Chương 33: Học thuộc cả tàng kinh các (thượng)
Nhâm Oán
23/04/2013
Tàng kinh các ra ra vào vào đệ tử rất nhiều, mỗi ngày đều có trên trăm tên, rất nhiều người đôi khi không có việc gì làm thì muốn nhìn một chút dáng dấp si mê của Dương Thần, bình thường hay lui tới gần chỗ Dương Thần, cho nên hắn cũng quen thuộc chuyện này, không thèm quan tâm đến những người xung quanh nữa. Lúc này lại nghe nói vậy khiến động tác Dương Thần bị kiềm hãm, phảng phất hồi ức ấm áp gợi lên từ đáy lòng. Kiếp trước, cũng ở Cửu Nhưỡng sơn trang, cũng có một âm thanh quan tâm thế này, chỉ là sau khi sống lại Dương thần đã đem tất cả tưởng niệm lên người sư phụ, nhất thời quên mất cảm giác ấm áp lúc ban đầu này. Quay đầu lại, Dương Thần thấy một người, so với trong trí nhớ của hắn giống nhau như đúc, dung nhan tuyệt thế, dáng người ma quỷ, thoáng như tiên tử trong thần thoại, rõ ràng đứng sau Dương Thần nhưng lại như lạc vào giấc mộng
"Công Tôn sư tỷ!" Dương Thần xưng hô một tiếng, bỗng nhiên không biết nên nói gì tiếp theo, trầm mặc tại chỗ.
"Dương sư đệ, ngươi xem như vậy, pha tạp không thuần, rất dễ nhiễu loạn tu hành " Công Tôn Linh gần đây không ngừng nghe nói về tên sư đệ này, hảo tâm khuyên nhủ
Mà tâm tư Dương Thần lúc này đã chạy về kiếp trước, nhớ lại từng giọt từng giọt sự tình về Công Tôn Linh. Nàng là một đệ tử thiên tài, nhưng tu tiên giới thập phần tàn khốc, cạnh tranh kịch liệt, rất nhiều thiên tài đã ngã xuống, mà không may Công Tôn Linh lại là một trong số đó. Bất quá nàng ngã xuống không phải bị người khác hãm hại, mà lúc phi thăng thất bại, hôi phi yên diệt. Vì nàng sớm ngã xuống nên ấn tượng của nàng lưu lại trong Dương Thần không rõ ràng như Thạch San San Tôn Khinh Tuyết các nàng. Nhưng trong khi tu hành nàng cũng đã từng chỉ điểm hắn không ít, dù thân phận cách xa, nàng là thân truyền đệ tử, còn hắn chỉ là đệ tử tầm thường. Thậm chí lúc gặp nạn nàng đã từng cứu hắn một lần. Ở sơn môn khiến Dương Thần cảm thấy ấm áp, ngoại trừ sư phụ thì người còn lại chính là Công Tôn Linh nàng
Ân cứu mạng tuy bây giờ chưa xảy ra, nhưng Dương Thần nếu thấy được Công Tôn Linh, tự nhiên sẽ không để cho thảm cảnh thực sự diễn ra lần nữa
Công Tôn Linh mang thượng giai thổ thuộc tính linh căn, một năm trở thành ngoại môn đệ tử, mười năm trúc cơ, không đến 80 năm thì kết đan, 100 năm nữa đã là nguyên anh kỳ, mà tiến cấp đại thừa bất quá cũng chỉ 500. Cho đến thời điểm phi thăng, nàng tốn không đến một ngàn năm, mà khi đó thậm chí Dương Thần chỉ mới bước vào kim đan trung kỳ ( DG : hơi vô lý nhỉ vì kim đan sao sống được 1000 năm ), thậm chí việc Dương Hi hãn hại hắn còn chưa xảy ra. Bây giờ nghĩ lại, tư chất Công Tôn Linh tuyệt không ở dưới Thạch San San và Tôn Khinh Tuyết, Dương Thần thậm chí hoài nghi nàng có đúng là linh căn thổ thuộc tính viên mãn hay không
"Dương sư đệ! Dương sư đệ!" Công Tôn Linh thấy Dương Thần chỉ ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, nhịn không được có chút uấn nộ. Rất nhiều người mê luyến vẻ đẹp của nàng, Công Tôn Linh rất rõ ràng, nhưng nàng hảo tâm nhắc nhở Dương Thần, hắn lại nhìn nàng chằm chằm như thế, trong lòng rất không vui. Nhưng nghĩ đồng môn đệ tử, cần phải nhắc nhở một chút cho thỏa đáng, lúc này mới cố nén không vui, kêu Dương Thần hai tiếng
"Xin lỗi công Tôn sư tỷ, tiểu đệ nghĩ đến chuyện khác nên nhất thời thất thần " Dương Thần tỉnh lại vội cung kính trả lời, lấy tâm tính của hắn đã tôi luyện đến đại la kim tiên, có thể khiến hắn thất thần như thế trừ phi chạm được vào hồi ức của hắn. Có lẽ, sâu trong nội tâm Dương Thần cũng có một chút hình bóng của nàng
Dương Thần cung kính đáp lời, một điểm cũng không có giấu diếm tự mình nghĩ đông tây đến thất thần, khiến Công Tôn Linh thoáng có điểm hảo cảm, giọng nói cũng bình tĩnh rất nhiều, chỉ điểm Dương Thần nói: "Dương sư đệ, ngươi xem nhiều như vậy, đối với tu hành không có lợi."
"Đa tạ sư tỷ lo lắng!" Dương Thần vội vàng chắp tay tạ ơn
Công Tôn Linh không có nhiều lời, thấy Dương Thần nói vậy, cũng không khách khí, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Nhìn bóng lưng Công Tôn Linh yểu điệu rời đi, Dương Thần thật giống như si mê, ngây ngốc tại chỗ một hồi lâu không hề động đậy. Những ngày kế tiếp, Dương Thần cũng không bởi vì Công Tôn Linh nhắc nhở mà thu liễm, vẫn làm theo ý mình đem tất cả ngọc giản nhất nhất nhìn qua như trước. Lần thứ hai hao tốn hai tháng thời gian, rốt cục đem toàn bộ ngọc giản ở tàng kinh các đọc sạch sẽ. Kiếp trước Dương Thần mỗi ngày khắc khổ tu hành, chỉ là muốn sớm ngày Trúc Cơ, có thể vào tàng kinh các tìm kiếm phương pháp tu hành hỏa hệ, không nghĩ kiếp này nhàn nhã đem toàn bộ tàng kinh các đọc hêt một lượt. Mười vạn phiến ngọc giản, bình quân mỗi ngày đọc năm trăm phiến, trước sau hao tốn hơn 200 ngày của Dương Thần. Mấy ngày nay Dương Thần cũng bất tri bất giác có thêm tên hiệu con mọt sách. Hầu như mọi người ở Cửu Nhưỡng sơn trang đều biết có một nhân vật số một như Dương Thần...
Dương Thần sau khi nghiên cứu toàn bộ các hệ công pháp đã bắt đầu thay đổi khi tu luyện Âm Dương Ngũ Hành chân quyết. Hiệu quả là dựng sào thấy bóng (hiệu quả nhanh chóng), Âm Dương Ngũ Hành quyết hiện tại vận hành so với trước trôi chảy hơn nhiều. Cố nhiên có nguyên nhân công pháp, nhận thức của Dương Thần với các công pháp thuộc tính khác cũng đề cao rất nhiều. Nhìn nhiều ngọc giản như vậy, dù cho chỉ là luyện khí kỳ đối với cảm ngộ ngũ hành linh lực cũng làm cho Dương Thần được ích lợi không nhỏ. Tuy nhiên dù sao ghi chép trong ngọc giản cũng là kinh nghiệm của người khác, Dương Thần vẫn phải đem chúng biến thành của chính mình
Con mọt sách Dương Thần từ tàng kinh các đi ra, hơn nữa không thấy đi vào nữa, trong nháy mắt tin tức này như cơn sóng truyền khắp toàn bộ cửu Nhưỡng sơn trang
Mỗi ngày nhìn Dương Thần đều là một đám xem náo nhiệt. Dù cho thỉnh thoảng có mấy người không phải loại trào phúng này , cũng đều là mang theo một ít tiếc nuối hoặc là cảm thấy lẫn lộn, toàn bộ Cửu Nhưỡng sơn trang, không có ai biết hắn rốt cuộc đang làm gì. Dương Thần không chút nào để ý tới, chỉ y theo tập quán sinh hoạt, ngoại trừ mỗi ngày hành công 1 Chu Thiên, chính là ở trong tiểu viện của mình ngồi yên, tinh tế đem lượng thông tin khổng lồ lấy được từ tàng kinh các tỉ mỉ suy xét, tiêu hóa. Có lẽ do kiếp trước kiến thức quá mức tập trung ở hỏa hệ tu hành, nên dù chỉ là kinh nghiệm kiến thức của luyện khí kỳ cũng làm cho Dương Thần mở rộng tầm mắt, đối với Âm Dương Ngũ Hành quyết lý giải càng tăng thêm 1 tầng. Ngay khi Dương Thần bế quan suy nghĩ hơn một tháng vừa xuất quan thì thấy được Tôn Hải Kính. trên mặt Tôn Hải Kính rõ ràng một mảnh biểu tình hả hê, nhìn Dương Thần phảng phất đang nhìn một người chết.
"Dương sư đệ, chúc mừng a!" Tôn Hải Kính ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Dương Thần, vẻ mặt nụ cười dối trá: "Sư phụ nói, Dương sư đệ nếu hưởng thụ luyện khí ba tầng đãi ngộ, dựa theo quy củ, Dương sư đệ hiện tại có thể ra ngoài lịch lãm!"
"Tôn sư huynh !" Dương Thần căn bản không để ý tới Tôn Hải Kính, chỉ phản bác: "Có thể ra ngoài lịch lãm, lại không nhất định phải ra ngoài lịch lãm, Tôn sư huynh có lẽ thất vọng rồi"
Tôn Hải Kính cười lạnh một tiếng, tựa hồ sớm biết rằng Dương Thần sẽ nói như vậy, hắc hắc hai tiếng cười gian lên tiếng: "Không ra đi hình như không được, Dương sư đệ, phía trên có lệnh muốn Dương sư đệ gần đây lập tức ra ngoài lịch lãm. Ha hả, Dương sư đệ, chúc mừng, mãnh hổ xuất sơn, Giao Long nhập hải, đại triển kế hoạch lớn a!"
Dương Thần chân mày cau lại. Thượng tầng Thuần Dương Cung muốn hắn ra ngoài lịch lãm? Đây là chuyện gì ? Chẳng lẽ là Sở Hanh an bài? Suy nghĩ một chút, Dương Thần lắc đầu, Sở Hanh còn không có gan lớn đến mức làm ra an bài bực này , hơn nữa ít nhất là đường chủ điện chủ Thuần Dương Cung mới có thể an bài như vậy, đây là ý gì ?
Tôn Hải Kính nhìn biểu tình trên mặt Dương Thần, trong lòng sảng khoái như ngày hè ăn dưa hấu ướp lạnh. Dương Thần ở Cửu Nhưỡng sơn trang thật đúng là không có biện pháp đối phó, nhưng chỉ cần hắn li khai Thuần dương Cung thì hết đường lớn lối. Tỉ mỉ thưởng thức một hồi, Tôn Hải Kính mới cảm thấy mỹ mãn ly khai, trước khi đi còn không quên chế nhạo, dùng một loại ngữ khí rất là tiếc nuối nói: "Dương sư đệ, vốn ta dự định là chờ ở môn phái ngày đại hội hướng ngươi khiêu chiến sinh tử. Dương sư đệ lợi hại như vậy, chắc hẳn sẽ không sợ ta cao hơn mấy tầng cảnh giới. Đáng tiếc a, tỉ mỉ chuẩn bị Phù khí phù bảo nhưng không có đất dụng võ, đáng tiếc a!"
"Phù khí phù bảo?" Dương Thần cười lạnh một tiếng: "Tôn sư huynh đại khái quên mất, ta ở tàng kinh các cần sử dụng bao nhiêu môn phái cống hiến, những môn phái cống hiến này nếu như đổi thành tinh thạch thì số lượng bao nhiêu. Tôn sư huynh, nếu như ta còn sống trở về, nhất định ở thời điểm đại hội khiêu chiến Tôn sư huynh."
Trên mặt Tôn Hải Kính rõ ràng hiện ra một trận hổn hển. Dương Thần nắm tay hoa hoa trước mặt, phóng xuất ra một cổ sát ý nhàn nhạt , cười lạnh nói: "Đến lúc đó, Tôn sư huynh ngươi rửa cổ chờ xem! Ta sẽ dùng vô số kể phù khí phù bảo mua được đè chết ngươi!" Một kẻ luôn tính kế với mình, Dương Thần đã hạ sát tâm tuyệt sẽ không để cho Tôn Hải Kính sống.
Bị Dương Thần sát ý một kích, Tôn Hải Kính giật mình rùng mình một cái, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thân thể không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa ngáng chân ở ngưỡng cửa phía sau sân, thân hình lảo đảo vài cái, đây mới đứng vững. Trong nháy mắt đó, trong tai tràn đầy thanh âm Dương Thần tràn đầy sát ý vang vọng, dường như từ trong linh hồn phát ra. Có lẽ là cảm giác biểu hiện của mình quá mức mất mặt, Tôn Hải Kính sau khi đứng vững, hít sâu vài cái, trên mặt cuối cùng khôi phục một tia huyết sắc, nhưng như trước vẫn còn sợ không ngớt. Cố gắng trấn định nhưng cơ thể lại không tự chủ được đang run rẩy , căn bản vô pháp ổn định. Cuối cùng cũng mạnh mẽ đem sợ hãi đè ép xuống được, nhưng cũng đã qua một hồi. Dương Thần thậm chí cũng đã không hề để ý tới hắn, từ lâu cất bước hướng gian phòng của mình đi đến. Tôn Hải Kính cuối cùng để vãn hồi mặt mũi, hướng về phía Dương Thần chột dạ hô một câu: "Chờ ngươi có thể còn sống trở về rồi hãy nói!"
Vội vã chuồn khỏi tiểu viện của Dương Thần, thẳng đến trở lại gian phòng của mình Tôn Hải Kính vẫn còn mồ hôi lạnh đầy người, tâm tư kinh hoảng thật lâu vô pháp bình tĩnh trở lại. Hai tay không tự chủ được run rẩy, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không nên trở về, không nên trở về!"
Tôn Hải Kính có thể nhận được tin tức, Dương Thần có thể khẳng định nhất định là Sở Hanh ở đâu đó nghe được về nói lại. Chỉ là không rõ lắm môn phái phái một đệ tử luyện khí một tầng như hắn ra ngoài lịch lãm là ý gì. Bất quá Dương Thần cũng không vội, tin tưởng rất nhanh thì sẽ có người tới thông tri hắn. Quả nhiên vài khắc sau đã có người tới thông tri Dương Thần, dẫn hắn đi đại đường Cửu Nhưỡng sơn trang. Ở đấy Dương Thần ngoài ý muốn gặp được Đỗ Khiêm thật lâu không xuất hiện, ngoài ra còn có Sở Hanh, làm người ta ngoài ý muốn chính là Công Tôn Linh cũng có mặt
"Dương Thần, muốn tu hành thành công, bế quan không liên hệ bên ngoài là không được." Nói chính là Sở Hanh, dáng dấp như sư tôn chỉ điểm từng bước: "Vừa lúc tân đệ tử bắt đầu ra ngoài lịch lãm, đồng thời ngươi cũng ở trong đó. Đây chính là sư môn đặc biệt an bài cho ngươi, ngươi cũng không nên cự tuyệt!"
Dương Thần ánh mắt nghi hoặcnhìn về phía Đỗ Khiêm, Đỗ Khiêm đương nhiên biết Dương Thần nghi hoặc, nhưng lại gật đầu cười, không nói thêm gì. Đỗ Khiêm nghĩ đến sẽ không hại hắn, Dương Thần tin tưởng đây không phải Sở Hanh có thể an bài.
"Dạ!" Dương Thần đáp ứng một tiếng, cũng không nói lời nào. Nhưng thật ra bên cạnh Công Tôn Linh vẫn tò mò nhìn Dương Thần, tựa hồ đang kỳ quái, tại sao phải bảo luyện khí một tầng đệ tử như Dương Thần đi ra ngoài lịch lãm.
"Quay về đi thu thập một chút rồi lên đường!" Sở Hanh mở miệng lần nữa, nhắc nhở một câu: "Dương Thần, ta xem ngươi là một đệ tử xuất sắc, nghìn vạn lần không nên xảy ra chuyện rắc rối ở trên đường!"
"Sao khi ra ngoài, tất cả cẩn thận!" Đỗ Khiêm ở một bên hòa khí dặn dò một câu, sau đó phất phất tay: "Đi chuẩn bị đi, qua buổi trưa thì xuất phát! Trước hai mươi tháng bảy phải tới Phù Không Sơn." vừa nói vừa đưa qua một tấm phù lục: "Trên đường nếu có nguy hiểm gì thì phát động trương phù lục này, Công Tôn sư tỷ sẽ chạy tới cứu viện!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.