Chương 9: Tam Thanh Quyết.
Nhâm Oán
23/04/2013
Tất nhiên Dương Thần không biết những chuyện phát sinh trong Lăng Tiêu bảo điện, nhưng mà số điểm công đức khổng lồ vẫn làm hắn giật mình không thôi. Vốn trên mặt Công Đức giới chỉ phải biểu hiện ra toàn bộ số điểm công đức của hắn, nhưng vì bị giới hạn nên chỉ biểu hiện ra vài con số lẻ, còn những hàng số kinh khủng thì hoàn toàn không thấy.
Nếu như có người khác nhìn thấy thì nhất định sẽ cho rằng Dương Thần chỉ là một người không hề có điểm công đức. Nhưng cũng chỉ có Dương Thần biết những con số lẻ này là một hàng số kinh khủng đến nhường nào. Chỉ vì Công Đức giới chỉ bị hạn chế nên không biểu hiện ra hết mà thôi.
Vương Mẫu Ngọc Đế đã tiêu vong, Thiên Đình cũ không còn cơ hội để phục hồi lại nữa. Thành ra, Dương Thần không còn chuyện ở Trảm Tiên Thai nữa.
Đem hung đao để lại trên giá, Dương Thần trở lại căn phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi xong, hắn thay quần áo đao phủ thủ ra, đổi thành bộ quần áo phàm trần. Sửa sang lại một phen, cố gắng kìm nén sự sôi trào cùng vui sướng trong lòng xong thì hắn kiên định đi ra đại môn của Trảm Tiên Thai.
Một khi bị dính máu tươi của tiên nhân, hoặc là chạm qua đồ không nên chạm trong Trảm Tiên Thai thì đại môn sẽ tự động biến mất. Nhưng mà Dương Thần vẫn rất chú ý, cho đến bây giờ thì đại môn Trảm Tiên Thai vẫn đứng đó, không hề có chút biến hóa.
Quan viên Thiên Đình mượn lực lượng cả Thiên Đình thì mới được dùng Hồi Mộng đại pháp một lần để chọn Đao Phủ Thủ ở dưới phàm trần. Sau khi tuyển định xong, trừ phi đao phủ thủ bên trong Trảm Tiên Thai thân vẫn thì sẽ không chọn người khác. Nếu Dương Thần không chết thì cấm chế bên trong Trảm Tiên Thai sẽ không phát động để báo cho quan viên Thiên Đình.
Ngọc Đế đã chết, trong khoảng thời gian ngắn thì Trảm Tiên Thai sẽ không có tiên nhân nào đi vào nữa. Điều này thì Dương Thần vô cùng hiểu rõ, sau khi hắn phi thăng lên Thiên giới thì chưa bao giờ nghe thấy có người nào bị xử trảm cả.
Đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Trảm Tiên Thai cùng hung đao một chút, Dương Thần khẽ mỉm cười, rồi bước ra khỏi đại môn.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên chuyển đổi thành một màu đen. Dương Thần định thần nhìn lại thì thấy mình vẫn ở trong căn phòng đó, vẫn là lúc đêm khuya. Chẳng qua không biết đã qua bao nhiêu thời gian ở phàm trần rồi.
Lúc này là đầu mùa đông, khí trời còn hơi ấm áp. Nhưng ngay khi Dương Thần hiện ra lại thì mọi người đang ngủ trong huyện thành bỗng rùng mình một cái, phảng phất như có một cỗ lãnh ý từ bên trong xương phát ra, không tự chủ được mà ôm chăn lại. Vốn có vài chú chuột còn đang mò đi kiếm ăn lúc đêm, nhưng ngay thời khắc đó cũng phải dừng mọi động tác lại. Cả huyện thành phút chốc đã yên tĩnh lại như một tòa thành chết.
Trong nhà ngục tử tù, có không ít người đột nhiên thức tỉnh, thân thể không cách nào khống chế được mà lạnh run lên, giống như là sát thần đang ở bên cạnh vậy. Một số người nhát gan thậm chí đã không điều khiển được sinh lý của cơ thể.
Ở một đỉnh núi xa xôi, một nữ tử vận đồ trắng như tuyết, nhìn sơ qua giống như tiên tử, bỗng nhiên nhìn về hướng này. Người này nhíu mày lại, lẩm bẩm:
- Sát khí thật mạnh, ma đầu này đã giết bao nhiêu sinh linh rồi?
Thoáng một cái, thân hình đã biến mất.
Ở những phương hướng khác, cũng có một vài người nhìn sang biến hóa bên này. Có vài người thì chỉ nhìn nhìn, cũng có người lập tức bay tới nơi phát ra sát khí. Nhìn tu vi của bọn họ thì có thấp có cao, không đều nhau.
Mà bản thân Dương Thần lúc này cũng đã nhận ra điều không đúng. Bên trong Trảm Tiên Thai, có phát sát khí ra bao nhiêu cũng không sao cả. Nhưng đây là phàm trần, chỉ cần mình phát ra một chút thôi thì sẽ khiến người khác chú ý. Nếu như trong khoảng thời gian, chưa giải quyết sát khí tốt mà gặp mấy người tu hành thì rất nguy hiểm: vận khí tốt thì bọn họ còn châm chước, vì mình là đao phủ thủ; nhưng nếu vận khí không tốt, nói không chừng thì bọn họ sẽ trực tiếp lấy phi kiếm ra để trừ ma vệ đạo.
Vốn tưởng rằng dựa vào tu vi tâm tính của mình thì chút sát khí đó sẽ không sao cả, nhưng Dương Thần cũng không ngờ sát khí lại bộc lộ đến mức này, thật sự có chút tính sai.
Tam Thanh Quyết, chợt Dương Thần nhớ tới lời của Thái Thượng Lão Quân: Tam Thanh Quyết có thể luyện hóa sát khí, hóa thành thần thức. Tam Thanh Quyết giờ đây quả thật đã trở thành pháp bảo cứu mạng. Không trách Lão Quân nói là mình sẽ nhanh chóng dùng đến nó.
Dương Thần cũng không dám chậm trễ, vội vàng đem Tam Thanh Quyết do Lão Quân truyền cho đọc qua một lần, bắt đầu lĩnh ngộ huyền ảo ở bên trong. Một lúc lâu sau, Dương Thần mới khẽ ngồi dậy, bắt đầu theo vận hành theo tầng thứ nhất của Tam Thanh Quyết. Tam Thanh Quyết có tổng cộng chín tầng, coi như Dương Thần đã có kinh nghiệm tu hành trên vạn năm thì cũng chỉ có cách luyện theo thứ tự mà thôi.
Vốn Dương Thần ở kiếp trước có tu vi Đại La Kim Tiên, sau khi trọng sinh thì tu vi tâm tình cũng đạt đến cấp bậc Đại La Kim Tiền. Cho nên, mặc dù đây là lần đầu tiên tu hành ở kiếp này, nhưng chỉ trong nháy mắt thì đã đạt tới trạng thái vô ngã.
Sau ba canh giờ, Dương Thần tỉnh lại. Thở ra một cái, Dương Thần bắt đầu kiểm tra sự biến hóa của thân thể.
Tam Thanh Quyết đúng là nền tảng để luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Thái Thượng Lão Quân, nhưng chỉ có thể gia tăng thần thức, không thể tăng cường pháp lực. Đối với việc này thì Dương Thần đã sớm biết, nhưng khi kiểm tra thì hắn vẫn bị giật mình bởi sự biến hóa của thần thức mình.
Vốn thân thể Dương Thần là phàm nhân, còn chưa tu luyện công pháp nào nên không thể sinh ra thần thức hay pháp lực được. Nhưng mới chỉ lần đầu tu luyện Tam Thanh Quyết thôi, thế mà thần thức của mình đã tăng vọt lên một mảng lớn, thậm chí còn sánh ngang với thời điểm mình đang ở Luyện Khí đại thành, chuẩn bị trùng kích vào Trúc Cơ. Hiệu quả rõ như vậy quả thực làm cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay cả Dương Thần cũng không ngờ sẽ có hiệu quả như vậy, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ sự phán đoán của mình. Nhưng rất nhanh, sự nghi ngờ đó đã trở nên mỏng manh, hắn cũng bắt đầu đón nhận sự thật này.
Thì ra ý tứ hấp thu sát khí chuyển thành thần thức là như vậy, tyong lòng Dương Thần liền đại định. Xem ra, chỉ cần tu hành thêm mấy ngày nữa thôi thì sát khí tràn ra ngoài sẽ bị hấp thu, sau này cũng không phải vì thứ sát khí này mà lo lắng nữa.
Trời đã sáng dần, Dương Thần liền ra khỏi phòng. Sau khi đẩy cửa ra, hắn muốn hỏi thăm xung quanh để xem thử đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi. Chẳng qua, khi hắn đưa mắt nhìn thì có cảm giác mọi thứ không có biến hóa quá nhiều, giống hệt trước khi mình rời đi. Cảnh sắc trên đường phố cũng không có biến hóa gì, ngay cả con người cũng không có biến hóa. Mà những người xung quanh lúc nhìn hắn cũng vô cùng cẩn thận, sợ rằng sẽ rước đại họa vào thân.
- Hôm nay là mồng mấy?
Dương Thần trực tiếp kéo lấy một láng giềng, hỏi một câu. Nhưng không ngờ, hành động này của hắn lại làm cho người láng giềng này sợ đến phát run, hàm răng lập cập va vào nhau một hồi thì mới thốt ra được hai chữ:
- Mồng…năm!
Dương Thần liền để tay xuống, người láng giềng đó tựa như được đại xá vậy, vội vàng chạy ra xa, ngay cả đầu cũng không dám quay lại. Cái khí chất âm lãnh trên người Dương Thần quả thật làm cho người ta sợ hết hồn hết vía vậy.
- Mồng năm!
Dương Thần sửng sốt, còn chưa đến một ngày ư? Chẳng lẽ chỉ là một đại mộng ư? Chảng lẽ toàn bộ tinh hoa tính mệnh mà mình hấp thu được cũng chỉ là hư ảo mà thôi?
Không có khả năng!
Dương Thần thầm hô một tiếng trong lòng. Mặc dù kiếp trước mình chỉ nghe nói qua, thế nhưng, không có thực thể tiến nhập Trảm Tiên Thai thì không thể nào trảm tiên được, đây là điều mà Dương Thần có thể khẳng định.
Chính mình lúc đi ra Trảm Tiên Thai hoàn toàn là thực thể chứ không phải là một luồng ý niệm. Huống hồ, nếu như lúc mình ở trong Trảm Tiên Thai chỉ là một ý niệm thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hung đao.
Hơn nữa, Dương Thần còn một cơ sở chắc chắn nữa, đó chính là nhãn lực của Thái Thượng Lão Quân. Mặc dù lão nhân gia ông ta sau khi tiến nhập Trảm Tiên Thai không còn pháp lực nữa, nhưng nhãn lực không thể nào kém đến nỗi không phân biệt được ý niệm và thực thể. Nếu như Lão Quân đã nói tư chất của mình tốt thì tuyệt đối không phải là nói dối.
Xoay người, Dương Thần đóng đại môn nhà mình lại, sau đó lấy ra Ngũ Thải thạch dưới cái cối ra. Chỉ sau khi tiếp xúc một lúc, Ngũ Thải thạch đã phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ, đẹp vô cùng. Thấy điều này thì Dương Thần không khỏi thở dài một hơi, tất cả những việc đã làm cũng không phải là uổng phí a.
Sát ý giết người hôm qua còn rất nồng, điều đó có nghĩa Dương Thần vẫn có thể luyện hóa nó. Nghĩ tới đây, Dương Thần liền trở về phòng, tiếp tục ngồi xếp bằng ngũ tâm hướng thiên, bắt đầu tu luyện Tam Thanh Quyết tiếp.
Sau một canh giờ tu luyện thì Dương Thần đình chỉ lại, huyết vân bây giờ đã phai nhạt đi rất nhiều rồi, nhưng so với Dịch lão ma năm xưa thì vẫn đậm hơn không ít. Điều may mắn là chỉ có người tu hành mới có thể thấy huyết vân này, còn người thường thì chỉ cảm giác từ trong tâm có một nỗi sợ hãi không nên lời thôi, sẽ không thấy được gì cả. Bách tính sợ đao phủ, đây đã là chuyện quen thuộc ở nhân gian, cũng không gây ra điều gì quá ngạc nhiên cả.
Sau khi ra pháp trường chém hơn mười người, Dương Thần được quan viên nhắc nhở là ngày mai sẽ chém ba trăm nhân mạng nhà Tôn thượng thư. Viên quan sợ ngày mai hắn sẽ mệt nên mới nhắc nhở như thế, còn Dương Thần cũng không để ý là mấy. Hắn nhanh chân đi về nhà, vội vàng tu luyện tiếp.
Từ đây đến thời gian hành quyết ngày mai, Dương Thần có thể tu luyện từ giờ thân đến giờ thìn sáng sớm. Điều mà Dương Thần muốn làm nhất bây giờ là tranh thủ thời gian, hắn phải tiêu trừ đi sát khí của mình trước khi người tu hành tìm tới cửa.
Việc chọn lấy một thị trấn như vậy cũng nằm trong dự định của Dương Thần. Thị trấn này cách rất xa các môn phái tu tiên, cho dù là cao thủ ngự kiếm phi hành thì cũng phải mất mấy ngày mới tới được. Khoảng thời gian đó cũng đủ để Dương Thần ẩn giấu sát khí của mình đi, lúc nhìn qua sẽ không khác người thường là mấy.
Mà Tam Thanh Quyết không hổ là công phu lừng danh của Lão Quân. Tính ra đây là lần thứ ba Dương Thần hành công, cộng đi cộng lại mới chỉ có bốn lần hành công, và cũng mới chỉ là tầng thứ nhất thôi, nhưng dựa vào lần hành công thứ ba này thì thần thức Dương Thần đã có thể lý giải sự biến hóa trong cơ thể.
Huyết vân nồng đậm bên ngoài thân thể Dương Thần giống như gặp phải hấp lực cường đại nào đó, điên cuồng cuốn vào trong cơ thể Dương Thần. Sau khi biến hóa một hồi thì liền biến thành thần thức, giúp cho thần thức ngày càng lớn mạnh hơn. Thậm chí, Dương Thần còn có thể cảm thấy huyết vân đang chảy xuôi trong cơ thể mình một cách yên bình nữa.
Thần thức càng cường đại thì tốc độ hấp thu càng nhanh, đây là một diễn biến rất tốt đẹp. Nhưng Dương Thần lại không vì thế mà vui chút nào, vì nếu so với lượng huyết vân nồng đậm bên ngoài thì tốc độ này còn hơi chậm. Khi mà thần thức ngày càng mạnh thì Dương Thần càng có cảm giác các tu sĩ trừ ma vệ đạo càng đến gần hơn, điều này làm hắn rất lo lắng.
Nhưng có một điều mà Dương Thần chưa nghĩ tới, đó là hắn còn chưa có pháp lực mà thần thức đã mạnh như vậy rồi, vậy khi có pháp lực thì sẽ mạnh đến mức nào nữa. Lấy kinh nghiệm của hắn thì thần thức hiện tại đã ngang với thời điểm hắn Trúc Cơ kiếp trước rồi. Nếu như dùng ngân lượng so sánh thì có thể ví hắn bây giờ như là một người thường, nhưng bỗng nhiên lại có vạn lượng bạc để tiêu xài cả đời vậy.
Bỗng nhiên, thần thức cường đại lại có dấu hiệu muốn chia làm hai luồng, điều này làm cho Dương Thần cảm thấy kỳ quái. Theo những gì Tam Thanh Quyết ghi lại thì dấu hiệu này chính là điềm báo thần thức muốn phân liệt. Vì có tên Nhất Khí Hóa Tam Thanh, vậy khi luyện đến mức tận cùng thì tất nhiên thần thức sẽ phân thành ba. Thế nhưng, đó là chuyện khi ngươi đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa mới được, vậy sao bản thân hắn mới bắt đầu tu luyện thì đã có chuyện này rồi?
Dương Thần không biết là việc thần thức phân liệt có liên quan với tu vi pháp lực, chỉ khi thần thức cường đại đến một cảnh giới nhất định thì thần thức mới phân ra. Mà tình huống của Dương Thần bây giờ chính là không hề có chút pháp lực nào, thế nhưng thần thức lại cường đại đến cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, điều kiện đã thỏa mãn đầy đủ nên mới xảy ra trường hợp trên.
Nhưng mà, nếu như thần thức đã có dấu hiệu phân liệt thì cũng cho thấy tầng thứ nhất của pháp quyết đã tu đến cực hạn, hắn có thể tu luyện sang tầng thứ hai rồi.
Mục đích cuối cùng của pháp quyết này chính là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, một phân thành ba. Mà bây giờ đã có điềm báo phân liệt, cho nên Dương Thần không hề muốn gián đoạn, tiếp tục hành công. Chỉ là, sau khi hoàn thành một lần hành công nữa thì Dương Thần đã chuyển sang tu luyện tầng thứ hai Tam Thanh Quyết hẳn.
Vừa tiến vào tầng thứ hai thì nhất thời Dương Thần cảm thấy trong cơ thể có một cỗ hấp lực kinh khủng, huyết vân quanh thân giống như là gặp phải phong bạo siêu cuồng vậy, điên cuồng chảy vào bên trong thân thể Dương Thần. Tốc độ hấp thu bây giờ nhanh vô cùng, ít nhất cũng gấp hai lần ban nãy.
Cảm giác thống khoái như vậy khiến cho Dương Thần hận lên vì không thể nào đắm chìm trong đó được. Song song với việc thần thức điên cuồng tăng lên thì huyết vân cũng nhanh chóng yếu đi. Chỉ sau mấy canh giờ, Dương Thần đã hấp thu được bảy phần sát khí, huyết vân nồng đậm cũng đã nhạt bớt rồi. Nếu có người quen biết Dịch lão ma nhìn thấy Dương Thần bây giờ thì sẽ kinh ngạc không thôi, vì huyết vân quanh người Dương Thần giờ đây rất giống với Dịch lão ma, chỉ còn một màu đỏ nhàn nhạt.
Trong lúc Dương Thần đang ngồi yên vận công thì từ các phương hướng khác nhau đang có mấy người ngự kiếm phi hành bay đi, mục tiêu chính là chỗ ở của Dương Thần.
- Hử?
Một bạch y thiếu nữ đang phi hành, đột nhiên hơi ngạc nhiên mà thốt lên. Sát khí mạnh mẽ bên kia đột nhiên biến mất chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, lẽ nào đã có biến cố gì xảy ra?
- Hừ!
Tuy nghĩ như thế, nhưng hàn ý trên mặt thiếu nữ không hề giảm bớt chút nào:
- Mặc kệ ngươi là ai. Nếu đã dám tạo sát nghiệt như vậy, thì cho dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể, ta cũng phải giết ngươi để trừ ma vệ đạo!
Những điều này thì Dương Thần cũng không biết. Vừa đình chỉ hành công thì hắn đang cố suy nghĩ đến một vấn đề : vào năm xưa, dường như có một người sắp bị hành quyết thì được một người tu sĩ cứu, sau đó được đưa đến trong sư môn tu hành, mấy năm sau đã trở thành một đời thiên kiêu. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì người được cứu đó họ Tôn, xuất thân từ nhà quan lại, dường như có tổ phụ là thượng thư của triều đại đương thời.
Điều trùng hợp chính là, cả nhà mà Dương Thần phải chém ngày mai cũng có tổ phụ là thượng thư đương thời, mà trùng hợp hơn nữa, vị thượng thư này cũng họ Tôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.