Quyển 1 - Chương 5
Thập Tứ Lang
24/07/2015
Vì Dương Thận “trúng độc”, Y Xuân đành phải tìm khách điếm ở trấn Hiền Đức, thu xếp chỗ ngủ cho Dương Thận trước rồi mới rời đi mời đại phu* (thầy thuốc).
Lúc xuất môn, sư phụ cho mỗi người mười lượng bạc, nghiêm túc nói: Phải dùng tiết kiệm, hết là không còn nữa đâu.
Y Xuân sờ sờ nắn nắn hà bao của mình, ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn trên cửa y quán: Đến khám tại gia – năm mươi văn trở lên, bệnh khó trị, triệu chứng linh tinh – một trăm văn trở lên.
Thoáng chốc bỗng thấy nghèo túng cũng là một loại hổ thẹn. Đi tới đi lui trước cửa y quán hồi lâu, nàng chả quyết định được nên vào hay không. Đầu năm nay ra đường không dễ sống đâu, ăn, mặc, ở, đi lại, có thứ nào mà không cần tiền chứ? Bội kiếm mang bên mình lỡ mà sứt mẻ gì đó, bảo dưỡng lại cũng tốn kha khá bạc đấy. Còn nhỡ không quen tiết trời, hơi tý là đau đầu nhức óc, phỏng chừng chưa đến hai ngày đã tiêu hết mười lượng bạc rồi.
“Cô nương, có thể để tại hạ vào không?”
Sau lưng bất thình lình vang lên giọng một chàng trai. Y Xuân nhanh chóng xin lỗi, lùi hai bước nhường người ta vào trước.
Đó là một chàng trai mặc đồ săn ống tay hẹp, cánh tay trái máu tươi chảy đầm đìa, nhuộm ướt quần áo, song xem ra chàng ta chẳng thấy đau một chút nào, mặt không đổi sắc, hòa nhã nói: “Mời Khưu đại phu ra đây.”
Tiểu nhị tiếp đãi chắc hẳn là kẻ mới vào, chưa từng gặp người này, lại thấy chất vải của chàng ta thuộc loại thượng thừa, phong thái bất phàm, chỉ muốn câu được cái đầu dê béo ấy, bấy giờ tủm tỉm nói: “Công tử à, Khưu đại phu là chiêu bài đại phu* (thầy thuốc nổi danh nhất, là bảng hiệu sống) của y quán chúng tôi, mỗi ngày kẻ vời ngài ấy khám bệnh không một ngàn thì cũng cả trăm, chẳng như những đại phu bình thường khác đâu. Ngài muốn gọi ngài ấy thì chi bằng ứng trước một lượng tiền cọc.”
Một lượng bạc! Hắc điếm* (nơi giết người cướp của) hả! Y Xuân bị dọa đến nhảy dựng lên.
Chàng trai kia thoáng khựng lại, tháo tấm mộc bài* (lệnh bài bằng gỗ) bên hông xuống, nói: “Cậu cầm cái này vào tìm Khưu đại phu đi, chắc y sẽ nhận ra.”
Tiểu nhị không vơ vét được tiền cọc, chỉ đành càu nhàu trở vô gọi người. Chẳng bao lâu sau, rèm cửa vén lên, một đại phu chừng ba mươi tuổi nhanh chóng bước ra, chắp tay chào chàng trai: “Có lỗi quá, Yến thiếu gia, thằng bé mới đến chẳng biết phép tắc gì, không nhận ra cậu, để cậu phải chờ lâu rồi.”
Thiếu gia họ Yến kia khoát tay ý bảo chuyện nhỏ thôi, xắn ống tay áo của mình lên, lộ miệng viết thương, nói: “Anh xem đi.”
Khưu đại phu tập trung quan sát hồi lâu, hơi giật mình: “Ấy, vết thương này lạ quá vậy! Lẽ nào là mấy tên Ba Thục* (là tỉnh Tứ Xuyên bây giờ) kia…”
Lời còn chưa dứt, Yến thiếu gia đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía Y Xuân, gượng mặt trắng như tuyết, mày dài mắt thanh tú, tướng mạo vô cùng khôi ngô, càng hiếm thấy chính là khí chất toát lên từ đôi mắt ấy, trong trẻo không tý vẩn đục, thần thái xuất trần khác hoàn toàn với Mặc Vân Khanh.
“Cô nương đến xin chẩn bệnh à?” Giọng Yến thiếu gia hơi trầm xuống, ngầm chứa uy thế.
Y Xuân vốn đang lưỡng lự giữa việc có mời đại phu hay không, bị chàng ta hỏi câu này thì hơi ngại, ngượng ngùng tiến vào, khẽ nói: “Có đại phu nào… rẻ hơn một chút chăng? Năm mươi văn thì…”
Yến thiếu gia thoáng liếc Khưu đại phu, gã ngầm hiểu gật đầu, bảo: “Vậy xin cô nương chờ một tý, đợi ta chữa thương cho vị công tử này xong, sẽ theo cô nương về nhà chẩn bệnh.”
Nàng lại nhảy dựng lên một cái, xua tay nói: “Không cần ngài đâu! Ngài là danh y, đặt cọc đến một lượng bạc lận!”
Khưu đại phu cười: “Đó là thằng bé vừa vào làm nói lung tung thôi, ta mà danh y gì chứ. Huống hồ kẻ hành nghề y lấy việc cứu đời, cứu người làm đầu. Xin cô nương đợi giây lát.”
Y Xuân thoáng thả lỏng, kéo ghế đến ngồi dựa vào cửa sổ, lúc này đây lại nghe hai người kia nói chuyện tiếp, giọng quả nhiên đã khẽ hơn, thính giác của người thường e là hoàn toàn không nghe thấy.
Song mức độ này, với nàng thì dễ như ăn sáng. Thực ra nàng cũng chả cố ý theo dõi, nhưng trong y quán rất yên ắng, tự hai người họ nói chuyện mà, nàng có muốn không nghe cũng không được.
“Mấy tên Ba Thục kia lại có thể đuổi theo tới đây? Bên người thiếu gia chẳng có đến nửa tên hộ vệ à?”
“Không liên quan đến Ân tam thúc, do ta tự muốn đi một mình. Chỉ chẳng ngờ rằng chúng không ngại đóng giả phụ nữ và trẻ em, dùng loại ám khí rất lạ tấn công ta, may mà còn thừa sức chạy thoát, nhưng ám khí này có dùng cách gì cũng không moi ra được, chỉ đành phiền Khưu đại phu.”
“Ám khí là chuyện nhỏ, thoạt nhìn dường như có độc.”
Khưu đại phu quệt máu từ miệng vết thương, đưa lên mũi ngửi: “Điên Cuồng Bách Xà… Ồ, tựa hồ có thêm một ít Tiên Nhân Tán. Đều là những loại độc có thể giải, thiếu gia chớ sốt ruột.”
Dứt lời, chẳng biết gã rút từ đâu ra một lưỡi dao bén, ấn xuống, miệng vết thương hở ra, máu chảy càng nhiều. Vẻ mặt vị thiếu gia nọ lại rất bình thản, tay kia hãy còn bưng chén trà, nước trà chẳng có lấy một gợn dao động.
Bận rộn hồi lâu, Khưu đại phu moi ba cây ngân châm có móc câu từ miệng vết thương ra, đầu châm xanh óng ánh, dễ nhận thấy đã được luyện độc.
Thì ra đó là ám khí nhúng độc trong truyền thuyết. Y Xuân một tay chống má, len lén liếc mắt, nhìn đến không dời.
Khưu đại phu rắc thuốc bột vào vết thương, tỉ mỉ băng lại, bấy giờ mới hạ bút viết đơn thuốc: “Tôi bốc thuốc ngay đây.”
Yến thiếu gia khoát tay: “Ta tự lấy được rồi, vị cô nương kia còn chờ anh đấy, cứu người quan trọng hơn.”
Lời này rất khẽ, người bình thường tuyệt đối không nghe được, nhưng Y Xuân lại lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. Chàng trai kia không khỏi bắn một ánh mắt cho Khưu đại phu, đối phương lập tức đứng dậy, hòa nhã nói với Y Xuân: “Cô nương, vậy chúng ta đi thôi.”
Y Xuân hơi ngượng, cào cào tóc, nhỏ giọng nói: “Thế… phí chẩn bệnh tại gia của đại phu là bao nhiêu?”
Nàng là người nghèo, tiêu không nổi phí chẩn bệnh quá đắt đâu.
Khưu đại phu cười ôn hòa: “Không nhiều, mười văn thôi.”
Sau khi về lại khách điếm, Dương Thận vẫn nằm trên giường nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều, hai mắt không sưng phù như quả đào nữa.
Y Xuân sờ trán y, khẽ nói: “Dương Thận đừng lo, ta đã mời đại phu, đệ sẽ ổn liền thôi.”
“Đưa tay cho ta.” Khưu đại phu ngồi bên giường, lặng lẽ đánh giá hai thiếu niên này.
Dương Thận chậm rãi chìa tay trái qua, Khưu đại phu ngưng thần bắt mạch hồi lâu, xong mới nói: “Không phải độc, chỉ là một loại thuốc bột kích thích. Chẳng nghiêm trọng, ta lập tức viết đơn thuốc, ngày mai sẽ khỏi hẳn.”
Bấy giờ, Y Xuân mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực.
Khưu đại phu nghĩ ngợi một chốc, lại nói: “Công tử thường xuyên có triệu chứng tim đập nhanh, ra mồ hôi trộm phải không? Hẳn là có khúc mắc không giải đáp được? Nên nhìn thoáng mọi thứ thì tốt hơn.”
Dương Thận khẽ gật đầu, mi mắt nhẹ run.
Khưu đại phu viết đơn thuốc, cùng Y Xuân ra khỏi cửa, vờ ra vẻ thuận miệng cười nói: “Ta thấy cô nương và vị công tử kia mang bội kiếm tùy thân, chắc là người giang hồ. Gần trấn Hiền Đức này có thế lực của Giảm Lan sơn trang, hai vị tuổi còn nhỏ, làm việc gì cũng nên hạ thấp mình một chút, chớ chọc vào người của Giảm Lan sơn trang.”
Y Xuân khó hiểu: “Chọc vào ư? Giảm Lan sơn trang đáng sợ đến thế à? Bọn ta là người Giảm Lan sơn trang mà.”
Khưu đại phu cười tự giễu: “Ta lắm lời rồi, chỉ là nghe vài lời đồn đãi trong giang hồ, hư vô mờ mịt* (không có thực), cô nương đừng để bụng.”
Y Xuân vốn muốn hỏi trên giang hồ đồn những gì, gã lại nhét đơn thuốc vào tay nàng, nhắn nhủ: “Cô nương nên đi bốc thuốc ngay đi. Ta còn phải đến chẩn tại gia cho bệnh nhân khác, cáo từ.”
Gã nhanh chóng đi, nháy mắt đã xuống lầu, biến mất giữa đám đông.
Quanh co bảy tám lối rẽ trong hẻm nhỏ, xác định sau lưng không có ai đi theo, lúc ấy mới từ đường tắt trở lại y quán. Yến thiếu gia ngồi ở thư phòng hậu viện, trà vừa pha vẫn còn nghi ngút khói.
“Là người Giảm Lan sơn trang, một nam một nữ, tuổi chừng mười lăm mười sáu, chắc là hai đệ tử được chủ nhân sơn trang yêu quý trong lời đồn. Lần này hẳn xuống núi để rèn luyện.”
Khưu đại phu buông hòm thuốc xuống, trình bày phán đoán của mình.
Yến thiếu gia trầm tư giây lát, thấp giọng nói: “Thì ra là cái môn phái võ lâm hết thời kia, nghe nói rất thích màn cốt nhục tương tàn. Hiện nay, vị chủ tử này rất tiến bộ, nhận người ngoài làm đệ tử, song thế thì trong lòng con trai ruột duy nhất của ông ta chắc chẳng dễ chịu gì cho cam. Nhiều người đến thế, Trảm Xuân kiếm thì chỉ mỗi một thanh, kết quả là từ cốt nhục tương tàn biến thành đồng môn sát hại lẫn nhau.”
“Thiếu gia, ngài muốn thế nào?” Khưu đại phu hỏi.
Yến thiếu gia lắc đầu: “Kệ chúng đi, chỉ là bọn đệ tử mới tý tuổi đầu.”
***
Y Xuân sắc xong thuốc bèn bưng đến phòng Dương Thận, đã thấy y ngồi thẳng người trên giường, ôm gối ra chiều có tâm sự.
“Dương Thận uống thuốc đi, đại phu nói không thể nhiễm lạnh, đệ nhanh trùm chăn vào.”
Nàng thúc y, Dương Thận lại không nhúc nhích.
“Đệ đang nghĩ gì vậy?” Y Xuân khó hiểu, bỗng tỉnh ngộ: “Nghĩ tới cặp chủ tớ đáng ghét kia à? Đệ yên tâm, ta nhớ rõ bộ dạng của hai kẻ đó, sau này chắc chắn sẽ tìm chúng tính sổ.”
Y chậm rãi lắc đầu, trầm ngâm một chốc, khẽ nói: “Chả phải nghĩ đến bọn chúng… Sư tỷ, tỷ xem túi gấm của sư phụ chưa? Có biết điều kiện để kế thừa Trảm Xuân kiếm không?”
Nàng chẳng ngờ y đột nhiên nhắc đến việc này, lắc lắc đầu: “Ta chưa từng thấy, đệ biết à?”
Y không đáp.
Hồi lâu sau, y bưng thuốc lên uống một hơi, bấy giờ mới ôm chăn dựa vào đầu giường, giọng nhẹ tênh: “Sư tỷ, đệ từng kể tỷ nghe, rằng cả nhà mình đều chết bởi dịch bệnh?”
Nàng gật đầu.
“… Là đệ lừa tỷ, thực ra họ chết vì bị báo thù.”
Y Xuân hơi chấn động, cúi đầu kinh ngạc nhìn y. Ánh nến nhạt nhòa hắt lên gương mặt thiếu niên, khiến gương mặt ấy thoắt sáng thoắt tối, không thể nắm bắt được.
“Cha đệ là một kẻ phóng túng tự do trên giang hồ, lập quán dạy võ không được, mở sạp buôn bán cũng chẳng nên. Ông ấy rất ngốc, việc gì cũng chả lo nổi, thế nên mẹ thường càm ràm ông vô dụng. Khi ấy, chẳng ngày nào cha được dễ chịu. Sau có một người bạn Cá Cựu* (thuộc tỉnh Vân Nam) tiến cử ông đến làm tiêu sư ở một tiêu cục mới mở, chuyến tiêu đầu tiên là vượt qua Trung Nguyên, đưa hàng hóa đến Tây Vực. Trên đường gặp phải bọn cướp quá mạnh, vài người bị giết, vốn nghĩ rằng đó chỉ là đạo tặc sống trên núi nên chẳng để ý nhiều, sau khi suôn sẻ trở về, ông được lĩnh một phần bạc đáng kể, bảo muốn đưa cả nhà bọn ta đi ăn ngon một bữa. Vừa khéo hôm ấy vì bị tháo dạ* (tiêu chảy), đệ không thể ra ngoài, cha mẹ bèn gửi đệ cho Mã đại thẩm* (bà bác) hàng xóm, chỉ dẫn ca ca đệ đi. Đi rồi chẳng có ngày về, ba người đều chết dọc đường.”
Lúc kể tất cả những chuyện ấy, y bình tĩnh đến tột cùng, không tý gợn sóng trong giọng nói. Song nắm tay lại siết thật chặt, tựa như muốn bóp nát cả xương.
“Sau này đệ mới biết, mấy người cha đụng phải là bọn Cự Hạ ở Sâm Châu* (thuộc tỉnh Hồ Nam), tuy không cùng phe với đám cướp kia nhưng hôm ấy đi ngang đường thấy lợi trước mắt, có ý đục nước béo cò, lại bị cha giết chết. Chúng cũng được xem là là bè cánh lớn ở Sâm Châu, đương nhiên không nén nổi cơn giận này, điều may mắn duy nhất là cha mẹ đệ đều chết rất nhanh, không phải chịu chút đau đớn nào.”
Y Xuân chẳng biết phải nói gì.
Dương Thận hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Sư tỷ, đệ nhất định phải kế thừa Trảm Xuân kiếm, đệ phải báo thù.”
Y Xuân bước đến, vỗ thật lực vào vai y, lớn tiếng: “Lên tinh thần xíu đi! Nếu muốn, đệ chắc chắn có thể kế thừa Trảm Xuân kiếm! Đừng bày ra bộ dạng đau khổ này nữa, chỉ nghĩ rằng mình muốn thì Trảm Xuân chả tự bay đến tay đệ được đâu.”
“Lẽ nào sư tỷ không muốn kế thừa Trảm Xuân kiếm ư?” Y ngước đầu hỏi.
Y Xuân hơi chững lại, xoa cằm lẩm bẩm: “Ta đương nhiên muốn rồi… Từ nhỏ đến lớn đã theo đuổi mục tiêu này rồi, chẳng qua bây giờ có muốn đến đâu cũng vô dụng thôi. Kế thừa Trảm Xuân thì cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ bàn giao mà? Hãy còn sớm. Bây giờ chúng ta gắng sức chen chân vào giang hồ đã, tích lũy nhiều kinh nghiệm một tý thì hơn.”
Dương Thận nhìn nàng thật lâu, bỗng nở nụ cười, khẽ nói: “Đệ còn nghĩ tỷ sẽ mau mắn bảo tặng đệ.”
“Nếu ta nói thế thì đệ chẳng vui đâu?” Y Xuân bưng chén thuốc lên, “Không dựa vào bản lĩnh thực sự của mình mà giành được Trảm Xuân, chắc chắn đệ cũng chả thích thú gì, đúng chứ?”
Y ngớ ra một lúc, chậm rãi gật đầu: “… Tỷ nói đúng.”
Dứt lời, y cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Sư tỷ à, tỷ rất tốt, đệ biết mà.”
Lúc xuất môn, sư phụ cho mỗi người mười lượng bạc, nghiêm túc nói: Phải dùng tiết kiệm, hết là không còn nữa đâu.
Y Xuân sờ sờ nắn nắn hà bao của mình, ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn trên cửa y quán: Đến khám tại gia – năm mươi văn trở lên, bệnh khó trị, triệu chứng linh tinh – một trăm văn trở lên.
Thoáng chốc bỗng thấy nghèo túng cũng là một loại hổ thẹn. Đi tới đi lui trước cửa y quán hồi lâu, nàng chả quyết định được nên vào hay không. Đầu năm nay ra đường không dễ sống đâu, ăn, mặc, ở, đi lại, có thứ nào mà không cần tiền chứ? Bội kiếm mang bên mình lỡ mà sứt mẻ gì đó, bảo dưỡng lại cũng tốn kha khá bạc đấy. Còn nhỡ không quen tiết trời, hơi tý là đau đầu nhức óc, phỏng chừng chưa đến hai ngày đã tiêu hết mười lượng bạc rồi.
“Cô nương, có thể để tại hạ vào không?”
Sau lưng bất thình lình vang lên giọng một chàng trai. Y Xuân nhanh chóng xin lỗi, lùi hai bước nhường người ta vào trước.
Đó là một chàng trai mặc đồ săn ống tay hẹp, cánh tay trái máu tươi chảy đầm đìa, nhuộm ướt quần áo, song xem ra chàng ta chẳng thấy đau một chút nào, mặt không đổi sắc, hòa nhã nói: “Mời Khưu đại phu ra đây.”
Tiểu nhị tiếp đãi chắc hẳn là kẻ mới vào, chưa từng gặp người này, lại thấy chất vải của chàng ta thuộc loại thượng thừa, phong thái bất phàm, chỉ muốn câu được cái đầu dê béo ấy, bấy giờ tủm tỉm nói: “Công tử à, Khưu đại phu là chiêu bài đại phu* (thầy thuốc nổi danh nhất, là bảng hiệu sống) của y quán chúng tôi, mỗi ngày kẻ vời ngài ấy khám bệnh không một ngàn thì cũng cả trăm, chẳng như những đại phu bình thường khác đâu. Ngài muốn gọi ngài ấy thì chi bằng ứng trước một lượng tiền cọc.”
Một lượng bạc! Hắc điếm* (nơi giết người cướp của) hả! Y Xuân bị dọa đến nhảy dựng lên.
Chàng trai kia thoáng khựng lại, tháo tấm mộc bài* (lệnh bài bằng gỗ) bên hông xuống, nói: “Cậu cầm cái này vào tìm Khưu đại phu đi, chắc y sẽ nhận ra.”
Tiểu nhị không vơ vét được tiền cọc, chỉ đành càu nhàu trở vô gọi người. Chẳng bao lâu sau, rèm cửa vén lên, một đại phu chừng ba mươi tuổi nhanh chóng bước ra, chắp tay chào chàng trai: “Có lỗi quá, Yến thiếu gia, thằng bé mới đến chẳng biết phép tắc gì, không nhận ra cậu, để cậu phải chờ lâu rồi.”
Thiếu gia họ Yến kia khoát tay ý bảo chuyện nhỏ thôi, xắn ống tay áo của mình lên, lộ miệng viết thương, nói: “Anh xem đi.”
Khưu đại phu tập trung quan sát hồi lâu, hơi giật mình: “Ấy, vết thương này lạ quá vậy! Lẽ nào là mấy tên Ba Thục* (là tỉnh Tứ Xuyên bây giờ) kia…”
Lời còn chưa dứt, Yến thiếu gia đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía Y Xuân, gượng mặt trắng như tuyết, mày dài mắt thanh tú, tướng mạo vô cùng khôi ngô, càng hiếm thấy chính là khí chất toát lên từ đôi mắt ấy, trong trẻo không tý vẩn đục, thần thái xuất trần khác hoàn toàn với Mặc Vân Khanh.
“Cô nương đến xin chẩn bệnh à?” Giọng Yến thiếu gia hơi trầm xuống, ngầm chứa uy thế.
Y Xuân vốn đang lưỡng lự giữa việc có mời đại phu hay không, bị chàng ta hỏi câu này thì hơi ngại, ngượng ngùng tiến vào, khẽ nói: “Có đại phu nào… rẻ hơn một chút chăng? Năm mươi văn thì…”
Yến thiếu gia thoáng liếc Khưu đại phu, gã ngầm hiểu gật đầu, bảo: “Vậy xin cô nương chờ một tý, đợi ta chữa thương cho vị công tử này xong, sẽ theo cô nương về nhà chẩn bệnh.”
Nàng lại nhảy dựng lên một cái, xua tay nói: “Không cần ngài đâu! Ngài là danh y, đặt cọc đến một lượng bạc lận!”
Khưu đại phu cười: “Đó là thằng bé vừa vào làm nói lung tung thôi, ta mà danh y gì chứ. Huống hồ kẻ hành nghề y lấy việc cứu đời, cứu người làm đầu. Xin cô nương đợi giây lát.”
Y Xuân thoáng thả lỏng, kéo ghế đến ngồi dựa vào cửa sổ, lúc này đây lại nghe hai người kia nói chuyện tiếp, giọng quả nhiên đã khẽ hơn, thính giác của người thường e là hoàn toàn không nghe thấy.
Song mức độ này, với nàng thì dễ như ăn sáng. Thực ra nàng cũng chả cố ý theo dõi, nhưng trong y quán rất yên ắng, tự hai người họ nói chuyện mà, nàng có muốn không nghe cũng không được.
“Mấy tên Ba Thục kia lại có thể đuổi theo tới đây? Bên người thiếu gia chẳng có đến nửa tên hộ vệ à?”
“Không liên quan đến Ân tam thúc, do ta tự muốn đi một mình. Chỉ chẳng ngờ rằng chúng không ngại đóng giả phụ nữ và trẻ em, dùng loại ám khí rất lạ tấn công ta, may mà còn thừa sức chạy thoát, nhưng ám khí này có dùng cách gì cũng không moi ra được, chỉ đành phiền Khưu đại phu.”
“Ám khí là chuyện nhỏ, thoạt nhìn dường như có độc.”
Khưu đại phu quệt máu từ miệng vết thương, đưa lên mũi ngửi: “Điên Cuồng Bách Xà… Ồ, tựa hồ có thêm một ít Tiên Nhân Tán. Đều là những loại độc có thể giải, thiếu gia chớ sốt ruột.”
Dứt lời, chẳng biết gã rút từ đâu ra một lưỡi dao bén, ấn xuống, miệng vết thương hở ra, máu chảy càng nhiều. Vẻ mặt vị thiếu gia nọ lại rất bình thản, tay kia hãy còn bưng chén trà, nước trà chẳng có lấy một gợn dao động.
Bận rộn hồi lâu, Khưu đại phu moi ba cây ngân châm có móc câu từ miệng vết thương ra, đầu châm xanh óng ánh, dễ nhận thấy đã được luyện độc.
Thì ra đó là ám khí nhúng độc trong truyền thuyết. Y Xuân một tay chống má, len lén liếc mắt, nhìn đến không dời.
Khưu đại phu rắc thuốc bột vào vết thương, tỉ mỉ băng lại, bấy giờ mới hạ bút viết đơn thuốc: “Tôi bốc thuốc ngay đây.”
Yến thiếu gia khoát tay: “Ta tự lấy được rồi, vị cô nương kia còn chờ anh đấy, cứu người quan trọng hơn.”
Lời này rất khẽ, người bình thường tuyệt đối không nghe được, nhưng Y Xuân lại lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. Chàng trai kia không khỏi bắn một ánh mắt cho Khưu đại phu, đối phương lập tức đứng dậy, hòa nhã nói với Y Xuân: “Cô nương, vậy chúng ta đi thôi.”
Y Xuân hơi ngượng, cào cào tóc, nhỏ giọng nói: “Thế… phí chẩn bệnh tại gia của đại phu là bao nhiêu?”
Nàng là người nghèo, tiêu không nổi phí chẩn bệnh quá đắt đâu.
Khưu đại phu cười ôn hòa: “Không nhiều, mười văn thôi.”
Sau khi về lại khách điếm, Dương Thận vẫn nằm trên giường nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều, hai mắt không sưng phù như quả đào nữa.
Y Xuân sờ trán y, khẽ nói: “Dương Thận đừng lo, ta đã mời đại phu, đệ sẽ ổn liền thôi.”
“Đưa tay cho ta.” Khưu đại phu ngồi bên giường, lặng lẽ đánh giá hai thiếu niên này.
Dương Thận chậm rãi chìa tay trái qua, Khưu đại phu ngưng thần bắt mạch hồi lâu, xong mới nói: “Không phải độc, chỉ là một loại thuốc bột kích thích. Chẳng nghiêm trọng, ta lập tức viết đơn thuốc, ngày mai sẽ khỏi hẳn.”
Bấy giờ, Y Xuân mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực.
Khưu đại phu nghĩ ngợi một chốc, lại nói: “Công tử thường xuyên có triệu chứng tim đập nhanh, ra mồ hôi trộm phải không? Hẳn là có khúc mắc không giải đáp được? Nên nhìn thoáng mọi thứ thì tốt hơn.”
Dương Thận khẽ gật đầu, mi mắt nhẹ run.
Khưu đại phu viết đơn thuốc, cùng Y Xuân ra khỏi cửa, vờ ra vẻ thuận miệng cười nói: “Ta thấy cô nương và vị công tử kia mang bội kiếm tùy thân, chắc là người giang hồ. Gần trấn Hiền Đức này có thế lực của Giảm Lan sơn trang, hai vị tuổi còn nhỏ, làm việc gì cũng nên hạ thấp mình một chút, chớ chọc vào người của Giảm Lan sơn trang.”
Y Xuân khó hiểu: “Chọc vào ư? Giảm Lan sơn trang đáng sợ đến thế à? Bọn ta là người Giảm Lan sơn trang mà.”
Khưu đại phu cười tự giễu: “Ta lắm lời rồi, chỉ là nghe vài lời đồn đãi trong giang hồ, hư vô mờ mịt* (không có thực), cô nương đừng để bụng.”
Y Xuân vốn muốn hỏi trên giang hồ đồn những gì, gã lại nhét đơn thuốc vào tay nàng, nhắn nhủ: “Cô nương nên đi bốc thuốc ngay đi. Ta còn phải đến chẩn tại gia cho bệnh nhân khác, cáo từ.”
Gã nhanh chóng đi, nháy mắt đã xuống lầu, biến mất giữa đám đông.
Quanh co bảy tám lối rẽ trong hẻm nhỏ, xác định sau lưng không có ai đi theo, lúc ấy mới từ đường tắt trở lại y quán. Yến thiếu gia ngồi ở thư phòng hậu viện, trà vừa pha vẫn còn nghi ngút khói.
“Là người Giảm Lan sơn trang, một nam một nữ, tuổi chừng mười lăm mười sáu, chắc là hai đệ tử được chủ nhân sơn trang yêu quý trong lời đồn. Lần này hẳn xuống núi để rèn luyện.”
Khưu đại phu buông hòm thuốc xuống, trình bày phán đoán của mình.
Yến thiếu gia trầm tư giây lát, thấp giọng nói: “Thì ra là cái môn phái võ lâm hết thời kia, nghe nói rất thích màn cốt nhục tương tàn. Hiện nay, vị chủ tử này rất tiến bộ, nhận người ngoài làm đệ tử, song thế thì trong lòng con trai ruột duy nhất của ông ta chắc chẳng dễ chịu gì cho cam. Nhiều người đến thế, Trảm Xuân kiếm thì chỉ mỗi một thanh, kết quả là từ cốt nhục tương tàn biến thành đồng môn sát hại lẫn nhau.”
“Thiếu gia, ngài muốn thế nào?” Khưu đại phu hỏi.
Yến thiếu gia lắc đầu: “Kệ chúng đi, chỉ là bọn đệ tử mới tý tuổi đầu.”
***
Y Xuân sắc xong thuốc bèn bưng đến phòng Dương Thận, đã thấy y ngồi thẳng người trên giường, ôm gối ra chiều có tâm sự.
“Dương Thận uống thuốc đi, đại phu nói không thể nhiễm lạnh, đệ nhanh trùm chăn vào.”
Nàng thúc y, Dương Thận lại không nhúc nhích.
“Đệ đang nghĩ gì vậy?” Y Xuân khó hiểu, bỗng tỉnh ngộ: “Nghĩ tới cặp chủ tớ đáng ghét kia à? Đệ yên tâm, ta nhớ rõ bộ dạng của hai kẻ đó, sau này chắc chắn sẽ tìm chúng tính sổ.”
Y chậm rãi lắc đầu, trầm ngâm một chốc, khẽ nói: “Chả phải nghĩ đến bọn chúng… Sư tỷ, tỷ xem túi gấm của sư phụ chưa? Có biết điều kiện để kế thừa Trảm Xuân kiếm không?”
Nàng chẳng ngờ y đột nhiên nhắc đến việc này, lắc lắc đầu: “Ta chưa từng thấy, đệ biết à?”
Y không đáp.
Hồi lâu sau, y bưng thuốc lên uống một hơi, bấy giờ mới ôm chăn dựa vào đầu giường, giọng nhẹ tênh: “Sư tỷ, đệ từng kể tỷ nghe, rằng cả nhà mình đều chết bởi dịch bệnh?”
Nàng gật đầu.
“… Là đệ lừa tỷ, thực ra họ chết vì bị báo thù.”
Y Xuân hơi chấn động, cúi đầu kinh ngạc nhìn y. Ánh nến nhạt nhòa hắt lên gương mặt thiếu niên, khiến gương mặt ấy thoắt sáng thoắt tối, không thể nắm bắt được.
“Cha đệ là một kẻ phóng túng tự do trên giang hồ, lập quán dạy võ không được, mở sạp buôn bán cũng chẳng nên. Ông ấy rất ngốc, việc gì cũng chả lo nổi, thế nên mẹ thường càm ràm ông vô dụng. Khi ấy, chẳng ngày nào cha được dễ chịu. Sau có một người bạn Cá Cựu* (thuộc tỉnh Vân Nam) tiến cử ông đến làm tiêu sư ở một tiêu cục mới mở, chuyến tiêu đầu tiên là vượt qua Trung Nguyên, đưa hàng hóa đến Tây Vực. Trên đường gặp phải bọn cướp quá mạnh, vài người bị giết, vốn nghĩ rằng đó chỉ là đạo tặc sống trên núi nên chẳng để ý nhiều, sau khi suôn sẻ trở về, ông được lĩnh một phần bạc đáng kể, bảo muốn đưa cả nhà bọn ta đi ăn ngon một bữa. Vừa khéo hôm ấy vì bị tháo dạ* (tiêu chảy), đệ không thể ra ngoài, cha mẹ bèn gửi đệ cho Mã đại thẩm* (bà bác) hàng xóm, chỉ dẫn ca ca đệ đi. Đi rồi chẳng có ngày về, ba người đều chết dọc đường.”
Lúc kể tất cả những chuyện ấy, y bình tĩnh đến tột cùng, không tý gợn sóng trong giọng nói. Song nắm tay lại siết thật chặt, tựa như muốn bóp nát cả xương.
“Sau này đệ mới biết, mấy người cha đụng phải là bọn Cự Hạ ở Sâm Châu* (thuộc tỉnh Hồ Nam), tuy không cùng phe với đám cướp kia nhưng hôm ấy đi ngang đường thấy lợi trước mắt, có ý đục nước béo cò, lại bị cha giết chết. Chúng cũng được xem là là bè cánh lớn ở Sâm Châu, đương nhiên không nén nổi cơn giận này, điều may mắn duy nhất là cha mẹ đệ đều chết rất nhanh, không phải chịu chút đau đớn nào.”
Y Xuân chẳng biết phải nói gì.
Dương Thận hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Sư tỷ, đệ nhất định phải kế thừa Trảm Xuân kiếm, đệ phải báo thù.”
Y Xuân bước đến, vỗ thật lực vào vai y, lớn tiếng: “Lên tinh thần xíu đi! Nếu muốn, đệ chắc chắn có thể kế thừa Trảm Xuân kiếm! Đừng bày ra bộ dạng đau khổ này nữa, chỉ nghĩ rằng mình muốn thì Trảm Xuân chả tự bay đến tay đệ được đâu.”
“Lẽ nào sư tỷ không muốn kế thừa Trảm Xuân kiếm ư?” Y ngước đầu hỏi.
Y Xuân hơi chững lại, xoa cằm lẩm bẩm: “Ta đương nhiên muốn rồi… Từ nhỏ đến lớn đã theo đuổi mục tiêu này rồi, chẳng qua bây giờ có muốn đến đâu cũng vô dụng thôi. Kế thừa Trảm Xuân thì cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ bàn giao mà? Hãy còn sớm. Bây giờ chúng ta gắng sức chen chân vào giang hồ đã, tích lũy nhiều kinh nghiệm một tý thì hơn.”
Dương Thận nhìn nàng thật lâu, bỗng nở nụ cười, khẽ nói: “Đệ còn nghĩ tỷ sẽ mau mắn bảo tặng đệ.”
“Nếu ta nói thế thì đệ chẳng vui đâu?” Y Xuân bưng chén thuốc lên, “Không dựa vào bản lĩnh thực sự của mình mà giành được Trảm Xuân, chắc chắn đệ cũng chả thích thú gì, đúng chứ?”
Y ngớ ra một lúc, chậm rãi gật đầu: “… Tỷ nói đúng.”
Dứt lời, y cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Sư tỷ à, tỷ rất tốt, đệ biết mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.