Chương 78
Hoà Cửu Cửu
15/08/2022
Thấy vẻ mặt tái nhợt vì hoảng sợ của mọi người, Cửu gia bỗng nhiên nở nụ cười. "À? Tôi chỉ đùa chút điều hoà không khí ấy mà, không ngờ mọi người lại bị doạ thành như vậy."
Biểu hiện của hắn rõ ràng vui vẻ xen lẫn hơi xấu hổ, nhưng đi kèm với gương mặt cao ngạo bẩm sinh của hắn, làm mọi người nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa răng. MC giận mà không dám nói gì, khoé miệng giật giật mãi mới cố nặn ra được nụ cười.
Thương Chân Tử tức giận liếc mắt trừng hắn một cái, "Ha, ngại quá, chẳng buồn cười tí nào."
Cửu gia bĩu môi, ôm vai Lục Chỉ, "Có Chỉ Chỉ ở đây, mấy người còn sợ cái gì?"
"Phải không Chỉ Chỉ?" Cửu gia cúi đầu mỉm cười nhìn Lục Chỉ, lại thấy sắc mặt Lục Chỉ nghiêm trọng.
Lục Chỉ là ai? Núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không run mi nhíu mày, lúc này thế nhưng sẽ lộ ra loại sắc mặt này! Sự kiện vừa rồi cũng chưa đủ khiến Cửu gia lo nghĩ, nhưng biểu tình này của Lục Chỉ lại làm tâm hắn trùng xuống.
"Chỉ Chỉ?"
"Có lẽ, chúng ta thật sự bị nhốt trong ảo cảnh cũng không chừng, mọi người không phát hiện bên ngoài đặc biệt yên tĩnh sao?" Lục Chỉ buồn bã nói.
Tâm mọi người trùng xuống, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài trường quay, quả thật không nghe thấy tí âm thanh nào, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Lục Chỉ bỗng nhiên thu hồi nụ cười, ngẩng đầu nhìn mọi người, "Hơn nữa, mọi người có thể xác định......"
Mọi người bị cậu ảnh hưởng, thần kinh căng thẳng nảy tưng tưng tưng.
"Xác định người trước mặt mọi người là tôi sao, thật sự là tôi sao?"
Người khác có sợ hãi thế nào cũng không có việc gì, vì còn có cao nhân Lục Chỉ, nhưng Lục Chỉ lại nói như vậy...... Sắc măt Cửu gia tái nhợt, nhanh chóng buông vai cậu ra, run run mi cẩn thận quan sát đánh giá Lục Chỉ.
"Ha ha ha ha ha." Lục Chỉ bỗng nhiên cười ha ha làm mọi người cứ như đang ngồi tàu lượn trồi lên sụt xuống.
"Tôi nói giỡn nha ~" Lục Chỉ cười nói, chớp chớp cặp mắt to nhìn Cửu gia, "Tôi còn tưởng anh không sợ nữa chứ."
Cửu gia hít sâu một hơi, cả buổi trời mới áp xuống ngọn lửa giận trong lòng, ép ra một nụ cười, "Chỉ Chỉ, em học hư rồi."
Ninh Tước bật cười, lắc lắc đầu, ánh mắt sủng nịch, hai cái kẻ dở hơi này.
Thương Chân Tử hạn hán lời, "Con nói này sư phụ, cả Cửu gia nữa, giờ là lúc chơi đùa à?"
"A, thật xin lỗi." Lục Chỉ ngoãn ngoãn xin lỗi.
Nhìn đôi mắt to trong vắt ngập nước, hắn lập tức đầu hàng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, sư phụ, con không nói ngài đâu, ngài tiếp tục ạ."
"Hừ." Cửu gia khinh thường nhìn hắn, đúng là không có nguyên tắc.
Hắn cẩn thận ngẫm lại, tim mình thiếu chút nữa cũng bị cậu doạ cho lỡ nhịp. Mà động tác vừa rồi của Lục Chỉ thật sự đáng yêu quá xá trời đất, kích thích quá, kích thích quá.
"Không cứu được." Ninh Tước lắc lắc đầu.
"Sao lại thế, Chỉ Chỉ?" Cửu gia hỏi.
Nói thật mọi người ai cũng khó hiểu, người này nếu đã chết từ lâu vậy sao lúc nãy còn sống sờ sờ đứng đó.
"Đổi hồn, luyện loại tà thuật này thành công có thể tuỳ ý đổi hồn phách của mình tới bất kỳ vật chết nào, Mục Tam này chỉ là một thi thể, mà cái lồng chim kia, nếu tôi đoán không sai hẳn cũng là một con chim chết."
Những người khác không dám bước lên, Ninh Tước đi lại xốc miếng vải đen lên, quả nhiên là một cái xác chim, đứt một cánh thiếu một chân, hiển nhiên đã chết từ lâu.
"Vậy âm thanh lúc đầu là phát ra từ con chim này?" Ninh Tước phản ứng cực nhanh, "Vậy vì sao Mục Tam lại cười."
Thương Chân Tử nghe thấy những lời này nháy mắt cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Hắn nhìn Lục Chỉ, chỉ thấy cậu nhàn nhạt nói, "Người có bảy hồn sáu phách, hắn đã luyện đến mức độ có thể phân tách phách, bởi vì chỉ có một phách cho nên Mục Tam nhìn rất ngốc, chỉ có thể bị bảy hồn năm phách trong con chim chết kia khống chế."
"Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!" Thương Chân Tử nhịn không được che mặt, "Mấy cậu là người ngoài nghề không thể hiểu được việc tu luyện đến mức độ này khủng bố nhường nào đâu."
Sắc mặt Thương Chân Tử tái nhợt, cả người lung lay sắp ngã. Đại sư phong thuỷ của cả một thế hệ, nhân vật đứng đầu của Hiệp hội Phong thuỷ, bởi vì sợ hãi mà lộ ra thần sắc thất thố như vậy, quả thực chưa từng được chứng kiến.
Ngay cả Cửu gia cũng cẩn thận hơn, "Thương Chân Tử, ông làm sao vậy?"
"Tôi......" Thương Chân Tử nói không nên lời, đó là một cái cảm giác bị xoáy cuốn trong sợ hãi, không thể nào giãy giụa thoát ra, hắn cảm nhận được sự bất lực từ tận sâu thẳm.
"Thương Chân Tử, đừng sợ."
Thương Chân Tử ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Lục Chỉ, nghe thấy cậu nói câu "Đừng sợ" liền nắm đầu lôi suy nghĩ mới ló ra về, tâm cũng dần dần ổn định lại.
"Sư phụ......" Thương Chân Tử không biết nên nói gì, Lục Chỉ có thể đối phó loại người này không? Giờ phút này hắn thế nhưng dao động, thậm chí hắn không muốn để Lục Chỉ gặp lại loại chuyện này, quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm.
"Đừng sợ, tuy rằng hắn nấp trong bóng tối nhưng cũng chẳng có gì phải sợ cả." Lục Chỉ nhàn nhạt cười nói, giống như chuyện này thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
"Nói tới đây, tôi muốn hỏi vì sao lúc nãy Mục Tam lại ngã xuống? Em thôi miên lại người đứng sau hắn?" Ninh Tước vẫn giữ vững phương thức tư duy cũ của hắn, không cách nào lý giải được thế giới mơ hồ của bọn họ.
"Không có." Lục Chỉ nhún vai, "Tôi cái gì cũng không làm, do hắn bị phản phệ thôi."
"Phản phệ?" Ninh Tước khó hiểu, "Đây là nguyên lý gì?"
Thương Chân Tử hít sâu một hơi, "Hắn bị sư phụ làm cho phản phệ?"
Lục Chỉ gật đầu.
Ninh Tước thấy hắn chỉ lo khiếp sợ, nhịn không được hỏi, "Này ông bạn, giải thích tí đi nào."
Sắc mặt Thương Chân Tử cũng giãn ra ít nhiều, thậm chí có chút vui mừng, "Không hổ là sư phụ."
Hắn cảm khái trước một câu, sau đó nói với Ninh Tước, "Người sau màn kia hạ ảo thuật với sư phụ, năng lực không đủ để tác động đến mệnh cách của sư phụ nên bị phản phệ."
Hắn cười lạnh một tiếng, trong giọng nói nồng đậm khinh thường. "Đúng là không biết sống chết, dám hạ ảo thuật với sư phụ, tựa như châu chấu đá xe, ngu xuẩn như nhau, lần này phỏng chừng tên đó hao tổn không ít tu vi đâu."
Lời của Thương Chân Tử không chỉ khiến bản thân an tâm hơn, cũng giúp những người khác dần bình tĩnh lại.
Ninh Tước hơi hơi nhíu mày, "Mọi người có phát hiện không, tròng mắt thi thể này vẫn luôn chuyển động."
Bỗng nhiên, thi thể Mục Tam đột ngột ngồi dậy.
"A ——!"
Lục Chỉ mặt không biểu tình, Ninh Tước và Cửu gia ra vẻ đề phòng, sắc mặt Thương Chân Tử ngưng trọng, ba người khác giật mình sợ hãi kêu lớn lên.
Thi thể Mục Tam ngồi dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ, âm thành giống như từ dưới đất vọng lên.
"Tao biết mày là ai."
*****
Cách xa đế đô, ẩn nấp ở một biệt thự trong núi nào đó, một người mặc trường bào đen bỗng nhiên hét thảm một tiếng, ôm chặt hai mắt của mình.
"Phản phệ! Vì sao lại bị phản phệ!" Hắn không dám tin, từ khi hắn tu luyện ảo thuật tới nay, chưa từng có ai không bị ảo thuật của hắn khống chế.
"Mắt của ta! Mắt của ta!" Hắn thống khổ kêu lên.
Một người ăn mặc đường trang bước từ ngoài cửa đi vào phòng tối, thấy thế vội đỡ hắn ngồi xuống.
"Đại sư, đại sư, thất bại sao? Sao lại thế này?" Người mặc đường trang không dám tin, "Ngài mà lại thất bại sao?"
"Nơi đó có một cao nhân, năng lực của hắn rất cao, ta tự bám lên người thi khôi thế mà cũng bị phản phệ mạnh như vậy."
"Cao nhân? Làm đại sư bị thương, chẳng lẽ là người kia?" Người mặc đường trang kinh hỉ hỏi.
"Có lẽ vậy, người có thể giết được bạt chắc chắc đủ năng lực."
"Đại sư biết được thân phận của hắn sao? Chúng ta tra thật lâu cũng chưa tra được người này rốt cuộc là ai?"
"Thi khôi của ta còn đó, ngươi hộ pháp cho ta, phát hiện ta có chỗ nào không đúng lập tức dùng châm châm lên huyệt Thái Dương của ta."
"Đúng vậy." Người mặc đường trang lập tức đáp lại, kích động không thôi. Rốt cuộc bọn họ cũng tra được tên vẫn luôn gây chuyện với bọn họ có thân phận gì!
Người mặc áo đen giãy giụa đứng lên, ráng căng hai mắt, mơ mơ hồ hồ thấy được một ít bóng mờ. Hắn hết sức chăm chú chuyển bảy hồn sau phách lên người Mục Tam. Mắt Mục Tam vốn đã mở lớn nên hắn có thể thấy được rõ ràng mấy người đang nói chuyện. Hắn không dám nhìn thẳng Lục Chỉ, ánh mắt đảo khắp nơi, xem thử Lục Chỉ có phải người trước giờ vẫn luôn phá cực sát chi địa của bọn họ hay không, vậy nên hắn chấp nhận mạo hiểm ngồi thẳng dậy.
"Tao biết mày là ai."
Ngoài dự đoán của tên áo đen, bất kể sắc mặt những người xung quanh biến hoá thế nào, Lục Chỉ vẫn luôn như cũ bình đạm. Hắn oán nhận nhìn cậu chằm chằm, vì sao vì sao cậu ta lại bình tĩnh như vậy! Vì sao cậu ta không sợ hắn!
"Nếu ngươi biết thật đã sớm trực tiếp giết qua, cũng sẽ không dùng chiêu này để thử tìm hiểu thân phận của ta."
Thế mà bị nhìn thấu! Năng lực người này rốt cuộc cao thâm bao nhiêu! Người áo đen vừa kinh ngạc vừa tức giận, cơn buồn bực luẩn quẩn trong ngực này thiếu chút nữa thiêu đốt hồn phách của hắn, hắn vội vàng chạy trốn.
Trước khi đi còn không cam lòng để lại một lời tàn nhẫn: "Mày chờ đó!"
Cửu gia đột nhiên cả kinh, lo lắng nhìn Lục Chỉ. "Chỉ Chỉ, làm sao bây giờ? Hắn hiển nhiên định ngóc đầu lên lại."
Ninh Tước cũng lo lắng không thôi, ngặt một chỗ chính là không biết xuất xứ đối phương, ẩn quá sâu quá tối, đào cũng không đến. "Để tôi thử báo cảnh sát đi tra thân phận Mục Tam xem có thể tra được manh mối nào không."
Cửu gia gật đầu không ngừng, "Đúng đúng, mau tra đi."
"Được." Ninh Tước lập tức gọi điện thoại, đột nhiên xuất hiện một thi thể, có thế nào cũng phải báo cảnh sát xác minh thân phận, tìm được người nhà.
Hắn gọi điện thoại xong lại gọi thêm cú nữa cho Nam Thừa Phong.
"Không có gì đâu." Lục Chỉ vẫn vân đạm phong khinh như cũ, thấy Cửu gia khẩn trương vì cậu mà ngón tay lạnh toát tái nhợt, còn ngược lại trấn an hắn, "Không có gì, không có gì, không sợ nha."
"Anh lo lắng cho em đó, Chỉ Chỉ à." Cửu gia cạn lời, hắn thật cảm thấy Chỉ Chỉ thoạt nhìn đáng yêu như vậy nhỏ bé như vậy, mỗi lần gặp chuyện lại trưởng thành chín chắn hơn cả hắn, rõ ràng hắn muốn yêu thương cưng chiều chăm sóc cậu, mà mỗi khi có chuyện lại thành cậu trấn an hắn, thật là...... Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến hắn không theo đuổi được Lục Chỉ? Cửu gia đang tập trung tự vấn lương tâm.
"Chỉ Chỉ!"
Bỗng nhiên, một người lao vọt vào, mọi người còn chưa ổn định lại sau cơn kinh hồn bạt vía, thình lình bị khí thế của người vừa đến doạ cho nhảy dựng, tập trung nhìn người đi tới, biểu hiện càng thêm quỷ dị. Thế mà lại là Nam tổng, Nam Thừa Phong.
Lục Chỉ chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi, "Hôm nay anh có hợp đồng quan trọng lắm mà, sao anh lại tới đây?"
Biểu hiện của hắn rõ ràng vui vẻ xen lẫn hơi xấu hổ, nhưng đi kèm với gương mặt cao ngạo bẩm sinh của hắn, làm mọi người nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa răng. MC giận mà không dám nói gì, khoé miệng giật giật mãi mới cố nặn ra được nụ cười.
Thương Chân Tử tức giận liếc mắt trừng hắn một cái, "Ha, ngại quá, chẳng buồn cười tí nào."
Cửu gia bĩu môi, ôm vai Lục Chỉ, "Có Chỉ Chỉ ở đây, mấy người còn sợ cái gì?"
"Phải không Chỉ Chỉ?" Cửu gia cúi đầu mỉm cười nhìn Lục Chỉ, lại thấy sắc mặt Lục Chỉ nghiêm trọng.
Lục Chỉ là ai? Núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không run mi nhíu mày, lúc này thế nhưng sẽ lộ ra loại sắc mặt này! Sự kiện vừa rồi cũng chưa đủ khiến Cửu gia lo nghĩ, nhưng biểu tình này của Lục Chỉ lại làm tâm hắn trùng xuống.
"Chỉ Chỉ?"
"Có lẽ, chúng ta thật sự bị nhốt trong ảo cảnh cũng không chừng, mọi người không phát hiện bên ngoài đặc biệt yên tĩnh sao?" Lục Chỉ buồn bã nói.
Tâm mọi người trùng xuống, cẩn thận nghe ngóng bên ngoài trường quay, quả thật không nghe thấy tí âm thanh nào, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Lục Chỉ bỗng nhiên thu hồi nụ cười, ngẩng đầu nhìn mọi người, "Hơn nữa, mọi người có thể xác định......"
Mọi người bị cậu ảnh hưởng, thần kinh căng thẳng nảy tưng tưng tưng.
"Xác định người trước mặt mọi người là tôi sao, thật sự là tôi sao?"
Người khác có sợ hãi thế nào cũng không có việc gì, vì còn có cao nhân Lục Chỉ, nhưng Lục Chỉ lại nói như vậy...... Sắc măt Cửu gia tái nhợt, nhanh chóng buông vai cậu ra, run run mi cẩn thận quan sát đánh giá Lục Chỉ.
"Ha ha ha ha ha." Lục Chỉ bỗng nhiên cười ha ha làm mọi người cứ như đang ngồi tàu lượn trồi lên sụt xuống.
"Tôi nói giỡn nha ~" Lục Chỉ cười nói, chớp chớp cặp mắt to nhìn Cửu gia, "Tôi còn tưởng anh không sợ nữa chứ."
Cửu gia hít sâu một hơi, cả buổi trời mới áp xuống ngọn lửa giận trong lòng, ép ra một nụ cười, "Chỉ Chỉ, em học hư rồi."
Ninh Tước bật cười, lắc lắc đầu, ánh mắt sủng nịch, hai cái kẻ dở hơi này.
Thương Chân Tử hạn hán lời, "Con nói này sư phụ, cả Cửu gia nữa, giờ là lúc chơi đùa à?"
"A, thật xin lỗi." Lục Chỉ ngoãn ngoãn xin lỗi.
Nhìn đôi mắt to trong vắt ngập nước, hắn lập tức đầu hàng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, sư phụ, con không nói ngài đâu, ngài tiếp tục ạ."
"Hừ." Cửu gia khinh thường nhìn hắn, đúng là không có nguyên tắc.
Hắn cẩn thận ngẫm lại, tim mình thiếu chút nữa cũng bị cậu doạ cho lỡ nhịp. Mà động tác vừa rồi của Lục Chỉ thật sự đáng yêu quá xá trời đất, kích thích quá, kích thích quá.
"Không cứu được." Ninh Tước lắc lắc đầu.
"Sao lại thế, Chỉ Chỉ?" Cửu gia hỏi.
Nói thật mọi người ai cũng khó hiểu, người này nếu đã chết từ lâu vậy sao lúc nãy còn sống sờ sờ đứng đó.
"Đổi hồn, luyện loại tà thuật này thành công có thể tuỳ ý đổi hồn phách của mình tới bất kỳ vật chết nào, Mục Tam này chỉ là một thi thể, mà cái lồng chim kia, nếu tôi đoán không sai hẳn cũng là một con chim chết."
Những người khác không dám bước lên, Ninh Tước đi lại xốc miếng vải đen lên, quả nhiên là một cái xác chim, đứt một cánh thiếu một chân, hiển nhiên đã chết từ lâu.
"Vậy âm thanh lúc đầu là phát ra từ con chim này?" Ninh Tước phản ứng cực nhanh, "Vậy vì sao Mục Tam lại cười."
Thương Chân Tử nghe thấy những lời này nháy mắt cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Hắn nhìn Lục Chỉ, chỉ thấy cậu nhàn nhạt nói, "Người có bảy hồn sáu phách, hắn đã luyện đến mức độ có thể phân tách phách, bởi vì chỉ có một phách cho nên Mục Tam nhìn rất ngốc, chỉ có thể bị bảy hồn năm phách trong con chim chết kia khống chế."
"Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!" Thương Chân Tử nhịn không được che mặt, "Mấy cậu là người ngoài nghề không thể hiểu được việc tu luyện đến mức độ này khủng bố nhường nào đâu."
Sắc mặt Thương Chân Tử tái nhợt, cả người lung lay sắp ngã. Đại sư phong thuỷ của cả một thế hệ, nhân vật đứng đầu của Hiệp hội Phong thuỷ, bởi vì sợ hãi mà lộ ra thần sắc thất thố như vậy, quả thực chưa từng được chứng kiến.
Ngay cả Cửu gia cũng cẩn thận hơn, "Thương Chân Tử, ông làm sao vậy?"
"Tôi......" Thương Chân Tử nói không nên lời, đó là một cái cảm giác bị xoáy cuốn trong sợ hãi, không thể nào giãy giụa thoát ra, hắn cảm nhận được sự bất lực từ tận sâu thẳm.
"Thương Chân Tử, đừng sợ."
Thương Chân Tử ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Lục Chỉ, nghe thấy cậu nói câu "Đừng sợ" liền nắm đầu lôi suy nghĩ mới ló ra về, tâm cũng dần dần ổn định lại.
"Sư phụ......" Thương Chân Tử không biết nên nói gì, Lục Chỉ có thể đối phó loại người này không? Giờ phút này hắn thế nhưng dao động, thậm chí hắn không muốn để Lục Chỉ gặp lại loại chuyện này, quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm.
"Đừng sợ, tuy rằng hắn nấp trong bóng tối nhưng cũng chẳng có gì phải sợ cả." Lục Chỉ nhàn nhạt cười nói, giống như chuyện này thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
"Nói tới đây, tôi muốn hỏi vì sao lúc nãy Mục Tam lại ngã xuống? Em thôi miên lại người đứng sau hắn?" Ninh Tước vẫn giữ vững phương thức tư duy cũ của hắn, không cách nào lý giải được thế giới mơ hồ của bọn họ.
"Không có." Lục Chỉ nhún vai, "Tôi cái gì cũng không làm, do hắn bị phản phệ thôi."
"Phản phệ?" Ninh Tước khó hiểu, "Đây là nguyên lý gì?"
Thương Chân Tử hít sâu một hơi, "Hắn bị sư phụ làm cho phản phệ?"
Lục Chỉ gật đầu.
Ninh Tước thấy hắn chỉ lo khiếp sợ, nhịn không được hỏi, "Này ông bạn, giải thích tí đi nào."
Sắc mặt Thương Chân Tử cũng giãn ra ít nhiều, thậm chí có chút vui mừng, "Không hổ là sư phụ."
Hắn cảm khái trước một câu, sau đó nói với Ninh Tước, "Người sau màn kia hạ ảo thuật với sư phụ, năng lực không đủ để tác động đến mệnh cách của sư phụ nên bị phản phệ."
Hắn cười lạnh một tiếng, trong giọng nói nồng đậm khinh thường. "Đúng là không biết sống chết, dám hạ ảo thuật với sư phụ, tựa như châu chấu đá xe, ngu xuẩn như nhau, lần này phỏng chừng tên đó hao tổn không ít tu vi đâu."
Lời của Thương Chân Tử không chỉ khiến bản thân an tâm hơn, cũng giúp những người khác dần bình tĩnh lại.
Ninh Tước hơi hơi nhíu mày, "Mọi người có phát hiện không, tròng mắt thi thể này vẫn luôn chuyển động."
Bỗng nhiên, thi thể Mục Tam đột ngột ngồi dậy.
"A ——!"
Lục Chỉ mặt không biểu tình, Ninh Tước và Cửu gia ra vẻ đề phòng, sắc mặt Thương Chân Tử ngưng trọng, ba người khác giật mình sợ hãi kêu lớn lên.
Thi thể Mục Tam ngồi dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ, âm thành giống như từ dưới đất vọng lên.
"Tao biết mày là ai."
*****
Cách xa đế đô, ẩn nấp ở một biệt thự trong núi nào đó, một người mặc trường bào đen bỗng nhiên hét thảm một tiếng, ôm chặt hai mắt của mình.
"Phản phệ! Vì sao lại bị phản phệ!" Hắn không dám tin, từ khi hắn tu luyện ảo thuật tới nay, chưa từng có ai không bị ảo thuật của hắn khống chế.
"Mắt của ta! Mắt của ta!" Hắn thống khổ kêu lên.
Một người ăn mặc đường trang bước từ ngoài cửa đi vào phòng tối, thấy thế vội đỡ hắn ngồi xuống.
"Đại sư, đại sư, thất bại sao? Sao lại thế này?" Người mặc đường trang không dám tin, "Ngài mà lại thất bại sao?"
"Nơi đó có một cao nhân, năng lực của hắn rất cao, ta tự bám lên người thi khôi thế mà cũng bị phản phệ mạnh như vậy."
"Cao nhân? Làm đại sư bị thương, chẳng lẽ là người kia?" Người mặc đường trang kinh hỉ hỏi.
"Có lẽ vậy, người có thể giết được bạt chắc chắc đủ năng lực."
"Đại sư biết được thân phận của hắn sao? Chúng ta tra thật lâu cũng chưa tra được người này rốt cuộc là ai?"
"Thi khôi của ta còn đó, ngươi hộ pháp cho ta, phát hiện ta có chỗ nào không đúng lập tức dùng châm châm lên huyệt Thái Dương của ta."
"Đúng vậy." Người mặc đường trang lập tức đáp lại, kích động không thôi. Rốt cuộc bọn họ cũng tra được tên vẫn luôn gây chuyện với bọn họ có thân phận gì!
Người mặc áo đen giãy giụa đứng lên, ráng căng hai mắt, mơ mơ hồ hồ thấy được một ít bóng mờ. Hắn hết sức chăm chú chuyển bảy hồn sau phách lên người Mục Tam. Mắt Mục Tam vốn đã mở lớn nên hắn có thể thấy được rõ ràng mấy người đang nói chuyện. Hắn không dám nhìn thẳng Lục Chỉ, ánh mắt đảo khắp nơi, xem thử Lục Chỉ có phải người trước giờ vẫn luôn phá cực sát chi địa của bọn họ hay không, vậy nên hắn chấp nhận mạo hiểm ngồi thẳng dậy.
"Tao biết mày là ai."
Ngoài dự đoán của tên áo đen, bất kể sắc mặt những người xung quanh biến hoá thế nào, Lục Chỉ vẫn luôn như cũ bình đạm. Hắn oán nhận nhìn cậu chằm chằm, vì sao vì sao cậu ta lại bình tĩnh như vậy! Vì sao cậu ta không sợ hắn!
"Nếu ngươi biết thật đã sớm trực tiếp giết qua, cũng sẽ không dùng chiêu này để thử tìm hiểu thân phận của ta."
Thế mà bị nhìn thấu! Năng lực người này rốt cuộc cao thâm bao nhiêu! Người áo đen vừa kinh ngạc vừa tức giận, cơn buồn bực luẩn quẩn trong ngực này thiếu chút nữa thiêu đốt hồn phách của hắn, hắn vội vàng chạy trốn.
Trước khi đi còn không cam lòng để lại một lời tàn nhẫn: "Mày chờ đó!"
Cửu gia đột nhiên cả kinh, lo lắng nhìn Lục Chỉ. "Chỉ Chỉ, làm sao bây giờ? Hắn hiển nhiên định ngóc đầu lên lại."
Ninh Tước cũng lo lắng không thôi, ngặt một chỗ chính là không biết xuất xứ đối phương, ẩn quá sâu quá tối, đào cũng không đến. "Để tôi thử báo cảnh sát đi tra thân phận Mục Tam xem có thể tra được manh mối nào không."
Cửu gia gật đầu không ngừng, "Đúng đúng, mau tra đi."
"Được." Ninh Tước lập tức gọi điện thoại, đột nhiên xuất hiện một thi thể, có thế nào cũng phải báo cảnh sát xác minh thân phận, tìm được người nhà.
Hắn gọi điện thoại xong lại gọi thêm cú nữa cho Nam Thừa Phong.
"Không có gì đâu." Lục Chỉ vẫn vân đạm phong khinh như cũ, thấy Cửu gia khẩn trương vì cậu mà ngón tay lạnh toát tái nhợt, còn ngược lại trấn an hắn, "Không có gì, không có gì, không sợ nha."
"Anh lo lắng cho em đó, Chỉ Chỉ à." Cửu gia cạn lời, hắn thật cảm thấy Chỉ Chỉ thoạt nhìn đáng yêu như vậy nhỏ bé như vậy, mỗi lần gặp chuyện lại trưởng thành chín chắn hơn cả hắn, rõ ràng hắn muốn yêu thương cưng chiều chăm sóc cậu, mà mỗi khi có chuyện lại thành cậu trấn an hắn, thật là...... Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến hắn không theo đuổi được Lục Chỉ? Cửu gia đang tập trung tự vấn lương tâm.
"Chỉ Chỉ!"
Bỗng nhiên, một người lao vọt vào, mọi người còn chưa ổn định lại sau cơn kinh hồn bạt vía, thình lình bị khí thế của người vừa đến doạ cho nhảy dựng, tập trung nhìn người đi tới, biểu hiện càng thêm quỷ dị. Thế mà lại là Nam tổng, Nam Thừa Phong.
Lục Chỉ chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi, "Hôm nay anh có hợp đồng quan trọng lắm mà, sao anh lại tới đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.