Chương 49: Hình Người Đen Như Mực
Huyễn Mộng Liệp Nhân
09/07/2022
****
"Lúc tôi chạy tới thì chú ấy đã vậy rồi, vì thế tôi liền báo với bọn anh ngay." Ôn Văn nhỏ giọng nói.
Lâm Triết Viễn quay đầu nhìn lại, ánh mắt đó làm tâm Ôn Văn trầm xuống.
Phẫn nộ, chất vấn, hoài nghi, không tin tưởng, thứ có thể bị tiết lộ thông qua ánh mắt thật sự quá nhiều.
"Quả nhiên anh nghi ngờ tôi, cũng đúng, vừa mới kiểm tra tôi xong thì xảy ra chuyện, có là tôi cũng sẽ nghi thôi." Ôn Văn cười khổ nói.
"Chuyện chú Cung tới đây chỉ điểm cho cậu chỉ có hai chúng tôi biết." Lâm Triết Viễn lạnh giọng nói.
Ôn Văn nhún vai: "Tôi không nghĩ anh ngu xuẩn như vậy, cho dù tôi có vấn đề thì cũng không chọn ra tay vào lúc này, hơn nữa tôi và chú Cung nói chuyện rất vui vẻ."
"Nói chuyện vui vẻ..."
Lâm Triết Viễn tìm thấy một quyển sổ ghi chép dính máu trong túi áo chú Cung, lật ra xem thấy chữ viết bên trên thì nghi ngờ trên mặt Lâm Triết Viễn giảm bớt một chút.
"Cậu cam đoan trận tập kích này không liên quan tới mình?"
"Tôi quyệt đối không có quan hệ, nhưng có lẽ anh sẽ không tin." Ôn Văn nhàn nhạt nói.
"Tốt nhất là không có."
Lâm Triết Viễn cất quyển sổ đi, gọi hai nhân viên mang cáng cứu thương tới đưa chú Cung đi, sau đó lại liếc mắt nhìn Ôn Văn thật sâu rồi rời khỏi hiện trường.
Chú Cung đã công nhận Ôn Văn, hiện trường cũng không có dấu vết Ôn Văn ra tay, hơn nữa còn là do Ôn Văn thông báo cho Lâm Triết Viễn, những chuyện này làm anh không có lý do gì bắt Ôn Văn trở về thẩm vấn.
Nhưng Lâm Triết Viễn vẫn nhịn không được mà nghi ngờ Ôn Văn, thời gian và địa điểm tập kích quá trùng hợp, trừ phi bắt được hung thủ, bằng không ở trong lòng anh, Ôn Văn vĩnh viễn dính hiềm nghi này.
Nhìn theo bóng lưng nhóm người Hiệp Hội Thợ Săn, Ôn Văn thở dài một tiếng.
Anh biết mình sẽ không bị vụ tập kích này liên lụy, thế nhưng vẫn có chút khó chịu.
Chú Cung là một trong số ít những người mà Ôn Văn cám ơn, một người như vậy sau khi rời khỏi nhà mình liền bị tập kích trọng thương gần chết, chuyện này bảo anh làm sao cao hứng nổi.
Đồng thời cũng có chút căm tức vì bị Lâm Triết Viễn nghi ngờ, anh vẫn luôn lấy lòng Hiệp Hội Thợ Săn nhưng không ngờ vẫn bị bọn họ nghi ngờ.
Đây chính là nguyên nhân anh không muốn liên lạc với nhiều người, hành vi của người khác sẽ không vì nguyện vọng của Ôn Văn mà thay đổi.
Một mình đi trên đường, tâm tình của Ôn Văn có chút suy sụp nhưng dựa vào phẩm chất của nghề thám tử, anh nhanh chóng hồi phục tâm tình.
"Haiz, mình và bọn họ vốn không phải người chung đường, mình buồn rầu cái gì chứ."
Nếu bị tâm tình này ảnh hưởng thì sẽ suy sút tinh thần, không làm được chuyện gì!
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, bước chân của Ôn Văn nhẹ nhàng hơn nhiều, anh sẽ chú ý tới vụ việc này, nếu có thể tìm ra kẻ tấn công chú Cung thì có thể coi như đáp lại ơn tình của đối phương rồi.
Đột nhiên một tiếng chuông vang lên, mồ hôi lạnh trên người Ôn Văn túa ra.
Tay trái nhanh chóng rút dao, tay phải mở khóa an toàn trên khẩu súng, cảnh giác nhìn xung quanh, anh đã ngửi thấy mùi này ở hiện trường chú Cung bị tập kích!
"Ai?"
"Bị nghi ngờ rất tức giận, phải tuân theo quy tắc của người khác, rất khó chịu, kiềm chế bản tính của mình, rất nghẹn khuất!"
Một sinh vật hình người màu đen từ trong tối góc tường đi tới, cả người đen thùi như một người đàn ông không mặc quần áo.
Trên mặt không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng há rộng tới tận mang tai, hàm răng màu trắng sắc bén chi chít trong khoang miệng, thoạt nhìn làm người ta tê dại da đầu.
Trong tay nó cầm một cái chuông nhỏ tinh xảo khẽ lắc lư.
"Trước đó là chú Cung, bây giờ là tao à?"
Ôn Văn cảnh giác nhìn hình người màu đen này, chuẩn bị sẵn sàng trốn vào Trạm Thu Nhận Tai Ách bất cứ lúc nào, nếu người này có thể nhanh chóng hạ gục chú Cung như vậy, muốn đánh bại anh cũng không cần hao phí bao nhiêu thời gian.
Kỳ quái là mặt dây chuyền trên cổ Ôn Văn chỉ có chút cảm giác ấm áp mà thôi, cảm ứng nguy hiểm của vampire cũng không báo động về con quái vật này, giống như thực lực của hình người màu đen này không quá mạnh vậy.
"Tao có tức giận hay không thì liên quan gì tới mày, mày có bệnh à?" Sau khi xác nhận thực lực kẻ này có lẽ không phải quá mạnh, Ôn Văn cũng lớn giọng hơn.
"Mày và tao là cùng một loại người, cho dù mày giả bộ giống như người bình thường cỡ nào thì sự điên cuồng trong lòng mày cũng không thể nào che giấu được, chúng ta giống nhau." Bóng người màu đen kia khép miệng mở miệng nói ra những lời làm người ta không hiểu.
Ôn Văn dồn lực vào chân một chút, lẻn tới trước mặt bóng đen, lưỡi dao sắc bén lạnh lùng lóe lên, đâm thẳng tới.
Anh cảm thấy mình không có cách nào nói chuyện với thứ này nên trực tiếp ra tay.
"Rất tốt, vậy thì biểu diễn thực lực của mày đi, tao cũng muốn xem nhiều hơn." Hình người màu đen kia đứng im tại chỗ, thân hình vặn vẹo bất quy tắc, nhẹ nhàng tránh được công kích của Ôn Văn, sau đó tiếp tục quấy nhiễu tinh thần.
Ôn Văn không trả lời, dao găm vung ra tàn ảnh nhưng bóng đen kia cứ như một làn khói tạo thành, biến hóa bất định, thân hình có thể vặn vẹo né được lưỡi dao của Ôn Văn.
Đồng thời miệng của nó còn không ngừng nói ra những lời kích động làm Ôn Văn không thể nhẫn nại nổi mà phóng thích tâm tình của mình!
"Phiền chết đi được!"
Ôn Văn búng tay một cái kích hoạt năng lực phun dịch ăn mòn, chất lỏng màu xanh lá theo đầu ngón tay Ôn Văn phun ra, thế nhưng bóng đen kia vẫn dễ dàng né tránh được.
"Dịch ăn mòn... năng lực rất thú vị, nhưng tao không muốn xem cái này, tao có thể cảm nhận được trong thân thể mày có một thứ đen tối còn đen hơn cả tao, tao muốn biết đó là cái gì?"
Bóng đen điên cuồng nói, càng giao chiến với bóng đen này thì Ôn Văn lại càng phiền, có cảm giác muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ ở xung quanh.
"Mày là ruồi à, sao cứ vo ve vo ve mãi thế, mày đi tìm một cái cây bắt ruồi mà chui vào đi."
"Mày thật sự cảm thấy tao đang lảm nhảm à?" Hình người màu đen lùi lại phía sau hai bước, cái miệng rộng vặn vẹo lộ ra dáng vẻ cực kỳ quỷ dị.
"Vậy, tại sao mày cũng cười?"
Ôn Văn đang đuổi giết bóng điên đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc, đến lúc này anh mới phát hiện trên mặt cũng cũng lộ ra nụ cười giống hệt như bóng đen kia!
Anh đang hưởng thụ cuộc nói chuyện này, và cả trận chiến này!
Ôn Văn trừng to mắt, biểu tình khôi phục bình thường, trong lòng có chút chấn động, anh cư nhiên đắm chìm đằm vào lời nói của bóng đen này.
Không sai, trong lòng Ôn Văn vẫn luôn có cảm giác xung động, nó làm Ôn Văn không theo đuổi cuộc sống bình thường mà bước vào con đường truy bắt quái vật, nhưng mặc dù vậy thì Ôn Văn cũng không bước ra khỏi ranh giới cuối cùng của mình.
Bóng người màu đen này mặc dù không có ngũ quan nhưng khí chất lại bộc lộ hoàn toàn, bị nó ảnh hưởng nên Ôn Văn cũng biến hóa theo chiều hướng này!
"Không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải giải quyết nó, bằng không mình sẽ điên mất!"
Bóng đen này nhẹ nhàng né tránh công kích của Ôn Văn, nhưng không tấn công Ôn Văn, nó chỉ muốn ô nhiễm tinh thần của anh.
"Làm sao để đối phó nó?"
Đột nhiên Ôn Văn nghĩ tới chỉ dẫn của chú Cung trước đó, ở trước cảnh giới đồng hóa, nếu muốn mạn mẽ hơn thì phải tìm ra cực hạn của mình, sau đó đột phá nó!
[hết chương 49: ]
"Lúc tôi chạy tới thì chú ấy đã vậy rồi, vì thế tôi liền báo với bọn anh ngay." Ôn Văn nhỏ giọng nói.
Lâm Triết Viễn quay đầu nhìn lại, ánh mắt đó làm tâm Ôn Văn trầm xuống.
Phẫn nộ, chất vấn, hoài nghi, không tin tưởng, thứ có thể bị tiết lộ thông qua ánh mắt thật sự quá nhiều.
"Quả nhiên anh nghi ngờ tôi, cũng đúng, vừa mới kiểm tra tôi xong thì xảy ra chuyện, có là tôi cũng sẽ nghi thôi." Ôn Văn cười khổ nói.
"Chuyện chú Cung tới đây chỉ điểm cho cậu chỉ có hai chúng tôi biết." Lâm Triết Viễn lạnh giọng nói.
Ôn Văn nhún vai: "Tôi không nghĩ anh ngu xuẩn như vậy, cho dù tôi có vấn đề thì cũng không chọn ra tay vào lúc này, hơn nữa tôi và chú Cung nói chuyện rất vui vẻ."
"Nói chuyện vui vẻ..."
Lâm Triết Viễn tìm thấy một quyển sổ ghi chép dính máu trong túi áo chú Cung, lật ra xem thấy chữ viết bên trên thì nghi ngờ trên mặt Lâm Triết Viễn giảm bớt một chút.
"Cậu cam đoan trận tập kích này không liên quan tới mình?"
"Tôi quyệt đối không có quan hệ, nhưng có lẽ anh sẽ không tin." Ôn Văn nhàn nhạt nói.
"Tốt nhất là không có."
Lâm Triết Viễn cất quyển sổ đi, gọi hai nhân viên mang cáng cứu thương tới đưa chú Cung đi, sau đó lại liếc mắt nhìn Ôn Văn thật sâu rồi rời khỏi hiện trường.
Chú Cung đã công nhận Ôn Văn, hiện trường cũng không có dấu vết Ôn Văn ra tay, hơn nữa còn là do Ôn Văn thông báo cho Lâm Triết Viễn, những chuyện này làm anh không có lý do gì bắt Ôn Văn trở về thẩm vấn.
Nhưng Lâm Triết Viễn vẫn nhịn không được mà nghi ngờ Ôn Văn, thời gian và địa điểm tập kích quá trùng hợp, trừ phi bắt được hung thủ, bằng không ở trong lòng anh, Ôn Văn vĩnh viễn dính hiềm nghi này.
Nhìn theo bóng lưng nhóm người Hiệp Hội Thợ Săn, Ôn Văn thở dài một tiếng.
Anh biết mình sẽ không bị vụ tập kích này liên lụy, thế nhưng vẫn có chút khó chịu.
Chú Cung là một trong số ít những người mà Ôn Văn cám ơn, một người như vậy sau khi rời khỏi nhà mình liền bị tập kích trọng thương gần chết, chuyện này bảo anh làm sao cao hứng nổi.
Đồng thời cũng có chút căm tức vì bị Lâm Triết Viễn nghi ngờ, anh vẫn luôn lấy lòng Hiệp Hội Thợ Săn nhưng không ngờ vẫn bị bọn họ nghi ngờ.
Đây chính là nguyên nhân anh không muốn liên lạc với nhiều người, hành vi của người khác sẽ không vì nguyện vọng của Ôn Văn mà thay đổi.
Một mình đi trên đường, tâm tình của Ôn Văn có chút suy sụp nhưng dựa vào phẩm chất của nghề thám tử, anh nhanh chóng hồi phục tâm tình.
"Haiz, mình và bọn họ vốn không phải người chung đường, mình buồn rầu cái gì chứ."
Nếu bị tâm tình này ảnh hưởng thì sẽ suy sút tinh thần, không làm được chuyện gì!
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, bước chân của Ôn Văn nhẹ nhàng hơn nhiều, anh sẽ chú ý tới vụ việc này, nếu có thể tìm ra kẻ tấn công chú Cung thì có thể coi như đáp lại ơn tình của đối phương rồi.
Đột nhiên một tiếng chuông vang lên, mồ hôi lạnh trên người Ôn Văn túa ra.
Tay trái nhanh chóng rút dao, tay phải mở khóa an toàn trên khẩu súng, cảnh giác nhìn xung quanh, anh đã ngửi thấy mùi này ở hiện trường chú Cung bị tập kích!
"Ai?"
"Bị nghi ngờ rất tức giận, phải tuân theo quy tắc của người khác, rất khó chịu, kiềm chế bản tính của mình, rất nghẹn khuất!"
Một sinh vật hình người màu đen từ trong tối góc tường đi tới, cả người đen thùi như một người đàn ông không mặc quần áo.
Trên mặt không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng há rộng tới tận mang tai, hàm răng màu trắng sắc bén chi chít trong khoang miệng, thoạt nhìn làm người ta tê dại da đầu.
Trong tay nó cầm một cái chuông nhỏ tinh xảo khẽ lắc lư.
"Trước đó là chú Cung, bây giờ là tao à?"
Ôn Văn cảnh giác nhìn hình người màu đen này, chuẩn bị sẵn sàng trốn vào Trạm Thu Nhận Tai Ách bất cứ lúc nào, nếu người này có thể nhanh chóng hạ gục chú Cung như vậy, muốn đánh bại anh cũng không cần hao phí bao nhiêu thời gian.
Kỳ quái là mặt dây chuyền trên cổ Ôn Văn chỉ có chút cảm giác ấm áp mà thôi, cảm ứng nguy hiểm của vampire cũng không báo động về con quái vật này, giống như thực lực của hình người màu đen này không quá mạnh vậy.
"Tao có tức giận hay không thì liên quan gì tới mày, mày có bệnh à?" Sau khi xác nhận thực lực kẻ này có lẽ không phải quá mạnh, Ôn Văn cũng lớn giọng hơn.
"Mày và tao là cùng một loại người, cho dù mày giả bộ giống như người bình thường cỡ nào thì sự điên cuồng trong lòng mày cũng không thể nào che giấu được, chúng ta giống nhau." Bóng người màu đen kia khép miệng mở miệng nói ra những lời làm người ta không hiểu.
Ôn Văn dồn lực vào chân một chút, lẻn tới trước mặt bóng đen, lưỡi dao sắc bén lạnh lùng lóe lên, đâm thẳng tới.
Anh cảm thấy mình không có cách nào nói chuyện với thứ này nên trực tiếp ra tay.
"Rất tốt, vậy thì biểu diễn thực lực của mày đi, tao cũng muốn xem nhiều hơn." Hình người màu đen kia đứng im tại chỗ, thân hình vặn vẹo bất quy tắc, nhẹ nhàng tránh được công kích của Ôn Văn, sau đó tiếp tục quấy nhiễu tinh thần.
Ôn Văn không trả lời, dao găm vung ra tàn ảnh nhưng bóng đen kia cứ như một làn khói tạo thành, biến hóa bất định, thân hình có thể vặn vẹo né được lưỡi dao của Ôn Văn.
Đồng thời miệng của nó còn không ngừng nói ra những lời kích động làm Ôn Văn không thể nhẫn nại nổi mà phóng thích tâm tình của mình!
"Phiền chết đi được!"
Ôn Văn búng tay một cái kích hoạt năng lực phun dịch ăn mòn, chất lỏng màu xanh lá theo đầu ngón tay Ôn Văn phun ra, thế nhưng bóng đen kia vẫn dễ dàng né tránh được.
"Dịch ăn mòn... năng lực rất thú vị, nhưng tao không muốn xem cái này, tao có thể cảm nhận được trong thân thể mày có một thứ đen tối còn đen hơn cả tao, tao muốn biết đó là cái gì?"
Bóng đen điên cuồng nói, càng giao chiến với bóng đen này thì Ôn Văn lại càng phiền, có cảm giác muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ ở xung quanh.
"Mày là ruồi à, sao cứ vo ve vo ve mãi thế, mày đi tìm một cái cây bắt ruồi mà chui vào đi."
"Mày thật sự cảm thấy tao đang lảm nhảm à?" Hình người màu đen lùi lại phía sau hai bước, cái miệng rộng vặn vẹo lộ ra dáng vẻ cực kỳ quỷ dị.
"Vậy, tại sao mày cũng cười?"
Ôn Văn đang đuổi giết bóng điên đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc, đến lúc này anh mới phát hiện trên mặt cũng cũng lộ ra nụ cười giống hệt như bóng đen kia!
Anh đang hưởng thụ cuộc nói chuyện này, và cả trận chiến này!
Ôn Văn trừng to mắt, biểu tình khôi phục bình thường, trong lòng có chút chấn động, anh cư nhiên đắm chìm đằm vào lời nói của bóng đen này.
Không sai, trong lòng Ôn Văn vẫn luôn có cảm giác xung động, nó làm Ôn Văn không theo đuổi cuộc sống bình thường mà bước vào con đường truy bắt quái vật, nhưng mặc dù vậy thì Ôn Văn cũng không bước ra khỏi ranh giới cuối cùng của mình.
Bóng người màu đen này mặc dù không có ngũ quan nhưng khí chất lại bộc lộ hoàn toàn, bị nó ảnh hưởng nên Ôn Văn cũng biến hóa theo chiều hướng này!
"Không thể tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải giải quyết nó, bằng không mình sẽ điên mất!"
Bóng đen này nhẹ nhàng né tránh công kích của Ôn Văn, nhưng không tấn công Ôn Văn, nó chỉ muốn ô nhiễm tinh thần của anh.
"Làm sao để đối phó nó?"
Đột nhiên Ôn Văn nghĩ tới chỉ dẫn của chú Cung trước đó, ở trước cảnh giới đồng hóa, nếu muốn mạn mẽ hơn thì phải tìm ra cực hạn của mình, sau đó đột phá nó!
[hết chương 49: ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.