Chương 46: Kiểm Tra
Huyễn Mộng Liệp Nhân
09/07/2022
****
Lúc Ôn Văn đang chơi đùa vui sướng tới quên hết trời đất, một cuộc điện thoại gọi tới.
"Tôi là Lâm Triết Viễn." Lâm Triết Viễn trầm giọng nói.
Ôn Văn liền hướng điện thoại, trôi chảy nói: "Ai nha má ơi, này không phải Lâm đội trưởng sao nha, anh tìm tui làm gì nha?"
"..." Người bên kia đầu dây im lặng một hồi, sau đó hỏi: "Cậu là ai?"
Tròng mắt Ôn Văn xoay tít hai vòng, cũng im lặng một hồi, làm ra chút âm thanh kỳ quái, sau đó nói với Lâm Triết Viễn: "Tôi là Ôn Văn, vừa nãy là bạn tôi nghe máy, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Ôn Văn không muốn lộ ra quá nhiều năng lực của mình ở trước mặt Hiệp Hội Thợ Săn, mỗi loại năng lực đều có thể đưa tới hiệu quả không tưởng.
"Cống thoát nước mà cậu nói lần trước chúng tôi đã phát người tới thăm dò rồi nhưng chỉ thu hoặc được vài thi thể sinh vật siêu nhiên."
"Hướng cơ thể mẹ tang thất trốn đi có dấu vết chiến đấu, nhìn vết tích thì có lẽ nó đã thất bại, mà người kia thì chắc là L tiên sinh, tên hề tà thuật Grandi lại một lần nữa chạy thoát."
Lâm Triết Viễn nói chuyện cống thoát nước lần trước, chuyện này vốn không nên nói với Ôn Văn nhưng dù sao Ôn Văn cũng là người trực tiếp tham gia sự kiện lần này nên vẫn cần thông báo một tiếng.
"Ngoài ra thì tôi còn một chuyện muốn tìm cậu, chốc nữa chú Cung sẽ tới tìm cậu làm một phần kiểm tra, cậu phải phối hợp tốt với chú ấy." Lâm Triết Viễn dừng một chốc rồi nói.
"Sao lại muốn kiểm tra tôi? Tôi giúp Chu Kỳ Bái làm video cũng đâu có phạm pháp." Ôn Văn chột dạ nói.
Bên kia đầu dây, vẻ mặt Lâm Triết Viễn có chút quỷ dị: "Cậu cư nhiên lại giúp Chu Kỳ Bái làm video... khó trách tên đó chạy tới chỗ tôi đòi phương thức liên lạc của cậu, hay thật, tôi bội phục cậu đấy, cậu đúng là dũng sĩ."
Ôn Văn gãi gãi đầu, hình như mình lỡ miệng làm lộ mất chuyện gì đó rồi.
"Là như vầy, tôi nhận được tin là cậu đe dọa hai cậu nhóc học sinh cấp ba, sau đó dùng ống phóng hỏa tiễn của Hiệp Hội Thợ Săn chúng tôi oanh tạc công viên?"
"Ừm... nói vậy quả thực không sai, nhưng tui chỉ tiêu diệt một con thụ tinh hại người thôi mà, chuyện này bọn anh có thể che giấu giúp tôi mà." Ôn Văn không xác định nói.
"Công quả thực lớn hơn tội, nhưng lần này động tĩnh quá lớn, hơn nữa cậu không phải nhân viên nội bộ của Hiệp Hội Thợ Săn, kiểm tra là cần thiết."
Ôn Văn thở dài một hơi, chỉ có thể tiếp nhận: "Được rồi, chuyện tôi làm video cho Chu Kỳ Bái đừng nói ra đấy!"
"Yên tâm đi, tôi không nói đâu." Lâm Triết Viễn có chút mệt tâm, người này chịu giúp Chu Kỳ Bái làm loại video đó thì chắc chắn không thể trông cậy cậu ta có chút tiết tháo rồi.
Để điện thoại xuống, biểu tình trên mặt Lâm Triết Viễn dần dần trở nên dịu đi, bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Ôn Văn.
Làm đội trưởng tiểu đội thợ săn Phù Dung Hà, trong khoảng thời gian này anh bận rộn truy tìm tung tích Đọa Thần Huyết nhưng cũng không phải hoàn toàn không chú ý tới những chuyện khác.
Mà toàn bộ thành phố Phù Dung Hà này, bắt mắt nhất chính là Ôn Văn.
So với phần lớn thợ săn tự do, Ôn Văn tuyệt đối là dị tộc.
Người siêu năng lựa chọn thành thợ săn tự do kỳ thực vì bọn họ không muốn bị Hiệp Hội Thợ Săn quản lý quá nhiều mà thôi.
Vì thế mặc dù có cái danh thợ săn tự do nhưng phần lớn đều không cố ý tìm kiếm quái vật để tiến hành chiến đấu, bọn họ chỉ là người bình thường sở hữu chút siêu năng lực mà thôi.
Thợ săn tự do ở thành phố Phù Dung Hà này có ít nhất cũng hơn mười người, nhưng không có người nào hoạt động mạnh như Ôn Văn.
Nhân tài như vậy, Ôn Văn thật sự rất muốn kéo vào Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy trên người Ôn Văn tựa hồ có ẩn giấu điều gì đó.
"Năng lực không rõ, nguyên nhân chiến đấu với quái vật không rõ, thi thể đám quái vật từng giao chiến với cậu ta đều biến mất... hi vọng chú Cung có thể hỏi được chút gì đó."
Đúng vậy, Lâm Triết Viễn vì muốn hiểu Ôn Văn hơn mới để chú Cung đi kiểm tra, không cần biết rõ bí mật của Ôn Văn, ít nhất cần phải biết cậu ta có ác ý với Hiệp Hội Thợ Săn hay không.
Có bí mật không đáng sợ, trong Hiệp Hội Thợ Săn có rất nhiều người có bí mật, nhưng không đủ sức tạo thành uy hiếp đối với Hiệp Hội Thợ Săn.
Bằng không, với chuyện Ôn Văn đã làm tối hôm trước thì chỉ cần tùy tiện viết một bản báo cáo cho có là được.
...
"Chốc nữa bọn họ sẽ tới, mình cần phải bố trí một chút."
Ôn Văn gãi gãi cằm, tất cả đồ đạc quan trọng đều nằm trong trạm thu nhận, cũng không sợ chú Cung nhìn thấy thứ không nên thấy, vì thế anh chỉ đơn giản xử lý phòng ốc một chút mà thôi.
Khi có khách tới nhà, người ta thường dọn dẹp nhà cho sạch sẽ, để khách có cảm giác thoải mái như đang ở nhà.
Nhưng Ôn Văn thì không...
Đầu tiên anh xé một ít giấy vệ sinh vo lại thành nùi, thấm chút nước rồi ném xuống đất, lại lôi ra vài cái bcs chưa mở nhét vào khe hở ghế sô pha, là mấy chỗ khe hở rất dễ thấy.
Về phần anh lấy bcs ở đâu ra...
Đương nhiên là nhận được trong siêu thị rồi, được phát miễn phí, nói không chừng trong lúc bắt quái vật nó sẽ phát huy được công dụng thì sao... dù sao thì Ôn Văn cũng xuất phát từ mục đích đó mới nhận mớ bcs này.
Nói chung là, trải qua một phen bố trí nhà của của Ôn Văn, người bình thường căn bản sẽ không muốn ở lại nơi này quá lâu, anh muốn xem thử xem chú Cung có thể kiên trì được bao lâu.
Ôn Văn không có bạn bè gì cả không phải là không có lý do, ngoại trừ công việc thì anh rất ít khi giao tiếp với mọi người, cũng ghét người khác gần gũi, lăn lộn thành tình trạng này hoàn toàn là do anh tự tìm.
Tiếng đập cửa vang lên, chú Cung quần áo chỉnh tề, mặt mày hớn hở đứng ở ngoài cửa.
Ôn Văn mở cửa, nhăn nhó nói: "Tới kiểm tra tôi, hừ, vào đi."
Vẻ mặt chú Cung có chút lúng túng, bước vào nhà một bước, dưới chân liền đạp trung 1mo6t5 thứ gì đó dính dính, là một cục giấy vệ sinh ướt át...
"Hừ, hoàn cảnh tởm tới phát hoàng như vậy, tùy tiện hỏi vài câu rồi mau đi đi." Ôn Văn thầm nói trong lòng.
Chú Cung lột miếng khăn giấy dưới chân ra, sau đó tùy tiện ném xuống đất, biểu tình trên mặt lập tức thả lỏng, thoải mái đi tới chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, đặt mông ngồi xuống, chân trực tiếp gác lên bàn trà, Ôn Văn nhìn mà huyệt thái dương nảy lên thình thịch.
"Aiz... thoải mái quá, tôi cứ tưởng đâu cậu là thanh niên thích chỉnh tề sạch sẽ chứ, hại tôi lúc tới đây run muốn chết, thấy cậu cũng là quỷ lôi thôi như tôi thì thoải mái rồi."
Chú Cung nhanh gọn lẹ cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo có vết bẩn ở bên trong, rút một điều thuốc ngậm lên môi, phà ra khói thuốc.
Sắc mặt Ôn Văn có chút nghiêm nghị, anh nhớ lần đầu khi gặp ông chú này, đối phương cũng là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, vì thế hoàn cảnh này lại càng làm hắn thả lỏng hơn!
Đây là một đối thủ đáng sợ!
"Tôi hù dọa hai đứa nhóc kia vì chúng bị thụ tinh mê hoặc, nếu đuổi chúng đi quá muộn thì chúng sẽ gặp nguy hiểm, dùng ống phóng hỏa tiễn RPG vì cái cây đó quá lớn mạnh, không thể không dùng loại hỏa lực hạng nặng này, chú muốn hỏi chuyện này đúng không, hỏi lẹ rồi đi đi." Trước khi chú Cung đặt câu hỏi, Ôn Văn liếng thoắng nói.
"Chuyện này không có vấn đề, nhưng cậu nên biết, tôi không phải tới hỏi mấy chuyện này." Chú Cung phà ra một vòng khói, tùy tiện nói.
[hết chương 46: ]
Lúc Ôn Văn đang chơi đùa vui sướng tới quên hết trời đất, một cuộc điện thoại gọi tới.
"Tôi là Lâm Triết Viễn." Lâm Triết Viễn trầm giọng nói.
Ôn Văn liền hướng điện thoại, trôi chảy nói: "Ai nha má ơi, này không phải Lâm đội trưởng sao nha, anh tìm tui làm gì nha?"
"..." Người bên kia đầu dây im lặng một hồi, sau đó hỏi: "Cậu là ai?"
Tròng mắt Ôn Văn xoay tít hai vòng, cũng im lặng một hồi, làm ra chút âm thanh kỳ quái, sau đó nói với Lâm Triết Viễn: "Tôi là Ôn Văn, vừa nãy là bạn tôi nghe máy, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Ôn Văn không muốn lộ ra quá nhiều năng lực của mình ở trước mặt Hiệp Hội Thợ Săn, mỗi loại năng lực đều có thể đưa tới hiệu quả không tưởng.
"Cống thoát nước mà cậu nói lần trước chúng tôi đã phát người tới thăm dò rồi nhưng chỉ thu hoặc được vài thi thể sinh vật siêu nhiên."
"Hướng cơ thể mẹ tang thất trốn đi có dấu vết chiến đấu, nhìn vết tích thì có lẽ nó đã thất bại, mà người kia thì chắc là L tiên sinh, tên hề tà thuật Grandi lại một lần nữa chạy thoát."
Lâm Triết Viễn nói chuyện cống thoát nước lần trước, chuyện này vốn không nên nói với Ôn Văn nhưng dù sao Ôn Văn cũng là người trực tiếp tham gia sự kiện lần này nên vẫn cần thông báo một tiếng.
"Ngoài ra thì tôi còn một chuyện muốn tìm cậu, chốc nữa chú Cung sẽ tới tìm cậu làm một phần kiểm tra, cậu phải phối hợp tốt với chú ấy." Lâm Triết Viễn dừng một chốc rồi nói.
"Sao lại muốn kiểm tra tôi? Tôi giúp Chu Kỳ Bái làm video cũng đâu có phạm pháp." Ôn Văn chột dạ nói.
Bên kia đầu dây, vẻ mặt Lâm Triết Viễn có chút quỷ dị: "Cậu cư nhiên lại giúp Chu Kỳ Bái làm video... khó trách tên đó chạy tới chỗ tôi đòi phương thức liên lạc của cậu, hay thật, tôi bội phục cậu đấy, cậu đúng là dũng sĩ."
Ôn Văn gãi gãi đầu, hình như mình lỡ miệng làm lộ mất chuyện gì đó rồi.
"Là như vầy, tôi nhận được tin là cậu đe dọa hai cậu nhóc học sinh cấp ba, sau đó dùng ống phóng hỏa tiễn của Hiệp Hội Thợ Săn chúng tôi oanh tạc công viên?"
"Ừm... nói vậy quả thực không sai, nhưng tui chỉ tiêu diệt một con thụ tinh hại người thôi mà, chuyện này bọn anh có thể che giấu giúp tôi mà." Ôn Văn không xác định nói.
"Công quả thực lớn hơn tội, nhưng lần này động tĩnh quá lớn, hơn nữa cậu không phải nhân viên nội bộ của Hiệp Hội Thợ Săn, kiểm tra là cần thiết."
Ôn Văn thở dài một hơi, chỉ có thể tiếp nhận: "Được rồi, chuyện tôi làm video cho Chu Kỳ Bái đừng nói ra đấy!"
"Yên tâm đi, tôi không nói đâu." Lâm Triết Viễn có chút mệt tâm, người này chịu giúp Chu Kỳ Bái làm loại video đó thì chắc chắn không thể trông cậy cậu ta có chút tiết tháo rồi.
Để điện thoại xuống, biểu tình trên mặt Lâm Triết Viễn dần dần trở nên dịu đi, bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Ôn Văn.
Làm đội trưởng tiểu đội thợ săn Phù Dung Hà, trong khoảng thời gian này anh bận rộn truy tìm tung tích Đọa Thần Huyết nhưng cũng không phải hoàn toàn không chú ý tới những chuyện khác.
Mà toàn bộ thành phố Phù Dung Hà này, bắt mắt nhất chính là Ôn Văn.
So với phần lớn thợ săn tự do, Ôn Văn tuyệt đối là dị tộc.
Người siêu năng lựa chọn thành thợ săn tự do kỳ thực vì bọn họ không muốn bị Hiệp Hội Thợ Săn quản lý quá nhiều mà thôi.
Vì thế mặc dù có cái danh thợ săn tự do nhưng phần lớn đều không cố ý tìm kiếm quái vật để tiến hành chiến đấu, bọn họ chỉ là người bình thường sở hữu chút siêu năng lực mà thôi.
Thợ săn tự do ở thành phố Phù Dung Hà này có ít nhất cũng hơn mười người, nhưng không có người nào hoạt động mạnh như Ôn Văn.
Nhân tài như vậy, Ôn Văn thật sự rất muốn kéo vào Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy trên người Ôn Văn tựa hồ có ẩn giấu điều gì đó.
"Năng lực không rõ, nguyên nhân chiến đấu với quái vật không rõ, thi thể đám quái vật từng giao chiến với cậu ta đều biến mất... hi vọng chú Cung có thể hỏi được chút gì đó."
Đúng vậy, Lâm Triết Viễn vì muốn hiểu Ôn Văn hơn mới để chú Cung đi kiểm tra, không cần biết rõ bí mật của Ôn Văn, ít nhất cần phải biết cậu ta có ác ý với Hiệp Hội Thợ Săn hay không.
Có bí mật không đáng sợ, trong Hiệp Hội Thợ Săn có rất nhiều người có bí mật, nhưng không đủ sức tạo thành uy hiếp đối với Hiệp Hội Thợ Săn.
Bằng không, với chuyện Ôn Văn đã làm tối hôm trước thì chỉ cần tùy tiện viết một bản báo cáo cho có là được.
...
"Chốc nữa bọn họ sẽ tới, mình cần phải bố trí một chút."
Ôn Văn gãi gãi cằm, tất cả đồ đạc quan trọng đều nằm trong trạm thu nhận, cũng không sợ chú Cung nhìn thấy thứ không nên thấy, vì thế anh chỉ đơn giản xử lý phòng ốc một chút mà thôi.
Khi có khách tới nhà, người ta thường dọn dẹp nhà cho sạch sẽ, để khách có cảm giác thoải mái như đang ở nhà.
Nhưng Ôn Văn thì không...
Đầu tiên anh xé một ít giấy vệ sinh vo lại thành nùi, thấm chút nước rồi ném xuống đất, lại lôi ra vài cái bcs chưa mở nhét vào khe hở ghế sô pha, là mấy chỗ khe hở rất dễ thấy.
Về phần anh lấy bcs ở đâu ra...
Đương nhiên là nhận được trong siêu thị rồi, được phát miễn phí, nói không chừng trong lúc bắt quái vật nó sẽ phát huy được công dụng thì sao... dù sao thì Ôn Văn cũng xuất phát từ mục đích đó mới nhận mớ bcs này.
Nói chung là, trải qua một phen bố trí nhà của của Ôn Văn, người bình thường căn bản sẽ không muốn ở lại nơi này quá lâu, anh muốn xem thử xem chú Cung có thể kiên trì được bao lâu.
Ôn Văn không có bạn bè gì cả không phải là không có lý do, ngoại trừ công việc thì anh rất ít khi giao tiếp với mọi người, cũng ghét người khác gần gũi, lăn lộn thành tình trạng này hoàn toàn là do anh tự tìm.
Tiếng đập cửa vang lên, chú Cung quần áo chỉnh tề, mặt mày hớn hở đứng ở ngoài cửa.
Ôn Văn mở cửa, nhăn nhó nói: "Tới kiểm tra tôi, hừ, vào đi."
Vẻ mặt chú Cung có chút lúng túng, bước vào nhà một bước, dưới chân liền đạp trung 1mo6t5 thứ gì đó dính dính, là một cục giấy vệ sinh ướt át...
"Hừ, hoàn cảnh tởm tới phát hoàng như vậy, tùy tiện hỏi vài câu rồi mau đi đi." Ôn Văn thầm nói trong lòng.
Chú Cung lột miếng khăn giấy dưới chân ra, sau đó tùy tiện ném xuống đất, biểu tình trên mặt lập tức thả lỏng, thoải mái đi tới chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, đặt mông ngồi xuống, chân trực tiếp gác lên bàn trà, Ôn Văn nhìn mà huyệt thái dương nảy lên thình thịch.
"Aiz... thoải mái quá, tôi cứ tưởng đâu cậu là thanh niên thích chỉnh tề sạch sẽ chứ, hại tôi lúc tới đây run muốn chết, thấy cậu cũng là quỷ lôi thôi như tôi thì thoải mái rồi."
Chú Cung nhanh gọn lẹ cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo có vết bẩn ở bên trong, rút một điều thuốc ngậm lên môi, phà ra khói thuốc.
Sắc mặt Ôn Văn có chút nghiêm nghị, anh nhớ lần đầu khi gặp ông chú này, đối phương cũng là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, vì thế hoàn cảnh này lại càng làm hắn thả lỏng hơn!
Đây là một đối thủ đáng sợ!
"Tôi hù dọa hai đứa nhóc kia vì chúng bị thụ tinh mê hoặc, nếu đuổi chúng đi quá muộn thì chúng sẽ gặp nguy hiểm, dùng ống phóng hỏa tiễn RPG vì cái cây đó quá lớn mạnh, không thể không dùng loại hỏa lực hạng nặng này, chú muốn hỏi chuyện này đúng không, hỏi lẹ rồi đi đi." Trước khi chú Cung đặt câu hỏi, Ôn Văn liếng thoắng nói.
"Chuyện này không có vấn đề, nhưng cậu nên biết, tôi không phải tới hỏi mấy chuyện này." Chú Cung phà ra một vòng khói, tùy tiện nói.
[hết chương 46: ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.