Chương 108
Hoà Cửu Cửu
03/10/2022
Nhóm Lục Chỉ dạo phố xong thì đi đến một trung tâm triển lãm nghệ thuật, nhìn đồng hồ thấy còn lâu mới đến thời gian bắt đầu show ảo thuật, vì
thế quyết định đi dạo thêm lát nữa. Khi đi qua một tiệm cà phê nghệ
thuật, ba người Lục Chỉ, Cao Triệt và Hứa Bán Vân dừng lại.
"Chỉ Chỉ, em khát sao? Có phải muốn uống cà phê không? Chúng ta vào trong ngồi lát nhé?"
Cửu gia nhìn thấy Lục Chỉ nhìn vào bên trong, lập tức hỏi, dù sao bên ngoài trời nắng lớn quá, hắn lo cậu sẽ bị nóng. Hơn nữa, tuy rằng hắn có bôi kem chống nắng, nhưng vẫn như cũ sợ bị phơi đen, vì thế mới đề nghị tìm một chỗ nghỉ chân.
Nghe hắn nói vậy, Lục Chỉ kéo kéo Hứa Bán Vân và Cao Triệt, "Các sư huynh thấy sao?"
Cao Triệt và Hứa Bán Vân cúi đầu cười với cậu, nhìn thấu suy nghĩ trong mắt đối phương, "Vào xem đi."
Lục Chỉ gật đầu, giữ chặt Cửu gia rồi đi vào. Ninh Tước quét mắt nhìn mấy người một lượt, hơi rũ mi. Sau khi vào quán cà phê, mỗi người gọi một ly đồ uống.
Tuy rằng đây là quán cà phê nhưng phía trước lại nối với một phòng triển lãm mỹ thuật; Hứa Bán Vân quét mắt dọc hành lang thông với phòng triển lãm, cười hỏi người phục vụ đứng sau quầy, "Quán cà phê này của các cậu đặc biệt thật, kinh doanh chung với phòng triển lãm mỹ thuật cơ à?"
"Đúng vậy." Thái độ của người phục vụ vô cùng chuẩn chỉ, vừa nhìn liền biết từng được huấn luyện chuyên nghiệp, "Những tác phẩm nghệ thuật trong đó đều đến từ bộ sưu tập tư nhân của ông chủ, ngài ấy cảm thấy chỉ đặt trong nhà không ai chiêm ngưỡng thì thật đáng tiếc, vậy nên mới mang ra trưng bày."
Hứa Bán Vân gật đầu, nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ cười tủm tỉm, "Đệ muốn bạc xỉu."
Cửu gia vốn cho rằng nhóm Lục Chỉ đi lâu như vậy sẽ muốn nghỉ ngơi, kết quả thấy bọn họ vừa nhận ly đồ uống xong liền tiếp tục đi đến phòng triển lãm mỹ thuật trước quán, Cửu gia chỉ đành tiếp tục đi theo sau Lục Chỉ.
Hứa Bán Vân nhịn hắn lâu lắm rồi, nhưng Cửu gia này không biết tâm tư quá sâu hay mạch não thật sự có vấn đề, rất khó đối phó a. Hắn nghĩ nghĩ, ra hiệu mắt với Cao Triệt, mượn cớ đi chen vào giữa Lục Chỉ và Cửu gia, ngăn tách hai người. Cửu gia không nhìn thấy được Lục Chỉ, đi mà đầu cứ rướn rướn về phía trước, tiếp tục nhìn Lục Chỉ chằm chằm. Hứa Bán Vân thật sự phục cái tinh thần chuyên chú của hắn đối với Lục Chỉ, nhưng càng lúc càng cảm thấy nên khuyên hắn lùi bước, miễn cho sau này không bứt ra được. Mệnh cách người trước mặt này tuy rằng rất tốt, nhưng không áp được mệnh của Lục Chỉ, ở bên cậu sẽ không tốt cho hắn.
Hắn và Cao Triệt cũng không phải không nghĩ tới, hay là cứ để hắn và Nam Thừa Phong đấu nhau, bọn họ lại đỡ phải nhọc lòng, nhưng vừa nãy ở khách sạn bọn họ đã nhìn ra, Nam Thừa Phong cơ bản không coi Tiêu Cửu ra ký lô gì, trong mắt hắn, một chút phần thắng Tiêu Cửu cũng không có. Nhưng nếu thả lơi Tiêu Cửu, chờ bọn họ quật ngã Nam Thừa Phong, Tiêu Cửu lại thừa nước đục thả câu, thì càng phiền toái. Nhân cơ hội trước mắt, vẫn nên đối phó với Tiêu Cửu trước, tránh lãng phí thời gian.
"Cửu gia." Hứa Bán Vân cười cười.
"Hả?" Cửu gia nghe Hứa Bán Vân gọi hắn, ngẩng đầu lên nhìn sang.
Hứa Bán Vân cân nhắc nên nói gì mới dời được lực chú ý của Cửu gia, hắn nghĩ đến tính cách Cửu gia có chút kiêu ngạo, vì thế nói, "Cửu gia, cậu tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như vậy, hẳn không dễ dàng nhỉ."
Ninh Tước nhướng mày, đổi sách lược? Đả kích không thành, giờ sửa thành khen?
Cửu gia cười cười, "Kế thừa gia nghiệp thôi, cũng không coi là bản lĩnh lớn lao gì."
Hứa Bán Vân cười nói, "Có thể kế thừa được gia nghiệp cũng là một loại bản lĩnh rồi."
Cửu gia vẫy vẫy tay, vẻ mặt khiêm tốn, sau đó cười nói, "Kể ra, quả thật tôi có mở rộng gia nghiệp gấp đôi, cũng không phải gì quá lớn lao, dù sao chút năng lực này cũng phải có."
Hứa Bán Vân:...... Thôi kệ đi, tự tin là bản chất của hắn rồi.
"Đương nhiên, đương nhiên." Hứa Bán Vân phụ hoạ, dù sao trước mắt chỉ cần ngăn cản hắn không được quá thân mật với Lục Chỉ, nhịn trước tính sau.
"Cửu gia thật xinh đẹp." Hứa Bán Vân cười nói, "Nhất định lệnh đường lệnh tôn cũng vô cùng xuất sắc."
Hứa Bán Vân nói xong lại thấy biểu tình Cửu gia lộ ra chút khinh thường, giật mình, lại thấy hắn cười nói, "Ba tôi quả thật rất đẹp trai, nhưng ông là ba nuôi của tôi."
Hắn cũng chưa nhắc đến những vấn đề khác nhưng Hứa Bán Vân lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức nghiêm túc nói, "Xin lỗi."
Cửu gia vội cười nói, "Sư huynh không cần xin lỗi mà."
Hứa Bán Vân thấy hắn không tức giận mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến việc mình lúc nãy không cẩn thận chọc phải "vết thương" của người ta, giọng nói cũng không khỏi ôn nhu hơn, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cửu gia, "Ừ, nhưng nhìn cậu thật sự rất vui vẻ, ba cậu hẳn đối xử với cậu rất tốt."
"Đúng vậy." Cửu gia cười cười.
Hứa Bán Vân cảm thấy hơi lăn tăn, ánh mắt nhìn Cửu gia cũng hiền hoà hơn rất nhiều. Cửu gia vẫn giữ vững nụ cười, gật gật đầu với Hứa Bán vân, dần đi chậm lại, lùi lại nửa bước, cùng đi song song với Ninh Tước. Hứa Bán Vân thầm vui vẻ, chẳng lẽ hắn cản cả buổi, Cửu gia không có cơ hội nói chuyện với Lục Chỉ nên biết khó mà lui? Thần sắc Ninh Tước vẫn bất biến, liếc nhìn Cửu gia một cái.
Vẻ mặt Cửu gia nghiêm túc, khẽ nói với Ninh Tước. "Sao ta cảm thấy...... sư huynh Chỉ Chỉ giống như có ý với ta vậy?"
Ninh Tước run mi, Cửu gia cau mày, "Ánh mắt anh ta nhìn ta ban nãy tỷ buồn nôn."
Hứa Bán Vân:!!! Đó là thân thiện có biết không hả!
Hắn vốn đang nghe lén hai người nói chuyện, phòng hờ lỡ Cửu gia có nhắc đến Lục Chỉ, hắn còn biết mà chuẩn bị trước kế sách ứng phó, ai ngờ lại nghe được câu này, tức giận thiếu chút nữa thất khiếu bốc khói nghi ngút. Hắn hít một hơi thật sâu, hắn quyết định rồi, từ giờ trở đi, tuyệt đối! Tuyệt đối! Không bao giờ nhiều lời dù chỉ một chữ với tên Tiêu Cửu này nữa! Hắn sợ bị cậu ta chọc tức đến đoản thọ mất.
Ninh Tước nhịn cười, "Vậy em đừng nói chuyện với hắn ta nữa."
Cửu gia đảo mắt, "Nhưng anh ta là sư huynh của Chỉ Chỉ, nói không chừng thiết lập được quan hệ tốt còn trợ lực được cho ta thì sao."
"Nhưng nếu hắn muốn hẹn hò với em, sẽ không giúp em theo đuổi bé dễ thương đâu." Ninh Tước cười nói.
"Nói cũng đúng." Cửu gia thở dài, mặt đầy vẻ phiền muộn kiểu "Sắc đẹp của ta đúng là không được việc mà."
Ninh Tước sủng nịch nhìn hắn một cái, "Em nói chuyện với tôi là được rồi."
"Nhưng ta muốn nói chuyện với Chỉ Chỉ." Ninh Tước thấy Cửu gia còn muốn tìm cơ hội xán lại bên người Lục Chỉ, liền níu lấy cánh tay hắn.
"Làm gì đó?" Cửu gia trừng mắt liếc Ninh Tước một cái.
"Dính với bé dễ thương cả một buổi trưa, em có vui không?" Ninh Tước nhướng mày, cười nói.
Cửu gia mới vừa mặt còn đầy vẻ ghét bỏ muốn vứt tay hắn ra, nghe thấy lời này lập tức nở nụ cười, "Đương nhiên rồi."
Ninh Tước bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đảo mắt, "Còn nhiều cơ hội, có muốn tôi giúp em không?"
Cửu gia nghi ngờ nhìn hắn một cái, "Ngươi là anh em của Nam Thừa Phong mà sẽ giúp ta?"
"Huynh đệ như quần áo, vợ yêu mới là tâm can bảo bối." Ninh Tước da mặt dày nói.
"Ta đồng ý với những lời này." Cửu gia nheo mi, "Nếu Chỉ Chỉ chịu làm vợ ta, ta nhất định mang đến cho em ấy những điều tốt nhất trên đời."
Ninh Tước nhìn hắn một cái thật sâu, "Em tốt với vợ mình như vậy à?"
"Đương nhiên rồi." Cửu gia khẳng định nói.
"Được, lời em nói đấy nhé." Ninh Tước nghiêm túc nói.
"Đừng nói cái này nữa, ngươi thật muốn giúp ta à?" Cửu gia nhướng mày hỏi.
"Ừm, vậy còn xem em có nguyện ý tiếp nhận hay không." Ninh Tước cười.
"Vậy ông đây nể tình xem thử cách của ngươi có hiệu quả hay không." Cửu gia cười lạnh, hất cằm, "Ta cũng không phải tên ngốc, chơi hai mang là sẽ lòi đuôi đấy."
Bộ dáng kiêu căng hống hách này của hắn làm tim Ninh Tước đột nhiên ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt nồng đậm vẻ thích thú, "Đương nhiên."
Lục Chỉ mỉm cười, rất nghiêm túc đi dạo thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật. Cậu đi đến trước một bức tượng điêu khắc, người nọ sinh động như thật, sống động đến mức làm khách tham quan không khỏi trầm trồ tán thưởng thành tiếng. Ánh mắt Lục Chỉ dừng lại trên tượng điêu khắc lâu hơn một tí, sau đó rời đi, tiếp tục đi lên trước dạo xem. Những người khác cũng lập tức đi theo qua. Sau khi bọn họ đi rồi, tròng mắt của pho tượng vốn bằng thạch cao màu trắng ngà, bỗng nhiên mở ra, lộ ra một lỗ trống, bên trong lấp loé ánh sáng đỏ. Nhưng rất nhanh, lỗ trống đó lại biến mất, tròng mắt của bức tượng lại khôi phục về màu trắng ngà của thạch cao như cũ.
Nhóm người đi tiếp lên phía trước, nhìn thấy một vòng người đứng vây quanh, giống như đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì là phòng triển lãm mỹ thuật, số người tham quan cũng không nhiều lắm, đương nhiên sẽ khó có cảnh vòng trong vòng ngoài vây quanh như vậy. Để ý một chút sẽ dễ dàng thấy được có một người chết vì bị đâm thẳng dao vào ngực nằm lộ ra dưới chân mấy người vây xem. Mà sắc mặt mấy người vây xem cũng khác nhau, có người nhỏ tiếng khóc nức nở, có người lộ vẻ kinh sợ, có người cau mày, hiển nhiên không nghĩ đến đi dạo chơi một tí lại đụng phải một thi thể.
Nhóm Lục Chỉ thấy vậy thì dừng lại, Cửu gia lập tức hỏi, "Chuyện gì vậy? Án giết người? Sao không ai báo công an?"
May là khu triển lãm ít người nên không gây ồn ào xôn xao, nhưng vấn đề là xuất hiện tình huống như này mà những người vây xem lại quá mức bình tĩnh, mới khiến người ta cảm thấy càng thêm quỷ dị. Hắn lướt mắt qua, lại thấy Lục Chỉ nhìn đám người đó bình tĩnh dị thường, không khỏi càng thêm cảm thấy kỳ quái. Mấy người vây xem quay đầu lại nhìn bọn họ, liếc nhau một cái, tựa như có chút ngoài ý muốn khi có người khác xuất hiện, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm, xem như nhóm Lục Chỉ không tồn tại vậy. Trong đó, một người ôm notebook đang ghi chép bỗng nghiên xoay người, ánh mắt thẳng băng nhìn chằm chằm nhóm Lục Chỉ, biểu tình còn quái dị hơn bọn họ.
"Chỉ Chỉ, em khát sao? Có phải muốn uống cà phê không? Chúng ta vào trong ngồi lát nhé?"
Cửu gia nhìn thấy Lục Chỉ nhìn vào bên trong, lập tức hỏi, dù sao bên ngoài trời nắng lớn quá, hắn lo cậu sẽ bị nóng. Hơn nữa, tuy rằng hắn có bôi kem chống nắng, nhưng vẫn như cũ sợ bị phơi đen, vì thế mới đề nghị tìm một chỗ nghỉ chân.
Nghe hắn nói vậy, Lục Chỉ kéo kéo Hứa Bán Vân và Cao Triệt, "Các sư huynh thấy sao?"
Cao Triệt và Hứa Bán Vân cúi đầu cười với cậu, nhìn thấu suy nghĩ trong mắt đối phương, "Vào xem đi."
Lục Chỉ gật đầu, giữ chặt Cửu gia rồi đi vào. Ninh Tước quét mắt nhìn mấy người một lượt, hơi rũ mi. Sau khi vào quán cà phê, mỗi người gọi một ly đồ uống.
Tuy rằng đây là quán cà phê nhưng phía trước lại nối với một phòng triển lãm mỹ thuật; Hứa Bán Vân quét mắt dọc hành lang thông với phòng triển lãm, cười hỏi người phục vụ đứng sau quầy, "Quán cà phê này của các cậu đặc biệt thật, kinh doanh chung với phòng triển lãm mỹ thuật cơ à?"
"Đúng vậy." Thái độ của người phục vụ vô cùng chuẩn chỉ, vừa nhìn liền biết từng được huấn luyện chuyên nghiệp, "Những tác phẩm nghệ thuật trong đó đều đến từ bộ sưu tập tư nhân của ông chủ, ngài ấy cảm thấy chỉ đặt trong nhà không ai chiêm ngưỡng thì thật đáng tiếc, vậy nên mới mang ra trưng bày."
Hứa Bán Vân gật đầu, nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ cười tủm tỉm, "Đệ muốn bạc xỉu."
Cửu gia vốn cho rằng nhóm Lục Chỉ đi lâu như vậy sẽ muốn nghỉ ngơi, kết quả thấy bọn họ vừa nhận ly đồ uống xong liền tiếp tục đi đến phòng triển lãm mỹ thuật trước quán, Cửu gia chỉ đành tiếp tục đi theo sau Lục Chỉ.
Hứa Bán Vân nhịn hắn lâu lắm rồi, nhưng Cửu gia này không biết tâm tư quá sâu hay mạch não thật sự có vấn đề, rất khó đối phó a. Hắn nghĩ nghĩ, ra hiệu mắt với Cao Triệt, mượn cớ đi chen vào giữa Lục Chỉ và Cửu gia, ngăn tách hai người. Cửu gia không nhìn thấy được Lục Chỉ, đi mà đầu cứ rướn rướn về phía trước, tiếp tục nhìn Lục Chỉ chằm chằm. Hứa Bán Vân thật sự phục cái tinh thần chuyên chú của hắn đối với Lục Chỉ, nhưng càng lúc càng cảm thấy nên khuyên hắn lùi bước, miễn cho sau này không bứt ra được. Mệnh cách người trước mặt này tuy rằng rất tốt, nhưng không áp được mệnh của Lục Chỉ, ở bên cậu sẽ không tốt cho hắn.
Hắn và Cao Triệt cũng không phải không nghĩ tới, hay là cứ để hắn và Nam Thừa Phong đấu nhau, bọn họ lại đỡ phải nhọc lòng, nhưng vừa nãy ở khách sạn bọn họ đã nhìn ra, Nam Thừa Phong cơ bản không coi Tiêu Cửu ra ký lô gì, trong mắt hắn, một chút phần thắng Tiêu Cửu cũng không có. Nhưng nếu thả lơi Tiêu Cửu, chờ bọn họ quật ngã Nam Thừa Phong, Tiêu Cửu lại thừa nước đục thả câu, thì càng phiền toái. Nhân cơ hội trước mắt, vẫn nên đối phó với Tiêu Cửu trước, tránh lãng phí thời gian.
"Cửu gia." Hứa Bán Vân cười cười.
"Hả?" Cửu gia nghe Hứa Bán Vân gọi hắn, ngẩng đầu lên nhìn sang.
Hứa Bán Vân cân nhắc nên nói gì mới dời được lực chú ý của Cửu gia, hắn nghĩ đến tính cách Cửu gia có chút kiêu ngạo, vì thế nói, "Cửu gia, cậu tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu như vậy, hẳn không dễ dàng nhỉ."
Ninh Tước nhướng mày, đổi sách lược? Đả kích không thành, giờ sửa thành khen?
Cửu gia cười cười, "Kế thừa gia nghiệp thôi, cũng không coi là bản lĩnh lớn lao gì."
Hứa Bán Vân cười nói, "Có thể kế thừa được gia nghiệp cũng là một loại bản lĩnh rồi."
Cửu gia vẫy vẫy tay, vẻ mặt khiêm tốn, sau đó cười nói, "Kể ra, quả thật tôi có mở rộng gia nghiệp gấp đôi, cũng không phải gì quá lớn lao, dù sao chút năng lực này cũng phải có."
Hứa Bán Vân:...... Thôi kệ đi, tự tin là bản chất của hắn rồi.
"Đương nhiên, đương nhiên." Hứa Bán Vân phụ hoạ, dù sao trước mắt chỉ cần ngăn cản hắn không được quá thân mật với Lục Chỉ, nhịn trước tính sau.
"Cửu gia thật xinh đẹp." Hứa Bán Vân cười nói, "Nhất định lệnh đường lệnh tôn cũng vô cùng xuất sắc."
Hứa Bán Vân nói xong lại thấy biểu tình Cửu gia lộ ra chút khinh thường, giật mình, lại thấy hắn cười nói, "Ba tôi quả thật rất đẹp trai, nhưng ông là ba nuôi của tôi."
Hắn cũng chưa nhắc đến những vấn đề khác nhưng Hứa Bán Vân lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức nghiêm túc nói, "Xin lỗi."
Cửu gia vội cười nói, "Sư huynh không cần xin lỗi mà."
Hứa Bán Vân thấy hắn không tức giận mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến việc mình lúc nãy không cẩn thận chọc phải "vết thương" của người ta, giọng nói cũng không khỏi ôn nhu hơn, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cửu gia, "Ừ, nhưng nhìn cậu thật sự rất vui vẻ, ba cậu hẳn đối xử với cậu rất tốt."
"Đúng vậy." Cửu gia cười cười.
Hứa Bán Vân cảm thấy hơi lăn tăn, ánh mắt nhìn Cửu gia cũng hiền hoà hơn rất nhiều. Cửu gia vẫn giữ vững nụ cười, gật gật đầu với Hứa Bán vân, dần đi chậm lại, lùi lại nửa bước, cùng đi song song với Ninh Tước. Hứa Bán Vân thầm vui vẻ, chẳng lẽ hắn cản cả buổi, Cửu gia không có cơ hội nói chuyện với Lục Chỉ nên biết khó mà lui? Thần sắc Ninh Tước vẫn bất biến, liếc nhìn Cửu gia một cái.
Vẻ mặt Cửu gia nghiêm túc, khẽ nói với Ninh Tước. "Sao ta cảm thấy...... sư huynh Chỉ Chỉ giống như có ý với ta vậy?"
Ninh Tước run mi, Cửu gia cau mày, "Ánh mắt anh ta nhìn ta ban nãy tỷ buồn nôn."
Hứa Bán Vân:!!! Đó là thân thiện có biết không hả!
Hắn vốn đang nghe lén hai người nói chuyện, phòng hờ lỡ Cửu gia có nhắc đến Lục Chỉ, hắn còn biết mà chuẩn bị trước kế sách ứng phó, ai ngờ lại nghe được câu này, tức giận thiếu chút nữa thất khiếu bốc khói nghi ngút. Hắn hít một hơi thật sâu, hắn quyết định rồi, từ giờ trở đi, tuyệt đối! Tuyệt đối! Không bao giờ nhiều lời dù chỉ một chữ với tên Tiêu Cửu này nữa! Hắn sợ bị cậu ta chọc tức đến đoản thọ mất.
Ninh Tước nhịn cười, "Vậy em đừng nói chuyện với hắn ta nữa."
Cửu gia đảo mắt, "Nhưng anh ta là sư huynh của Chỉ Chỉ, nói không chừng thiết lập được quan hệ tốt còn trợ lực được cho ta thì sao."
"Nhưng nếu hắn muốn hẹn hò với em, sẽ không giúp em theo đuổi bé dễ thương đâu." Ninh Tước cười nói.
"Nói cũng đúng." Cửu gia thở dài, mặt đầy vẻ phiền muộn kiểu "Sắc đẹp của ta đúng là không được việc mà."
Ninh Tước sủng nịch nhìn hắn một cái, "Em nói chuyện với tôi là được rồi."
"Nhưng ta muốn nói chuyện với Chỉ Chỉ." Ninh Tước thấy Cửu gia còn muốn tìm cơ hội xán lại bên người Lục Chỉ, liền níu lấy cánh tay hắn.
"Làm gì đó?" Cửu gia trừng mắt liếc Ninh Tước một cái.
"Dính với bé dễ thương cả một buổi trưa, em có vui không?" Ninh Tước nhướng mày, cười nói.
Cửu gia mới vừa mặt còn đầy vẻ ghét bỏ muốn vứt tay hắn ra, nghe thấy lời này lập tức nở nụ cười, "Đương nhiên rồi."
Ninh Tước bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đảo mắt, "Còn nhiều cơ hội, có muốn tôi giúp em không?"
Cửu gia nghi ngờ nhìn hắn một cái, "Ngươi là anh em của Nam Thừa Phong mà sẽ giúp ta?"
"Huynh đệ như quần áo, vợ yêu mới là tâm can bảo bối." Ninh Tước da mặt dày nói.
"Ta đồng ý với những lời này." Cửu gia nheo mi, "Nếu Chỉ Chỉ chịu làm vợ ta, ta nhất định mang đến cho em ấy những điều tốt nhất trên đời."
Ninh Tước nhìn hắn một cái thật sâu, "Em tốt với vợ mình như vậy à?"
"Đương nhiên rồi." Cửu gia khẳng định nói.
"Được, lời em nói đấy nhé." Ninh Tước nghiêm túc nói.
"Đừng nói cái này nữa, ngươi thật muốn giúp ta à?" Cửu gia nhướng mày hỏi.
"Ừm, vậy còn xem em có nguyện ý tiếp nhận hay không." Ninh Tước cười.
"Vậy ông đây nể tình xem thử cách của ngươi có hiệu quả hay không." Cửu gia cười lạnh, hất cằm, "Ta cũng không phải tên ngốc, chơi hai mang là sẽ lòi đuôi đấy."
Bộ dáng kiêu căng hống hách này của hắn làm tim Ninh Tước đột nhiên ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt nồng đậm vẻ thích thú, "Đương nhiên."
Lục Chỉ mỉm cười, rất nghiêm túc đi dạo thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật. Cậu đi đến trước một bức tượng điêu khắc, người nọ sinh động như thật, sống động đến mức làm khách tham quan không khỏi trầm trồ tán thưởng thành tiếng. Ánh mắt Lục Chỉ dừng lại trên tượng điêu khắc lâu hơn một tí, sau đó rời đi, tiếp tục đi lên trước dạo xem. Những người khác cũng lập tức đi theo qua. Sau khi bọn họ đi rồi, tròng mắt của pho tượng vốn bằng thạch cao màu trắng ngà, bỗng nhiên mở ra, lộ ra một lỗ trống, bên trong lấp loé ánh sáng đỏ. Nhưng rất nhanh, lỗ trống đó lại biến mất, tròng mắt của bức tượng lại khôi phục về màu trắng ngà của thạch cao như cũ.
Nhóm người đi tiếp lên phía trước, nhìn thấy một vòng người đứng vây quanh, giống như đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì là phòng triển lãm mỹ thuật, số người tham quan cũng không nhiều lắm, đương nhiên sẽ khó có cảnh vòng trong vòng ngoài vây quanh như vậy. Để ý một chút sẽ dễ dàng thấy được có một người chết vì bị đâm thẳng dao vào ngực nằm lộ ra dưới chân mấy người vây xem. Mà sắc mặt mấy người vây xem cũng khác nhau, có người nhỏ tiếng khóc nức nở, có người lộ vẻ kinh sợ, có người cau mày, hiển nhiên không nghĩ đến đi dạo chơi một tí lại đụng phải một thi thể.
Nhóm Lục Chỉ thấy vậy thì dừng lại, Cửu gia lập tức hỏi, "Chuyện gì vậy? Án giết người? Sao không ai báo công an?"
May là khu triển lãm ít người nên không gây ồn ào xôn xao, nhưng vấn đề là xuất hiện tình huống như này mà những người vây xem lại quá mức bình tĩnh, mới khiến người ta cảm thấy càng thêm quỷ dị. Hắn lướt mắt qua, lại thấy Lục Chỉ nhìn đám người đó bình tĩnh dị thường, không khỏi càng thêm cảm thấy kỳ quái. Mấy người vây xem quay đầu lại nhìn bọn họ, liếc nhau một cái, tựa như có chút ngoài ý muốn khi có người khác xuất hiện, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm, xem như nhóm Lục Chỉ không tồn tại vậy. Trong đó, một người ôm notebook đang ghi chép bỗng nghiên xoay người, ánh mắt thẳng băng nhìn chằm chằm nhóm Lục Chỉ, biểu tình còn quái dị hơn bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.