm Quang cười ôm qua, lật người trở lại, mặt đối mặt ôm cô.
Trong chốc lát, cô gái nhỏ nào đó lại xoay người đi, giận dỗi tiếp tục đưa cái lưng cho anh.
Anh lại tiếp tục lật qua.
Mắt thấy cô gái nhỏ còn muốn lật lại, một tay anh mò xuống, đi đến địa phương ẩm ướt lan tràn, nguy hiểm cọ sát. Ngoài miệng uy hiếp nói: “Bảo bối còn muốn tới một lần nữa?”
Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."
Lưu. Manh!
Cô sẽ không bởi vì chuyện của cha cậu mà oán hận cậu. Nhưng cũng không còn cách nào thản nhiên nói đùa cùng cậu. Lộ Nam Tâm biết, Chu Tần cũng như vậy, cho nên dứt khoát tránh mặt không gặp.
Hiện tại chính là cuối học kỳ, Chu Tần nếu muốn đến thư viện ngăn đón người thì nhất định là một lần liền trúng.
Vì thế thời điểm Lộ Nam Tâm nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì trong lòng thoải mái nhiều hơn là bất ngờ.
Cô đi tới: "Chu Tần."
Mùa hè ở Bắc Kinh rất nóng. Chu Tần mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng đứng dưới ánh nắng mặt trời, khắp người đầy mồ hôi. Nhìn thấy Lộ Nam Tâm theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn lại, chống lại ánh mắt của cô. Lời chuẩn bị nửa ngày trong đầu trong nháy mắt tất cả liền quên ở sau ót. Cậu nhìn cô từng bước một tới gần, đối mặt với người gần gũi nhiều năm như vậy, đột nhiên lại có cảm giác xấu hổ.
"Chu Tần." Lộ Nam Tâm gọi cậu, giọng nói trước sau như một.
". . . . . . Ừ."
Lộ Nam Tâm theo bản năng cầm thật chặt sách trong ngực, “Tìm mình có chuyện gì sao?”
Cậu đứng yên lặng, một lát sau ngẩng đầu lên: “Nam Tâm, chúng ta nói chuyện một chút.”
Vừa nói vừa cất bước hướng ra phía ngoài.
Lộ Nam Tâm đi theo sau lưng cậu, hai người sóng vai nhau, đi ra ngoài trường học. “Được…. Bạn muốn nói cái gì?”
. . . . . .
Chu Tần cúi đầu, không có dũng khí nhìn Lộ Nam Tâm, liền nhìn xuống chân trái của mình cùng chân phải của cô sóng bước, bước chân nối tiếp nhau, nhưng nhiều bước như vậy lại không có bước nào đồng thời rơi xuống, giống như trời sanh bọn họ không nên cùng đi. Cậu nhìn đến phiền lòng liền ngẩng đầu, thở sâu một hơi, lúc này mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."
. . . . . .
Lộ Nam Tâm không biết đáp trả thế nào, do dự nói: “Không phải là lỗi của bạn.”
Đây là lời nói thật. Thời điểm Chu Tần biết được chuyện này so với cô có lẽ còn muộn hơn. Muốn cô thật sự trách cậu, cô không làm được, cũng không cần thiết.
Chu Tần cười khổ: "Nợ cha con trả là thiên kinh địa nghĩa, không có gì sai cả.” Cậu dừng một chút, thử dò xét hỏi cô, còn mang theo một chút xíu mong đợi mỏng manh: “Nam Tâm, chúng ta không thể trở về như trước kia được, có đúng hay không?”
Lộ Nam Tâm không lên tiếng. Đáp án quá rõ ràng, việc đã đến nước này, nếu muốn cô không hề oán giận mà tiếp nhận người bạn này, cô làm không được. Chu Tần cũng làm không được.
Cho nên Chu Tần thật ra thì cũng không muốn đáp án của cô.
Trước mắt chính là cửa trường học rồi, Chu Tần dừng chân, xoay người nhìn vào ánh mắt của cô. Lộ Nam Tâm rất bình tĩnh, yên bình trước sau như một.
. . . . . . Cũng đúng, cậu đối với cô, vốn cũng không quan trọng.
Ngón tay dùng sức nắm chặt, lòng bàn tay rõ ràng truyền tới cảm giác đau khiến cho Chu Tần nén lại dòng nước mắt cuồn cuộn muốn tuôn ra. Cậu nuốt nước miếng, nói: “Tuần sau mình sẽ sang Mỹ học, bà ngoại mình nói, muốn mình học xong đại học mới có thể trở về.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt, ngay sau đó nhẹ nhàng cười: “Đây là chuyện tốt, chúc mừng bạn.”
". . . . . . Ừ."
Cậu nhất thời lỡ lời, hai người liền trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát, cậu mới tìm lại giọng nói: “Sau này có thể mình sẽ không gặp được bạn. Ít nhất là mấy năm tới sẽ không gặp nhau. . . . Bạn cùng người ấy phải sống thật tốt. Chú Tiểu Cố là người tốt, thời điểm hai người kết hôn, mình sẽ trở lại….. tham gia hôn lễ.”
Sẽ trở lại gặp người con gái thời thanh xuân cậu đã yêu, tràn đầy hạnh phúc khoác lên chiếc áo cưới trắng thuần khiết nói ra câu “Tôi đồng ý,” trở thành vợ người khác như thế nào.
Lộ Nam Tâm nói: “Được.”
Chu Tần nhìn khuôn mặt của Lộ Nam Tâm, trong lòng đau nhói.
Cậu bị ép không còn đường lui, vừa nghĩ tới từ nay về sau bản thân phải hoàn toàn buông tha cho người con gái trước mặt này, trong lòng liền đau giống như bị người nào đó dùng dao đâm vào, hồn phách cũng đau đến chia năm xẻ bảy.
Chu Tần nhìn người con gái trước mặt, bên trong đôi mắt cũng không cách nào dễ dàng che giấu đau khổ. Đột nhiên cậu hung hăng ôm cổ cô, chặt chẽ kéo.
Giọng nói cậu rất thấp, thổ lộ: “Lộ Nam Tâm, mình thích bạn!"
Lộ Nam Tâm sửng sốt, bàn tay vốn đang vỗ nhẹ sau lưng Chu Tần đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Trong lòng cả hai đã sớm biết rõ, không muốn đâm thủng bí mật, lần đầu tiên trịnh trọng nói ra khỏi miệng, lại chọn ngay thời điểm sắp chia tay, thật là tàn nhẫn.
Trong mắt Chu Tần rốt cục có cái gì đó rơi xuống. Từ lúc tuổi còn nhỏ cho đến bây giờ, gần 10 năm, người con gái cậu luôn luôn nghĩ về, ngoại trừ cô ra cũng không nhìn đến người nào khác. Đến nay, phần thích kia đã sớm lắng đọng thành yêu.
Nhưng cậu không dám nói anh yêu em.
Yêu quá nặng nề, Chu Tần sợ Lộ Nam Tâm sẽ áy náy, sẽ khó chịu.
Người con gái cậu ngày đêm suy nghĩ, chôn giấu trong lòng, yêu thích 10 năm, cần phải cả đời suông sẻ, mọi chuyện như ý mới phải, làm sao có thể để cho cô khổ sở đây?
. . . . . .
Hốc mắt Lộ Nam Tâm có chút nóng lên, bàn tay dừng giữa không trung rốt cục buông xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của thiếu niên.
Giọng nói phát ra đã có chút nghẹn ngào: "Xin lỗi, Chu Tần."
Chu Tần không lên tiếng, hít hít mũi, ôm chặt Lộ Nam Tâm hơn, hận không được cả đời không buông tay, cứ như vậy mà ôm cô.
Lúc Cố Trầm Quang tới, nhìn thấy chính là tư thế hai người ôm chặt nhau như vậy.
Khóe mắt anh vừa liếc qua, ánh mắt thoáng chốc lạnh xuống.
Anh mở cửa xuống xe, đi tới, đứng một bên nhẹ giọng mở miệng: “Nam Nam.”
Lộ Nam Tâm cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn Cố Trầm Quang, trên tay dùng sức đẩy Chu Tần ra.
Chu Tần cũng thả tay.
Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn khuôn mặt không biểu tình của người nào đó, thầm nghĩ không ổn. Sắc mặt khó coi như vậy, đoán chừng một lát không chỉ bị mắng, mà còn bị phạt.
Nhớ tới những biện pháp trừng phạt của anh, Lộ Nam Tâm không nhịn được run rẩy….. Ngày mai cô còn có lớp, không muốn nằm trên giường.
Cố Trầm Quang tiến từng bước lại gần, trực tiếp xem nhẹ Chu Tần bên cạnh, nắm lấy cổ tay Lộ Nam Tâm liền xoay người muốn đi. Nhưng Chu Tần lại gọi anh lại.
"Cố Trầm Quang."
Đây là lần đầu tiên Chu Tần xưng hô như thế này với anh mà không phải là chú Tiểu Cố.
Chân trước Cố Trầm Quang dừng một chút, rũ mắt, thở sâu một hơi, sắc mặt lại không có chút dấu hiệu nguôi giận nào.
Anh kéo cô, “Em lên xe trước chờ anh, anh cùng Chu Tần nói vài lời.”
Lộ Nam Tâm liếc Cố Trầm Quang một cái, lại lặng lẽ liếc nhìn Chu Tần đứng phía sau anh, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ.”
Dưới ánh nhìn trầm mặc của hai người, cô mở cửa, lên xe, ngồi đàng hoàng.
Nhìn cô kéo cửa xe ngồi xong, một bộ dáng cô gái nhỏ ngoan ngoãn, Cố Trầm Quang bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô một cái, lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía cậu bé từ nhỏ được anh nhìn lớn lên, tâm tư nhất thời cũng có chút phức tạp.
Cố Trầm Quang phá vỡ trầm mặc trước tiên: "Chuyện gì?"
Chu Tần cười cười: "Tôi biết, câu nói ban đầu chú nói thế nhưng đến hiện tại tôi mới hiểu được.”
"Câu gì?"
Chu Tần thở ra một hơi: "Chú nói tôi đừng nên hại Nam Tâm.”
Cho đến bây giờ cậu mới biết. Ban đầu cậu ngồi cùng bàn với Lộ Nam Tâm cũng không phải là duyên phận trùng hợp gì, mà là thủ đoạn cha cậu dùng cô để tiếp cận nhà họ Lộ mà thôi.
Chu Tần giễu cợt cười cười: “Tôi là đứa con trai không có tiền đồ, người không lừa gạt được, lại còn đánh mất trái tim của mình.”
"Chu Tần." Cố Trầm Quang đột nhiên mở miệng gọi tên cậu, ý tứ cảnh cáo mười phần.
Chu Tần nhếch miệng: "Thế nào?"
Cố Trầm Quang nhíu nhíu mày, nhìn Chu Tần, rất nghiêm túc nói: “Không nên nói bản thân như vậy.”
. . . . . .
Chu Tần sững sờ, nhìn Cố Trầm Quang.
Cố Trầm Quang vỗ vỗ vai cậu, “Nghe nói trong nhà muốn đưa cậu sang Mỹ học? Đây là chuyện tốt, cuộc sống của cậu bây giờ mới bắt đầu, không có gì là không thể vượt qua được.”
Anh vươn tay chỉnh lại vành nón trên đầu thiếu niên, giống như vô số lần trước kia, vẻ mặt thản nhiên, mang theo sức mạnh làm cho người ta tin phục, nói: “Cậu hận tôi cũng được, oán tôi cũng được, những thứ này không quan trọng. Quan trọng là….. cậu phải nhanh chóng từ nơi này bò dậy, tiếp tục đi về phía trước đừng để cho nó ảnh hưởng cậu cả đời.”
Anh nói: “Cậu còn trẻ, sợ cái gì?"
Cố Trầm Quang rút tay về, vỗ vỗ bả vai Chu Tần, nói: “Tôi đi.”
Lời nên nói tất cả đều đã nói. Anh đối với thiếu niên này có áy náy, vì vậy từ trong đáy lòng muốn chỉ điểm cho cậu mấy câu. Có thể lập trường bây giờ của anh nói nhiều chỉ sợ không phải là chuyện tốt. Nói không chừng hoàn toàn ngược lại.
"Tôi không hận chú.”
Cố Trầm Quang hơi ngẩn ra, liền nghe Chu Tần nói tiếp: “Chú làm đúng, hại người thì phải trả giá. Vì cái này mà hận chú, trả thù chú, tôi không phải người không biết phân biệt phải trái như vậy. Nhưng mà là con trai của cha tôi, tôi không thể không một chút oán chú, chú cũng hiểu.”
Cố Trầm Quang yên lặng nói: “Hiểu, là chuyện thường tình.”
Vừa mới bắt đầu anh cũng đã nghĩ đến.
Chu Tần nói tiếp, yếu ớt gần như ngay lập tức sẽ xé rách bình tĩnh: “Cho nên từ nay về sau, chú đối với tôi mà nói, liền giống như người xa lạ không chút tình cảm, tôi sẽ không nghe lời chú nói nữa.”
Chân mày Cố Trầm Quang khẽ nhướng lên, nói: "Có thể."
"Còn có. . . . . ." Chu Tần khẽ hít một hơi, không cam lòng, không muốn, nhưng lại không thể không nói.
"Chú phải đối xử tốt với cô ấy.”
. . . . . .
Cố Trầm Quang khẽ thở dài, không có xoay người nhìn Chu Tần, chỉ mở miệng dùng giọng nói hết sức ôn hòa nói: “Tôi sẽ.”
————
Trên xe về nhà, Lộ Nam Tâm nhìn gương mặt đẹp trai không lộ biểu cảm gì, rối rắm hai giây, lấy can đảm gọi anh: “Cố Trầm Quang….. Có phải là anh ghen không?”
Người không để ý, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.
Lộ Nam Tâm thấp thỏm, lại hỏi một lần nữa: “Có phải anh đang ghen không?”
. . . . . .
Cố Trầm Quang quay đầu lại, cười khẽ một tiếng: "Không có."
Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."
Thật. . . . . . Thật sự?
Đến buổi tối, Lộ Nam Tâm mới biết, không có cái rắm!
Tất cả đèn trong phòng ngủ đều bị anh bật mở, Lộ Nam Tâm bị anh đè bên dưới, tất cả địa phương riêng tư toàn bộ bại lộ dưới con mắt của anh, không chút nào che giấu.
Một bên anh vừa nhìn, vừa hung hăng khi dễ cô.
"Vì người khác rơi nước mắt, hử?"
"A. . . . . . Không có. . . . . . Anh chậm một chút, chậm một chút. . . . . ."
"Cùng người đàn ông khác ôm chặt như vậy, hử?"
"Đừng đừng đừng. . . . . . . Quá sâu, không có a. . . . . hu hu hu. . . . . ."
"Còn chủ động vươn tay vòng ôm sau lưng người ta, đau lòng? Hử?”
"Hu hu hu hu. . . . . . Thật. . . . . . A. . . . . . Không có….. A….. đừng sâu như vậy. . . . . . . Em sai rồi. . . . . . ."
Phía dưới là tiếng nước chảy ái muội, trong đôi mắt Cố Trầm Quang tất cả đều là cảnh đẹp trên người cô, nhìn bản thân lần lượt thâm nhập vào sâu trong thân thể cô, rút ra, mang theo một mảnh ướt át….. Cố Trầm Quang phát điên, biến cơ thể Lộ Nam Tâm thành các loại tư thế để anh dễ dàng tiến vào, triệt triệt để để, từ trong ra ngoài, hung hăng khi dễ cô.
. . . . . .
Đợi đến lúc anh rốt cuộc chịu buông tha cho cô đi ngủ, thì đôi mắt cô cũng đã khóc đến sưng đỏ, mí mắt hồng hồng rũ xuống, bộ dáng bị khi dễ thê thảm.
Cố Trầm Quang buồn cười, hôn nhẹ cô: “Trẻ con khóc nhè.”
Lời này hàm nghĩa quá rõ ràng. Lộ Nam Tâm thẹn quá thành giận, nức nở dùng lực đẩy anh ra, vất vả xoay người, để lại phía sau lưng cho anh.
Cố Trầm Quang cười ôm qua, lật người trở lại, mặt đối mặt ôm cô.
Trong chốc lát, cô gái nhỏ nào đó lại xoay người đi, giận dỗi tiếp tục đưa cái lưng cho anh.
Anh lại tiếp tục lật qua.
Mắt thấy cô gái nhỏ còn muốn lật lại, một tay anh mò xuống, đi đến địa phương ẩm ướt lan tràn, nguy hiểm cọ sát. Ngoài miệng uy hiếp nói: “Bảo bối còn muốn tới một lần nữa?”
Lộ Nam Tâm: ". . . . . ."
Lưu. Manh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.